HỒI 11: QUYẾT ĐỊNH BẤT NGỜ
Sáng, gặp Ulf tại sảnh, cả
2 đi ra chợ Olympic ăn sáng. Ngồi vô quán cháo gà, ăn tô cháo nóng hổi
mà Ulf cứ khen ngon miết. Hắn còn khen rẻ nữa. Hắn nói khi nào cô về
hắn sẽ ra đây ăn 1 mình để nhớ đến cô. Ăn xong đi dạo vòng vòng chợ.
Hôm nay cô quyết tâm mua quà về cho anh. Mua đồ cho nam giới khó, vì đa
số trong chợ toàn đồ cho nữ. Có cái usb hình trái tim rất đẹp, giá
20 usd, UM lè lưỡi rồi đi. Usb bên VN khoảng 200k là cùng, trong khi ở
đó mắc hơn tới gấp đôi. Đi chán chưa quyết định mua được gì, UM thấy
có gian hàng bán áo cặp rất đẹp, UM rất thích cặp áo màu đen, có
hình trái tim dễ thương, nghĩ bụng sẽ mua về tặng anh 1 cái, cái kia
cô sẽ giữ. Mới hỏi giá là 14usd (khoảng 280k) cho 2 cái áo, tay Ulf ở
đâu xộc xộc bước tới bảo: “Thôi mày đừng mua cái này, ko được đâu”.
UM nghĩ thầm: “Làm quái gì ko được, tao cứ mua” nhưng chưa kịp trả
giá hắn lôi cô từ trong chợ ra đến ngoài cổng chợ. Thấy tên Ulf giải
thích gì đó, nhưng cô ko để ý, trong đầu cô chỉ nghĩ đến cách nào
lừa hắn buông tay ra là cô chạy ngược lại gian hàng đó ngay. Ulf vừa
buông tay ra, thì cũng là lúc cô quay đầu bỏ chạy lại gian hàng đó
quyết tâm mua bằng được, tuy nhiên hắn cũng tóm cổ được cô và lôi
lại. Lúc này UM mới để ý nghe hắn nói: “Miss à, tao thấy mày nhạy
cảm và tinh tế tại sao mày lại có 1 sơ sót ngớ ngẩn này nhỉ? Mày
ko dc mua áo cặp, vì phát âm không được hay lắm, hồi nãy mày k để ý
thấy áo người nam ghi chữ LO (đọc là lu) còn áo người nữ là VE (đọc
là vi). Hắn nhấn mạnh chữ LO, UM nghe phát âm ra giống chữ lose (mất
mát) nên hiểu ra vấn đề, từ đó không có ý định mua nữa. Đúng là tên
này còn mê tín hơn cả UM. Thấy UM buồn tiếc cặp áo đó, hắn dẫn UM
tới một gian hàng bán túi xách balo và bảo: “Tao nghĩ mày nên mua
túi xách hay balo cho thằng nhóc đó, để sau này dụ nó đi giang hồ
chung với mày, để một cô bé xinh đẹp như mày đi một mình nguy hiểm
quá”. UM buồn rầu trả lời: “Anh ấy ko đi đâu, suốt ngày chỉ biết làm
việc thôi”. “Làm việc cũng phải có lúc nó đi chơi chứ, chẳng lẽ từ
lúc sinh ra nó làm việc cho tới lúc nó chết? Nó càng ham lam việc
mày càng phải dẫn nó đi chơi, chẳng lẽ cuộc sống chỉ có mỗi công
việc” Hắn an ủi. UM không biết trả lời thế nào, hỏi giá cái balo
thì thấy mắc, mà không phải là hàng xịn không chừng vài ngày nó
bung cũng nên, UM nói với Ulf: “Thôi, về VN khi nào anh ấy đồng ý đi
giang hồ với tao tao sẽ mua cái Balo xịn cho anh ấy, cái này tao ko
vừa ý lắm”. Hắn nói : “Tùy mày”. Rồi cả 2 cùng đi bộ về, vì đã
quen thuộc đường nên về tới nhà trọ khá nhanh.
Ngồi trong sảnh, UM hỏi
hắn mượn Dt gọi về cho anh, và nói là lúc 10h tối qua có xuống lầu
dưới tìm hắn, nhưng thấy khóa cửa nên nghĩ hắn chưa về. Hắn bảo đêm
qua 1h sáng hắn đi bar mới về, định lên cho cô mượn Dt gọi về nhưng
thấy khuya quá rồi hắn ko làm phiền nữa. Hắn hỏi cô có muốn gọi bây
giờ ko? Dĩ nhiên là UM gật đầu lia lịa. DT về cho anh, 3 lần không gọi
được, điện thoại không đổ chuông, chắc là anh tắt nguồn, mà lúc đó
đã 9h sáng (giờ Cam) Lo lắng , cô quyết định nửa tiếng sau gọi thêm
lần nữa, có chuông reo nhưng anh không nghe máy. Ult gợi ý là cô có
thể nhắn tin, vì xài Iphone k quen nên cô nhắn 1 cái tin hết cả buổi
trời, sau đó gửi thì Ulf nói là gửi thành công rồi (Tiếng Thụy điển
nên cô chịu). Đợi mãi anh cũng không trả lời luôn, cô cũng không còn
tâm trạng 8 với Ulf nữa, hình như hắn thấy cô lo lắng nên muốn rủ cô
đi ăn trưa. Nhìn lên đồng hồ đã 11h, cô nói với Ult: “Cho tao mượn DT,
tao gọi tới nhà xe, nếu còn chỗ trưa nay tao về luôn”. Ult thất kinh:
“Mày đùa à? Mày nói với tao vài bữa mới về mà, đã đi được mấy
chỗ đâu, đừng về, mày về tao buồn lắm”. UM buồn rầu đáp: “Tao rất
muốn ở lại vài ngày nữa, thực ra ở nhà công việc có thể sắp xếp
được, nhưng anh ấy ko nghe máy làm tao lo lắng, có đi chơi cũng ko vui
nên tao quyết định về”. Nhà xe còn chỗ, UM đặt luôn chuyến cuối, sẽ
rời bến lúc 2h30. Vậy là chỉ còn 3h đồng hồ ở tại Cam,
UM nhìn ra ngoài hiên ngắm trời ngắm đất, Ulf cũng im lặng ko nói gì
(chắc hắn buồn) và gọi bữa ăn trưa cho cả 2. Hai ổ bánh mì xào tỏi
thơm phức được mang ra, tuy nhiên vì lo lắng UM đã ko nuốt nổi hết nửa
ổ, chỉ ăn một chút. Ulf nhìn vẻ ái ngại: “ Ráng ăn lên cô bé, mày
yếu đuối quá”. Chợt một ông già từ đâu bước tới và đứng đó 8 với
Ulf. Ulf chỉ sang UM, bảo cô bé này từ VN đến, làm giáo viên tin học.
UM cúi đầu chào ông lão. Ông già nói ngay: “tao thích kiểu của con bé
này, cái gì cũng biết một chút, tiếng Anh nói được, vi tính ok,
kiến thức xã hội cũng khá…” Ông cứ thao thao bất tuyệt một hồi, và
giới thiệu ông là nhà báo Mỹ chuyên viết kí sự về châu Á, ông có
một thời gian lâu ở VN vào những năm chiến tranh, chuyên viết bài cho
các tạp chí lớn. Chợt nổi hứng ông rủ ULF tối đi bar nhảy nhót cho
vui, dẫn cả con bé này theo nữa (Ông chỉ tay sang UM), UM tế nhị, bảo
ko biết nhảy. Ông già bảo ông ta cũng ko biết nhảy, chỉ là đi cho
biết thôi. Ulf buồn rầu, bảo con bé trưa nay phải về VN. Ông già lại
bảo: “Sao phải về, ở lại chơi vài ngày k được à? Về gấp làm gì”.
UM chưa kịp trả lời, thì Ulf đã nhanh nhảu trả lời thay (đúng là ông
8): “Nó muốn về rồi, thực ra nó giận người yêu bỏ đi chơi vài ngày
thôi”. Chuối thật, chuyện của UM kể cho hắn nghe, bây giờ hắn li -vơ
-phun ra hết cho lão nhà báo, 2 vợ chồng lão đại tá đang đứng gần
nghe được và mấy thằng phục vụ phòng có tính hiếu kì cũng bu lại
nghe rồi bình loạn tá lả, làm UM không biết độn thổ chỗ nào cho
phải.
UM thấy hội 8 bu xung quanh
mình bình phẩm chuyện tình củm của mình dữ quá nên lấy cớ mệt về
phòng nghỉ ngơi. Ulf dặn cô chỉ nghỉ chút thôi, 1h phải ra sảnh để
hắn đưa cô ra bến xe. Về phòng không ngủ được vì buồn, lo lắng, chắc
là anh giận rồi, nên mới không nghe máy, bình thường gọi cho anh lúc
nào anh cũng bắt máy nghe cơ mà. Mới 12h30 UM đã ra sảnh vì trong
phòng ko ngủ được. Ulf vẫn chưa về phòng, ngồi ở sảnh, thấy cô ra
thì hối cô vào phòng kiểm tra thu dọn kĩ hết hành lí trước rồi làm
thủ tục check out,cô làm theo lời Ulf như một đứa trẻ vâng lệnh cha. UM
thanh toán xong tiền phòng, Ulf hỏi cô có muốn uống gì ko để hắn mua,
cô bảo ko, chỉ muốn chờ đến 1h để đi về liền. Có lẽ hắn buồn về
câu nói đó. Hắn dặn sau này nếu đi đâu cô cũng cần làm thủ tục check
out trước, đừng sàng qua sàng lại rất hay trễ giờ . Hắn nói rất
nhiều nhưng trong đầu UM lùng bùng nên không tập trung nghe. Cô chỉ nhớ
hắn nhấn mạnh 1 câu: “Tao già rồi, nếu còn trẻ, nhất định hôm nay tao
sẽ theo mày về VN và chiến đấu với thằng nhóc của mày để giành
lấy mày đấy, mày là một cô gái xinh đẹp,cực tốt trong số người tốt
mà tao gặp”(UM mà được xếp vào hàng cực tốt thì chắc từ đó giờ
hắn toàn gặp người xấu, UM nghĩ thầm). Ngập ngừng một chút, hắn
tiếp: “Dù gì tao cũng đáng tuổi cha chú của cô nhóc, hay mày gọi tao
là chú nhé, Chú Ulf”. UM thấy hắn nhiệt tình, mấy bữa ở Cam toàn đi chung với hắn nên gọi: “Chú Ulf”. Hắn
khoái chí lắm (như là con nít). Ngồi chờ hắn uống hết ly bia, hắn
nhìn lên đồng hồ thấy đã 1h và giục: “Cô nhóc, đi thôi, phải đi sớm
để phòng hờ lạc đường trễ xe”. Mấy thằng phục vụ có vẻ lưu luyến
UM lắm, chạy lại với vẻ mặt buồn so: “Miss cô về hả?Khi nào đến VN
tôi sẽ ghé thăm cô”. Có thằng (cháu chủ nhà) còn đưa cô xuống lầu và
đòi chụp hình với cô trước khi cô về nữa. Chú Ulf muốn gọi tút tút
cho UM đi đỡ nắng, UM cản lại: “ Không, cháu biết đường tới bến xe,
và cháu đoán đi bộ khoảng 20ph thôi, giờ còn cả tiếng rưỡi nữa xe
mới chạy, đi bộ đến đó cũng còn sớm chán”. Ulf lưỡng lự: “Tôi sợ cô
nhóc của tôi sẽ mệt”. UM khoác tay: “K sao, đi thôi”. Cả 2 đi bộ đến
bến, UM đi chậm, vì cô muốn lưu lại những giờ phút cuối cùng tại Cam. Ulf xách dùm cô cái Balo nặng và bịch thức
ăn, cô đi tay không nên vừa đi vừa chạy nhảy.
Tới bến còn rất sớm,
còn hơn cả tiếng đồng hồ. Có 1 quán phở Việt sát nhà xe, Ulf rủ cô
đến đó để hắn uồng vài ly bia, cô mua 1 chai nước khoáng ướp lạnh 500
riel (khoảng 2500 vnd) rồi nên không gọi nước. Giá bia angkor ở quán
mắc hơn ở ngoài một chút (3000 riel/lon). Ulf gọi 1 lon, vừa uống vừa
dặn dò, truyền đạt kinh nghiệm đi giang hồ của hắn. Có lẽ hắn rất
lưu luyến UM, hắn nói nếu tuần sau không phải qua Thái thăm bạn gái
thì hôm nay hắn đi cùng UM rồi. Rồi hắn chốt một câu: “Tóm lại một
cô bé xinh đẹp như cháu không nên đi một mình, mùa Đông năm sau chú sẽ
sắp xếp công việc qua VN thăm cháu”. “Khi nào chú đến VN chơi, cháu
dẫn chú vào tham quan chỗ cháu dạy nhé, chú muốn gặp các chief của
cháu, đi chơi mà thấy cháu cứ nhắc mấy sếp của cháu hoài, chú có
thể rủ các chief của cháu đi nhậu không?” Hắn tiếp. UM vui vẻ đáp:
“Mấy sếp của cháu sẽ rất vui đấy”. Chợt hắn hỏi UM: “Muốn uống thêm
một lon tiếng Việt nói sao?” UM trả lời: “Thêm một lon”. Hắn gọi cô
bán hàng tới (Ng Việt) : “Thêm một lon”, cô bán hàng nghe hoài ko ra,
UM phiên dịch cô này ngớ ra và bảo: “Nói tiếng Việt thế ai nghe ra
nổi”, hehehe. Chợt hắn yêu cầu cô này mang menu lại cho UM chọn nước,
UM bảo không uống nhưng hắn nói: “Để chú mua cho cháu 1 ly nước trước
khi cháu về” . Thấy vậy, UM chọn chai Sting. 2h10 dù còn sớm 20ph,
nhưng hắn giục UM qua bên nhà xe xem xe đến chưa, kẻo trễ (cha này kĩ
tính thật). Qua nhà xe thì xe đến rồi, hắn mặt buồn so vác balo cho
UM lên tận cửa xe mới chịu.
UM lên xe, kiếm chỗ ngồi, đứng lên ngó
xuống dưới thấy chú Ulf vẫn chưa về và đứng ngoài nắng, vẻ mặt ông
buồn so, đau khổ, cô lấy máy ảnh ra chụp ông lần cuối và hét lớn
đến nỗi cả xe đều nghe: “Tạm biệt chú Ulf”. Ông giơ ngón cái ra, tỏ vẻ cô là number 1 vậy
(không biết cô có hiểu sai không?). Thấy mãi ông vẫn đứng đó, chưa về,
UM vẫy tay tạm biệt, vừa lúc xe xuất bến, thấy dáng ông lủi thủi
bước về 1 mình khiến trong lòng UM rất xúc động. Dù gì mấy ngày nay
UM đi đâu ông cũng đi theo UM hết, như 1 người cha bảo vệ đứa con gái
ham chơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét