Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

Nợ

Vậy là sau 2 năm khốn nạn với việc học hành, thành quả thì không nhận được gì, nhưng hậu quả để lại đó là nhan sắc xuống cấp, tiền bạc đội nón ra đi, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng do thức khuya cày luận ra trường.

Giờ còn mỗi việc đi nộp luận để ra trường nữa thôi mà bị cái phòng SDH hành dữ quá, thiệt tình từ nhỏ tới lớn không bao giờ chửi thề mà giờ muốn chửi thề ghê.

Mấy dòng ngắn củn vậy cho vui thôi, cả 2 năm số lần vào blog là đếm trên đầu ngón tay, mình chăm chỉ học hành dữ quá mà :)

P.s Có những người, thực ra ăn không ngồi rồi cũng được, là đã sống có ích cho xã hội rồi. Chứ họ mà làm việc cái xã hội này không biết gánh bao nhiêu hậu quả do cái ngu của họ để lại.


Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

Khi Yun bước sang tuổi 35

Vậy là Yun đã bắt đầu tuổi 35 của mình, được giới trẻ nhìn nhận mình như một mụ già U40. Không biết những phụ nữ khi bước sang tuổi 35 họ có cảm giác thế nào, nhưng đối với Yun, đó là một cảm giác không buồn không vui, cảm xúc được lắng đọng, được mất hơn thua với thế gian cũng đã không còn màng tới.

Điều ước cho tuổi 35 của Yun chính là sức khỏe, thứ duy nhất mà Yun khao khát muốn có được, vì vậy trước sinh nhật của mình 1 tuần, Yun đã tự tặng mình một món quà ý nghĩa, để chiều chiều đạp xe đi dạo, vừa giảm stress vừa coi như là thể thao nhẹ. Mọi người thấy xe đạp của Yun có ngầu không?


Yun cũng đã nộp luận văn, đang chờ bảo vệ vào cuối tháng tới, vậy là 2 năm học hành gian khó cũng sắp sửa trôi qua. Công việc học hành coi như tạm ổn, Yun mê chơi hơn mê học nên chắc cũng tới đây gác kiếm là được rồi. Nửa năm nay Yun không được đi đâu chơi cả, chắc rằng cuối năm nay cái chân của Yun lại tung tăng bay nhảy quá.

Về chuyện tình cảm, cuối cùng sau những sân hận của một thời trẻ nông nổi, giờ Yun cũng đã chững lại, không còn kì vọng vào thứ phù du nhất của cuộc đời này nữa. Thứ tình yêu mà văn chương sách vở vẫn hay mô tả, có thể có cũng có thể không. Cũng như bóng ma, có thể có vì có người đã thấy và tin, cũng như phần còn lại không tin ma vì không nhìn thấy. Đối với tình yêu, Yun cũng có cảm giác là như vậy, có thể mỉm cười nhẹ nhàng, có thể buông bỏ, có thể điềm tĩnh không thấy khổ đau. Yun xem như đó là một thành công lớn nhất của Yun rồi.

Cuối cùng, khả năng cầm, kì, thi, họa của Yun cũng đã khởi sắc tích cực. Mẫu người Yun theo đuổi thời trẻ chính là mẫu người tài sắc vẹn toàn. Yun cứ nghĩ mãi chắc có lẽ mình sẽ không làm được điều đó, nhưng khi cán mốc 35t, Yun nghĩ mình có thể nếu mình chịu nỗ lực thêm một chút nữa. Vậy thời gian tới, sau khi bảo vệ luận văn xong chắc Yun sẽ có việc bận rộn rồi đây :)

Yun tập vẻ tranh


"Đạo trời kiêng nhất là đầy đủ, đạo người kiêng nhất là vẹn toàn", câu này Yun nghe ở đâu đó. Nếu mình càng cố gắng chu toàn, thì có lẽ mình càng khiên cho số mệnh mình thêm khổ mà thôi. Vì đấng tối cao luôn luôn muốn cân bằng hài hòa thế giới. Cho nên, vạn sự tùy duyên vẫn là phương châm sống của Yun khi bước qua tuổi nhạy cảm này.

Thứ Năm, 18 tháng 10, 2018

Yun tập làm họa sĩ

      Yun ngẫu hứng làm họa sĩ, và chỉ thích vẽ mùa thu... Nhật kí họa sĩ của Yun:

      Hồi tiểu học rất thích vẽ, dù vẽ không đẹp. Một hôm trời mưa gió, tuần đó bị ăn liên tục 2 con 8 môn toán, mẹ mình tức giận ném hết bút chì màu và đập cho một trận nên thân. Cấm mình không được cầm bút vẽ mà tập trung học hành. Vì thế mỗi lần nghĩ tới trận đòn đó, tay mình run và sợ hãi nên mình không bao giờ cầm bút vẽ thêm một lần nào nữa. Chắc cũng 25 năm trôi qua rồi kể từ trận đòn ngày mưa gió đó. Hôm nay mình được 34t. Tác phẩm đầu tay của mình sau chừng đó năm sợ hãi. Nét vẽ mình ngây ngô và không đẹp. Nhưng hôm nay mình thấy rất vui. Vậy là cuối cùng cầm kì thi họa mình đủ cả rồi nhé. Hehe. Sau này mình vẽ cứng tay hơn sẽ đi học vẽ chuyên nghiệp



Chờ người
      
      Hôm nay vào tiệm sách, hỏi mua màu vẽ. Tính mua màu acrylic vẽ mùa thu cho đẹp. Ai ngờ cô bán sách ( cô ấy biết mình từ hồi cấp 3, lúc đó hay vào nhà sách mua của cô ấy sách chuyên về luyện ) hỏi một câu ngớ người: cô mua cho con hay cho cháu, bé mấy tuổi rồi". Mình định thần mất 5 giây rồi nói: "dạ, con vẽ cô ạ, cháu chưa được 1 tuổi, còn con thì không có". Cô bán sách oh lên nghe có vẻ lạ lắm, rồi bảo: "chỉ có màu nước, màu chì và màu sáp thôi cô. Tiệm tui chỉ bán cho hs mà". Thôi mình lấy đại 1 thùng màu nước về nghịch vậy. Quê độ dễ sợ. P.s Tác phẩm thứ 2, rừng thu. Và là lần đầu tiên cầm màu nước vẽ. Nhìn không ưng ý nhưng mà thôi. Lần đầu vẽ màu nước mà

Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san

      
Hương thu

Phong !!!!

-Chú ơi, có bán vôi không? 
- Có, mua mấy thùng? 
- Dạ, bán con 1 thùng xài thử trước đi. Tiện thể cho con hỏi vôi xài sao ạ. Con chưa từng dùng 
- Dễ mà, người ta pha sẵn hết rồi, về là quét thôi, thấy đặc cho thêm nước vào. 
- Dễ vậy thôi hả chú???? 
Thế là mình kì cạch về làm, không có kinh nghiệm nên để vôi dính vào tay, bị ăn tay giờ đau tay quá. Hàng xóm ngồi rảnh rỗi, bỗng dưng thấy mình xuất hiện trước cửa nhà (chuyện lạ vì mình không bao giờ ra đứng trước cửa) thì bu tới chỉ trỏ coi mình làm. Mấy thanh niên thì nhảy vào khen: "cô giáo vẽ đẹp quá". Chưa hoàn thành nhưng giờ lười quá hết muốn làm rồi. Kệ, tới đây thôi. Mấy bé con hàng xóm chạy tới cổng nhà Yun check-in rồi, bạn có check in chưa???? :)

Thu về qua ngõ nhà Yun

      Đăng fb khoe tranh đầu tay. Sư đệ liền cmt cho bức tranh acrylic em ấy vẽ. Nhìn tranh của đệ đẹp quá. Phải mua màu acrylic về và vẽ mới được. Dù dạo này trong sư môn sóng gió liên tục, nhưng thực lòng mình vẫn muốn ở lại sư môn tới khi nghỉ hưu. Vì ở sư môn toàn người tài hoa, nấu ăn, làm bánh, may đồ, đàn, vẽ tranh.... gì cũng có đủ cả, có thể học hỏi lẫn nhau. Đi thi cao học thì toàn đậu cao do có sẵn nguồn lực, tài liệu, cứ người trước giúp người sau. Dân tin học như mình thì đi dạy ngoại ngữ, giáo viên dạy ngoại ngữ mở tiệm sửa máy tính cho khách. Cho nên mới nói là ai cũng thủ sẵn 3-4 nghề phụ. 
     
Tranh của sư đệ 

Thứ Hai, 9 tháng 7, 2018

Hương đồng cỏ nội




Trưởng thành là lúc bạn có thể làm bạn với nỗi buồn. Uống một chút đồ ngọt có vị đắng và mỉm cười với mọi chuyện. Mỗi loài hoa dại đều có nỗi buồn riêng, hãy tôn trọng nỗi buồn của nó.


Đừng để mình đi lang thang một mình vì rất ...nguy hiểm. Hoa đẹp thì chụp, còn hoa cỏ ăn được thì...làm món ăn. Biểu diễn tí cho fan của đồ ăn thèm. Nhà mình không có tài sản, chỉ có tài...năng. Hương đồng cỏ nội đều có linh hồn và vẻ đẹp riêng.


Chủ Nhật, 3 tháng 6, 2018

Em út


Em út lúc tốt nghiệp mẫu giáo, mắt to, môi hồng, da trắng. Ngày xưa út rất dễ thương, giờ đỡ rồi. Mỗi lần giữ em là cứ sợ người khác bắt cóc. Một hôm 3 chị em chạy ra đường chơi, có thím kia đi làm đồng về thấy út. Bảo phải bắt thằng này mới được. Mình sợ hết hồn, cố lôi thằng nhỏ về, còn mặt út tỉnh queo, lì lì.

Tiện nói vụ sợ em bị bắt cóc, mình bà tám kể luôn chuyện hồi nhỏ. Số là mùa hè năm lớp 2, mình nghỉ hè vô rẫy coi 2 đứa em cho ba má đi gặt lúa. Nhà trong rẫy cách ruộng lúa cũng xa, phải nửa cây số. Mẹ dặn ở nhà coi em, có người lạ tới nếu không biết ai thì không để người ta bắt em đi. Lúc đó út 2 tuổi và em giữa 4 tuổi. Ba chị em ở nhà cũng chơi với nhau, mình canh không cho 2 đứa nó chạy tới miệng giếng, vì sợ nhất là lọt xuống giếng mà không có người lớn ở nhà thì rất nguy. Được cái 2 em cũng ngoan, biết nghe lời, thỉnh thoảng chúng nổi cơn đứng miệng giếng ngó thì mình quạt cho 1 trận. Nói thêm nhà mình trong rẫy, không hề gần nhà hàng xóm, cách hàng xóm tới mấy mẫu ruộng hoặc rẫy. Giờ mà có đất như vậy là thành đại gia rồi . Một ngày nọ, đang ngồi trong nhà thì có một ông già trạc ngũ tuần chống cây gậy tới hỏi: Có ai ở nhà không? Mình nhìn thấy ông ta lạ vô cùng, chưa gặp bao giờ. Mà trong thâm sơn cùng cốc như thế xuất hiện kẻ lạ mặt thì là chuyện không bình thường. Nhớ lời mẹ dặn, mình tập hợp 2 đứa em lại, vào trong tủ chén lặng lẽ bỏ con dao con (loại gọt trái cây) trong người và kéo 2 em đi thụt lùi vào cửa sau nhà. Nói nhỏ vô tai bọn nó là khi nào chị kêu chạy là phải chạy theo chị. Hai đứa nó còn nhỏ, không hiểu có hiểu gì không nhưng miễn cưỡng đi theo mình. Người đàn ông lại cất tiếng hỏi thêm lần nữa: Có ai ở nhà không?. Lần này thì mình đã ra tới cửa sau, mình hô 2 đứa em chạy về phía ruộng (phải nhấn mạnh là rất xa). Khổ nổi thằng út giở chứng, nó ko chạy theo mình mà cho người đàn ông lạ đó sờ đầu. Từng nghe kể bắt cóc hay sờ đầu trẻ em nên mình càng hoảng, kêu hoài út không còn nghe lời như mọi khi. Mình nghĩ nếu để ông ta bắt 1 nút cả 3 bỏ vào bao đem bán thì coi như tiêu. Đường ra khỏi nhà mình chỉ có 2 hướng, một đi theo hướng ruộng sẽ đụng ba mẹ mình, 2 là đi theo đường mòn. Nếu mình chạy kịp ra ruộng thì sẽ nói các chú chạy ra chỗ đường mòn chặn lại. Chỉ kịp quyết định tới đó, thôi cái thằng lì nó không nghe mình thì ít nhất giữ dc mạng 2 đứa còn tốt hơn cả 3 bị tóm vô bao, mình lôi thằng em giữa chạy thục mạng về phía ruộng, em mình mệt nó la làng, phải động viên nó là vì cứu đứa nhỏ nên nó chạy nhanh lên, không ông bắt cóc mà rượt kịp là tóm cả nó luôn đó. Nó cũng sợ nên ráng chạy theo, khi đi được 1/3 đoạn đường ngang cái ao (em giữa mình rất thích ao và giếng), tới lượt ông giữa giở chứng, đòi coi cá, không chịu đi tiếp. Mình nói nếu không chạy nhanh báo kịp, em út sẽ bị mất mạng, nếu ông bắt cóc mà tóm được nó ra khỏi chỗ đường mòn là không còn cơ hội gặp út nữa. Thế là em giữa tấp tểnh đôi chân ngắn, vừa đi vừa té chạy theo mình. Đường đi không bằng phẳng, toàn đồi đá, qua hết đồi đá là đám ruộng mới gặt, nước xâm xấp tới đầu gối của mình, một đứa con nít 7 tuổi. Xem chứng không thể chờ em giữa nữa, và 2 chị em chạy cũng đã khá xa, nên mình nghĩ bắt cóc không dám rượt theo nữa (nghĩ thầm lão ta tóm được út là nhanh chân đi mất dạng rồi) Mình nói em giữa đi từ từ, còn mình phải chạy thật nhanh để ba và các chú chận chỗ đường cái lại. Mình chạy như bay, lúc đó ruộng có nước, nó lún chứ không phải là chạy ào ào được, chưa kể nhìn xuống nước ruộng thấy bầu trời bao la, nên cứ có cảm giác lọt xuống bầu trời sâu không đáy khiên mình chóng mặt. Nhưng không hiểu sao lúc đó chạy nhanh ghê, phóng hết tốc lực. Mới gặp đám cắt lúa xa xa, mình đã hét to: Ba má ơi, bắt cóc bắt út đi rồi. Ba mình vừa nghe, đang ôm bó lúa, quăng xuống chạy thục mạng về nhà, một vài chú ra đường cái hòng đón đầu cái lão bắt cóc kia. Ba mình chỉ cao 1m6, nhưng đối với mình lúc đó ba có đôi chân thật dài, ba chạy nhanh lắm, chạy 1 hơi về. Mẹ mình nghe được bắt cóc bắt em thì té ngay xuống ruộng, chân run không đi nổi nữa. Mình khóc bù lu bù loa, chạy theo ba về, đi qua đám ruộng thấy em giữa đang ngồi ngay hòn đá chờ mình (đã hông, ông ta chân ngắn nên nghỉ mệt đó mà), mình dẫn em giữa về, đi giữa đường chú ta cứ đòi hái hoa này hoa kia không chịu về. Mình phải dỗ ngọt là về xem út thế nào, chắc ba không rượt kịp ông bắt cóc rồi. 

Đoạn kết của câu chuyện bắt cóc: Khi mình về tới nơi thì thấy ba và út, mừng quá, nghĩ chắc ông bắt cóc chạy mất dép rồi thì ông ta lù lù xuất hiện. Hóa ra cái ông mà mình tưởng bắt cóc ấy chính là ông mai (ông mai là người mai mối cho bố và mẹ lấy nhau, thời đó không tự do yêu đương như giờ, muốn cưới hỏi phải thông qua ông mai) Mình và em giữa đi học xa nhà, ở với bà nội nên chưa thấy ông mai qua bao giờ, nhưng út đã được thấy một lần nên nó không sợ, mà mới có 2 tuổi nên út không diễn tả được ý của mình nên mình không biết nó có "quen biết" với ông mai. Hôm đó cả nhà được phen hú vía, không gặt hái gì nữa cả, mình cũng sợ xanh mặt. Tuy nhiên mình cũng không bị bố mẹ la, vì đề phòng vậy cũng là chính đáng. ai kêu ông mai xuất hiện nơi thâm sơn cùng cốc làm chi nè. Lưu kỉ niệm ở đây, để sau này già đi đãng trí có quên thì nhớ lại. Tới giờ gần 30 năm mà mình không hề quên chi tiết nào. Nếu hôm đó không phải ông mai mà là bắt cóc thật, không biết út nhà mình ra sao nữa. Chắc nếu út bị bắt cóc thật mình sẽ hối hận suốt đời vì không giữ dc em. Nhà nào có con nít thì cũng nên dạy con từ nhỏ đề phòng người lạ nhé, thà nhìn nhầm còn hơn bị bắt cóc thiệt.
Em út ( bé trai cầm phần thưởng)


Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

Chuyện mượn tiền


Mình là người nghiêm khắc trong vấn đề tiền bạc. Từ lúc còn nhỏ đã có cái tính, dù thiếu bạn mình 500 đồng gửi xe đạp mình cũng sẽ nhớ trả cho bằng được. Ngược lại nếu ai thiếu mình mình cũng đòi cho bằng được. Hồi nhỏ nhà rất nghèo, bố mẹ tiết kiệm từng đồng cho học, mình ăn bám bố mẹ nên mình cũng không thể để những kẻ mượn tiền mình nhởn nhơ quỵt tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ nuôi mình được. Hễ thiếu dai là mình đòi. Mà đã để mình đòi thì k thể thoát vụ trả nợ được, mình có 1001 chiêu đòi nợ từ sơ cấp tới nâng cao buộc con nợ phải trả.

Lớn lên, đi làm, tự kiếm ra tiền, mình vẫn giữ thói quen ngày xưa 1 nửa. Nghĩa là dù có thiếu ai 500 đồng mình vẫn trả, tiền càng ít càng trả nhanh vì sợ để lâu quên mất. Hôm nọ không có tiền lẻ thiếu 2k cô bán xoài hôm sau mình cũng mang trả ngay. Tuy nhiên, mình không còn đi đòi nợ các con nợ của mình nữa. Vì mình nghĩ rằng, đây là tiền mình làm ra, nếu mất cũng k cắn rứt như tiền bố mẹ cày cuốc trên đồng đưa cho mình khi xưa. Mình ở gần 1 xóm trọ đa phần là công nhân, ra vô thỉnh thoảng họ vẫn chào mình bắt chuyện làm quen. Thỉnh thoảng họ kẹt tiền cũng mượn đỡ vài trăm xài tạm hứa lãnh lương trả. Có người tới tháng trả ngay, có người mượn dc thời gian dọn nhà đi đâu mất và xù luôn. Có người mượn 2 năm sau mới trả. Dù họ trả hay khônh, mình vẫn không đòi. Không phải vì mình giàu, dư tiền cho mượn mà chỉ là mình nghĩ có thể đang lúc họ gặp khó khăn, giúp dc họ cũng là tích đức cho mình, còn việc họ trả hay không là chuyện của họ, nếu họ có tiền họ đã trả rồi, nếu k có thì đòi cũng vô ích, còn nếu họ muốn xù nợ cho xù luôn, và cũng là lúc mình có thể định giá được con người họ giá nhiêu, bằng số tiền mượn mình chẳng hạn. Đa phần những người mình cho mượn họ toàn là công nhân nghèo, sớm hay muộn họ cũng tự mang tới trả. Duy có lần, có người quen khá giả đàng hoàng nhờ mình đi phong bì đám cưới dùm rồi vờ quên luôn, từ đó mình không bao giờ giao du với loại đó nữa, dù không bao giờ đòi. Không phải mình trọng đồng tiền nhưng mình quan niệm, nhìn thái độ mượn tiền của 1ng cũng có những hiểu biết đắt giá về người đó.

Hôm nay tự dưng một chị hàng xóm mang tiền qua trả sau khi mượn tiền cũng khá lâu và dọn đi chỗ khác cách đây mấy tháng rồi. Chị bảo cám ơn vì đã giúp chị khi khó khăn, con nằm bệnh viện. Mình chỉ cười bảo không có gì, vì cũng có những lúc mình cần nhận sự giúp đỡ của người khác như chị ấy mà thôi.

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2018

Dòng văn học thuyền nhân

Mùa hè là mùa Yun thích đi lang thang, và cũng là mùa có cảm hứng đọc các bài viết đi giang hồ của các thánh Phượt. Kiểu như Vừ Già Pó lạc sang Pakistan ấy, Yun đọc một lèo quên cả ngủ luôn. Search các bài viết đọc cho vui thì Yun phát hiện ra một thể loại gần gần với các bài viết về đi bụi nhưng hoành tráng hơn. Nếu đi bụi thì khổ một thì những thuyền nhân (boat people) kia khổ trăm vàn lần, người đi bụi thì có tiền rủng rỉnh, dù ít tiền cũng còn lê lết sống được, nhưng những thuyền nhân, bộ nhân đi vượt biên thì họ không có sự lựa chọn. Họ phải vượt qua làn tên mũi đạn của hiểm nguy: cướp giật, hiếp dâm, giết người, đói chết, thậm chí phải văn thịt người để sống tiếp...khiến Yun vừa đọc vừa hồi hộp. Chuyện về thuyền nhân thì dài, mỗi thuyền nhân, bộ nhân đều mang một câu chuyện riêng, có người may mắn lạ lùng, có người trải qua vô vàn khổ ải đọa đày, có thuyền khi tới được nơi tị nạn thì trên thuyền không còn một ai sống sót. Tuy nhiên, đa phần các câu chuyện theo phương thức kể chuyện, không chính quy như dạng văn học lắm, có 2 tác phẩm Yun khá tâm đắc vì họ viết dài, kể chi tiết vô cùng nên cũng thỏa mãn được trí tò mò của Yun. Tiện đây Yun xin giới thiệu một vài tác phẩm Yun yêu thích trong dòng văn học thuyền nhân, một áng văn chương đau thương, một giai đoạn đen tối trong lịch sử dân tộc mà không sách giáo khoa nào đề cập đến.

Về bộ nhân, các bạn có thể tìm đọc tác phẩm "Qua cơn bão dữ" của Kim Hà. Link đọc audio phía dưới, Yun hay vừa nấu ăn vừa nghe audio cho tiện, đỡ công đọc:
https://www.youtube.com/watch?v=JOf70yKJ7-Q

Về thuyền nhân, thuyền nhân phía Nam các bạn có thể đọc loạt bài viết "Hồi kí vượt biên" của Vĩnh Khanh, bên dưới của blog Phố đá tròn (tác giả này vượt biên 10 lần mới thành công, nên mỗi bài viết là một lần vượt biên, lần nào cũng hồi hộp muốn ngất xỉu): http://phodatron.blogspot.com/p/hoi-ky-vuot-bien.html . Thuyền nhân phía Bắc, các bạn có thể đọc loạt bài "Buồn vui đời thuyền nhân" của Lâm Hoàng Mạnh: https://sangtao.org/2013/02/17/buon-vui-doi-thuyen-nhan-chuong-1a/

Dĩ nhiên là còn nhiều tác phẩm nữa, nếu đọc thấy hay tự bạn lên Google search thêm nhé. Nếu các bạn yêu thích đi bụi, không nên bỏ qua những câu chuyện đi đường của các thuyền nhân, bộ nhân để lấy kinh nghiệm cho mình (vd như cách giấu tiền vàng, cách thoát khỏi cướp, hãm hiếp, cách tồn tại trong rừng...)Chúc các bạn đại khai nhãn giới sau khi đọc. Riêng Yun cảm thấy khâm phục họ quá.

"Thôi thế cũng xong một đoạn đời
Giã từ cố quận, lệ đầy vơi
Sầu dâng tê tái hờn vong quốc
Khóc kiếp giang hồ phận nổi trôi" 
Trích:  Lời nguyền dưới trăng - Song Quân.



Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2018

Đồng Tháp, chuyện lâu rồi mới kể


"Hãy cố vươn vai mà đứng
Tô son lên môi lạnh lùng
Hãy cố yêu người mà sống
Lâu rồi đời mình cũng qua" – Không tên số 5


Hì hì, lười kể quá, Yun đăng ảnh chuyến đi Đồng Tháp trước thềm xuân 2018 thui. Chuyến đi Đồng Tháp trước tết âm lịch này là Yun được bạn an VN rủ, đi cùng thần tượng của Yun là chủ nhân của blog Thích đi bụi cùng một chị và 1 bạn nữa. Mục đích của chuyến đi là chụp ảnh làng hoa Sa Đéc và vườn quýt Lai Vung, cuối cùng thì không có ảnh quýt gì cả, nhưng thu hoạch cũng khá, mọi người đi vui, tuy có mệt đứ đừ :)






Thứ Ba, 1 tháng 5, 2018

Về cố đô Siemreap

Nghỉ lễ dài ngày, bà con ùn ùn kéo nhau đi chơi, nhưng mà Yun sợ mấy ngày lễ ra đường lắm, nên Yun đi trước về trước người ta để tránh cảnh giành giật phòng ốc, xe cộ, chỗ tham quan ... Kì này Yun đi SiemReap chơi, thời tiết hanh nóng khiến Yun bị bệnh nên cũng không phải là lý tưởng lắm cho một chuyến đi, tuy nhiên cố đô thanh bình vẫn đẹp mê hồn người :)
Mỗi lần tới một nơi nào đó là Yun phải mua 1 bộ đồ của dân địa phương để ngụy trang trước, sau đó muốn làm gì thì làm à :) Nể nhất là các bé con vùng này, gặp người lạ là cứ hello thoải mái, yêu vô cùng. Hình của Yun chủ yếu là hình selfie thui, lười dùng máy canh quá mà.













Hoa hồng cho ai?

Ah, là rảnh rỗi, ăn cơm đạm bạc nên sinh nông nổi trang trí chút cho vui đó mà. Trứng chiên thui chứ không phải cao lương mỹ vị gì đâu nhen :)

Cách làm: Đập 2 quả trứng gà, bỏ tí muối bột nêm và hành lá thái nhỏ vào tô đánh cho đều, bắc chảo nóng chiên trứng tráng mỏng, sau đó cuộn lại và cắt khoanh thì sẽ ra món ăn nghệ thuật như Yun đã làm phía trên thui :) Chúc vui.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Hoa Ban vào ...bụng

Tháng 3 tháng 4 là mùa hoa Ban nở. Hoa Ban là một loại hoa của núi rừng Tây Bắc đã đi vào văn học và thơ ca, hoa gồm có 3 màu trắng, tím và hồng. Tuy nhiên vùng Tây Bắc, Điện Biên hoa Ban chủ yếu là sắc trắng, cho nên vì sự hiểu nhầm đó, Yun không hề biết trong trường mình có cây Ban tím cho tới một hôm bạn An VN vào trường chụp ảnh cho Yun nói cây đó là hoa Ban thì Yun mới vỡ lẽ ra. Hoa Ban đẹp một cách mộc mạc dân dã, cây khá lớn nên nếu trồng làm cây cảnh chắc bạn cũng phải có diện tích đất một chút. Bạn đã nghe bài hát thiếu nhi "Hoa Ban vào lớp" rồi thì hôm nay bạn sẽ thấy Yun biểu diễn món Hoa Ban vào...bụng nhé. Hoa Ban đối với người dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc có thể làm ra nhiều món ăn tuyệt vời đó nhé. Tuy nhiên, trường Yun cuối mùa hoa Ban, cũng không thể chôm chỉa nhiều nên Yun chỉ làm một chút thưởng thức và làm món đơn giản nhất thôi: Hoa Ban xào thịt bò.

Nguyên liệu:
- 50g thịt bò tươi
- 20 hoa ban búp vừa nở
- Cần tây, hành lá, ớt, hành củ thái nhỏ
- tiêu xanh giã nát, muối, bột nêm, dầu hào...

Cách làm:
1. Hoa ban hái về ngâm nước bỏ vào ngăn mát tủ lạnh khoảng 3h đồng hồ cho tươi và giòn, mùa tháng 3 tháng 4 trời nóng hoa mau héo lắm. Sau đó rửa sạch hoa nhẹ nhàng, tránh để hoa dập nát. Trần hoa ban qua nước sôi nhẹ nhàng, nhanh tay có pha chút giấm và muối trong nước.
2. Thịt bò thái nhỏ, ướp chút muối, bột nêm, dầu hào, tiêu xanh giã nát.
3. Phi hành vào chảo dầu nóng cho thơm, bỏ thịt bò vào xào tái, sau đó bỏ cần và hành lá vào đảo nhanh tay, cuối cùng cho hoa ban trần nước sôi vào và tắt bếp.

Để thưởng thức món ăn bạn có thể ăn với cơm nóng thì ngon vô cùng. Hoa Ban có vị ngọt mát làm cho món ăn lạ miệng, bạn cũng có thể ăn hoa ban sống như một loại rau sống, hoa ban tươi có vị ngọt, hơi chát một chút nhưng thanh tao vô cùng, xứng đáng là bông hoa của núi rừng :)

"Thấp thoáng bông hoa Ban sau trường học, đón gió xuân đang reo vui, có bóng Yun đang nhè nhẹ, nhịp theo từng bàn chân Yun, vào trong bọc một bao nilong, nụ hoa này dành riêng bữa cơm tối thịt bò cho Yun Yun..." :D 

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

April flowers

- If you ask me where is the most beautiful place in my heart. I will reply you without any confusion that my teenage school, I love it from the bottom of my heart. Even I can not know my future, but at least in the past and present, I belong there.
- Flowers of April. Are flowers beautiful or am I beautiful???
- Thank you An VN for your nice shots.











Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2018

Thiền Tâm (Đồng Nai)

Nằm trong cụm các địa điểm có đi tham quan được ở gần nhà Yun như: Vườn Xoài, Thiền viện Phước Sơn, Chùa Kì Quang, Vườn lan G7, thác Giang Điền ...thì còn có Thiền Tâm, một nơi khám chữa bệnh dạng y học cổ truyền khá yên tĩnh. Thiền Tâm nằm đối diện Vườn Xoài, bạn nào đi Vườn Xoài có thể kết hợp luôn hen :)









Thứ Ba, 20 tháng 3, 2018

Du xuân (2)


Về tới Thái như về tới ngôi nhà thứ 2 của mình. Đồ ăn ngon, rẻ. Phương tiện di chuyển cũng rẻ. Ít bị chặt chém. Cầm 1tr đồng ăn hoài không hết. Cơm bình dân 20-30 ngàn tiền việt là quá trời thịt thà rồi. Giá cả ổn định trên toàn nước Thái, ít khi xảy ra tình trạng chỗ này mắc hơn chỗ kia. Vé xe lửa từ Ubon về Bangkok chỉ 200 baht. Cơ mà nên biết tiếng Thái. Nếu không người bán vé hay cho đi tuyến hạng sang thì phải 580baht. Mình đi bụi mua vé bình dân 200bath. Khoảng 140k tiền Việt à. Đi từ 5h chiều thì sáng hôm sau tới Bangkok. Ngủ trên xe lửa đỡ tốn tiền thuê ks. Tới Bangkok mượn chiếc xe đạp mini thì tha hồ đi chơi, chụp hình selfie và đi mua hàng các kiểu, mặc đồ giống gái Thái luôn rồi. Các mẹ bán hàng thì cứ suýt xoa: pud pasa thai keng na(nói tiếng Thái cừ lắm) kakaka.


Đạp xe chầm chậm ngắm phố phường nhà người ta. Đi mua đồ đẹp, hoa tai, khăn quàng...về mặc cho giống con gái nhà người ta luôn . Ngụy trang kiểu úc. Thấy chưa, Yun bảo đi bụi không khó mà. Là người Việt thì còn sợ ai nữa. Bọn nó không sợ mình thì thoai chớ. Thử cho người nc ngoài tới VN du lịch coi, bọn họ k khiếp thì thôi. Mình người VN đi du lịch VN còn sợ nữa là, chẳng phải Yun bị móc túi tiền ở VN sao. Yun mua hàng rồi dìa lại cố hương. Hết tiền roài.



Sau khi sắm đồ, ăn uống và mua chút hàng ở Thái xong thì xảy ra sự cố. Nếu mua vé máy bay về giá 1 chiều rẻ nhất là 3tr, có nhiều ngày đắt hơn giá 5tr. Tết nhất vé ở đâu cũng đắt đỏ. Thôi, tớ lại tính cách đi đường bộ về. Tớ k có tiền nhưng bù lại tớ có thời gian. Đi đường bộ thì giá tối đa là 1tr5 đã tính chi phí xe cộ, ăn uống và khách sạn. Nghĩ là làm, sáng sớm tớ ra bến xe van mua vé đi Poipet, biên giới Thái-Cam. Từ Rangsit có bến xe van đi poipet giá 300baht. Sau khi qua cửa khẩu, mua vé xe về Phnompenh giá 10usd. Tiếp đó là chỉ việc mua vé về HoChiMinh nữa là xong. Sau khi ăn sáng xong ở Phnompenh, có wifi lên bà tám chút, buổi chiều là có mặt ở Vietnam rồi. Keke. Vậy là round trip mình di chuyển hoàn toàn bằng đường bộ. Tuy sợ chút nhưng thú vị vô cùng. Trên đường đi tám chuyện được với dân địa phương,được ngắm cảnh các nước, cái mà người có tiền đi máy bay không có được. Bù lại mất toi 2 tuần mới mò về được cố hương, người mệt lử, nhưng mà vui. Những người mình gặp trên đường đều có gì đó đáng để mình học hỏi.