( Bài viết của tác giả Trang Hạ, đăng trên blog : http://trangha.wordpress.com/2012/12/22/dam-cuoi-nguoi-yeu-cu/comment-page-1/#comment-19754 )
Tôi hiếm khi thấy có ai mạnh dạn tự đi gửi thiếp cưới mời người yêu
cũ đến dự hôn lễ của mình. Nhiều người chỉ bắn tiếng, hoặc gửi thiệp cho
phải phép, chẳng mong người yêu cũ ló mặt ra trong đám cưới.
Thậm chí, cả nhóm bạn chơi chung, tất cả đã nhận thiệp hồng của cô
dâu từ lâu, chỉ nhõn một anh bạn không nhận được tín hiệu gì từ người
ấy, bởi vì ai cũng biết, hai người bạn ấy ngày xưa từng có thời gian yêu
nhau. Đã chia tay lâu lắm rồi.
Mà mấy người chia tay người yêu, còn quay trở lại thành bạn bè thân mật như ngày ban đầu nữa?
Nhóm bạn ở trường cũ ngày xưa của tôi còn có chuyện hài hước hơn.
Nàng sau khi chia tay mối tình đầu, chỉ ba tháng sau, nàng đã gửi thiếp
cưới cho tất cả mọi người, một đám cưới chớp nhoáng với một người đàn
ông chẳng ai biết là ai. Và nàng đàng hoàng nhờ người trao thiếp cưới
tới anh người yêu cũ, như thể một lời tuyên bố: “Không có anh, tôi đã có
khối thứ hay ho hơn. Xem này!”
Ấy thế mà, chàng còn cưới vợ trước nàng vài ngày! Như thể cũng muốn
đáp trả lại người yêu cũ: “Anh không cưới em là cũng có lý do đấy, người
ạ!”
Tôi thấy thấp thỏm cho hai nửa kia, của hai nửa trái tim đã tách rời
nhau từ một tình yêu. Những “người mới” đến trong đời của “người cũ” có
chắc không phải là kẻ thế chân, hoặc là giải pháp tình thế, hay họ cũng
đã thực sự may mắn vì “kẻ cũ” ra đi nên họ mới có cơ hội trở thành chồng
– vợ của người mà họ đã yêu thầm bao năm?
Nhà bên có anh bạn còn hài hước hơn, trong hai năm qua, anh ấy nhận
được khoảng năm sáu chiếc thiệp cưới của các cô người yêu cũ. Các cô
phấn khởi lấy chồng, còn anh bạn thở dài bảo, số anh thật là đắt hàng,
cứ yêu phải cô nào là cô ấy đi lấy chồng! Cho đến một hôm, anh ấy còn
nhận được cả thiếp cưới của vợ cũ. Người vợ cũ của anh rốt cuộc rồi cũng
đi lấy chồng, anh bạn ngậm ngùi thanh minh: Đúng là từng người tình bỏ
ta đi như những dòng sông nhỏ, chỉ tại ta là con cá voi kềnh càng!
Gần nhà cũ của tôi có gia đình, về sống với nhau từ hồi còn trẻ,
chẳng cưới xin gì. Mỗi bận hết tiền, vợ lại chửi chồng như hát hay. Rồi
mỗi khi say, anh chồng lại lôi vợ ra tẩn như tập đấm bốc. Cả xóm náo
loạn hết cả lên. Hàng xóm đã quen rồi, chẳng ai can. Chỉ có một hôm, anh
bán than tổ ong đi qua thấy bất nhẫn quá, để xe cạnh tường, vào lôi cô
vợ ra, rồi bảo với anh chồng mày là đàn ông mà mày đánh đàn bà như thế
mày không thấy nhục à? Mày thử đánh tao xem nào!
Thấy anh bán than tổ ong lùn nhưng vạm vỡ, tay to như chân, ông chồng
gầy nhẳng kia không dám động đậy gì, cứ thế nhìn theo cô vợ hờ ôm quần
áo theo người đàn ông đen nhẻm mặc quần áo bộ đội, đi ra khỏi ngõ, ngồi
lên chiếc xe nhọ nhem, rồi không lần nào về.
Đám cưới cô vợ ấy với anh bán than, cái đám cưới mà cả đời anh đã
không mang lại được cho cô gái kia, nghe mọi người kể, anh chồng đứng từ
xa nhìn theo, chảy nước mắt, dù chẳng ai đánh anh ta.
Có những thứ ta chẳng bao giờ nghĩ rằng quý giá. Kể cả lúc ta đánh
mất. Cho đến lúc, ta nhìn thấy những điều ấy đi qua ta vĩnh viễn, như đi
qua quá khứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét