Chương 13: Đột nhập vào Angkor.
Sáng tôi dậy sớm, thuê xe đạp
và lên đường, Yeyen đi chung với 2 vợ chồng người Đài. Tôi chạy tàn tàn, bất
chợt, tôi nảy ra ý định: “Hôm nay 3 người họ đi xem đền, vậy sao mình không tìm
đến đó cho biết đường nhỉ”. Nghĩ vậy tôi nhìn bảng chỉ dẫn trên đường và đi về
hướng Angkor. Cảnh đẹp, tôi chạy khoảng 6km
thì lạc vào khu vực xung quanh đền, hình như nhìn tôi giống người Cam nên lúc
tôi chạy qua một trạm họ không kiểm tra vé tôi, nhưng tôi không biết tôi đã lạc
vào đền đài, mà chỉ nghĩ là mình đang dạo chơi xung quanh khu vực đó thôi. Sau
này lúc về bị kiểm tra vé tôi mới biết. Nhìn xa xa, đền đài Angkor
mọc lên giữa một vùng sông nước bao quanh. Người ra vào cổng tấp nập, tôi không
vào được, vì phải có vé, tôi chỉ đứng ngoài chụp hình, nhưng để vào được chỗ
tôi đứng thì người khác cũng phải mua vé đấy nhá (trừ dân khơ me), chỗ tôi đứng
cũng được tính là địa phận đền đài rồi đó. Tôi chụp hình xong chạy vòng vòng
dạo chơi, tôi mua nước uống, rồi mua 1 trái dưa gang, thấy em bé dễ thương quá
tôi tặng luôn bịch snack cho bé luôn. Xa khu đền một chút có những xóm khơ me
nghèo, trẻ em cũng khá nhiều, nhìn rất tội nghiệp. Tôi liền sinh lòng thương
cảm, nghĩ đến tuổi thơ của mình bỗng dưng tôi khóc.
Tôi ghé vào một quán, mua hết
số kẹo mút còn lại của quán, sau đó tôi chạy vòng vòng, thấy nhà nào nghèo có
mấy em bé đang ngồi ở ngoài sân chơi là tôi ngoắc lại cho kẹo. Các em bé khơ me
rất dễ thương, hễ tôi cho kẹo là chắp tay lại cám ơn, chứ không xin thêm hoặc giành
giật nhau. Điều đó càng làm tôi thương quý các em hơn. Nhiều em không có áo
mặc, chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc thôi, nghĩ mà tội, lần sau đi đến nơi này nữa,
có lẽ tôi nên chuẩn bị một ít quần áo cũ còn tốt cho những em bé nhà nghèo. Tôi
còn gặp cả một gia đình em bé không nhà không cửa đang đốt lửa sưởi ấm trên
đường, bé gái gầy còm này không mặc áo, chiếc quần thì tả tơi, cha mẹ em cũng
không khá gì hơn. Tôi định móc tiền ra cho, nhưng nhớ lại là không nên cho
tiền, vì như thế người ta sẽ coi ăn xin là một nghề hái ra tiền, và không chịu
lao động. Nghĩ thế tôi lại thôi. Xung quanh chỗ đó lại không có bán hàng quán,
nếu có chắc tôi sẽ ghé vào mua mì gói để tặng em bé này, vì tôi nghĩ cả nhà em
chưa có gì để ăn sáng.
Lần sau tôi mang một ít quần
áo trẻ em còn mặc được để cho. Tôi nhà nghèo nên thấy con nhà nghèo là tôi
thương lắm. Hồi còn nhỏ, tôi nhịn ăn sáng đạp 10km đường ổ gà để đến trường,
trưa về đến nhà tôi mệt lả người, áo đi học tôi chỉ có 2 cái mặc suốt từ lớp 6-
9, áo lành còn đỡ, đằng này áo tôi vá tùm lum.
Nhà tôi lúc đó chỉ ăn 2 bữa chiều và tối, không có cơm ăn, chỉ ăn cháo
loãng và nước nắm hoặc muối thôi, tôi không có khái niệm ăn thịt. Mẹ bắt tôi đi
học vì mong muốn sau này tôi có cuộc sống đỡ hơn cha mẹ tôi. Tôi không phải tự
nhiên đi kể tuổi thơ của mình ra đây làm gì, chẳng có gì tự hào để mà kể ra
điều đó, tôi cũng biết xấu hổ chứ. Nhưng đó là sự thật, mà tôi không thể thay
đổi. Vì thế, đi Campuchia, tôi cảm giác gắn bó với đất nước này, tôi tìm lại
được tuổi thơ của mình.
Dọc đường tôi mua cơm lam, là
loại cơm nấu trong ống tre ấy. Tôi ngừng lại một khu rừng thưa định ăn, có 2 em
bé đang lấy củi, tôi chỉ còn đúng 1 viên kẹo thôi, tôi ngoắc nhóc nhỏ lại cho,
hai chị em này đi dọc khu rừng lượm củi rồi chặt thành từng bó, có 1 chiếc xe
đạp dựng ở đó, tôi đóan lát xe dùng xe đạp chở về. Có một con khỉ chạy đến gần
chỗ đứa em, nhóc nhỏ mếu máo, cô chị chạy lại dùng cây xua bọn khỉ đi, bất chợt
con khỉ chạy lại phía tôi, tôi sợ nó giật máy ảnh tôi bỏ chạy. Rồi thêm 2,3 con
khỉ khác ở đâu lại kéo tới, tôi cũng hoảng và 2 nhóc kia cũng hoảng. Một cô lao
công đứng gần đó xua bọn khỉ lên cây dùm chúng tôi, cô ấy chỉ vào ống cơm lam
của tôi, tôi đoán là bọn khỉ đi giành ăn với tôi đây.
Tôi đi về, không hiểu sao tôi
không chịu chạy đường cũ về và muốn đi một đường khác mà tôi đoán là cũng sẽ ra
được, tôi chạy ra một trạm nhưng không ai hỏi vé, dọc đường đi tôi thấy vắng vẻ
quá nên thấy sợ, muốn quay lại đi đường cũ, tôi đạp ngược trở lại. Một xe ôm
người khơ me chạy phía sau tôi tưởng tôi là người Khơ me, hỏi tôi Angkor wat ở
đâu, tôi nghe không rõ, chỉ nghe được từ ANGKOR WAT, đoán là hỏi đường, dĩ
nhiên là tôi biết rồi, tôi mới từ trong đó chui ra mà, tôi liền chỉ: “Phlu
chiết, bos sadam”. Họ liền ngớ ra khi biết tôi là người nước ngoài, bà già ngồi
trên xe còn cám ơn tôi nữa, hehe, tôi chỉ đường cho dân khơ me đấy nhá!!! Quay
lại chỗ trạm soát vé hồi nãy, bất ngờ bảo vệ yêu cầu tôi dừng xe lại và đưa vé
ra, tôi ngạc nhiên hỏi tại sao, bảo vệ giải thích là xung quanh trong đó là khu
vực đền đài rồi, phải mua vé. Lúc này đây tôi mới biết là hồi sáng tôi lọt vào
khu vực đền mà không mất tiền, hehe. Bây giờ không được vào trở lại bên trong
sao tôi về được, hồi sáng tôi đi đường đó mà. Tôi liền láu cá nói rằng tôi
không có ý định vô coi đền, tôi bị lạc đường chỉ muốn tìm đường về thôi, hồi
sáng tôi đi dạo và bị lạc theo đường trong kia, bây giờ tôi chỉ biết về đường
cũ. Họ bảo không được, muốn vô tôi phải mua vé, giờ muốn về tôi phải quay ngược
trở ra, sẽ có đường về khách sạn, tôi bảo tôi không biết đường, một xe tut tut
gần đó bảo hắn sẽ đưa tôi về, hắn lấy rẻ thôi. Tôi từ chối, bảo thôi khỏi, tôi
tự về. Tôi hỏi thật kĩ đường rồi đạp tà tà , lúc này đường đã đỡ vắng hơn, chứ
không như lúc nãy. Tới được chỗ dân cư đông, tôi tìm được con đường quen thuộc
luôn mà không phải hỏi bất cứ ai. Về gặp một ngôi chùa đang có lễ hội, tôi ghé
vào lạy phật. Hôm đó là mùng 5/5 âm lịch.
Dọc đường tôi mua ốc luộc dùm
em bé bán ốc rồi về khách sạn nghỉ trưa. Yeyen trưa không về, có lẽ cô ấy ở
trong đền nghỉ trưa. Tôi ngủ một giấc đến chiều, ra sảnh xin bản đồ Siêm riệp,
rồi tôi đi chợ, định mua một ít đường thốt nốt, đặc sản Cambodia. Tôi gần hết sạch tiền,
nhẩm tính tiền khách sạn, vé xe, tiền ăn tối xong, tôi chỉ còn một ít tiền.
Biết vậy tôi đừng mua đồ lưu niệm bên Thái thì may ra giờ tôi còn tiền, nhưng
tôi vẫn cố gắng tha 4 bịch về. Tôi kiếm chút đồ ăn rồi chạy vào chùa chơi, chùa
gần chợ, một ngôi chùa có khuôn viên rất đẹp, tôi vào sảnh lạy phật. Một cậu
nhóc học sinh 12, đang sống trong chùa nói chuyện với tôi, tiện thể tôi nhờ
chụp hình. Nhóc này đang sắp thi tốt nghiệp, có ước mơ sẽ đậu vào ngành du lịch
tại 1 đại học ở Phnompenh, nhóc nói nhóc muốn phát triển du lịch tại Siêm riệp,
giúp người nghèo khơ me có cuộc sống khá hơn. Nhóc sống trong chùa cùng với một
số bạn học sinh khác, những người như vậy gọi là “pagoda boy” tức là sống trong
chùa với sư, nhưng không phải là sư. Nhà những nhóc này thường nghèo, không có
tiền thuê phòng trọ ăn học, một số chùa có điều kiện giúp các em này có chỗ ăn,
chỗ ở để tiếp tục học.
Tôi về khách sạn, mua đồ về
ăn tối. Yeyen đã về, hỏi tôi đi dạo vui không, tôi kể sự tích đột nhập Angkor cho cô ấy nghe, cô ấy thích lắm. Yeyen bảo hôm nay
cô ấy tốn mất khoảng 40usd (=800.000vnd). Tôi hỏi sao ghê thế, Yeyen nói tiền
vào Angkor là 20usd rồi, xe tút tút 10usd, trưa ăn cơm trong đền mất 5usd, mua
nước hết 3usd nữa, tôi nghe xong mém xỉu. Yeyen ra ngoài mua đĩa cơm trứng mang
vô phòng ăn chung với tôi. Mai tôi đi rồi, cô ấy rất lưu luyến tôi. Chúng tôi
tâm sự rất nhiều, Yeyen cũng đi vòng vòng châu Á được gần chục quốc gia rồi, hộ
chiếu của cô ấy dấu mộc tùm lum. Yeyen cũng vừa chia tay bạn trai, khi anh này
sang Pháp du học và bỏ cô lại Indonesia,
trước đây, đi bụi cô ấy thường đi chung với bạn trai, giờ chỉ còn lại một mình,
có lẽ cô ấy buồn lắm. Tôi hỏi cô ấy buồn không, cô ấy nói không sao, nhưng có
vẻ là cô ấy đang rất rất có sao. Nhưng đã là hiệp nữ, thì không thể nhận là có
sao được, tôi nhìn là tôi biết, tôi cũng đang bị dính chưởng một người mà không
gỡ được đây, thì ra một hiệp nữ như tôi cũng biết yêu cơ đấy. Có người nghe
xong chắc cười tôi chết mất.
Ở Angkor Wat cũng có khỉ nữa à, chị chưa gặp chúng bao giờ cả!
Trả lờiXóaCó chị ơi, nhưng cũng chỉ có mấy con, chúng sống ở khu rừng thưa gần Angkor...
Trả lờiXóa