Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Thân gái dặm trường (p4)


Hồi 4: THỦ ĐÔ CỦA CAO MIÊN

Cái đám tút tút hỏi xem cô có đi không, cô không gật, không lắc, không có tay nào bám theo (cô trùm kín mít y như người Campuchia, dáng vẻ nghèo khổ tụi nó bám theo làm quái gì) Cô cứ lẳng lặng quay ngược về đường cũ, hi vọng sẽ tới đại lộ Monivong để tìm Narin Guest House như cuốn Lonely Planet hướng dẫn, nhưng không hiểu sơ ý thế nào cô đi lạc vào một cái chợ, bọn tút tút ở chợ cứ bám theo hỏi, có người còn hỏi cô bằng tiếng Việt, nhưng cô không trả lời (kinh nghiệm sư phụ dạy là đi ra nước ngoài …đừng chơi với người Việt, nếu bạn không muốn bị…bán vô nhà chứa). Giữa trưa nắng chang chang cô cứ thế bước đi với cái balo và 1 cái giỏ năng cả kg thức ăn mang từ VN, cô quẹo trái phải tứ tung gì đó và lạc hướng toàn tập, lại không dám giở bản đồ ra xem, vì sợ thái độ ngơ ngác sẽ bị…làm thịt. Đi qua 1 cái trường học lúc giờ tan trường, cô đuối sức và bắt đầu giở Lonely Planet ra xem bản đồ, nhưng không tìm thấy tên đường cô đang đứng, cô tiếp tục đi đại và lạc sang đại lộ Mao se Tung (tiếng Việt là Mao Trạch Đông). Cô cứ bước đi, chưa biết định hướng rẽ trái rẽ phải thế nào, giữa trưa nắng mồ hôi đầm đìa nhưng ko dám mất tinh thần (nếu mất tinh thần đồng nghĩa với nguy cơ gặp rủi ro phía trước, mà trc khi đi cô đã tự hứa là phải an toàn trở về) Qua mấy trạm xăng, mỏi giò quá, dừng lại xem bản đồ, quan sát xung quanh xem có tên nào đeo bám không.

