Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Vườn dưa hấu của Yun

Hehehe. Hôm nay show hàng vườn dưa hấu ngon ngọt, và cũng share luôn bí kíp trồng dưa cho một số bạn muốn trở thành "nông rân" nhé. Cực kì đơn giản thôi, không khó để có vườn dưa như của Yun đâu. Nhớ hồi xưa chơi trò game nông trại trên facebook nghiền gần chết, giờ á??? Quên cái vườn ảo đó đi, Yun bị nghiện game "vườn thật" rồi.
1. Chuẩn bị:
- Một khoảng đất trồng nho nhỏ, diện tích cỡ 1-2 mét vuông là được, không cần tham lam, trồng nhiều quá tưới vất vả lắm. Nếu nhà bạn có ban công thì cũng có thể tận dụng trồng dưa được ;)
- Một trái dưa hấu thật ngon ở ngoài chợ mua về. Bạn sẽ thắc mắc rằng: "Ủa, đang nói vụ trồng dưa mà kêu người ta đi mua dưa làm gì???". Hihihi, mua dưa về ăn để có hạt gieo trồng chứ làm chi. Yun biết bạn nghĩ gì rồi, mua hạt giống còn chưa ăn ai, đừng nói là lấy hạt từ trái đúng không nè??? Thực ra, hạt từ trái đẹp cũng có thể trồng được tốt, bằng chứng là vườn dưa của Yun trồng từ những hạt dưa hấu Yun ăn xong rồi đem hạt gieo đó thôi :)
2. Gieo hạt:
Để chắc ăn, bạn cứ lấy hết tất cả hạt bạn có trên trái dưa đem gieo, để hạt này không nảy mầm còn hạt kia. Yun gieo khoảng nửa chén hạt mà lên có 2-3 cây thôi đó nhé, đất chỗ Yun cằn vô cùng, cỏ mọc không nổi đâu, nên có 3 cây mầm thôi mà hai chị em Yun mừng lắm.
Từ lúc gieo hạt là bắt đầu tưới nước liên tục, nhưng lưu ý là không để đất khô, cũng không được để đất úng. Nhất là bạn nào trồng chậu phải lưu ý điều này, trồng chậu rất dễ bị úng nước dẫn đến thối rễ.
3. Chăm sóc
Hàng ngày tưới nước đều đặn vào buổi chiều, tạo luôn thú vui ngắm chúng lớn lên từng ngày, vươn dây, ra hoa, kết quả, nên bón một ít tro vào cho chúng tươi tốt (nhà Yun không có phân bón, em út Yun gom rác sinh hoạt đốt thành tro rồi đem bón cây), nhưng không được cho nhiều quá, nhiều cây sẽ chết, không cần dùng thêm bất cứ phân bón nào. Cứ nhè nước sạch mà tưới, nhưng không được để úng.
Khi cây ra hoa và kết trái, bạn lưu ý nếu 1 dây mà nhiều trái, bạn chỉ để 2-3 trái đầu gần gốc thôi, còn lại ngắt bỏ đi, không tham lam để tất, vì để nhiều trái quá cây không đủ dinh dưỡng nuôi trái thì tất cả các trái đều bé tẹo tèo teo hết, hihihi
4. Thu hoạch
Dưa hấu lớn rất nhanh, trồng cho cây lớn thì lâu, chứ khi đã kết trái rồi thì nó lớn nhanh như thổi, với điều kiện nước non đầy đủ. Mới đầu tuần còn be bé, sang tuần sau là trái đã lớn đáng kể rồi đấy.
Khi nào thì ăn được? Khi dây dưa hấu bắt đầu tàn lụi, chết đến khoảng 80% dây thì có thể hái dưa được và dọn giàn dưa hấu luôn (có nghĩa là lá dưa vàng và héo dần dần)

Mời bạn cùng ngắm vườn nhà Yun nhé:
Thu hoạch dưa

Sản phẩm đầu tay đây nè, ngon không mọi người?
Bạn nào mê làm vườn có thể đọc bài viết "Mùa Gặt Ớt" của cô Nga, Yun cũng vô tình đọc được thôi, cảm thấy cô viết rất hay và mê quá đi, nhấn vào đây để xem.

