Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!
This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bôn tẩu giang hồ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Bôn tẩu giang hồ. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Hai, 1 tháng 2, 2021
Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2020
Đi bụi về vùng đất Mũi
Thứ Hai, 24 tháng 8, 2020
China first trip
Hè này không được đi chơi rồi, Covid làm mùa du lịch của Yun thiệt hại quá. Yun ngồi coi lại mấy chuyến du lịch cũ của mình, vừa coi vừa ngậm ngùi.
Thứ Hai, 5 tháng 8, 2019
Bắc Du (6)
Hành trình từ Phượng Hoàng đến Trương Gia Giới
Sau khi ra khỏi Phượng Hoàng cổ trấn, tụi Yun ra đường chờ xe bus, vì đi tuyến bus khác với lúc đến, nên lúc các hành khách xuống xe ở bến xe Phượng Hoàng thì mấy chị em vẫn vô tư ngồi trên xe mơ mộng, càng đi càng thấy đường vắng không giống hôm đến thì Yun đã ngờ ngợ. Tới cuối bến xuống xe thì ra đó là bến xe khác, không có tấp nập như cái bến xe hôm tụi Yun đến, bến xe này khá đìu hiu với một vài chiếc bus chạy loanh quanh trấn thôi. Hỏi tài xế thì bác tài bảo nãy đi qua rồi mà tụi mày không chịu xuống, tụi Yun phải bỏ thằng 1 tệ để đi ngược về chỗ bến xe cũ nữa. Ở Phượng Hoàng có xe đi Trương Gia Giới, nhưng mà vì muốn đi thêm một cái cổ trấn khác là Phù Dung trấn trước khi đến Trương Gia Giới, cho nên Yun không mua vé trực tiếp đi Trương Gia Giới, mà mua vé xe đi Cát Thủ. Giá vé đi Cát Thủ là 25 tệ, xe đò chất lượng tệ hơn xe đò từ Đồng Nhân tới Phượng Hoàng.
Lý do mà Yun dành hẳn một bài viết về hành trình này mà không chèn luôn vào bài dành cho Trương Gia Giới hay viết một bài về Phù Dung trấn là vì hành trình này cay đắng lắm, xứng đáng để riêng 1 bài cho những khó khăn trên đường bôn tẩu. Nếu biết cung này vất vả thế Yun mua thẳng vé đi Trương Gia Giới từ Phượng Hoàng cho rồi, chỉ vì tham cái Phù Dung trấn mà chịu cực thân. Phù Dung (tên gọi khác là Vương Thôn) cũng là một cổ trấn khá nổi tiếng gần Trương Gia Giới, nổi bật là thác nước Phù Dung nằm trong cổ trấn tạo nên vẻ mỹ lệ của cái trấn nhỏ này. Bạn cũng lưu ý Phù Dung trấn khác với huyện Phù Dung nằm ở gần Trường Sa nhé, lúc mới lên lịch, Yun suýt nhầm đó (xác định nhầm dẫn tới đi sai ráng chịu hen). Cả 3 chị em Yun khi nhìn ảnh Phù Dung trên mạng đều muốn đi đến nơi này, cho nên chết sống gì Yun cũng không chịu cắt Phù Dung trong lịch trình là vậy đó.
Ở Cát Thủ cũng có một cái cổ trấn khá đẹp, tuy nhiên vì chọn Phù Dung rồi nên Yun đành ngậm ngùi chuyển xe ở Cát Thủ mà không dừng lại tham quan. Lúc vào bến Cát Thủ, Yun có chút lo lắng khi thấy cái biển to tướng đề "bến xe Bắc Cát Thủ". Theo như thông tin Yun đọc trước đó, ở bến Đông có xe đi Phù Dung, còn ở cái bến Bắc này Yun không chắc. Yun đang tần ngần chưa biết xử lí sao thì thấy mình đang đứng trước đồn công an trong bến xe, thay vì xếp hàng tới quầy vé hỏi mấy mẻ bán vé mặt mày lúc nào cũng cau có thì nhân tiện thấy mấy anh công an này nhàn rỗi việc không có gì làm, Yun tạo điều kiện cho các anh ý có cơ hội vận động gân cốt ấy mà. Yun hỏi một anh công an là bến xe này có xe đi Cát Thủ không? Anh ta bảo có, xong dẫn Yun tới quầy vé ưu tiên mua. Yun hỏi mua vé đi Cát Thủ thì cô nhân viên bảo không có. Thế là Yun phải đi ra, anh công an lúc nãy vẫn chưa rời đi, thấy Yun ra khỏi quầy bán vé tay không, hỏi sao không mua, Yun bảo không có vé đi Cát Thủ. Anh ta thấy vậy nói gì đó với cô bán vé, xong cô này mới chịu bán và nói có vé (mắc dịch không?). Cô ta hỏi mua mấy vé, Yun vừa hỏi giá tiền và tính móc tiền ra trả thì một thím 2 áo hồng chói lọi từ đằng sau nhảy bổ tới Yun bảo Yun không cần mua nữa, thím có sẵn vé đây. Yun nghi ngờ rồi lưỡng lự nhìn anh công an, anh ta bảo có thể mua được, thế là Yun móc 90 tệ ra đưa cho thím 2 đó, lấy 3 vé cho 3 chị em. Thím 2 dặn là cứ ngồi đó đi, xe tới thím sẽ kêu. Sau đó anh công an đi về văn phòng, thím ta đi đâu đó (chắc đi kiếm khách). Yun ngồi cùng 2 đệ, lúc này không có gì làm mới lôi vé ra coi, mẹ ơi, vé thì nhàu nát, giá tiền 30 tệ thì đúng giá ghi trên vé rồi, cơ mà không thấy để giờ xe chạy như 2 vé xe đò mua từng mua trước đó. Yun nghĩ thầm, có khi nào nó cho ngồi chờ gom tới đủ khách mới đi không, lỡ không có khách ngồi tới tối chắc. Thật là ma quỷ mà. Yun đi kiếm thím 2 áo hồng, hỏi mấy giờ xe chạy, tao có phải chờ lâu không đó. Thím bảo chút xe tới là chạy liền. Chút của thím 2 cũng phải hơn 1h đồng hồ sau xe mới về, sàng đi sàng lại nữa mới chạy.
Đường đi từ Cát Thủ đến Phù Dung là thôn quê vắng vẻ, view nhiều chỗ hơi bị đẹp. Tới hơn 3h chiều thì cũng đến bến xe Phù Dung, là một bến xe khá tồi tàn, không có xe bus đi vô cổ trấn, tụi Yun phải bắt taxi. Có nhóm người đi cùng tụi Yun tới cũng đang trả giá với taxi. Taxi ở đây nói thách kinh khủng, đòi 80 tệ nhóm 4 người đó đi vào cổ trấn. Yun tính đi chung share tiền nhưng mấy chị 2 nhóm đó cũng chảnh chẹ không thèm trả lời nên Yun thôi luôn. Nhắm tình hình ở trong bến xe thể nào cũng còn bị bắt nạt dài dài, Yun dẫn 2 đệ ra khỏi ngoài bến xe, để hi vọng có taxi chạy ngang qua chào giá sẽ rẻ hơn được chút. Đi ra khỏi bến xe chút có taxi chạy tới chào mời, giá 60 tệ, trên xe đã có 1 nhóm người ngồi trước đó, Yun từ chối không đi, lão taxi hạ giá dần xuống 20 tệ, Yun vẫn không đi, trả giá 15 tệ thui. Thế là ông ta chạy thẳng luôn. Ông đệ V của Yun lại giở chứng càu nhàu, bảo tiết kiệm vài đồng bắt ông ta đi bộ cực thân. Yun nghe xong bực mình vô cùng, những lúc khó khăn ông ta rất hay phá đám, khiến Yun mang cảm xúc tiêu cực vô cùng. Yun làm lơ câu nói ông ta (nhưng nghĩ thầm, sau này đừng theo tớ nữa nhé, có ngon thì tự mà đi chơi) và tiếp tục đi. Lát sau có chiếc taxi khác chạy tới, Yun cũng trả giá và tài xế đồng ý rước 3 người với giá 15 tệ, thế là Yun lên xe, trên xe cũng có 2 khách ngồi trước rồi. Thực ra từ bến xe vào cổ trấn không xa, khoảng 2km thôi, nhưng đám taxi ở đây lưu manh phải biết. Yun không sợ đám taxi lưu manh, mà chỉ sợ cái ông đệ chứng kia chuyên đâm sau lưng mình mọi lúc có thể. Có câu: "không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò", ông đệ này tuy không ngu trong vụ học hành, nhưng cách ứng xử cực tệ, điểm trừ của ông ta đó.
Tới được Phù Dung trấn thì bụi mù mịt, kẹt xe nữa chớ. Cái trấn nhỏ xíu, mà xe nườm nượp đi vào. Phù Dung trấn có bán vé cổng, khác với Phượng Hoàng vào tự do. Yun tới quầy vé, nghiên cứu giá. Có nhiều loại vé khác nhau, Yun chỉ tính mua vé loại rẻ nhất khoảng 90 tệ để vào tham quan cơ bản nhất thôi, mấy vé khác toàn hơn trăm tệ không hà. Tuy nhiên, nhìn màu mua vé vào trong, lỡ khách sạn trong đó mắc quá thì tối nay sẽ ngủ đâu? cho nên Yun đã không mua vé vội mà đi loanh quanh bên ngoài tìm nhà nghỉ trước, tính sẽ qua đêm ở nơi này 1 tối. Đồ đạc vác trên lưng nặng, đi miết không thấy có nhà nghỉ khách sản gì cả, lùng sục hết các con hẻm gần như không có luôn. Yun thấy ngạc nhiên vô cùng, mới chạy vào một quán hỏi, chị này nhiệt tình, bảo thằng em dắt đi tới 1 cái khách sạn gần đó. Đây là một khách sạn hạng sang, giá phòng 400 tệ/ đêm. Mới nghe là hết hồn, Yun từ chối không ở, tự đi kiếm tiếp. Một vài tiệm tạp hóa có để bảng quảng cáo phòng cho thuê, nhưng vào hỏi mới biết không phải chỗ đó cho thuê phòng, mà họ chỉ là chỗ môi giới, họ kêu một ai đó dắt bạn đi đâu đó tít mù coi nữa. Yun cảm thấy khá thất vọng vì cái cổ trấn kì quái quỷ ma này, toàn một bọn cò chuyên tính lừa tiền hoặc chém đẹp khách. Đi miết theo con đường chính thì tới một trạm gác, thấy có để phòng cho thuê bên trong nên Yun tính tới hỏi, ai dè bị bảo vệ chặn lại hỏi vé đâu. Không có vé cổng Phù Dung thì không được đi tiếp nữa. Yun nói tụi tao đang tính đi kiếm phòng trước, thế là bọn họ bắt đi ngược trở lại. Cảm giác lúc đó là thất vọng hoàn toàn về cái cổ trấn này, chỗ chỗ đang xây dựng, khói bụi mù mịt, phòng ốc cho thuê không có. Giá vé cổng 1 ngày mà cũng đắt quá trời.
Cuối cùng Yun lấy hết kiên nhẫn đi vào 1 chỗ có đề bảng cho thuê phòng, vào hỏi thì gặp một bánh bèo. Bánh bèo vô cùng ngạc nhiên, hỏi thuê phòng ở đây hay Trương Gia Giới. Yun nói là thuê ở cổ trấn này. Bánh bèo sau cơn chưng hửng, biết là tụi Yun hiểu lầm, cái bảng cho thuê phòng phía trước chỉ là chưng quảng cáo cho một chỗ khác (điểm Yun ghét nhất ở Phù Dung Trấn là cái kiểu treo đầu dê bán thịt chó này). Yun cũng nói qua nói lại với bánh bèo là muốn ngủ lại 1 đêm, cơ mà không thấy chỗ nào cho thuê phòng. Bánh bèo nói có một chỗ của người quen, nếu muốn thuê cô ta sẽ dẫn đi. Yun hỏi mắc không thì cô ta bảo không mắc. Bánh bèo cũng nhiệt tình, dẫn đi loanh quanh mấy con đường ngoằn ngoèo như rắn lượn thì tới một khách sạn khá to. Hỏi ra thì khách sạn hết phòng, giá phòng cũng khoảng 400 tệ / đêm (không mắc của bánh bèo là 400 tệ/ phòng đó nha, gần 1tr5 rồi đó). Vì hết phòng nên bánh bèo gọi điện thoại với cha của cô ta, nói có khách thuê mà hết phòng rồi, cha cô ấy có giúp được gì không. Sau đó bánh bèo quay sang nói với Yun là cha cô ấy sẽ đánh xe chở tụi Yun đi ra xa khu này 1 chút thuê phòng, giá sẽ rẻ hơn, khoảng 300 tệ/ đêm thôi. Còn nếu tụi Yun đã vào cổng, thì trong đó phòng từ 500 tệ/ đêm trở lên chứ không thể rẻ hơn. Yun nghe xong mà hoảng hồn. Một cái trấn ở nơi khỉ ho cò gáy, bụi bay mù mịt vì xây dựng lởm chởm, đường xá cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện, mà ngủ một đêm từ 500 tệ trở lên. Tính ăn cướp à? Cuối cùng Yun từ chối đi kiếm phòng tiếp và cảm ơn bánh bèo đã giúp đỡ. Hai đệ cũng không còn hào hứng với Phù Dung sau khi nghe báo giá phòng nữa, và cũng may là chưa mua vé cổng. Chứ mua vé rồi mà xách đồ vô trấn chơi cũng mỏi lưng lắm chứ không dễ dàng gì. Cả nhóm quyết định rút lui có trật tự, nhân lúc những chiếc xe taxi ra khỏi trấn trống người, tụi Yun vẫy một chiếc về lại bến xe luôn, lão đệ kịp mua mấy cái bánh lá ngải trong trấn để lát ăn lót dạ, Yun chụp 1 tấm ảnh cổng vào xiên vẹo trong sự hối thúc của tài xế kêu lên xe. Một cái trấn trời đánh. Sau này đệ D lên coi một số review của người đã đi, mới biết trong trấn cũng nhỏ xíu, đi quanh cái thác nước chưa tới 2h đồng hồ là hết cái trấn chứ không có gì hay ho nữa. Nhóm Yun xui mà may.
Không đi không biết Phù Dung
Đi rồi mới biết chỉ Phù (mỏ) chẳng Dung (nhan)
Về lại bến xe Phù Dung, như đã than thở ở mấy đoạn trên, là một cái bến xe tồi tàn le que vào chiếc xe thôi. Xe nào xe nấy cũ kĩ từ thời Mao Trạch Đông còn để lại. Bến xe này có một cái quầy bán vé và 1 cái nhà chờ nho nhỏ. Quầy bán vé không có nhân viên, mặt kiếng bám 1 lớp vụi dày chứng tỏ đã lâu không còn sử dụng, vào nhà chờ thấy một nhóm nhân viên (chắc là người trông coi bến xe) đang ngồi cởi trần đánh bài, nền nhà cáu bẩn nhếch nhác, nhà vệ sinh có cửa mà cũng như không có, bẩn thỉu vô cùng. Yun hỏi một phụ nữ xe đi Trương Gia Giới, thím ta bảo ngồi chờ đi, xe tới thím ta kêu. Trong nhà chờ cũng có những hành khách đang chờ xe, tất cả đều nhếch nhác luộm thuộm khó tin. Ông đệ chứng đi loanh quanh cái bến xe con con, xong về thông báo nói với Yun là 5h xe mới tới, Yun hỏi sao biết thì lão đệ bảo có ghi biển ngoài kia (lão đệ chứng tuy không nói được tiếng Hoa nhưng lão có thể đọc được chữ). Yun tò mò chạy ra coi thì đúng là tuyến Trương Gia Giới ngày chỉ có 2 chuyến xe, chuyến thứ nhất chạy vào buổi sáng (Yun không nhớ giờ, 6-7h gì đó), và chuyến thứ 2 chạy vào 17h chiều. Giả sử nếu bạn không biết mà ra vào buổi trưa thì trúng mánh, chờ xe mỏi cổ luôn. May cho nhóm Yun không ở lại Phù Dung, chứ ở lại trưa mai mò ra bến xe lại ăn đạn tiếp. Một trong những quyết định sáng suốt nhất là đã không mua vé cổng Phù Dung trước khi thuê phòng, sau đó sáng suốt không ở lại, và nhờ thế về Trương Gia Giới sớm được một ngày. Còn nếu ngay từ đầu bỏ qua Phù Dung trong lịch trình, thì sẽ có tâm lí lúc nào cũng mơ mộng cái chốn đó mà tặc lưỡi tiếc vì chưa được đi. Thôi kệ, ít nhất mò tới chứng kiến tận mắt, rồi từ bỏ ý định sẽ dễ hơn. Bạn nào không tin cứ đi thử nhé, Yun không cản đâu :) Đẹp lắm đó.
5h chiều, xe từ Trương Gia Giới về tới bến, thím 2 ban nãy Yun hỏi thông tin kêu ra xe. Thì ra thím ta là người thu tiền xe luôn. Nói thêm là xe này không có vé nhé, chỉ thu tiền khơi khơi thoai. Yun hỏi giá nhiêu thì thím bảo 30 tệ/ người. Yun không biết có hớ không, cũng ráng hóng hớt xem khách khác người ta trả nhiêu tiền mà không thấy kĩ được. Thôi kệ, nếu có hớ cũng hớ 5 tệ gì đó thôi chứ không chém nhiều đâu. Thu xong tiền thím 2 kêu mọi người sang qua 1 xe khác, mọi người lục tục xuống xe đi qua xe khác thì thím lại bảo quay lại xe cũ. Cái con mụ này có bị chập mạch đâu không? May mà nhóm Yun chạy nhanh, nên khi mụ ta vừa kêu về lại xe cũ đã phóng về ngay lập tức, nên vẫn được ngồi đầu xe và ngồi cạnh nhau. Keke. Trước khi xe chạy, Yun thấy thím 2 chỉ trỏ nói với tài xế gì đó, tay hướng về bọn Yun, chắc là dặn tài xế có khách nước ngoài. Bác tài chạy tuyến xe này nếu dùng từ để mô tả thì đó là một tay lái lụa. Đi xe đò mấy chuyến rồi, nhưng bác tài này lái xe nhanh phát khiếp, với cung đường quanh co các kiểu chứ không phải đường thẳng tắp nha. Hơn nữa là đường làng nên chỉ vừa đúng 2 làn xe ngược chiều nhau chạy thôi. Đường từ Phù Dung tới Trương Gia Giới nổi bật với những vườn cây ăn quả như nho và kiwi, cảnh sắc thanh bình, tao nhã, không xô bồ và xe cộ rất ít. Xe máy gần như không thấy, xe đò lâu lâu mới thấy 1 chiếc đi ngược chiều, chính vì thế bác tài cứ phóng bạt mạng vì không người cạnh tranh. Muốn biết bác ta phóng nhanh cỡ nào thì Yun kể cho nghe nè, đi qua rất nhiều vườn nho và kiwi mà Yun không quan sát được là cây gì luôn đó, chỉ thấy một mảng xanh lướt qua vèo vèo, nhân một lúc bác ta lơi tay chạy chậm xíu lại mới nhận ra bằng mắt thường đó là vườn nho, rồi bác ta lại tăng tốc chạy bạt mạng tiếp, cứ thế hướng về Trương Gia Giới mà phóng.
Gần tới Trương Gia Giới, bác ta dừng nghỉ 5ph cho khách đi vệ sinh, bác ta xuống xe hút thuốc. Yun nhân cơ hội nhảy xuống xe, hỏi thăm: "Đại ca, xe anh lát có đi ngang qua trạm xe lửa không? Em muốn xuống trạm xe lửa Trương Gia Giới". Mở ngoặc chút là Yun hay gọi các bác tài là đại ca, để nịnh nọt cho được việc, Yun để ý thấy các bác tài được Yun gọi đại ca thì đầu bò bứu cỡ nào cũng rất hay nhẹ giọng với Yun. Hồi ở Nga Mi cũng thế, nhờ cái vẻ mặt xinh đẹp với giọng dễ thương gọi một bác tài là đại ca, được bác ta hỏi han rồi chỉ tường tận cách đi cung đường tham quan núi Nga Mi đó nhé. Thông thường người ta hay gọi các bác tài là sư phụ. Bác tài rít một hơi thuốc rồi bảo Yun lên xe đi, xe có tới Trạm xe lửa. Thế là Yun yên tâm ngồi trên xe tới bến. Xuống bến, bác tài còn chỉ cho Yun cách đi bộ tới trạm xe lửa nữa cơ, bến xe thực ra cũng gần trạm xe lửa, nhưng khác với một bến xe khác đi Vũ Lăng Nguyên. Bến xe đi Vũ Lăng Nguyên đối diện trạm xe lửa luôn, còn bến này phải đi bộ một đoạn ngắn mới tới. Thực ra Yun hỏi ga xe lửa cho biết chỗ thôi, chứ giờ đó cũng 7h tối rồi ai mà bán vé nữa, Yun nói với 2 đệ là tính kiếm một nhà nghỉ gần ga ngủ lại, sáng mai qua ga mua vé xe lửa xong cho an tâm mới đi Vũ Lăng Nguyên chơi, chứ giờ đó đi Vũ Lăng Nguyên còn kịp, cơ mà mắc công phải quay về đây mua vé xe lửa đi Quảng Châu.
Nói thêm là view ở bến xe Yun xuống khá đẹp, nhìn thấy cáp treo đi Thiên Môn Sơn nữa cơ đó, đồi núi trập trùng uốn lượn nhìn đã ghê lắm, nếu có thời gian, bạn nên dành 1 ngày ở đây để lên Thiên Môn Sơn chơi, nhóm Yun bị sa lầy ở Phù Dung 1 ngày, chả đâu vào đâu, chứ không hôm đó lên Thiên Môn Sơn là quá đẹp luôn. Hai đệ bật bản đồ trong điện thoại lên, xác định gần đó có nhiều nhà nghỉ, Yun bảo cứ chọn Youth hostel mà ở (chiêu học được từ chị Dung, thần tượng của Yun). Xác định có một cái Youth hostel gần đó nên cả nhóm đi theo hướng dẫn, mấy người qua đường tò mò nhìn xem tụi Yun đang ngó gì trong điện thoại nữa cơ. Đi được vài bước có một thím 2 chạy xe đạp điện ngược chiều với bọn Yun, thím ta tương đối mập mạp và đẹp kiểu trung niên, dừng xe trước mặt bọn Yun rồi hỏi bọn Yun đang kiếm phòng hả, thím có cho thuê phòng. Với cái tính bà tám của Yun, Yun đứng lại cò cưa với thím hỏi có phòng 3 giường không, giá cả thế nào. Thím bảo phòng 120 tệ/ đêm, có nước nóng, có wifi, có máy lạnh. Yun cũng trả giá kêu bớt dù chưa biết phòng xấu đẹp ra sao, thím 2 mở mạng ra và search cho xem cái nhà nghỉ của thím, bảo giá cố định trên mạng rồi. Yun lại giở chiêu (chiêu này Yun hay xài), bảo bọn tao ngủ có 1 đêm thoai, giờ tối rồi, sáng mai đi sớm mà, như vậy thì đắt quá. Thím nói vậy thôi 100 tệ/ đêm đó. Yun nói 90 tệ đi, cho 3 người dễ chia tiền. Thím ta bảo Yun trả giá ghê quá rồi đồng ý luôn. Sau đó thím mắt tròn mắt dẹt khi biết Yun không phải là người Trung mà là người Việt, giơ ngón tay cái lên bảo nói tiếng Trung chuẩn quá, keke. Yun thấy mình cũng bị hớ rồi, nhưng chắc không hớ nhiều nữa mà phát sinh một vụ khác. Yun dè dặt hỏi là có xa đây không, chứ Yun không muốn thuê cái chỗ tít mù nào đó đâu. Thím ta bảo không xa, mà sao Yun cứ nghi nghi thế nào ấy. Thằng đệ chứng nó lại giở giọng mắng Yun: "Trả giá cho đã rồi tính không thuê của người ta". Nếu là em út trong nhà thì chú ta no đòn từ hôm đầu tiên rồi, chứ Yun không nhịn giỏi tới ngày hôm đó vậy đâu. Thế là Yun quyết định thuê, thím 2 bảo xe chỉ chở được 2 người, nên sẽ chia làm 2 đợt chở. Yun nghĩ nhanh trong đầu, nếu là dân cho thuê phòng thì ko có gì, cùng lắm bị lừa đi xa chút, chứ nếu gặp phải dân mổ nội tạng thì chia người ra như vậy sẽ rất yếu, Yun không dám bỏ lại thằng đệ nào một mình hết, vì Yun có trách nhiệm phải bảo vệ 2 em ấy an toàn. Nhưng nếu Yun đi 1 mình trước, nếu Yun không quay trở lại thì yên tâm rằng 2 ông con ngoài việc khóc than như trẻ con lạc mẹ thì cũng chả biết đi báo công an là gì đâu. Nên Yun quyết định để cho 2 đệ đi cùng thím 2 trước, sau nửa tiếng mà không thấy thím ta đến rước Yun, Yun sẽ nhảy vào bến xe kiếm công an nhờ giúp đỡ. Dù sao 2 chú đi chung với nhau cũng có thể giúp lẫn nhau ít nhiều nếu chẳng may bị lọt vào ổ lưu manh. Thấy Yun còn lưỡng lự, thím ta móc cái card visit ra cho Yun, bảo số điện thoại và địa chỉ khách sạn của thím trong đây. Yun đọc được 2 chữ Ngọc Xuân, còn chữ đầu là gì không biết, sau này về nhà tra từ mới biết là thím ta họ Thôi. Thấy yên tâm hơn, Yun cho 2 đệ lên xe, rồi một mình ngồi lại chờ, tính lấy máy ảnh ra chụp hình mặt mũi thím 2 cho chắc ăn mà không kịp, với Yun cảm thấy không nguy hiểm lắm, mỗi lần có nguy hiểm tim Yun sẽ đập nhanh cực kì mà không có lí do.
Cho 2 đệ đi rồi ngồi ngắm trời ngắm đất vẩn vơ, lâu không thấy thím 2 trở lại, có 1 cha nội cũng đi xe đạp điện tới ngoắc Yun lên xe, nhưng Yun trừng mắt nhìn lão ta, nghĩ: Nếu thím ta cho người khác tới rước chăng nữa Yun nhất định cũng không lên xe. Yun bắt đầu hối hận vì để 2 ông đệ của mình đi, hai ông con tiếng tàu thì không biết nói, lỡ có chuyện gì 2 chú phải làm sao đây. Từ nào giờ đi đâu 3 chị em cũng dính chết nhau, lúc nào Yun cũng phải để 2 ông con trong tầm mắt mới yên tâm, vì có 1 ông con rất hay sinh sự, trừ lúc đi vệ sinh hoặc đôi lúc trong ga tàu ông đệ chứng V giở thói hâm hâm đi loanh quanh trong ga thôi. Mãi thím Xuân béo cũng quay lại, cười lởi xởi với Yun: "Người đẹp chờ lâu không?". Yun đi TQ hay được nhiều người gọi là người đẹp lắm nhé, có lần nói với 2 ông đệ vụ này, 2 chú phũ tới mức bảo thẳng: "không gọi chị người đẹp thì chị đâu có thuê phòng của người ta, giả vờ thôi mà chị tin sái cổ". Bạn đọc có thấy phẫn nộ dùm Yun không? Yun bảo với thím Xuân béo là sao đi lâu thế, chắc nhà mày xa lắm hả. Tao nói trước là xa tao không ở đâu đó, mai tao ra ga sớm. Thím 2 bảo không xa đâu, tại mày chờ đợi nên thấy lâu thôi. Thế rồi thím chở Yun đi cả cây số, quẹo vào 1 con hẻm cụt, tới nơi thấy 2 ông đệ đang lóc ngóc ngồi ở sofa phòng khách chờ Yun. Yun trả tiền phòng rồi mang đồ lên, khách sạn không cần cọc trước. Thím 2 nói nếu không biết chỗ đi ăn, lát thím dẫn đi cho, rồi chỉ tay về hướng chợ. Yun bảo không cần, tao thích tự đi hơn. Sau đó Yun nói thêm nếu ở chỗ mày được, sau này tao có bạn Việt Nam qua tao lại giới thiệu, thím cám ơn Yun rồi lại xách xe đi đâu đó. Phòng có 3 giường nên mỗi người được 1 giường thoải mái, 2 ông đệ chiếm 2 giường cạnh tường, thành ra Yun còn giường giữa, thấy dễ bắt nạt đệ D nên Yun đuổi đệ D qua giường chính giữa, Yun ngủ góc cho sướng, kakakaka. Đệ D dễ bắt nạt nên Yun đề nghị gì hầu như là được ngay. Có hôm trời khuya rồi thấy đệ ấy đang nằm trên giường, Yun bảo đệ ấy dậy đi nấu nước, cho sáng mai có nước nguội uống là đệ ấy làm liền, chứ như ông đệ chứng V mà nhờ lúc đó thì hơi bị khó, kaka. Em ấy đáng yêu đến nghẹn ngào vậy đó, nhưng mà những thứ đáng yêu thì không phải là của Yun nhé, keke, Yun chỉ biết than trời sao không sinh muộn 10 năm cho chắc cú, kaka (đùa thôi).
Yun để lại thông tin số dt trên card visit, bạn nào muốn ở nhà nghỉ của thím Xuân béo thì gọi liên hệ nhé, nói chung thím dễ tính, kì kèo trả giá được. Không chừng vừa ra khỏi ga tàu/xe là bạn thấy thím ấy chạy xe đạp điện tàn tàn đi tìm khách rồi đó, mặt thím mập mạp, dễ mến. Nhà nghỉ thím cũng không xa ga quá đâu, chịu khó đi bộ chút thôi, coi như vừa đi vừa ngắm cảnh. Điểm trừ là thím không biết tiếng Anh, nếu bạn mù tiếng Trung thì nên kiếm Youth hostel mà ở cho tiện, riêng Yun thì Yun thích ở mấy cái nhà nghỉ kiểu địa phương thế này, cảm giác đó nó lạ lắm, có chút thích thú, tuy rằng nhà nghỉ của thím không phải đẹp sanh chảnh.
Tắm rửa xong mấy chị em mò ra khu chợ gần đó ăn tối, lúc ra khỏi khách sạn thấy thím 2 chở thêm 1 con cừu khác về nữa, chắc lại ra bến xe và dụ được thằng nhóc con này về, như bọn Yun cũng bị thím dụ mà. Trước khi đi ăn tụi Yun cũng đảo 1 vòng quanh chợ, thấy trái cây ngon nên cũng mua khá nhiều về, đang mùa đào nên ăn đào rất thích, ngoài đào đỏ tôn ngộ không còn có đào vàng nữa, loại nào cũng ngon. Ở TQ lâu ngày nên quen rồi, chỉ cho bạn một chiêu sống sót với mấy người bán hàng nè. Bạn tưởng bạn mù tiếng Trung là trả giá có thể giơ số bằng ngón tay hả? quên đi nha, bị lừa chết thì thôi đó. Giả sử người bán giơ 2 ngón tay hình chữ v ra rồi nói với bạn "pa khoai", bạn thấy 2 ngón tay tưởng 2 tệ thì cứ chờ mà ăn đạn đi nhé, 8 tệ đó. Chiêu khác, bạn hãy coi chừng số 4, số 7, và số 10, phát âm rất giống nhau, thậm chí người bán cố tình đánh lừa bạn, nói chệch đi, 4 tệ nhưng lát bảo 10 tệ hay 7 tệ. Yun học rất kĩ và thấy mình phát âm chuẩn rồi mà còn bị hớ đó. Nếu bạn không chắc họ nói bao nhiêu, kinh nghiệm là bạn cứ lấy giấy cứng viết ra trên 10 thẻ các số từ 1 đến 10 trước ở nhà rồi bỏ vào túi, nghe họ nói xong bạn giơ số ra xác nhận lại lần nữa cho chắc ăn. Khi trả giá Yun nghe rất kĩ, và xác nhận lại nhiều lần, vì cơ bản Yun cũng tự tin phần nói số của mình, gì chứ tính toán thì Yun nhanh lắm, keke. Tối đó Yun gọi 3 đĩa cơm chiên trứng, mỗi đĩa 7 tệ, ăn xong rồi đi về cùng với 1 bọc trái cây to nữa để tối về phòng có cái mà ăn.
Đó là một ngày tương đối gian nan trong hành trình này, chả tham quan được chỗ nào, mà toàn có nguy cơ bị lừa hoặc mắc bẫy tại mọi nơi. Tuy nhiên, cuối cùng cho đến giờ phút đó, mọi thứ vẫn ổn và chưa bị gì nghiêm trọng cả, trừ một vài đồng nhỏ lẻ bị lừa do sơ xuất trong lúc trả giá thì nhìn chung cách xử lí tình huống tương đối tốt và nhịp nhàng. Giá vé xe từ Phượng Hoàng về Trương Gia Giới theo cung của bọn Yun đi là: 25+30+30 = 85 tệ, không biết nếu đi thẳng không chuyển xe thì có rẻ hơn không? Bạn nào đi rồi cho Yun biết với nhé. Một lời khuyên chân thành là bạn đi tự túc không nói được tiếng Trung thì nên bỏ qua cái cung đường lắt léo này mà nên đi thẳng, vì nó quá local luôn đó. Yun tạm khép nhật kí đường dài tại đây, mời bạn đón đọc kì tiếp theo trong vài ngày tới.
Ở Cát Thủ cũng có một cái cổ trấn khá đẹp, tuy nhiên vì chọn Phù Dung rồi nên Yun đành ngậm ngùi chuyển xe ở Cát Thủ mà không dừng lại tham quan. Lúc vào bến Cát Thủ, Yun có chút lo lắng khi thấy cái biển to tướng đề "bến xe Bắc Cát Thủ". Theo như thông tin Yun đọc trước đó, ở bến Đông có xe đi Phù Dung, còn ở cái bến Bắc này Yun không chắc. Yun đang tần ngần chưa biết xử lí sao thì thấy mình đang đứng trước đồn công an trong bến xe, thay vì xếp hàng tới quầy vé hỏi mấy mẻ bán vé mặt mày lúc nào cũng cau có thì nhân tiện thấy mấy anh công an này nhàn rỗi việc không có gì làm, Yun tạo điều kiện cho các anh ý có cơ hội vận động gân cốt ấy mà. Yun hỏi một anh công an là bến xe này có xe đi Cát Thủ không? Anh ta bảo có, xong dẫn Yun tới quầy vé ưu tiên mua. Yun hỏi mua vé đi Cát Thủ thì cô nhân viên bảo không có. Thế là Yun phải đi ra, anh công an lúc nãy vẫn chưa rời đi, thấy Yun ra khỏi quầy bán vé tay không, hỏi sao không mua, Yun bảo không có vé đi Cát Thủ. Anh ta thấy vậy nói gì đó với cô bán vé, xong cô này mới chịu bán và nói có vé (mắc dịch không?). Cô ta hỏi mua mấy vé, Yun vừa hỏi giá tiền và tính móc tiền ra trả thì một thím 2 áo hồng chói lọi từ đằng sau nhảy bổ tới Yun bảo Yun không cần mua nữa, thím có sẵn vé đây. Yun nghi ngờ rồi lưỡng lự nhìn anh công an, anh ta bảo có thể mua được, thế là Yun móc 90 tệ ra đưa cho thím 2 đó, lấy 3 vé cho 3 chị em. Thím 2 dặn là cứ ngồi đó đi, xe tới thím sẽ kêu. Sau đó anh công an đi về văn phòng, thím ta đi đâu đó (chắc đi kiếm khách). Yun ngồi cùng 2 đệ, lúc này không có gì làm mới lôi vé ra coi, mẹ ơi, vé thì nhàu nát, giá tiền 30 tệ thì đúng giá ghi trên vé rồi, cơ mà không thấy để giờ xe chạy như 2 vé xe đò mua từng mua trước đó. Yun nghĩ thầm, có khi nào nó cho ngồi chờ gom tới đủ khách mới đi không, lỡ không có khách ngồi tới tối chắc. Thật là ma quỷ mà. Yun đi kiếm thím 2 áo hồng, hỏi mấy giờ xe chạy, tao có phải chờ lâu không đó. Thím bảo chút xe tới là chạy liền. Chút của thím 2 cũng phải hơn 1h đồng hồ sau xe mới về, sàng đi sàng lại nữa mới chạy.
Đường đi từ Cát Thủ đến Phù Dung là thôn quê vắng vẻ, view nhiều chỗ hơi bị đẹp. Tới hơn 3h chiều thì cũng đến bến xe Phù Dung, là một bến xe khá tồi tàn, không có xe bus đi vô cổ trấn, tụi Yun phải bắt taxi. Có nhóm người đi cùng tụi Yun tới cũng đang trả giá với taxi. Taxi ở đây nói thách kinh khủng, đòi 80 tệ nhóm 4 người đó đi vào cổ trấn. Yun tính đi chung share tiền nhưng mấy chị 2 nhóm đó cũng chảnh chẹ không thèm trả lời nên Yun thôi luôn. Nhắm tình hình ở trong bến xe thể nào cũng còn bị bắt nạt dài dài, Yun dẫn 2 đệ ra khỏi ngoài bến xe, để hi vọng có taxi chạy ngang qua chào giá sẽ rẻ hơn được chút. Đi ra khỏi bến xe chút có taxi chạy tới chào mời, giá 60 tệ, trên xe đã có 1 nhóm người ngồi trước đó, Yun từ chối không đi, lão taxi hạ giá dần xuống 20 tệ, Yun vẫn không đi, trả giá 15 tệ thui. Thế là ông ta chạy thẳng luôn. Ông đệ V của Yun lại giở chứng càu nhàu, bảo tiết kiệm vài đồng bắt ông ta đi bộ cực thân. Yun nghe xong bực mình vô cùng, những lúc khó khăn ông ta rất hay phá đám, khiến Yun mang cảm xúc tiêu cực vô cùng. Yun làm lơ câu nói ông ta (nhưng nghĩ thầm, sau này đừng theo tớ nữa nhé, có ngon thì tự mà đi chơi) và tiếp tục đi. Lát sau có chiếc taxi khác chạy tới, Yun cũng trả giá và tài xế đồng ý rước 3 người với giá 15 tệ, thế là Yun lên xe, trên xe cũng có 2 khách ngồi trước rồi. Thực ra từ bến xe vào cổ trấn không xa, khoảng 2km thôi, nhưng đám taxi ở đây lưu manh phải biết. Yun không sợ đám taxi lưu manh, mà chỉ sợ cái ông đệ chứng kia chuyên đâm sau lưng mình mọi lúc có thể. Có câu: "không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như bò", ông đệ này tuy không ngu trong vụ học hành, nhưng cách ứng xử cực tệ, điểm trừ của ông ta đó.
Tới được Phù Dung trấn thì bụi mù mịt, kẹt xe nữa chớ. Cái trấn nhỏ xíu, mà xe nườm nượp đi vào. Phù Dung trấn có bán vé cổng, khác với Phượng Hoàng vào tự do. Yun tới quầy vé, nghiên cứu giá. Có nhiều loại vé khác nhau, Yun chỉ tính mua vé loại rẻ nhất khoảng 90 tệ để vào tham quan cơ bản nhất thôi, mấy vé khác toàn hơn trăm tệ không hà. Tuy nhiên, nhìn màu mua vé vào trong, lỡ khách sạn trong đó mắc quá thì tối nay sẽ ngủ đâu? cho nên Yun đã không mua vé vội mà đi loanh quanh bên ngoài tìm nhà nghỉ trước, tính sẽ qua đêm ở nơi này 1 tối. Đồ đạc vác trên lưng nặng, đi miết không thấy có nhà nghỉ khách sản gì cả, lùng sục hết các con hẻm gần như không có luôn. Yun thấy ngạc nhiên vô cùng, mới chạy vào một quán hỏi, chị này nhiệt tình, bảo thằng em dắt đi tới 1 cái khách sạn gần đó. Đây là một khách sạn hạng sang, giá phòng 400 tệ/ đêm. Mới nghe là hết hồn, Yun từ chối không ở, tự đi kiếm tiếp. Một vài tiệm tạp hóa có để bảng quảng cáo phòng cho thuê, nhưng vào hỏi mới biết không phải chỗ đó cho thuê phòng, mà họ chỉ là chỗ môi giới, họ kêu một ai đó dắt bạn đi đâu đó tít mù coi nữa. Yun cảm thấy khá thất vọng vì cái cổ trấn kì quái quỷ ma này, toàn một bọn cò chuyên tính lừa tiền hoặc chém đẹp khách. Đi miết theo con đường chính thì tới một trạm gác, thấy có để phòng cho thuê bên trong nên Yun tính tới hỏi, ai dè bị bảo vệ chặn lại hỏi vé đâu. Không có vé cổng Phù Dung thì không được đi tiếp nữa. Yun nói tụi tao đang tính đi kiếm phòng trước, thế là bọn họ bắt đi ngược trở lại. Cảm giác lúc đó là thất vọng hoàn toàn về cái cổ trấn này, chỗ chỗ đang xây dựng, khói bụi mù mịt, phòng ốc cho thuê không có. Giá vé cổng 1 ngày mà cũng đắt quá trời.
Cuối cùng Yun lấy hết kiên nhẫn đi vào 1 chỗ có đề bảng cho thuê phòng, vào hỏi thì gặp một bánh bèo. Bánh bèo vô cùng ngạc nhiên, hỏi thuê phòng ở đây hay Trương Gia Giới. Yun nói là thuê ở cổ trấn này. Bánh bèo sau cơn chưng hửng, biết là tụi Yun hiểu lầm, cái bảng cho thuê phòng phía trước chỉ là chưng quảng cáo cho một chỗ khác (điểm Yun ghét nhất ở Phù Dung Trấn là cái kiểu treo đầu dê bán thịt chó này). Yun cũng nói qua nói lại với bánh bèo là muốn ngủ lại 1 đêm, cơ mà không thấy chỗ nào cho thuê phòng. Bánh bèo nói có một chỗ của người quen, nếu muốn thuê cô ta sẽ dẫn đi. Yun hỏi mắc không thì cô ta bảo không mắc. Bánh bèo cũng nhiệt tình, dẫn đi loanh quanh mấy con đường ngoằn ngoèo như rắn lượn thì tới một khách sạn khá to. Hỏi ra thì khách sạn hết phòng, giá phòng cũng khoảng 400 tệ / đêm (không mắc của bánh bèo là 400 tệ/ phòng đó nha, gần 1tr5 rồi đó). Vì hết phòng nên bánh bèo gọi điện thoại với cha của cô ta, nói có khách thuê mà hết phòng rồi, cha cô ấy có giúp được gì không. Sau đó bánh bèo quay sang nói với Yun là cha cô ấy sẽ đánh xe chở tụi Yun đi ra xa khu này 1 chút thuê phòng, giá sẽ rẻ hơn, khoảng 300 tệ/ đêm thôi. Còn nếu tụi Yun đã vào cổng, thì trong đó phòng từ 500 tệ/ đêm trở lên chứ không thể rẻ hơn. Yun nghe xong mà hoảng hồn. Một cái trấn ở nơi khỉ ho cò gáy, bụi bay mù mịt vì xây dựng lởm chởm, đường xá cơ sở hạ tầng chưa hoàn thiện, mà ngủ một đêm từ 500 tệ trở lên. Tính ăn cướp à? Cuối cùng Yun từ chối đi kiếm phòng tiếp và cảm ơn bánh bèo đã giúp đỡ. Hai đệ cũng không còn hào hứng với Phù Dung sau khi nghe báo giá phòng nữa, và cũng may là chưa mua vé cổng. Chứ mua vé rồi mà xách đồ vô trấn chơi cũng mỏi lưng lắm chứ không dễ dàng gì. Cả nhóm quyết định rút lui có trật tự, nhân lúc những chiếc xe taxi ra khỏi trấn trống người, tụi Yun vẫy một chiếc về lại bến xe luôn, lão đệ kịp mua mấy cái bánh lá ngải trong trấn để lát ăn lót dạ, Yun chụp 1 tấm ảnh cổng vào xiên vẹo trong sự hối thúc của tài xế kêu lên xe. Một cái trấn trời đánh. Sau này đệ D lên coi một số review của người đã đi, mới biết trong trấn cũng nhỏ xíu, đi quanh cái thác nước chưa tới 2h đồng hồ là hết cái trấn chứ không có gì hay ho nữa. Nhóm Yun xui mà may.
Không đi không biết Phù Dung
Đi rồi mới biết chỉ Phù (mỏ) chẳng Dung (nhan)
Cổng vào Phù Dung trấn khá xô bồ và đông ngẹt người |
Đường đi vào trấn có một cây cầu bắc ngang |
Bánh ngải 5 tệ/ 3 cái bán tại Phù Dung |
Về lại bến xe Phù Dung, như đã than thở ở mấy đoạn trên, là một cái bến xe tồi tàn le que vào chiếc xe thôi. Xe nào xe nấy cũ kĩ từ thời Mao Trạch Đông còn để lại. Bến xe này có một cái quầy bán vé và 1 cái nhà chờ nho nhỏ. Quầy bán vé không có nhân viên, mặt kiếng bám 1 lớp vụi dày chứng tỏ đã lâu không còn sử dụng, vào nhà chờ thấy một nhóm nhân viên (chắc là người trông coi bến xe) đang ngồi cởi trần đánh bài, nền nhà cáu bẩn nhếch nhác, nhà vệ sinh có cửa mà cũng như không có, bẩn thỉu vô cùng. Yun hỏi một phụ nữ xe đi Trương Gia Giới, thím ta bảo ngồi chờ đi, xe tới thím ta kêu. Trong nhà chờ cũng có những hành khách đang chờ xe, tất cả đều nhếch nhác luộm thuộm khó tin. Ông đệ chứng đi loanh quanh cái bến xe con con, xong về thông báo nói với Yun là 5h xe mới tới, Yun hỏi sao biết thì lão đệ bảo có ghi biển ngoài kia (lão đệ chứng tuy không nói được tiếng Hoa nhưng lão có thể đọc được chữ). Yun tò mò chạy ra coi thì đúng là tuyến Trương Gia Giới ngày chỉ có 2 chuyến xe, chuyến thứ nhất chạy vào buổi sáng (Yun không nhớ giờ, 6-7h gì đó), và chuyến thứ 2 chạy vào 17h chiều. Giả sử nếu bạn không biết mà ra vào buổi trưa thì trúng mánh, chờ xe mỏi cổ luôn. May cho nhóm Yun không ở lại Phù Dung, chứ ở lại trưa mai mò ra bến xe lại ăn đạn tiếp. Một trong những quyết định sáng suốt nhất là đã không mua vé cổng Phù Dung trước khi thuê phòng, sau đó sáng suốt không ở lại, và nhờ thế về Trương Gia Giới sớm được một ngày. Còn nếu ngay từ đầu bỏ qua Phù Dung trong lịch trình, thì sẽ có tâm lí lúc nào cũng mơ mộng cái chốn đó mà tặc lưỡi tiếc vì chưa được đi. Thôi kệ, ít nhất mò tới chứng kiến tận mắt, rồi từ bỏ ý định sẽ dễ hơn. Bạn nào không tin cứ đi thử nhé, Yun không cản đâu :) Đẹp lắm đó.
![]() |
Ảnh Phù Dung trấn từ internet |
Gần tới Trương Gia Giới, bác ta dừng nghỉ 5ph cho khách đi vệ sinh, bác ta xuống xe hút thuốc. Yun nhân cơ hội nhảy xuống xe, hỏi thăm: "Đại ca, xe anh lát có đi ngang qua trạm xe lửa không? Em muốn xuống trạm xe lửa Trương Gia Giới". Mở ngoặc chút là Yun hay gọi các bác tài là đại ca, để nịnh nọt cho được việc, Yun để ý thấy các bác tài được Yun gọi đại ca thì đầu bò bứu cỡ nào cũng rất hay nhẹ giọng với Yun. Hồi ở Nga Mi cũng thế, nhờ cái vẻ mặt xinh đẹp với giọng dễ thương gọi một bác tài là đại ca, được bác ta hỏi han rồi chỉ tường tận cách đi cung đường tham quan núi Nga Mi đó nhé. Thông thường người ta hay gọi các bác tài là sư phụ. Bác tài rít một hơi thuốc rồi bảo Yun lên xe đi, xe có tới Trạm xe lửa. Thế là Yun yên tâm ngồi trên xe tới bến. Xuống bến, bác tài còn chỉ cho Yun cách đi bộ tới trạm xe lửa nữa cơ, bến xe thực ra cũng gần trạm xe lửa, nhưng khác với một bến xe khác đi Vũ Lăng Nguyên. Bến xe đi Vũ Lăng Nguyên đối diện trạm xe lửa luôn, còn bến này phải đi bộ một đoạn ngắn mới tới. Thực ra Yun hỏi ga xe lửa cho biết chỗ thôi, chứ giờ đó cũng 7h tối rồi ai mà bán vé nữa, Yun nói với 2 đệ là tính kiếm một nhà nghỉ gần ga ngủ lại, sáng mai qua ga mua vé xe lửa xong cho an tâm mới đi Vũ Lăng Nguyên chơi, chứ giờ đó đi Vũ Lăng Nguyên còn kịp, cơ mà mắc công phải quay về đây mua vé xe lửa đi Quảng Châu.
View gần bến xe, cáp lên Thiên Môn Sơn |
Cho 2 đệ đi rồi ngồi ngắm trời ngắm đất vẩn vơ, lâu không thấy thím 2 trở lại, có 1 cha nội cũng đi xe đạp điện tới ngoắc Yun lên xe, nhưng Yun trừng mắt nhìn lão ta, nghĩ: Nếu thím ta cho người khác tới rước chăng nữa Yun nhất định cũng không lên xe. Yun bắt đầu hối hận vì để 2 ông đệ của mình đi, hai ông con tiếng tàu thì không biết nói, lỡ có chuyện gì 2 chú phải làm sao đây. Từ nào giờ đi đâu 3 chị em cũng dính chết nhau, lúc nào Yun cũng phải để 2 ông con trong tầm mắt mới yên tâm, vì có 1 ông con rất hay sinh sự, trừ lúc đi vệ sinh hoặc đôi lúc trong ga tàu ông đệ chứng V giở thói hâm hâm đi loanh quanh trong ga thôi. Mãi thím Xuân béo cũng quay lại, cười lởi xởi với Yun: "Người đẹp chờ lâu không?". Yun đi TQ hay được nhiều người gọi là người đẹp lắm nhé, có lần nói với 2 ông đệ vụ này, 2 chú phũ tới mức bảo thẳng: "không gọi chị người đẹp thì chị đâu có thuê phòng của người ta, giả vờ thôi mà chị tin sái cổ". Bạn đọc có thấy phẫn nộ dùm Yun không? Yun bảo với thím Xuân béo là sao đi lâu thế, chắc nhà mày xa lắm hả. Tao nói trước là xa tao không ở đâu đó, mai tao ra ga sớm. Thím 2 bảo không xa đâu, tại mày chờ đợi nên thấy lâu thôi. Thế rồi thím chở Yun đi cả cây số, quẹo vào 1 con hẻm cụt, tới nơi thấy 2 ông đệ đang lóc ngóc ngồi ở sofa phòng khách chờ Yun. Yun trả tiền phòng rồi mang đồ lên, khách sạn không cần cọc trước. Thím 2 nói nếu không biết chỗ đi ăn, lát thím dẫn đi cho, rồi chỉ tay về hướng chợ. Yun bảo không cần, tao thích tự đi hơn. Sau đó Yun nói thêm nếu ở chỗ mày được, sau này tao có bạn Việt Nam qua tao lại giới thiệu, thím cám ơn Yun rồi lại xách xe đi đâu đó. Phòng có 3 giường nên mỗi người được 1 giường thoải mái, 2 ông đệ chiếm 2 giường cạnh tường, thành ra Yun còn giường giữa, thấy dễ bắt nạt đệ D nên Yun đuổi đệ D qua giường chính giữa, Yun ngủ góc cho sướng, kakakaka. Đệ D dễ bắt nạt nên Yun đề nghị gì hầu như là được ngay. Có hôm trời khuya rồi thấy đệ ấy đang nằm trên giường, Yun bảo đệ ấy dậy đi nấu nước, cho sáng mai có nước nguội uống là đệ ấy làm liền, chứ như ông đệ chứng V mà nhờ lúc đó thì hơi bị khó, kaka. Em ấy đáng yêu đến nghẹn ngào vậy đó, nhưng mà những thứ đáng yêu thì không phải là của Yun nhé, keke, Yun chỉ biết than trời sao không sinh muộn 10 năm cho chắc cú, kaka (đùa thôi).
Yun để lại thông tin số dt trên card visit, bạn nào muốn ở nhà nghỉ của thím Xuân béo thì gọi liên hệ nhé, nói chung thím dễ tính, kì kèo trả giá được. Không chừng vừa ra khỏi ga tàu/xe là bạn thấy thím ấy chạy xe đạp điện tàn tàn đi tìm khách rồi đó, mặt thím mập mạp, dễ mến. Nhà nghỉ thím cũng không xa ga quá đâu, chịu khó đi bộ chút thôi, coi như vừa đi vừa ngắm cảnh. Điểm trừ là thím không biết tiếng Anh, nếu bạn mù tiếng Trung thì nên kiếm Youth hostel mà ở cho tiện, riêng Yun thì Yun thích ở mấy cái nhà nghỉ kiểu địa phương thế này, cảm giác đó nó lạ lắm, có chút thích thú, tuy rằng nhà nghỉ của thím không phải đẹp sanh chảnh.
![]() |
Card visit nhà nghỉ của thím 2 cho Yun |
Tắm rửa xong mấy chị em mò ra khu chợ gần đó ăn tối, lúc ra khỏi khách sạn thấy thím 2 chở thêm 1 con cừu khác về nữa, chắc lại ra bến xe và dụ được thằng nhóc con này về, như bọn Yun cũng bị thím dụ mà. Trước khi đi ăn tụi Yun cũng đảo 1 vòng quanh chợ, thấy trái cây ngon nên cũng mua khá nhiều về, đang mùa đào nên ăn đào rất thích, ngoài đào đỏ tôn ngộ không còn có đào vàng nữa, loại nào cũng ngon. Ở TQ lâu ngày nên quen rồi, chỉ cho bạn một chiêu sống sót với mấy người bán hàng nè. Bạn tưởng bạn mù tiếng Trung là trả giá có thể giơ số bằng ngón tay hả? quên đi nha, bị lừa chết thì thôi đó. Giả sử người bán giơ 2 ngón tay hình chữ v ra rồi nói với bạn "pa khoai", bạn thấy 2 ngón tay tưởng 2 tệ thì cứ chờ mà ăn đạn đi nhé, 8 tệ đó. Chiêu khác, bạn hãy coi chừng số 4, số 7, và số 10, phát âm rất giống nhau, thậm chí người bán cố tình đánh lừa bạn, nói chệch đi, 4 tệ nhưng lát bảo 10 tệ hay 7 tệ. Yun học rất kĩ và thấy mình phát âm chuẩn rồi mà còn bị hớ đó. Nếu bạn không chắc họ nói bao nhiêu, kinh nghiệm là bạn cứ lấy giấy cứng viết ra trên 10 thẻ các số từ 1 đến 10 trước ở nhà rồi bỏ vào túi, nghe họ nói xong bạn giơ số ra xác nhận lại lần nữa cho chắc ăn. Khi trả giá Yun nghe rất kĩ, và xác nhận lại nhiều lần, vì cơ bản Yun cũng tự tin phần nói số của mình, gì chứ tính toán thì Yun nhanh lắm, keke. Tối đó Yun gọi 3 đĩa cơm chiên trứng, mỗi đĩa 7 tệ, ăn xong rồi đi về cùng với 1 bọc trái cây to nữa để tối về phòng có cái mà ăn.
Đó là một ngày tương đối gian nan trong hành trình này, chả tham quan được chỗ nào, mà toàn có nguy cơ bị lừa hoặc mắc bẫy tại mọi nơi. Tuy nhiên, cuối cùng cho đến giờ phút đó, mọi thứ vẫn ổn và chưa bị gì nghiêm trọng cả, trừ một vài đồng nhỏ lẻ bị lừa do sơ xuất trong lúc trả giá thì nhìn chung cách xử lí tình huống tương đối tốt và nhịp nhàng. Giá vé xe từ Phượng Hoàng về Trương Gia Giới theo cung của bọn Yun đi là: 25+30+30 = 85 tệ, không biết nếu đi thẳng không chuyển xe thì có rẻ hơn không? Bạn nào đi rồi cho Yun biết với nhé. Một lời khuyên chân thành là bạn đi tự túc không nói được tiếng Trung thì nên bỏ qua cái cung đường lắt léo này mà nên đi thẳng, vì nó quá local luôn đó. Yun tạm khép nhật kí đường dài tại đây, mời bạn đón đọc kì tiếp theo trong vài ngày tới.
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2019
Bắc Du (5)
Phượng Hoàng cổ trấn
Vì là lần đầu đi tàu chợ,
hai chú đệ chắc ngủ không ngon giấc, chứ Yun Yun đi tàu ở Thái còn tệ hơn chiếc
tàu này nhiều, vì thế cũng quen rồi. 4h sáng và trời cũng hơi lạnh, mấy chị em
đi pha mì ăn, trên tàu dù là hạng sang hay tàu chợ lúc nào cũng có nước nóng để
pha mì, cafe. Ngồi một lát trời sáng hẳn thì cũng là lúc tới ga Đồng Nhân, đúng
như Yun dự đoán, ga Đồng Nhân khá yên tĩnh chứ không đông nghẹt du khách như những
ga tàu lớn. Nhìn cái không khí yên tĩnh là biết ga này chỉ dân địa phương xuống
thôi. Ra khỏi ga tàu, Yun thấy có mấy người cò xe để bảng Phượng Hoàng chào mời,
nhưng Yun từ chối. Móc máy ảnh ra chụp hình nhà ga thì phát hiện ra máy ảnh đã
bị vô nước từ hôm qua và bị mát rồi, Yun nhờ đệ D chụp dùm 1 tấm ảnh nhà ga để
làm tư liệu sau này. Trước ga có mấy chiếc xe bus đang đậu, Yun đoán là xe bus
di chuyển trong trấn chứ không phải xe đi xa. Để tránh bị lừa vì tối cổ, những
lúc vừa tới nơi mới, Yun thường án binh bất động quan sát trước, tới khi thấy
tiến hóa rồi mới hành động sau, keke. Yun bảo 2 đệ tranh thủ đi vệ sinh rửa mặt
gì đó trước đi. Sau khi Yun rửa mặt mũi cho đẹp gái hẳn ra rồi Yun mới bước tới
một anh công nhân đang dọn vệ sinh hỏi bến xe đò ở đâu. Anh ta chỉ sang đường
đi thêm 1 chút nữa tới, may mà Yun đọc được chữ Hoa, nên khi anh ta chỉ, Yun kịp
thấy luôn cái biển đèn led đỏ rực đề chữ bến xe khách Đồng Nhân to tổ chảng
trên nóc 1 tòa nhà. Thế là mấy chị em cứ thế nhắm cái biển đi tới nơi thôi và
không cần hỏi nữa. Lúc đó chỉ hơn 6h sáng.
Như Yun đã nói, Đồng
Nhân là một trấn không phải du lịch, nên không có cái không khí xô bồ của một
thành phố du lịch. Việc xếp hàng mua vé xe cũng không đông đúc. Trước Yun chỉ
có vài người, Yun nghĩ chưa đầy 5ph mình sẽ mua được vé thôi. Nhưng ở đời, dù
thông minh quỷ quyệt cách mấy cũng không học được chữ ngờ đâu bạn nhé. Gần tới
lượt Yun, thì một ông chú cứ đứng miết ở quầy, mãi không thấy đi như những người
mua vé trước, Yun và những người khác cũng sốt ruột vì đợi. Ông chú và cô bán
vé nói qua nói lại một hồi lâu thì ngày càng to tiếng, có một vài người đang xếp
hàng tới lôi chú 2 đó ra và khuyên chú bỏ qua và đi đi (để người ta còn nhờ,
keke), nhưng chú 2 càng chửi càng hăng, lát sau cô bán vé cũng hăng máu chửi lại
không kém, thành ra chả có buôn bán gì nữa cả, những người chờ mua vé thành
khán giả bất đắc dĩ xem kịch của ông chú 2 và mẻ bán vé đấu khẩu. Ai can họ
cũng không chịu nhường, một người trong nhóm nhân viên bán vé phải gọi công an
(thông thường ở ga tàu hỏa và bến xe đều có văn phòng của công an trực ở đó, có
bị bắt cóc hay ai hà hiếp bạn chú ý tìm ra văn phòng để “méc” nha). Khi công an
tới kiểm tra tình hình, một nhân viên bán vé phụ kiểm lại số tiền thu được, anh
công an mới mở máy đếm tiền ra thì thấy tiền bị kẹt trong máy. Thì ra là chú 2
đó mua vé và đã đưa đủ tiền cho cô bán vé, nhưng mà máy đếm bị kẹt, nên cô bán
vé cho rằng chú 2 chưa đưa đủ nên không xuất vé, còn chú 2 cứ khăng khăng đưa đủ
rồi không chịu đi. Chuyện có vậy thôi đó, mà mất cả tiếng đồng hồ chờ. Ga nhỏ
nhưng có võ, tưởng đi ga nhỏ mà ngon lành à, keke. Yun nói rồi, Yun học hoài
không học hết chữ ngờ mà. Chắc đi ga lớn dù phải xếp hàng lâu chút cũng mua vé
nhanh hơn cái ga nhỏ này, kaka.
Vì cả đêm không tắm rửa
và không có giấc ngủ ngon, mấy chị em tranh thủ tắm táp sau khi thuê phòng. Yun
lấy máy sấy ra sấy máy ảnh, vừa sấy vừa đau lòng. Xong xuôi Yun để cả nhóm ngủ
một chút cho có sức rồi mới đi ăn đi chụp hình sau. Lúc đó đã non trưa, Yun ngủ
một giấc ngắn qua trưa thì được 2 đệ gọi dậy, ra khỏi phòng tìm chỗ ăn uống. Cả
nhóm vào một quán ăn, gọi 1 tô mì bò ăn chung (vì sợ dở gọi nhiều sẽ phí), tiểu
long bao (8 tệ có 7 cái nhỏ). Mì bò 12 tệ thì không hợp khẩu vị đệ D, Yun ăn được
còn ông đệ chứng V thì thấy ngon. Tiểu long bao thì Yun thấy dở hơn bánh bao ở
VN, cái tên là nghe ve kêu thôi. Không biết là do ăn trúng quán dở, hay ẩm thực
TQ dở nữa. Người ta chả bảo ăn cơm Tàu là gì, sao đi đâu Yun chỉ thích về ăn
cơm VN thui á. Bữa trưa chỉ ăn nhẹ như thế thôi, lúc vào cổ trấn mỗi người cũng
được ăn một trái “đào tiên” ngon giòn rồi nên cũng không đói lắm. Cả nhóm bắt đầu
cho một buổi chiều đi chụp hình cổ trấn, mưa phùn lất phất. Do Yun sợ máy ảnh bị
hư lần nữa nên đã mua 1 cây dù đi mưa trong cổ trấn giá 10 tệ. Vừa che cho máy ảnh
của Yun, vừa làm đạo cụ cho cả nhóm chụp hình sống ảo. Trong trấn cũng có bán
món bánh tro phết đường, giá 2 tệ/ cái. Ăn chay món bánh tro được nè, nếp dẻo
ngon lắm. Chụp được chút thì máy ảnh hết pin, Yun có một cục pin dự phòng nhưng
đang sạc trong khách sạn, thế là Yun để 2 ông đệ tự đi chơi, Yun chạy về khách
sạn thay pin, hẹn lát sẽ gặp nhau ngay chỗ cầu đá phía dưới hạ lưu sông Đà Giang.
Tụi Yun ở 1 đêm tại Phượng
Hoàng cổ trấn để hưởng cái không khí tấp nập về đêm và những ánh đèn màu rực rỡ.
Nói là cổ trấn, chứ quán bar đầy nhóc à nha. Chỉ là người ta quy hoạch kiến
trúc cho cái trấn nhìn cổ vậy thoai, chứ cuộc sống vẫn hiện đại. Hàng lưu niệm
bán khá nhiều sản phẩm thủ công, còn trái cây thì ngoài đào còn có mận plum, nho
thân gỗ, dưa hấu, và một vài loại trái lạ khác. Tối đó cũng không ngoại lệ, mấy
chị em mua 2kg đào (4 cân) và 1 cân nho thân gỗ về ăn. Chưa được ăn nho thân gỗ
lần nào mà, tranh thủ ăn cho biết, thịt nho dai hơn nho thường á, cũng khá ngon.
Đào to ơi là to, so với cái bình hoa (hình chụp) thì bạn biết độ to của đào rồi
đó. Hai đệ cũng mua quà về tặng cho bạn bè người thân, Yun còn được ông đệ chứng
V mua tặng 1 cái dây đeo hình con bướm rất đẹp nữa đó. Bị đệ D chọc là túi đính
ước nữa chớ. Thiệt tình!!!!!!! Thấy vậy Yun đòi luôn đệ D 1 cái luôn, vậy cho
huề xu, khỏi chọc nữa. Chú ta hứa tặng mà giờ về nhà đã cả tháng vẫn còn chưa
thấy tăm hơi đâu. Yun viết vậy không có ý để đòi quà chú ta đâu. Chỉ là Yun thuộc
cung Thiên Bình, mau quên nhưng thù dai thôi J
Sáng hôm sau Yun gọi 2
đệ dậy sớm đi chụp hình, vì sợ nắng lên người sẽ đông lố nhố làm xấu hình. Cái
khách sạn này không có khách hay sao ấy, anh chủ nhà ngủ ngay phòng lễ tân ngáy
khò khò vang khắp xóm chưa chịu dậy, gọi lớn tiếng cũng không có phản ứng gì.
Yun kêu đệ D tới đập thằng chả dậy mở cửa cho cả nhóm đi chơi. Chiều hôm trước
Yun về lấy pin thì 2 đệ đã tranh thủ chụp hình chỗ cầu đá, nhưng Yun vẫn chưa
có hình. Sáng đó khi đi ngang qua cầu đá Yun đòi chụp cho Yun, nhưng buổi sáng
nước dâng cao, không thấy cầu đá đâu, chụp lên hình cứ như Yun đằng vân đi trên
mặt nước vậy đó, kakaka. Buổi sáng ít người, hàng quán đồ ăn sáng mở cửa thôi,
và giá ăn sáng khá đắt, còn những loại quán khác vẫn chìm trong giấc ngủ lười
biếng của minh minh cổ trấn. Đi tới cầu Hồng Kiều thì ông đệ V có nhu cầu đi
toilet, mà toilet công cộng 7:30am mới mở cửa, lúc đó mới hơn 6h sáng, nhìn vẻ
mặt đau khổ của chú ta, cả nhóm đành miễn cưỡng vào một quán ăn sáng ngay chân
cầu căn để chú ta có thể đi vệ sinh, dù sao cũng không nên nhịn tiểu tiện, sẽ
không tốt cho sức khỏe. Yun tính không ăn, để chú ấy ăn thôi rồi xin người ta
đi vệ sinh, nhưng ông ta bảo ăn là phải ăn hết cả 3 người, thực tình Yun không thích uống sữa đậu nành buổi sáng, vì nó lỏng bỏng
nhạt nhẽo khiến Yun dễ muốn đi tè. Nếu Yun không ăn thì chú ta cũng không chịu
ăn, sẽ nhịn đi vệ sinh đến chết quá. Thôi kệ, nhu cầu chính đáng nên chìu chú
ta vậy. Nói về vụ chú ta có nhu cầu đi toilet sáng, Yun đoán là tối qua khi mua
nho thân gỗ xong, chú ta không rửa sạch ăn tại chỗ một bụng luôn. Trái cây bán
ngoài chợ, Yun nếu ăn thử chỉ thử 1 miếng, lúc nào cũng đem về rửa sạch cho an
toàn hơn xíu rồi mới ăn, lúc về Yun rửa nho thấy có một lớp dầu mỡ bám ngoài,
đoán là người bán phết mỡ cho nhìn bóng láng hấp dẫn, buổi tối nhìn nó óng lên
bắt mắt thực khách. Đi giang hồ mà gặp Tào Tháo thì đúng là đại họa, nếu lỡ
trên xe khách thì sao? Vì thế Yun hay rửa kĩ trái cây và rau củ trước khi ăn là
vậy. May cho chú đệ của Yun không phải đi Ấn, chứ ở Ấn thì hôm đó cho ông ta đàm thoại với Tào Tháo cả ngày luôn (Yun vẫn cho rằng ở Ấn, vệ sinh thực phẩm sẽ bẩn hơn ở TQ). Một lần lúc chờ
quán dọn cơm, chú ta hay thò tay bóc linh tinh đồ ăn trong dĩa mà không dùng
đũa làm Yun thấy ớn quá. Sau này mà còn đi chung thể nào Yun cũng phải nhắc vụ giữ vệ sinh này với chú ta. Sữa trong quán lạt, quẩy thì cũng
không giòn, giá sữa đậu nành 6 tệ/ ly, quẩy 2 tệ/ cái (Yun không chắc chính xác
hay không, mang máng là vậy).
Ăn xong cũng đi qua cầu
Hồng Kiều ra xa trung tâm xíu, có đi ngang qua chợ địa phương, nhìn trái cây
ngon lắm, đặc biệt là mận plum. Quả mận to bằng quả đào ở VN mình ý, tính mua
ăn mà bị nói thách nên ghét bỏ đi luôn. Lúc này thì tới Yun có nhu cầu đi vệ
sinh sau khi uống cái ly sữa toàn nước đó vào. Thấy không, nếu không chìu ông con thì Yun đâu phải chịu khổ sở (sau này Yun sẽ không dại trai thế nữa đâu). Không có chỗ nào đi giải quyết được cả, cổ trấn buổi sáng nhà nào cũng
đóng cửa im ỉm. Yun như sắp chết tới nơi, Yun để 2 chú tự đi chơi, mình Yun đi
vào các ngõ hẻm, tìm kiếm khách sạn nào đã mở cửa xin vô đi vệ sinh vậy. Hầu
như chưa khách sạn nào mở cửa, cuối cùng khó khăn lắm cũng thấy được một khách
sạn có người, Yun chạy đại vào xin người ta luôn. Bạn thấy Yun khổ sở cỡ nào
chưa? Ra giang hồ đánh đông dẹp bắc không sợ, thế mà bị ngay chú đệ chứng bên cạnh
hết lần này tới lần khác làm khó mình.
![]() |
Ga xe lửa Đồng Nhân |
Chờ mãi cuối cùng sau
khi giải quyết xong vụ khẩu chiến giữa 2 người, Yun cũng mua được vé, Yun cố gắng
phát âm thật chuẩn và rõ để khỏi rắc rối với con mẻ bán vé, vì biết mụ ta vẫn
còn bực trong người, không tiện chọc điên mụ ta thêm. Yun đi chuyến gần nhất là
7:30 (nếu không có vụ cãi cọ chắc đã đi chuyến 7am cũng nên), giá vé 22 tệ/ người.
Đây là lần đầu mấy chị em đi xe đò ở TQ, trước đó toàn đi xe lửa, điện ngầm hoặc
xe bus trong thành phố không à. Xe đò ở TQ cũng không có gì đặc biệt, như xe đò
ở VN thôi. Cảnh sắc từ Đồng Nhân tới Phượng Hoàng cũng tương đối thanh bình, đường
vắng xe, đồi núi nhiều nên có nhiều chỗ đẹp. Ngồi một lát Yun ngủ mất, đang
thiu thiu ngủ thì thấy một con mẻ giọng lanh lảnh nói một tràng trên xe Yun
không hiểu mô tê gì khiến Yun thức dậy. Lát sau định thần lại thì biết mẻ ta
đang giới thiệu mấy dịch vụ ở Phượng Hoàng, nhưng Yun không quan tâm, nhìn màu
biết là sắp tới bến rồi đó.
Tới bến xe Phượng
Hoàng, Yun chuyển qua đi xe bus vào cổ trấn, giá 1-2 tệ gì đó thôi. Xe bus chờ
rước khách lâu ơi là lâu, trên xe có mấy cô cò du lịch ăn mặc đẹp đẽ bắt đầu
tung chiêu quảng cáo tour và các dịch vụ đi kèm cho khách du lịch. Yun đi bụi
nên không quan tâm, mà có nghe cũng không hiểu gì cả, keke. Đợi các cô nói chán
nói chê xe bus mới chạy. Sau khi tới một cái cổng chào đẹp đẹp thì tụi Yun được
mấy cô đẹp đó nhắc xuống xe, vì tới cổ trấn rồi. Cả nhóm đi ngược lại một chút
so với chỗ xe ngừng, tới cây cầu bắc ngang sông thì tìm đường xuống phía dưới
chân cầu đi vào cổ trấn. Vừa đi vào cổ trấn đã thấy không khí tấp nập và đẹp
thơ mộng. Ngày nào tụi Yun ở TQ trời cũng mưa, hôm đó không ngoại lệ, mưa lất
phất nhưng không ướt áo. Mấy chị em bắt đầu đi tìm chỗ nghỉ trước, nhưng đập
vào mắt Yun là những trái đào Tôn Ngộ Không đỏ au, to trái và ngon không cưỡng
được bày bán trên những đôi quang gánh, mua đào ăn trước rồi tính sau. Giá đào
2 tệ/ trái, Yun trả giá 5 tệ 3 trái người bán đồng ý luôn. Đào ở Phượng Hoàng cổ
trấn trông to và ngon ghẻ hơn mấy chỗ khác nhiều, chắc gần đó có trồng đào nên
tươi rói như vừa hái xuống. Mấy nhà nghỉ bên ngoài giá hơi đắt chút, vào bên
trong hẻm chút thì rẻ hơn. Yun hỏi tới 3 nhà nghỉ rồi mới quyết định ở lại nhà
nghỉ thứ 3, chỉ là ngày thường, nhưng giá phòng là 120 tệ/ đêm. Phòng có 2 giường.
Yun đang tính tìm phòng nào có 3 giường ở cho thoải mái nhưng không có, vì hôm ở
Nga Mi, đêm cuối đệ D than chật nên một mực đòi ngủ dưới đất làm Yun thấy
thương quá. Phòng Yun thuê 2 giường nhưng 1 giường nhỏ và 1 giường to, Yun ở
giường nhỏ. Thực ra Yun cũng kì kèo với anh chủ khá lâu về giá phòng, nhưng anh
ko chịu bớt, thấy đâu cũng vậy, ở ngoài người ta còn đòi 150 tệ cơ nên Yun cũng
chấp nhận. So với bên Nga Mi thì phòng ở Phượng Hoàng tệ hơn nhưng lại có giá đắt
hơn, phòng không có máy sấy tóc, ấm đun nước thì hư. Yun trả giá 100 tệ thì anh
ấy bảo là 100 tệ thì không có máy lạnh, thôi thêm 20 tệ nữa có máy lạnh ngủ cho
sướng.
Giường nhỏ của Yun Yun |
Bún bò, giá 10-12 tệ/ tô |
Tiểu long bao, 1 set 7 cái, giá 7-8 tệ |
Bánh tro phết đường, 2 tệ/ cái |
Trên đường về, lại đi
ngang qua mấy quang gánh bán đào, khiến Yun thèm không tưởng tượng được. Trưa
cũng không ăn gì nhiều, Yun tới hỏi mua cho cả nhóm, vì 2 đệ cũng thích ăn đào
lắm, tính để mấy chị em ăn trong lúc chụp hình ngoạn cảnh. Hỏi giá đào là 5 tệ/
cân, thấy vậy Yun mua 1 cân, được 3 trái, to đương đương với 3 trái lúc trưa.
Yun không có tờ 5 tệ, nên đưa 10 tệ để bà bán thối tiền, mãi bà ta không thối.
Yun hỏi lại thì bà ta bảo 10 tệ, Yun dĩ nhiên là không chịu rồi, bà ta nói là
giá 10 tệ, giọng lớn tiếng định áp đảo tinh thần cho Yun sợ. Nhưng Yun cũng
không vừa, bảo nãy bà nói 5 tệ/ cân mà. Con mẻ lật lọng bảo ai nói, tao nói 10
tệ mà mày nghe không rõ. Điên máu quá, bắt nạt ai không bắt nạt, bắt nạt trúng
chị đại Yun Yun thì mụ ta chán sống rồi. Yun bảo mày trả 10 tệ đây cho tao, tao
không mua nữa. Bà ta chỉ vào trái đào Yun đã lỡ gọt, bảo Yun gọt 1 trái rồi
(Trong lúc mua Yun mượn dao gọt luôn vì Yun ko quen cạp cả vỏ á). Yun bảo tao sẽ
trả tiền trái này thôi, còn 2 trái kia không mua nữa. Bà ta bảo 1 trái tới 2 tệ
lận đó. Yun không vừa, bảo mày thối 8 tệ đây. Bà ta lúc này đã xìu giọng, bỏ
thêm 1 trái nữa vào túi cho Yun, bảo thôi 10 tệ đó, lấy đại đi. Yun nhất định
không chịu. Mẻ nghĩ sao 1 trái 2 tệ mà 4 trái 10 tệ? tưởng Yun ngu toán chắc.
Con mẹ bán đào này được cái gian nhưng ngu bỏ mẹ luôn. Cuối cùng Yun lấy 8 tệ về
và 1 trái đào đã lỡ gọt vỏ. Tính ra vẫn còn mắc hơn lúc trưa, lúc trưa có 5 tệ
3 trái thôi, nhưng dù sao còn hơn bị con mẻ lừa mua 10 tệ 3 trái. Cãi nhau với
con mẹ bán đào ngu lâu năm kia chán, Yun vừa đi vừa cạp đào ăn cho đỡ bực, về
thay pin xong ra kiếm hai chú đệ của mình ở ngoài sông. Trời mưa nên 2 chú đệ
đang trú mưa ở 1 cái mái hiên hẹp, cùng với 2 vợ chồng già người Việt nữa. Yun
giải thích lí do để 2 chú ấy chờ lâu vì con mẻ bán đào. Hai vợ chồng người Việt
nghe xong cũng đồng tình, bảo ở cái trấn Phượng Hoàng này, lưu manh như vậy nhiều
lắm. Đó là Yun đã nói được tiếng Trung còn bị vậy, nhiều người Việt qua Phượng
Hoàng chơi mua hàng bị lừa vậy cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt vì không nói
được. Tám vài câu xong 2 cô chú đi, vì cô chú đi tour theo đoàn mà. Yun hỏi 2 đệ
sao cô chú biết Yun nói được tiếng Trung, 2 đệ kể là trong lúc chờ chị thì tụi
em cũng bà tám với cô chú ấy về chị trong lúc trú mưa. Thấy hai ông đệ này ghê
hông? Cũng tám xuyên không luôn chứ đùa à? :) Hình ảnh về Phượng Hoàng cổ trấn cùng Yun mỹ nhân:
Chụp hình xong, cả nhóm
về khách sạn nghỉ xíu, sau đó ra ngoài quán nhỏ cách khách sạn 2-3 căn nhà ăn tối.
Chị chủ bán có 1 mình, không thấy khách, nhưng quán sạch sẽ. Mấy chị em cũng gọi
mì nước ăn, giá 1 tô mì là 10 tệ, thấy quán có bán bánh nhân môn giá 2 tệ/ cái nữa
nên mua ăn luôn, sau này đi đâu trong Phượng Hoàng trấn cũng thấy loại bánh đó người ta bán 10 tệ/ 3 cái không hà. Giá 2 tệ/ cái là rẻ nhất rồi đó.
Quán cũng có bán tiểu long bao, giá 7 tệ cho 1 set 7 cái, rẻ hơn quán lúc trưa
1 tệ, nhưng Yun không muốn ăn nữa vì chả ngon lành gì.
Bánh nhân môn 2 tệ/ cái |
Chị chủ quán đang chuẩn bị bữa tối cho nhóm Yun |
Ăn vặt hấp dẫn ở cổ trấn |
Cổ trấn rực rỡ đèn màu khi về đêm |
Các mẹ thuê trang phục dân tộc chụp hình ở cổ trấn |
![]() |
Dây đeo do ông đệ chứng tặng đó :p |
Những trái đào giòn ngọt và nho thân gỗ thịt dai ngon |
Sữa đậu nành và bánh quẩy |
Sau một buổi sáng chụp
hình thì cả nhóm về khách sạn, tắm rửa trả phòng và di chuyển sang nơi mới. Trước
khi đi cả nhóm tranh thủ qua quán đã ăn tối qua gần khách sạn, ăn một bữa trước
khi rời trấn. Chị bán hàng thấy tay xách nách mang lỉnh kỉnh, đoán biết hôm nay
tụi Yun sẽ đi, sau khi ăn xong chị nói chào tạm biệt với ánh mắt lưu luyến, tụi
Yun cũng mua thêm bánh chiên của chị để mang lên xe ăn. Vậy là tụi Yun có tròn
một ngày và 1 đêm (hay chính xác hơn là 24h) ở cổ trấn này. Tạm Biệt Phượng
Hoàng.
“Thôi thế cũng xong một
ngày trời
Giã từ cổ trấn lệ đầy vơi
Sầu dâng lên mắt, lòng
lưu luyến
Khóc kiếp giang hồ phận
nổi trôi”
(Yun cải biên từ một
bài thơ khác, keke)
Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2019
Bắc Du (4)
Lạc Sơn Đại Phật
Sáng ngày tiếp theo, ba
chị em thức dậy sớm và trả phòng khi trời còn chưa sáng hẳn, phải gọi cả cô tiếp
tân dậy. Thấy nguy cơ không có xe bus ra ga, Yun hỏi cô tiếp tân thông thường
muốn ra ga sớm thì phải làm sao, vì 6h42' sáng xe lửa xe khởi hành, mà lúc đó đã
6h kém rồi. Cô tiếp tân bảo là có thể đi taxi, đi ra đầu ngõ chỗ đường cái lớn
cứ thấy taxi mà vẫy. Cả nhóm đi ra đường cái, cơn mưa sáng nặng hạt hơn mọi
hôm. Ở Nga Mi 2 ngày, ngày nào cũng mưa lất phất nhưng cơn mưa sáng đó có thể
làm ướt áo người bộ hành. Ra đầu đường thấy một thím 2 đang dọn cửa hàng bán, tụi
Yun chạy tới chỗ đó trú mưa, Yun cũng hỏi thăm về taxi. Biết Yun không phải người
Trung, thím 2 bảo cứ kéo ghế ngồi đi, thím 2 sẽ canh vẫy taxi cho. Thím cũng hỏi
Yun đi đâu, Yun bảo ra ga xe lửa, thím hỏi lại mấy lần nhưng không nghe ra dù Yun
thấy mình phát âm rất chuẩn rồi, lấy giấy bút kêu Yun ghi chữ, Yun viết ra thì
thím ồ lên một tiếng, bảo ga gần thôi. Đó là lí do bạn nên biết cả chữ thay vì
chỉ học nói, nguy cơ nếu người lớn tuổi dùng phương ngữ là họ sẽ không nghe ra
tiếng Quan thoại đâu, nhưng chữ viết là thống nhất trong cả nước nhé. Sau đó,
thím hỏi tiếp Yun mấy giờ xe lửa chạy, Yun bảo 6:30am, thím nhìn lên đồng hồ, thấy
qua 6h một chút, trấn an Yun bằng cách bảo là 15-20ph là có 1 taxi chạy qua,
thím sẽ vẫy cho, cứ yên tâm ngồi đó, chỉ cần tới ga trước 10ph vẫn kịp làm thủ tục khởi hành. Công nhận
thím này tốt ghê đó. Có 1 chiếc taxi chạy qua nhưng có khách nên thím vẫy họ ko
rước, thím giải thích với Yun, tội cho thím, vừa lo dọn hàng vừa để ý xe giúp tụi
Yun, mà trời lại mưa mới ghê. Cuối cùng, thấy một chiếc taxi từ xa, thím chạy hẳn
ra đường, gọi hớt hải như gọi xe cấp cứu, tài xế thò đầu ra bảo sẽ quay đầu lại
sau 5ph. Thím vội vàng chạy vào kêu bọn Yun chuẩn bị lên xe. Mới sáng gặp được
người tốt, cũng muốn thím buôn bán may mắn, Yun mua dùm thím ít đồ ăn khô, sẵn
để ăn sáng luôn. Đưa tụi Yun ra xe, thím còn dặn là ra ga chỉ 10 tệ thôi nhé (bằng
tiền hồi tụi Yun từ ga tới Nga Mi). Phải chi đi chơi mà toàn gặp người tốt như
thím thì Yun đâu khổ sở dùng trí khôn vặt của mình ra làm gì nữa. Hihi.
Trên đường ra ga, gặp
anh tài xế taxi cũng thân thiện, Yun cũng nói vài câu với anh ta, đại khái là
đi chơi ở đâu, đi mấy ngày. Sau đó đệ đưa anh ta 10 tệ khi tới ga, anh ta nhìn
xong bảo: Chuẩn rồi. Hahaha. Sắp thành dân bản địa rồi hả ta? Ở TQ mà bạn nói
được tiếng Trung, bạn sẽ được đối xử như dân bản địa đó nhé, còn bạn mà thích làm
dân ngoại quốc thì ok, chém đẹp, kakaka (just kidding). Ga Nga Mi là ga đầu, nên thủ tục check-in vào ga không đông lắm, lại là chuyến xe sớm nên cũng thưa người. Ga Lạc Sơn chỉ cách ga Nga Mi 15 phút di chuyển, tức là ga tiếp theo là bạn phải xuống rồi đó, giá vé chỉ có 11 tệ thui à. Lạc Sơn nằm trên tuyến xe lửa: Nga Mi - Thành Đô. Tới Lạc Sơn mới chỉ 7h hơn, nhóm Yun túc tắc đi xe bus đi tới tượng Đại Phật. Cũng có taxi chào mời ở ga nhưng Yun đi bụi mà, nào dám leo lên taxi. Giá xe bus cũng chỉ 1 tệ, đi khá xa đó, Yun thiết nghĩ dịch vụ xe bus này chỉ làm phúc lợi cho người dân thui, chứ 1 tệ mà lời lộc gì cái dịch vụ này, lỗ chỏng vó luôn ấy chứ. Ở VN đi xe bus cũng 7k rùi. Cổng vào tượng Đại Phật nằm trên đường xe bus đi qua luôn, bạn khỏi cuốc bộ. Xe bus tới từng trạm có thông báo bằng tiếng Trung, chịu khó nghe thông báo mà xuống, hoặc dùng mắt quan sát cũng được. Vé cổng vào là 80 tệ. Nhóm Yun mang vác hành lí lỉnh kỉnh, sáng đó trời lại mưa đến mức phải dùng áo mưa, nên Yun có hỏi thăm người bán vé chỗ giữ hành lí, thì được chỉ sang bên kia đường chỗ mấy quán bán hàng ăn. Yun tới hỏi 1 quán thì họ đồng ý giữ, giá 20 tệ, dĩ nhiên Yun Yun lại phải kì kèo rồi, lát sau còn 10 tệ cho hành lí của 3 chị em, vậy coi như đỡ vác cái bao tải trên lưng. Hai ngày trước ở Nga Mi đi lại nhiều chân ai cũng đau. Tượng Đại Phật cao 71m khắc trên vách núi sa thạch đỏ, về lịch sử pho tượng, do hòa thượng Hải Thông tạc với mong muốn đảm bảo an toàn cho thuyền bè qua lại, việc tạc tượng sẽ làm cho những mảnh vụn rơi xuống sẽ giúp san phẳng những chỗ lõm trên sông. Tượng Đại Phật được Unesco công nhận di sản thế giới.
Bà tám về hòa thượng Hải Thông một chút, sau khi khởi công tạc tượng thì nhiều người dân đã quyên góp vàng bạc cho ông để góp sức, chính quyền địa phương cũng trích thuế muối ra một khoản ủng hộ công việc này. Hòa thượng sống trong 1 hang núi sâu gần chỗ đầu Phật và bị một quan viên địa phương dọa móc mắt nếu không chia 1 phần tiền cho hắn. Hòa thượng đã tự móc mắt mình để chứng tỏ lòng thành. Ông viên tịch khi công trình còn dang dở, sau này một vị quan tên Vi Cao đã quyên góp để hoàn thành phần chân tượng. Tới Lạc Sơn Đại Phật, ngoài tượng Đại Phật nhìn ra sông, bạn có thể thăm họa viện Gia Châu, lăng mộ Ma Hạo hoặc đi thuyền ngắm tượng Phật từ xa. Ngày Yun đi trời mưa vần vũ, chụp ảnh rất khó khăn vì kính máy ảnh bị mưa làm ướt hết. Sau ngày đó máy ảnh của Yun bị mát luôn, nó tự khởi động nguồn và dùng hết pin máy ảnh mà Yun không cần bấm nút mở nguồn. Tưởng hư máy ảnh luôn rồi, đang tính trách đức Phật sao có lòng đến thăm ngài mà ngài không cứu giúp cái máy ảnh cho Yun, chứ đi chơi thiếu cái máy ảnh sao Yun sống nổi. Sau này tới Phượng Hoàng, nhờ có mang theo cái máy sấy mini mà Yun đã cứu được nó, tuy nhiên nút nguồn cũng hơi có vấn đề chút, phải gạt mạnh tay mới được. Huhu, dân chơi không sợ mưa rơi, chỉ sợ ướt máy ảnh khỏi chụp hình đi chơi. Khoe ảnh chút, có vài tấm thôi.
Vé xe lửa Yun từ Lạc Sơn đi Thành Đô là 15h, vì trời mưa quá nên mấy chị em chỉ vào 1 ngôi chùa và chụp vội 1-2 bức ảnh ở tượng Đại Phật rồi kết thúc luôn, thời gian sớm hơn dự định. Về lăng mộ Ma Hạo, Yun có muốn đi, phần vì mưa, vì chân đau và cũng vì đệ V không thích mấy chỗ âm u nên Yun cắt luôn chỗ đó. Mấy chị em ra khỏi cổng và quay lại chỗ giữ đồ, chỗ giữ đồ thực ra là 1 quán ăn, nên đã quyết định ăn cơm ở quán luôn, chứ mưa gió quá mà, lại đang giờ cơm trưa. Có kinh nghiệm ăn uống rồi, nên chỉ gọi 1 món, trưa đó Yun gọi 1 tô canh ăn cho ấm bụng, được chủ quán giới thiệu là món đặc trưng của vùng, gọi là xiba tofu, một loại canh đậu hũ nấu với xúc xích. Tô canh cũng lớn lắm, giờ không nhớ chính xác giá tiền nhưng Yun nhớ mang máng là 20 tệ cỡ đó thôi. Tiền cơm thì vẫn như cũ, đâu cũng 2 tệ/ người và bát chén thì 1 tệ/ người. Quán có tặng 1 bình trà ấm. Review nữa là xiba tofu ăn được, hợp vị cả 3 chị em. Lời nhắn cho các cô bạn ăn chay của Yun: Đi TQ tha hồ ăn chay nhé, món nào cũng rau và đậu hũ không á, Yun yun không ăn chay cũng sắp thành ăn chay rồi nè.
Ăn trưa xong thì về ga xe lửa, trên đường về ga thì Yun thiu thiu nhắm mắt vì nghĩ về bến cuối nên không cần coi đường, ông đệ chứng V bỗng bảo Yun là tới trạm rồi, xuống xe đi. Nghe lời ông con, cả nhóm xuống xe rồi mới biết bị hớ một trạm, báo hại phải đi bộ thêm 500m nữa để về ga. Thiệt tình, lúc cần phát huy tác dụng thì ông ta biến đâu mất, lúc không cần là ông ta chúa tài lanh, sau này còn mấy vụ nữa, nếu nhớ Yun sẽ bêu tiếp, còn quên rồi thì thôi. Tới ga vẫn còn sớm chán nên mấy chị em tranh thủ ngồi nghỉ ngơi. Yun ngồi trên ghế đợi nhắm mắt nghỉ ngơi. Đệ D đi loanh quanh, lúc thì ngó bảng thông báo giờ tàu chạy, lúc lấy nước uống miễn phí (nhà ga xe lửa hay có vòi nước lạnh, nếu không có thì cũng sẽ có máy nước nóng để ăn mì). Bỗng em ấy về nói với Yun là chuyến Yun đặt vé đã biến mất trên bảng thông báo không rõ nguyên nhân vì sao rồi. Đệ D kêu Yun đi hỏi thử vụ đó, Yun cũng phát hoảng, đi coi lại bảng thông báo điện tử thì đúng là chuyến xe lửa Yun mua vé không còn hiện thông tin lên nữa, Yun mang vé tới hỏi một nhân viên, anh ta nói tàu lửa tới trễ 2h, lúc sau chuyến xe lửa của Yun mua vé hiện lên lại trên bảng thông báo, lần này không phải tới trễ 2h nữa mà là 3h. Yun không nhịn được nữa, nói với anh ta là tối nay Yun phải đi một tuyến khác, nếu trễ tuyến này thì sẽ trễ luôn tuyến sau. Yun chìa vé chuyến tối cho anh ta xem, có vẻ anh ta đã hiểu nhưng lại không nói được tiếng Anh, nói tiếng Trung thì Yun lại không hiểu, anh ta bảo chờ chút rồi gọi cho ai đó. Lát sau một nữ nhân viên ăn bận công sở tới nói chuyện với Yun, Yun cũng giải thích là nếu tàu trễ 3h đồng hồ Yun sẽ trễ chuyến tàu khác ở Thành Đô, cho nên Yun muốn được đi 1 chuyến khác tới Thành Đô, sau chuyến Yun mua vé khoảng 1h đồng hồ cũng được. Cô ta hỏi Yun muốn đi chuyến nào, Yun bảo chuyến nào cũng được, miễn đừng trễ nhiều quá. Thế là cô ấy nói Yun là có một chuyến sắp chạy ngang qua ga (trước chuyến Yun mua vé luôn), Yun có thể đứng đây đợi và cô ấy sẽ điện thoại cho tàu dừng để rước nhóm Yun, nhưng sẽ không có ghế ngồi. Thiệt chứ giờ đó mà còn cần ghế ngồi gì nữa, có đi là mừng rùi, với đi có khoảng 1h đồng hồ, đứng cũng được. Yun mừng quá gọi 2 đệ vác hành lí tới ngay và luôn đứng chờ sẵn. Do chuyến tàu Yun đã mua vé trước đó tới trễ, cũng rất nhiều hành khách khác mua cùng chuyến với Yun bị trễ mà không được giải quyết nhé, Yun thấy chỉ có nhóm Yun và 1 khách người Canada được giải quyết lên tàu sớm mà thôi. Giờ nghĩ lại, Yun thấy phải cảm ơn đệ D, em ấy không có cái tính tài lanh, nhưng để ý mọi chuyện rất kĩ và rất chu đáo. Phen đó cũng hú hồn lắm á. Hôm đó tính ra gặp được cô nhân viên nói tốt tiếng Anh cũng là rất may rồi, là cô nhân viên nhà ga nói tiếng Anh tốt nhất mà Yun gặp trong lần đi TQ này đó.
Tới ga Thành Đô sớm hơn dự định do được giải quyết đi chuyến tàu lúc 2h hơn. Yun đi chuyến tàu đêm từ Thành Đô đi Đồng Nhân lúc 7h tối lận, mấy chị em chờ tàu không biết làm gì, ngồi chơi rồi ăn mì gói ở nhà ga. Mì gói là món ăn đặc trưng ở ga tàu, cho nên ở Bắc Du (1), Yun khuyên mọi người nên mua mì và thủ sẵn 1 cái tô là vậy đó, mì gói ở TQ mắc, mua ở ga 7-8 tệ, hoặc mua ở mấy tiệm tạp hóa 5-6 tệ gì đó (dĩ nhiên là mì có cả tô giấy), thế nên đi TQ mua mì gói từ VN qua ăn cho rẻ, keke. Đệ D sau phi vụ trễ tàu lúc chiều nên em ấy cảnh giác hơn, thỉnh thoảng đi đảo một vòng xem giờ tàu chạy có thay đổi không. Yun quan sát và nghĩ thầm trong bụng: "Có tư chất đó, hihi", nhưng Yun không có ghẹo em ấy, vì có em ấy trợ giúp những việc vặt như vậy Yun cũng đỡ lo nhiều việc. Ai nói đi bụi dễ chứ Yun thấy Yun đi bụi đầu óc lúc nào cũng phải lo đánh đông dẹp bắc hết á, ở đó mà dám nghỉ ngơi. Sểnh ra là mất của, mất thời gian thậm chí mất mạng ấy chứ. Khổ vậy thui, nhưng Yun vẫn thích đi bụi, vì có những giây phút thăng hoa khi được ngắm cảnh đẹp, những lúc quật lại được đám người bản xứ lưu manh muốn lừa lọc mình, những lúc đi trên tàu đêm gió lộng để có cảm giác của một kẻ hành tẩu giang hồ chính cống, kakaka.
Một giờ đồng hồ trước giờ tàu khởi hành, trước đó 2 ông soái đệ của Yun đã đi lang thang đâu đó, thấy đệ D quay lại, Yun bảo em ấy giữ hành lí để Yun tranh thủ đi vệ sinh và coi bảng điện tử lại cho chắc cú. Thấy trên bảng đã hiện lên trạng thái check-in ra ga, và đang là chuyến tàu đứng đầu trong bảng điện tử rồi. Yun nhanh chóng trở về hỏi đệ D là đệ V đâu, nãy nói đi vệ sinh sao lâu vậy, tới giờ check-in rồi. Yun bảo đệ D vô nhà vệ sinh gọi to tên em ấy, nếu trong phòng vệ sinh thì ắt sẽ nghe. Đệ D đi xong lát sau quay lại, bảo có gọi rồi mà không thấy trả lời. Yun bảo đệ D đi loanh quanh nhà ga tìm ông con về ngay lập tức, vì đây là tàu chợ, khách sẽ đông và xếp hàng làm thủ tục sẽ rất lâu. Đệ D cũng hớt hải đi loanh quanh tìm nhưng không thấy. Yun thì bắt đầu muốn nổi khùng lên, nếu là em út ở nhà chắc phải kí vỡ sọ rồi, lúc chiều vừa suýt bị trễ tàu mà giờ vẫn còn đi lang thang không tỉnh ngộ ra. Yun là người rất ghét cái tính sàng xê vớ vẩn, ở xứ lạ quê người, không nói tiếng mẹ đẻ nên lúc nào Yun cũng trừ hao tới ga và làm thủ tục sớm. Đoán tình hình là ông con lại giở thói hâm hâm đi loanh quanh đâu đó trong ga thôi, không thể nào bị bắt cóc trong nhà ga được, vì đã vào trong nhà ga, muốn ra ngoài là cả vấn đề. Thế nên Yun quyết định dạy cho một bài học về giờ giấc bằng cách kêu đệ D mang hết đồ đạc theo và xếp hàng chờ check-in, chứ chờ thêm nữa sợ trễ vì dân chúng xếp thành hàng dài ngay cổng ra ga rồi. Vé tàu và tiền thì của ai người nấy giữ (Yun làm vậy để tránh mất hết cả 3 vé cùng lúc), nên lát ông con tới sau check-in sau, còn lang thang trễ tàu thì tự đi mà mua vé khác để tới Đồng Nhân. Vụ giờ giấc, Yun rất giống sư phụ của mình, có lần sư phụ tổ chức đi ra Huế chơi, có một nhóm đánh lẻ không về xe đúng như giờ quy ước, thay vì để cả đoàn chờ, sư phụ đã lệnh cho xe chạy luôn, cái nhóm vài người vô kỉ luật đó cuối cùng phải bắt taxi từ Huế về khách sạn ở Đà Nẵng. Từ đó về sau, đi chơi với sư phụ, ai nấy đều răm rắp giờ. Hai chị em xếp hàng được một lát thì thấy ông con hớt hải chạy dáo dác tìm, đệ D thấy từ xa nên vẫy tay ra hiệu, Yun im lặng không thèm nói gì luôn. Nói ra thành ra Yun là người nhỏ mọn. Yun sở dĩ viết ra đây không phải muốn bêu gì đệ của mình, em ấy là thằng đệ mà Yun rất cưng (cả bà bạn của Yun cũng biết Yun rất cưng chú ta luôn mà). Yun nói ra vì nghĩ chắc ai đó độc giả sẽ cần, nhiều người tuy đã qua tuổi trưởng thành nhưng có nhiều "tánh kì". "Tánh kì" rất khó nói với nhau, vì nói ra thì xa nhau, mà không nói thì lại ảnh hưởng tới những người khác, "tánh kì" không phải dạy mà cải thiện được, nó phụ thuộc vào sự tinh tế của mỗi người, vì dạy chuyện này lại phát sinh ra chuyện khác chưa dạy, mà mỗi chút mỗi nói thành ra Yun thấy mình là người quái đản chứ không phải em ấy nữa. Yun đã bảo rồi, chọc tức Yun là Yun soi ghê lắm, kakaka. Có phải là Yun già rồi trở nên khó tính khó nết quá không? Không biết bao dung với em út gì cả, thực tình nhắc nhở chỉ muốn em ấy tốt hơn thôi, ít nhất đừng có mang cái văn hóa lùn trong cuộc sống, người tài là đáng quý, nhưng nếu thêm tinh tế nữa thì quả thật mới là tuyệt vời. Mà Yun nghĩ, thông minh như em ấy chắc cũng không cần tới Yun phải dạy đâu. Sau vụ đó tuy Yun không nói câu nào với em ấy về vụ tàu xe, nhưng có vẻ đã có ý thức giờ giấc cho tới lúc kết thúc chuyến đi luôn. Có thể khi đọc được những dòng này, em ấy đã vô cùng giận Yun, nhưng Yun tin rằng, khi tới độ tuổi nhất định, em ấy cũng sẽ xử cái đám đồ nhi hay đi trễ của em ấy còn ghê hơn Yun nữa, cứ chờ mà xem. Độc giả nghe tới đây chắc sợ bà cô khó tính Yun Yun rồi phải không? :)
Giải thích về việc mua vé xe lửa tới Đồng Nhân, Yun xuống Đồng Nhân không phải vì muốn đi tới Đồng Nhân ngoạn cảnh đâu, mà Yun muốn đi Phượng Hoàng cổ trấn. Có nhiều cách để đi Phượng Hoàng, từ Thành Đô có thể mua vé xe lửa tới Trương Gia Giới, rồi mua vé xe bus đi Phượng Hoàng, cách này dễ đi nhất, vì những địa điểm du lịch phổ biến. Cách 2 là từ Thành Đô đi xe lửa tới Hoài Hóa (nhà ga lớn), rồi từ Hoài Hóa đi bus tới Phượng Hoàng. Cách Yun đi (cũng là cách chua nhất) là từ Thành Đô đi Đồng Nhân, rồi từ Đồng Nhân đi bus tới Phượng Hoàng. Sở dĩ Yun cho nó là cách khó nhất trong 3 cách Yun kể trên vì Đồng Nhân là ga nhỏ xíu so với các nha ga khác, không có khách nước ngoài bén mảng tới, việc đó đồng nghĩa với việc bạn phải giao tiếp hoàn toàn như người địa phương, không nói được tiếng Trung thì bọn bán vé nó không thèm quan tâm tới bạn đâu. Sở dĩ Yun vẫn chọn Đồng Nhân vì Đồng Nhân gần hơn Hoài Hóa một chút, và cũng muốn thử cảm giác "chị đại" của mình một chút, khách nước ngoài họ chọn xuống ga Hoài Hóa cho an toàn. Các thông tin về du lịch TQ bằng tiếng Anh Yun từng đọc đa phần đều chủ yếu chỉ khách xuống ga Hoài Hóa, không một ai nhắc đến cái ga Đồng Nhân bé nhỏ này. Một tối khi đang lang thang trên mạng, Yun có đọc được chỉ dẫn của một người TQ đang sống ở Bắc Kinh là ga Đồng Nhân sẽ gần hơn (dĩ nhiên là viết bằng tiếng Trung), từ đó Yun cũng muốn thử làm như người TQ cho biết, vì cái gì người ta làm nhiều thấy không phong cách gì cả.
Bà tám nhiêu đây thôi. Mời bạn đón đọc tiếp kì sau về Phượng Hoàng cổ trấn.
Bà tám về hòa thượng Hải Thông một chút, sau khi khởi công tạc tượng thì nhiều người dân đã quyên góp vàng bạc cho ông để góp sức, chính quyền địa phương cũng trích thuế muối ra một khoản ủng hộ công việc này. Hòa thượng sống trong 1 hang núi sâu gần chỗ đầu Phật và bị một quan viên địa phương dọa móc mắt nếu không chia 1 phần tiền cho hắn. Hòa thượng đã tự móc mắt mình để chứng tỏ lòng thành. Ông viên tịch khi công trình còn dang dở, sau này một vị quan tên Vi Cao đã quyên góp để hoàn thành phần chân tượng. Tới Lạc Sơn Đại Phật, ngoài tượng Đại Phật nhìn ra sông, bạn có thể thăm họa viện Gia Châu, lăng mộ Ma Hạo hoặc đi thuyền ngắm tượng Phật từ xa. Ngày Yun đi trời mưa vần vũ, chụp ảnh rất khó khăn vì kính máy ảnh bị mưa làm ướt hết. Sau ngày đó máy ảnh của Yun bị mát luôn, nó tự khởi động nguồn và dùng hết pin máy ảnh mà Yun không cần bấm nút mở nguồn. Tưởng hư máy ảnh luôn rồi, đang tính trách đức Phật sao có lòng đến thăm ngài mà ngài không cứu giúp cái máy ảnh cho Yun, chứ đi chơi thiếu cái máy ảnh sao Yun sống nổi. Sau này tới Phượng Hoàng, nhờ có mang theo cái máy sấy mini mà Yun đã cứu được nó, tuy nhiên nút nguồn cũng hơi có vấn đề chút, phải gạt mạnh tay mới được. Huhu, dân chơi không sợ mưa rơi, chỉ sợ ướt máy ảnh khỏi chụp hình đi chơi. Khoe ảnh chút, có vài tấm thôi.
Ngôi chùa nằm trong khuôn viên Đại Phật |
Đi thuyền trên sông ngắm tượng Phật từ xa |
Tượng Đại Phật trong ngày mưa vần vũ |
Ngôi Tháp trong khu di tích Đại Phật |
Vé xe lửa Yun từ Lạc Sơn đi Thành Đô là 15h, vì trời mưa quá nên mấy chị em chỉ vào 1 ngôi chùa và chụp vội 1-2 bức ảnh ở tượng Đại Phật rồi kết thúc luôn, thời gian sớm hơn dự định. Về lăng mộ Ma Hạo, Yun có muốn đi, phần vì mưa, vì chân đau và cũng vì đệ V không thích mấy chỗ âm u nên Yun cắt luôn chỗ đó. Mấy chị em ra khỏi cổng và quay lại chỗ giữ đồ, chỗ giữ đồ thực ra là 1 quán ăn, nên đã quyết định ăn cơm ở quán luôn, chứ mưa gió quá mà, lại đang giờ cơm trưa. Có kinh nghiệm ăn uống rồi, nên chỉ gọi 1 món, trưa đó Yun gọi 1 tô canh ăn cho ấm bụng, được chủ quán giới thiệu là món đặc trưng của vùng, gọi là xiba tofu, một loại canh đậu hũ nấu với xúc xích. Tô canh cũng lớn lắm, giờ không nhớ chính xác giá tiền nhưng Yun nhớ mang máng là 20 tệ cỡ đó thôi. Tiền cơm thì vẫn như cũ, đâu cũng 2 tệ/ người và bát chén thì 1 tệ/ người. Quán có tặng 1 bình trà ấm. Review nữa là xiba tofu ăn được, hợp vị cả 3 chị em. Lời nhắn cho các cô bạn ăn chay của Yun: Đi TQ tha hồ ăn chay nhé, món nào cũng rau và đậu hũ không á, Yun yun không ăn chay cũng sắp thành ăn chay rồi nè.
Bữa trưa đạm bạc với 1 tô canh Xiba tofu to đùng |
Tới ga Thành Đô sớm hơn dự định do được giải quyết đi chuyến tàu lúc 2h hơn. Yun đi chuyến tàu đêm từ Thành Đô đi Đồng Nhân lúc 7h tối lận, mấy chị em chờ tàu không biết làm gì, ngồi chơi rồi ăn mì gói ở nhà ga. Mì gói là món ăn đặc trưng ở ga tàu, cho nên ở Bắc Du (1), Yun khuyên mọi người nên mua mì và thủ sẵn 1 cái tô là vậy đó, mì gói ở TQ mắc, mua ở ga 7-8 tệ, hoặc mua ở mấy tiệm tạp hóa 5-6 tệ gì đó (dĩ nhiên là mì có cả tô giấy), thế nên đi TQ mua mì gói từ VN qua ăn cho rẻ, keke. Đệ D sau phi vụ trễ tàu lúc chiều nên em ấy cảnh giác hơn, thỉnh thoảng đi đảo một vòng xem giờ tàu chạy có thay đổi không. Yun quan sát và nghĩ thầm trong bụng: "Có tư chất đó, hihi", nhưng Yun không có ghẹo em ấy, vì có em ấy trợ giúp những việc vặt như vậy Yun cũng đỡ lo nhiều việc. Ai nói đi bụi dễ chứ Yun thấy Yun đi bụi đầu óc lúc nào cũng phải lo đánh đông dẹp bắc hết á, ở đó mà dám nghỉ ngơi. Sểnh ra là mất của, mất thời gian thậm chí mất mạng ấy chứ. Khổ vậy thui, nhưng Yun vẫn thích đi bụi, vì có những giây phút thăng hoa khi được ngắm cảnh đẹp, những lúc quật lại được đám người bản xứ lưu manh muốn lừa lọc mình, những lúc đi trên tàu đêm gió lộng để có cảm giác của một kẻ hành tẩu giang hồ chính cống, kakaka.
Một giờ đồng hồ trước giờ tàu khởi hành, trước đó 2 ông soái đệ của Yun đã đi lang thang đâu đó, thấy đệ D quay lại, Yun bảo em ấy giữ hành lí để Yun tranh thủ đi vệ sinh và coi bảng điện tử lại cho chắc cú. Thấy trên bảng đã hiện lên trạng thái check-in ra ga, và đang là chuyến tàu đứng đầu trong bảng điện tử rồi. Yun nhanh chóng trở về hỏi đệ D là đệ V đâu, nãy nói đi vệ sinh sao lâu vậy, tới giờ check-in rồi. Yun bảo đệ D vô nhà vệ sinh gọi to tên em ấy, nếu trong phòng vệ sinh thì ắt sẽ nghe. Đệ D đi xong lát sau quay lại, bảo có gọi rồi mà không thấy trả lời. Yun bảo đệ D đi loanh quanh nhà ga tìm ông con về ngay lập tức, vì đây là tàu chợ, khách sẽ đông và xếp hàng làm thủ tục sẽ rất lâu. Đệ D cũng hớt hải đi loanh quanh tìm nhưng không thấy. Yun thì bắt đầu muốn nổi khùng lên, nếu là em út ở nhà chắc phải kí vỡ sọ rồi, lúc chiều vừa suýt bị trễ tàu mà giờ vẫn còn đi lang thang không tỉnh ngộ ra. Yun là người rất ghét cái tính sàng xê vớ vẩn, ở xứ lạ quê người, không nói tiếng mẹ đẻ nên lúc nào Yun cũng trừ hao tới ga và làm thủ tục sớm. Đoán tình hình là ông con lại giở thói hâm hâm đi loanh quanh đâu đó trong ga thôi, không thể nào bị bắt cóc trong nhà ga được, vì đã vào trong nhà ga, muốn ra ngoài là cả vấn đề. Thế nên Yun quyết định dạy cho một bài học về giờ giấc bằng cách kêu đệ D mang hết đồ đạc theo và xếp hàng chờ check-in, chứ chờ thêm nữa sợ trễ vì dân chúng xếp thành hàng dài ngay cổng ra ga rồi. Vé tàu và tiền thì của ai người nấy giữ (Yun làm vậy để tránh mất hết cả 3 vé cùng lúc), nên lát ông con tới sau check-in sau, còn lang thang trễ tàu thì tự đi mà mua vé khác để tới Đồng Nhân. Vụ giờ giấc, Yun rất giống sư phụ của mình, có lần sư phụ tổ chức đi ra Huế chơi, có một nhóm đánh lẻ không về xe đúng như giờ quy ước, thay vì để cả đoàn chờ, sư phụ đã lệnh cho xe chạy luôn, cái nhóm vài người vô kỉ luật đó cuối cùng phải bắt taxi từ Huế về khách sạn ở Đà Nẵng. Từ đó về sau, đi chơi với sư phụ, ai nấy đều răm rắp giờ. Hai chị em xếp hàng được một lát thì thấy ông con hớt hải chạy dáo dác tìm, đệ D thấy từ xa nên vẫy tay ra hiệu, Yun im lặng không thèm nói gì luôn. Nói ra thành ra Yun là người nhỏ mọn. Yun sở dĩ viết ra đây không phải muốn bêu gì đệ của mình, em ấy là thằng đệ mà Yun rất cưng (cả bà bạn của Yun cũng biết Yun rất cưng chú ta luôn mà). Yun nói ra vì nghĩ chắc ai đó độc giả sẽ cần, nhiều người tuy đã qua tuổi trưởng thành nhưng có nhiều "tánh kì". "Tánh kì" rất khó nói với nhau, vì nói ra thì xa nhau, mà không nói thì lại ảnh hưởng tới những người khác, "tánh kì" không phải dạy mà cải thiện được, nó phụ thuộc vào sự tinh tế của mỗi người, vì dạy chuyện này lại phát sinh ra chuyện khác chưa dạy, mà mỗi chút mỗi nói thành ra Yun thấy mình là người quái đản chứ không phải em ấy nữa. Yun đã bảo rồi, chọc tức Yun là Yun soi ghê lắm, kakaka. Có phải là Yun già rồi trở nên khó tính khó nết quá không? Không biết bao dung với em út gì cả, thực tình nhắc nhở chỉ muốn em ấy tốt hơn thôi, ít nhất đừng có mang cái văn hóa lùn trong cuộc sống, người tài là đáng quý, nhưng nếu thêm tinh tế nữa thì quả thật mới là tuyệt vời. Mà Yun nghĩ, thông minh như em ấy chắc cũng không cần tới Yun phải dạy đâu. Sau vụ đó tuy Yun không nói câu nào với em ấy về vụ tàu xe, nhưng có vẻ đã có ý thức giờ giấc cho tới lúc kết thúc chuyến đi luôn. Có thể khi đọc được những dòng này, em ấy đã vô cùng giận Yun, nhưng Yun tin rằng, khi tới độ tuổi nhất định, em ấy cũng sẽ xử cái đám đồ nhi hay đi trễ của em ấy còn ghê hơn Yun nữa, cứ chờ mà xem. Độc giả nghe tới đây chắc sợ bà cô khó tính Yun Yun rồi phải không? :)
Giải thích về việc mua vé xe lửa tới Đồng Nhân, Yun xuống Đồng Nhân không phải vì muốn đi tới Đồng Nhân ngoạn cảnh đâu, mà Yun muốn đi Phượng Hoàng cổ trấn. Có nhiều cách để đi Phượng Hoàng, từ Thành Đô có thể mua vé xe lửa tới Trương Gia Giới, rồi mua vé xe bus đi Phượng Hoàng, cách này dễ đi nhất, vì những địa điểm du lịch phổ biến. Cách 2 là từ Thành Đô đi xe lửa tới Hoài Hóa (nhà ga lớn), rồi từ Hoài Hóa đi bus tới Phượng Hoàng. Cách Yun đi (cũng là cách chua nhất) là từ Thành Đô đi Đồng Nhân, rồi từ Đồng Nhân đi bus tới Phượng Hoàng. Sở dĩ Yun cho nó là cách khó nhất trong 3 cách Yun kể trên vì Đồng Nhân là ga nhỏ xíu so với các nha ga khác, không có khách nước ngoài bén mảng tới, việc đó đồng nghĩa với việc bạn phải giao tiếp hoàn toàn như người địa phương, không nói được tiếng Trung thì bọn bán vé nó không thèm quan tâm tới bạn đâu. Sở dĩ Yun vẫn chọn Đồng Nhân vì Đồng Nhân gần hơn Hoài Hóa một chút, và cũng muốn thử cảm giác "chị đại" của mình một chút, khách nước ngoài họ chọn xuống ga Hoài Hóa cho an toàn. Các thông tin về du lịch TQ bằng tiếng Anh Yun từng đọc đa phần đều chủ yếu chỉ khách xuống ga Hoài Hóa, không một ai nhắc đến cái ga Đồng Nhân bé nhỏ này. Một tối khi đang lang thang trên mạng, Yun có đọc được chỉ dẫn của một người TQ đang sống ở Bắc Kinh là ga Đồng Nhân sẽ gần hơn (dĩ nhiên là viết bằng tiếng Trung), từ đó Yun cũng muốn thử làm như người TQ cho biết, vì cái gì người ta làm nhiều thấy không phong cách gì cả.
Xe lửa đi Đồng Nhân dạng
tàu chợ, Yun mua vé ngồi cứng chỉ có 105 tệ cho hành trình Thành Đô – Đồng
Nhân, khoảng 350k vnd thì quả là không mắc, vì đi cả một đêm mới tới được. Nếu bạn
có điều kiện có thể đi vé ngồi mềm hoặc giường nằm sẽ thoải mái hơn. Yun có hỏi
2 ông đệ của Yun trước, vì biết có 1 ông chứng trong nhóm rồi, nếu ai muốn ngồi
mềm hoặc ngủ giường thì nói để Yun mua vé riêng cho, còn Yun sẽ ngồi cứng. Hỏi
trước để sau này mà dám mở miệng than thì Yun có đủ lí do để quạt cho 1 trận
nên thân, kakaka. Tuyến xe lửa đường dài trước Yun đã chìu ý mua vé tàu nhanh
cho rồi, lần này Yun không muốn chìu nữa, vì cái gì cũng vậy, chìu riết sinh
hư. Chìu tới vậy mà tới Thành Đô còn dám giở thói giận hờn nguyền rủa Yun nữa
đó, làm như Yun sung sướng bắt ông con chịu khổ một mình vậy, thật chẳng biết
điều mà. Làm việc gì Yun cũng hướng tới sự công bằng, những người biết điều mà
sống với Yun thì thoải mái tinh thần lắm, vì yên tâm Yun không bao giờ cà khịa
trước, còn lanh chanh thì chờ đó, Yun xử cho triệt cái thói đó, cho khỏi đẻ trứng
luôn. Keke, chị đại mà J Nói là ghế ngồi cứng, nhưng ghế vẫn mềm,
có điều hơi chật chội và không thể ngả lưng ra sau thôi. Dù sao cũng tốt hơn so
với tưởng tượng của Yun. 3 vé ngồi có số thứ tự liên tục, nhưng khi vào khoang
tàu mới biết có 1 vé không cùng băng mà ở dãy bên kia lận, vé đó của Yun. Vì trước
giờ 2 ông con lúc nào cũng đi chung với nhau nên Yun ngồi một mình cũng thường
thoai, cái cặp này trong trường ai cũng biết là một cặp trời ...đánh, à nhầm nhầm,
trời sinh keke. Lát sau ông đệ chứng của Yun bảo với Yun: “Chị qua ngồi với D
đi, em ngồi 1 mình cho, để chị ngồi 1 mình sao được”. Ngạc nhiên chưa, lâu rồi
mới thấy ông con ga lăng “biết điều” kinh hồn luôn, keke. Chỗ Yun ngồi thì có cửa
sổ, nhưng đổi chỗ xong thì không có cửa sổ nữa, với trời cũng tối rồi, ngồi cửa
cũng không thấy được gì nên Yun ngủ thôi. Tàu chợ nên người đông và khá xô bồ,
đi 1 mình nên để ý túi tiền bạn nhé. Ông đệ chứng ngồi một mình với những người
bản xứ, có một thằng nhóc ngồi kế ông con, bị ông con gọi là tiểu yêu quái hay
cái gì đó mà Yun không nhớ rõ, kaka. Thằng nhóc ngồi chán thì có một cô gái
khác tới ngồi kế. Cô bé này khá xinh xắn, kì này cho ông con càu
nhàu suốt đêm luôn, keke. Trùng hợp là cô gái ngồi kế đệ V cũng xuống Đồng Nhân luôn, haha. Còn tấm hình là nửa đêm Yun thức dậy chụp được, để sau này chú ta la làng lên mang ra khoe, hehe. Yun ngồi kế đệ D, tối ngủ thỉnh thoảng dựa vai đệ ngủ
cũng hơi bị êm, (cái này không phải Yun cố ý đâu, ngủ say quá giật mình tỉnh
dậy thấy dựa rồi cho nên giờ có dựa hay không dựa cũng bị tính là có rồi, nên
thôi dựa ngủ luôn cho khỏe, gác thêm cái khăn lên vai đệ ấy nữa ngủ rất êm, keke). May mà dựa vào đệ D, chứ dựa vào ông đệ V, thể nào sáng
hôm sau chú ta cũng quát cho Yun một trận cho coi. Ông
ta rất khó tính với phụ nữ và hay đánh giá này nọ lắm đó, cho nên Yun cũng phải
kiêng cữ những thứ chú ta hay soi chứ không dám nhờn với chú ta đâu, kakaka.
![]() |
Zai nhân ngồi cạnh đệ V trong chuyến tàu đi Đồng Nhân |
Bà tám nhiêu đây thôi. Mời bạn đón đọc tiếp kì sau về Phượng Hoàng cổ trấn.
Thứ Ba, 16 tháng 7, 2019
Bắc Du (3)
Nga Mi sơn, một trong Tứ đại Phật giáo danh sơn
Ngồi vật vờ ở ga Nam chờ tàu đi Nga Mi, tới 9h tối tàu cũng khởi hành. Tàu cao tốc như tàu từ Quảng Châu đi Thành Đô. Giá vé 62 tệ, cộng với 4 tệ di chuyển bằng xe điện ngầm từ ga Đông sang ga Nam nữa. Thời gian di chuyển từ Thành Đô đên Nga Mi hơn 1h. Vì là những vé cuối, nên 3 chị em không ngồi chung với nhau được, có 2 vé ngồi cạnh nhau và 1 vé ngồi băng trên. Cả ngày đi chơi mệt, cộng với buồn bực chú đệ chứng của Yun, nên Yun Yun ngồi băng trên một mình cùng với những hành khách khác, băng dưới 2 đệ ngồi cạnh nhau cùng với những người Trung khác. Yun mệt nên lên tàu được chút là ngủ say không biết gì, ở dưới 2 chú đệ làm gì Yun cũng không biết, gần tới ga cuối, hành khách đã thưa dần, băng ghế Yun đã trống người, đệ D mới từ băng dưới đi lên gọi Yun dậy, bảo là sắp tới rồi.
Đệ D cũng méc Yun là trong lúc Yun Yun ngủ, đệ V đã kịp có bạn Trung của mới quen ngồi kế. Yun Yun hỏi sự tình, thì ra đệ V trong lúc ngồi tàu buồn chán đã lấy giấy bút ra vẽ, thằng Trung ngố ngồi cạnh ghế thấy đệ ấy vẽ đẹp quá nên chụp hình bức họa của đệ V rồi đăng lên mxh cho bạn bè nó xem, rồi bắt chuyện qua lại rồi có bạn luôn. Mọi người thấy đệ của Yun tài hoa chưa, Yun rất thích 2 đệ của mình vì tài hoa quá đỗi đó, 2 đệ đều nấu ăn ngon, đặc biệt là học rất giỏi, Yun luôn ngưỡng mộ người tài mà. Tuy nhiên những người tài hoa thường hay rất chứng, cổ nhân đúc kết rồi, keke. Thằng ngố Tàu ngồi băng sau của đệ nghe được gì đó cũng chồm lên hóng hớt chuyện với thằng ngồi cùng băng ghế với đệ. Hình như cả bọn rất hào hứng. Đệ D méc xong câu chuyện để Yun kịp hiểu, Yun cũng quay xuống nói qua nói lại với hai thằng bạn mới của đệ. Thằng ngồi kế đệ V thì nói tiếng Anh tệ hơn, nhưng thằng ngồi băng cuối thì nói tốt hơn. Kinh nghiệm đi bụi lâu năm, chớp thời cơ, Yun Yun lóe lên ý nghĩ, liền lân la bắt chuyện với thằng ngồi băng sau, hỏi xem nó đi du lịch hay về nhà. Nếu đi du lịch thì hỏi nó ở khách sạn nào, vì dù sao tụi Yun xuống ga Nga Mi cũng hơn 10h đêm rồi, tối vậy kiếm khách sạn rất khó dù Yun đã chuẩn bị data khách sạn giá rẻ từ trước ở làng Báo Quốc dưới chân núi. Tối thế này biết cái làng quỷ ma đó ở đâu. Thằng nhóc bảo nó là sinh viên, nó sẽ về kí túc xá. Nó chỉ Yun lên trang gì đó search phòng ở, thấy phòng ở giá tương đối hợp lí đúng cái chỗ Yun nhắm từ trước khi đi TQ, Yun mừng quá bảo nó: "Tao cũng đang tính ở chỗ này, nhưng không biết đường đi từ ga xe lửa tới đó bao lâu, giờ cũng tối rồi". Nó cũng nhiệt tình, bảo mày ra ga đi taxi tới đó khoảng 10 tệ à (34k nvd). Yun mặt dày nhờ vả nó ra ga có thể gọi taxi đưa tới chỗ đó được không? Vì trời đã khuya, nói qua nói lại với tài xế cũng phát mệt. Nó người Trung, nói chuyện cũng dễ hơn. Nhóc ta vui vẻ đồng ý, người gì đâu trai đẹp mà còn dễ thương ghê vậy đó, kekekeke.
Ra khỏi ga bạn cần phải scan vé tự động lần nữa, Yun lấy nhầm vé tuyến Quảng Châu - Thành Đô nhét vào máy scan (vé tàu hỏa y như nhau à, nên hay nhầm) nó không nhận, tưởng máy bị mát, làm hoài không được, thằng nhóc sinh viên bảo Yun gọi nhân viên trợ giúp. Sau cùng không hiểu sao Yun biết được nguyên nhân là mình scan nhầm vé, có lẽ mệt mỏi khiến đầu óc Yun lú lẫn luôn rồi. Nhóc con thấy Yun trục trặc như vậy cũng chịu khó đứng chờ, dù Yun biết trời đã khuya, ai cũng nôn về nhà cả. Ra khỏi nhà ga, gọi xe cho bọn Yun xong, dặn tài xế cẩn thận, nhóc ta còn vẫy tay tạm biệt nữa. Tiếc là TQ ko dùng facebook, chứ ko Yun cũng muốn kết bạn với nhóc con này.
Đệ D cũng méc Yun là trong lúc Yun Yun ngủ, đệ V đã kịp có bạn Trung của mới quen ngồi kế. Yun Yun hỏi sự tình, thì ra đệ V trong lúc ngồi tàu buồn chán đã lấy giấy bút ra vẽ, thằng Trung ngố ngồi cạnh ghế thấy đệ ấy vẽ đẹp quá nên chụp hình bức họa của đệ V rồi đăng lên mxh cho bạn bè nó xem, rồi bắt chuyện qua lại rồi có bạn luôn. Mọi người thấy đệ của Yun tài hoa chưa, Yun rất thích 2 đệ của mình vì tài hoa quá đỗi đó, 2 đệ đều nấu ăn ngon, đặc biệt là học rất giỏi, Yun luôn ngưỡng mộ người tài mà. Tuy nhiên những người tài hoa thường hay rất chứng, cổ nhân đúc kết rồi, keke. Thằng ngố Tàu ngồi băng sau của đệ nghe được gì đó cũng chồm lên hóng hớt chuyện với thằng ngồi cùng băng ghế với đệ. Hình như cả bọn rất hào hứng. Đệ D méc xong câu chuyện để Yun kịp hiểu, Yun cũng quay xuống nói qua nói lại với hai thằng bạn mới của đệ. Thằng ngồi kế đệ V thì nói tiếng Anh tệ hơn, nhưng thằng ngồi băng cuối thì nói tốt hơn. Kinh nghiệm đi bụi lâu năm, chớp thời cơ, Yun Yun lóe lên ý nghĩ, liền lân la bắt chuyện với thằng ngồi băng sau, hỏi xem nó đi du lịch hay về nhà. Nếu đi du lịch thì hỏi nó ở khách sạn nào, vì dù sao tụi Yun xuống ga Nga Mi cũng hơn 10h đêm rồi, tối vậy kiếm khách sạn rất khó dù Yun đã chuẩn bị data khách sạn giá rẻ từ trước ở làng Báo Quốc dưới chân núi. Tối thế này biết cái làng quỷ ma đó ở đâu. Thằng nhóc bảo nó là sinh viên, nó sẽ về kí túc xá. Nó chỉ Yun lên trang gì đó search phòng ở, thấy phòng ở giá tương đối hợp lí đúng cái chỗ Yun nhắm từ trước khi đi TQ, Yun mừng quá bảo nó: "Tao cũng đang tính ở chỗ này, nhưng không biết đường đi từ ga xe lửa tới đó bao lâu, giờ cũng tối rồi". Nó cũng nhiệt tình, bảo mày ra ga đi taxi tới đó khoảng 10 tệ à (34k nvd). Yun mặt dày nhờ vả nó ra ga có thể gọi taxi đưa tới chỗ đó được không? Vì trời đã khuya, nói qua nói lại với tài xế cũng phát mệt. Nó người Trung, nói chuyện cũng dễ hơn. Nhóc ta vui vẻ đồng ý, người gì đâu trai đẹp mà còn dễ thương ghê vậy đó, kekekeke.
Ra khỏi ga bạn cần phải scan vé tự động lần nữa, Yun lấy nhầm vé tuyến Quảng Châu - Thành Đô nhét vào máy scan (vé tàu hỏa y như nhau à, nên hay nhầm) nó không nhận, tưởng máy bị mát, làm hoài không được, thằng nhóc sinh viên bảo Yun gọi nhân viên trợ giúp. Sau cùng không hiểu sao Yun biết được nguyên nhân là mình scan nhầm vé, có lẽ mệt mỏi khiến đầu óc Yun lú lẫn luôn rồi. Nhóc con thấy Yun trục trặc như vậy cũng chịu khó đứng chờ, dù Yun biết trời đã khuya, ai cũng nôn về nhà cả. Ra khỏi nhà ga, gọi xe cho bọn Yun xong, dặn tài xế cẩn thận, nhóc ta còn vẫy tay tạm biệt nữa. Tiếc là TQ ko dùng facebook, chứ ko Yun cũng muốn kết bạn với nhóc con này.
Tới làng Báo Quốc, tụi Yun bước xuống xe, cả làng tối om, lúc đó đã 11h khuya. Yun không chắc có phải là cái làng Yun muốn tới không. Bác tài thì bảo xuống xe đi, tới rồi đó, bác ta bảo cứ đi vào hẻm là có khách sạn, nhận tiền xong bác ta lái xe biến mất hút trong màn đêm tịch mịch của vùng Nga Mi yên tĩnh. Yun và 2 đệ đi vào cái hẻm bác tài chỉ, các khách sạn hầu như đã đóng cửa, hoặc nếu còn mở thì chỉ để một chiếc đèn mờ mờ phía trước mà không thấy người đâu. Cả con hẻm vắng tanh, không người qua lại, tiếng chó sủa đâu đây khi thấy có 3 người khách lạ mệt mỏi đang rảo bước lang thang như đi tìm kiếm một thứ gì đó. Một chị gái tò mò chạy ra ngó 3 chị em Yun như sinh vật lạ. Hỏi han gì đó, nhưng Yun không nói tiếng Trung mà hỏi chị ta có nói được tiếng Anh không, chị ta lắc đầu rồi biến mất vào trong nhà của mình. Đệ Yun mở bản đồ từ di động, bảo đi lên 1-2 con hẻm kế tiếp thử xem sao, vì khách sạn Yun nói nằm ở hẻm kế trên bản đồ. Thế là 3 chị em lầm lũi đi trong màn đêm, rảo bước vào trong 1-2 ngõ kế tiếp tìm kiếm. Tới ngõ thứ 3, ở cuối ngõ có 1 khách sạn còn sáng đèn, nhân viên tiếp tân vẫn còn thức. Yun quan sát và dùng cảm quan đi bụi gần 10 năm của mình để dò xét, cảm giác khách sạn này không đắt lắm và đang ế khách. Yun mạnh dạn bước vào hỏi thăm, cô tiếp tân khách sạn này nửa chữ tiếng Anh bẻ đôi không biết, Yun dùng tiếng Trung hỏi phòng và trả giá. Giá 120 tệ/phòng có 2 giường. Trực giác thấy khách sạn này đang ế nên Yun trả giá luôn, dù đang rất mệt chỉ muốn đi ngủ ngay. Cô ấy chịu bớt cho Yun thành 90 tệ/ phòng. Yun đòi coi phòng trước, phòng sạch đẹp, 2 đệ rất ưng ý. Tầng trên lầu các phòng đều không thấy có khách. Cô ta mở 2 phòng cho tụi Yun xem xong thì cả nhóm Ok chịu ở lại. Hai đệ mừng như bắt được vàng, vì chắc đã rất mệt. Lý do Yun không dẫn theo tiểu thư, thiếu gia đi bụi chung với mình là vậy đó. Thường trong hoàn cảnh như vậy rất hay bị các vị tiểu thư phản ứng càm ràm hoặc đòi ở đại chỗ nào cho xong, vì họ không muốn đi tìm phòng rẻ hoặc trả giá gì nữa, nên đi chơi lúc nào cũng trả tiền ngu kha khá. Yun xuống dưới làm thủ tục check in cùng cô tiếp tân. Yun đặt phòng 3 đêm, 90 tệ x3 = 270 thôi nhưng cô tiếp tân cứ bắt Yun trả 540 tệ. Yun không hiểu vấn đề nên ức lắm, cô ta giải thích là phải nhân 2 lên. Yun suy đoán 1 hồi nghĩ rằng chắc 2 cái giường, nãy cô ta chơi láo nói 1 giường 90 tệ chăng? vậy 2 giường là 180 tệ???? Dù gì cũng tối rồi, chắc 2 đệ đã phá nát phòng ở của ng ta trên lầu, cũng ko tiện bắt 2 em ấy đi kiếm tiếp, nên Yun đồng ý trả 540 tệ. Kì kèo hồi nữa cô ta bớt cho 40 tệ, Yun phải trả 500 tệ cho 3 đêm và cọc 50 tệ. Tính ra cũng được, vì ở dorm chỗ Thành Đô mấy chị em đã phải trả mỗi người 50 tệ/ đêm rồi. Đằng này có phòng riêng, khỏi ở chung với người khác, trong phòng có đầy đủ tiện nghi, kể cả ấm đun nước nóng ăn mì. Yun lên phòng kể với 2 đệ vụ 2 giường nên giá gấp đôi, 2 đệ cũng ấm ức lắm. Sau đó mấy chị em tắm rửa rồi đi ngủ, cũng phải qua nửa đêm rồi, 2 đệ ngủ 1 giường hơi chật. Yun được 1 mình một giường chăn êm nệm ấm. Tối đó mọi người đều mệt nên ngủ rất ngon.
Phòng 2 giường thuê ở Nga Mi, đây là 1 giường của Yun Yun |
Sáng hôm sau thức dậy, đệ V thấy có 2 thẻ từ quét mã vào phòng, mới hỏi Yun, Yun sau một giấc ngủ ngon, chợt thông minh ra, hiểu vấn đề rất nhanh. Hóa ra hôm qua hôm qua cô tiếp tân tính giá 2 phòng cho bọn Yun, tức một phòng có 90 tệ, cô ta cho bọn Yun thuê 2 phòng chứ không nghĩ 3 chị em chỉ dùng 1 phòng, vì 1 giường ngủ 2 người là quá chật. Yun xuống nói với tiếp tân, sáng nay lại là cô khác, nhưng cô nào cũng không nói được tiếng Anh, Yun phải vất vả sử dụng vốn từ vựng rất ít của mình để giải thích cho cô ta hiểu là chỉ thuê 1 phòng. Cô ta cuối cùng cũng hiểu ra và nói phòng đó tiêu chuẩn 2 người, không thể cho 3 người thuê, nhưng cô ta sẽ giúp Yun gọi điện cho bà chủ hỏi ý kiến xem sao. Cô ta bắt đầu quay số cho bà chủ, nói 1 hồi gì đó mà Yun nghe câu được câu chăng, xong cô ta đưa máy cho Yun. Bà chủ của cô ta, cũng ù ù cạc cạc không nói được tiếng Anh, cố gắng lắm chị ta mới nặn được câu là chị ta đồng ý, kêu Yun di chuyển hành lí qua 1 phòng còn lại, chị ta đồng ý trả 140 tệ cho Yun, nhưng vì ở phòng 3ng nên tụi Yun sẽ không có suất ăn sáng. Yun đồng ý luôn, dù gì Yun cũng muốn ra ngoài làng ăn cho có cảm giác. Cuối cùng lấy được một mớ tiền ngu về. Yun lên phòng nói với 2 đệ là tối qua vì sự nhầm lẫn của mình mà phải trả tiền 2 phòng, nên Yun sẽ trả tiền 1 phòng cho tối qua, 2 đệ sẽ trả tiền 1 phòng thôi, nhưng 2 đệ ko đồng ý, bảo cứ chia đều ra. Thấy cũng áy náy và quê độ với 2 nhóc con. Đó là Yun đã nói được chút tiếng Trung mà còn bị vậy, thử hỏi ông con đệ chứng của Yun tự đi 1 mình còn như thế nào nữa. Yun phát hiện ra khu Nga Mi không hề có người Việt đi du lịch, dân Tây cũng có 1-2 chú mà nhóm Yun gặp phải lúc leo núi thôi. Nga Mi sơn là nơi dành cho người TQ đi du lịch là chủ yếu, nên các khách sạn nhân viên không cần học nói tiếng Anh, họ chả thèm care một vài khách ngoại quốc làm chi, chỉ cần phục vụ cho người TQ là đủ ăn rồi, dân TQ đi Nga Mi đông như quân Nguyên, dù cho là ngày thường, không phải lễ hay cuối tuần gì cả.
Sáng vừa ra khỏi khách sạn, bọn Yun được một chị bánh bèo ăn vận thời trang đứng ngay đầu ngõ chào mời đi tour núi Nga Mi, cô nàng cũng không nói được tiếng Anh, nhưng Yun muốn cải thiện ngôn ngữ tiếng Trung của mình, nên cũng đứng lại bà tám giá cả xem sao. Bánh bèo hứa là giá tour bên bánh bèo rẻ ngang giá đi tự túc. Yun tò mò nên cũng dừng lại hỏi thông tin, bánh bèo giải thích các chi phí vé cổng và nói chồng cô ta có xe du lịch, sẽ đưa 3 người bọn Yun lên núi với giá bằng giá đi bus công cộng. Yun nửa tin nửa ngờ hỏi giá, thì thấy giá bus mà Yun tham khảo trên mạng cho từng người so với giá thuê xe hơi của bên bánh bèo là tương đương với giá vé 3 chị em cộng lại. Nhưng vì bus hay xe hơi cũng sẽ không lên tới đỉnh, chỉ dừng lưng chừng núi rồi cho khách leo bộ hoặc đi cáp lên, sau đó chờ khách xuống mới rước về. Kinh nghiệm lão luyện của một kẻ giang hồ lâu năm, Yun thấy nguy cơ có thể bánh bèo sẽ thu tiền trước, đưa bọn Yun lên, rồi không thèm chờ bọn Yun xuống đi về thì biết tìm cô ta ở đâu? Cho nên Yun nói với bánh bèo là vì tao sợ bị mày lừa, nên tao tính vầy, mày đưa bọn tao lên sườn núi, sau đó bọn tao tự trèo lên đỉnh chơi, khi nào xuống mày rước bọn tao về làng, về tới làng tao mới trả tiền cho chắc kèo, chứ mày đưa lên rồi về trước tao biết tìm mày ở đâu? Bánh bèo suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, ngoắc tay kêu chồng chị ta đánh xe tới chở bọn Yun. Giá cả đã thỏa thuận từ trước, nhưng Yun bị bọn Trung đểu chơi xỏ vài lần rồi nên để yên tâm, Yun bắt bánh bèo ghi lại giá cả xe đã thỏa thuận với chị ta ban nãy lên tờ giấy và kí tên, để tránh tình trạng về tới nhà bọn họ đòi thêm tiền mà không bằng không chứng. Bánh bèo ghi một con số đắt gấp 3 giá mà Yun đã thỏa thuận từ trước, nhận thấy bánh bèo này không đáng tin, Yun kêu 2 sư đệ biến luôn không lằng nhằng nữa. Bánh bèo chạy theo gọi bọn Yun lại trong sự tuyệt vọng, hứa giảm giá cho, nhưng 3 chị em Yun chực thẳng hướng bến xe bus lên núi mà đi không thèm quay đầu lại. May mà Yun còn thông minh, nếu không tối hôm đó đi chơi xong về bị trả 1 khoản tiền lớn chắc Yun ngồi mà tức, chưa kể bị 2 chú đệ trảm vì cái tội ngu liên hoàn nữa, kekeke.
Tới trạm mua vé xe bus lên núi, cách khách sạn bọn Yun ở chưa tới 5 phút đi bộ, tụi Yun vào quầy vé, nghiên cứu tuyến đi, coi bản đồ ở quầy cho tiến hóa bản thân đã, rồi mới xếp hàng mua vé, nhân viên ở quầy vé Nga Mi chỉ nói tiếng Trung thôi nhé, không biết tiếng Anh. Yun hỏi giá vé từng tuyến, có 2 tuyến chính, tuyến lên giữa núi vé bus là 40 tệ khứ hồi, tuyến lên sườn núi gần đỉnh là 90 tệ khứ hồi. Vé cổng vào núi Nga Mi là 160 tệ, có thời hạn 3 ngày. Mua vé bus là phải mua luôn vé cổng. Ngày đầu Yun quyết định lên đỉnh trước nên mua vé cổng 160 tệ/ người và bus 90 tệ/ người. Mua xong thì qua máy quét hành lí và ra cổng xe bus đi thôi. Dịch vụ xe bus lên núi cũng có 2- 3 cty cung cấp, bọn Yun đi bus của công ty có logo hình con ngựa như vậy nè:
Xe bus lên núi Nga Mi |
Đường xe lên núi khoảng hơn 60km, căn bản là không thể đi bộ được, mua vé xe bus là lựa chọn gần như duy nhất nếu bạn không tham gia tour leo đường bộ (leo đường bộ chắc cũng 2-3 ngày đó). Bus chỉ lên tới lưng chừng núi, thả khách xuống, từ lưng chừng núi, khách có thể đi bộ một đoạn ngắn rồi mua vé đi cáp treo lên đỉnh cho nhanh (khoảng 160 tệ khứ hồi), còn không đi cáp thì cũng có thể leo bộ. Đường leo bộ không hề ngắn nhé. Vì muốn tiết kiệm chi phí, 3 chị em Yun quyết định leo bộ. Thời gian leo bộ lên và xuống là hết 1 ngày rồi đó, tụi Yun leo lên tới đỉnh đã hơn 2h chiều, chỉ có 1h đồng hồ chụp hình trên đỉnh núi thôi. Trong lúc leo núi và chụp hình, tụi Yun thấy một lão ông đã già cũng đang leo núi một mình mà không đi cùng ai. Ông già đi từng bước chậm chạp, bị các nhóm leo núi đi qua và bỏ lại. Tới khi nhóm Yun chuẩn bị vượt qua ông lão thì Yun có một chút thông cảm, nhưng đường còn xa quá, đi chung với ông già thế này bao giờ mới lên tới đỉnh? tính đi cùng ông nhưng thôi làm lơ luôn cho rồi, Yun hỏi ý kiến 2 đệ, 2 đệ cũng sợ mất thời gian chờ ông, trong khi lúc đó đã quá trưa. Cả nhóm rượt nhau chạy lên các bậc thang lên núi, vừa rượt vừa chạy vừa chụp hình rồi đứng lại thở vì mệt. Lúc đó có một nhóm đang xuống núi ngược chiều, thấy ông lão đang đi đằng sau bọn Yun, tưởng là ông của bọn Yun nên một thím 2 trong nhóm đó nhắc bọn Yun sao không đỡ ông mà mạnh ai nấy chạy vậy. Yun mới dùng tiếng Trung giải thích là không phải ông của bọn tao, bọn tao chỉ đi cùng đường thoai. Thím 2 tặc lưỡi và ái ngại cho ông già. Yun cũng không thể làm lơ được nữa, đúng là số khổ mà, muốn làm người xấu đâu phải dễ. Ông già cũng hướng ánh mắt tới bọn Yun, chắc ý cũng muốn đi cùng. Yun thảo luận với 2 đệ, cả nhóm quyết định đỡ ông già đi cùng, lúc thì 2 đệ đỡ ông, lúc thì Yun lại thay phiên cho 1 đệ nghỉ tay chụp hình. Đệ D nói với Yun là hình như từ khi đỡ ông lên núi, đệ ấy thấy leo núi đỡ mệt hơn, có khi nào ông là bồ tát hóa thân thử lòng cả nhóm không? Đệ V quạt lại là do đi cùng ông già sức yếu phải đi từ từ đỡ mệt hơn thôi, ở đó mà khéo tưởng tượng. Cả nhóm cũng vừa đi vừa cười, đúng là định mệnh vướng phải ông già, muốn đi nhanh lên đỉnh cũng không được mà. Yun hỏi ông bao nhiêu tuổi, ông trả lời là 80 tuổi rồi. Ông không dùng phương ngữ Quảng Đông, cũng không nói Quan Thoại mà dùng tiếng địa phương nào đó, nên Yun rất khó hỏi chuyện. Lâu lâu cả nhóm phải dừng cho ông nghỉ 1 lát. Tới một ngôi chùa giữa đường đi, tụi Yun ghé vào chùa, Yun hỏi ông có muốn vào không? Ông bảo cũng vào. Thế là tạm nghỉ ở chùa để chụp hình, bái Phật. Xong xuôi lấy đào và bánh ra ăn, coi như ăn trưa luôn. Ông lão thấy bọn Yun đã ngồi ở cổng, chắc sợ bọn Yun bỏ lại hay sao ấy, nên cũng vội vàng ra ngồi gần tụi Yun, Yun mang đào ra mời ông ăn cùng luôn. Ăn xong 4 ông cháu tiếp tục lên đường, đi giữa đường, cho ông ngồi nghỉ, tự dưng ông mang từ trong túi ra 1 bọc đậu phộng rang ra mời nhóm bọn Yun ăn, tụi Yun từ chối kiểu gì nhưng ông không đồng ý, cứ nài nỉ nhận miết. Thấy vậy Yun nói 2 đệ lấy vài hạt ăn lấy lệ cho ông vui đi, còn đùa biết đầu là lộc của bồ tát ý, ăn cho thông minh leo núi cho nhanh. Sau khi bọn Yun chịu cầm vài hạt ăn ông lão mới thôi, kêu bọn Yun lấy thêm, nhưng Yun khoác tay từ chối. Ông nói thêm gì đó với Yun, tỏ vẻ ông rất xúc động khi gặp và leo cùng bọn Yun, tuy nhiên Yun chỉ nghe được ông nói cám ơn và bọn Yun là người rất tốt thôi, chứ ông nói tiếng địa phương khó nghe quá. Ông lão này cũng cừ thật, với tuổi 80 mà leo núi kiểu này khiến nhiều thanh niên có tính tiểu thư công tử phải ngã mũ đấy.
Đường lên núi Nga Mi |
Sư đệ đỡ ông leo núi |
Ba ông cháu ngồi chụp hình |
Ba chị em Yun cũng chụp nữa, Yun canh máy tự động. |
Cuối cùng còn cách đỉnh khoảng 3km nữa thì tới 1 trạm dừng có vài quán xá lưa thưa của người Tạng, bán các món thịt nướng hấp bốc mùi hấp dẫn, cả nhóm ai cũng thấm mệt. Tụi Yun dừng chút cho ông nghỉ ngơi, 1 nhóm xuống núi đi ngược chiều với bọn Yun động viên là cố lên, không xa nữa, khoảng 3km nữa là tới. Ông lão lúc này cũng khoác tay, ra hiệu cho bọn Yun tiếp tục đi lên đi, không cần đỡ ông nữa, ông sẽ đi 1 mình để ko làm lỡ thời gian của bọn Yun. Cả bọn thấy cũng đã gần 2h chiều mà chưa thấy đỉnh đâu, được ông tha cho, 3 thằng nhảy chân sáo rượt nhau chạy lên đỉnh núi xa mịt mù chưa biết khi nào tới. Cuối cùng qua 2h chiều cũng mò tới đỉnh, kiệt quệ tinh thần nhưng rất vui. Trên đỉnh núi nổi bật lên tượng đức Bồ Tát dát vàng cao sừng sững. Thành quả leo núi cả ngày của cả nhóm đó. Mấy chị em đi chụp hình, lạy Phổ Hiền bồ tát và khám phá xung quanh. Đỉnh Nga Mi sương mờ phủ quanh năm, tượng bồ tát lúc ẩn lúc hiện vì sương mù kéo đến. Không khí se lạnh, Yun có dặn 2 đệ mang theo áo ấm, lúc leo núi thì ra mồ hôi không thấy lạnh, chứ ở đỉnh núi nên có 1 cái khăn choàng và áo ấm mỏng thì tốt hơn.
Yun trên đỉnh Nga Mi (Đại Quang Minh) |
Hoa cỏ trên đỉnh núi Nga Mi |
Đỉnh Nga Mi mù sương |
Một bánh bèo bận đồ đẹp bơ phờ thở, chắc tính lên đỉnh "tác nghiệp" :) |
Để đỡ mệt khi xuống núi, đệ D rủ Yun hát bolero cho quên thời gian. Đi mệt nên hát không ra hơi đâu nhé mọi người, chủ yếu vui thôi. Đây là điệu hát Bolero xuống núi Nga Mi song ca cùng sư đệ. Hai đệ rất lầy, một đệ chịu hát, một đệ chịu quay clip :) Lúc xuống tới trạm bus để lên xe về, một chuyện hi hữu đã xảy ra, bạn đoán được chuyện gì không? Ông già mà leo núi cùng bọn Yun cũng ngồi chung 1 xe với bọn Yun luôn, ngồi đằng sau mới ghê. Mấy ông cháu gặp lại mừng mừng tủi tủi. Giờ Yun vẫn không hiểu được là hành tung của ông già sau khi chia tay với bọn Yun thế nào. Sau khi ông bảo bọn Yun lên núi đi, ông sẽ tự đi 1 mình. Tụi Yun vì sợ trễ nên đã vừa đi vừa chạy hộc tốc lên đỉnh núi, chụp được vài tấm hình xong rồi vội vội vàng vàng leo xuống núi trở lại. Với sức đi của ông già, có khả năng nào ông leo lên được tới đỉnh bái Phật rồi leo ngược về như hành trình bọn Yun và về kịp cùng lúc xuống núi với bọn Yun không ta? Với tính cách của ông già, Yun nghĩ khó có chuyện ông bỏ qua ngọn Kim Đỉnh để lạy Phật được, hoàn toàn vô lí nếu ông đi được giữa chừng rồi leo xuống. Khó lí giải quá!!!!!!!
Buổi tối, sau khi về khách sạn tắm rửa xong. Mấy chị em ra khu chợ trong làng ăn tối. Yun đã chuẩn bị tên một số món ăn bằng tiếng Trung từ trước rồi, ra gặp menu là gọi các món đó, vì nghe đồn đó là món đặc trưng của Tứ Xuyên. Yun gọi 3 món gồm: Đậu phụ Ma bà (Mapo tofu), mì Tứ Xuyên (Dan Dan mien) và Tofu nao được chị phục vụ giới thiệu. Sau đó Yun được yêu cầu lấy thêm rau thập cẩm nữa cho đủ vị. Đây là bữa ăn đầu tiên mà 3 chị em được ngồi quán ăn tử tế, không có thịt thà gì nhiều, toàn thực vật chủ yếu thôi. Yun có nhờ đệ D chụp hình các món lại vì lười lấy máy ảnh ra. Nhìn thì ngon, nhưng món nào món nấy cũng dở bà cố, không hợp khẩu vị của Yun và đệ D, có đệ V là ăn được, thỉnh thoảng bảo ngon, có thể do khẩu vị khác người của đệ ấy chăng. Khi tính tiền thì gần trăm tệ (hơn 300k vnd) mà không ngon lành gì. Bực nữa là quán ăn tính tiền cơm trắng thằng 2 tệ, tiền nước suối tính riêng, rồi còn một món tiền vô cùng vô lý khác là tiền chén dĩa ăn cơm, thằng 1 tệ. Cha sinh mẹ đẻ tới giờ mới thấy quán bán đồ ăn tính tiền chén dĩa đó. Nhưng sau này đi vô quán nào ăn cũng bị tính 1 tệ tiền chén dĩa, dù có ấm ức nhưng cũng bó tay, chắc thành lệ làng rồi.
Rau hỗn hợp, 10 tệ |
Mapo tofu 35 tệ |
Mì Tứ Xuyên, 10 tệ |
Tofu nào, 10 tệ |
Ăn xong một bữa ăn chả ra sao, mỗi người mất toi hơn 100k tiền Việt, Yun rất tức. Biết thế ăn qua loa như mấy hôm trước cho rồi. Sở dĩ Yun đồng ý ăn quán là do thấy cả ngày leo núi mệt, hai đệ chịu leo bộ thay vì đi cáp, rồi nói với Yun là đi bộ thì chiều về ăn ngon nha chị. Nghe thấy cũng thương. Cộng thêm hôm trước đệ V giở chứng giận hờn nữa, nên chìu các em một chút vậy. Về khách sạn đi ngang qua quầy bán trái cây dọc đường thấy ngon nên Yun dừng lại mua về ăn. Yun cũng ngồi trả giá, cò cưa với anh bán trái cây, tám ít nhiều chuyện. Một lúc anh bán trái cây ngờ vực hỏi Yun: "Mày không phải là người TQ phải không?". Yun cũng cười cười bảo từ đầu tao có nói tao là người Trung đâu. Anh này ah lên rồi bảo vì ban đầu thấy nói tiếng Trung chuẩn, sau nói nhiều thấy Yun ngơ ngơ mới nghi ngờ. Nghe cũng thấy vui vui, lần đầu tiên có người khen mình nói chuẩn đó. Còn vốn từ mới học có mấy bữa chưa nhiều được là chuyện thường thôi, có thể cải thiện dần mà. Giá nho, lê 15 tệ/ cân, đào 8 tệ/ cân, còn mận Yun mua từ 1 chú 2 khác đeo gùi trên núi xuống, bán trước ngõ vào khách sạn, có 3 tệ/ cân à. Chỗ khác bán 5-6 tệ/ cân lận đó. Ở nhà hay chửi trái cây TQ, chửi đến méo miệng, nhưng lần đầu ăn hàng nội địa TQ, ngon đến quên sầu, tươi rói và giòn ngọt, trái nào cũng ngon, quy ra tiền việt thì giá cả lại còn rẻ hơn ở VN nhiều, mà độ tươi ngon thì ở VN không có cửa sánh. Trong suốt chuyến đi, tối nào Yun cũng mua trái cây cho 3 chị em ăn cho đã. Trung bình mỗi ngày mua khoảng 120k vnd tiền trái cây, chia ra mỗi người chỉ mất khoảng 40k thôi, ở VN mấy khi được ăn quả ngon thế này. Ăn xong trái cây thì mọi người cũng đi ngủ lấy sức, cho đôi chân mỏi nhừ vì cả ngày đi bộ được nghỉ ngơi.
Trái cây tươi roi rói và rất ngon |
Rút kinh nghiệm vụ vé tàu lửa, sáng ngày thứ 2 ở Nga Mi, sau khi ra khỏi khách sạn, 3 chị em đi bus tới ga tàu hỏa mua vé trước. Giá bus có 1 tệ một người thoai. Tụi Yun mua 3 tuyến cùng lúc: Nga Mi- Lạc Sơn, Lạc Sơn - Thành Đô, Thành Đô - Đồng Nhân. May nói được tiếng Trung, lại gặp cô tiếp viên lanh lẹ nên mua vé dễ dàng. Xong vụ vé xe lửa cho yên tâm, cả nhóm ra trước cổng nhà ga đón xe bus về lại làng Báo Quốc. Buổi sáng không có khách, bác tài vẫn chưa khởi hành, mấy chị em đã leo lên xe rồi nói tào lao với nhau, bác tài biết người nước ngoài, nhưng cũng hỏi thăm Yun bằng tiếng Trung. Yun cũng nói đại khái là hôm qua đã leo lên đỉnh Nga Mi chơi, hôm nay tính đi cung giữa núi, nhưng mà đi bộ chứ không đi xe bus nữa. Bác tài nghe thế, rút trong ngăn kéo ra bản đồ Nga Mi, chỉ cho Yun biết là khoảng cách lưng chừng núi không thể 1 ngày đi bộ mà được, muốn đi bộ phải ít nhất 2 ngày, bác nói phải đón xe tới giữa núi, rồi mới có thể đi bộ, sau đó vòng xuống trạm bus rồi về. Bác tài này rất nhiệt tình, giải thích cặn kẽ nên Yun hiểu ra vấn đề. Nếu không gặp được bác tài, hôm đó 3 chị em mà đi bộ lên núi thì đó chính là sự sai lầm lớn của đời người. Yun cảm thấy vui vì gặp được những người Trung nhiệt tình, chả bù với hôm đầu, mới hỏi đường thôi mà 1 con mẹ đã khoác tay từ chối không nghe, kiểu như sợ gặp phải cướp ý, khiến cảm giác của Yun vô cùng tệ. Về tới làng Báo Quốc, 3 chị em nhanh chóng tới quầy vé xe bus mua vé lên giữa núi. Họ thu lại vé hôm qua, phát cho Yun vé mới, có ghi thông tin cụ thể từ ngày hôm qua và cập nhật ngày hiện tại.
Đi xe bus lên giữa núi, trạm bus chùa Vạn Niên, mấy chị em lại tiếp tục cuốc bộ hành trình. Cả nhóm gặp một trạm soát vé lên chùa Vạn Niên, Yun nghĩ là vé vào chùa, nên hỏi mua vé ở đâu. Được chỉ sang văn phòng bán vé. Hỏi giá vé thì tới 160 tệ, không tính giá cáp. Yun giật cả mình, nên không mua. Theo thông tin Yun đọc ở nhà, vé cổng chùa có 10 tệ thôi mà. Đang đứng lớ ngớ thì 1 bạn người Trung thấy vậy tới giải thích, bạn này còn có bạn là người Việt nam, rất nhiệt tình với nhóm Yun, vì nói chuyện thỉnh thoảng không hiểu nhau, bạn ấy điện cho bạn người Việt, nhờ phiên dịch giúp cho Yun và bạn ấy. Bạn ấy cũng giải thích là vé này phải bắt buộc mua nếu muốn lên chùa Vạn Niên. Xong bạn ấy chào tạm biệt thân thiện, nói thêm là nàng ta khá đẹp gái đó nha. Sau khi được giúp đỡ tận tình vậy mà Yun vẫn thấy không hiểu ra vấn đề, nghĩ có mỗi cái chùa thôi mà làm quá, giá vé tới hơn 500k tiền Việt, chưa biết tính sao nên Yun đi loanh quanh xem bản đồ ở khu văn phòng. Ông đệ chứng của Yun bỗng nói với Yun: "Chị, có thể là vé vào Nga Mi đó, 160 tệ, lấy vé Nga Mi ra hỏi thử". Yun lấy vé tới quầy vé lúc nãy hỏi, cô bán vé mặt vẫn còn khinh khỉnh từ lúc Yun từ chối mua vé, có thể là coi thường nghèo không mua nổi vé chăng, kakaka, cô ấy nhìn vé rồi bảo: "Đúng rồi, có vé này mày không phải mua vé lại nữa". Yun thông báo tin vui này cho 2 đệ, ông đệ chứng V nói ngay: "Đó, đi nhiều người nhiều khi mới hiểu ra vấn đề". Nghe xong câu nói của ông con khiến Yun mắc cười quá, nhưng Yun vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, biết là ông con còn ấm ức hôm trước vụ Yun đòi cho ông ta đi 1 mình, như Yun nói từ đầu, ông con thông minh, có điều chứng thoai, kakakaka.
Hoa trên núi rất đẹp. Yun Yun vô tình cùng tone hoa nè :) |
Cổng soát vé Nga Mi, đường bộ lên chùa Vạn Niên |
Mấy chị em sau khi qua trạm soát vé, đi bộ dọc cung đường thơ mộng dẫn tới chùa Vạn Niên, hành trình khá dài, kể vài ba câu nhưng đi bộ cũng qua trưa mới tới được chùa. Trong lúc đi qua khu rừng vắng có một người đàn ông đi ngược chiều gạ cả nhóm uống trà, nhưng đang ở rừng núi, bị thuốc chết chắc cũng không ai cứu, Yun từ chối thẳng. Trên đường đi thì cũng nói tào lao, ở Nga Mi 2 hôm, biết cung đường này hoàn toàn không có người Việt, kể cả người Việt đi tour, Yun và đệ D hay bà tám nói xấu người Trung theo kiểu bông lơn bằng tiếng Việt, gọi con mẹ này thằng cha kia, nhưng bị đệ V càm ràm: "Mới được ng Trung giúp xong thì giờ đã đi nói xấu ng ta rồi, đâu chả có người tốt người xấu". Thấy ông con làm ghê quá nên 2 chị em im luôn, tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn nói nhỏ với nhau mà không để ông con đang đi trước nghe được. Tới chùa rồi còn phải mua vé 10 tệ/ người nữa. Điều này khiến Yun vô cùng bực bội. Cái kiểu bán vé chồng vé, đường vào chùa bán vé cha, tới cổng chùa bán thêm vé con nữa, đúng là biết kinh doanh mà.
Cổng chùa Vạn Niên |
Hai bên đường núi rất nhiều cây Tùng thơm |
Song Phi kiều gần Thanh Âm các, dưới là 2 suối Hắc Bạch |
Ba chị em chụp chung trước khi kết thúc hành trình ngày 2. |
Hàng quán lưu niệm bán gần cổng ra trên đường đi |
Khâu nhục kho dưa 35 tệ |
P.s Yun ráng viết chi tiết vì Nga Mi là nơi khó đi, các thông tin đi tự túc Nga Mi (không qua tour) bằng tiếng Việt Yun thấy hầu như không có hoặc quá sơ sài nên muốn viết kĩ để giúp ích cho một vài phần tử đang nhăm nhe tứ đại danh sơn này. Người Việt hay Tây đi nữa mà không biết tiếng Trung, đi Nga Mi quả là khó, cho nên dân Tây rất ít thấy lai vãng ngọn núi thiêng này. À, khi về nhà Yun có thấy tấm bản đồ nhỏ khách sạn tặng đã rách tơi tả, có ghi tên khách sạn là 勐巴拉 (đọc là: mồng ba la) nhé các bạn, không có một chữ tiếng Anh nào đâu, mấy chữ này chả có nghĩa gì cả, nên Yun lúc ở Nga Mi chả đọc được, Google và Facebook bị chặn hết luôn. Nếu đi một mình, bạn có thể chọn ở dorm cho rẻ, theo Yun biết thì giá dorm Nga Mi khoảng 30-40 tệ/ giường à, không chừng mấy chỗ có dorm tiếp tân nói được tiếng Anh cũng nên. Chắc tháng sau mới viết tiếp quá, gõ mỏi tay thiệt, hic hic.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)