Cả cuộc đời 30 năm của mình, cô
toàn đi yêu đơn phương theo cách của riêng mình mà chẳng thèm bận tâm đến những
người khác đang yêu cô để suy nghĩ lại. Cô từng yêu một người - yêu đơn phương,
dĩ nhiên rồi, nhưng hạnh phúc mãi muốn chơi trò cút bắt với cô, cô không hề
được đáp lại tình yêu ấy.
Người cô yêu đơn phương, là một
gã trai nhẫn tâm, vô tình đến mức cô cảm thấy đau và mất hết can đảm ngay cả
khi đã dứt khỏi sự mê muội đó. Đành rằng tình cảm có lúc này lúc khác nhưng cô
đã thực sự bị đau một cách tức tưởi. Lòng kiêu hãnh của cô bị tổn thương nặng
nề, đâu phải cô thiếu người tốt hơn theo đuổi. Sao con tim ngu ngốc không có
một tí tư duy lại có thể phản cô như thế nhỉ???
Cô không hề có kỉ vật nào từ phía
gã trai mà cô si mê, trừ một cây viết gã tặng cô trong một ngày gã đi chôm được
từ tay một kẻ khác, có lẽ do vì gã mặc cảm tội lỗi với sự chôm chỉa ấy nên đưa
sang cho cô để nhẹ lòng. Vậy mà cô giữ nó như một báu vật, đi đâu cũng mang
theo, thử hỏi cô ngốc hay là thông minh? Hay một lần nọ, vào dịp Tết gã trai
tiện tay hái một trái tắc trên cây từ nhà bạn hắn, rồi cũng tiện tay đưa cho
cô. Cô khờ lại cất vào túi, mang về nhà ép xác trái tắc cho khô và giữ cái trái
tắc chết tiệt ấy hằng năm trời. Thử hỏi cô nàng ngu xuẩn hay thông thái????????
Ba năm yêu đơn phương trôi qua,
cô nàng chẳng hề có cái kỉ vật nào gọi cho ra hồn là kỉ vật từ cái gã trai kia,
dù cô nàng luôn mong ước được gã ta tặng một món gì đó để làm kỉ niệm, nhỏ thôi
cũng được. Cuộc đời như những dòng trôi, người mơ ngủ sẽ có lúc tỉnh dậy, người
trẻ sẽ tới lúc già đi, mặt trời mọc rồi sẽ tắt…như một quy luật vĩnh hằng của
vũ trụ. Cô khờ tỉnh giấc, lìa xa cơn mộng kia như một quy luật dành riêng cho
cô. Ước mơ có một kỉ vật từ gã trai kia cô đã quên từ lâu.
Gã trai đi công tác, cô khờ nhớ
tới vị ngọt của những viên kẹo đường và nhớ cả những người thầy từng dạy dỗ cô.
Cô nhờ gã trai mua dùm những viên kẹo đường để đi biếu thầy mình, gã nhận lời.
Ngày cô khờ tới lấy đồ đã nhờ mua, gã trai không có nhà, người nhà gã trai đưa
cho cô khờ một cái bọc, cô khờ cầm đại rồi về luôn, chẳng quan tâm có gì trong
đó.
Lúc lấy bọc đồ ra để chuẩn bị đem
đi biếu, cô khờ thấy có một cái bọc ni lông nhỏ, mở ra cô khờ thấy có cái khăn
choàng, hoảng hồn tưởng cầm nhầm đồ, cô khờ định lúc nào tiện đường sẽ ghé trả.
Cô khờ ngẫm nghĩ lại, lúc người nhà gã trai đưa đồ cho cô, hình như cái bọc nhỏ
ấy đã nằm trong cái bọc đồ to trước rồi, và xung quanh gần đó không còn cái bọc
đồ nào khác, nên chắc là không phải lấy nhằm hàng được. Vậy chiếc khăn là gã
trai mua tặng cô khờ à?
Món quà đầu tiên gã trai tặng và
cũng hứa hẹn là món quà cuối cùng đã đến với cô khờ khi tình yêu cô khờ dành
cho gã trai đã đội nón ra đi. Sóng mũi cô khờ cảm giác cay cay, nhưng cô khờ
không khóc, chẳng phải nước mắt từng rơi xuống vì gã trai này đã quá nhiều rồi
sao? Cô khờ trách bản thân mình: “Mình đang là ai thế này? Cô gái vật chất à?
Được tặng chiếc khăn thì mừng quýnh đến muốn khóc sao?”. Cô khờ nghĩ thế, rồi
thầm cười bản thân mình: “Hoá ra mình xấu xa thế đấy”. Nghĩ thế nhưng lương tâm
cô khờ phản kháng lại: “Mình đâu có tham lam vật chất đến vậy”,
Cô khờ bước đến ngăn tủ, mở một
ngăn nhỏ, mang ra những chiếc khăn choàng mà cô khờ mang về sau những chuyến du
hành mà chưa bao giờ dùng tới. Cô khờ choàng thử chiếc khăn gã trai tặng, ngẫm
nghĩ một giây, cô khờ cẩn thận xếp lại chiếc khăn - món quà duy nhất từ gã trai mà cô khờ từng yêu
thầm 3 năm.
Không liên quan lắm: Cuối cùng bạn Yun cũng công bố hình bạn trai rồi hả? :P
Trả lờiXóaChúc mừng nghe, chuyến này đi có vẻ rất tốt đẹp.
Còn cái gì đã qua rồi thì phải cho qua chứ sao, nước đổ đi rồi, có cố hốt cũng đâu trở lại như cũ được.
Hắn chưa nói yêu mình bạn Vịt ơi, kakakak. Chỉ là cả 2 có phần hơi thân mật :)
Xóa