HỒI 12: CHIỀU BIÊN GIỚI
Biên giới hoàng hôn buông
xuống dần với một sắc khí trầm buồn dễ khiến con người mang nhiều
tâm trạng hơn. Những mái nhà Khơ me nghèo nàn thấp thoáng sau những
rặng cây, những làn khói bếp buổi chiều bay nghi ngút. Cô mang bao
lòng thương cảm, thấy dân nghèo Khơ me mới đáng yêu làm sao. Như lời
chú Ulf nói: “ Cô nhóc như một bông hoa đẹp cần được bảo vệ, sau này
đừng đi giang hồ 1 mình nữa, nhất định phải dụ dỗ cậu nhóc kia đi
cùng để bảo vệ cô”. Cô nhớ đến anh, điện thoại về, nhưng hình như anh
không để tâm lắm. Tự nhiên cô không muốn bước chân qua biên giới để quay
về, vì ở bên kia anh không mong chờ cô, cô muốn chạy đi …xa. Chạnh
lòng, cô sáng tác bài thơ:
Chiều Sangkat
Biên giới chiều nay ngắm
mây bay
Hoàng hôn làm tắt ánh
dương ngày
Đời lữ khách nay đó mai
đây
Đi cho quên hết ân tình
này
Không uống rượu sao lòng
vẫn say?
Chợt bỗng cô quạnh giữa
chiều nay
Bơ vơ ai thấu vết thương
dày
Sangkat người ơi anh có hay?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét