Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Thân gái dặm trường (p3)


Hồi 2: NGƯỜI CHỐN GIANG HỒ

Cô ngồi một mình một băng ghế, có 1 anh chàng bước tới ngồi xuống bên cạnh, nhưng khi nhìn lên thấy nhầm số ghế nên chuyển sang băng đồi diện. Tay này có đôi mắt sâu thẳm cứ nhìm cô chằm chằm dò xét (chắc tưởng cô là con gà mờ đây mà). Cô thấy hơi sợ, nhưng vẫn bình thản, vì đã được dạy từ trước. Cô bình thản nhìn lại chằm chằm, hình như hắn ta ngại nên quay đi chỗ khác nhưng thỉnh thoảng lại nhìn lén. Không biết anh chàng này có ý đồ gì, mà cô vẫn chưa bắt được tín hiệu sóng của hắn ta (xem lại bài “”lần đầu đi bụi” – mục bắt tín hiệu sóng) nên không thể nhận biết hắn là loại người gì. Cô thầm nghĩ chắc hắn nếu dò ra mình là con gà mờ thì tới Cam bắt mình đi bán đây mà, cô mỉm cười, nét mặt thoáng chút lưu manh. Xe đến biên giới, cửa khẩu Mộc Bài làm thủ tục hải quan khá nhanh, sang cửa khẩu Bavet bên Cam làm tiếp thủ tục. Cô trùm kín mít, hải quan Cam bắt gỡ hết nón, mũ ra, yêu cầu qua máy rọi, chụp dấu vân tay xong xuôi mới đóng mộc. Cô nhắn tin cho anh lần cuối, vì sợ lát sẽ mất sóng.
 
Qua cửa khẩu, xe dừng tại 1 quán ăn của Mai Linh. Tỉ giá đổi tiền ở biên giới khá thấp 1usd= 3900 riel, trong khi đó cô tham khảo lúc ở nhà là 4200riel cơ (1000riel=5000vnd). Cô lưỡng lự không muốn đổi, đi lòng vòng, gặp 2 vợ chồng người Pháp (có học qua tiếng Pháp nên nghe họ nói chuyện cô biết) đi chung xe cũng muốn đổi tiền. Một bà chị VN xum xoe ngồi phiên dịch giúp 2 vợ chồng này. Cô xán lại gần xem thiên hạ làm ăn đổi chác thế nào, nhưng có lẽ thấy cô ăn mặc xấu xí rách rưới nên cái mụ phiên dịch cho vợ chồng người pháp dịch người ra xa cô chút (chắc sợ móc túi) Thấy bà người Việt vậy, 2 vợ chồng Pháp cùng dè chừng cô.
Chém cha mấy người ..chủ nghĩa hình thức, thấy ăn mặc sang trọng thì lân la làm quen, còn người nào “nghèo hèn” thì ra mặt khinh khi. Cô gặp loại người này nhiều rồi nên không lấy gì làm lạ cả. Loại người này k đánh giá con người qua nhân cách, trí tuệ và tâm hồn, chỉ dựa vào hình thức và tiền bạc mà đánh giá. Họ cứ tưởng họ văn minh, văn minh chỗ nào khi lên xe buýt, họ tới trễ, bắt mọi người trong xe chờ lên chờ xuống, làm bác tài cũng phát cáu lên. Vậy thì văn hóa nằm ở chiếc áo hay nằm ở cách ứng xử???Cô chẳng them quan tâm, lấy củ sắn trong túi áo ra ghề đá ngồi ăn ngon lành. Cô chẳng ăn cơm trong quán, thông thường những trạm dừng thế này vừa mắc vừa dở, ngu gì cho chúng…chém. Với lại đi ra nước ngoài, xài nhiều tiền, chẳng khác gì mang tiền qua nước chúng “đốt”, làm giàu cho chúng (quan điểm của tôi là yêu nước k phải thể hiện qua lời nói tung hô, mà phải biết thông minh nghĩ đến lợi ích quốc gia)

Ăn xong củ đậu, suy nghĩ một hồi cô quyết định đổi 5usd sang tiền riel. Cô đưa tờ 10usd yêu cầu đổi 5usd thôi, còn lại thối 5usd cho cô (Thực ra cô có tờ 5usd, nhưng ko lấy ra, vì muốn đổi tờ 10usd thành tiền lẻ cho dễ xài). Xe lăn bánh, cô leo lên xe lấy bánh mì ra ăn với xúc xích, đồ chua mà cô mang theo ở nhà, vừa đi vừa ngắm cảnh

Lên xe, cái anh chàng hồi nãy bắt chuyện:
    -    Chị đi du lịch một mình à?.
Cô mỉm cười:
    -    không đi công việc.
    -    Chị qua đây chắc cũng nhiều lần rồi ha? .Hắn ta dò xét
Cô cũng chẳng vừa:
-         Cũng vài lần thôi, nhưng đi cách đây mấy năm rồi
-         Chị có người quen bên Cam k?
-    Người quen thì có, nhưng lần nào qua Cam mình cũng không ở nhà người quen cả, ở ngoài cho tiện và thoải mái. Cô nhanh miệng đáp.
Hắn ta im lặng, cô dò sóng lại:
-    Anh đi chơi à? Sao không đi với bạn?
-    Uhm, mình làm kĩ sư xây dựng, được nghỉ mấy hôm nên sang Cam chơi
-    Hồi đó anh học trường nào?
-    GT vận tải
-    Chị làm nghề gì?
-    GV (cái này cô nói thật)
Cô thấy anh chàng này há hốc ngạc nhiên
-         Anh đi mấy lần rồi? Cô chốt lần cuối
-    Đây là lần đầu

Câu cuối có vẻ hắn nói thật (cô quan sát rồi). Vậy là cô dò xong tín hiệu.
Cô láu cá bình thản đến không ngờ, chợt muốn giở thói lưu manh ra, cô tỉnh rủi hát  khẽ và ngắm cảnh chụp hình như Cam là một nơi lâu ngày cô quay lại chứ không phải là nơi chưa từng bước chân đến, hehehe. Dọc đường có rất nhiều chùa chiền, nhà ở…có kiến trúc Khơ me, cô chụp được vài cảnh, còn lại thì bỏ lỡ do xe chạy nhanh chụp không kịp. Cô thấy hơi chóng mặt, vốn bị say xe mà. Tối qua đi vội nên không kịp mua thuốc tây, mà có cũng không uống, thà bị say xe chứ uống vào mệt ngủ giang hồ đua mất tiền bạc và đồ đạc thì sao.

Tự nhiên cô mệt muốn nằm ngủ một lát (chắc khoảng 30ph) nhưng không ngủ say vì còn ý thức được, chỉ là nhắm mắt. Cô tỉnh hẳn khi nghe giọng nói Cam ở băng ghế sau. Mở mắt xe đã dừng ở 1 ngã 3. Cô tiếp tục ngắm cảnh. Anh chàng ngồi băng đối diện không bắt chuyện nữa, nhìn cô có vẻ dè chừng (chắc bị cô hù cho sợ rồi). Cô thấy khoái chí, nên hay cười một mình, hắn ta lại càng nghi ngờ tợn( chắc tưởng cô chuẩn bị bắt cóc hắn chắc) nên hắn lảng lảng ngó sang chỗ khác. Xe qua bến phà, cô lấy máy ảnh ra chụp vài tấm. Khoảng 12 h, xe vào PnomPenh(cô đoán vì lúc này nhà đã san sát, ko còn thưa thớt). XE đi trên đại lô Monivong thì cô biết chắc là vào tp rồi. Cô dung trí nhớ định hình lại bản đồ đã xem ở nhà và ráng “nuốt” vào trí nhớ địa hình để biến 1 nơi xa lạ thành quen thuộc (cái này cô được dạy) Xe có đi ngang qua sứ quán VN và dừng lại, nhưng chưa kịp lấy máy ảnh ra chụp thì xe đã chạy mất tiêu. Sau đó quẹo trái sang đại lộ Shihanouk thì dừng lại tại bến. Cô bắt đầu dung trí nhớ đánh toạ độ vị trí. Bước xuống xe, cô rủ cái tên ngồi ở băng đối diện đi dọc theo đại lộ Monivong tìm đường, nhưng hình như hắn sợ cô nên nói không đi chung. Cô mỉm cười thầm, mới ra giang hồ đã có người sợ (thật ra cô định tìm dc chỗ ở an toàn sẽ khai thật với hắn là cô cũng …lần đầu đi bụi) Nhưng hắn sợ thì thôi, cô đi một mình vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét