HỒI 7: CHỢ OLYMPIC
Sáng, UM thức dậy sớm, ăn
sáng rồi ra sảnh online post bài (Máy tính ở đây dùng miễn phí, chỉ
có 2 máy). Ulf cũng lên sảnh ăn sáng, hỏi cô ăn k? Cô bảo vừa ăn ở
phòng rồi. Hắn ngồi ngắm trời ngắm đất rồi ăn món gì đó, cô không
để ý vì đang gõ lọc cọc trên máy. Ăn sáng xong thấy UM vẫn ngồi trên
máy tính, hắn xuống lầu đi đâu đó, có lẽ về phòng hắn ta. 9h kém,
post bài xong, UM về phòng xách balo định ra ngoài xem chùa chiền và
đi chụp hình. Tên Ulf không biết ở đâu bước vô sảnh, thấy cô định ra
ngoài hắn liền xin đi theo (bó tay). Cô vui vẻ đồng ý.
Đi dọc đại lộ Sihanouk,
trên bản đồ là Wat montrei (tiếng miên wat có nghĩa là chùa) nhưng lúc
tới wat cũng không tham quan gì được nhiều vì đang sửa chữa. UM lấy
máy ra chụp hình 1 lúc, rồi trở ra. Bây giờ về thì cũng hết buổi
sáng, quay sang hỏi Ulf: “đi đâu?”. Hắn nhún vai: “tùy mày”. Thế là k
cần bản đồ, cô đi về phía trước theo cảm tính, khi nào lạc mới mở
bản đồ ra xem. Dọc đường, hàng quán bán đồ ăn sáng dã chiến rất
nhiều, kiểu như bên VN. UM mua 1 lon bia angkor 2300 riel cho tay Ulf, không
phải ý tốt gì đâu, nịnh hắn chút để tối còn nhờ máy hắn gọi Dt
về cho anh, chứ xài chùa thì sẽ ngại. Hắn ngạc nhiên: “ Miss à, tao
không ngờ mày lại mua bia cho tao, tao biết mày không thích bia”. Cô
cười: “ Mày thích là được, nhưng tối nay mày cho tao gọi điện thoại
về cho ng ấy nhé”. Hắn cười và lại lắc đầu bó tay, chắc nghĩ cô
láu cá.
Đi thêm một chút lạc vô
một cái chợ khá lớn, cô mua 1 ly chè gồm bánh lọt và thốt nốt gì
đó giá 2000 riel, ăn cũng rất ngon, lần này Ult trả tiền cho cô (chắc
hắn không nuốt trôi lon bia angkor hồi nãy vì ngại) Cô đi khắp chợ, kể
cả khu trên lầu ngắm hàng hóa và chụp ảnh linh tinh. Ult dừng lại
một quầy bán cẩm thạch xem hàng say mê, bà bán nói giá 10usd, hắn
cứ ngắm hoài không trả giá. Tưởng hắn muốn mua, UM nhanh nhảu trả
giá dùm (đúng là bà 8) bằng tiếng Miên, tưởng UM người miên, bà này
sổ 1 tràng tiếng miên hướng dẫn cách đeo vòng vào cổ tay như thế
nào. Cô trả 4usd, bà này không chịu, cả 2 bỏ đi bà bán gọi lại nói
bán. Ulf lưỡng lự không muốn mua, quay sang hỏi cô mày muốn mua không
miss? Cô thật tình: “Tao mua làm gì, trả giá dùm mày mà”. Hắn nói
không muốn mua, cô nói khéo với bà bán chút quay lại, mặt bà này
méo xẹo. Đuối, có mấy gian hàng đẹp, cô dừng lại mua 2 cái khăn
choàng, mua xong bà này mới biết cô không phải là người…Cambodian,
hehehe, cô có gương mặt giống người Cam quá mà. Sau đó cô đi lựa mấy
thứ linh tinh nhưng ko mua (dân giang hồ kị nhất là tha vác đồ về nhà
đấy nhé)
Đi chán, cô bảo Ulf quay
về Narin GH, dọc đường nghe có
tiếng sư tụng kinh, cô bảo có lẽ có một ngôi chùa gần đây, hai người
đi về hướng đó, nhưng ôi, đó là 1 đám ma của Cam, cô lấy máy ảnh ra
chụp hình, lúc quay về khu chợ thì bị lạc hướng, hỏi 1 anh ở nhà
dân, anh này không biết nói tiếng Anh, thế là UM sổ tiếng Cam hỏi: “
Bos sadam or Bos saveng?” (quẹo trái hay phải?). Nghe UM nói tiếng Cam,
anh người Cam thoải mái hơn, vừa nói vừa
chỉ: “Phu chiết, bos sadam” (đi thẳng, quẹo phải). Cô vui vẻ cám ơn rồi
đi, nhìn lại khu chợ, UM mới biết tên chợ là Olympic. Dọc đường
đi về, UM mua 2000 riel 2 cái bánh kẹp, Cho tên Ult 1 cái ăn xong hắn
khen ngon rối rít, và nhìn sang cái bánh của UM (chắc định xin) nhưng
ngu gì, cô phải xử trước khi hắn kịp mở miệng xin ,hehehe. Sau đó
thấy có xe bán ốc luộc và nước hạt é, cô mua 1 lon ốc luộc giá 2000riel
và 1 chai nước hạt é giá 1000 riel. Cả 2 tàn tàn đi bộ về, lần này
cô định hướng rất tốt, đi một mạch về đến nhà trọ. Thỉnh thoảng Ulf
mất phương hướng, thấy UM cứ xăm xăm bước đi, hắn khen cô hoài, bảo
trí nhớ tốt. Chẳng là hồi sáng đi đường 242, nên thấy đường 242 cô
nhận ta ngay, Ulf không biết trên đường 242 quẹo chỗ nào, UM nhắc: “Mày
không nhớ à? Hồi sáng mày mua thẻ Dt ở 1 cái quán, bây giờ đi tới
khi nào gặp quán đó rồi quẹo”. Hắn phục cô lắm (đi đường UM hay dùng
cột mốc định vị trí). Về tới sảnh, cô ngồi 8 với tên Ulf, tay này
khoái chí lắm, đi theo cô được ăn hàng với giá địa phương mà không bị
chặt chém. Cô mời hắn ăn ốc luộc, mượn thằng phục vụ phòng cái
chén để đựng nước mắm và ngồi ăn ngon lành. Tay Ulf lân la dò hỏi
xem…chiều cô định đi đâu??? (Chắc muốn tiếp tục bám càng theo đây). Cô
nói chiều nay định đi chợ Nga, hắn hỏi mấy giờ đi, cô bảo khoảng 2h.
Hắn xum xoe: “Cho tao theo với” . Thấy chưa, biết ngay mà, hehehe.
UM về phòng, nằm ngủ,
thấy nhớ anh nên lấy hình ra xem và ngồi ghi kí sự, sau đó ngủ quên
lúc nào không hay. Trời mưa mát mẻ nên ngủ rất say, cô nhớ đên một
ngày cũng là thứ 7 như hôm nay, cách đây không lâu, cô cùng anh đi …lưu
manh. Hôm đó trời đổ mưa, anh đã đưa cô chiếc áo mưa duy nhất anh có
được cho cô mặc về, cô nhớ anh quá và khóc nức nở. Vì sao anh không
nói yêu cô???
Tỉnh dậy đã 3h kém, rửa
mặt và xách balo đi (trong bụng nghĩ tay Ulf chắc giận rồi, hẹn hắn
2h mà trễ cả tiếng rồi (người nước ngoài ghét cho leo cây lắm) nhưng
khi vừa bước ra sảnh thấy hắn đang ngồi đợi. Cô tuôn một tràng : “
terible sorry” luôn rồi trách hắn sao không gõ cửa. Hắn cười, bảo lúc
2h có gõ cửa nhưng chờ mãi không thấy ra, hắn nghĩ chắc cô mệt
nên…để ngủ tiếp. Cô cảm thấy áy náy quá, hỏi hắn muốn đi chợ nữa
không? Hắn gật đầu ok. Bắt đầu lấy bản đồ ra định vị trí trong đầu,
mấy bác tút tút trước nhà trọ hỏi đi đâu, UM nói muốn đến chợ nga
(Russian Market) và hỏi giá, mấy bác tha hồ hét 3usd rồi 2usd. Đã
được UM “đào tạo” nên Ulf nghe xong bỏ đi không thèm trả giá nữa. UM an
ủi: “Mày đừng lo, tụi nó ko chịu đi, tao với mày có thể đi bộ tới
đó, tao nghĩ tao biết đường” (mặc dù UM chưa đến bao giờ nhưng nhìn
bản đồ có thể định vị trí).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét