Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2018

Chuyện mượn tiền


Mình là người nghiêm khắc trong vấn đề tiền bạc. Từ lúc còn nhỏ đã có cái tính, dù thiếu bạn mình 500 đồng gửi xe đạp mình cũng sẽ nhớ trả cho bằng được. Ngược lại nếu ai thiếu mình mình cũng đòi cho bằng được. Hồi nhỏ nhà rất nghèo, bố mẹ tiết kiệm từng đồng cho học, mình ăn bám bố mẹ nên mình cũng không thể để những kẻ mượn tiền mình nhởn nhơ quỵt tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ nuôi mình được. Hễ thiếu dai là mình đòi. Mà đã để mình đòi thì k thể thoát vụ trả nợ được, mình có 1001 chiêu đòi nợ từ sơ cấp tới nâng cao buộc con nợ phải trả.

Lớn lên, đi làm, tự kiếm ra tiền, mình vẫn giữ thói quen ngày xưa 1 nửa. Nghĩa là dù có thiếu ai 500 đồng mình vẫn trả, tiền càng ít càng trả nhanh vì sợ để lâu quên mất. Hôm nọ không có tiền lẻ thiếu 2k cô bán xoài hôm sau mình cũng mang trả ngay. Tuy nhiên, mình không còn đi đòi nợ các con nợ của mình nữa. Vì mình nghĩ rằng, đây là tiền mình làm ra, nếu mất cũng k cắn rứt như tiền bố mẹ cày cuốc trên đồng đưa cho mình khi xưa. Mình ở gần 1 xóm trọ đa phần là công nhân, ra vô thỉnh thoảng họ vẫn chào mình bắt chuyện làm quen. Thỉnh thoảng họ kẹt tiền cũng mượn đỡ vài trăm xài tạm hứa lãnh lương trả. Có người tới tháng trả ngay, có người mượn dc thời gian dọn nhà đi đâu mất và xù luôn. Có người mượn 2 năm sau mới trả. Dù họ trả hay khônh, mình vẫn không đòi. Không phải vì mình giàu, dư tiền cho mượn mà chỉ là mình nghĩ có thể đang lúc họ gặp khó khăn, giúp dc họ cũng là tích đức cho mình, còn việc họ trả hay không là chuyện của họ, nếu họ có tiền họ đã trả rồi, nếu k có thì đòi cũng vô ích, còn nếu họ muốn xù nợ cho xù luôn, và cũng là lúc mình có thể định giá được con người họ giá nhiêu, bằng số tiền mượn mình chẳng hạn. Đa phần những người mình cho mượn họ toàn là công nhân nghèo, sớm hay muộn họ cũng tự mang tới trả. Duy có lần, có người quen khá giả đàng hoàng nhờ mình đi phong bì đám cưới dùm rồi vờ quên luôn, từ đó mình không bao giờ giao du với loại đó nữa, dù không bao giờ đòi. Không phải mình trọng đồng tiền nhưng mình quan niệm, nhìn thái độ mượn tiền của 1ng cũng có những hiểu biết đắt giá về người đó.

Hôm nay tự dưng một chị hàng xóm mang tiền qua trả sau khi mượn tiền cũng khá lâu và dọn đi chỗ khác cách đây mấy tháng rồi. Chị bảo cám ơn vì đã giúp chị khi khó khăn, con nằm bệnh viện. Mình chỉ cười bảo không có gì, vì cũng có những lúc mình cần nhận sự giúp đỡ của người khác như chị ấy mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét