Tôi không biết mình đã đi Vũng Tàu bao nhiêu lần, lần nào đi
cũng vui, và có lẽ vì các lần đi nhìn chung vui, cái vui đều đều nên tôi không
có ấn tượng đặc biệt với kì nghỉ nào ở Vũng Tàu cả. Sau này, nếu có ai hỏi về
kì nghỉ đáng nhớ ở Vũng Tàu, có lẽ tôi chỉ nhớ mỗi lần đi vừa rồi thôi. Kì nghỉ
ấn tượng là thế, nhưng tôi lại không muốn có thêm một lần ấn tượng nào nữa,
chắc là ấn tượng mạnh quá.
Chuyến đi có chút rắc rối nhỏ lúc vừa bắt đầu đi. Tôi và một
vài đồng nghiệp chờ xe mỏi cả cổ, hẹn 9h sáng mà 9h30 xe mới tới, rồi lại tiếp
tục ngồi chờ. Chẳng là mọi người dự trù xe 16 chỗ thôi, nhưng phát sinh đến 20
-21 người gì đó, xe 4 chỗ của sếp tôi đang để ở gara bảo trì, không thể lấy đi
được. Lằng nhằng sông Ấn Hằng thế nào cuối cùng mọi người cũng mượn được một
chiếc xe 4 chỗ khác của 1 người cùng cơ quan, thế là mới đủ xe để lên đường.
Nếu tổ chức tốt, đi cùng 1 xe sẽ vui hơn, nhưng tình thế lỡ rồi, nên đành chịu
cảnh chia ly thôi J Tôi leo tót lên chiếc 16 chỗ và giành chỗ ngồi đầu
xe, chọn xe 16 chỗ đông người nên có thể vui hơn, ham vui mà, hehehe. Hai sếp
của tôi cũng ngồi chung xe với tôi, xe 4 chỗ thì để một anh khác trong khoa cầm tài.
Khác với những lần đi bụi, tôi mặc xấu xí thấy ghê, thì lần
đi chơi cùng anh chị em đồng nghiệp tôi mặc đồ đẹp chút (tức là đỡ xấu bẩn như
ngày thường). Xe bên tôi có tài xế chuyên nghiệp lái nên chạy nhanh hơn, dọc
đường chúng tôi nghỉ giữa đường chụp hình nghỉ mệt để chờ chiếc xe còn lại.
Đường đi Vũng Tàu không có gì mới mẻ cả, tôi nghĩ các bạn sống ở các tỉnh lân
cận cũng thường đi đến địa điểm du lịch này mỗi mùa hè hoặc lễ. Đoàn chúng tôi
dự kiến sẽ nghỉ chân tại Vũng Tàu 1 đêm, và chọn khu du lịch Chí Linh tắm biển
chứ không phải các bãi biển như bãi trước, bãi sau hay bãi dâu…Đi 2 xe khá bất
tiện, mỗi khi lạc nhau lại phải điện thoại …gọi nhau í ới.
Trưa thì cũng đến nơi, rồi kiếm chỗ ăn cơm. Quán cơm phục vụ
khá tệ, ngồi chờ cơm sốt cả ruột, nhà hàng mang 2 chén nước mắm ra rồi…bưng cơm
ra sau 2 thế kỉ chờ đợi. Có lẽ vì đói, mọi người ăn cơm khá ngon lành. Tôi đi
vòng vòng chụp hình cho có cái để…khoe J hihi. Chúng tôi nghỉ
ngơi một chút tại quán cơm, quán có khuôn viên khá rộng, có bể bơi dành cho trẻ
em, một số anh đi tìm nhà trọ cho đoàn để nghỉ lại. Tôi đi vòng vòng cho tiêu
cơm. Tìm xong chỗ nghỉ ngơi, chúng tôi lên đường tới địa điểm. Lúc nhận phòng,
chị sếp tôi có hơi…giật mình. Nhà trọ được cái gần sát bãi biển, nhưng khá lụp
xụp và nóng, giá phòng cũng không rẻ chút nào, 400k /phòng, phòng có 2 – 3
giường nhưng nóng kinh khủng. Vì phòng lợp
mái tôn khá thấp, nên tôi đố ai bữa trưa mà ở trong phòng ngủ được đấy,
cái nóng cứ hầm hập hắt từ mái xuống làm tôi có cảm giác đang nằm trong …lò
thiêu. Tôi là dân giang hồ gốc, cuộc sống bình dân hơn các anh chị em đồng
nghiệp khác mà còn phải bó tay thì lấy gì một số bà bầu, trẻ em và các tiểu
thư, thiếu gia khác chịu nổi. Mọi người đành rủ nhau ra ngoài cái quán phía
trước của chủ nhà ngồi cho mát mẻ chút. Vậy là ấn tượng rồi đấy nhé.
Buổi chiều mọi người ra bãi biển ngồi chơi tắm táp gì đó,
các đồng chí nam chơi đá banh, sau đó là lấy đồ ăn ra biển ngồi nhậu cho đến
tối. Chị em phụ nữ cũng có tham gia, nhưng đa phần toàn ăn chứ không nhậu, tôi
đang giữ sắc đẹp nên cũng kiêng rượu bia. Sếp có kêu tôi, nhưng tôi ngồi trong
góc, trốn biệt để tránh việc chén tạc chén thù. Cả tuần ăn nhậu từ sáng sớm đến
khuya nên cơ thể tôi bây giờ thấy rượu bia cũng ớn, có lẽ do uống nhiều quá
rồi. Không biết hứng chí thế nào, sếp tôi nghĩ ra trò chơi kéo co, chia 2 phe: phe kia gồm 2 người là sếp lớn của tôi và một cô em đồng nghiệp, phe tôi gồm anh và tôi. Nhìn màu là biết phe tôi thua chắc rồi, vì cô em đồng nghiệp mạnh hơn tôi, sếp lớn tôi cũng mạnh hơn anh của tôi nữa, lúc kéo thì phe tôi ...thua thảm hại, anh của tôi mệt quá nằm trên cát la liệt thấy thương ghê lắm. Tôi chụp hình nhưng dĩ nhiên là không post lên đây được rồi, hehehe, cho mọi người tò mò chơi. Tôi về phòng trọ, tắm nước ngọt, mặc đồ đẹp rồi đi dạo biển đêm cùng một
bé 9x khá dễ thương, em họ của chị sếp tôi và một bạn đồng nghiệp khác. Sếp lớn
thấy tôi mặc đồ sặc sỡ như quạ thì…mém ngất xỉu tại bãi biển luôn. May là tôi
chưa…gián tiếp giết người.
Hội nhậu nhẹt ngoài bãi biển dẹp tiệm thì chúng tôi cũng
quay về phòng trọ. Vừa về tới, sếp lớn tôi liền gọi tôi và một số chị em khác
đi ăn cơm tối. Các anh nam không đi, chủ yếu là những gia đình có con nhỏ và
các chị em phụ nữ đi thôi. Một số chị em mệt ở nhà, tôi ham hố đi chung với mọi
người. Bữa cơm sườn khá ngon và mát mẻ, nhưng hội ở nhà không biết hứng chí thế
nào, đi taxi ra ngoài bến Đình, bến Đá ngồi ăn hải sản, rồi điện thoại cho nhóm
chúng tôi chạy qua đó, hic hic, bên này chúng tôi lỡ ăn cơm no mất rồi, nhưng
cũng qua đó cho đông vui. Lúc tới nơi là một cảnh nhậu nhẹt ầm ĩ, hehehe,
khoảng 10 h đêm chúng tôi mới trở về nhà trọ, một số người tiếp tục nhậu, trong
đó có 2 sếp của tôi. Tôi và một số anh chị em đi dạo biển đêm. Buổi đêm biển
lộng gió, mát mẻ và thoải mái đến không ngờ. Tôi cùng mọi người chụp quá trời
hình, lúc đó máy điện thoại tôi lại hết pin (lúc nào cũng thế, tới lúc gay cấn
là…hết pin). Tôi đi dọc bờ biển 1 mình , giữa những khoảng không mênh mông bao
la, cảm thấy cuộc đời mình thật bé nhỏ, với những vui buồn đan xen, tôi hét lên
giữa khoảng mênh mông đó, hi vọng nỗi buồn từ nay sẽ tan biến, nhưng tôi …vẫn
khóc. Đúng là, sao tôi lại có thể ngớ ngẩn như vậy được. Một anh đồng nghiệp và
chị sếp điện thoại gọi tôi về, tôi đi khá xa mọi người nên phải mất khoảng 15
phút mới về tới nơi. Mọi người tụ tập khá đông, một anh chạy về lấy máy ảnh rồi
chụp hình cho chúng tôi, tạo kiểu dáng rất phong phú, và chúng tôi cũng rất vui
vẻ khi chụp hình. Chị sếp rủ tôi đi dạo biển, nhóm tôi gồm 4 người: Chị sếp
tôi, em họ chị ấy, tôi và Dũng chí phèo nữa. Không biết đi đứng thế nào, cuối
cùng Dũng chí phèo đi chung với em họ chị sếp, tôi và chị ấy đi chung với nhau.
Tôi vào khoa đã lâu, nhưng thường chị em cũng ít có điều kiện để tâm sự hàn huyên, đêm hôm đó là một đêm kỉ niệm, tôi
và chị ấy đi dạo và nói với nhau rất nhiều, chị hay kể chuyện về cuộc sống gia
đình. Trong mắt tôi, chị là một người xinh đẹp và khá khéo léo, vì thế có rất
nhiều thứ mà tôi cần phải học ở chị.
Chúng tôi trở về vào lúc nửa đêm, mọi người vẫn ngồi nhậu,
tôi định về phòng rửa mặt và ngủ nhưng tai nạn ập đến: Phòng không còn chỗ
trống cho tôi ngủ, và nếu có thì tôi cũng không thể ngủ được, cảm giác rất hầm
và bí trong phòng làm tôi…đuối toàn tập. Đoàn chúng tôi thuê 3 phòng, 1 phòng
cho nam, một phòng cho nữ và 1 phòng cho những người có con nhỏ. Và cả 3 phòng
đều hết chỗ, chị sếp của tôi nói sẽ dồn mọi người lại để sắp xếp chỗ ngủ cho
tôi, em họ chị ấy và cả chị ấy nữa, nhưng tôi thấy không ổn tí nào, nên nói chị
ấy không cần phải lo chỗ ngủ cho tôi. Nhìn cảnh chị ấy bầu bì mà phải ngủ một
cách chật chội chèn ép là tôi cũng xót xa dùm chị ấy rồi. Tôi rửa mặt xong và
bay vèo ra khỏi phòng, cùng với cô em họ của chị sếp, không biết phải làm gì.
Mọi người bắt đầu đi ngủ, sếp lớn sau 3 đợt nhậu mệt lử bay ngay vào chỗ trống
còn lại bên phòng nam ngồi ngủ ngon lành. Sếp nhỏ và Dũng chí phèo dĩ nhiên là
không có chỗ ngủ rồi, hehehe. Vậy là 4 người chúng tôi không có chỗ ngủ, không
biết đi…về đâu. Chúng tôi ra biển chơi, hi vọng sẽ thức được đến sáng, nhưng
tôi và em họ của chị sếp đi nhiều nên mỏi giò rồi không thể tiếp tục đi được
nữa, ngồi một chỗ ngoài bãi biển thì muỗi cắn, chúng tôi đành về nhà, cổng nhà
trọ khóa, tôi mặc váy không thể leo cổng đành phải đi đường vòng, nhờ cổng của
khu nhà trọ bên cạnh. Em họ của chị sếp tôi chắc không trụ nổi nữa, đành chịu
cảnh chèn ép kiếm được 1 miếng nhỏ nơi góc giường tựa lưng, còn tôi về phòng
lấy áo khoác xong bay vèo ra ngoài quán kiếm cái ghế gỗ làm chỗ ngủ. Sếp tôi và
Dũng chí phèo vẫn còn ngồi ở ngoài hiên của quán. Bỗng Ngọc Anh chí phèo cũng
bay từ đâu ra và bảo…không có chỗ ngủ, vậy là 4 người vô gia cư. Ba anh em họ
đi lòng vòng đâu không biết, còn tôi định sẽ ngủ trên ghế của quán nước trước
cửa một tí. Lát sau thấy mấy anh em quay về. Sếp tôi vốn là người hay lắm mưu
nhiều kế và hay có những ý tưởng làm người khác… giật cả mình. Có lẽ bí thế
quá, lão ấy “địa” ra được một chỗ ngủ khá hợp lí: Trên xe ô tô. Cửa xe đóng,
bác tài đã đi ngủ. Thế là mấy anh em nghĩ ra cái chiêu quái đản là leo theo cửa
sổ xe vào trong đó. Tôi bình thường cũng giang hồ, nhưng lúc đó mặc váy làm sao
leo??? Tên Ngọc Anh chạy tới, đỡ tôi lên xe , hắn ta quăng tôi vào cửa sổ xe
như quăng cái bao tải, trong khi sếp tôi và Dũng chí phèo thì đứng đó cười có
vẻ khoái chí lắm. Thật là một kỉ niệm…hết hồn. Sau đó 3 anh em họ cũng trèo qua
cửa sổ xe vào, xe có 4 băng ghế, đúng cho 4 người chúng tôi.
Trong xe cũng khá tiện, chúng tôi có thể nằm ngả lưng cho đỡ
mệt, cửa sổ mở cũng có chút gió nên ít hầm, có tia hi vọng rồi đây. Nhưng được
một chút, tôi thấy mấy anh em không ai chịu ngủ và cứ lăn tới lăn lui, thì ra
họ bị… muỗi cắn. Sếp tôi chưa kịp tự hào
về cái ý tưởng thông minh tìm chỗ ngủ của sếp thì sếp bắt đầu…chửi cái ý tưởng
điên rồ ấy, cuối cùng mấy anh em chẳng ai ngủ được, đành nói chuyện với nhau,
câu chuyện khá rôm rả, chủ đề chủ yếu đi …nói xấu người khác nên ai cũng hào
hứng. Bạn thông cảm, người VN là vậy mà. Tôi thấy mình ít bị muỗi cắn hơn mọi
người, nên ngây thơ thắc mắc, sếp tôi liền trả lời là nhìn cái váy của tôi phủ
đến tận chân…như cái mền kèm chiếc áo khoác trùm qua đầu của tôi thì muỗi nào
cắn được, mà đúng vậy thật, tôi chỉ bị muỗi đốt phần…ngón chân mà thôi, hehe.
Chiếc váy của tôi lợi hại bạn nhỉ. Tối đó là một kỉ niệm đối với tôi, mặc dù nó
xảy ra từ một tai nạn, nhưng bây giờ khi nghĩ kĩ lại, tôi rất hạnh phúc vì
1 lí do tôi không nói được.
Chờ mãi chẳng thấy trời sáng, đi nói xấu người khác thì cuối
cùng cái xấu cũng nói hết rồi thì lấy đâu mà nói tiếp, chúng tôi chưa biết làm
gì, thì thấy chị sếp của tôi dẫn đứa con 8 tuổi ra ngoài hiên quán ngồi, có lẽ
mẹ con chị ấy không ngủ được vì nóng. Giọng chị ấy ru con mà thê lương. Chúng
tôi leo ra khỏi xe, sếp nhỏ lại nảy sinh ý tưởng là sẽ nhường chỗ ngủ cho mẹ
con chị sếp trên ô tô. Nghĩ tới cảnh mọi người bê chị ấy quăng vào xe theo
đường cửa sổ là tôi giật cả mình (chị ấy đang mang thai mà) cũng may ý tưởng đó
không được thực hiện, nếu không đêm đó chắc chúng tôi sẽ kiếm được chỗ ngủ
tại…bệnh viện…hehehe…Bốn người chúng tôi cực chẳng đã phải đi ra ngoài biển
chơi, chờ cho trời mau sáng. Biển lộng gió, thỉnh thoảng lại có một vài ngư dân
đi thuyền thúng ra khơi, cũng có một số du khách như chúng tôi, ra ngoài biển
dạo chơi. Biển về sáng tấp nập hơn tôi tưởng. Bốn anh em kiếm được mấy cái ghế
dựa ngồi ngắm biển chờ trời sáng. Muỗi cắn thê thảm, nhưng được cái mát mẻ, và
ánh trăng khá đẹp. Tính ra nếu quên đi việc chúng tôi không có chỗ ngủ và bị
muỗi cắn thì đêm đó cũng là một đêm lãng mạn phết, đâu phải ai cũng có cơ hội
trải qua một đêm thức trắng và cùng nhau
làm những việc rồ dại trong khung cảnh lãng mạn.
Mờ sáng, em họ chị sếp tôi ra biển chơi, 3 anh em kia đi về,
tôi ở lại cùng với cô em họ chị sếp rồi mệt quá ngủ quên. Trời sáng hẳn, tôi
nghe có ai đó gọi tôi nhưng tôi không biết gì nữa nên vẫn không thèm dậy. Tôi
tỉnh dậy khi nghe giọng sếp gọi và mở mắt thì đã thấy Biên chí phèo (khoa tôi
chí phèo nhiều lắm) dẫn tôi về phòng trọ. Tôi chưa tỉnh ngủ hẳn nên vừa đi vừa
ngủ gục cho tới khi về đến nhà trọ. Đánh răng rửa mặt xong tôi cũng có tỉnh lại
chút đỉnh, chạy ra quán ngồi chơi với mọi người. Anh của tôi mệt thì phải, đang
nằm ngoài võng chuẩn bị đánh một giấc. Thấy cảnh đó, tôi thấy mà thương, nên
không nỡ lòng đi đâu chơi, quyết định ngồi…canh cho đến khi anh thức dậy.
Khoảng 9h, mọi người tụ tập ngoài quán gần như đông đủ, chủ yếu ngồi đánh bài
và tám chuyện. Chúng tôi ăn sáng bằng …mì gói, hic hic. Sau một đêm hành xác,
chúng tôi lại có một bữa ăn sáng …cũng ấn tượng chẳng kém. Tôi ăn xong về
phòng, thấy giường trống tôi leo lên ngủ không biết gì luôn (sau này tôi mới
biết là lúc tôi ngủ mọi người có gọi tôi dậy mà tôi không hề hay biết). Khoảng
11h trưa, nóng quá làm tôi tỉnh dậy. Đầu óc tôi cứ lùng bùng không tỉnh táo,
nhưng cũng phụ mọi người nướng được chút cá, rồi sau đó nằm trên võng gần lò
nướng…ngủ tiếp, tôi ngủ mà cũng…lầy thật. Tôi nằm ngủ nhưng cảm giác nghe giọng
anh đang nói chuyện, và sau đó là ai đó gọi tôi dậy ăn trưa. Nếu là một ngày
bình thường chắc bữa cơm đó sẽ rất ngon vì có cá biển và hải sản nướng, do mệt
và buồn ngủ, bữa ăn đó tôi lại không ăn được nhiều, vị giác cũng không ngon.
Bữa ăn kéo dài đến chiều cùng với nhậu nhẹt, lúc tôi tỉnh
hẳn thì cảm thấy đói, thế là tôi ăn thêm quá trời dưa hấu và chôm chôm, để bù
cho bữa trưa tôi ăn quá ít. Mọi người đi tắm biển trước khi về, tôi ngại tắm
nên thôi, chỉ định đi dạo biển và chụp hình, ai ngờ cô em đồng nghiệp chơi bẩn
quá dây đất cát vào người tôi, đành phải về lau lại người, tôi nhất quyết không tắm mà. Mất cả hứng thú tao nhã là
đi…tạo dáng, hic hic hic.
Chúng tôi về tới nơi thì cũng hơn 9h tối, tận dụng triệt để
thời gian 2 ngày ăn chơi. Dọc đường về, mọi người còn ghé quán bánh canh xơi
đến no bụng và mua đồ về cho người thân, tôi thuộc dân giang hồ nên không mua
gì cả, hehehe. Chuyến đi kết thúc trong ẤN TƯỢNG. Tối về nhà tôi lại không ngủ
được, vì tôi nghĩ tôi sẽ rất nhớ anh. Nhiều người (bao gồm các cây si của tôi,
những người tò mò và cả học trò) thắc mắc hỏi anh của tôi là ai, rồi đoán già
đoán non, và muốn được xem mặt. Dĩ nhiên cho xem mặt thì được thôi, nhưng tôi
không cho biết là người nào đâu. Còn hình riêng tôi ém hàng hết rồi. Tối hôm ở
Vũng Tàu tôi một mình ở cùng 3 chàng trai đẹp (Trong đó có một thằng đã…có vợ,
hehehe), vậy cứ thoải mái đoán đi nhé, kekeke (Tôi chẳng tốt lành gì nói ra
chuyện tôi có một đêm ấn tượng bên những người đẹp trai đâu, mục đích duy nhất
của tôi là “đuổi cổ” được mấy cây si cứng đầu để cho yên thân).
Vậy là bạn ở Biên Hòa hả? Hôm nào mình có dịp xuống dưới sẽ hẹn gặp bạn nhé. Cho mình biết thông tin liên lạc của bạn nếu được, email của mình: binhannt1985@gmail.com.
Trả lờiXóaok, mình sẽ gửi số dt qua YM cho bạn nha :D
Trả lờiXóa