Thứ Hai, 24 tháng 2, 2014

Nhớ về một khoảnh khắc!

Không biết đặt tên cho đoạn thơ này là gì??? Nhưng xem ảnh minh hoạ thì khá phù hợp, ảnh chụp vào buổi chiều tà, dưới cây cầu cong cong, nước cũng trong veo như lời thơ, mình nhớ khung cảnh chiều đó khá lãng mạn, khi 2 đứa lừa lừa trốn đám bạn của anh đi chơi và chụp hình riêng hahahah...Không hiểu sao lúc đó Yun thông minh kinh khủng, anh đang đứng chụp hình cho bạn anh, tự nhiên anh nháy mắt với Yun, Yun thấy anh lặng lẽ chuồn vào đám đông lúc bạn anh không để ý, thế là Yun đi theo luôn và ra đời bức ảnh độc này đây. Chỉ duy nhất có chút tủi thân là mình không phải người quốc sắc, còn anh ấy cũng không phải là kẻ thiên tài. Thôi thì tương đối thôi vậy, hihihih.

"Người quốc sắc, kẻ thiên tài,
Tình trong như đã, mặt ngoài còn e
Chập chờn cơn tỉnh cơn mê  

Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về chỉn khôn.
Bóng tà như giục cơn buồn,
Khách đà lên ngựa, người còn nghé theo.
Dưới cầu nước chảy trong veo,
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha." - Nguyễn Du



Dưới cầu nước chảy trong veo,
Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Anh à, em nhớ anh!

Ngày dài thêm nỗi nhớ
Em đứng ngồi thẩn thơ
Khoảng cách phải đợi chờ
Đong tình yêu cách trở

Em đếm từng hơi thở
Đếm cả từng giấc mơ
Ai biết được kia chớ
Yêu anh em ngu ngơ...

Phải chờ đến bao giờ?
Bận lòng em làm thơ
Anh ân cần nhắc nhở
Chăm làm quên thời giờ

Em yêu trong thương nhớ
Anh một mình bơ vơ
Đêm về anh có nhớ?
Hẹn gặp nhau trong mơ.

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2014

Va lung tung

Ngày lễ tình nhân Va lung tung nhưng Yun này không hề có 1 chút cảm xúc gì cả, không hề có 1 chút ấn tượng nào về cái ngày quái đản này vì chưa bao giờ có người yêu để đón ngày "va thực sự", tóm lại là bình thường như bao ngày khác. Tuy nhiên vì là ngày va lung tung nên cũng múa bút va linh tinh một chút.

Hôm trước, Yun lại nhận được một "lời cầu hôn bất đắc dĩ" từ trên trời rơi xuống, trước 1 ngày khi Yun đi thăm Cự Giải khiến cho Yun cảm thấy buồn phiền một chút. Tuy nhiên Yun cũng từ chối thẳng thừng lời cầu hôn trên,Yun không nói rõ cho cái người cầu hôn Yun biết lí do vì sao từ chối, nhưng dĩ nhiên lí do rất rõ ràng rồi: Vì Yun. Yun không muốn mình lấy người mà mình không hề có tình cảm. Bạn Yun khá hoàn hảo, nhưng tình yêu, con tim nó luôn có những điều vô cùng khác biệt với lí trí, không phải cứ ai khá hoàn hảo là yêu được.

Trốn dịp Tết không ở nhà là một quyết định vô cùng sáng suốt. Bài ca "chồng con" không cần phải nghe, đã thế về nhà tự nhiên được mẹ đối xử rất tốt, chứ Tết thử ở nhà xem, phải đòn ngay. Mẹ bảo: "Mấy ngày Tết tưới quá trời mà hoa mai không ra một cái hoa nào, tự nhiên ngày con về nó nở hoa, ngay cả hoa nó cũng biết chờ con nữa đó". Hoa mai là biểu tượng của may mắn, nở ngay ngày Yun về có nghĩa là may mắn à????? Lên chùa xin xâm đầu năm, Quan âm bảo năm nay không thể tính đến chuyện "tương lai" được, ôi, có nghĩa là năm nay không thằng nào nó chịu lấy à????? Thế nhé, ở vậy cho khoẻ, hahahaha.

12 ngày sống bên Cự Giải là một khoảng thời gian rất đẹp, hiểu được nhiều về tính cách và con người của anh ấy. Trong suốt thời gian đó, không có một chút bực bội nào phát sinh, anh luôn làm cho mình cảm thấy hạnh phúc, kể cả đi làm cũng ráng vác cả Yun đi theo. Vậy có nghĩa là do mình hạ tiêu chuẩn xuống để thấy hành động của anh ấy như thế là đủ rồi hay là do anh ấy tuyệt vời nhỉ?????? Định viết nhật kì 12 ngày qua, nhưng có lẽ viết cho riêng mình đọc, không nên đăng thì hay hơn. Dù sao cũng là chuyện tình yêu lãng mạn mà, đăng lên có chút xấu hổ. 30 tuổi rồi mới thực sự yêu song phương, nên xấu hổ là đúng thôi.Dù biết yêu xa không hề lâu bền và không có ngày mai, nhưng Yun nhất định không hối hận.
Tấm hình chụp 3 nhưng mình và anh đều rất thích :)

Đăng trên facebook những dòng thơ:
"Em là lãng tử thích chạy rông
Giang hồ, cá tính vẫn phòng không..."
Oh, đăng thơ thì không có gì đáng nói, đáng nói là Song Ngư sau đó 5 phút đăng bài nhạc Hoa: "Ai hiểu nỗi lòng lãng tử" trên facebook hắn. Mình nói bâng quơ " Mình già rồi" trên facebook mình thì Song ngư cũng làm thế đối với facebook hắn. Và còn trùng hợp vô số từ khác, chẳng lẽ hắn theo dõi facebook mình suốt à???? Hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên????

Ngày mai Cự Giải có được 1 ngày để nghỉ, Yun bảo cứ đi chơi đàm đúm với bạn bè đi, không cản trở, hehehe. Một người bạn bảo với Yun là bạn ấy không hề sợ những cô gái khác vây quanh bạn trai mình, nếu bạn trai thay lòng đổi dạ, bạn ấy sẽ cho đi tàu lượn luôn. Yun thấy tư tưởng này khá hay, nên thả rong Cự Giải cho anh chàng tha hồ đi đàn đúm. Ngày nào không còn quan tâm nhau nữa thì cứ thẳng thắn, "sugar you you go, sugar me me go..." (đường ai nấy đi, hahahah)

Chúc một ngày va lung tung, va tùm lum thật sôi động!

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Right here waiting for you - Richard marx ( lyrics )


Ocean's apart day after day
And I slowly go insane
I hear your voice on the line
But it doesn't stop the pain

If I see you next to never
How can we say forever

[Chorus:]
Wherever you go
Whatever you do
I will be right here waiting for you
Whatever it takes
Or how my heart breaks
I will be right here waiting for you

I took for granted, all the times
That I thought would last somehow
I hear the laughter, I taste the tears
But I can't get near you now

Oh, can't you see it baby
You've got me going crazy

[Chorus]

I wonder how we can survive
This romance
But in the end if I'm with you
I'll take the chance

Oh, can't you see it baby
You've got me going crazy

[Chorus]

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Biệt ly

Sương sớm lạnh đôi vai
Gió vờn môi tím tái
Chờ hơi ấm ban mai
Nâng bước người vãng lai…

Ôi một trăm ngày dài
Ta chờ nhau thân ái
Anh bao giờ trở lại?
Bất chợt em nhớ ai.

Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2014

Thầy và trò



Cô trò nhỏ đứng trước một cửa hiệu thời trang cao cấp, phân vân một giây cô bước vào. Một gã trai đẹp bước ra, dựng lại chiếc xe dùm cô rồi nhanh nhảu: “Vào coi quần áo đi em, hàng mới đợt này đẹp lắm?”. Cô trò nhỏ khẽ lắc nhẹ đầu: “Dạ không, em và thăm thầy”. Gã trai ngạc nhiên, rồi đon đả: “Em cứ vào đi, anh coi xe cho”. Cô trò nhỏ lặng lẽ bước vào, xúc động và hồi hộp khi nghĩ về người thầy đã qua tuổi thất thập của mình.

Nhà thầy khang trang nằm trên một con phố chính giao thông thuận tiện, nơi các cửa hiệu thời trang cao cấp tập trung thành cụm. Thầy đã già, muốn cải thiện kinh tế, thấy cho một cửa hiệu thuê phần mặt tiền nhiều năm nay để có thêm tiền thu nhập. Một ông giáo già đã về hưu, thời trẻ lại không bắt học trò học thêm học bớt gì thì được bao nhiêu lương hưu mà lãnh? Thời đó, mỗi mùa hè, các trò tới nhà thầy học bồi dưỡng thì dù giàu hay nghèo thầy vẫn không lấy một xu, thầy dạy chỉ đơn giản, vì đó là niềm vui. Nhưng thầy gàn của cô trò nhỏ ấy cũng rất kén chọn đệ tử, gia đình một quan chức cao cấp đòi trả lương rất hậu cho thầy để kèm cậu quý tử, nhưng thầy từ chối thẳng thừng.  

Thầy xuất hiện trước mắt cô, già hơn và ốm yếu tiều tuỵ. Cô khóc, chưa kịp hỏi được thầy câu nào thì thầy đã lên tiếng: “Ta khoẻ, vẫn còn rất khoẻ, không việc gì”. Thầy cô, một người rất giỏi đoán biết tâm lí của người khác, nhất là một đứa học trò như cô thì luôn bị thầy nhìn thấu tâm can. Thầy biết rất rõ lần nào cô về thăm thầy là muốn xin lời khuyên, và lần nào cô về thăm thầy chỉ đơn thuần là thăm hỏi, dù chưa lần nào cô mở miệng nói được lời nào. Những điều cô muốn hỏi, chưa kịp hỏi thì thầy đã nói cho biết đáp án và giải pháp hết rồi. Thầy cô là một người rất có năng khiếu trong lĩnh vực này, chẳng phải ngày còn đi học thầy từng dạy cô đoán tâm lí người khác sao?????

Bất chợt, thầy ngừng một chút:
-          Buổi chiều, ta có lên mấy lần, không thấy con trên trường?.
-          Dạ, con đi làm nơi khác ạ
-          Làm thuê à? Hay con làm thuê cho ta nhé.
-          Thưa thầy, việc gì ạ?
-          Ta sắp xuất bản sách, thuê mấy thằng giang hồ đánh máy chả có trình độ về Vật lý không khéo chúng nó đánh hỏng hết bản thảo của ta, ngồi đọc lại mệt lắm, kì này cuốn sách tới hơn nghìn trang. Có con ta sẽ yên tâm.
-          Dạ để con thử sắp xếp công việc trước ạ, thầy phải giữ sức khoẻ, dù con biết viết sách cũng quan trọng đối với thầy.
Bước ra khỏi nhà thầy, cô trò nhỏ vẫn chưa muốn bước dời đi, cô không hứa hẹn sẽ tới thăm thầy lần nữa, cũng như thầy cô không bao giờ có cái câu: “Được rảnh ghé nhà thầy chơi nữa nhé” nhưng cô biết, đời này cô gặp được thầy mãi là niềm hạnh phúc và chắc chắn cô lại quay trở lại. Thầy ơi, xin thầy giữ sức khoẻ.

Chiếc khăn



Cả cuộc đời 30 năm của mình, cô toàn đi yêu đơn phương theo cách của riêng mình mà chẳng thèm bận tâm đến những người khác đang yêu cô để suy nghĩ lại. Cô từng yêu một người - yêu đơn phương, dĩ nhiên rồi, nhưng hạnh phúc mãi muốn chơi trò cút bắt với cô, cô không hề được đáp lại tình yêu ấy.

Người cô yêu đơn phương, là một gã trai nhẫn tâm, vô tình đến mức cô cảm thấy đau và mất hết can đảm ngay cả khi đã dứt khỏi sự mê muội đó. Đành rằng tình cảm có lúc này lúc khác nhưng cô đã thực sự bị đau một cách tức tưởi. Lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương nặng nề, đâu phải cô thiếu người tốt hơn theo đuổi. Sao con tim ngu ngốc không có một tí tư duy lại có thể phản cô như thế nhỉ???

Cô không hề có kỉ vật nào từ phía gã trai mà cô si mê, trừ một cây viết gã tặng cô trong một ngày gã đi chôm được từ tay một kẻ khác, có lẽ do vì gã mặc cảm tội lỗi với sự chôm chỉa ấy nên đưa sang cho cô để nhẹ lòng. Vậy mà cô giữ nó như một báu vật, đi đâu cũng mang theo, thử hỏi cô ngốc hay là thông minh? Hay một lần nọ, vào dịp Tết gã trai tiện tay hái một trái tắc trên cây từ nhà bạn hắn, rồi cũng tiện tay đưa cho cô. Cô khờ lại cất vào túi, mang về nhà ép xác trái tắc cho khô và giữ cái trái tắc chết tiệt ấy hằng năm trời. Thử hỏi cô nàng ngu xuẩn hay thông thái????????

Ba năm yêu đơn phương trôi qua, cô nàng chẳng hề có cái kỉ vật nào gọi cho ra hồn là kỉ vật từ cái gã trai kia, dù cô nàng luôn mong ước được gã ta tặng một món gì đó để làm kỉ niệm, nhỏ thôi cũng được. Cuộc đời như những dòng trôi, người mơ ngủ sẽ có lúc tỉnh dậy, người trẻ sẽ tới lúc già đi, mặt trời mọc rồi sẽ tắt…như một quy luật vĩnh hằng của vũ trụ. Cô khờ tỉnh giấc, lìa xa cơn mộng kia như một quy luật dành riêng cho cô. Ước mơ có một kỉ vật từ gã trai kia cô đã quên từ lâu.

Gã trai đi công tác, cô khờ nhớ tới vị ngọt của những viên kẹo đường và nhớ cả những người thầy từng dạy dỗ cô. Cô nhờ gã trai mua dùm những viên kẹo đường để đi biếu thầy mình, gã nhận lời. Ngày cô khờ tới lấy đồ đã nhờ mua, gã trai không có nhà, người nhà gã trai đưa cho cô khờ một cái bọc, cô khờ cầm đại rồi về luôn, chẳng quan tâm có gì trong đó.

Lúc lấy bọc đồ ra để chuẩn bị đem đi biếu, cô khờ thấy có một cái bọc ni lông nhỏ, mở ra cô khờ thấy có cái khăn choàng, hoảng hồn tưởng cầm nhầm đồ, cô khờ định lúc nào tiện đường sẽ ghé trả. Cô khờ ngẫm nghĩ lại, lúc người nhà gã trai đưa đồ cho cô, hình như cái bọc nhỏ ấy đã nằm trong cái bọc đồ to trước rồi, và xung quanh gần đó không còn cái bọc đồ nào khác, nên chắc là không phải lấy nhằm hàng được. Vậy chiếc khăn là gã trai mua tặng cô khờ à?

Món quà đầu tiên gã trai tặng và cũng hứa hẹn là món quà cuối cùng đã đến với cô khờ khi tình yêu cô khờ dành cho gã trai đã đội nón ra đi. Sóng mũi cô khờ cảm giác cay cay, nhưng cô khờ không khóc, chẳng phải nước mắt từng rơi xuống vì gã trai này đã quá nhiều rồi sao? Cô khờ trách bản thân mình: “Mình đang là ai thế này? Cô gái vật chất à? Được tặng chiếc khăn thì mừng quýnh đến muốn khóc sao?”. Cô khờ nghĩ thế, rồi thầm cười bản thân mình: “Hoá ra mình xấu xa thế đấy”. Nghĩ thế nhưng lương tâm cô khờ phản kháng lại: “Mình đâu có tham lam vật chất đến vậy”,

Cô khờ bước đến ngăn tủ, mở một ngăn nhỏ, mang ra những chiếc khăn choàng mà cô khờ mang về sau những chuyến du hành mà chưa bao giờ dùng tới. Cô khờ choàng thử chiếc khăn gã trai tặng, ngẫm nghĩ một giây, cô khờ cẩn thận xếp lại chiếc khăn -  món quà duy nhất từ gã trai mà cô khờ từng yêu thầm 3 năm.

Người bí ẩn



Cô gái bước vào một ngôi nhà nhỏ lụp xụp cuối xóm của một bà lão già nua, mang theo một ít nhu yếu phẩm để dành tặng cho bà lão neo đơn ấy vào dịp Tết đến. Thấy có người, bà lão ngước đôi mắt đục ngầu đã mờ ảo dấu hằn của năm tháng khắc nghiệt rồi mừng rỡ: - “Cháu lại đến à?”. Cô gái mỉm cười: - “Dạ, sắp Tết rồi bà nhỉ?”.

Bà lão khi còn trẻ cũng là một người làm ăn chăm chỉ, biết sống tiết kiệm và dành được ít vàng miếng đem chôn giấu ở đâu đó. Bà có đứa con gái duy nhất, nhưng lấy chồng xa và cũng rất nghèo khổ, hầu như con gái ít có điều kiện về thăm bà. Tuổi già, 2 vợ chồng bà lão làm căn nhà cuối xóm nương tựa nhau lúc cuối đời. Bỗng đâu thằng cháu ngoại hư thân bất hiếu tới ở cùng, rồi hắn ta không biết làm cách nào biết được chỗ bà lão cất giấu vàng, hắn đào sạch số vàng cả đời dành dụm của bà rồi đi biệt tích. Bà lão nằm vật vã khóc than như thế hằng mấy năm trời. Lúc kiếm được tung tích thằng cháu trời đánh thì hắn đã chơi bời hết số tiền đó lâu lắm rồi.

Từ đó, ông lão hàng ngày đi bộ nhiều cây số vào rừng cao su kiếm củi, rồi sau đó rừng cao su phá đi làm khu công nghiệp, củi cũng không còn kiếm được. Mảnh vườn bé tẹo teo ở nơi rừng rú xa xăm, nói là mảnh vườn nhưng thức chất chỉ là mấy trăm mét vuông đồi đá, nơi khô cằn chẳng cây gì mọc nổi trừ lèo tèo vài cây khóm và chuối, được ông lão cặm cụi trồng cả năm mới kiếm được vài đồng lẻ không đủ đong nổi một kí gạo. Nhìn ông lão già khọm, teo tóp như một đứa trẻ 10 tuổi suy dinh dưỡng, lưng ông còng như một cái móc câu vác trên lưng một trái khóm đi bộ ngày trời nắng trên một con đường rất dài mà đến đau cả lòng. Cô gái đã gặp ông lão trong trường hợp ấy trong một lần trên đường về nhà, rồi cô âm thầm nhờ đứa em nhỏ dò la tin tức của ông già tội nghiệp ấy. Khi biết được hoàn cảnh tội nghiệp của đôi vợ chồng già, cô đã gom góp số tiền của một đứa học sinh con nhà nghèo để mua một ít gạo đem đến nhà bà lão, trong khi gia đình cô cũng đói mắt vàng mắt xanh vì thiếu ăn. Khi ấy cô gái 16 tuổi.

Mỗi năm gần Tết, như thường lệ, cô gái lại mang một ít nhu yếu phẩm mua từ số tiền ít ỏi cô dành dụm được cho bà lão, cứ như thế bà lão dần quen với sự xuất hiện của cô gái. Cô gái từng chứng kiến cảnh ông lão bị đau nằm liệt giường mà không hề có một chút thuốc thang, còn bào lão đi nhặt nhạnh ve chai vứt ngoài đường kiếm chút tiền đong gạo. Mỗi lần như thế, cô thấy mình bất lực vì không thể giúp nhiều hơn, cô cũng rất nghèo, cũng đi làm kiếm từng đồng để trải qua số kiếp khó khăn của một đứa học sinh, để đỡ cho bố mẹ phải gửi nhiều tiền cho cô đi học ở thành phố. Bà thường nắm tay cô gái một cách thân tình và hỏi cô con nhà ai, sao mà biết bà khó khăn mà tới giúp bà? Những lần như thế, cô gái thường tránh né câu trả lời, chỉ khuyên bà giữ sức khoẻ rồi lặng lẽ ra về. Cô không cần nói tên, vì cô không muốn làm trò cười trò thiên hạ: Ốc không mang nổi thân ốc mà còn mang cọc cho rêu, vả lại cô cũng hiếm khi xuất hiện trong xóm nên cô tin chắc nếu không nói thì bà lão cũng không cách nào dò ra. Trong xóm đâu thiếu gì người giàu có, ăn không hết họ sẵn sang đổ thức ăn xuống cống chứ chẳng hề hay biết sát vách nhà mình có đôi vợ chồng già không có gạo để ăn. Thêm nỗi hai ông bà lão này thì lòng tự trọng rất cao, thà nằm nhà chết đói chứ nhất định không bao giờ bước chân đi sang hàng xóm xin xỏ bất cứ thứ gì, trừ khi có người tự nguyện mang tới cho. Hai ông bà già có lúc nằm nhịn đói và chống chọi bệnh tất mấy ngày trời như thế đấy.

Ông lão mất sau nhiều tháng năm bệnh tật, bà lão khóc than mờ mắt, cả xóm gom góp tiền chôn cất ông. Cô gái biết chuyện, nhưng không xuất hiện trong đám tang, vì không muốn làm lộ bí mật, bà lão có thể sẽ hỏi được người làng và biết cô là ai. Cô gái chỉ lặng lẽ nhờ người nhà đi viếng đám tang của chồng bà, người đã để lại bà cô độc sống trong căn nhà dột nát trên cõi đời này. Những lần sau này cô gái đến thăm, ngôi nhà có vẻ hiu quanh hơn bao giờ hết. Một lần, khi cô gái chuẩn bị bước ra về thì bà lão bỗng lên tiếng:
-          Cảm ơn cháu, thực ra bà đã hỏi ra được cháu là ai. Lần đầu cách đây mười mấy năm khi cháu đến thăm bà, bà đã nghi ngờ cháu là con của bố mẹ cháu rồi, vì cháu rất xinh đẹp. Bà chỉ không ngờ được là lúc đó cháu nghèo như thế mà cháu đã đến giúp bà.
-          Bà nghỉ ngơi đi, bà không thể biết được cháu là ai đâu, vì không ai giải đáp được cho bà câu hỏi đó đâu.- Cô gái mỉm cười tự tin.
-          Bà không nói đùa đâu, thực ra cháu là người được rất nhiều người biết đến.
-          Ai nói bà nghe về cháu thế? - Cô gái có chút chột dạ.
-          Đây là điều bí mật, bà cũng không thể nói cháu nghe được.

Cô gái trở về nhà, lan man với câu hỏi thực ra bà lão đã thực sự biết được cô hay chưa. Cô đem thắc mắc đó tâm sự với mẹ cô, người duy nhất biết cô làm công việc trên. Mẹ cô im lặng một lúc rồi trả lời: “Thực ra mẹ nói điều đó cho bà lão nghe. Con đừng vội sừng cồ với mẹ vì mẹ đã không giữ bí mật đó cho con. Một lần mẹ vào xóm đi mua cơm khô cho đàn gà nhà mình, thì gặp bà lão cũng đang phơi cơm trước hiên, bà đi thu cơm thừa trong xóm rồi phơi khô bán cho những nhà có nuôi gia xúc, thế là mẹ giúp bà mua. Bà tâm sự với mẹ là mười mấy năm qua có một cô gái bí ẩn vẫn thường lui tới giúp đỡ bà nhưng hỏi tên gì, con ai thì không bao giờ nói. Bà lão không hề biết gì cô này, chỉ biết là khá xinh đẹp, bà đi tới đâu trong xóm cũng hỏi thăm xem có ai biết chút tin tức gì về cô gái này không. Bà đã gần đất xa trời, có nguyện vọng muốn được biết thông tin cô gái trên, sợ rằng đến khi nhắm mắt cũng không biết là ai thì áy náy trong lòng vô cùng. Mười mấy năm qua gặp ai bà cũng hỏi nhưng không ai biết gì về cô gái đó cả, người trong xóm họ còn tưởng bà bị chứng hoang tưởng tâm thần gì đó nữa. Mẹ thấy tội quá nên nói luôn, khi biết là con bà lão đã rất nhẹ nhõm”. Cô gái nhìn mẹ mình, định sừng cồ lên như tính khí vốn có, nhưng cô lại lặng lẽ đi ra ngoài sân, ngắm nhìn những chiếc lá vàng đong đưa trước gió. Thôi thì mọi thứ chỉ là tương đối. Từ mai cô không chơi trò người bí ẩn nữa, dù gì cái bí mật mười mấy năm qua cũng bị phát hiện rồi.