Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Tình yêu và Yun




Yun có thể yêu một người vô điều kiện, trừ việc người đó làm tổn thương Yun bằng cách này hay cách khác.

Yun có thể hạ mình để làm hài lòng người Yun yêu, trừ việc người đó tỏ ra không cần Yun bằng cách này hay cách khác.

Yun có thể tặng người Yun yêu cả thế giới của Yun, nhưng để nhận được điều ấy người đó phải xứng đáng với tình yêu của Yun.

Yun có thể quan tâm chân thành người Yun yêu, nhưng Yun tự hỏi mình rằng người đó có muốn Yun làm như thế không?

Yun có thể hi sinh nhiều trong tình yêu, nhưng sự hi sinh đó phải được ghi nhận và có thái độ tương xứng. Tình yêu không thể một chiều, vì tình yêu cũng như mọi nguồn năng lượng khác trên đời là hữu hạn. Chỉ sử dụng mà không có cách nào tái sinh, tất sẽ cạn kiệt.

Khi yêu Yun chỉ nghĩ đến người Yun yêu, không cần phải ghen tuông làm chi cho mệt, mọi đối thủ Yun đều tự loại bỏ dùm. Khi không yêu nữa rồi thì dù có tặng Yun cả thế giới đi chăng nữa Yun cũng không động lòng nữa đâu. Yêu rất chân thành, dứt cũng triệt để.


Yun không bao giờ đấu tranh trong tình yêu. Khi một kẻ không dành hoàn toàn tình yêu cho mình, kẻ đó có xứng đáng để Yun đấu tranh???

Sự ghen tuông của Yun nằm trong im lặng. Ghen tuông có thể làm Yun đau khổ trong thời gian ngắn, và cũng là liều thuốc nhanh chóng nhất chặt đứt hoàn toàn tình yêu. Yun chỉ có thể yêu mãnh liệt khi tin tưởng vào ai đó, chứ không thể yêu người tạo cho Yun cảm giác ghen tuông.

Khi còn nhắc đến nhân vật XYZ nào đó, dù là nói xấu có nghĩa là Yun còn quan tâm. Khi chẳng bao giờ nói đến nữa có nghĩa là người đó đã trở nên vô nghĩa trong cuộc đời Yun dù có đứng trước mặt Yun đi nữa.

Tổn thương và ghen tuông không bao giờ có thể nằm trong danh sách tình yêu lâu bền của Yun.

Yun có thể yêu đơn phương một người suốt đời hoặc rất lâu, miễn là người đó xứng đáng với tình yêu đó, Yun sẽ không bao giờ hối hận. Những kẻ không xứng đáng, dù đã lỡ yêu nửa giây thôi cũng làm Yun ăn năn sám hối trong đoạn đường sau này.

Tóm lại: Yêu thì nói yêu, không yêu thì biến cho nhanh để người ta còn biết đường kiếm người khác, đừng đánh đố nhau làm gì, Yun ngốc trong yêu đương lắm, không chịu nổi sự phức tạp đâu.

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Tình ca du mục (those were the days)


Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời
Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng
Tìm em năm tháng thấy đâu hình bóng nàng
Em thân yêu ơi biết em giờ đây nơi đâu
Nhắn giúp cho ta mây ơi...nhắn giúp cho ta chim ơi
Thảo nguyên bát ngát đem giấu em ta nơi nào
Lần theo giấu vết em đi
Tìm đâu cho thấy em yêu?

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

Lữ khách (16)

26. Tin nhắn của Hotboy
Về khu Khao San ăn uống ngon lành, hôm đó cũng hên, Apple GH vẫn còn phòng trống, tôi thuê một phòng đơn giá 180 bath. Tắm rửa xong, tôi lên mạng gửi tin nhắn cho Sky, bảo đã về tới Bangkok, hỏi mai rảnh không, nếu rảnh thì đi chơi. Tôi ngủ một giấc đến tối, lên mạng check mail thì thấy Sky trả lời là mai bận việc, hẹn tôi ngày mốt, Sky cũng hỏi tôi ở Bangkok mấy ngày, vài ngày nữa có lễ hội Phật giáo rất lớn, Sky hỏi tôi có muốn đi chùa với anh ta không???? Đọc xong tin nhắn tôi ức vô cùng, sao hắn không nói sớm kia chứ, tôi mua vé xe lửa đi Lào vào tối mốt rồi, ngày hôm sau rảnh tôi có thể ghé nhà ga đổi, nhưng thú thực là tôi cũng lười. Tôi trả lời là đã mua vé đi Lào vào tối ngày mốt, nên chỉ có thể đi chơi với Sky vào ngày mốt mà thôi. Vừa trả lời tin nhắn cho Sky xong thì Hotboy (cậu em đồng nghiệp dễ thương của tôi ấy mà) nhảy vào chat với tôi:
HB: Bà chị dạo này mất tích đâu thế, có gì hot?
Tôi: Hotboy hả, mất tích gì đâu, đi giang hồ mà
HB: Vẫn khoẻ? Đi có vui không?
Tôi: Trời, khoẻ như voi, đi giang hồ không vui sao được
Đó là lần đầu tiên trong mười mấy ngày đi giang hồ của tôi, có đồng nghiệp gửi tin nhắn. Tôi chợt buồn, hotboy ít ra còn quan tâm gửi tin nhắn cho tôi, còn tên kia sao hắn không gửi bất kì một tin nào nhỉ? Tôi có chút chạnh lòng đấy, nhưng tôi cũng đành chịu thôi. Tình cảm cũng cần có những cân bằng nhất định, ai quan tâm đến mình, mình sẽ quan tâm lại, ai vô tâm mình cũng vô tâm lại. Không phải đó là cách ứng xử của kẻ tiểu nhân đâu, mà theo quan điểm của cá nhân tôi, nếu ai đó không thích bạn rồi, bạn càng quan tâm đến người ta, không chỉ bạn mệt mỏi mà người kia họ cũng không hạnh phúc với sự quan tâm của bạn đâu. Cho nên họ không để ý tới bạn, bạn cũng hãy lơ họ đi cho đôi bên đều hạnh phúc.

Khi viết những dòng này, tôi hoàn toàn đã rũ bỏ được mối tình đơn phương thứ 2, kéo dài hơn 2 năm trời. Kể ra cũng may, để chấm dứt mối tình này cũng không tốn nhiều thời gian lắm, chứ nó cứ kéo dài 10 năm như mối tình đầu chắc có nước tôi thành “bà lão” mất. Hehehe. Sẽ có người thắc mắc là tôi có tiếc nuối gì không? Câu trả lời thành thật của tôi là đối với mối tình đầu, tôi có một sự tiếc nuối nhất định, nhưng với mối tình thứ 2 này, tôi nghĩ là tôi may mắn thoát khỏi sự đau khổ. Dù trong thời gian tôi yêu đơn phương tôi có đau khổ đi chăng nữa, thì nó cũng đã chấm dứt tại thời điểm tôi hết yêu rồi. Giả sử như tôi “may mắn” cưa cẩm được cái tên lưu manh ấy đi, tôi sẽ đau khổ cả đời. Tuy nhiên tôi còn chút ân oán cá nhân với hắn muốn giải quyết triệt để, để sau này không để lại những hậu quả nghiêm trọng gì, và mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ duy trì được như những người đồng nghiệp thuần tuý. Thú thực tôi cũng không muốn duy trì mối quan hệ đồng nghiệp thân thiện nữa đâu, đồng nghiệp thuần tuý là được. Thân thiện dễ gặp rắc rối sau này lắm. Hắn ta đâu quan tâm gì đến tôi, nhẫn tâm thì đúng hơn, cho nên tại sao tôi phải tốt với hắn? Tôi đúng là người của cung Thiên Bình, lúc  nào các mối quan hệ cũng ưu tiên công bằng là trên hết.

Trở lại chuyện cậu em hotboy, do lâu ngày không được nói chuyện với cậu ấy, lại vừa mới ấm ức chuyện hôm qua cãi vã với anh chàng thiếu gia - tiến sĩ tương lai của Đài Loan, tôi đem chuyện ấy nói một hồi với hotboy luôn. Mãi không thấy cậu ấy trả lời nên tôi đi ra ngoài ăn tối. Tôi nghĩ đến số điện thoại của Vẹt đưa tôi lúc trưa, nhưng lại không gọi. Chỉ nghĩ thầm: “Cãi nhau với mày hôm qua, tám từ hôm qua tới hôm nay đủ mệt rồi, giờ hẹn đi ăn tối với mày nữa chắc tai tao điếc luôn quá”. Nghĩ thế nên tôi đi ăn tối một mình. Ai ngờ tối hôm đó về, tôi nhận được mail của Vẹt gửi cho tôi, trách cứ sao tôi không gọi điện cho hắn, làm hắn và bạn hắn chờ tới đói bụng không chịu nổi mới đi ăn, rồi tiếp tục trách cứ sao tôi không add facebook của hắn. Vì hắn không chủ động add tôi trước được, hắn nhắc tôi nhớ add facebook hắn đấy (Facebook của tôi từ lâu đã chặn không cho người lạ search ra tôi, dù biết tên chăng nữa)

27. Yun đi “hẹn hò”
Hehehe, cái tựa đề nghe hơi kì quái nhỉ, cứ cho là đi hẹn hò đi, cho nó mang không khí lãng mạn một chút. Tối hôm trước ngày hẹn với Sky, anh ta online cả buổi tối và chúng tôi có nói chuyện với nhau. Sky hỏi tôi đang ở đâu để chọn địa điểm hẹn cho dễ, cuối cùng anh ta chọn Nhà hát quốc gia làm địa điểm hẹn tôi vào 9h sáng ngày hôm sau. Tôi rất hào hứng với cuộc hẹn này, vì từ lúc về đến Thái, tôi thấy chùa chiền bắt đầu nhộn nhịp, hoa tươi và mọi thứ trang trí lộng lẫy hơn ngày thường, cho nên tôi rất muốn đi xem. Lý do khác nữa là tôi “âm mưu” muốn vào Grand Palace miễn phí từ lâu, nhưng vào một mình dĩ nhiên là không dám rồi. Lần này tôi định nhờ anh ta dẫn vào đó cho biết (người địa phương không tốn tiền), vé vào Grand Palace tôi thấy cũng mắc, với lại chỉ vào coi thôi mà giá đắt như thế  tôi sẽ ấm ức lắm.

Tới ngày hẹn, tôi ngủ nướng, đã dậy trễ tôi còn tàn tàn ăn sáng, sau đó mới phát hiện là 9h30 rồi nên tôi chạy một mạch tới chỗ hẹn. Không thấy Sky đâu, tôi nghĩ thầm, thôi chết rồi, chắc chờ lâu quá anh ta giận bỏ về rồi. Tôi có nhờ mấy người bán hàng gần đó gọi điện thoại cho anh ta, nhưng không gọi được (tôi ghi nhầm số). Không biết làm thế nào, tôi kiếm tiệm internet gần đó vào thử facebook định nhắn tin cho anh ta thì thấy tin nhắn của Sky, báo với tôi là sẽ tới trễ khoảng 40 phút, do anh ta dậy muộn kèm với kẹt xe nữa. Hehehe, tôi đi trễ 30 phút (cộng thêm thời gian đi tới chỗ hẹn nữa), anh ta tới trễ 40 phút, tư tưởng lớn gặp nhau đấy nhỉ??? Hai thằng đều ngủ dậy muộn. Nghĩ tới ngày hẹn đó tôi buồn cười quá đi mất.

Anh ta giản dị mặc áo thun và quần kaki, không giống như ngày đầu tôi gặp cực kì sáng sủa. Riêng nụ cười của anh ta vẫn thế, hiền lành đến mức gây cảm tình, anh ta từ từ đến chỗ tôi và nhẹ nhàng hỏi tôi chờ có lâu không. Sky hỏi tôi đã đi được những đâu ở Bangkok rồi, và hôm đó muốn đi đâu. Tôi nghĩ vài giây rồi bảo muốn vào Grand Palace. Anh ta bảo vào đó tốn 400 baht đó nhé,  hỏi tôi chuẩn bị tiền trả chưa? (hay 450 baht gì đó, tôi không nhớ chính xác). Tôi nghĩ thầm: “Vào tốn tiền thì nói làm gì, tao đi một mình cũng được mà”. Chưa kịp dụ dỗ anh ta dẫn tôi vào Grand Palace thì anh ta chuyển đổi từ nét mặt nghiêm chỉnh sang cười rất tươi, bảo với tôi là: “Nếu em đồng ý im lặng không nói chuyện khi đi qua cổng soát vé, thì em có thể được miễn phí đấy, bây giờ đi theo anh”. Hehehe, vậy là chưa kịp dụ dỗ, anh ta đã tình nguyện dẫn tôi vào đó nhé, bớ bà con, tôi hoàn toàn vô (số) tội, hehehehe.

Đại hoàng cung (Grand Palace) đẹp tráng lệ, ngày hôm đó trời mưa lất phất, không khí khá mát mẻ. Tôi dạo chơi, chụp hình. Sắp tới lễ hội Phật giáo, người đi chùa rất đông, tôi rất khó lấy được góc ảnh đẹp để chụp. Sky cũng mang theo máy ảnh, anh ta lặng lẽ đi sau tôi và bấm cho tôi mấy chục kiểu ảnh vào ngày hôm đó. Giờ nhớ tới ngày hôm đó tôi cực kì hạnh phúc, một người xa lạ gặp trên tàu, tự nguyện dành một ngày dẫn tôi đi chơi (Và nếu tôi còn nhiều thời gian ở Thái, có thể dẫn tôi đi chơi thêm vài ngày cũng nên). Cảm quan của tôi là anh chàng này khá tử tế, hihihi. Hôm đó chúng tôi đi cũng được mấy ngôi chùa lớn ở Bangkok đấy, những ngôi chùa nào phí vào cổng cao tôi đều đòi đi hết cho bằng được, hahaha. Đi với anh ta có cái lợi nữa là anh ta có hiểu biết nhất định về Phật giáo, cho nên cảm giác như có người thuyết minh cho tôi nghe vậy. Ngoài ra còn tình nguyện làm thợ ảnh cho tôi nữa. Vui quá đi. Ngày hôm đó, dù rất thú vị nhưng tôi chỉ đi tới 4h chiều rồi phải về nhà trọ trả phòng để tối đó lên đường đi Lào. Sau này, khi đã trở về VN rồi, tôi thấy mình bắt đầu “có vấn đề” với anh ta, xuất hiện cảm giác say sóng, hehehe. Điều này lúc còn ở Bangkok tôi không hề hay biết và chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này. Khi về VN, có đôi lần tôi trách mình sao lúc đó không nán lại Bangkok thêm 1-2 ngày xem lễ hội Phật giáo cùng anh ta kia chứ. Hình như anh ta chưa có bạn gái, nếu có bạn gái rồi thì anh ta đâu rủ tôi đi chùa cùng anh ta vào ngày lễ hội làm chi. Một lần, trong lúc hai bên chat với nhau thân tình, tôi “me xa me gần” hỏi về bạn gái anh ta thì nhận được câu trả lời thế này: “I’m still single, without girl friend”. Câu đó có đáng tin không bạn đọc nhỉ??????????????

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Lữ khách (15)

25. Oan gia
Tới giờ lên tàu lửa, tôi loay hoay tìm chỗ ngồi ghi trên vé. Vừa mới ngồi xuống thì ở đâu xuất hiện một thằng trạc tuổi tôi kéo 2 cái vali to đùng ngồi xuống chỗ đối diện, vừa kịp nhận ra là cái thằng nói như vẹt lúc nãy. Thế là tôi chửi thầm mấy người bán vé, xếp chỗ cho tôi thế nào mà lại xếp tôi ngồi cạnh cái con Vẹt nặng một tạ này kia chứ???? Và Vẹt ta bắt đầu công việc khủng bố (làm quen) với tôi bằng hàng loạt câu hỏi từ quê cha đất tổ đến ông sơ bà sở của tôi. Hắn hỏi liên tục, trả lời hắn mà tôi thấy mệt, sao hắn lại không mệt nhỉ? Đề tài nói chuyện của Vẹt thì mênh mông vô tận, chuyện gì Vẹt cũng nói được. Hắn nói nhiều nhưng lại không liên tục, ngắt quãng làm tôi phải căng tai lên nghe, nhất là những lúc hắn bí từ là hắn ậm ừ rất lâu. Song song với băng ghế chúng tôi là băng ghế của hai vợ chồng người Anh đang đi du lịch, vợ làm giáo viên, còn chồng làm kĩ sư bảo dưỡng tàu ngầm của hải quân Anh. Anh chồng bảo sau Thái Lan, sắp tới anh ta cũng đi VN và Lào. Vì làm trong quân đội, nên anh ta đi tới các nước “nhạy cảm” chính trị như VN thì phải khai báo và được sự chấp thuận với cấp trên mới được đi. Nếu không, về mà bị phát hiện là đuổi việc luôn, hehehe. Vẹt ngoài việc nói chuyện với tôi thì thỉnh thoảng cũng chọt qua bên vợ chồng người Anh tám chuyện, hắn ta còn lấy bánh made in Taiwan của nước hắn ra mời chúng tôi ăn, cũng khá ngon. Rồi hắn bảo tôi cho hắn xem hộ chiếu, xem quốc huy của nước tôi có đẹp không, hắn chê quốc huy của nước hắn quá đơn giản, xấu xí. Rồi hắn ta than phiền mấy tay hải quan đóng mộc xuất nhập cảnh đóng lung tung không biết đâu là dấu ra, đâu là dấu vào trong hộ chiếu của hắn, hắn phân bì với cái hộ chiếu thẳng tắp các dấu mộc của tôi. Tiện tay hắn mượn luôn hộ chiếu của anh sĩ quan người Anh, xem cái quốc huy của họ, rồi kết luận cuối cùng là cái quốc huy của nước hắn là xấu mù, còn của VN và của Anh rất đẹp (theo ý hắn) vì có các chi tiết phức tạp, sinh động….bala bala…. Tôi càng nghe càng nhức đầu. Nói thật, bây giờ nghĩ tới cái buổi gặp hắn đó, tôi thấy nhức đầu rồi. Tôi không nhớ là tôi và hắn đã nói những gì, vì hắn ta hỏi liên tục, tôi trả lời mà mỏi cả miệng, nhưng vì lịch sự tôi vẫn trả lời, và có xu hướng không muốn nói chuyện nữa, nhưng hắn là loại không dễ buông tha cho tôi. Hắn thấy tôi không hào hứng gì với chuyện trên trời dưới biển của hắn, hắn quay sang đề tài tôn giáo, và hỏi tôi theo đạo gì, hỏi những câu kiểu test kiến thức tôn giáo của tôi, tôi vẫn lịch sự trả lời, rồi hắn quay sang đạo Lão, hắn bảo ở Đài Loan, Phật giáo không còn nguyên thuỷ mà kết hợp với tôn giáo bản địa mà cụ thể là đạo Lão, rồi hắn diễn giải cho tôi nghe thêm chút ít về đặc trưng tôn giáo của nước hắn, dĩ nhiên là tôi vẫn bình thường, tôi chỉ điên lên khi hắn quay sang hỏi tôi: “Sao mày không theo đạo Lão”. Tôi bảo sao hắn vô duyên thế, tôn giáo là tín ngưỡng của từng người, nó nằm trong bộ não và không một thế lực hữu hình nào có thể chạm tới những gì chứa bên trong tư tưởng của con người. Vì có người, họ không bao giờ thể hiện tư tưởng ra, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không có chính kiến, không có tư tưởng riêng của họ. Tôi bắt đầu nói thao thao bất tuyệt và dùng lí lẽ đập lại hắn. Nói xong một hơi, tôi im. Tưởng hắn sẽ buông tha, ai ngờ hắn chuyển sang đề tài khác, nói về các bà vợ VN ở bên nước hắn. Tôi nghe thế liền vặn lại hắn là hắn đang muốn lấy con gái VN à? Sao lại quan tâm đến các bà vợ VN ở Đài Loan đến thế? Còn tôi không muốn lấy chồng Đài Loan nên không có nhu cầu thảo luận vấn đề này. Hắn ta lại cười, bảo cứ bình tĩnh, đây là tranh luận chứ không phải đánh nhau. Hai vợ chồng người Anh đang mở to mắt nhìn hai thằng chúng tôi cãi nhau. Mệt quá, tôi im lặng. Chưa đầy nửa phút sau (tôi thề) hắn lại mở miệng hỏi tôi: “ Vậy mày muốn nói chuyện gì? Thấy bàn chuyện gì mày cũng không hưởng ứng”. Tôi bảo tôi không muốn nói nữa. Hắn ta khích tướng, bảo tôi nhỏ nhen hẹp hòi. Tôi định chửi, nhưng hắn lại cười: “Thôi mày đừng nóng, mày thích nói về đề tài gì thì nói tao biết để phù hợp với sở thích của mày. Mới gặp nhau nên tao chưa hiểu mày, cãi nhau thì thật là đáng tiếc”. Tôi thấy hắn xuống nước tôi cũng hạ hoả. Tôi bảo từ giờ trở đi, không bàn chính trị, không bàn tôn giáo ở đây. Tôi không thích nói những vấn đề đó. Hắn bảo ok.

Tưởng hắn sẽ cho tôi nghỉ vài giây, ai ngờ hắn lôi chuyện hắn ở Pennang ra kể cho tôi nghe, rằng hắn có một cô bạn thân cùng lớp đại học, sau đó lấy chồng ở Penang mời hắn sang Malay chơi trước khi hắn đi du học làm nghiên cứu sinh ở Mỹ (hắn học ngành kiến trúc). Hắn khoe hình đứa con gái 4 tuổi của cô bạn hắn, khen nhóc con đó xinh, quý hắn lắm, cứ quấn lấy hắn suốt trong thời gian hắn tới thăm gia đình cô bạn này, chồng cô ấy cũng là kiến trúc sư thì phải, nên thiết kế ngôi nhà của họ ở Penang rât đẹp, hắn đưa tôi xem hình ảnh ngôi nhà, và khen thiết kế độc đáo. Tôi không phải là dân kiến trúc, nhưng cũng thích cách phối màu hài hoà và những ý tưởng độc đáo tiết kiệm không gian và có giếng trời cho ngôi nhà như căn nhà trên. Tôi và hắn bay vào tám, quên mất rằng cách đây ít phút tôi và hắn suýt đánh nhau vỡ đầu mẻ trán. Lần này hắn không bay sang thẳng Mỹ từ Đài Loan, hắn muốn trước khi đi học có một chuyến du lịch ngắn, tức là từ Đài Loan bay sang Mã, đi Thái, rồi đi Ấn sau đó đi anh mới về Mỹ. Hành trình lằng nhằng nhỉ? Lần đầu hắn đi tàu lửa, lại thoải mái nên hắn thích chí lắm, hắn ta lại phân bì, bảo nước hắn ta không thể đi tàu lửa qua đêm, vì nước hắn ta ngắn củn, có đi tàu thì cũng trong ngày thôi, hắn hỏi nước tôi thế nào, tôi nói muốn đi tàu lửa nhiều ngày thì tới VN là lựa chọn khôn ngoan, tàu chạy từ TP.HCM tới HN và ngược lại cũng mất mấy ngày, cho tha hồ mệt phờ râu chen lấn. còn hắn thì rất hào hứng với việc ở trên tàu ngắm cảnh thế này. Thỉnh thoảng trong lúc nói cuyện, hắn ngừng lại và đổi đề tài, tôi hỏi sao hỏi nữa chừng rồi không nói nữa, hắn hồn nhiên bảo tao quên, đã thống nhất là không bàn đến tôn giáo chính trị mà. Tôi cười, kể ra hắn cũng chưa quên trận cãi vã lúc nãy. Tôi bảo cứ hỏi đi, nếu cảm thấy không xảy ra mâu thuẫn gay gắt. Hắn bảo hắn cũng không thích TQ đâu, rồi hỏi tôi có biết sự khác biệt giữa TQ và nước hắn không, tôi bảo hắn thôi đừng hỏi mấy câu vớ vẩn đó nữa, không cần phải test sự hiểu biết của tôi đâu, tuy không là người học chuyên về xã hội, nhưng căn bản nhất tôi cũng phải biết chứ. Tôi bảo TQ và Đài Loan theo 2 chế độ khác nhau, thằng theo Mao Trạch Đông, thằng theo Tưởng Giới Thạch, hắn ồ lên ngạc nhiên, hỏi sao tôi biết mà lại không thích nói về chính trị. Tôi bảo tôi là dân thường, lo làm việc để bản thân, gia đình và xã hội đều có ích lợi, chứ tôi không muốn dính líu những chuyện nhức đầu kia, việc bàn luận nên để cho chính trị gia làm. Có vẻ như hắn đã hiểu tôi hơn, cũng bớt tính đáng ghét hơn ban đầu, chúng tôi tránh nói đến những đề tài mà sẽ gây ra ẩu đả, heheheh. Tôi và hắn nói chuyện thì nhiều đề tài lắm, tự nhiên bây giờ tôi quên mất nhiều thứ, tóm lại cũng những câu chuyện vớ vẩn thôi, như việc hắn mời tôi có dịp sang nước hắn chơi, hắn sẽ làm tour guide cho tôi chẳng hạn. Tôi bảo tôi không đủ tiền để đi du lịch ở các nước tiên tiến như nước hắn đâu, hắn vui vẻ bảo đừng lo, tôi có thể ở lại nhà hắn, mẹ hắn nấu ăn khá ngon. Tôi chỉ cần mua vé máy bay khứ hồi là được. Tôi cũng lịch sự, mời ngược lại, bảo có dịp sang VN chơi, hắn hào hứng lắm, bảo sau này có dịp sẽ dành kì nghỉ để sang thăm tôi.

Tới giờ ăn mới xảy ra nhiều chuyện làm tôi tức lộn ruột. Buổi chiều trên tàu, nhân viên tới từng chỗ để hỏi xem khách có đặt thức ăn không, hắn gọi món Tom yum gì đó, khoảng mười mấy usd. Hắn hỏi tôi sao không gọi thức ăn, tôi bảo tôi có mang theo thức ăn rồi, nên không gọi, với lại lúc di chuyển tôi ăn rất ít. Trong lúc chờ nhân viên mang thức ăn tới (cũng khá lâu) hắn cứ kêu tôi gọi thức ăn đi, tôi cứ phải trả lời là không cần. Hai vợ chồng người Anh gần đó cũng lấy thức ăn mang theo ra và bắt đầu ăn. Tôi chưa đói nên không muốn ăn, vì trưa tôi cũng ăn một mớ sơn hào hải vị rồi. Hắn bảo để hắn mời tôi nhé, tôi bảo không cần đâu, tôi biết tôi cần gì mà. Hỏi mãi mà tôi cũng không chịu gọi thức ăn, hắn lấy bánh, mỳ ly ra và hỏi tôi có đói không, để hắn đi mua nước sôi pha mì cho tôi ăn. Tử tế nhỉ???????? Tôi nói là tôi không đói và đừng hỏi tôi nữa. Hắn bảo tôi có đói nhớ nói hắn, không cần phải xấu hổ đâu. Tôi rủa thầm: "Bố mày chứ, tao không thích ăn chứ xấu hổ gì ở đây". Hắn im lặng được một chút thì nhân viên mang tô tom yum lỏng lèo phèo nước với vài cọng rau và 1-2 con tôm gì đó cho hắn. Hắn bắt đầu giở chứng không ăn, mời tôi ăn cùng. Tôi sắp nổi cáu, vì tôi còn rất no, và cũng không muốn ăn cùng, nhưng nghĩ đến trận cãi nhau nãy lửa đầu giờ chiều, tôi không nói gì, lấy đồ ăn mang theo ra ăn chung với hắn cho vui, nếu tôi không làm vậy, chắc hắn không nuốt nổi to Tom yun đấy một mình đâu, vì hắn ái ngại cho tôi đó mà. Tôi lấy san-uyt ra, kẹp chung với chà bông tự làm từ nhà, và cắt những lát táo xanh ăn kèm nữa, cũng khá ngon (do không có dưa leo nên tôi tự chế đi một chút). Lúc tôi ăn hắn không nói gì, lấy cái chén nhỏ múc ra một phần Tom yum nói là chừa phần cho tôi rồi sau đó hắn mới ăn. Tôi bảo không cần đâu, tôi ăn đồ của tôi được rồi. Hắn ta gợi ý là tôi có thể chấm bánh mì với Tom yum ăn cho đỡ khô. Thấy hắn lèo nhèo mãi, tôi ăn luôn cho khỏi lải nhải. Hắn ta ăn xong phần Tomyum của hắn thì quay sang nhìn tôi: “Ê, cái phần Tom yum chẳng có no gì cả, mày thấy đấy, toàn nước. Nhìn bánh mì của mày ăn ngon thật, lại chắc bụng nữa chứ”. Tôi biết hắn ta sắp giở trò xin xỏ ở đây rồi, mà hắn nói cũng đúng đấy, nếu ăn cái tô Tom yum đó mà no được tôi đi đầu xuống đất. Thế là tôi hỏi hắn có muốn ăn không, tôi làm cho hắn một phần san-uyt, chỉ chờ có thế, hắn gật nhanh như chớp. tôi là cho hắn một phần giống như phần của tôi lúc nãy, hắn ăn khen ngon, bảo táo tươi, thịt sấy mùi vị rất được, và cách ăn kèm với táo của tôi rất sáng tạo. Tôi bảo thịt chà bông do tôi tự tay làm lấy, còn việc ăn với táo là do tôi quên mua dưa leo và cà chua. Hắn bảo kết hợp như vậy là ổn rồi, rất ngon. Nếu chuyện tới đó thì không có gì để nói, hắn chia sẽ Tom yum cho tôi một phần, tôi chia sẻ lại bánh mì của tôi, như vậy là công bằng. Bạn đọc biết chuyện gì xảy ra tiếp theo không??? Ăn xong hắn nhìn tôi hỏi rất ngây thơ: “Ê, ngon quá, liệu tao có thể ăn tiếp được nữa không???”. Cái tên Vẹt mặt dày ấy đã hỏi thế, chẳng lẽ tôi bảo không? Tôi bảo cứ tự nhiên và làm thêm phần nữa cho hắn, cứ như thế, hắn ăn hết luôn cả phần thức ăn mà tôi định để dành cho ngày hôm sau luôn. 10 lát san- uyt, tôi chỉ ăn 3 lát, 7 lát còn lại, mấy trái táo xanh của tôi, chà bông của tôi được hắn ăn rất nhiệt tình. Cái này gọi là há miệng mắc quai, lỡ ăn chén tom yum thôi mà tôi thiệt hại lớn. Sau khi ăn hết bánh mì của tôi, hắn bảo no quá trời rồi và cảm ơn tôi. Nếu không gặp được tôi, có lẽ hắn sẽ bị đói trên tàu mất. Tôi rủa thầm: “Hừ, trước bữa ăn thằng nào còn huênh hoang bảo không bao giờ mang đồ ăn cồng kềnh, ăn trên tàu cho tiện lợi mà”.

Có lẽ hắn không phải ngốc đâu, mà có thể là hắn đói thật, hoặc cố tình chơi xỏ tôi cũng nên. Lúc ăn xong hắn nhìn tôi vẻ ái ngại (thật giả tôi không biết được): “Xin lỗi mày nhé, vì đồ ăn ngon nên lỡ ăn hết thức ăn của mày rồi,nếu tối nay có đói nhớ nói tao đi pha mì gói cho mày ăn, tao còn 2 ly mì gói trong vali”. Tôi bảo không cần đâu, tôi ăn ít lắm, nhất là ăn trên tàu không có khẩu vị mấy. Tối đó, trước khi tôi đi ngủ hắn cứ hỏi đi hỏi lại là tôi có đói không, mệt thật. Tôi ngủ giường tầng trên, hắn ngủ tầng dưới. Cả ngày nói chuyện lẫn cãi nhau với hắn phát mệt, tôi đi ngủ sớm, còn hắn ngủ sau tôi, vì muốn ngắm cảnh đêm nhưng không rõ là mấy giờ.

Sáng hôm sau tôi đang ngủ ngon lành thì Vẹt gọi tôi dậy, hắn bảo dậy ngắm cảnh buổi sáng đi, cảnh khá đẹp đấy. Tôi bảo cảnh tôi ngắm lúc đi rồi, cho nên lúc về Thái tôi không cần ngắm nghía đâu. Hắn nài nỉ tôi hãy dậy ngắm cảnh chung với hắn, vì hắn ngắm cảnh một mình không có ai đàm đạo chung sẽ rất buồn. Tôi bực mình leo xuống giường và cằn nhằn: “Mày phiền chết được, chiều qua cãi nhau một trận rồi, sáng nay muốn tiếp tục hả???”. Hắn thấy tôi cuối cùng đã chịu dậy rồi nên cười rất tươi. Hắn bảo tôi đi đánh răng đi. Mới ngủ dậy, tôi cũng muốn rửa mặt mũi cho sáng sủa. Xong tôi trở về chỗ ngồi không thấy hắn đâu. Lát sau hắn mang hai ly mì đã pha nước sôi trở về, bảo tôi ăn sáng. Tôi bảo không cần đâu, tôi không ăn sáng cũng được, dù sao trưa cũng về Thái rồi tha hồ ăn ngon. Hắn thành khẩn mời tôi ăn sáng, bảo hôm qua vì lỡ “chén” hết thức ăn của tôi rồi, nên sáng nay nếu tôi không ăn hắn sẽ ngại lắm. Tôi thấy vậy nên ăn luôn, ăn cho bõ tức, dù sao hắn cũng ăn hết đồ ăn của tôi là sự thật. Hắn thấy tôi đồng ý ăn mì ly thì rất vui, vừa ăn vừa huyên thuyên đủ chuyện trên trời với tôi. Hắn bảo con gái luôn chu đáo, hai gói mì ly là của cô bạn thân để vào vali cho hắn mang theo, lỡ có đói được ăn, còn tôi thì mang thức ăn khi lên tàu. Hắn thừa nhận là hắn “bờm” quá. Hắn còn hỏi tôi là chắc hôm qua tôi ghét hắn lắm, vì nói suốt ngày không chịu im. Tôi nghĩ thầm: “Cuối cùng mày cũng hiểu ra vấn đề rồi đấy”. Hắn có giải thích với tôi là lần này sang Mỹ du học hắn có chút áp lực về ngôn ngữ, nên muốn kiếm người nói chuyện để thực hành trước, vì hắn phản xạ không được tốt lắm. Đi thi toefl thì môn nói của hắn rất tệ. Tôi lại nghĩ thầm: “Cũng biết cả yếu điểm cơ đấy”. Hắn quay sang khen tiếng Anh tôi tốt, hỏi tôi là giáo viên Anh ngữ à. Tôi bảo không phải, tiếng Anh của tôi là tệ thôi, nhiều người bạn của tôi sử dụng tiếng Anh như gió kìa. Tôi thua các bạn mình nhiều lắm. Hắn lại ngạc nhiên: “Vậy mà từ hôm qua tới giờ tao nghĩ mày là giáo viên tiếng Anh cơ đấy”. Cái tên Vẹt nhiều chuyện này ban đầu tôi ghét thật, nhưng càng về sau thấy hắn trò chuyện có chút thành ý nên tôi cũng bỏ qua chuyện cũ. Hắn bảo tôi đừng ghét hắn nữa nhé, coi như là giúp đỡ tinh thần cho một người sắp gặp rào cản ngôn ngữ như hắn nói chuyện càng nhiều càng tốt, tôi cười trừ. Sau đó hắn đề nghị tôi mang chà bông hôm qua còn lại đem ăn với mì gói đi, hắn bảo hắn thích ăn chà bông tôi làm, rằng bên nước hắn không có. Tôi mang hộp chà bông ra thì hắn ta chén sạch luôn trong sáng đó, không chừa tí gì. Vẻ mặt rất hạnh phúc. Tôi không nói gì nhưng cũng tức ngầm, nói ra thì nhỏ nhen quá. Sau này về nhà tôi kể cho mẹ tôi nghe bảo thằng Đài Loan nó khen con làm chà bông ngon, ở nước nó không có chà bông đâu má ạ. Mẹ tôi bảo tôi bị nó lừa rồi, ở Đài Loan mà nó nói không biết chà bông là nó xạo con đấy. Vậy hoá ra tôi bị cái con Vẹt một tạ đó lừa à???? Một lúc sau, nhân viên trên tàu còn bê thêm một bữa ăn sáng to đùng gồm bánh mì, xúc xích, cà phê cho hắn và cam tươi cho tôi. Tôi ăn ly mì đã cảm thấy no, nhưng hắn nhất định bắt tôi phải ăn thêm bữa sáng đó chung với hắn nữa (sau đó tôi hỏi khéo biết được bữa sáng đó khoảng 20usd gì đấy). Hắn cũng vô tư nhiệt tình mời tôi nên tôi ăn luôn.

Xe gần qua cửa khẩu, nhân viên đi ngang qua hỏi chúng tôi có đổi tiền không. Tôi bảo không, Vẹt lôi một xấp tiền Thái mới toanh, hắn bảo hắn đổi ở ngân hàng Đài Bắc, cái xấp tiền ấy chắc tôi ở Thái cả tháng xài sang cũng chưa hết, nhưng Vẹt ta bảo số tiền đó chỉ ở được 3-4 ngày thôi (hắn ta chắc là con nhà giàu). Hắn book khách sạn trước, giá 1200 bath  một đêm và còn khen rẻ (cũng khoảng 40usd rồi còn gì). Chà, hắn ta là thiếu gia đấy nhỉ??? Tôi bảo sao không ở chỗ rẻ hơn, có nhiều chỗ giá chỉ bằng một nửa. Hắn liền mở điện thoại khoe không gian rộng rãi của căn phòng hắn mướn, nhìn ra bờ sông và kiến trúc khá đẹp. Đúng là dân kiến trúc, rất thích ở nhà đẹp. Tôi thấy vậy nên không nói thêm gì nữa.

Tới ga Hualamphong – Bangkok, tôi tạm biệt hai vợ chồng người Anh cùng Vẹt và xuống tàu, tôi bước nhanh nhưng cứ nghe tiếng kéo vali phía sau, quay lại tôi thấy Vẹt đang rượt theo tôi cùng 2 cái vali to nặng. tôi hỏi hắn có chuyện gì thế? Không phải là muốn đi theo tôi chứ, tôi và hắn đâu có cùng đường. Hắn bảo sao tôi chạy nhanh thế, chờ hắn chút. Đợi hắn tìm chỗ nào đó mua sim rồi tôi mới về. Tôi bảo hắn mua sim thì liên quan gì tới tôi, sao tôi phải chờ??? Hắn bảo chờ hắn ít phút đi. Tôi nghĩ lại, thôi kệ, trong lúc hắn mua sim tôi mua vé đi Lào cũng được, đỡ mất công hôm sau tôi quay lại ga mua vé. Lúc tôi mua vé xong thấy hắn ở gian hàng bán sim loay hoay gì đó. Hắn thấy tôi chạy tới đưa tôi số điện thoại của hắn, bảo cầm lấy vì muốn buổi tối mời tôi đi ăn, vì buổi tối có bạn hắn làm thổ địa nên hắn sẽ mời tôi ăn món ngon, tôi bảo tôi không dùng điện thoại, hắn bảo thôi tôi cứ cầm lấy biết đâu tôi sẽ đổi ý vào buổi chiều. Nói rồi hắn đưa số điện thoại cho tôi, rủ tôi đi ăn trưa trước khi về. Tôi bảo ở nhà ga ăn mắc lắm, và cũng dở như ở trên tàu thôi. Hắn nói sợ tôi đói bụng (Biết quan tâm từ khi nào nhỉ???) Tôi bảo thôi không cần đâu, có gì tối gặp lại. Hắn bảo tôi nhớ điện thoại cho hắn đấy, hắn sẽ chờ điện thoại của tôi. Tôi ậm ừ rồi đi ra cổng đón xe bus.

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Lữ khách (14)

23. Penang buồn
Trong cơn sốt mê man nơi xứ lạ, tôi bắt đầu mộng mị. Tôi lại nằm mơ thấy cái tên lưu manh mà tôi tương tư, và nghe cả giọng nói rất rõ: "Sao em không trả lời tin nhắn của mình, ngày nào cũng nhắn tin cho em", nói rồi hắn bỏ đi. Tôi lại khóc, và tuyết rơi khiến tôi cảm thấy lạnh giá. Tỉnh dậy, hoá ra là cái máy điều hoà đang ở chế độ 16 độ C. Có lẽ lúc tôi ngủ ai đó đã chỉnh lại nhiệt độ. Tôi vốn chịu lạnh kém, lúc nhỏ từng bị viêm phổi nên phổi rất yếu. Cơn sốt cũng đã hạ (lạnh quá mà) nhưng tay chân thì kiệt sức và chóng mặt. Tôi kiếm cái máy tính con và bắt đầu vào mạng, với suy nghĩ biết đâu hắn nhắn tin cho mình thật thì sao, có thể hi vọng không nhỉ? Nhưng tôi đã thất vọng khi mở Facebook vẫn không thấy có tin nhắn. Tôi mở Gmail xem thử, cũng không luôn, có chút buồn nhỉ. Thực ra lúc tôi mở Gmail, tôi có nhận được một lá thư, nhưng không phải của cái người tôi mong muốn nhận, mà là của Sky, anh chàng đi chung chuyến xe lửa với tôi từ biên giới Thái- Mã đi Penang lần trước tôi đã kể. Sky hỏi thăm tôi có khoẻ không, và đang ở đâu? Anh ta bảo rằng anh ta đang ở Kuala Lumpur, nếu cũng ở đó thì đi chung với nhau. Tôi lấy làm lạ, hôm trước anh ta bảo lần này dắt bố mẹ đi chơi nên chỉ đi gần gần biên giới, không đi K.L mà. Hay là bố mẹ anh ta hào hứng quá nên đòi đi lung tung???? Tôi thắc mắc nhưng không hỏi, chỉ trả lời mail là tôi đã về tới Penang, có thể ngày mai sẽ khởi hành đi Thái, vì tôi đang bệnh nên không muốn ở Penang lâu, nếu bệnh nặng về tới Thái tôi đi máy bay về VN luôn, còn nếu may mắn khỏi bệnh thì tiếp tục rong chơi. Trả lời mail xong tôi đi ra khỏi phòng, hỏi chủ nhà trọ còn phòng trống không, tôi muốn đổi sang ở phòng riêng, vì tôi đang bệnh nên không tiện ở chung (mà chủ yếu là cái máy điều hoà chết dẫm kia). Họ bảo có, tôi ở riêng trả gấp khoảng 2.5 lần tiền ở dorm, nhưng cũng đành chịu, bệnh mà, đâu tiết kiệm được. Sau đó tôi đi ra ngoài ăn tối, đã hơn 6h chiều, nhưng trời còn sáng choang, chưa muốn tắt nắng. Tôi tản bộ vừa nghĩ xem mình có thể ăn món gì vào buổi tối thì lạc vô khu ẩm thực Ấn gần đó, cà rì nè, Chapati nè, siro, trà sữa và hàng loạt các thức ăn đầy màu sắc khác của Ấn. Tôi ăn cơm cà ri gà trong chợ, khoảng 6-7 (4- 5 chục ngàn Vn)đồng Mã gì đó thôi, cũng không mắc. Đang ngồi ăn thì có hai mẹ con một cô người Ấn cũng ngồi ăn ở bàn đối diện, cô ấy bắt chuyện với tôi, tôi cũng vừa ăn vừa trò chuyện với cô ấy. Lúc đó tôi mới biết được là dân bản xứ đi giá vé tàu vào đảo Pennang chỉ bằng một nửa tiền mà tôi đi thôi, cũng tức thật. Cô người Ấn còn bảo sau này tôi cứ lẳng lặng bỏ đúng tiền của người dân bản xứ rồi đi qua, không ai hỏi han đâu, hỏi han họ biết người nước ngoài sẽ có giá khác đấy.
Ăn xong cơm tôi định đón xe ra bến tàu để đi tàu ra khỏi đảo mua vé xe lửa về Bangkok, vì bệnh nên tôi không tiện ở lâu cái nơi Penang buồn bã này. Khổ thân là không có trạm dừng để đón xe bus, tôi cứ đi dọc dọc tới bến tàu lúc nào không hay. Hoá ra cũng gần chứ không như hồi sáng tôi nghĩ, có lẽ lúc sáng tôi lơ mơ tập trung nhìn đường nên không để ý khoảng cách. Các khách sạn Pennang có dịch vụ mua vé xe lửa giúp bạn, nếu lười bạn có thể nhờ họ đặt mua dùm, chênh lệch với giá gốc khoảng 5-10usd tuỳ từng khách sạn. Tuy nhiên, tôi chọn cách tới trạm xe lửa mua vé, vừa rẻ, vừa được đi tàu ngắm cảnh. Mua xong vé tôi trở về đảo, lần này chỉ có mình tôi lớ ngớ đi vô trạm tàu biển, nên bị người bán vé hỏi, thế là biết tôi người nước ngoài, tôi vẫn phải trả tiền đi vô đảo với giá người ngoại quốc, hic hic. Đảo Penang khá buồn, ít có các hoạt động về đêm như thủ đô. Trên đường về, tôi ghé lại gian hàng ẩm thực Ấn lúc chiều, giờ đó đã đóng cửa gần hết, để ăn món Chapati khuya và uống trà sữa Ấn. Ngồi ăn cùng một bố Ấn lớn tuổi nhà gần đó, tôi cũng tham gia trò chuyện với bố này, bố khá vui tính, tuy nhiên nói thật là nhìn đôi mắt của người Ấn, tôi có chút sợ đấy. Yun càng ngày càng lì lợm, đi ra đường nói chuyện với người lạ không biết sợ là gì. Ăn uống no nê cành bụng luôn, giá chapati và trà sữa cũng rẻ thôi. Vì đang mệt nên Yun không đi chơi khuya, 9h tối về nhà trọ ngủ luôn, Penang đêm đó khá buồn, bệnh tật và nhớ nhung...
Tôi check mail trước khi ngủ, xem có ai đó gửi mail hay không, cũng không có. Chỉ có một mail  mới mà Sky vừa trả lời,  Sky ngạc nhiên hỏi tôi đang ở Penang và chuẩn bị về Thái à? Anh ta tưởng tôi đang ở K.L nên mới mò tới K.L nhập nhóm với tôi. Cái này là sao nhỉ??????? Anh ta hỏi tôi khi nào về tới Thái, để biết hẹn tôi đi chơi, nếu mai tôi về Thái rồi thì anh ta cũng...cuốn gói về luôn để đi với tôi. Tôi trả lời mail xong thì lôi viên panadol sủi ra uống, ngủ một giấc ngon.
24. Tạm biệt Penang
Sáng ngày hôm sau khi đã khoẻ dần, nhà trọ có suất ăn sáng miễn phí cho khách, gồm trứng, xúc xích chiên, bánh mì san- uýt, trà hoặc cà phê tuỳ chọn, có cả bơ, mứt dâu và hạt điều nữa, giống bữa ăn sáng đơn giản của Tây đó, mà nhà trọ toàn là dân Tây không à, người châu Á rất ít, khoảng 2-3 người gì đó, kể cả tôi. Tôi ra chợ điạ phương ngắm nghía, phát hiện ra trong chợ là Táo tươi roi rói, xanh mượt mà kèm những quả lê ngon tuyệt, tôi mua luôn một bọc to, định bụng để lên tàu ăn cho sướng. Như tôi đã nói ấy, táo Mã mới hái tươi giòn và còn nhựa ăn rất ngon. Tôi mua thêm một bọc bánh mì san - uýt khoảng 10 lát để ăn trên tàu, vì thức ăn trên tàu khá mắc. Lúc đó tôi chưa thấy vấn đề gì, chỉ cố gắng thu gọn hành lí cho dễ vác thôi. Trưa tôi trả phòng và đi bộ tàn tàn ra bến tàu, tiện thể ghé ngang qua khu người Ấn mua thêm 6 bịch trà loại nhỏ (hết chỗ chứa rồi) định đem về tặng một số người thân, trong đó có sếp tôi. Một vài lần vào phòng làm việc của sếp tôi thấy sếp hay uống trà. Khổ nỗi tôi chưa uống loại trà đó bao giờ, ngon dở ra sao cũng không biết, tôi chỉ...mua đại, hic hic hic. Đúng là tôi mù tịt về trà mà!!! Tôi cố nhét thêm 6 bịch trà nhỏ đó vào túi và vác đi. Không biết vì trưa nắng, hay là vì mới ốm dậy không được khoẻ, tôi vác không nổi nữa. Điều đó làm tôi nhớ đến câu chuyện con lừa, người chủ gặp cái gì cũng vứt lên lưng nó, tới khi vứt chiếc áo bông lên thì con lừa ngã lăn ra chết, và bị người chú mắng là có cái áo bông cũng không mang nổi. Tôi mới tìm hiểu nguyên nhân, xem do tôi yếu sức hay do tôi vác đồ quá nặng, hay do trưa nắng??? Cuối cùng tôi tìm ra thủ phạm là do là do mấy kì táo tươi của tôi chứ không chạy đâu được. Tôi lôi táo ra bắt đầu ăn bớt, kiếm vài bộ đồ cồng kềnh cũng cũ rồi vứt luôn cho gọn nhẹ. Khốn nạn là trên đường không có trạm xe bus nên tôi phải cuốc bộ thôi, gọi taxi gần chắc nó cũng không đi, hoặc nó cũng chém cho bằng khoản tiền gấp 2-3 lần đoạn đường phải trả.
Ra trạm tàu lửa còn sớm, tôi lại ngồi chờ ở trạm Butter Worth, 2h chiều tàu mới chạy, người chờ cũng khá đông chứ không như lần trước tôi ngồi chờ ở đây vắng teo. Tây ba lô mắt xanh mũi lọ khá nhiều, tôi gặp một anh chàng châu Á đang ngồi giữa họ, nói chuyện như vẹt hót, tôi thuộc loại hay để ý, tự nhiên ghét cái phong cách ngồi lê của anh chàng này quá, nhưng cũng không quan tâm, đâu có liên quan gì đến tôi đâu. Nhưng bạn có nghe câu: " Ghét của nào trời trao của đó chưa?" Anh ta là tai hoạ sắp diễn ra mà tôi không hề hay biết tại thời điểm đó!!!
(sẽ cập nhật hình sau, lo viết cho hết đã, lâu rồi lười và bận không viết được)

Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Tháng 10

Tháng 10 bắt đầu bằng những cơn bão dai dẳng, tâm trạng man mác buồn và một đống công việc dồn dập đến nghẹn thở. Sức khoẻ bắt đầu đuối. Có 4 ngày chủ nhật thì đều đã có người đăng kí trước từ tháng 9. Mình ngoài 6 ngày làm việc vất vả trong tuần thì ngày Chủ nhật cũng chẳng thể ngủ nướng và bơ đi các lời mời như mọi khi. Không phải vì không thể từ chối, mà vì mình mong muốn tháng 10 có một không khí khác hơn mọi tháng, giống như là thời điểm refresh lại mình, để mang tiếp năng lượng và cảm xúc tích cực hơn. Tháng 10, hồi hộp và mong đợi, hạnh phúc và tình yêu, công việc và ăn chơi... Mình muốn thật hoàn hảo. Người cung Thiên Bình có một chút cầu toàn mà!!!!


Càng có tuổi, càng muốn bớt ồn ào. Ngày xưa mình toàn phải ăn "mùa sinh nhật", tức là kéo từ ngày này sang ngày khác, do bạn bè các nhóm khác nhau. Bây giờ, đi làm công việc ai cũng bận, ngày sinh nhắn cho nhau cái tin chúc sinh nhật vui vẻ là hạnh phúc lắm rồi. Với lại mình thích đơn giản. Cả hơn chục năm mà không quên ngày sinh của mình, nó còn hơn những món quà vật chất khác...
Sản phẩm tự làm

Mình phải khẳng định là mình chưa từng mời sinh nhật bất cứ một ai, dù là bạn thân nhất. Vì sao? Ngày sinh nhật mình vẫn thường chuẩn bị bánh, và có làm một vài món ăn, để nếu bạn bè có nhớ mà tới thì có đồ ăn ngon đãi bạn. Chứ mình không hề mời: "Mai đến ăn sinh nhật nhé", mình nghĩ việc mời đó không cần thiết, có cái cảm giác giống như ép người ta đi ăn sinh nhật mình vậy. Bạn bè đủ thân, đủ nhớ đến mình, họ sẽ có những hành động như tới nhà chơi, gọi điện thoại nếu họ biết ngày sinh... Mình cũng chẳng post ngày sinh trên facebook, để tới ngày đó facebook thông báo, rồi lại ô hợp nhắn cho mình cái tin " Sinh nhật vui vẻ" lạt nhách trên đó, thậm chí như thế sẽ làm cho một số bạn bè ở xa lười, comment luôn trên một lời chúc khác. Có cần phải công bố cho thiên hạ biết ngày sinh không nhỉ??? Hehe, đối với Yun là không rồi, dù không nhận được lời chúc nào, tôi cũng sẽ vui lặng lẽ với sinh nhật của mình. Nói thế thôi chứ dù không để thông tin, nhưng bạn thân với tôi, dù không biết sinh nhật họ vẫn có cách này cách kia điều tra mà, và đó là dấu hiệu tôi biết mình được quan tâm.

Tháng 10 dù mong đợi kì vọng, nhưng lại vướng vào một vài chuyện vớ vẩn, khiến cho không những trời giông bão mà cả những cơn bão lòng. Sau kinh nghiệm này mình rút ra những bài học quý cho hành trình sau này. Sinh nhật ở nhà tự kỉ, cũng là để xem xét lại bản thân mình, đọc cuốn sách mà mình yêu thích, tĩnh tâm thanh thản trong lòng. Năm nay tôi tự trang trí cả bánh kem, mọi năm hay được tặng bánh, nhưng năm nay không có, hehehe. Tuy nhiên vì ăn không hết nên tôi chỉ cắt một góc nhỏ trang trí thôi. Tôi không muốn tự "hành xác" mình vào ngày sinh nhật, làm tiệc tùng cho mệt phờ ra, ăn uống linh đình cũng không có ý nghĩa gì, mắc công lại sinh ra lắm chuyện, bạn bè đủ thân sẽ tự đến chơi, thể hiện sự quan tâm, ở xa thì nhắn tin, gọi điện, vậy là quá tuyệt rồi. Ai quên, không nhớ hoặc vì những lí do khác đối với tôi cũng đều không quan trọng, vì sao? Ngày của tôi mà, hihih.
Tôi vẫn còn nhận được khá nhiều cuộc điện thoại và tin nhắn, có nhiều bạn 2-3 năm không gặp vẫn chưa quên ngày sinh của tôi, những tin nhắn của bạn bè ở xa và cả những tin tôi chưa lưu số. Hoá ra tôi cũng được yêu mến đó nhỉ???? Tôi nghĩ là mình rất hạnh phúc, và hài lòng với nó, cũng không đòi hỏi phải hạnh phúc hơn, vì ở đời, không biết bao nhiêu là vừa cả. Tuy nhiên, tôi cũng nhận được một tin buồn vào trưa ngày sinh nhật của mình, nên có chút không vui. Thú thực là buồn kinh khủng luôn đó, hic hic hic. Dù có thể khắc phục được chút thiệt hại, nhưng tin đó quả thực làm tôi kém vui.

Dù lớn già đầu, tôi vẫn còn được nhận quà, một số bạn bè đã tặng quà từ đầu tháng vì lí do ở xa hoặc đi công tác xa, biết không ai tới nhưng mình vẫn làm bánh như thường lệ để lỡ có khách tới có thể mời (như phong tục ấy mà). Thói quen không mời sinh nhật xuất phát từ một hoàn cảnh vô cùng đặc biệt của mình. Ngày đi học không có điều kiện làm sinh nhật, nên mình không biết sinh nhật là gì cả. Tuy nhiên các bạn mình hiểu được hoàn cảnh đó, nên mỗi năm vẫn ghé mình chơi, tặng quà và mua đồ tới chỗ mình ăn uống, các bạn ấy bảo dù không làm sinh nhật nhưng vẫn muốn tới ăn cùng mình chút gì đó. Sau khi đi làm, điều kiện khá hơn, có thể mời một bữa tử tế. Tuy nhiên vì muốn giữ kỉ niệm đó với bạn bè mình mà mình vẫn giữ một thói quen xấu xí tới giờ. Mình không mời cũng còn vì một số lí do khác ví dụ như những người nào không đến họ cũng không dám trách mình sao mời người này mà không mời người kia, vì mình có mời ai đâu, tất cả đến đều  là do tự nguyện mà, và cũng để tránh phiền phức là sau này mình không tham gia sinh nhật của bạn bè được họ cũng không dám trách là mình không đi sinh nhật họ, vì sẽ có lúc mình bận vào dịp SN họ thì sao? Đôi khi sẽ có người trách là lúc mày mời thì tao tới, còn lúc tao mời mày lại không đi, cho nên tốt nhất là không mời, nhưng nếu có lòng thành, bạn cứ đến, Yun sẽ ở nhà vào ngày SN để tiếp bạn cho đến khi hết thời kì F. A, hihi và sẽ không để bạn thất vọng đâu. Thậm chí mình chấp nhận cả việc không ai nhớ đến, và mình sẽ ăn một mình.

Cám ơn tất cả những người bạn đã nhớ đến Yun, Yun sẽ sống thật hạnh phúc, sống có ý nghĩa để không phụ lòng của các bạn đã quan tâm Yun từ trước đến nay, và kể cả sau này. Vẫn còn 2 ngày cuối tuần của tháng 10 nữa, hihi, tuy nhiên đã có người book hết luôn rồi, Ôi tháng 10 của tôi!!!!!!

Post vài tấm hình ngày Thiên bình sinh nhật tự kỉ chứ nhỉ?????
Già rồi mà còn được nhận quà SN, ặc ặc...
Đèn nhấp nháy này nghe kèm nhạc Modern Talking cũng good lắm


Tự trang trí bánh kem, cái này năm nay phá cách

Cũng ngon nhỉ????
Bữa ăn nhỏ gọn thôi, chỉ có cà ri và mực chiên giòn!!!




Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Jet Airliner (Modern Talking )


(Lâu rồi nghe lại thấy có ý nghĩa và tâm trạng)

The times were hard and I was running
I could feel my chance was coming
Another time, another place
A pillow filled with frozen tears
See the gates, a distant fire
Shows the way, to my desire
Laying down my heart for you
'cause I'm lonely, feelin' blue
I know that I'll never die on love
But I'll never get enough
Oh, I got no time to lose

On my avenue to a jet airliner
Avenue to my broken dreams
My avenue to a jet airliner
Like an old old movie-scene

My avenue to a jet airliner
Brings me back to the dreams I loved
Good guys only win in movies
But this time babe I'll get enough

(the avenue is closed, is closed forever)

Love can breed misunderstanding
But my heart will soon be landing
Another love on golden wings
Oh, I'll buy you diamond rings
Waitin' for a lonely rainbow
Magic wave where will I go
Breaking down my heart to you
'cause I'm lonely, feelin' blue
I know that I'll never die on love
But I'll never get enough
Oh, I got no time to lose

(but you know, yes you know you can change it)

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2013

Ảnh đặc biệt

Bộ ảnh này được thực hiện bởi bạn An VN, trong một ngày Yun ngố nổi hứng chụp hình và có ý tặng một người. Hôm nay post lén lên đây để độc giả chém gió, hehehe. Chụp hình mặt mộc, gương mặt không cần trang điểm vẫn ...xinh, kekeke!!!













Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Người yêu - Yêu người

Độc thân, không có người yêu hẳn là tôi rồi, hihi. Vì sao tôi độc thân nhỉ, không phải tôi kén chọn gì đâu nhé, sở dĩ tôi vẫn còn độc thân là tôi rơi vào một trong 2 hoàn cảnh sau:

Yêu người: Tôi hay vướng vào tình huống...yêu đơn phương. Những người được tôi yêu đơn phương thì tôi kể với bạn rồi, một người là bạn của tôi thời phổ thông, còn người kia là người hiện giờ tôi đang sống dở chết dở. Người thứ ba thì tôi chưa biết được. Khi nào tôi bỏ được cái tên Xử Nữ đáng ghét tôi mới tính tiếp. Cái màn yêu 2-3 người cùng lúc đối với tôi có vẻ không ổn, tôi đang tẩu hoả nhập ma đây :(

Đã yêu người nhưng không được người yêu lại thì tôi phải làm sao? Buông chứ sao nữa. Câu bạn thời phổ thông thực ra tôi không biết hắn có yêu tôi hay không, tôi linh cảm là có, nhưng tôi không bao giờ thể hiện ra bất cứ một thông tin gì là tôi có cảm tình với cậu ta, vì mặc cảm cá nhân. Có thể vì thế cậu ta hiểu lầm, cuối cùng chẳng đâu vào đâu. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi tự hứa với bản thân mình rằng sau này gặp người thứ 2 sẽ mạnh dạn hơn, nhưng cuối cùng, sau khi bị vô vàn lời xúi giục, tôi cũng chỉ trở thành người...yêu đơn phương. Người thứ hai không làm tôi hoảng sợ hay bỏ chạy gì, vì gia thế người ta không đến nỗi hầm hố quá, người ta cũng không phải tài năng xuất chúng gì, chỉ là rất siêng năng chăm chỉ. Vì thế, khi tôi phát hiện ra tôi yêu được người này thì tôi...mừng quá. Vì sao? Tôi mừng vì cuối cùng sau mối tình câm lặng mười mấy năm trời, tôi có thể yêu lại, yêu thực sự, và mãnh liệt hơn, lại không có rào cản gia thế, tài năng nên tôi thấy nhẹ nhõm hơn, không bị áp lực. Có lẽ tôi mãi đen đủi trong tình yêu, lần này tôi lại linh cảm (và linh cảm sai nên mới đen) là ...người ta cũng có yêu tôi. Thế có chết không kia chứ!!!!! Linh cảm của tôi rất chính xác, nhưng không hiểu sao trong tình yêu linh cảm của tôi lại có sự chuệch choạc như thế. Sau này, tôi phát hiện ra người ta không yêu tôi, dù không hỏi trực tiếp nhưng khi nhìn ánh mắt của những người xung quanh, tôi dễ dàng nhận ra điều đó. Không phải họ nhiều chuyện nói gì với tôi đâu, mà là ánh mắt họ khi nhìn tôi, tôi vốn là người nhạy cảm nên dễ dàng biết câu trả lời đó là gì. Vậy trong tình yêu, linh cảm tôi luôn sai? Lẽ nào trực giác luôn nhạy bén mọi vấn đề lại sai trong lĩnh vực này? Đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi. Dù biết kết quả là thế, nhưng trực giác vẫn mách bảo là người ta yêu tôi, có phải trực giác của tôi có vấn đề? Và cũng cứng đầu không chấp nhận sự thật như bản tính của tôi? Vì thế tôi vẫn yêu người ta mù quáng. Sự thể đó dẫn đến tôi vô cùng đen trong tình cảm, vì tôi không dễ yêu. Tôi hay la làng lên phải lòng người này người nọ cho có chuyện nói với các bà tám, thực ra, người tôi yêu rất ít, đến giờ vẫn chỉ dừng lại ở con số 2 mà thôi.

Tôi có thể được coi là hèn nhát trong tình yêu, thì thôi, mối tình đầu có thể còn non dại, không biết cách đi làm lâm tặc chẳng hạn, nhưng tới mối tình thứ 2 tôi vẫn chẳng có chút kinh nghiệm gì từ mối tình trước để lại (Yêu đơn phương mà). Nhưng tôi có phần liều lĩnh hơn một chút. Sau khi nhận được sự xúi giục của nhiều người (đa phần là lớn tuổi, tự xưng là kinh nghiệm đầy mình). Một hôm thấy cơ hội đã đến (theo những gì tôi được dạy), tôi lưu manh ngồi đằng sau xe người ta, định giở trò dụ dỗ, nhưng không hiểu sao tay tôi bị cứng đờ, và bộ não tôi khuyên tôi hãy rút lui dừng lại. Cuối cùng tôi cũng chỉ nắm được vạt áo khoác của người ta rồi buông tay ra, vì lúc đó tôi nghĩ buông tay vẫn còn kịp, lỡ ôm người ta rồi thì cũng bị tính là lưu manh. Có lẽ nếu thuận lợi hơn chút, lúc đó người ta cẩm tay tôi chẳng hạn, thì tôi đã có động lực để...hoàn thành bài thực hành số 1 của mình, đằng này hắn ta chẳng có động thái gì (không có trong kinh nghiệm truyền dạy) làm cho tôi lúng túng không biết xử lí ra sao. Thế là tôi tự xử lí bằng cách buông ra, có phải tôi ngốc??? Hay là do người ta không yêu tôi nên đã không có động thái gì? Ai cao thủ giang hồ trả lời dùm tôi với!!!!! Tôi thắc mắc quá đi!!!!  Lần sau, tôi lại làm một hành động mà theo tôi là cực kì ngu ngốc. Tôi uống rượu say, tôi rất dễ dị ứng với men, hôm đó da tôi nổi đỏ đầy mình, người ta thì vừa từ nhà tôi trở về, có lẽ lúc đó tâm trạng tôi không được tốt, tôi nhắn tin bảo yêu người ta, và chỉ yêu hết ngày hôm đó. Tôi chẳng biết trời đất gì cứ thế ngủ, tới sáng hôm sau tỉnh dậy thì tôi thấy có tin nhắn, đọc vô chẳng hiểu gì, cuối cùng xem lại tin nhắn đã gửi thì ôi thôi...tôi đã gây ra hoạ không cứu được. Đó là hành động ngu ngốc nhất mà tôi từng gây ra. Và từ đó tôi biết là người ta không yêu tôi. Nhưng sao cảm giác của tôi lại lệch lạc như thế nhỉ? Có phải vì yêu người quá mà cảm giác tôi đã bị lệch lạc với thực tế.

Người yêu: Dù đen đủi trong tình cảm, nhưng không có nghĩa là tôi vô duyên tới mức không có ai để ý tôi đâu nhé. Tôi cũng được người khác yêu nhiều đấy. Cái cảm giác người ta yêu tôi, tôi nhận thức khá rõ ràng, không mập mờ giống tình trạng tôi đi "yêu người" đâu.

Những thằng bạn của tôi, có vài tên có thể trồng cây si từ vài năm đến chục năm là chuyện thường. Nhưng tôi khá rõ ràng trong tình cảm, không yêu tôi luôn có thái độ rõ ràng cho bạn tôi biết, chứ không mập mờ như các cô gái khác giữ làm vốn. Tôi quan niệm không yêu thì phải cho người ta đáp án để có những hướng đi mới phù hợp hơn, chứ đừng ích kỉ giữ cho riêng mình rồi cuối cùng làm họ đau khổ. Họ là bạn thân của tôi mà. Với lại tôi từng yêu đơn phương nên tôi biết nó như thế nào, đối với cây si là bạn thân của tôi, tôi vô cùng thông cảm được vấn đề đó, nhưng (cuối cùng vẫn nhưng) tôi lại không có cách nào đáp lại được, tình yêu của tôi khá rõ ràng.

Tôi thường tâm sự việc tôi yêu đơn phương người này người kia, nhưng tôi ít khi kể chuyện người này người kia yêu tôi, vì tôi luôn trân trọng tình cảm của họ, dù tôi không bao giờ có thể đáp lại. Phần nữa là nhiều người yêu tôi quá, mà tôi lại có thể không nhớ hết. Đối với tôi, họ yêu tôi là quyền của họ, nhưng tôi lại không có ấn tượng gì nhiều, trong đầu tôi thậm chí không thể nhớ nổi họ là ai nếu bắt tôi liệt kê ra. Ngoài những thằng bạn của tôi, dù không yêu, nhưng tôi cũng không bao giờ bỏ thì đối với người sơ giao lại khác, tôi cắt ngay những lần gặp mặt đầu tiên, tuy nhiên có nhiều người vẫn khá kiên trì đấy nhé. Hôm nay tôi sẽ kể lại một câu chuyện được "người yêu" cho bạn nghe. Tôi chưa bao giờ từng làm thế, tuy nhiên, toàn kể về những người tôi yêu đơn phương không cũng ...oải nhỉ, hihi. Thông thường khi phát hiện ai đó đang trồng cây si tôi, là tôi giở hết những thói hư tật xấu, thậm chí không có cũng làm cho có để họ...chủ động bỏ chạy. Nếu người ta chủ động bỏ chạy, thì sẽ ít đau khổ hơn, vì trong thâm tâm họ sẽ nghĩ rằng, may quá, mình phát hiện sớm, nếu không sau này có mà toi đời. Họ hài lòng vì kết quả họ hiểu được tôi, tôi cũng hài lòng vì đã không làm họ đau khổ mà cũng hẳng cần nói thẳng, tuy nhiên tôi vẫn làm ra vẻ  ngố ngố không biết họ nghĩ gì, hehehe.

Thứ bảy vừa rồi, tôi nhận được một cuộc điện thoại số lạ, nghe máy mới biết là của một người một thời trồng cây si tôi, tôi hỏi anh ấy có chuyện gì không, anh bảo nhờ tôi giúp anh mang tiền ủng hộ cho một quỹ mà anh biết tôi sẽ tham gia sắp tới. Tôi ngạc nhiên vô cùng, tôi và anh ấy chưa từng đi chơi riêng hay uống nước chung gì với nhau đâu, nhưng anh ấy cũng trồng si tôi 2 năm rồi mới lấy vợ. Anh lớn hơn tôi 2 tuổi, là người mà như huynh trưởng của tôi nói: "Anh lựa mãi mới chọn được một công dân ưu tú cho em đấy". Huynh trưởng tôi chắc không có số làm mai, hoặc do tôi tính tình kì cục, cuối cùng vụ làm mai này thành công cốc. Anh ấy gặp tôi lần đầu do huynh trưởng dẫn tới tận nhà, và quý tôi ngay lần đầu. Có điều lúc đó tôi còn đi học, lại chưa quên được mối tình đầu, tôi chẳng thèm để tâm tới tình cảm của anh ấy dành cho tôi. Anh ấy mỗi lần gọi cho tôi tôi đều viện cớ bận rồi cúp máy, tuy nhiên anh cũng không chịu thua tôi đâu nhé, một lần anh ta đường đột tới nhà tôi, thăm mẹ tôi khi tôi không có ở nhà. Và thế là từ đó, thay vì gọi điện cho tôi, anh chuyển sang gọi cho mẹ tôi. Thế là từ đó, việc gì của tôi anh ấy cũng nắm rõ, vì mẹ tôi hay kể, tính mẹ tôi cũng "phổi bò". Tôi biết được chuyện, giận anh ta thì ít mà giận mẹ tôi thì nhiều. Tôi thẳng thừng bảo với mẹ: "Không có tình cảm thì đừng cố gắng, sau này đừng có bắt con lấy người ta đấy, ai thích thì người đó lấy". Sau phi vụ đó, mẹ tôi cũng hạn chế tám chuyện của tôi cho anh ấy nghe. Hình như anh ấy biêt được, nên bảo với tôi là chuẩn bị lấy vợ, tôi cười rất tươi: "Chúc mừng anh nhé". Đám cưới anh tôi còn vui vẻ đi dự nữa mà. Trước ngày cưới, anh làm liều hỏi tôi có muốn lấy anh không, nếu tôi đồng ý, anh sẵn sàng huỷ đám cưới. Tôi chỉ khuyên anh, hãy nghĩ rằng mình sẽ sống hạnh phúc, đừng nghĩ lung tung cho mệt. Nếu như người khác, lập gia đình rồi sẽ quên, nhưng thỉnh thoảng rất lâu thể nào anh cũng điện cho tôi một lần hỏi thăm sức khoẻ, công việc, tình cảm,...Thỉnh thoảng ngày lễ anh vẫn gọi điện hỏi thăm mẹ tôi. Cái nhìn của tôi về anh có chút thiện cảm, là người có trước có sau. Có thể vì ngày xưa tôi yêu mối tình đầu nhiều quá mà không cho anh cơ hội chăng? Trở lại chuyện tuần trước, anh gặp tôi nhờ chuyển tiền, mấy năm không gặp, thấy anh già hơn xưa, anh khoe con gái cũng đã lớn, bắt đầu bập bẹ học tiếng Anh do anh dạy. Tôi định nhận xong việc anh nhờ rồi về, anh mời tôi đi uống nước, thấy không nỡ từ chối nên cũng ráng đi. Tôi nói chuyện với anh cũng rất ngại, vì tôi cũng không hiểu anh nhiều lắm, cũng không có chung chủ đề gì để nói, không khí hơi gượng ép nhỉ??? Chợt, anh mua 2 tờ vé số và tặng tôi một tờ. Anh bảo, anh hi vọng chiều nay tôi sẽ trúng số để tôi bớt cái tính tham việc đi, thấy tôi vất vả quá mà anh không biết giúp tôi thế nào, tôi lại cười vì không biết nói gì, hình như tôi không hiểu anh, chứ không phải anh không hiểu tôi. Anh đưa cho tôi thêm một thẻ điện thoại, bảo tôi hãy dùng để gọi điện cho người thân, bạn bè, vì xem chừng tôi rất cô đơn. Tôi lại phải cười trừ, vì không biết nói gì. Tuổi của tôi, giàu thì không giàu, nhưng không phải là không thể mua nổi thẻ điện thoại, tuy nhiên nhận được món quà bất ngờ đó của anh, tôi thấy sóng mũi cay cay. Hình như tôi đã gây nợ tình cho người khác, dù không hề cố ý. Còn nhớ lúc tôi còn đi học, có lần anh mang tới tận nhà tôi tặng tôi bộ áo dài, nếu tôi mà ở nhà là tôi từ chối ngay. Đằng này mẹ ở nhà, anh năn nỉ quá nên mẹ tôi hứa sẽ chuyển dùm. Tới lúc tôi về tôi bực vô cùng, nhà anh ở đâu tôi lại không biết mà mang trả. Mẹ tôi biết đã lỡ làm tôi bực, không nói gì, mẹ chỉ nói một câu: "Mẹ nghĩ con cũng không nên làm quá mang trả lại làm gì, mẹ biết con không thích nhận, nhưng nó bảo nó không biết chọn đồ cho phụ nữ nên đã nhờ chị dâu đi chọn bộ áo dài đó tặng con. Nếu bây giờ trả về, phần nó mẹ không nói, nhưng con sẽ làm nó mất mặt trước chị dâu". Tôi nghe thế nên cũng bớt giận hơn. Tôi có may bộ áo dài đó, nhưng tôi nhớ chỉ mặc 2-3 lần là cùng tới thời điểm này, còn đâu tôi để cất tủ.

Một người khác tôi còn nhớ được là một thầy hướng dẫn thực tập sinh. Thầy ấy tên T, hướng dẫn tôi lúc tôi đi thực tập tại một trường cấp 2. Thực ra trường cấp 2 đó là trường cũ của tôi luôn. Mà tôi về trường cũ thực tập thì bạn biết rồi, gần như không có khó khăn gì cả. Thầy dạy bồi dưỡng toán cho tôi hồi đó biết tôi sắp về thực tập, liền đề nghị thầy Hiệu phó phân ngay thầy T còn trẻ đẹp, độc thân hướng dẫn tôi. Thầy T hơn tôi 4 tuổi, nhưng tôi vì muốn giữ khoảng cách nên cứ gọi thầy, dù các thực tập sinh khác có thể gọi anh thôi. Thầy giáo cũ vốn biết tôi thông minh từ bé, nên trước khi tôi về thầy đã dọn đường cho tôi bằng cách kéo thầy T ra quán nước bỏ nhỏ vào tai: "Con bé khá xinh đẹp theo như tôi biết hồi nó còn nhỏ, từng nổi tiếng một thời ở cái trường này, chú mày hướng dẫn em nó cẩn thận, coi chừng nó hướng dẫn lại chú mày thì mất mặt đấy. Con bé đó không tầm thường như các thực tập sinh khác mà chú mày từng hướng dẫn đâu, cho nên không được chủ quan". Bị tiền bối dằn mặt chỉ vì một thực tập sinh chưa biết mặt mũi, thầy T chưa gặp tôi lần nào đã mang "thâm thù" với tôi rồi, sau này lão ta mới khai thật với tôi là lão hận tôi từ lúc còn chưa biết mặt. Sau khi bị thầy tôi dằn mặt xong, mấy ngày sau, tức là trước khi tôi về trường thực tập 1 ngày, thấy thầy T đang ở phòng giáo viên, thầy Hiệu trưởng ngoắc thầy T lại bồi thêm một cước: " Sắp tới có học trò cũ của trường về thực tập, và chú là người hướng dẫn nó, lưu ý là không được làm khó con bé, tạo cảm giác thoải mái để nó về thực tập yên lành, dù gì nó cũng là một trong số những người từng cống hiến cho cái trường này trở nên nổi tiếng". Nếu là bạn, chỉ vì một cô thực tập sinh mà bị tiền bối và cấp trên dằn mặt thì bạn có điên không??? Tôi về trường, cảm giác đúng là khá thoải mái, các thầy cô cũ sau nhiều năm gặp lại tôi thì mừng lắm, còn tôi cảm giác lâng lâng, dù đợt đó học trò cũ của trường có khá nhiều người về, nhưng tôi là người được ưu ái nhất. Những bạn thực tập sinh khác sau ngày đầu tiên làm quen với trường thì bận rộn soạn giáo án túi bụi và chuẩn bị lên lớp giảng thử, thấy các môn khác đều đã được hướng dẫn, tôi lo lắng đi hỏi thầy T, lão ta bảo mấy bộ môn khác kệ nó, lão ta không có khó tính như một số giáo viên khác nên nói với tôi cứ từ từ không cần vội, lâu rồi mới về trường nên cứ ngồi chơi nói chuyện với các thầy cô cũ đã đi. Tôi vốn lười, tưởng mình may mắn khi gặp được thầy hướng dẫn dễ dãi (Sau này tôi mới biết là lão ta muốn hại tôi, làm tôi bẽ mặt trước các thầy cô cũ). Vậy là những ngày sau đó, tôi cứ lên trường ngồi chơi xơi nước và đi tám, trong khi đó bạn bè ai cũng túi bụi chỉnh giáo án vì bị trả về liên tục. Một buổi chiều đẹp trời, tôi đang ngồi ở phòng giáo viên tám chuyện như thường lệ, đúng lúc chuông reng vào lớp, thầy T gội tôi lên ngay một lớp dạy để thầy dự giờ. Thế có phải là thâm không? Trong khi suốt giờ ra chơi lão không thèm nói tôi một lời để tôi chuẩn bị lấy trước 1 phút. Tôi vơ đại cuốn sách giáo khoa hỏi lão ta rằng phải dạy bài nào rồi giông thẳng lên lớp. Kì lạ là tôi chẳng hề run. Lão ta ngồi phía cuối dự giờ. Tôi đứng trên lớp bắt đầu giờ giảng sau khi giới thiệu tên mình, một học trò nhỏ hình như từng nghe danh tôi, hỏi có phải cô ngày xưa...rất nổi tiếng không? Tôi chỉ ngại ngùng trả lời các em là tôi chỉ là vua xứ mù, thực tế không là gì cả so với xã hội quá rộng lớn này. Tiết học diễn ra khá suôn sẻ, có lẽ vì nghe danh tôi, các em vui vẻ và tích cực làm bài suốt tiết và còn hỏi tôi là tiết sau cô có dạy nữa không???? Tôi liếc nhìn thấy lão ngồi phía cuối thâm tím mặt mày. Sau tiết đó, lão mời tôi về phòng giáo viên và góp ý với tôi, những lời lãi nói khi đó tôi không thể nào quên: "Thực ra em làm tôi vô cùng ngạc nhiên về tiết dạy của em, tôi tuy lớn hơn em chỉ ít tuổi nhưng hướng dẫn thực tập sinh cũng khá nhiều nhưng đây là lần đầu tôi tận mắt thấy một thực tập sinh không hề biết run, trong khi một số người khác tôi cho chuẩn bị cả tuần, chỉnh sửa giáo án nhiều lần mà vẫn run cầm cập, quên giáo án, giảng sai...Riêng em tôi không cho em chuẩn bị một phút nào nhưng em vẫn không hề lúng túng. Về mặt kiến thức tôi cũng khá ngạc nhiên là em đáo ứng tốt hơn sự mong đợi của tôi. Những lỗi nhỏ trong phần bài tập một số thực tập sinh dễ mắc phải dẫn đến giải sai, trong khi đó em không hề mắc bẫy mà còn khéo léo dẫn học sinh ra khỏi cái bẫy đó, cho nên làm cho các em rất thích thú, dù bài vừa rồi không dễ dạy chút nào, tôi thừa nhận là nếu tôi ngày xưa đi thực tập như em tôi không làm được. Muốn tìm cách để chê em một chút, nhưng tôi nghĩ hôm nay tôi đã tận mắt thấy những việc mà tôi cảm giác làm tôi khó chịu. Tôi chỉ có thể nói khâm phục em". Sau lời nhận xét đó, lão ta mới mở lòng khai tuồn tuột ra là đã bị sư phụ của tôi và thầy Hiệu trưởng hâm doạ ra sao...Những lần sau đó tôi thấy lão ta rất hay chủ động mời tôi đi uống nước và không thử thách tôi nữa. tôi nhìn màu của lão biết ngay là định làm cho sư phụ tôi bẽ mặt, hoá ra ý đồ đó không thực hiện được, rồi lão chuyển sang say nắng tôi luôn. Thường các thực tập sinh hay o bế giáo viên hướng dẫn của mình, riêng tôi thì không cần làm thế. Có hôm tôi còn được lão tình nguyện đưa về tận nhà dù  tôi chẳng yêu cầu. Sau đợt thực tập, tôi bị tấn công tới tấp, dù tôi chẳng thích chút nào, tôi có nhiều mối quan tâm như học hành, tài chính, và mối tình đầu, tôi chưa từng tỏ ra để ý đến thầy T. Nhiều lần thầy ấy xuống kí túc xá thăm tôi, mỗi lần như thế tôi đều viện lí do bận và chỉ gặp mặt khoảng 5-10 phút, điện thoại gọi tới tôi bảo tôi đang làm việc không thể nghe được...Có lần biết tôi về nhà, thầy ấy còn mời tôi tới nhà thầy ấy ăn cơm, giới thiệu với gia đình làm tôi...phát hoảng. Thầy ấy còn đề nghị rằng nếu tôi ra trường sẽ xin cho tôi một chỗ "ngon" dựa vào mối quan hệ thân thiết của thầy ấy. Tôi chỉ cười, bảo rằng chắc nếu tôi cần chỗ dựa hơi thì không cần phải làm phiền đến thầy ấy đâu, bố của cô bạn thân tôi có một cái ghế khá to, nếu nhờ thầy ấy xin việc dùm, thà tôi qua nhà bạn tôi nói với bố bạn ấy một tiếng chắc còn nhanh gấp trăm lần, có điều tôi không phải là loại người dựa dẫm. Bây giờ thầy T có còn dạy ở đó hay không tôi không rõ, tôi thỉnh thoảng về thăm lại thầy giáo cũ của tôi, nhưng tôi tuyệt nhiên không nhắc đến thầy T, còn thầy tôi cũng biết ý tôi nên cũng chẳng nói gì. Thầy T kể cũng là một cây si đeo bám tôi khá dữ. Tôi trước khi thoát khỏi được sự đeo đuổi của thầy ấy cũng mệt mỏi vô cùng đấy. Cây si này bám rễ khá ghê mà!!!

Kể thêm một cây si nữa trước khi kết thúc bài viết này nhé. Thời đi học, tôi bị thầy giáo dạy chính trị của mình để ý mà không hay biết. Thầy tên D, lúc đó khoảng 29-30 gì đó, còn tôi lúc đó mới 20 tuổi. Tôi tính tình vốn hâm, học chính trị nhưng hay thích vặn vẹo lại giảng viên của mình, tôi chỉ vặn vẹo thế thôi chứ không có ý gì. Càng về sau tôi bị một vài người bạn chọc ghẹo tôi với thầy D, tôi cực sốc, tôi thì không có ý gì với thầy cả, nhưng muốn tránh tiếng cho thầy, tôi chuyển xuống cuối lớp ngồi và từ đó thôi phát biểu linh tinh trong giờ thầy. Tưởng như thế là tôi làm được việc tốt, ai ngờ giờ ra chơi thầy hay xuống cuối lớp nói chuyện với tôi, tôi khá ngạc nhiên, nhưng nghĩ thầy muốn trao đổi với tôi vì sự hiểu biết môn học của thầy, tôi cũng vui vẻ trò chuyện. Phải nói là thầy khá đẹp trai, con gái sư phạm các khoa đổ ầm ầm. Tôi sống ở kí túc xá, cùng phòng với một chị khoa mầm non, một hôm chị ấy hỏi tôi học chính trị ai, tôi bảo thầy D dạy lớp tôi, thế là chị ấy bảo thầy D rất hot trong khoa chị ấy, cô bạn cùng lớp của chị ấy đã liều chết viết thư tỏ tình với thầy mà không thấy thầy trả lời, và rất nhiề ucô khác đang bị độ hot của thầy quyến rũ. Tôi bật cười, bảo tôi cũng học thầy D sao thấy thầy cũng bình thường mà, đâu như chị ấy nói. Sau này tôi phát hiện ra một vài bạn nữ cùng lớp với tôi cũng "đổ" thầy D như không dám nói. Cuối môn học sau khi đã kiểm tra xong, thầy tự nhiên hẹn tôi đi uống nước, bảo có việc cần nói. Tôi vô tư nhận lời, hôm đó thầy tăng tôi cuốn sổ, trong sổ đó ghi lời tỏ tình ...với tôi, đọc mà nổi da gà luôn: " Em như những bông hoa phượng rực rỡ đốt cháy trái tim tưởng đã hoá đá từ lâu của tôi, tôi không ngờ có thể gặp được một cô gái thuần khiết nhưng cũng vô cùng sắc sảo trong suy luận như em...". Tôi đọc xong chết đứng, cất ngay ở đâu giường. Ai ngờ hai cô bạn thân tôi táy máy vô tình lấy ra đọc được bắt tôi khai ra tên nào đã tỏ tình. vì danh dư của một giảng viên và không muốn mang tai tiếng cho tôi, tôi nói dối bảo của thằng bạn. Tôi không hề dám liên lạc với thầy dù trong cuốn sổ thầy để số điện thoại to lù lù bảo tôi đọc xong nhớ gọi điện. Chuyện cây si này chìm trong dĩ vãng, cho đến một hôm, một cô giáo dạy chính trị khác dạy một môn mới, mấy cô bạn cùng lớp tôi thi nhau hỏi cô có biết thông tin gì về thầy không (thầy chỉ dạy hợp đồng trong trường tôi, chứ nơi công tác của thầy là ở một học viện) Cô ấy nói rằng thầy sắp lấy vợ. Bọn lớp tôi nhao nhao bảo rằng chết chú Yun rồi, thầy sắp lấy vợ kìa. Tôi lườm mắt nhìn bọn chúng bảo không biết thì đừng nói bậy. Tự nhiên cô chính trị tâm sự rằng chỗ cô và thầy cũng khá thân, cô bảo tới tuổi thầy phải lấy vợ, chứ thầy có tâm sự với cô là thầy phải lòng một cô bé trong trường mình. Tôi nghe xong mà chột dạ, có khi nào người đó là tôi không?????

Còn nhiều cây si khác tạm thời chưa nhớ ra.....