Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

Cà ri gà

Món cà ri xuất xứ Ấn độ, có rất nhiều nguyên liệu dùng để nấu. Bạn có thể dùng thịt bò, thịt dê, gà, cá...để làm món cà ri này. Món này dùng nhiều nguyên liệu, làm hơi rườm rà nên những lúc có thời gian tôi mới dám nấu. Tôi định mời một người món cà ri tôi yêu thích nhưng thấy ngại nên tôi thôi.


Rau lang luộc

Ở đời tôi ghét nhất ăn rau, toàn thích ăn thịt. Vì vậy tôi bỏ lỡ những cơ hội chén những món rau ngon lành, vị ngọt của rau làm tôi nhớ mãi. Rau trồng trong vườn nhà nên rất an toàn thực phẩm. Rau lang luộc chấm với tương ớt cay, ăn ngon không thể tả, vị ngọt trong rau xanh ngon ơi là ngon. Mình tôi chén hết đĩa rau này. Rau lang có tác dụng nhuận trường.


Để có một đĩa rau xanh như thế bạn phải kiên nhẫn ngồi tước từng cọng một, lúc luộc cho ít muối để giữ rau xanh và đừng quên trụng qua nước lạnh khi vớt ra nhé.

Gỏi vịt

Về nhà được ăn món này, bây giờ nghĩ đến chỉ có phát thèm. Món gỏi này tôi tự biên tự diễn. Đây là lần thứ 2 tôi làm món gỏi, có vẻ ăn cũng được phết . Lần đầu tôi làm món gỏi là do hôm đó thấy một cô em đồng nghiệp phụ trách nấu nướng mà không ai phụ, tôi nhảy vào làm gỏi với ý tốt làm đỡ cho em ấy một món, lần đó tôi làm ăn cũng được, nhưng không có kinh nghiệm nên tôi chỉ đoán mò rồi làm , tôi giấu tiệt chuyện này không cho ai biết, vậy mà mấy anh em cứ khen ngon hehehe (bí mật của tôi đấy nhé)


Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Chùm ảnh áo trắng


Chùm ảnh này chụp ngày 13/08/2012, sau 10 năm kể từ khi rời khỏi mái trường phổ thông. Một chút ngậm ngùi, một chút hoài niệm, một chút buồn và một chút bi thương cho quá khứ, hiện tại và cả khi tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai: một mình với chiếc balo, đi lang bạt khắp nơi để trốn chạy số phận, vì không dám thừa nhận mình yếu đuối.

Tại sao bây giờ tâm trí bỗng mờ mịt, không còn minh mẫn,một chút lo lắng, như sợ đang sắp có bão tố ập đến. Liệu mình có chịu đựng nỗi cơn bão này???? Dù có thể đoán biết trước nó sẽ đổ ập đến vào một ngày nhưng dù sao nó đến cũng là quá sức chịu đựng với mình. Phải làm sao đây???

Người lên ngựa, kẻ chia bào
Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san
Dặm hồng bụi cuốn chinh an
Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh
Người về chiếc bóng năm canh
Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi
Vầng trăng ai xẻ làm đôi?
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường!
( Nguyễn Du)


Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Ngày hè vắng anh


( Tặng anh - bài thơ viết trong thương nhớ)

Những ngày qua vắng anh
Hè trở nên băng giá
Trời đang vào mùa Hạ
Sao lại giống Đông qua.

Anh vẫn còn thiết tha?
Những bóng hồng 9x
Hay vẫn đang mải miết?
Chè rượu đến lê la.

Em nơi này cách xa
Một mình trong thương nhớ
Nghe trái tim rạn vỡ
Cùng tình yêu bơ vơ.

Em cất bút làm thơ
Cho ngày hè chóng hết
Tình yêu không đoạn kết
Em khóc thầm bao đêm.

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2012

Đậu hũ sốt cà

Cả tuần ăn toàn cơm hàng cháo chợ, ít có thời gian làm cơm. Hôm nay, dù đi về rất mệt nhưng muốn được ăn cơm mình tự nấu, đồ ngoài hàng quán ăn không nổi nữa. Bỗng dưng thèm được ăn một bữa cơm đạm bạc, có rất nhiều rau xanh, cùng với nước sốt đậm đà.

Sau bữa ăn có một chút bánh ngọt nhâm nhi, ngồi đọc truyện Jen ero mình thích, cùng với ly trà khổ qua mát lạnh, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Chỉ tiếc chút là ăn một mình hơi buồn, nhưng chẳng sao, nhờ thế ăn được nhiều.


Rau xà lách rất nhiều vitamin, đậu hũ làm từ đậu nành có tác dụng chống lão hóa. Bánh ngọt thì do thỉnh thoảng thèm tôi hay mua ăn, tuy nhiên ăn đồ ngọt nhiều không có lợi cho sức khỏe (ăn nhiều đồ ngọt +lười vận động dễ bị bệnh tiểu đường lắm đấy nhé), nên mỗi khi ăn đồ ngọt, tôi hay pha một ly trà khổ qua uống chung (có tác dụng phòng ngừa bệnh tiểu đường rất hiệu quả), trà khổ qua có vị đắng, bạn nên uống với đá lạnh sẽ ít đắng hơn.

P/s: Thằng nào nó nhìn thấy tôi ăn nhiều như thế này thì nó cũng phải xách dép chạy thôi, hehehe. Mà cũng không sao, tôi đang thực hiện chiến lược loại bỏ cây si mà, hihi

Thứ Năm, 9 tháng 8, 2012

Tình yêu trả lại trăng sao



Thôi hết rồi người đã xa tôi
Quên hết lời thề ngày xa xôi
Quên đường xưa lối qua ngậm ngùi
Nghe thời gian bước đi bồi hồi hai ta cùng chung lối

Ôi những kỷ niệm ngày bên nhau
Nay chỉ còn là niềm thương đau
Sao tình yêu hóa ra hận sầu
Sao dịu êm hóa ra nghẹn ngào, sao cuộc đời tựa chiêm bao

Hết những ước mơ lệ tuôn gối nhỏ
Đêm dài rưng rưng nhớ
Cuộc đời từ đây u buồn ngang trái
Để mình em đắng cay
Anh nhớ hay chăng ?
Anh nói rằng trọn đời yêu em
Sao nỡ đành lòng nào lại quên
Câu "tình yêu giữ không nhạt màu"
Câu "mình thương đến khi bạc đầu"
Bây giờ trả lại trăng sao.

Mùa ve sầu




Cung đàn nào thương bằng tiếng ve sầu,
Buồn nào hơn khi lứa đôi lìa nhau,
Hè ơi mỗi năm ghi thêm lần nhớ,
Có ai lỡ duyên ban đầu,
Thông cảm được nỗi niềm đau.
Thôi còn gì đâu người đã xa rồi,
Nghẹn ngào trông lên trăng đôi bàn tay.
Tình yêu cũng như mây giăng đầu núi ,
Gió đưa hút qua chân trời,
Cho một người nhớ một người.
ĐK: Ôi năm ngón tay gầy, che làn môi thở dài
Cành hoa dại ở đây tím màu hoang khắc khoải.
Mênh mông nắng hạ gieo buồn thêm
Trời đất như im lìm...Còn đâu mà tìm **
Tôi nhìn người yêu lần cuối trong đời,
Đoạn đường chia ly có hoa phượng rơi,
Và hoa nắng lung linh vương ngập lối,
Tiếng ve khóc than trên đồi,
Cho một người khóc một người.

Mùa chia tay


Rồi chiều nay Hè trở lại đây
Phượng thắm rơi Phượng thắm rơi đầy
Lại cách xa nhau chín mươi ngày
Hay là một thế kỷ dài
Mà lòng ai đang khóc ai.

Một ngày nào mình mới gặp nhau
Phượng đã phai ve trắng ru sầu
Tà áo xưa nay vẫn tươi màu
Sân trường rũ bóng u sầu
Khóc đời chia rẽ tình sâu.

ĐK:
Mai đây đường ngược đường xuôi
Nhớ nhau trong đời xin cứ tìm lại lưu bút thôi
Đời trai chinh chiến ngang trời súng gươm là bạn
Và bút nghiêng là cố nhân thôi.

Nhạc sầu rơi tan tác người ơi
Giờ phút chia tay đến nơi rồi
Ngàn tiếc thương ghi nhớ đôi lời
Mai này dù cách phương trời
Thì xin người hiểu lòng tôi

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Vũng Tàu ấn tượng 2012!!!


Tôi không biết mình đã đi Vũng Tàu bao nhiêu lần, lần nào đi cũng vui, và có lẽ vì các lần đi nhìn chung vui, cái vui đều đều nên tôi không có ấn tượng đặc biệt với kì nghỉ nào ở Vũng Tàu cả. Sau này, nếu có ai hỏi về kì nghỉ đáng nhớ ở Vũng Tàu, có lẽ tôi chỉ nhớ mỗi lần đi vừa rồi thôi. Kì nghỉ ấn tượng là thế, nhưng tôi lại không muốn có thêm một lần ấn tượng nào nữa, chắc là ấn tượng mạnh quá.

Chuyến đi có chút rắc rối nhỏ lúc vừa bắt đầu đi. Tôi và một vài đồng nghiệp chờ xe mỏi cả cổ, hẹn 9h sáng mà 9h30 xe mới tới, rồi lại tiếp tục ngồi chờ. Chẳng là mọi người dự trù xe 16 chỗ thôi, nhưng phát sinh đến 20 -21 người gì đó, xe 4 chỗ của sếp tôi đang để ở gara bảo trì, không thể lấy đi được. Lằng nhằng sông Ấn Hằng thế nào cuối cùng mọi người cũng mượn được một chiếc xe 4 chỗ khác của 1 người cùng cơ quan, thế là mới đủ xe để lên đường. Nếu tổ chức tốt, đi cùng 1 xe sẽ vui hơn, nhưng tình thế lỡ rồi, nên đành chịu cảnh chia ly thôi J Tôi leo tót lên chiếc 16 chỗ và giành chỗ ngồi đầu xe, chọn xe 16 chỗ đông người nên có thể vui hơn, ham vui mà, hehehe. Hai sếp của tôi cũng ngồi chung xe với tôi, xe 4 chỗ thì để một anh khác trong khoa cầm tài.

Khác với những lần đi bụi, tôi mặc xấu xí thấy ghê, thì lần đi chơi cùng anh chị em đồng nghiệp tôi mặc đồ đẹp chút (tức là đỡ xấu bẩn như ngày thường). Xe bên tôi có tài xế chuyên nghiệp lái nên chạy nhanh hơn, dọc đường chúng tôi nghỉ giữa đường chụp hình nghỉ mệt để chờ chiếc xe còn lại. Đường đi Vũng Tàu không có gì mới mẻ cả, tôi nghĩ các bạn sống ở các tỉnh lân cận cũng thường đi đến địa điểm du lịch này mỗi mùa hè hoặc lễ. Đoàn chúng tôi dự kiến sẽ nghỉ chân tại Vũng Tàu 1 đêm, và chọn khu du lịch Chí Linh tắm biển chứ không phải các bãi biển như bãi trước, bãi sau hay bãi dâu…Đi 2 xe khá bất tiện, mỗi khi lạc nhau lại phải điện thoại …gọi nhau í ới.

Trưa thì cũng đến nơi, rồi kiếm chỗ ăn cơm. Quán cơm phục vụ khá tệ, ngồi chờ cơm sốt cả ruột, nhà hàng mang 2 chén nước mắm ra rồi…bưng cơm ra sau 2 thế kỉ chờ đợi. Có lẽ vì đói, mọi người ăn cơm khá ngon lành. Tôi đi vòng vòng chụp hình cho có cái để…khoe J hihi. Chúng tôi nghỉ ngơi một chút tại quán cơm, quán có khuôn viên khá rộng, có bể bơi dành cho trẻ em, một số anh đi tìm nhà trọ cho đoàn để nghỉ lại. Tôi đi vòng vòng cho tiêu cơm. Tìm xong chỗ nghỉ ngơi, chúng tôi lên đường tới địa điểm. Lúc nhận phòng, chị sếp tôi có hơi…giật mình. Nhà trọ được cái gần sát bãi biển, nhưng khá lụp xụp và nóng, giá phòng cũng không rẻ chút nào, 400k /phòng, phòng có 2 – 3 giường nhưng nóng kinh khủng. Vì phòng lợp  mái tôn khá thấp, nên tôi đố ai bữa trưa mà ở trong phòng ngủ được đấy, cái nóng cứ hầm hập hắt từ mái xuống làm tôi có cảm giác đang nằm trong …lò thiêu. Tôi là dân giang hồ gốc, cuộc sống bình dân hơn các anh chị em đồng nghiệp khác mà còn phải bó tay thì lấy gì một số bà bầu, trẻ em và các tiểu thư, thiếu gia khác chịu nổi. Mọi người đành rủ nhau ra ngoài cái quán phía trước của chủ nhà ngồi cho mát mẻ chút. Vậy là ấn tượng rồi đấy nhé.

Buổi chiều mọi người ra bãi biển ngồi chơi tắm táp gì đó, các đồng chí nam chơi đá banh, sau đó là lấy đồ ăn ra biển ngồi nhậu cho đến tối. Chị em phụ nữ cũng có tham gia, nhưng đa phần toàn ăn chứ không nhậu, tôi đang giữ sắc đẹp nên cũng kiêng rượu bia. Sếp có kêu tôi, nhưng tôi ngồi trong góc, trốn biệt để tránh việc chén tạc chén thù. Cả tuần ăn nhậu từ sáng sớm đến khuya nên cơ thể tôi bây giờ thấy rượu bia cũng ớn, có lẽ do uống nhiều quá rồi. Không biết hứng chí thế nào, sếp tôi nghĩ ra trò chơi kéo co, chia 2 phe: phe kia gồm 2 người là sếp lớn của tôi và một cô em đồng nghiệp, phe tôi gồm anh và tôi. Nhìn màu là biết phe tôi thua chắc rồi, vì cô em đồng nghiệp mạnh hơn tôi, sếp lớn tôi cũng mạnh hơn anh của tôi nữa, lúc kéo thì phe tôi ...thua thảm hại, anh của tôi mệt quá nằm trên cát la liệt thấy thương ghê lắm. Tôi chụp hình nhưng dĩ nhiên là không post lên đây được rồi, hehehe, cho mọi người tò mò chơi. Tôi về phòng trọ, tắm nước ngọt, mặc đồ đẹp rồi đi dạo biển đêm cùng một bé 9x khá dễ thương, em họ  của chị sếp tôi và một bạn đồng nghiệp khác. Sếp lớn thấy tôi mặc đồ sặc sỡ như quạ thì…mém ngất xỉu tại bãi biển luôn. May là tôi chưa…gián tiếp giết người.

Hội nhậu nhẹt ngoài bãi biển dẹp tiệm thì chúng tôi cũng quay về phòng trọ. Vừa về tới, sếp lớn tôi liền gọi tôi và một số chị em khác đi ăn cơm tối. Các anh nam không đi, chủ yếu là những gia đình có con nhỏ và các chị em phụ nữ đi thôi. Một số chị em mệt ở nhà, tôi ham hố đi chung với mọi người. Bữa cơm sườn khá ngon và mát mẻ, nhưng hội ở nhà không biết hứng chí thế nào, đi taxi ra ngoài bến Đình, bến Đá ngồi ăn hải sản, rồi điện thoại cho nhóm chúng tôi chạy qua đó, hic hic, bên này chúng tôi lỡ ăn cơm no mất rồi, nhưng cũng qua đó cho đông vui. Lúc tới nơi là một cảnh nhậu nhẹt ầm ĩ, hehehe, khoảng 10 h đêm chúng tôi mới trở về nhà trọ, một số người tiếp tục nhậu, trong đó có 2 sếp của tôi. Tôi và một số anh chị em đi dạo biển đêm. Buổi đêm biển lộng gió, mát mẻ và thoải mái đến không ngờ. Tôi cùng mọi người chụp quá trời hình, lúc đó máy điện thoại tôi lại hết pin (lúc nào cũng thế, tới lúc gay cấn là…hết pin). Tôi đi dọc bờ biển 1 mình , giữa những khoảng không mênh mông bao la, cảm thấy cuộc đời mình thật bé nhỏ, với những vui buồn đan xen, tôi hét lên giữa khoảng mênh mông đó, hi vọng nỗi buồn từ nay sẽ tan biến, nhưng tôi …vẫn khóc. Đúng là, sao tôi lại có thể ngớ ngẩn như vậy được. Một anh đồng nghiệp và chị sếp điện thoại gọi tôi về, tôi đi khá xa mọi người nên phải mất khoảng 15 phút mới về tới nơi. Mọi người tụ tập khá đông, một anh chạy về lấy máy ảnh rồi chụp hình cho chúng tôi, tạo kiểu dáng rất phong phú, và chúng tôi cũng rất vui vẻ khi chụp hình. Chị sếp rủ tôi đi dạo biển, nhóm tôi gồm 4 người: Chị sếp tôi, em họ chị ấy, tôi và Dũng chí phèo nữa. Không biết đi đứng thế nào, cuối cùng Dũng chí phèo đi chung với em họ chị sếp, tôi và chị ấy đi chung với nhau. Tôi vào khoa đã lâu, nhưng thường chị em cũng ít có điều kiện để tâm sự  hàn huyên, đêm hôm đó là một đêm kỉ niệm, tôi và chị ấy đi dạo và nói với nhau rất nhiều, chị hay kể chuyện về cuộc sống gia đình. Trong mắt tôi, chị là một người xinh đẹp và khá khéo léo, vì thế có rất nhiều thứ mà tôi cần phải học ở chị.

Chúng tôi trở về vào lúc nửa đêm, mọi người vẫn ngồi nhậu, tôi định về phòng rửa mặt và ngủ nhưng tai nạn ập đến: Phòng không còn chỗ trống cho tôi ngủ, và nếu có thì tôi cũng không thể ngủ được, cảm giác rất hầm và bí trong phòng làm tôi…đuối toàn tập. Đoàn chúng tôi thuê 3 phòng, 1 phòng cho nam, một phòng cho nữ và 1 phòng cho những người có con nhỏ. Và cả 3 phòng đều hết chỗ, chị sếp của tôi nói sẽ dồn mọi người lại để sắp xếp chỗ ngủ cho tôi, em họ chị ấy và cả chị ấy nữa, nhưng tôi thấy không ổn tí nào, nên nói chị ấy không cần phải lo chỗ ngủ cho tôi. Nhìn cảnh chị ấy bầu bì mà phải ngủ một cách chật chội chèn ép là tôi cũng xót xa dùm chị ấy rồi. Tôi rửa mặt xong và bay vèo ra khỏi phòng, cùng với cô em họ của chị sếp, không biết phải làm gì. Mọi người bắt đầu đi ngủ, sếp lớn sau 3 đợt nhậu mệt lử bay ngay vào chỗ trống còn lại bên phòng nam ngồi ngủ ngon lành. Sếp nhỏ và Dũng chí phèo dĩ nhiên là không có chỗ ngủ rồi, hehehe. Vậy là 4 người chúng tôi không có chỗ ngủ, không biết đi…về đâu. Chúng tôi ra biển chơi, hi vọng sẽ thức được đến sáng, nhưng tôi và em họ của chị sếp đi nhiều nên mỏi giò rồi không thể tiếp tục đi được nữa, ngồi một chỗ ngoài bãi biển thì muỗi cắn, chúng tôi đành về nhà, cổng nhà trọ khóa, tôi mặc váy không thể leo cổng đành phải đi đường vòng, nhờ cổng của khu nhà trọ bên cạnh. Em họ của chị sếp tôi chắc không trụ nổi nữa, đành chịu cảnh chèn ép kiếm được 1 miếng nhỏ nơi góc giường tựa lưng, còn tôi về phòng lấy áo khoác xong bay vèo ra ngoài quán kiếm cái ghế gỗ làm chỗ ngủ. Sếp tôi và Dũng chí phèo vẫn còn ngồi ở ngoài hiên của quán. Bỗng Ngọc Anh chí phèo cũng bay từ đâu ra và bảo…không có chỗ ngủ, vậy là 4 người vô gia cư. Ba anh em họ đi lòng vòng đâu không biết, còn tôi định sẽ ngủ trên ghế của quán nước trước cửa một tí. Lát sau thấy mấy anh em quay về. Sếp tôi vốn là người hay lắm mưu nhiều kế và hay có những ý tưởng làm người khác… giật cả mình. Có lẽ bí thế quá, lão ấy “địa” ra được một chỗ ngủ khá hợp lí: Trên xe ô tô. Cửa xe đóng, bác tài đã đi ngủ. Thế là mấy anh em nghĩ ra cái chiêu quái đản là leo theo cửa sổ xe vào trong đó. Tôi bình thường cũng giang hồ, nhưng lúc đó mặc váy làm sao leo??? Tên Ngọc Anh chạy tới, đỡ tôi lên xe , hắn ta quăng tôi vào cửa sổ xe như quăng cái bao tải, trong khi sếp tôi và Dũng chí phèo thì đứng đó cười có vẻ khoái chí lắm. Thật là một kỉ niệm…hết hồn. Sau đó 3 anh em họ cũng trèo qua cửa sổ xe vào, xe có 4 băng ghế, đúng cho 4 người chúng tôi.

Trong xe cũng khá tiện, chúng tôi có thể nằm ngả lưng cho đỡ mệt, cửa sổ mở cũng có chút gió nên ít hầm, có tia hi vọng rồi đây. Nhưng được một chút, tôi thấy mấy anh em không ai chịu ngủ và cứ lăn tới lăn lui, thì ra họ bị… muỗi cắn. Sếp tôi chưa  kịp tự hào về cái ý tưởng thông minh tìm chỗ ngủ của sếp thì sếp bắt đầu…chửi cái ý tưởng điên rồ ấy, cuối cùng mấy anh em chẳng ai ngủ được, đành nói chuyện với nhau, câu chuyện khá rôm rả, chủ đề chủ yếu đi …nói xấu người khác nên ai cũng hào hứng. Bạn thông cảm, người VN là vậy mà. Tôi thấy mình ít bị muỗi cắn hơn mọi người, nên ngây thơ thắc mắc, sếp tôi liền trả lời là nhìn cái váy của tôi phủ đến tận chân…như cái mền kèm chiếc áo khoác trùm qua đầu của tôi thì muỗi nào cắn được, mà đúng vậy thật, tôi chỉ bị muỗi đốt phần…ngón chân mà thôi, hehe. Chiếc váy của tôi lợi hại bạn nhỉ. Tối đó là một kỉ niệm đối với tôi, mặc dù nó xảy ra từ một tai nạn, nhưng bây giờ khi nghĩ kĩ lại, tôi rất hạnh phúc vì 1  lí do tôi không nói được.

Chờ mãi chẳng thấy trời sáng, đi nói xấu người khác thì cuối cùng cái xấu cũng nói hết rồi thì lấy đâu mà nói tiếp, chúng tôi chưa biết làm gì, thì thấy chị sếp của tôi dẫn đứa con 8 tuổi ra ngoài hiên quán ngồi, có lẽ mẹ con chị ấy không ngủ được vì nóng. Giọng chị ấy ru con mà thê lương. Chúng tôi leo ra khỏi xe, sếp nhỏ lại nảy sinh ý tưởng là sẽ nhường chỗ ngủ cho mẹ con chị sếp trên ô tô. Nghĩ tới cảnh mọi người bê chị ấy quăng vào xe theo đường cửa sổ là tôi giật cả mình (chị ấy đang mang thai mà) cũng may ý tưởng đó không được thực hiện, nếu không đêm đó chắc chúng tôi sẽ kiếm được chỗ ngủ tại…bệnh viện…hehehe…Bốn người chúng tôi cực chẳng đã phải đi ra ngoài biển chơi, chờ cho trời mau sáng. Biển lộng gió, thỉnh thoảng lại có một vài ngư dân đi thuyền thúng ra khơi, cũng có một số du khách như chúng tôi, ra ngoài biển dạo chơi. Biển về sáng tấp nập hơn tôi tưởng. Bốn anh em kiếm được mấy cái ghế dựa ngồi ngắm biển chờ trời sáng. Muỗi cắn thê thảm, nhưng được cái mát mẻ, và ánh trăng khá đẹp. Tính ra nếu quên đi việc chúng tôi không có chỗ ngủ và bị muỗi cắn thì đêm đó cũng là một đêm lãng mạn phết, đâu phải ai cũng có cơ hội trải qua  một đêm thức trắng và cùng nhau làm những việc rồ dại trong khung cảnh lãng mạn.

Mờ sáng, em họ chị sếp tôi ra biển chơi, 3 anh em kia đi về, tôi ở lại cùng với cô em họ chị sếp rồi mệt quá ngủ quên. Trời sáng hẳn, tôi nghe có ai đó gọi tôi nhưng tôi không biết gì nữa nên vẫn không thèm dậy. Tôi tỉnh dậy khi nghe giọng sếp gọi và mở mắt thì đã thấy Biên chí phèo (khoa tôi chí phèo nhiều lắm) dẫn tôi về phòng trọ. Tôi chưa tỉnh ngủ hẳn nên vừa đi vừa ngủ gục cho tới khi về đến nhà trọ. Đánh răng rửa mặt xong tôi cũng có tỉnh lại chút đỉnh, chạy ra quán ngồi chơi với mọi người. Anh của tôi mệt thì phải, đang nằm ngoài võng chuẩn bị đánh một giấc. Thấy cảnh đó, tôi thấy mà thương, nên không nỡ lòng đi đâu chơi, quyết định ngồi…canh cho đến khi anh thức dậy. Khoảng 9h, mọi người tụ tập ngoài quán gần như đông đủ, chủ yếu ngồi đánh bài và tám chuyện. Chúng tôi ăn sáng bằng …mì gói, hic hic. Sau một đêm hành xác, chúng tôi lại có một bữa ăn sáng …cũng ấn tượng chẳng kém. Tôi ăn xong về phòng, thấy giường trống tôi leo lên ngủ không biết gì luôn (sau này tôi mới biết là lúc tôi ngủ mọi người có gọi tôi dậy mà tôi không hề hay biết). Khoảng 11h trưa, nóng quá làm tôi tỉnh dậy. Đầu óc tôi cứ lùng bùng không tỉnh táo, nhưng cũng phụ mọi người nướng được chút cá, rồi sau đó nằm trên võng gần lò nướng…ngủ tiếp, tôi ngủ mà cũng…lầy thật. Tôi nằm ngủ nhưng cảm giác nghe giọng anh đang nói chuyện, và sau đó là ai đó gọi tôi dậy ăn trưa. Nếu là một ngày bình thường chắc bữa cơm đó sẽ rất ngon vì có cá biển và hải sản nướng, do mệt và buồn ngủ, bữa ăn đó tôi lại không ăn được nhiều, vị giác cũng không ngon.

Bữa ăn kéo dài đến chiều cùng với nhậu nhẹt, lúc tôi tỉnh hẳn thì cảm thấy đói, thế là tôi ăn thêm quá trời dưa hấu và chôm chôm, để bù cho bữa trưa tôi ăn quá ít. Mọi người đi tắm biển trước khi về, tôi ngại tắm nên thôi, chỉ định đi dạo biển và chụp hình, ai ngờ cô em đồng nghiệp chơi bẩn quá dây đất cát vào người tôi, đành phải về lau lại người, tôi nhất quyết  không tắm mà. Mất cả hứng thú tao nhã là đi…tạo dáng, hic hic hic.

Chúng tôi về tới nơi thì cũng hơn 9h tối, tận dụng triệt để thời gian 2 ngày ăn chơi. Dọc đường về, mọi người còn ghé quán bánh canh xơi đến no bụng và mua đồ về cho người thân, tôi thuộc dân giang hồ nên không mua gì cả, hehehe. Chuyến đi kết thúc trong ẤN TƯỢNG. Tối về nhà tôi lại không ngủ được, vì tôi nghĩ tôi sẽ rất nhớ anh. Nhiều người (bao gồm các cây si của tôi, những người tò mò và cả học trò) thắc mắc hỏi anh của tôi là ai, rồi đoán già đoán non, và muốn được xem mặt. Dĩ nhiên cho xem mặt thì được thôi, nhưng tôi không cho biết là người nào đâu. Còn hình riêng tôi ém hàng hết rồi. Tối hôm ở Vũng Tàu tôi một mình ở cùng 3 chàng trai đẹp (Trong đó có một thằng đã…có vợ, hehehe), vậy cứ thoải mái đoán đi nhé, kekeke (Tôi chẳng tốt lành gì nói ra chuyện tôi có một đêm ấn tượng bên những người đẹp trai đâu, mục đích duy nhất của tôi là “đuổi cổ” được mấy cây si cứng đầu để cho yên thân).

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Thân gái dặm trường (p14)


HỒI KẾT: BACK FOR GOOD

Cô nhớ đến một câu trong bài hát của nữ danh ca NaNa Mourskouri : “Here in your arms though I’m far away, Here in your arms forever I stay”  (Trong vòng tay anh, anh nghĩ em đã chạy đi rất xa, nhưng thực ra trong vòng tay ấy em mãi mãi ở lại). Cô muốn chạy thật nhanh, thật nhanh, về bên anh và nói “darling, I miss you so much”. Cô sẽ không bao giờ bỏ chạy xa khỏi tầm mắt của anh nữa, những ngày qua cô đã hiểu được tình cảm cô “dữ dội” đến mức nào, dập tắt hết bao nhiêu kiên định và ý chí của cô. Những ngày qua cô rât nhớ anh và…cô ước gì anh đừng là người của công việc, để sau này nếu còn dấn bước giang hồ, nhất định cô sẽ đề nghị anh cùng hành tẩu bôn ba.

Cô về nhà, ko ngủ được vì nhớ, cuối cùng quyết định đi gặp anh, và tự hứa với lòng, lần này là lần cuối cùng, chỉ lần này nữa thôi, lần cuối cùng trái tim được làm loạn, ngày mai tất cả vào trật tự tôn ti, phải phục tùng ý chí và anh phải được…xóa sổ trong kí ức. Anh đến, bình thản và rất tự nhiên, cô muốn chạy đến ôm chầm lấy anh trong cơn xúc động, nhưng không, cô không làm thế, cô là một hiệp nữ, mất mặt lắm. Chỉ gặp anh thôi, chỉ cần thế thôi là cô có thể về nhà. Cô quay lưng bước đi, và tự hứa với lòng, đây là lần cuối cùng cô yếu đuối, bỗng dưng muốn khóc rất nhiều, cô để mình khóc đã đời, ngày mai không được giọt nước mắt nào rơi vì anh nữa. Sư phụ từng nói, làm hiệp nữ thì không được khóc vì tình yêu, nước mắt của hiệp nữ rất quý chỉ dành để rơi cho những thứ thiêng liêng hơn, vì hiệp nữ là đệ tử của sư phụ.

Ba lô vẫn còn treo ở nhà, ngày nào đó, khi thấy anh đã vững vàng không còn cần đến cô, cô sẽ chạy đi thật xa, dù có đến cùng trời cuối đất, nhất định cô sẽ không bao giờ trở về bên anh nữa.

Thân gái dặm trường (p13)


HỒI 12: CHIỀU BIÊN GIỚI

Biên giới hoàng hôn buông xuống dần với một sắc khí trầm buồn dễ khiến con người mang nhiều tâm trạng hơn. Những mái nhà Khơ me nghèo nàn thấp thoáng sau những rặng cây, những làn khói bếp buổi chiều bay nghi ngút. Cô mang bao lòng thương cảm, thấy dân nghèo Khơ me mới đáng yêu làm sao. Như lời chú Ulf nói: “ Cô nhóc như một bông hoa đẹp cần được bảo vệ, sau này đừng đi giang hồ 1 mình nữa, nhất định phải dụ dỗ cậu nhóc kia đi cùng để bảo vệ cô”. Cô nhớ đến anh, điện thoại về, nhưng hình như anh không để tâm lắm. Tự nhiên cô không muốn bước chân qua biên giới để quay về, vì ở bên kia anh không mong chờ cô, cô muốn chạy đi …xa. Chạnh lòng, cô sáng tác bài thơ:
Chiều Sangkat
Biên giới chiều nay ngắm mây bay
Hoàng hôn làm tắt ánh dương ngày
Đời lữ khách nay đó mai đây
Đi cho quên hết ân tình này
Không uống rượu sao lòng vẫn say?
Chợt bỗng cô quạnh giữa chiều nay
Bơ vơ ai thấu vết thương dày
Sangkat người ơi anh có hay?

Thân gái dặm trường (p12)


HỒI 11: QUYẾT ĐỊNH BẤT NGỜ

Sáng, gặp Ulf tại sảnh, cả 2 đi ra chợ Olympic ăn sáng. Ngồi vô quán cháo gà, ăn tô cháo nóng hổi mà Ulf cứ khen ngon miết. Hắn còn khen rẻ nữa. Hắn nói khi nào cô về hắn sẽ ra đây ăn 1 mình để nhớ đến cô. Ăn xong đi dạo vòng vòng chợ. Hôm nay cô quyết tâm mua quà về cho anh. Mua đồ cho nam giới khó, vì đa số trong chợ toàn đồ cho nữ. Có cái usb hình trái tim rất đẹp, giá 20 usd, UM lè lưỡi rồi đi. Usb bên VN khoảng 200k là cùng, trong khi ở đó mắc hơn tới gấp đôi. Đi chán chưa quyết định mua được gì, UM thấy có gian hàng bán áo cặp rất đẹp, UM rất thích cặp áo màu đen, có hình trái tim dễ thương, nghĩ bụng sẽ mua về tặng anh 1 cái, cái kia cô sẽ giữ. Mới hỏi giá là 14usd (khoảng 280k) cho 2 cái áo, tay Ulf ở đâu xộc xộc bước tới bảo: “Thôi mày đừng mua cái này, ko được đâu”. UM nghĩ thầm: “Làm quái gì ko được, tao cứ mua” nhưng chưa kịp trả giá hắn lôi cô từ trong chợ ra đến ngoài cổng chợ. Thấy tên Ulf giải thích gì đó, nhưng cô ko để ý, trong đầu cô chỉ nghĩ đến cách nào lừa hắn buông tay ra là cô chạy ngược lại gian hàng đó ngay. Ulf vừa buông tay ra, thì cũng là lúc cô quay đầu bỏ chạy lại gian hàng đó quyết tâm mua bằng được, tuy nhiên hắn cũng tóm cổ được cô và lôi lại. Lúc này UM mới để ý nghe hắn nói: “Miss à, tao thấy mày nhạy cảm và tinh tế tại sao mày lại có 1 sơ sót ngớ ngẩn này nhỉ? Mày ko dc mua áo cặp, vì phát âm không được hay lắm, hồi nãy mày k để ý thấy áo người nam ghi chữ LO (đọc là lu) còn áo người nữ là VE (đọc là vi). Hắn nhấn mạnh chữ LO, UM nghe phát âm ra giống chữ lose (mất mát) nên hiểu ra vấn đề, từ đó không có ý định mua nữa. Đúng là tên này còn mê tín hơn cả UM. Thấy UM buồn tiếc cặp áo đó, hắn dẫn UM tới một gian hàng bán túi xách balo và bảo: “Tao nghĩ mày nên mua túi xách hay balo cho thằng nhóc đó, để sau này dụ nó đi giang hồ chung với mày, để một cô bé xinh đẹp như mày đi một mình nguy hiểm quá”. UM buồn rầu trả lời: “Anh ấy ko đi đâu, suốt ngày chỉ biết làm việc thôi”. “Làm việc cũng phải có lúc nó đi chơi chứ, chẳng lẽ từ lúc sinh ra nó làm việc cho tới lúc nó chết? Nó càng ham lam việc mày càng phải dẫn nó đi chơi, chẳng lẽ cuộc sống chỉ có mỗi công việc” Hắn an ủi. UM không biết trả lời thế nào, hỏi giá cái balo thì thấy mắc, mà không phải là hàng xịn không chừng vài ngày nó bung cũng nên, UM nói với Ulf: “Thôi, về VN khi nào anh ấy đồng ý đi giang hồ với tao tao sẽ mua cái Balo xịn cho anh ấy, cái này tao ko vừa ý lắm”. Hắn nói : “Tùy mày”. Rồi cả 2 cùng đi bộ về, vì đã quen thuộc đường nên về tới nhà trọ khá nhanh.

Ngồi trong sảnh, UM hỏi hắn mượn Dt gọi về cho anh, và nói là lúc 10h tối qua có xuống lầu dưới tìm hắn, nhưng thấy khóa cửa nên nghĩ hắn chưa về. Hắn bảo đêm qua 1h sáng hắn đi bar mới về, định lên cho cô mượn Dt gọi về nhưng thấy khuya quá rồi hắn ko làm phiền nữa. Hắn hỏi cô có muốn gọi bây giờ ko? Dĩ nhiên là UM gật đầu lia lịa. DT về cho anh, 3 lần không gọi được, điện thoại không đổ chuông, chắc là anh tắt nguồn, mà lúc đó đã 9h sáng (giờ Cam) Lo lắng , cô quyết định nửa tiếng sau gọi thêm lần nữa, có chuông reo nhưng anh không nghe máy. Ult gợi ý là cô có thể nhắn tin, vì xài Iphone k quen nên cô nhắn 1 cái tin hết cả buổi trời, sau đó gửi thì Ulf nói là gửi thành công rồi (Tiếng Thụy điển nên cô chịu). Đợi mãi anh cũng không trả lời luôn, cô cũng không còn tâm trạng 8 với Ulf nữa, hình như hắn thấy cô lo lắng nên muốn rủ cô đi ăn trưa. Nhìn lên đồng hồ đã 11h, cô nói với Ult: “Cho tao mượn DT, tao gọi tới nhà xe, nếu còn chỗ trưa nay tao về luôn”. Ult thất kinh: “Mày đùa à? Mày nói với tao vài bữa mới về mà, đã đi được mấy chỗ đâu, đừng về, mày về tao buồn lắm”. UM buồn rầu đáp: “Tao rất muốn ở lại vài ngày nữa, thực ra ở nhà công việc có thể sắp xếp được, nhưng anh ấy ko nghe máy làm tao lo lắng, có đi chơi cũng ko vui nên tao quyết định về”. Nhà xe còn chỗ, UM đặt luôn chuyến cuối, sẽ rời bến lúc 2h30. Vậy là chỉ còn 3h đồng hồ ở tại Cam, UM nhìn ra ngoài hiên ngắm trời ngắm đất, Ulf cũng im lặng ko nói gì (chắc hắn buồn) và gọi bữa ăn trưa cho cả 2. Hai ổ bánh mì xào tỏi thơm phức được mang ra, tuy nhiên vì lo lắng UM đã ko nuốt nổi hết nửa ổ, chỉ ăn một chút. Ulf nhìn vẻ ái ngại: “ Ráng ăn lên cô bé, mày yếu đuối quá”. Chợt một ông già từ đâu bước tới và đứng đó 8 với Ulf. Ulf chỉ sang UM, bảo cô bé này từ VN đến, làm giáo viên tin học. UM cúi đầu chào ông lão. Ông già nói ngay: “tao thích kiểu của con bé này, cái gì cũng biết một chút, tiếng Anh nói được, vi tính ok, kiến thức xã hội cũng khá…” Ông cứ thao thao bất tuyệt một hồi, và giới thiệu ông là nhà báo Mỹ chuyên viết kí sự về châu Á, ông có một thời gian lâu ở VN vào những năm chiến tranh, chuyên viết bài cho các tạp chí lớn. Chợt nổi hứng ông rủ ULF tối đi bar nhảy nhót cho vui, dẫn cả con bé này theo nữa (Ông chỉ tay sang UM), UM tế nhị, bảo ko biết nhảy. Ông già bảo ông ta cũng ko biết nhảy, chỉ là đi cho biết thôi. Ulf buồn rầu, bảo con bé trưa nay phải về VN. Ông già lại bảo: “Sao phải về, ở lại chơi vài ngày k được à? Về gấp làm gì”. UM chưa kịp trả lời, thì Ulf đã nhanh nhảu trả lời thay (đúng là ông 8): “Nó muốn về rồi, thực ra nó giận người yêu bỏ đi chơi vài ngày thôi”. Chuối thật, chuyện của UM kể cho hắn nghe, bây giờ hắn li -vơ -phun ra hết cho lão nhà báo, 2 vợ chồng lão đại tá đang đứng gần nghe được và mấy thằng phục vụ phòng có tính hiếu kì cũng bu lại nghe rồi bình loạn tá lả, làm UM không biết độn thổ chỗ nào cho phải.

UM thấy hội 8 bu xung quanh mình bình phẩm chuyện tình củm của mình dữ quá nên lấy cớ mệt về phòng nghỉ ngơi. Ulf dặn cô chỉ nghỉ chút thôi, 1h phải ra sảnh để hắn đưa cô ra bến xe. Về phòng không ngủ được vì buồn, lo lắng, chắc là anh giận rồi, nên mới không nghe máy, bình thường gọi cho anh lúc nào anh cũng bắt máy nghe cơ mà. Mới 12h30 UM đã ra sảnh vì trong phòng ko ngủ được. Ulf vẫn chưa về phòng, ngồi ở sảnh, thấy cô ra thì hối cô vào phòng kiểm tra thu dọn kĩ hết hành lí trước rồi làm thủ tục check out,cô làm theo lời Ulf như một đứa trẻ vâng lệnh cha. UM thanh toán xong tiền phòng, Ulf hỏi cô có muốn uống gì ko để hắn mua, cô bảo ko, chỉ muốn chờ đến 1h để đi về liền. Có lẽ hắn buồn về câu nói đó. Hắn dặn sau này nếu đi đâu cô cũng cần làm thủ tục check out trước, đừng sàng qua sàng lại rất hay trễ giờ . Hắn nói rất nhiều nhưng trong đầu UM lùng bùng nên không tập trung nghe. Cô chỉ nhớ hắn nhấn mạnh 1 câu: “Tao già rồi, nếu còn trẻ, nhất định hôm nay tao sẽ theo mày về VN và chiến đấu với thằng nhóc của mày để giành lấy mày đấy, mày là một cô gái xinh đẹp,cực tốt trong số người tốt mà tao gặp”(UM mà được xếp vào hàng cực tốt thì chắc từ đó giờ hắn toàn gặp người xấu, UM nghĩ thầm). Ngập ngừng một chút, hắn tiếp: “Dù gì tao cũng đáng tuổi cha chú của cô nhóc, hay mày gọi tao là chú nhé, Chú Ulf”. UM thấy hắn nhiệt tình, mấy bữa ở Cam toàn đi chung với hắn nên gọi: “Chú Ulf”. Hắn khoái chí lắm (như là con nít). Ngồi chờ hắn uống hết ly bia, hắn nhìn lên đồng hồ thấy đã 1h và giục: “Cô nhóc, đi thôi, phải đi sớm để phòng hờ lạc đường trễ xe”. Mấy thằng phục vụ có vẻ lưu luyến UM lắm, chạy lại với vẻ mặt buồn so: “Miss cô về hả?Khi nào đến VN tôi sẽ ghé thăm cô”. Có thằng (cháu chủ nhà) còn đưa cô xuống lầu và đòi chụp hình với cô trước khi cô về nữa. Chú Ulf muốn gọi tút tút cho UM đi đỡ nắng, UM cản lại: “ Không, cháu biết đường tới bến xe, và cháu đoán đi bộ khoảng 20ph thôi, giờ còn cả tiếng rưỡi nữa xe mới chạy, đi bộ đến đó cũng còn sớm chán”. Ulf lưỡng lự: “Tôi sợ cô nhóc của tôi sẽ mệt”. UM khoác tay: “K sao, đi thôi”. Cả 2 đi bộ đến bến, UM đi chậm, vì cô muốn lưu lại những giờ phút cuối cùng tại Cam. Ulf xách dùm cô cái Balo nặng và bịch thức ăn, cô đi tay không nên vừa đi vừa chạy nhảy.

Tới bến còn rất sớm, còn hơn cả tiếng đồng hồ. Có 1 quán phở Việt sát nhà xe, Ulf rủ cô đến đó để hắn uồng vài ly bia, cô mua 1 chai nước khoáng ướp lạnh 500 riel (khoảng 2500 vnd) rồi nên không gọi nước. Giá bia angkor ở quán mắc hơn ở ngoài một chút (3000 riel/lon). Ulf gọi 1 lon, vừa uống vừa dặn dò, truyền đạt kinh nghiệm đi giang hồ của hắn. Có lẽ hắn rất lưu luyến UM, hắn nói nếu tuần sau không phải qua Thái thăm bạn gái thì hôm nay hắn đi cùng UM rồi. Rồi hắn chốt một câu: “Tóm lại một cô bé xinh đẹp như cháu không nên đi một mình, mùa Đông năm sau chú sẽ sắp xếp công việc qua VN thăm cháu”. “Khi nào chú đến VN chơi, cháu dẫn chú vào tham quan chỗ cháu dạy nhé, chú muốn gặp các chief của cháu, đi chơi mà thấy cháu cứ nhắc mấy sếp của cháu hoài, chú có thể rủ các chief của cháu đi nhậu không?” Hắn tiếp. UM vui vẻ đáp: “Mấy sếp của cháu sẽ rất vui đấy”. Chợt hắn hỏi UM: “Muốn uống thêm một lon tiếng Việt nói sao?” UM trả lời: “Thêm một lon”. Hắn gọi cô bán hàng tới (Ng Việt) : “Thêm một lon”, cô bán hàng nghe hoài ko ra, UM phiên dịch cô này ngớ ra và bảo: “Nói tiếng Việt thế ai nghe ra nổi”, hehehe. Chợt hắn yêu cầu cô này mang menu lại cho UM chọn nước, UM bảo không uống nhưng hắn nói: “Để chú mua cho cháu 1 ly nước trước khi cháu về” . Thấy vậy, UM chọn chai Sting. 2h10 dù còn sớm 20ph, nhưng hắn giục UM qua bên nhà xe xem xe đến chưa, kẻo trễ (cha này kĩ tính thật). Qua nhà xe thì xe đến rồi, hắn mặt buồn so vác balo cho UM lên tận cửa xe mới chịu.

 UM lên xe, kiếm chỗ ngồi, đứng lên ngó xuống dưới thấy chú Ulf vẫn chưa về và đứng ngoài nắng, vẻ mặt ông buồn so, đau khổ, cô lấy máy ảnh ra chụp ông lần cuối và hét lớn đến nỗi cả xe đều nghe: “Tạm biệt chú Ulf”. Ông giơ  ngón cái ra, tỏ vẻ cô là number 1 vậy (không biết cô có hiểu sai không?). Thấy mãi ông vẫn đứng đó, chưa về, UM vẫy tay tạm biệt, vừa lúc xe xuất bến, thấy dáng ông lủi thủi bước về 1 mình khiến trong lòng UM rất xúc động. Dù gì mấy ngày nay UM đi đâu ông cũng đi theo UM hết, như 1 người cha bảo vệ đứa con gái ham chơi.

Thân gái dặm trường (p11)


HỒI 10: CHÂN DUNG 1 ĐẠI TÁ VỀ HƯU CỦA CAMBODIA.

Gần tới nhà trọ tự nhiên mất phương hướng, một nhóm người Pháp ở cùng khu nhà trọ cũng đang bị lạc nhận ra Ulf liền chạy tới hỏi Ulf đường về nhà. Ulf bảo ko biết và nói hỏi con bé này (chỉ tay vào UM). UM lấy bản đồ ra và chỉ đường cho họ về, rủ họ đi bộ chung vì rất gần (<100m) Bọn này có vẻ ko tin tưởng UM nên thuê xe tút tút (cực chuối) rồi rủ UM và Ulf đi tút tút chung. Ulf vốn biết tính UM và tài nghệ xác định phương hướng của UM nên ko chịu lên xe, từ chối bảo có thể tự về (Xem ra Ulf rất hiểu UM, hehe). 5 phút sau UM và Ulf cũng về tới nhà trọ, leo lên sảnh thì thấy bọn người Pháp đang ở đó mồ hôi mồ kê nhễ nhại (lạ thật, UM đi bộ ko bị đổ mồ hôi, bọn đó đi tút tút mà sao đổ mồ hôi nhiều thế, chẳng lẽ leo cầu thang mệt?...). Ulf có vẻ đắc chí, ngồi ở sảnh cứ khen UM là smart girl (chắc cố ý chọc tức bọn ng Pháp). Ulf và UM bắt đầu 8 về buổi thu hoạch chiều nay ở chợ Nga. Ulf luôn miệng khen thú vị. Bọn phục vụ gần đó cũng chạy đến “hớt” chuyện. UM khoe với bọn chúng mấy món mua dc ở chợ Nga, chúng khen đẹp quá. Tay người Pháp lạc đường lúc nãy đang ngồi máy tính nhưng cứ hướng mắt về phía bàn UM để hớt, nhưng hắn ko nói câu nào, chỉ gật đầu chào xã giao khi UM vô tình quay sang nhìn hắn. Một nhóc phục vụ khen UM đẹp, dễ thương, hỏi UM bao nhiêu tuổi. UM bắt hắn đoán, hắn đoán UM 17 tuổi (Chúa ơi, UM là yêu tinh hả? Chỉ có yêu tinh mới ăn gian dc chục tuổi như vậy, nếu k mắt hắn có vấn đề). UM lắc đầu, hắn tăng lên 19, UM tiếp tục lắc đầu, hắn nghi ngờ: “Miss à, tăng lên hay là giảm xuống?” UM bảo tăng lên, hắn cứ 20, 22, 24, 25 rồi  30 làm UM cười ngất. UM bảo giảm xuống chút, hắn nói 28. UM gật đầu. Hắn ngạc nhiên nói sao nhìn trẻ quá, trong mắt hắn thì UM khoảng 17,18 là cùng và hỏi UM thấy hắn thế nào, có yêu hắn ko? (Chúa tha tội cho UM dụ dỗ trẻ em vị thành niên). Ulf ngồi đó xen vào: “Nhóc thấy cô gái này dễ thương ko?” Hắn bẽn lẽn: “rất đẹp” (Chúa ơi, về VN cái đám giang hồ đánh con chết, vì dám mạo danh người đẹp). Ulf trêu: “Vậy thì làm bạn trai cô ấy đi, cô ấy chưa có bạn trai” (Cái tay Ulf toàn ép UM vào thế bí). Thằng nhóc mặt sáng rỡ: “Miss, cô nghĩ thế nào?”. UM nhún vai: “Tôi có bạn trai ở nhà rồi, tôi thấy em rất đẹp trai, rồi em sẽ gặp được cô gái em thích thôi, chứ tôi già rồi”. Nghe UM khen đẹp trai, nhóc thích lắm, lấy giấy bút bắt UM ghi điện thoại, địa chỉ bên VN để hắn liên lạc.

Đang viết dở, bà chủ nhà ở đâu chạy tới 8 với Ulf, bà là người cởi mở và thú vị. Ulf đưa bọc hạt sen tặng bà ta (tên này láo thật, đồ của UM mua mà). Bà chủ nhà vừa đi, ông chủ nhà lại chạy đến 8 với Ulf, hình như cái nhà trọ này hội tụ những người rất thích 8 thì phải. Ông chủ nhà kể rằng ông là giảng viên trường sĩ quan quân đội Campuchia, đã về hưu, quân hàm đại tá. Ông mở nhà trọ với mục đích phục vụ những người yêu thích du lịch hội tụ. Bản thân ông cũng đi du lịch nhiều nước trên thế giới, quan điểm của ông là cực ghét những người kiếm tiền rồi cứ ko dám ăn xài đi du lịch cho đến chết vẫn không biết thế giới là gì. “They keep their money in pocket until death and they still don’t know how the world in” trích nguyên văn, ấn tượng quá. Rồi ông lan man khoe thằng con trai bảo vệ thành công luận văn tiến sĩ bên Pháp (nói tới đây ông chạy vô phòng lấy cái laptop mới cáu đem khoe hình con trai và con dâu) Thằng con trai ông đen thui xấu mù, nhưng con dâu ông quả là rất đẹp, ngại nói ra điều ấy, UM đành khen laptop ông đẹp, ông đại tá liền khoe là của con gái mua cho, hehe. UM thấy có một tấm hình nhìn ông còn rất trẻ, hỏi ông chụp hồi nào, ông bảo cách đây 20 năm, trong hình thấy có chiếc xe hơi, chưa kịp hỏi thì ông đã khoe ông có xe hơi cách đây 20 năm rồi, là một trong số ít những người có xe thời đó. Ông nói tiếng Anh lưu loát, nhiệt tình, và là 1 ông double tám (8 kinh quá mà). Rồi ông than phiền một số khách trọ mượn chén bát của ông dùng ăn xong rồi để đó ko chịu dọn, một số người ra ngoài mua thức uống và để ké tủ lạnh ông, trong khi ông bán chỉ mắc hơn chút so với bên ngoài. Ulf ko đồng tình với quan điểm đó nên phản bác lại. Thấy Ulf k đồng tình, ông đại tá lảng sang chuyện chính trị, 8 từ Shihanouk, Hun-sen rồi 8 tới Thạc sỉn bên Thái lan, đúng là hết chỗ 8.
UM thấy mệt, nên về phòng nghỉ ngơi trước, Ulf bảo tối nay cuối tuần hắn đi ăn nhậu ở bar, định rủ UM theo, nhưng tối qua chắc UM sợ mất mật rồi nên hắn ko dám rủ. Hắn có rủ UM cũng ko đi, Cam nói chung ko an toàn bằng VN, nhất là vào ban đêm, chắc do UM mới đến nên còn lạ chỗ, tối đó UM dành thời gian post bài về nhà. Khoảng 10h đêm thì post xong, trước khi về phòng UM có chạy xuống lầu dưới tìm hắn xem về chưa để mượn Dt gọi cho anh, nhưng thấy phòng hắn khóa cửa UM quay về phòng ngủ luôn, ko ngồi ở sảnh chờ hắn nữa, biết khi nào hắn về mà mượn, thôi thì sáng mai mới gọi cho anh vậy.

Thân gái dặm trường (p10)


HỒI 9: RUSSIAN MARKET

Trở lại hồi 8, lúc UM và Ulf đang đi bộ tìm đường đến chợ Nga. Ra tới đại lộ Sihanouk, một tút tút khá trẻ chạy đến hỏi đi đâu, và cho giá 3usd. UM trả 1usd, lưỡng lự rồi tên này cũng đồng ý. UM thấy hắn chạy ngược với phương hướng định trước, liền đập vào vai hắn bắt hắn chạy hướng ngược lại, hắn ko biết nói tiếng anh, còn tên chợ Nga bằng tiếng Miên như thế nào thì UM quên mất. Thế là hắn đưa ra 1 list có hình và địa điểm bắt UM chỉ, UM chỉ tới chợ Nga, hắn kêu than ầm trời, nhưng cũng đồng ý chạy theo hướng ngược lại. Tới chợ, lượn hết mấy vòng mà vẫn không mua được món hàng độc nào cho anh, toàn đồ cho nữ giới, còn áo sơ mi thì xấu xấu bẩn bẩn chắc anh cũng k thích. Ghé vào 1 tiệm bán ví, cô bán hàng lanh miệng nói tiếng Anh cực chuẩn. UM nói với Ulf: “Tao định lựa ví cho anh ấy”, Ulf bảo sẽ đứng ở đâu đó chờ cô lựa hàng (chắc hắn định chạy ra chợ hút thuốc, hắn thông thường rất lịch sự, ko bao giờ hút thuốc ở chỗ đông người). Hỏi giá 1 cái ví khá đẹp, chắc biết UM thích, cô bán hàng hét giá 20usd và nói sao cũng ko chịu bớt. Cuối cùng UM đành thôi, nếu 20usd, về Vn có thể mua ví bằng da thật tặng anh. Đi giang hồ k dc để hớ. Vòng vòng hỏi thứ gì cũng mắc, chắc tại tiếc cái ví nên UM không còn tâm trạng trả được món hàng nào giá tốt. Cuối cùng UM chỉ mua móc khóa về làm quà tặng, và sẽ tặng anh cái anh thích.

UM rủ Ulf đi ra xa khu vực chợ một chút, đi ngang qua 1 cây xoài nhiều trái, thấy có 1 mẹ lớn tuổi bán mì xào, UM chợt muốn mua mì về ăn tối, nếu mua ở gần khu trọ giá sẽ mắc hơn. Thân mật hỏi bà bán hàng:
-         Mama, à nis thlay ponman?
-         Pi pô on muôi roi (2500riel= 12500vnd)
Giá cả được, UM mua 1 hộp mì xào trứng, mẹ bán hàng khá thân thiện. Trong lúc làm món mì xào UM lấy máy ảnh ra chụp. Mua 1 hộp thấy ngại, UM bảo Ulf: “lát về tao cho mày ăn ké”. Hình như nghe mùi thức ăn hấp dẫn, hắn đồng ý ngay. Đi ngay qua 1 quán bán thịt xiên và nước mía, hỏi xâu cá viên chiên có 1000riel /1 xâu (rẻ hơn ở chợ đêm 1 nửa giá). UM chọn 4 xâu, Ulf nói muốn uống bia (lại bia) hỏi bà bán thì được chỉ sang quán bên kia đối diện mua.  UM nói: “Mày qua đó mua bia, tao lựa đồ ăn”. Trong lúc Ulf đi, UM gọi 1 ly nước mía + 4que thịt xiên hết 5000 riel (=25000vnd). Cộng với hộp mì xào hồi nãy nữa là có bữa ăn ngon lành. Tay Ulf khoái chí lắm, đi ăn với UM toàn dc ăn giá địa phương. Tới lúc tính tiền, Ulf đưa 10000 riel, bà bán thối lại đến 6000, ngạc nhiên vì lúc nãy hỏi giá là 5000 cơ mà. Đoán là bà bán quên tính nước mía, UM chỉ tay vào ly nước mía, bà bán chợt nhớ ra rối vui vẻ nhận 1000 còn lại. Thấy bà bán hàng thân thiện và thật thà, UM đề nghị được chụp 1 bức hình.
Tạm biệt người bán hàng dễ mến, UM xác định phương hướng đến ngôi chùa, chẳng là hồi nãy đi tới chợ Nga, UM thấy tút tút có chở đi ngang qua 1 ngôi chùa nên đề nghị Ulf vào xem thử. Không khó để UM kiếm được ngôi chùa này, vì tới bên cổng phụ, cánh cổng nhỏ xíu xiu nên khó khăn lắm Ulf mới lách vô được. Trong chùa có 1 trường học cấp 1. Hôm nay trong chùa có 1 đám tang, linh cữu người chết đang quàn tại chùa. Trước khi vào chùa UM có mua 1500 riel hạt sen loại chưa lặt, Ulf bảo hắn không biêt ăn bông hoa. Do không biết hoa sen trong tiếng Anh gọi là hì, UM đành giải thích với hắn đây là bông hoa cao quý, được đức Phật ngồi trên lúc mới sinh ra. Sau đó chỉ hắn cách lặt và ăn. Ăn được một hạt hắn đòi ăn tiếp (gớm, nãy bảo không biết ăn mà) rồi hắn ngồi ở gốc cây ngồi lặt hạt sen ăn (coi hình minh họa) không cho UM ăn nữa mới ghê, đồ của UM mua mà.
Trong sân chùa, UM thấy mấy nhóc mua cái bánh gì ngồ ngộ nên cũng bắt chước mua theo (nghĩ rẻ vì bán cho hs mà) Người bán cho ít bột, lòng đỏ trứng đem chiên lên rồi rưới sữa đặc +ovantine lên. Giá 2500 riel (=12500vnd) cho cái bánh nhỏ xíu, tiếc.
Tức quá, rủ Ulf đừng đi tút tút nữa, đi bộ về nhà trọ luôn, tay này cũng máu, đồng ý ngay. Cả 2 thả bộ về, hắn hỏi cô biết đường ko, UM tự tin trả lời: “Đừng lo mày cứ đi theo tao”. Dọc đường thấy một ông bán mì xào như hồi nãy, UM định mua thêm 1 hộp nên tới gần hỏi mua, giá 4000riel, tức là mắc hơn hộp hồi nãy đến 1500 riel, UM không mua cũng ko trả giá mà đi thẳng luôn.

Thân gái dặm trường (p9)


Hồi 8: ĐIỀU KHÔNG THỂ NGỜ

Ở nhà có nhớ anh chăng nữa, cô sẽ tự an ủi mình rằng rồi sẽ gặp được anh thôi. Nhưng đã làm một kẻ lang bạt thì khác, nếu cô không biết bảo vệ bản thân mình, có khi không có mạng về cũng nên, và đến lúc đó, cô sẽ không bao giờ thấy được anh nữa. Giang hồ là thế đó, vì vậy, cô cho phép mình được nghĩ đến anh lúc nào muốn nghĩ. Không như lúc ở nhà, cô dùng hết ý chí ngăn cản việc nghĩ ngợi đến anh. Những đêm dài thao thức, hoặc trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy anh với nụ cười dễ thương nhất, ánh mắt chết người của anh ám ảnh vào mỗi đêm. Cô phát hiện, mỗi khi nghĩ đến anh là cô mất ngủ, thường hay mỉm cười một mình. Cô chưa biết ngày mai thức dậy sẽ đi đâu, làm gì, và sống ra sao, nguy hiểm nào rình rập không. Dẫu đã cách xa anh ngàn cây số, cô vẫn cảm giác rằng anh luôn ở bên.
Có người sẽ hỏi: “vì sao cô yêu anh?”. Cô cũng không biết cô yêu anh từ lúc nào, chỉ biết rằng tới một thời điểm nào đó trong quá khứ, cô hay nghĩ về anh nhiều hơn, cô cũng hay cười và hay khóc nhiều hơn, có lúc anh làm cô ngất lên ngất xuống vì sốc về những chuyện…chẳng liên quan đến cô. Cô được đào tạo, đồng ý, trong vô vàn những thứ cô được thầy dạy, cô đều lĩnh hội và áp dụng tốt, duy chỉ có lĩnh vực tình cảm của mình  là cô không thể biết được. Sư phụ cô từng dạy rằng: “ là con gái, nếu không được chàng trai mình thích để ý thì tốt nhất đừng manh động và hãy quên người đó đi”. Cô nhận ra, dù được dạy tốt bao nhiêu, cửa ải tình cảm là cánh cửa mà nhiều người khó vượt qua nhất, kể cả một hiệp nữ phải sống bằng ý chí như cô. Vì sao cô yêu anh ư? Vì cô cảm nhận được trong con người anh những điều tốt đẹp, thánh thiện, tuy anh sống với vẻ ngoài của một tên lưu manh. Nếu cô không cảm nhận được điều ấy từ anh, chắc bây giờ trong đầu cô chẳng có một tí khái niệm gì về anh, thậm chí tên đầy đủ của anh cô cũng không nhớ, nhớ làm gì khi cô không để tâm đến một người.
Thất tình đi bụi, đi để quên một người, để thấy thế giới bao la, đi để trở thành một kẻ lang bạt kì hồ, để rèn luyện trái tim trở nên mạnh mẽ hơn, và để thấu hiểu trái tim mình… Nhưng sau tất cả những lí do đó, một sự thực cô không hề biết khi còn ở nhà, cũng không thể chối cãi với trái tim (mặc dù cô ra sức phủ nhận với người khác), dẫu cô có đi xa anh hàng vạn dặm, nhưng trong trái tim cô luôn có hình ảnh của anh và thấy anh rất gần, nỗi nhớ ngày một nhiều thêm, nhiều đến mức cô chỉ muốn sáng mai khi thức dậy, cô có mặt tại sân bay và bay về gặp anh ngay lập tức. Nhưng rồi cô chợt tự hỏi: để làm gì? Anh chắc gì đã nhớ cô, nhiều lúc nghe giọng anh qua điện thoại, cô ước gì anh nói một câu: “ em về đi, tôi rất lo lắng cho em..” chẳng hạn, nhưng không, anh không bao giờ nói, anh coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, có khi nào trong đầu anh sẽ nghĩ : “liên quan quái gì đến tôi đâu kia chứ”. Cô hiểu anh, thế là cô giận, mà giận thì cô càng chạy xa hơn cái nơi cô đã xuất phát, để rồi ngày qua ngày, cô lại thấy mình đã đi rất xa…

Thân gái dặm trường (p8)


HỒI 7: CHỢ OLYMPIC

Sáng, UM thức dậy sớm, ăn sáng rồi ra sảnh online post bài (Máy tính ở đây dùng miễn phí, chỉ có 2 máy). Ulf cũng lên sảnh ăn sáng, hỏi cô ăn k? Cô bảo vừa ăn ở phòng rồi. Hắn ngồi ngắm trời ngắm đất rồi ăn món gì đó, cô không để ý vì đang gõ lọc cọc trên máy. Ăn sáng xong thấy UM vẫn ngồi trên máy tính, hắn xuống lầu đi đâu đó, có lẽ về phòng hắn ta. 9h kém, post bài xong, UM về phòng xách balo định ra ngoài xem chùa chiền và đi chụp hình. Tên Ulf không biết ở đâu bước vô sảnh, thấy cô định ra ngoài hắn liền xin đi theo (bó tay). Cô vui vẻ đồng ý.
Đi dọc đại lộ Sihanouk, trên bản đồ là Wat montrei (tiếng miên wat có nghĩa là chùa) nhưng lúc tới wat cũng không tham quan gì được nhiều vì đang sửa chữa. UM lấy máy ra chụp hình 1 lúc, rồi trở ra. Bây giờ về thì cũng hết buổi sáng, quay sang hỏi Ulf: “đi đâu?”. Hắn nhún vai: “tùy mày”. Thế là k cần bản đồ, cô đi về phía trước theo cảm tính, khi nào lạc mới mở bản đồ ra xem. Dọc đường, hàng quán bán đồ ăn sáng dã chiến rất nhiều, kiểu như bên VN. UM mua 1 lon bia angkor 2300 riel cho tay Ulf, không phải ý tốt gì đâu, nịnh hắn chút để tối còn nhờ máy hắn gọi Dt về cho anh, chứ xài chùa thì sẽ ngại. Hắn ngạc nhiên: “ Miss à, tao không ngờ mày lại mua bia cho tao, tao biết mày không thích bia”. Cô cười: “ Mày thích là được, nhưng tối nay mày cho tao gọi điện thoại về cho ng ấy nhé”. Hắn cười và lại lắc đầu bó tay, chắc nghĩ cô láu cá.
Đi thêm một chút lạc vô một cái chợ khá lớn, cô mua 1 ly chè gồm bánh lọt và thốt nốt gì đó giá 2000 riel, ăn cũng rất ngon, lần này Ult trả tiền cho cô (chắc hắn không nuốt trôi lon bia angkor hồi nãy vì ngại) Cô đi khắp chợ, kể cả khu trên lầu ngắm hàng hóa và chụp ảnh linh tinh. Ult dừng lại một quầy bán cẩm thạch xem hàng say mê, bà bán nói giá 10usd, hắn cứ ngắm hoài không trả giá. Tưởng hắn muốn mua, UM nhanh nhảu trả giá dùm (đúng là bà 8) bằng tiếng Miên, tưởng UM người miên, bà này sổ 1 tràng tiếng miên hướng dẫn cách đeo vòng vào cổ tay như thế nào. Cô trả 4usd, bà này không chịu, cả 2 bỏ đi bà bán gọi lại nói bán. Ulf lưỡng lự không muốn mua, quay sang hỏi cô mày muốn mua không miss? Cô thật tình: “Tao mua làm gì, trả giá dùm mày mà”. Hắn nói không muốn mua, cô nói khéo với bà bán chút quay lại, mặt bà này méo xẹo. Đuối, có mấy gian hàng đẹp, cô dừng lại mua 2 cái khăn choàng, mua xong bà này mới biết cô không phải là người…Cambodian, hehehe, cô có gương mặt giống người Cam quá mà. Sau đó cô đi lựa mấy thứ linh tinh nhưng ko mua (dân giang hồ kị nhất là tha vác đồ về nhà đấy nhé)
Đi chán, cô bảo Ulf quay về Narin GH, dọc  đường nghe có tiếng sư tụng kinh, cô bảo có lẽ có một ngôi chùa gần đây, hai người đi về hướng đó, nhưng ôi, đó là 1 đám ma của Cam, cô lấy máy ảnh ra chụp hình, lúc quay về khu chợ thì bị lạc hướng, hỏi 1 anh ở nhà dân, anh này không biết nói tiếng Anh, thế là UM sổ tiếng Cam hỏi: “ Bos sadam or Bos saveng?” (quẹo trái hay phải?). Nghe UM nói tiếng Cam, anh người Cam thoải mái hơn, vừa nói vừa chỉ: “Phu chiết, bos sadam” (đi thẳng, quẹo phải). Cô vui vẻ cám ơn rồi đi, nhìn lại khu chợ, UM mới biết tên chợ là Olympic. Dọc đường đi về, UM mua 2000 riel 2 cái bánh kẹp, Cho tên Ult 1 cái ăn xong hắn khen ngon rối rít, và nhìn sang cái bánh của UM (chắc định xin) nhưng ngu gì, cô phải xử trước khi hắn kịp mở miệng xin ,hehehe. Sau đó thấy có xe bán ốc luộc và nước hạt é, cô mua 1 lon ốc luộc giá 2000riel và 1 chai nước hạt é giá 1000 riel. Cả 2 tàn tàn đi bộ về, lần này cô định hướng rất tốt, đi một mạch về đến nhà trọ. Thỉnh thoảng Ulf mất phương hướng, thấy UM cứ xăm xăm bước đi, hắn khen cô hoài, bảo trí nhớ tốt. Chẳng là hồi sáng đi đường 242, nên thấy đường 242 cô nhận ta ngay, Ulf không biết trên đường 242 quẹo chỗ nào, UM nhắc: “Mày không nhớ à? Hồi sáng mày mua thẻ Dt ở 1 cái quán, bây giờ đi tới khi nào gặp quán đó rồi quẹo”. Hắn phục cô lắm (đi đường UM hay dùng cột mốc định vị trí). Về tới sảnh, cô ngồi 8 với tên Ulf, tay này khoái chí lắm, đi theo cô được ăn hàng với giá địa phương mà không bị chặt chém. Cô mời hắn ăn ốc luộc, mượn thằng phục vụ phòng cái chén để đựng nước mắm và ngồi ăn ngon lành. Tay Ulf lân la dò hỏi xem…chiều cô định đi đâu??? (Chắc muốn tiếp tục bám càng theo đây). Cô nói chiều nay định đi chợ Nga, hắn hỏi mấy giờ đi, cô bảo khoảng 2h. Hắn xum xoe: “Cho tao theo với” . Thấy chưa, biết ngay mà, hehehe.
UM về phòng, nằm ngủ, thấy nhớ anh nên lấy hình ra xem và ngồi ghi kí sự, sau đó ngủ quên lúc nào không hay. Trời mưa mát mẻ nên ngủ rất say, cô nhớ đên một ngày cũng là thứ 7 như hôm nay, cách đây không lâu, cô cùng anh đi …lưu manh. Hôm đó trời đổ mưa, anh đã đưa cô chiếc áo mưa duy nhất anh có được cho cô mặc về, cô nhớ anh quá và khóc nức nở. Vì sao anh không nói yêu cô???
Tỉnh dậy đã 3h kém, rửa mặt và xách balo đi (trong bụng nghĩ tay Ulf chắc giận rồi, hẹn hắn 2h mà trễ cả tiếng rồi (người nước ngoài ghét cho leo cây lắm) nhưng khi vừa bước ra sảnh thấy hắn đang ngồi đợi. Cô tuôn một tràng : “ terible sorry” luôn rồi trách hắn sao không gõ cửa. Hắn cười, bảo lúc 2h có gõ cửa nhưng chờ mãi không thấy ra, hắn nghĩ chắc cô mệt nên…để ngủ tiếp. Cô cảm thấy áy náy quá, hỏi hắn muốn đi chợ nữa không? Hắn gật đầu ok. Bắt đầu lấy bản đồ ra định vị trí trong đầu, mấy bác tút tút trước nhà trọ hỏi đi đâu, UM nói muốn đến chợ nga (Russian Market) và hỏi giá, mấy bác tha hồ hét 3usd rồi 2usd. Đã được UM “đào tạo” nên Ulf nghe xong bỏ đi không thèm trả giá nữa. UM an ủi: “Mày đừng lo, tụi nó ko chịu đi, tao với mày có thể đi bộ tới đó, tao nghĩ tao biết đường” (mặc dù UM chưa đến bao giờ nhưng nhìn bản đồ có thể định vị trí).

Thân gái dặm trường (p7)


HỒI 6:  GIANG HỒ DẬY SÓNG

Ra khỏi quán, đám Tút tút bám theo hỏi đi đâu, Ulf  hình như ko có kinh nghiệm trả giá nên bảo: “miss, cô trả giá đi”. UM trả 1 usd,đám tút tút k chịu bảo xa lắm, với lại trời tối nữa (đang định dọa cô đây mà) Cô bảo lúc nãy tới đây giá 1usd thôi, nên giờ về giá vẫn vậy. Bọn tút tút k chịu, cô và Ulf bỏ đi, tay Ulf cười khoái chí : “miss, tao kết mày lúc trả giá lắm, nhìm mặt mày lúc trả giá có cái gì đó hay hay, ko đi àh?vậy thì thôi…” (Hắn vừa cười vừa nhái lại điệu bộ của UM là UM ngượng gần chết – thực ra sư phụ của cô sẽ không ngờ những bài học ông dạy đã được cô học trò nhiễm vào máu rồi). Cô an ủi với tay Ulf rằng: “mày đừng lo, ko gọi dc xe này gọi xe khác, không tội gì đi mắc hơn dân địa phương cả”. Hắn nói hắn đâu sợ đâu rồi cười lớn. Bất ngờ 1 tay tút tút bám theo và đồng ý 1 usd, tay Ulf khoái chí và kêu cô lên xe. Tay tút tút này chạy hơi ẩu, đường vắng. Cô nhớ là lúc từ nhà trọ đến chợ đêm không đi theo hướng này, trời tối nên Um không vận dụng tọa độ để xác định hướng được, chủ yếu dựa vào linh cảm. Năng lượng sóng trong người UM yếu đi, cô lo lắng, tay để vào trong túi quần, nơi con dao có thể bật lên bất cứ lúc nào để tự vệ.  Đoán lão tút tút kia k hiểu tiếng Anh nên UM dùng trí nhớ nói tiếng Khmer với lão ấy, là Narin GH, đường 125. Hắn chẳng nói chẳng rằng cứ chạy và đỗ xịch trước 1 Hotel sang trọng (bên Cam hay có dịch vụ tút tút dắt khách cho 1 số ks lắm nhá,mỗi lần dẫn khách tới ks sẽ trả 2usd chó tút tút, những con gà mờ dễ dc một sốt tút tút “tốt bụng” kiếm ks dùm lắm). UM dùng tiếng Khmer giải thích lần nữa, Hắn à lên 1 tiếng rồi nói từ đây đến đó xa lắm và nói 1usd ko được, không chịu đi tiếp. Ulf chẳng vừa, nói nếu vậy chúng tôi xuống xe, lão tút tút này nhờ 1 tút tút khác biết nói tiếng anh phiên dịch lại là: “Trước khi lên xe, ông phải xem tút tút có biết chỗ ông cần đến hay k?vì có 2 loại tút tút, loại biết tiếng Anh và loại kia không, và ông phải trả tiền cho tút tút này”. Ulf thẳng thắn bảo tôi không việc gì phải trả tiền cho một người chở tôi lạc đường và bỏ chúng tôi giữa chợ thế này. Hắn kêu UM: “ miss, cô cũng xuống xe đi”. Hai người đi thẳng, một số tút tút khác bám theo đòi chở nhưng ai cũng đòi 3usd (chắc cùng bọn). Năng lương sóng trong người UM vẫn còn yếu, dọc đường là công viên tối đen, cảm giác hồi hộp lo lắng xâm chiếm trong khoảng không xung quanh UM. Tay phải vẫn đút trong túi quần, và sẵn sàng hành động bật cứ lúc nào. Ulf đi trước, cô đi sau và dùng hết cảm quan lẫn đôi mắt quan sát xung quanh. Một tút tút bám theo và đòi 3usd, Ulf không chịu, sau đó còn vẫy tay nói bye bye chọc lão tút tút đó. Lão tút tút bắt đầu chửi thề: “fuck you”. Ulf chẳng vừa, chơi xỏ lại: “bye bye” và vẫy vẫy tay khoái chí. Lão tút tút bắt đầu điên tiết và chửi nhặng xị: “fuck you, fuck you to my country, fuck you smoking” (tay Ulf đang hút thuốc). Ulf cũng điên tiết (nhưng ko chửi thề, có lẽ do có UM ở đó nên hắn lịch sự): “Tao chẳng làm gì cho mày fuck cả cái thằng kia, đồng ý giá thì tao đi, không đồng ý thì thôi, mày fuck cái gì???”. Tay tút tút càng điên tiết chuẩn bị xán lại (tay này nhỏ con hơn Ulf) Nếu có một tên tút tút thì không sao, nhưng nếu nhiều tên cùng xông vào đánh hội đồng, thế nào UM cũng liên lụy. UM liếc xung quanh thấy một bọn tút tút đang ngó chắn chằm ở phía sau, phía trước có một cái tòa nhà lớn còn sáng đèn và có bảo vệ (UM nhanh trí định nếu xảy ra sự cố sẽ chạy vào đó, mặc kệ tên Ulf muốn làm gì thì làm, với lại chạy kiểu này chẳng có gì là nhục, cô là con gái mà, chẳng ai trách đâu, khi nào là người thân cô mới phải liều mình bảo vệ, còn người lạ kệ mày)
Cảm thấy sự chẳng lành, UM nắm chặt cán dao trong túi và nói nhỏ với Ulf: “stupid, mày mất trí rồi hả, gây sự với mấy cha tút tút làm gì?”. Hình như ulf hơi chột dạ, chắp tay kiểu Khmer và sorry lão tút tút kia. Lão này hình như cũng hạ hỏa dần và không xấn xổ đến nữa. Nhưng lão giơ tay ra chỉ dằn mặt Ulf, chửi mấy câu khmer rồi bỏ đi. Trời tối, nếu cái đám tút tút kia kiếm chuyện hùa lại đánh thì Ulf làm sao đỡ nổi??? Võ công của Uyên Minh cũng chỉ cầm cự được 1 người thôi ( yếu mà ra gió). May mắn là ẩu đả đã không xảy ra.
Tới building lớn, Ulf hỏi bảo vệ đường về, trời tối nên UM không thể xác định phương hướng được nữa, mắt cô cũng kém hẳn (4 diop rồi còn gì). Tay bảo vệ chỉ đường 1 hồi rồi kêu bắt tút tút. Sợ đám tút tút hồi nãy còn lảng vảng đâu đây, cô đề nghị Ulf đi bộ cho chắc ăn. Được 1 đoạn ngắn, 1 tút tút nụ cười rất tươi bám theo hét giá 3usd, UM trả giá 1 usd và tút tút đó đồng ý. Lên xe, UM vẫn còn lo lắng, sợ đám tút tút hồi nãy gài bẫy cho người giả bộ tới chở đến một chỗ vắng rồi chặn đánh (UM vốn hay tưởng tượng mà). Ngồi trên xe mà cứ để tay trong túi. Hình như Ulf biết được nên trêu: “miss, đừng căng thẳng nữa, ko sao đâu” rồi hắn cười toe toét. Trường năng lượng sóng trong người UM cũng khá lên, UM lưu manh: “đâu có j mà sợ, tao đang ngắm cảnh”. Để chắc ăn bác tút tút này ko hiểu nhầm đường, UM sổ một tràng tiếng Miên cho bác ấy chắc chắn đường đi. Tới nơi, bác nhận 1 usd và okun (cám ơn) quá trời. UM cũng chắp tay kiểu miên okun lại cho phải phép.
UM ngồi tại sảnh 8 một lúc với Ulf , sau đó mượn Dt của hắn gọi cho anh (hồi nãy hắn hứa mà). Hắn đùa: “Lại nhớ tới anh chàng đó hả?”, cô đáp lại vui vẻ : “ yes, I miss him every time”. Gọi xong Dt, cô cáo lui về phòng nghỉ ngơi, Ulf hỏi cô mai có kế hoạch gì không và đề nghị sáng mai mời ăn sáng. UM từ chối, bảo trong phòng còn cả kg thức ăn mang sang từ VN chưa kịp xử, mai cô sẽ ăn sáng bằng những món đó. Cô về phòng, nhưng chợt muốn quay lại sảnh online post bài, thấy hai người nước ngoài cứ ngồi riết trên máy nên thôi. Về phòng lấy sổ tay ra ghi chép. Cả ngày chạy nhảy mệt, muốn ngủ 1 giác thật ngon. Kể ra thì phòng 6usd cũng dc, một mình thoải mái khỏi ai làm phiền. Cô lôi tầm ảnh của anh ra ngắm 1 lúc lâu (bữa giở thói lưu manh đua dc) và chìm vào trong giấc ngủ.

Thân gái dặm trường (p6)


HồI 5: DẠO KHU CHỢ ĐÊM

Trời vẫn còn mưa, hắn hỏi cô có muốn mượn dù của nhà trọ hay ko, cô bảo khỏi, vì có mang theo 1 cái áo mưa cá nhân, tới cổng trời đổ mưa to, đứng ngoài mái hiên, đám tút tút bu lại hỏi và hét giá 3usd. Tên Ult muốn đồng ý, UM cản lại,trả giá 1usd, ko đi thì thôi. Cha Ulf tròn xoe nhìn cô ngạc nhiên, đám tut tut phân trần : “miss à, chợ đêm xa lắm , trời lại đang mưa”. Ulf nói thankyou với đám tut tut rồi bỏ đi, đang mưa mà hắn cứ đội mưa đi (chắc ko muốn dây với đám tut tut) ko thấy có mái hiên che, UM chui vào gần xe tải định mặc áo mưa, ai ngờ 1 tut tut đến hỏi đi đâu và đồng ý với giá 1usd, thế là lên đường đ chợ đêm. Mưa mỗi lúc một to, máy ảnh chụp hình mờ căm, tới chợ đêm, UM móc ví ra trả tiền xe thì Ult nhanh tay hơn trả trc. Mưa bớt nặng hạt, nhưng UM vẫn trùm áo mưa dạo chợ. Chợ Cam rực rỡ với nhiều món hàng lạ mắt. Tên Ulf rủ tới nhà hàng đi ăn tối, UM không chịu, đòi ăn trong khu chợ (vì chắc chắn ở chợ rẻ hơn, chứ ăn nhà hàng , lát hết 10 usd, chằng lẽ mỗi thằng 5usd à, đâu có ngu mà đốt tiền). Tên này bảo ko sao đâu, hắn mời. Cô nói không, phần tao tao tự trả. Tên này đồng ý ăn trong chợ, mỗi que thịt, cá xiên giá 2000 riel (10000vnd) UM chọn 6 que, hết 12000 riel. Tay Ulf móc 10 usd ra trả, UM nói có tiền lẻ để cô trả. Hắn ta lại bảo hắn ta cần đổi tiền lẻ nên để hắn trả. UM thấy vậy móc 6000 riel trong ví ra đưa tay Ulf, nói trả phần mình, tay ult nhất định ko chịu lấy, giằng co hoài thấy mệt, với lại đang giữa chợ, UM rút lại và định lát sẽ mời uống nước.

Ăn xong rủ hắn đi uống nước mía quán đối diện, hắn bảo ko uống, nhưng đang khát, UM gọi 2 ly nước mía, tay Ult thấy vậy đành cầm ly nước mía nhưng ko mặn mà lắm. Hắn cất giọng hát 1 bài hát đại ý là “Sáng nước mía, chiều nước mía và tối cũng mía nốt” . Thấy ngại, UM ngó vào cửa hàng lưu niệm rồi mua đại 1 món tặng hắn ta. Tên này khá lịch sự, thấy cô mua hàng hắn đứng ở góc cột điện chờ. Mua xong đem tặng hắn, bảo là cám ơn bữa ăn tối và để làm kỉ niệm. Hắn ngạc nhiên, bảo ko cần phải làm thế. Cô bảo: “Cầm đi, tao ngại bữa ăn tối của mày quá”. Hắn lắc đầu bó tay. Phải làm vậy cô mới không áy náy, để ng lạ mới bữa tối là điều không nên tí nào. Tay Ulf nhận quà xong có vẻ cảm động lắm, nói đây là lần đầu hắn được một người đi bụi tặng quà Trong khu chợ đêm có 1 sân khấu ngoài trời, một anh chàng ca sĩ người Cam đang đứng trên sân khấu hát, cô lấy máy ảnh ra chụp, chất lượng ảnh hơi mờ. Ulf rủ đi dạo 1 vòng ngoài khu vực quanh chợ, UM hơi lưỡng lự, hỏi buổi tối đi vậy có an toàn không? Tên này bảo không sao, hắn đi hoài. Qua 1 cái quán bán rượu, bia, hắn nói hello với cô bán hàng cực đẹp đang mỉm cười rất tươi (quên chụp hình cô này) Hắn hỏi UM có muốn vào xem hạt cườm kết bằng tay hay không, UM đồng ý. Tưởng hắn ta mê hạt cườm, ai ngờ vô quán, hắn nói hắn uống tí bia, còn cô đi xem hạt cườm. Cô bán hàng khá thân thiện, chỉ những sản phẩm cườm tay . 1 lát sau 1 bà tây chạy tới thân thiện bắt tay và gọi đúng đích danh tên UM. Cô ngạc nhiên, đằng xa, tay Ulf vẫy tay cười giải thích: “Tao nói với cô ấy mày từ VN tới”. Thì ra Ulf và bà này biết nhau, bà tây chính là chủ cửa hàng hạt cườm kiêm quán rượu mini (chắc bán mắc chẳng ma nào mò đến mua, trong quán trừ có UM và tay Ulf). Cô coi chán, kêu hắn đi mà chẳng hỏi giá bất cứ món nào. Hắn hớp đại nửa lon bia còn lại rồi đi theo cô, bà tây và cô bán hàng cười tươi như hoa, hỏi nếu có ưng ý Sp nào thì mua làm kỉ niệm, UM mỉm cười cám ơn. Họ chào tạm biệt khá thân thiết, quán ko cho chụp hình về các sp cườm nên UM không thể táy máy chụp ảnh được.

Qua khu vực hàng quán sang trọng, tay Ulf rủ cô vào uống nước. Cô nói lần này để cô mời, hắn ko chịu, UM nói vậy thì share ra, phần thằng nào thằng đó trả. Cô phục vụ xinh tươi như hoa (kém bên quán hạt cườm chút) tươi cười chào hắn, hắn giới thiệu UM là bạn ở cùng khu trọ và vừa từ VN sang. Cô này nghe xong chạy tới bắt tay với UM và làm quen. UM cũng vui vẻ tám với cô này, sau đó gọi 1 ly sinh tố xoài, tay Ulf gọi 1 lon bia. Lúc chờ mang nước ra, Ulf có vẻ ái ngại, nói :“Mày đừng lo, tao biết mày không tin tưởng những người uống bia, nhưng 2 lon ko sao đâu” (chỗ hạt cườm 1 lon, giờ 1 lon). Cô cười lưu manh: “ Tao đâu có sợ” (Xem lại bài lần đầu đi bụi, dù có run cầm cập cũng không dc sợ hãi). Ulf tiếp tục phân trần: “Tao biết thường không tin tưởng ng uống bia rượu, nếu là tao tao cũng không tin, nhưng tao uống từ hồi 15 tuổi, quen rồi”. UM cười : “Tao nói không sao, mày cứ tự nhiên đi” ( mà sao tay Ulf biết UM nghĩ hắn uống bia rượu thế nhỉ, chắc hắn dò dc sóng, chứ UM không biểu hện ra ngoài). Cô phục vụ xinh đẹp bưng nước ra, chúc ngon miệng và tiếp tục 8 với UM đã đời, nào là về du lịch, đất nước và cả…chính trị, cô này cũng từng qua VN du lịch và có cảm tình với VN, nói rằng chính phủ 2 nước quan hệ tốt nên dân 2 nước cũng vậy (UM nghĩ thầm, chứ ko phải một số người Khmer có câu thành ngữ: Việt Nam Campuchia đoàn kết sờ mơ lét hết balo hả- đại ý nói là ngoài mặt vậy thôi, chứ tin nhau thì sơ hở là mất đồ ngay). Sau đó còn chụp hình với UM nữa.

UM và tên Ulf ngồi uống nước 8 chuyện, cô hỏi hắn sao không thấy nhắc tới ng yêu hay vợ (46t rồi còn gì) Hắn nói hắn già rồi nên ko định cưới vợ nữa, với lại đi bụi dài hạn như hắn ở tứ xứ, chỗ này dăm bữa lại đến chỗ kia nên không quen ai được lâu dài vì thường xuyên di chuyển. Hắn có 1 cô bạn gái người Thái Lan, nhưng lại không tính chuyện cưới xin. Thứ 4 tuần sau hắn qua Thái thăm bạn gái, rủ cô qua đó chơi, UM từ chối, bảo vài ngày nữa phải về VN. Hắn ngạc nhiên lắm,hỏi sao về. UM thật lòng tâm sự với hắn, bảo cô phải lòng một người mà không biết phải làm sao, trong đầu cô suốt ngày nghĩ đến người đó mà ko dứt ra được, trong khi người đó lại không có biểu hiện gì đặc biệt trên mức với cô cả, cô cảm thấy đau khổ vô cùng và muốn chạy đi thật xa. Thậm chí bây giờ đang ngồi đây, nhưng cô luôn nghĩ về người ấy. Hắn nghe xong tỏ vẻ thông cảm, hỏi sao cô không nói lời yêu người kia. UM phân trần: “Văn hóa nước tao con gái k dc nói trước nên tao không biết phải làm sao, tao không dám liều mạng, nói ra mà không được tao cảm thấy nhục và xấu hổ vô cùng”. Hắn ngạc nhiên dữ lắm về cái “văn hóa” mà UM kể ấy. Tự nhiên UM bị xúc động khóc, gọi cô phục vụ lại hỏi thăm xem ở đây có bán sim Metphone k?Cô phục vụ bảo không, muốn mua sim phải ra chợ đêm mua và phải có passport, vì Cam không bám sim cho người nước ngoài. UM thấy lằng nhằng quá nên nhăn mặt. Tay Ulf có vẻ thông cảm: “Thôi, mày ở đây có mấy ngày mua sim làm gì cho tốn, tao cho mày mượn Dt gọi về cho người yêu” (ủa, cô không nói gọi cho ai, chỉ hỏi mua sim sao hắn đoán ra hay thế nhỉ????). UM đồng ý, bảo hắn lát về tới nhà trọ nhớ cho mượn Dt. Cô tươi tỉnh hẳn lên, khác với cái vẻ mặt đần đần từ lúc đi chơi tới giờ. Tay Ulf hình như nhận ra điều đó nên mỉm cười (hắn cười đểu đó mà). Hắn bảo hắn già rồi, không còn cảm xúc yêu đương nữa, đúng là ng trẻ có khác. UM bảo đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy rất “không ổn” khi phải lòng 1 người. Trước đây cô không có cảm giác với mấy thằng con trai nên tâm lí thoải mái lắm. Hắn ta lại à lên một tiếng kinh ngạc. Cô muốn gọi Dt cho anh nên kêu tay Ulf uống nhanh rồi về, tay này lại vội vàng uống hết ly bia và chạy theo cô.

Thân gái dặm trường (p5)


Hồi 4: KẾT BẠN
                              
Trời nóng, không có điện, cô tính nằm chút nhưng không ngủ được, đành ra sảnh ngồi cho đỡ chán. Tìm k thấy cây viết, nên mượn cây viết của phục vụ định thời gian rỗi viết kí sự. Hai thằng phục vụ phòng trong sảnh cứ bám theo hỏi miết. “miss, cô từ đâu đến?”. Uyên Minh (UM) cười lão luyện: “Đoán thử xem tớ từ đâu tới”. Bọn nó đoán già đoán non nào là Nhật Bản, Thái, HQ, TQ tá lả. Cô lắc đầu, bảo không, và đùa: “Tôi là người Campuchia”. Bọn này k tin, đòi xem hộ chiếu. (Cái này mở ngoặc chút, ở nước ngoài tự nhiên UM nói tiếng Anh chuẩn hơn, có ngữ điệu và nhấn âm rõ ràng, ở VN chuối lắm, có lẽ do tâm lí sợ mấy bác VN nói mình chảnh khi cứ nhấn lên nhấn xuống nên đành phát âm chuối chuối vậy)
Một anh chàng ng Tây ở hàng ghế đối diện nhìn cô rồi mỉm cười ý nhị, cô cũng lịch sự chào lại. Một lúc sau, cô bắt chuyện:
-Mày từ đâu tới?
- Thụy sĩ
- ah, tao biết chỗ đó. Thế mày tên gì, nhiêu tuổi?
- Un(hay ut on gì đó), 46
Phát âm mãi không được tên thằng này, UM đề nghị hắn đánh vần, thì ra là ULF, thế là đọc 1 phát đúng tên hắn luôn. Bắt đầu nhào vô 8 chuyện trên trời dưới biển, về đạo Phật, du lịch…Trời nóng, mệt. UM xin phép cáo lui về phòng trước. Anh chàng Ult rủ tối có đi chợ đêm chơi không, cô lưỡng lự rồi ok. Hắn ta hẹn 7h sẽ tới gõ cửa, cô đồng ý.
Về phòng chẳng biết làm gì, nhắm mắt ko ngủ được, con dao luôn để bên cạnh. Đang nằm tự nhiên nghe có tiếng đẩy cửa, ,cô bật dao lên và chuẩn bị…chiến đấu, nhưng lúc tiến tới sát cửa thì ko thấy động tĩnh gì, có lẽ cô lo xa quá, chắc là tiếng cửa phòng kế bên. Lúc đó 4h30, cô hẹn đồng hồ 5h30 thức dậy. Nhưng nằm mãi vẫn ko ngủ dc, đầu vẫn còn mệt do say xe, tới lúc đồng hồ báo thức kêu thì cũng là lúc có điện. Cô bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trong phòng, quần áo, thức ăn và kiểm tra lại nơi đựng tiền xem có bị mất không (lúc kiểm tra kéo màn lại, do sợ phía ngoài cửa có ng nhìn thấy, sau đó quan sát phòng xem có camera gắn ở đâu đó ko). Sau đó UM đi tắm, trong toilet ko có xà bong gội đầu lẫn xà bông tắm, UM ra ngoài hỏi bọn phục vụ, chúng nó nở 1 nụ cười tươi và vô tội: “ko miss à, ks ko phục vụ những thứ đó, miss có thể mua ở mấy quán đối diện bên kia đường”. Tức, khỏi cần mua, do lo xa có đem 2 bịch dầu gội anchanter từ VN, lấy 1 bịch ra, nửa bịch gội, nửa bịch tắm. Xả nước ầm ấm cho bỏ ghét, ai kêu chơi đểu làm chi. Tắm xong ngồi trong phòng không biết làm gì, lấy sổ ra ghi chép. Ngoài trời đổ mưa. Đang ghi chép, Ulf gõ cửa, thò đầu ra bảo hắn đợi ở sảnh 1 lát rồi sắp xếp balo đi.

Thân gái dặm trường (p4)


Hồi 4: THỦ ĐÔ CỦA CAO MIÊN

Cái đám tút tút hỏi xem cô có đi không, cô không gật, không lắc, không có tay nào bám theo (cô trùm kín mít y như người Campuchia, dáng vẻ nghèo khổ tụi nó bám theo làm quái gì) Cô cứ lẳng lặng quay ngược về đường cũ, hi vọng sẽ tới đại lộ Monivong để tìm Narin Guest House như cuốn Lonely Planet hướng dẫn, nhưng không hiểu sơ ý thế nào cô đi lạc vào một cái chợ, bọn tút tút ở chợ cứ bám theo hỏi, có người còn hỏi cô bằng tiếng Việt, nhưng cô không trả lời (kinh nghiệm sư phụ dạy là đi ra nước ngoài …đừng chơi với người Việt, nếu bạn không muốn bị…bán vô nhà chứa). Giữa trưa nắng chang chang cô cứ thế bước đi với cái balo và 1 cái giỏ năng cả kg thức ăn mang từ VN, cô quẹo trái phải tứ tung gì đó và lạc hướng toàn tập, lại không dám giở bản đồ ra xem, vì sợ thái độ ngơ ngác sẽ bị…làm thịt. Đi qua 1 cái trường học lúc giờ tan trường, cô đuối sức và bắt đầu giở Lonely Planet ra xem bản đồ, nhưng không tìm thấy tên đường cô đang đứng, cô tiếp tục đi đại và lạc sang đại lộ Mao se Tung (tiếng Việt là Mao Trạch Đông). Cô cứ bước đi, chưa biết định hướng rẽ trái rẽ phải thế nào, giữa trưa nắng mồ hôi đầm đìa nhưng ko dám mất tinh thần (nếu mất tinh thần đồng nghĩa với nguy cơ gặp rủi ro phía trước, mà trc khi đi cô đã tự hứa là phải an toàn trở về) Qua mấy trạm xăng, mỏi giò quá, dừng lại xem bản đồ, quan sát xung quanh xem có tên nào đeo bám không.

Cuối cùng cô quyết định hỏi 1 anh bảo vệ nụ cười hiền lành trước 1 cửa hàng lớn là đại lộ Monivong nằm ở chỗ nào (Người Cam đầu tiên tiếp xúc nên cô lưa rất kĩ trc khi hỏi). Anh ta chỉ rẽ trái ở ngã 4 phía trước. Cô rẽ trái và đi vào con đường nhỏ, có kênh rạch y như kênh Nhiêu Lộc vậy, vừa hôi vừa đen.. Buổi trưa khá vắng, cô sợ. Không đi nổi nữa, thấy 1 quán nước mía, lần đầu tiên cô quyết định ghé quán người Cam uống nước nghỉ mệt và xem bản đồ. Để chắc ăn cô hỏi giá nước mía: “À nis thlay ponman?” (giá bao nhiêu?). Cô bán hàng cười toe toét: “ muôi pô on” (1000 riel). Tính ra tiền Việt khoảng 5000, UM ok ngồi xuống uống. Vừa uống vừa lấy bản đồ ra xem. Trong quán có 2 thằng cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô bắt đầu dò sóng 2 tên này. Cô hỏi đường ra đại lộ Monivong và  chỉ vào bản đồ. Hai thằng khá nhiệt tình, dù không biết tiếng Anh cũng quơ trái quơ phải chỉ. Có một ông già đang uống nước mía cũng bu vô xem bản đồ rồi chỉ (Đường 105 k có trên bản đồ, nếu có cô hỏi làm gì). Sau đó cô kêu tính tiền và đi theo hướng được chỉ, ra được đại lộ Monivong không biết đi theo hướng nào để tìn được Sihanouk boulevard, Narin GH ở gần ngã tư đó. Cô tiếp tục bị lạc, xoay đi xoay lại vẫn mất phương hướng. Cô có hỏi một quán phở Ng Việt nhưng k ăn thua. Một mình tay xách nách mang giữa bao con phố mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng quyết định ko bắt tút tút cho đỡ tốn tiền. Tốn tiền cũng không sợ, nhưng chủ yếu cô không muốn gây sự với đám tút tút, dù gì cô cũng là con gái và đi một mình. Tới khoảng 2h30 (cô đoán thế) đi qua đi lại vẫn lạc ở đường 208, cô quyết định bắt xe tút tút. Đám tút tút hét giá 3usd, linh cảm Narin GH rất gần nên cô trả giá 2000 riel. Đám đó k chịu đòi 3000 riel, cô nói gần và đi bộ luôn. Đi dọc đường 208, cô bắt đầu dùng cảm quan để phán đoán, vì lúc này mệt nên trí não không hoạt động nữa. Thấy quán nước mía có 1 mẹ ngồi bán, chạy vô uống đại, vẫn bổn cũ:
-         à nis thlay pon man?
-         Muôi pô on (1000riel)
Cô ngồi uống, lấy bản đồ ra xem, chân cẳng ê ẩm. Nhìn sang phía bên kia đường là đường 113, có lẽ ly nước mía tươi mát đã làm trí não hoạt động trở lại, cô nhớ bản đồ có đường 113, mở ra xem thì đúng thật. Từ 113 cắt ngang shihanouk boulevard là khu vực nhà trọ rất nhiều. Cô định hướng lần cuối cùng, xem bản đồ thấy tới đường 242 có thể quẹo sang trái là đường 125. Số 50, đường 125 chính là Narin GH. Linh cảm sẽ không bị lạc nữa, cô đi 1 mạch tới Narin GH.
Một anh chàng người Cam đứng trước cửa hỏi mướn phòng hả, rồi đưa ra giá phòng. Giá từ 6usd trở lên, cô hơi bất ngờ, vì trong cuốn lonely planet nói có 3usd cho phòng chung mà thôi. Tuy nhiên cô vẫn yêu cầu được xem phòng, thì ra là phòng nhỏ với nhà tắm riêng, còn cái phòng 3usd là share chung với nhiều người đi bụi khác, nhưng chủ nhà “dẹp” luôn loại phòng này rồi. 6usd không mắc, hồi đi Đà Lạt cũng 200k một phòng rồi nhưng đã là dân đi bụi thì không thể hớ, UM trả 12usd cho 3 đêm, tên này không chịu, rồi 10usd cho 2 đêm, hắn cũng không chịu nốt. Cô cám ơn rồi bỏ đi, hi vọng tìm được phòng rẻ hơn trên đường 125, nếu không có quay lại cũng chưa muộn. Tuy nhiên chân cô bị chuột rút, quay lại liền thì thấy ngại nên cô ngồi ở quán cóc kêu chai sting, vẫn bổn cũ:
-         À nis thlay pon man?
-         Pi pô on (2000 riel = 10000vnd)
Thấy giá được, cô ok. Ngồi uống thấy phê gì đâu, giữa trưa nắng mát lạnh cả người. Bà bán cho ít đá quá nên cô xin luôn: “Sum tức có thêm” (cho thêm đá đi). Bà bán à lên một tiếng rồi lấy đá cho cô.
Cô ngồi uống ngon lành, mấy bà trong quán bắt đầu tám bằng tiếng Việt. Một bà nhìn cô dò xét, tuy nhiên theo kinh nghiệm được truyền, gặp người Việt ở nước ngoài chớ vội chạy vô tám chung, đó là biểu hiện gián tiếp của sự sợ hãi. Cô cứ ngồi uống coi như không hiểu gì, thấy thái độ cô như thế mấy bà không dò xét nữa. Cô cười thầm, uống xong liền gọi: “Cớt lui” (Tính tiền), đưa 2000 riel cho chủ quán rồi quay về Narin GH (hay còn gọi là TAT). Gặp lại thằng nhóc hồi nãy cô nói mướn phòng 6usd luôn. Còn 3 phòng ở tầng trên cùng, cô chọn phòng views đẹp, có ánh sáng, quan sát và bật thử quạt, đang cúp điện, tay phục vụ bảo chịu khó chờ 20ph nữa mới có điện lại. Cô hét ầm trời, bảo sao lâu thế. Nhung thực ra cái đám Khơ me nói dối nhiều hơn cô nghĩ, phải 2 tiếng rưỡi sau mới có điện lại chứ không phải 20ph như hắn nói.