Cuối cùng cô quyết định hỏi 1 anh bảo vệ nụ cười hiền lành trước 1 cửa hàng lớn là đại lộ Monivong nằm ở chỗ nào (Người Cam đầu tiên tiếp xúc nên cô lưa rất kĩ trc khi hỏi). Anh ta chỉ rẽ trái ở ngã 4 phía trước. Cô rẽ trái và đi vào con đường nhỏ, có kênh rạch y như kênh Nhiêu Lộc vậy, vừa hôi vừa đen.. Buổi trưa khá vắng, cô sợ. Không đi nổi nữa, thấy 1 quán nước mía, lần đầu tiên cô quyết định ghé quán người Cam uống nước nghỉ mệt và xem bản đồ. Để chắc ăn cô hỏi giá nước mía: “À nis thlay ponman?” (giá bao nhiêu?). Cô bán hàng cười toe toét: “ muôi pô on” (1000 riel). Tính ra tiền Việt khoảng 5000, UM ok ngồi xuống uống. Vừa uống vừa lấy bản đồ ra xem. Trong quán có 2 thằng cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô bắt đầu dò sóng 2 tên này. Cô hỏi đường ra đại lộ Monivong và  chỉ vào bản đồ. Hai thằng khá nhiệt tình, dù không biết tiếng Anh cũng quơ trái quơ phải chỉ. Có một ông già đang uống nước mía cũng bu vô xem bản đồ rồi chỉ (Đường 105 k có trên bản đồ, nếu có cô hỏi làm gì). Sau đó cô kêu tính tiền và đi theo hướng được chỉ, ra được đại lộ Monivong không biết đi theo hướng nào để tìn được Sihanouk boulevard, Narin GH ở gần ngã tư đó. Cô tiếp tục bị lạc, xoay đi xoay lại vẫn mất phương hướng. Cô có hỏi một quán phở Ng Việt nhưng k ăn thua. Một mình tay xách nách mang giữa bao con phố mồ hôi mồ kê nhễ nhại nhưng quyết định ko bắt tút tút cho đỡ tốn tiền. Tốn tiền cũng không sợ, nhưng chủ yếu cô không muốn gây sự với đám tút tút, dù gì cô cũng là con gái và đi một mình. Tới khoảng 2h30 (cô đoán thế) đi qua đi lại vẫn lạc ở đường 208, cô quyết định bắt xe tút tút. Đám tút tút hét giá 3usd, linh cảm Narin GH rất gần nên cô trả giá 2000 riel. Đám đó k chịu đòi 3000 riel, cô nói gần và đi bộ luôn. Đi dọc đường 208, cô bắt đầu dùng cảm quan để phán đoán, vì lúc này mệt nên trí não không hoạt động nữa. Thấy quán nước mía có 1 mẹ ngồi bán, chạy vô uống đại, vẫn bổn cũ:
-         à nis thlay pon man?
-         Muôi pô on (1000riel)
Cô ngồi uống, lấy bản đồ ra xem, chân cẳng ê ẩm. Nhìn sang phía bên kia đường là đường 113, có lẽ ly nước mía tươi mát đã làm trí não hoạt động trở lại, cô nhớ bản đồ có đường 113, mở ra xem thì đúng thật. Từ 113 cắt ngang shihanouk boulevard là khu vực nhà trọ rất nhiều. Cô định hướng lần cuối cùng, xem bản đồ thấy tới đường 242 có thể quẹo sang trái là đường 125. Số 50, đường 125 chính là Narin GH. Linh cảm sẽ không bị lạc nữa, cô đi 1 mạch tới Narin GH.
Một anh chàng người Cam đứng trước cửa hỏi mướn phòng hả, rồi đưa ra giá phòng. Giá từ 6usd trở lên, cô hơi bất ngờ, vì trong cuốn lonely planet nói có 3usd cho phòng chung mà thôi. Tuy nhiên cô vẫn yêu cầu được xem phòng, thì ra là phòng nhỏ với nhà tắm riêng, còn cái phòng 3usd là share chung với nhiều người đi bụi khác, nhưng chủ nhà “dẹp” luôn loại phòng này rồi. 6usd không mắc, hồi đi Đà Lạt cũng 200k một phòng rồi nhưng đã là dân đi bụi thì không thể hớ, UM trả 12usd cho 3 đêm, tên này không chịu, rồi 10usd cho 2 đêm, hắn cũng không chịu nốt. Cô cám ơn rồi bỏ đi, hi vọng tìm được phòng rẻ hơn trên đường 125, nếu không có quay lại cũng chưa muộn. Tuy nhiên chân cô bị chuột rút, quay lại liền thì thấy ngại nên cô ngồi ở quán cóc kêu chai sting, vẫn bổn cũ:
-         À nis thlay pon man?
-         Pi pô on (2000 riel = 10000vnd)
Thấy giá được, cô ok. Ngồi uống thấy phê gì đâu, giữa trưa nắng mát lạnh cả người. Bà bán cho ít đá quá nên cô xin luôn: “Sum tức có thêm” (cho thêm đá đi). Bà bán à lên một tiếng rồi lấy đá cho cô.
Cô ngồi uống ngon lành, mấy bà trong quán bắt đầu tám bằng tiếng Việt. Một bà nhìn cô dò xét, tuy nhiên theo kinh nghiệm được truyền, gặp người Việt ở nước ngoài chớ vội chạy vô tám chung, đó là biểu hiện gián tiếp của sự sợ hãi. Cô cứ ngồi uống coi như không hiểu gì, thấy thái độ cô như thế mấy bà không dò xét nữa. Cô cười thầm, uống xong liền gọi: “Cớt lui” (Tính tiền), đưa 2000 riel cho chủ quán rồi quay về Narin GH (hay còn gọi là TAT). Gặp lại thằng nhóc hồi nãy cô nói mướn phòng 6usd luôn. Còn 3 phòng ở tầng trên cùng, cô chọn phòng views đẹp, có ánh sáng, quan sát và bật thử quạt, đang cúp điện, tay phục vụ bảo chịu khó chờ 20ph nữa mới có điện lại. Cô hét ầm trời, bảo sao lâu thế. Nhung thực ra cái đám Khơ me nói dối nhiều hơn cô nghĩ, phải 2 tiếng rưỡi sau mới có điện lại chứ không phải 20ph như hắn nói.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét