Chương 14: Chia tay Siêm
riệp, nhưng tôi sẽ trở lại
Sáng sớm, phục vụ phòng gõ
cửa đánh thức tôi dậy. Tôi nói chờ chút, nhưng lúc ra sảnh thì đã thấy 3 chú
Nga ngố đã chờ trước rồi, sáng hôm đó xe tút tút đưa 4 người chúng tôi từ khách
sạn Tasom đến bến xe, nơi Capitol sẽ đưa chúng tôi đi Phompenh và nối chuyến về
VN. Yeyen tiễn tôi và nói vài ngày nữa cô ấy cũng đến Tp. HCM, tôi cứ về trước
và gặp nhau sau. Ba chú Nga ngố cũng đi Tp.HCM chứ không ghé Phnompenh, vậy là
chúng tôi cùng đường, nhưng tôi cũng ít nói chuyện với 3 chú này, tôi không
ngồi chung ghế, hôm mua vé tôi nói phục vụ xí cho tôi ghế đầu để tôi đỡ say xe.
Còn các chú ấy thì ngồi cuối xe. Tôi ngồi chung với dân bản địa.
Anh chàng ngồi cạnh tôi không
biết nói tiếng Anh, nhưng một bố Khơ me lớn tuổi ngồi ở băng đối diện thì lại
biết nói. Nhà bố ở Siêm riệp, cuối tuần bố về nhà chơi, còn ngày thường bố làm
việc ở Phompenh, là kĩ sư cơ khí. Vợ bố ngồi cạnh cũng biết nói chút chút. Lúc
2h15, xe mới bắt đầu vào Phnompenh, mà vé xe của tôi từ Phompenh đi TpHCM ghi
là 2h30, tôi sợ trễ, đứng lên hỏi lơ xe, nhưng lơ xe không biết nói tiếng Anh,
tôi cũng khá hốt hoảng, bố Khơ me đã giúp tôi gọi điện tới nhà xe hỏi , bố hỏi nếu
đang đi trên xe và tới trễ như thế nhà xe có chờ không, nhà xe bảo có. Nhờ cú
điện thoại của bố, tôi cũng đỡ lo. Và trong lúc bố nói chuyện, tôi học thêm
được 1 từ nữa: Lãn (có nghĩa là đợi), tôi nghe bố nói chuyện điện thoại và
đoán, hỏi bố từ lãn có phải nghĩa là đợi không, bố bảo đúng, hihi.
Xuống xe, bố chỉ tôi chạy
thẳng đến văn phòng gặp nhân viên, bác tài chạy chuyến PP- TpHCM đang đứng đó,
nhân viên yêu cầu tôi đưa hộ chiếu cho tài xế và lên xe đi luôn, tiện thể tôi
ngoắc luôn 3 chú Nga ngố lên xe. Đường về thì quen thuộc với tôi rồi, bỗng dưng
tôi thấy đói, nhưng tôi hết sạch tiền rồi, chỉ còn 500 riel trong túi (=
2500vnd) thì đâu thể mua được gì, huhu. Tôi đành nhịn đói tới cửa khẩu, nhà xe
dừng lại quán ăn để khách ngồi ăn xong bữa chiều mới làm thủ tục, tôi còn 100
ngàn tiền Việt, hỏi bà bán bắp có xài tiền Việt không (đang bên cửa khẩu phía
Cam), bà bán nói có, bà là người Việt, tôi ngớ người ra, hai người Việt nói
chuyện với nhau bằng tiếng…Campuchia cơ đấy. Tôi mua 2 trái bắp 10 ngàn, và yêu
cầu thối tiền Việt cho tôi. Trời ạ, giờ tôi mới hiểu thế nào là một miếng khi
đói bằng một gói khi no. Tôi ăn hết sạch 2 trái bắp xong thì bắt đầu tỉnh táo
trở lại. Buổi tường thuật chuyến đi tôi xin khép tại đây.
Một ngày nào đó, khi có dịp
trở lại Cambodia, tôi sẽ rủ
anh của tôi đi cùng, tôi mong muốn được vào đền Angkor
cùng anh tham quan. Nhưng tôi không biết liệu anh của tôi có thể đi hay không,
nhưng tôi cố gắng hết sức. Angkor wat được
liệt vào một trong những kì quan thế giới, chắc chắn có rất nhiều thứ trong đền
để xem, và chuyến đi này, tôi vẫn chưa thực sự được vào đền. Tôi muốn đi cùng
anh. Bạn biết đó, tuy nhiên, tôi là 1 hiệp nữ, nếu một ngày nào đó, số phận
không mang anh lại bên tôi, tức là không cho tôi cuộc sống của người bình
thường: Yêu và được yêu, lập gia đình và nuôi con cái khôn lớn..như cái vòng
xoay vốn có của tạo hóa, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Trái tim tôi
có thể vỡ thành trăm mảnh, tôi có thể bị gục ngã và có lẽ khi đó, chỉ một mình
tôi trở lại Cambodia và vào
tham quan Angkor. Một vài người nghĩ rằng làm
gì nghiêm trọng đến vậy, không lập gia đình với người này thì kiếm người khác.
Nhưng tôi là một kiểu người lập dị, vì thế trong con mắt tôi, rất hiếm người
phù hợp với tôi. Còn việc lấy người tôi không yêu thì sẽ không bao giờ xảy ra,
tôi không muốn làm thế. Quan điểm tôi, may mắn nhất là tôi yêu được ai đó và
được yêu lại. Còn không, thì mọi thứ sẽ chỉ là vô nghĩa. Đó là lí do vì sao
những vệ tinh của tôi phải rút dần theo thời gian, còn người tôi muốn bước đến
thì nói thật là tôi không biết phải làm sao cả, thôi thì…tùy ông trời. Một số
người bảo tôi sướng, được đi đây đi đó, nhưng thực ra tôi chỉ muốn có được cuộc
sống như mọi người, tôi đâu muốn đi bụi. Tiếc là trái tim tôi quá yếu đuối.
Cha, si tình ghê ghớm! Đơn giản thôi cưng, cho anh ấy đường dẫn vào blog này, anh ấy đọc và hy vọng đoán ra.
Trả lờiXóaChị ơi, thực ra việc em muốn là anh ấy có thể sống hạnh phúc. Em cũng không có ý định sẽ đi cưa cẩm gì anh ấy đâu. Anh ấy chọn người mà anh ấy yêu và sống hạnh phúc là được. Suốt đời nếu anh ấy không hiểu được tình cảm của em, em sẽ mãi mãi giữ im lặng. Em không bao giờ muốn nói với anh ấy tình cảm của mình, trừ khi tự hiểu ra cũng nghĩ về em như em nghĩ về anh ấy vậy.
Trả lờiXóaNhưng mà đôi lúc thấy anh ấy đi với người khác em cũng đau lòng kinh khủng. Nghĩ lại thấy mình vô duyên, thực ra anh ấy đi với ai là quyền của anh ấy mà. Nên có những lúc em rất đau nhưng vẫn phải bình thường.
Sao ngu vậy cưng?????????????
XóaThứ nhất, có một số bọn trai (đặc biệt là trai trẻ) ngu lắm, không nói thì chả đoán được đâu. Nhiều khi "nói" không nhất thiết phải dùng lời.
Thứ hai, theo thông kê của các nhà khoa học vĩ đại trên thế giới thì người đi cưa cẩm trước thường không phải là nam mà là nữ. Nữ phát tín hiệu trước, nam nhận được thì mới giở trò tán tỉnh. Tuy nhiên bọn nam ngu ngốc cứ luôn nghĩ mình là người đi tán. Thực ra con cái điều khiển tất. Quan trọng là con đực không biết rằng nó bị điều khiển thế thôi. Thế giới sinh tồn theo con đường ấy nên chớ dại dột mà đi ngược tự nhiên nhé!!!!!
Em lạy chị!!! gặp người ta em đã tim đập chân run rồi, giữ được cho mình bình tĩnh là em đã lưu manh lắm rồi, còn mong điều khiển được ai nữa, huhu. Nếu làm được như chị, em đâu phải chịu khổ thế này. không biết đâu, chị dạy em vài chiêu làm "lâm tặc", cưa là "đổ" đi. Vì em không chắc ăn em ko thể liều mạng được.
Trả lờiXóaCó lẽ khi nào anh ấy lấy vợ, em xách balo đi bụi trường kì em sẽ cố gắng nói... Dù lúc đó em đã không còn có thể làm được gì.
Nói không được thì viết.
XóaĐợi khi người ta lấy vợ thì nín luôn chứ nói chi nữa, muốn cho gia đình người ta tan vỡ à?????
Chị có bí quyết gì đâu mà dạy; chả hiểu mình phát tín hiệu kiểu gì mà nhiều người đi theo "cưa" mình thế nhỉ??????? Cái này không hiểu nên không truyền dạy được???????????? Hehehehehe
Em sẽ cố gắng, hic hic...Sao mà làm việc gì em cũng có gan làm, còn tình yêu tình báo kiểu này em chịu. :)
Trả lờiXóa