HỒI 6: GIANG
HỒ DẬY SÓNG
Ra khỏi quán, đám Tút
tút bám theo hỏi đi đâu, Ulf hình
như ko có kinh nghiệm trả giá nên bảo: “miss, cô trả giá đi”. UM trả 1
usd,đám tút tút k chịu bảo xa lắm, với lại trời tối nữa (đang định
dọa cô đây mà) Cô bảo lúc nãy tới đây giá 1usd thôi, nên giờ về giá
vẫn vậy. Bọn tút tút k chịu, cô và Ulf bỏ đi, tay Ulf cười khoái chí
: “miss, tao kết mày lúc trả giá lắm, nhìm mặt mày lúc trả giá có
cái gì đó hay hay, ko đi àh?vậy thì thôi…” (Hắn vừa cười vừa nhái
lại điệu bộ của UM là UM ngượng gần chết – thực ra sư phụ của cô sẽ
không ngờ những bài học ông dạy đã được cô học trò nhiễm vào máu
rồi). Cô an ủi với tay Ulf rằng: “mày đừng lo, ko gọi dc xe này gọi xe
khác, không tội gì đi mắc hơn dân địa phương cả”. Hắn nói hắn đâu sợ
đâu rồi cười lớn. Bất ngờ 1 tay tút tút bám theo và đồng ý 1 usd,
tay Ulf khoái chí và kêu cô lên xe. Tay
tút tút này chạy hơi ẩu, đường vắng. Cô nhớ là lúc từ nhà trọ đến
chợ đêm không đi theo hướng này, trời tối nên Um không vận dụng tọa độ
để xác định hướng được, chủ yếu dựa vào linh cảm. Năng lượng sóng
trong người UM yếu đi, cô lo lắng, tay để vào trong túi quần, nơi con
dao có thể bật lên bất cứ lúc nào để tự vệ. Đoán lão tút tút kia k hiểu tiếng Anh
nên UM dùng trí nhớ nói tiếng Khmer với lão ấy, là Narin GH, đường
125. Hắn chẳng nói chẳng rằng cứ chạy và đỗ xịch trước 1 Hotel sang
trọng (bên Cam hay có dịch vụ tút tút dắt khách cho 1 số ks lắm
nhá,mỗi lần dẫn khách tới ks sẽ trả 2usd chó tút tút, những con gà
mờ dễ dc một sốt tút tút “tốt bụng” kiếm ks dùm lắm). UM dùng
tiếng Khmer giải thích lần nữa, Hắn à lên 1 tiếng rồi nói từ đây
đến đó xa lắm và nói 1usd ko được, không chịu đi tiếp. Ulf chẳng vừa,
nói nếu vậy chúng tôi xuống xe, lão tút tút này nhờ 1 tút tút khác
biết nói tiếng anh phiên dịch lại là: “Trước khi lên xe, ông phải xem
tút tút có biết chỗ ông cần đến hay k?vì có 2 loại tút tút, loại
biết tiếng Anh và loại kia không, và ông phải trả tiền cho tút tút
này”. Ulf thẳng thắn bảo tôi không việc gì phải trả tiền cho một
người chở tôi lạc đường và bỏ chúng tôi giữa chợ thế này. Hắn kêu
UM: “ miss, cô cũng xuống xe đi”. Hai người đi thẳng, một số tút tút
khác bám theo đòi chở nhưng ai cũng đòi 3usd (chắc cùng bọn). Năng
lương sóng trong người UM vẫn còn yếu, dọc đường là công viên tối đen,
cảm giác hồi hộp lo lắng xâm chiếm trong khoảng không xung quanh UM. Tay phải vẫn đút trong túi quần, và sẵn sàng
hành động bật cứ lúc nào. Ulf đi trước, cô đi sau và dùng hết cảm
quan lẫn đôi mắt quan sát xung quanh. Một tút tút bám theo và đòi
3usd, Ulf không chịu, sau đó còn vẫy tay nói bye bye chọc lão tút tút
đó. Lão tút tút bắt đầu chửi thề: “fuck you”. Ulf chẳng vừa, chơi xỏ
lại: “bye bye” và vẫy vẫy tay khoái chí. Lão tút tút bắt đầu điên
tiết và chửi nhặng xị: “fuck you, fuck you to my country, fuck you
smoking” (tay Ulf đang hút thuốc). Ulf cũng điên tiết (nhưng ko chửi thề,
có lẽ do có UM ở đó nên hắn lịch sự): “Tao chẳng làm gì cho mày
fuck cả cái thằng kia, đồng ý giá thì tao đi, không đồng ý thì thôi,
mày fuck cái gì???”. Tay tút tút càng điên tiết chuẩn bị xán lại
(tay này nhỏ con hơn Ulf) Nếu có một tên tút tút thì không sao, nhưng
nếu nhiều tên cùng xông vào đánh hội đồng, thế nào UM cũng liên lụy.
UM liếc xung quanh thấy một bọn tút tút đang ngó chắn chằm ở phía
sau, phía trước có một cái tòa nhà lớn còn sáng đèn và có bảo vệ
(UM nhanh trí định nếu xảy ra sự cố sẽ chạy vào đó, mặc kệ tên Ulf
muốn làm gì thì làm, với lại chạy kiểu này chẳng có gì là nhục,
cô là con gái mà, chẳng ai trách đâu, khi nào là người thân cô mới
phải liều mình bảo vệ, còn người lạ kệ mày)
Cảm thấy sự chẳng lành,
UM nắm chặt cán dao trong túi và nói nhỏ với Ulf: “stupid, mày mất
trí rồi hả, gây sự với mấy cha tút tút làm gì?”. Hình như ulf hơi
chột dạ, chắp tay kiểu Khmer và sorry lão tút tút kia. Lão này hình
như cũng hạ hỏa dần và không xấn xổ đến nữa. Nhưng lão giơ tay ra
chỉ dằn mặt Ulf, chửi mấy câu khmer rồi bỏ đi. Trời tối, nếu cái
đám tút tút kia kiếm chuyện hùa lại đánh thì Ulf làm sao đỡ nổi???
Võ công của Uyên Minh cũng chỉ cầm cự được 1 người thôi ( yếu mà ra
gió). May mắn là ẩu đả đã không xảy ra.
Tới building lớn, Ulf hỏi
bảo vệ đường về, trời tối nên UM không thể xác định phương hướng
được nữa, mắt cô cũng kém hẳn (4 diop rồi còn gì). Tay
bảo vệ chỉ đường 1 hồi rồi kêu bắt tút tút. Sợ đám tút tút hồi
nãy còn lảng vảng đâu đây, cô đề nghị Ulf đi bộ cho chắc ăn. Được 1
đoạn ngắn, 1 tút tút nụ cười rất tươi bám theo hét giá 3usd, UM trả
giá 1 usd và tút tút đó đồng ý. Lên xe, UM vẫn còn lo lắng, sợ đám
tút tút hồi nãy gài bẫy cho người giả bộ tới chở đến một chỗ
vắng rồi chặn đánh (UM vốn hay tưởng tượng mà). Ngồi trên xe mà cứ
để tay trong túi. Hình như Ulf biết được nên trêu: “miss, đừng căng
thẳng nữa, ko sao đâu” rồi hắn cười toe toét. Trường năng lượng sóng
trong người UM cũng khá lên, UM lưu manh: “đâu có j mà sợ, tao đang ngắm
cảnh”. Để chắc ăn bác tút tút này ko hiểu nhầm đường, UM sổ một
tràng tiếng Miên cho bác ấy chắc chắn đường đi. Tới nơi, bác nhận 1 usd
và okun (cám ơn) quá trời. UM cũng chắp tay kiểu miên okun lại cho
phải phép.
UM ngồi tại sảnh 8 một
lúc với Ulf , sau đó mượn Dt của hắn gọi cho anh (hồi nãy hắn hứa
mà). Hắn đùa: “Lại nhớ tới anh chàng đó hả?”, cô đáp lại vui vẻ : “
yes, I miss him every time”. Gọi xong Dt, cô cáo lui về phòng nghỉ ngơi,
Ulf hỏi cô mai có kế hoạch gì không và đề nghị sáng mai mời ăn sáng.
UM từ chối, bảo trong phòng còn cả kg thức ăn mang sang từ VN chưa kịp
xử, mai cô sẽ ăn sáng bằng những món đó. Cô về phòng, nhưng chợt
muốn quay lại sảnh online post bài, thấy hai người nước ngoài cứ ngồi
riết trên máy nên thôi. Về phòng lấy sổ tay ra ghi chép. Cả ngày chạy
nhảy mệt, muốn ngủ 1 giác thật ngon. Kể ra thì phòng 6usd cũng dc,
một mình thoải mái khỏi ai làm phiền. Cô lôi tầm ảnh của anh ra ngắm
1 lúc lâu (bữa giở thói lưu manh đua dc) và chìm vào trong giấc ngủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét