Hồi 8: ĐIỀU KHÔNG THỂ NGỜ
Ở nhà có nhớ anh chăng
nữa, cô sẽ tự an ủi mình rằng rồi sẽ gặp được anh thôi. Nhưng đã
làm một kẻ lang bạt thì khác, nếu cô không biết bảo vệ bản thân
mình, có khi không có mạng về cũng nên, và đến lúc đó, cô sẽ không
bao giờ thấy được anh nữa. Giang hồ là thế đó, vì vậy, cô cho phép
mình được nghĩ đến anh lúc nào muốn nghĩ. Không như lúc ở nhà, cô
dùng hết ý chí ngăn cản việc nghĩ ngợi đến anh. Những đêm dài thao
thức, hoặc trong giấc ngủ chập chờn, cô mơ thấy anh với nụ cười dễ
thương nhất, ánh mắt chết người của anh ám ảnh vào mỗi đêm. Cô phát
hiện, mỗi khi nghĩ đến anh là cô mất ngủ, thường hay mỉm cười một
mình. Cô chưa biết ngày mai thức dậy sẽ đi đâu, làm gì, và sống ra
sao, nguy hiểm nào rình rập không. Dẫu đã cách xa anh ngàn cây số, cô
vẫn cảm giác rằng anh luôn ở bên.
Có người sẽ hỏi: “vì sao
cô yêu anh?”. Cô cũng không biết cô yêu anh từ lúc nào, chỉ biết rằng
tới một thời điểm nào đó trong quá khứ, cô hay nghĩ về anh nhiều
hơn, cô cũng hay cười và hay khóc nhiều hơn, có lúc anh làm cô ngất
lên ngất xuống vì sốc về những chuyện…chẳng liên quan đến cô. Cô được
đào tạo, đồng ý, trong vô vàn những thứ cô được thầy dạy, cô đều
lĩnh hội và áp dụng tốt, duy chỉ có lĩnh vực tình cảm của
mình là cô không thể biết được. Sư phụ
cô từng dạy rằng: “ là con gái, nếu không được chàng trai mình thích
để ý thì tốt nhất đừng manh động và hãy quên người đó đi”. Cô nhận
ra, dù được dạy tốt bao nhiêu, cửa ải tình cảm là cánh cửa mà
nhiều người khó vượt qua nhất, kể cả một hiệp nữ phải sống bằng ý
chí như cô. Vì sao cô yêu anh ư? Vì cô cảm nhận được trong con người anh
những điều tốt đẹp, thánh thiện, tuy anh sống với vẻ ngoài của một
tên lưu manh. Nếu cô không cảm nhận được điều ấy từ anh, chắc bây giờ
trong đầu cô chẳng có một tí khái niệm gì về anh, thậm chí tên đầy
đủ của anh cô cũng không nhớ, nhớ làm gì khi cô không để tâm đến một
người.
Thất tình đi bụi, đi để
quên một người, để thấy thế giới bao la, đi để trở thành một kẻ lang
bạt kì hồ, để rèn luyện trái tim trở nên mạnh mẽ hơn, và để thấu
hiểu trái tim mình… Nhưng sau tất cả những lí do đó, một sự thực cô
không hề biết khi còn ở nhà, cũng không thể chối cãi với trái tim (mặc
dù cô ra sức phủ nhận với người khác), dẫu cô có đi xa anh hàng vạn
dặm, nhưng trong trái tim cô luôn có hình ảnh của anh và thấy anh rất
gần, nỗi nhớ ngày một nhiều thêm, nhiều đến mức cô chỉ muốn sáng
mai khi thức dậy, cô có mặt tại sân bay và bay về gặp anh ngay lập
tức. Nhưng rồi cô chợt tự hỏi: để làm gì? Anh chắc gì đã nhớ cô,
nhiều lúc nghe giọng anh qua điện thoại, cô ước gì anh nói một câu: “
em về đi, tôi rất lo lắng cho em..” chẳng hạn, nhưng không, anh không bao
giờ nói, anh coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, có khi nào trong đầu
anh sẽ nghĩ : “liên quan quái gì đến tôi đâu kia chứ”. Cô hiểu anh, thế
là cô giận, mà giận thì cô càng chạy xa hơn cái nơi cô đã xuất phát,
để rồi ngày qua ngày, cô lại thấy mình đã đi rất xa…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét