Cô trò nhỏ đứng trước một cửa hiệu thời trang cao cấp, phân
vân một giây cô bước vào. Một gã trai đẹp bước ra, dựng lại chiếc xe dùm cô rồi
nhanh nhảu: “Vào coi quần áo đi em, hàng mới đợt này đẹp lắm?”. Cô trò nhỏ khẽ
lắc nhẹ đầu: “Dạ không, em và thăm thầy”. Gã trai ngạc nhiên, rồi đon đả: “Em
cứ vào đi, anh coi xe cho”. Cô trò nhỏ lặng lẽ bước vào, xúc động và hồi hộp
khi nghĩ về người thầy đã qua tuổi thất thập của mình.
Nhà thầy khang trang nằm trên một con phố chính giao thông
thuận tiện, nơi các cửa hiệu thời trang cao cấp tập trung thành cụm. Thầy đã
già, muốn cải thiện kinh tế, thấy cho một cửa hiệu thuê phần mặt tiền nhiều năm
nay để có thêm tiền thu nhập. Một ông giáo già đã về hưu, thời trẻ lại không bắt
học trò học thêm học bớt gì thì được bao nhiêu lương hưu mà lãnh? Thời đó, mỗi
mùa hè, các trò tới nhà thầy học bồi dưỡng thì dù giàu hay nghèo thầy vẫn không
lấy một xu, thầy dạy chỉ đơn giản, vì đó là niềm vui. Nhưng thầy gàn của cô trò
nhỏ ấy cũng rất kén chọn đệ tử, gia đình một quan chức cao cấp đòi trả lương
rất hậu cho thầy để kèm cậu quý tử, nhưng thầy từ chối thẳng thừng.
Thầy xuất hiện trước mắt cô, già hơn và ốm yếu tiều tuỵ. Cô
khóc, chưa kịp hỏi được thầy câu nào thì thầy đã lên tiếng: “Ta khoẻ, vẫn còn
rất khoẻ, không việc gì”. Thầy cô, một người rất giỏi đoán biết tâm lí của
người khác, nhất là một đứa học trò như cô thì luôn bị thầy nhìn thấu tâm can.
Thầy biết rất rõ lần nào cô về thăm thầy là muốn xin lời khuyên, và lần nào cô
về thăm thầy chỉ đơn thuần là thăm hỏi, dù chưa lần nào cô mở miệng nói được
lời nào. Những điều cô muốn hỏi, chưa kịp hỏi thì thầy đã nói cho biết đáp án
và giải pháp hết rồi. Thầy cô là một người rất có năng khiếu trong lĩnh vực
này, chẳng phải ngày còn đi học thầy từng dạy cô đoán tâm lí người khác
sao?????
Bất chợt, thầy ngừng một chút:
-
Buổi chiều, ta có lên mấy lần, không thấy con trên
trường?.
-
Dạ, con đi làm nơi khác ạ
-
Làm thuê à? Hay con làm thuê cho ta nhé.
-
Thưa thầy, việc gì ạ?
-
Ta sắp xuất bản sách, thuê mấy thằng giang hồ đánh máy
chả có trình độ về Vật lý không khéo chúng nó đánh hỏng hết bản thảo của ta,
ngồi đọc lại mệt lắm, kì này cuốn sách tới hơn nghìn trang. Có con ta sẽ yên
tâm.
-
Dạ để con thử sắp xếp công việc trước ạ, thầy phải giữ
sức khoẻ, dù con biết viết sách cũng quan trọng đối với thầy.
Bước ra khỏi nhà thầy, cô trò nhỏ vẫn chưa muốn bước dời đi,
cô không hứa hẹn sẽ tới thăm thầy lần nữa, cũng như thầy cô không bao giờ có
cái câu: “Được rảnh ghé nhà thầy chơi nữa nhé” nhưng cô biết, đời này cô gặp
được thầy mãi là niềm hạnh phúc và chắc chắn cô lại quay trở lại. Thầy ơi, xin
thầy giữ sức khoẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét