Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

Bao giờ em quên


Hỏi em rằng, em ở ngoài ấy ra sao?
Má xưa còn thắm? ơ ớ . . . còn thắm hoa đào?
Mắt xưa còn xanh màu biếc?
Nụ cười có đẹp trăng sao?

Hỏi em rằng, câu hò câu hát năm xưa
Có vang rộn tiếng? ơ ớ . . . rộn tiếng vui đùa?
Hay là phòng không đêm vắng?
Ai về mai nắng chiều mưa?

Hương Giang thuyền không chỗ đậu
Ngự Viên có bướm hoa vàng
Hay là hài xưa in dấu?
Đưa người đẹp ấy sang ngang

Ở nơi này, bốn mùa nắng cháy em ơi
Gió lên ngập bốn ơ ớ ngập bốn phương trời
Lối xưa về xa hun hút
Mây chiều gọi nhớ chơi vơi

Mai đây đường ra xứ Huế
Cùng em thắp sáng hoa đèn
Buồn chi chuyện tình đôi lứa
Xin đừng bao giờ em quên

Em ơi ngày mai trở lại
Cùng em thắp sáng trăng nguyền
Còn đâu chuyện buồn đôi lứa
Duyên tình bao giờ em quên...

Ba tháng tạ từ


Người ơi thắm thoát niên học hết rồi.
Chúc nhau cạn lời giây phút ly bôi.
Ngày mai tan trường mình không chung lối.
Thương nhau nhiều biết gửi về mô.
Kỷ niệm cũ tan vào hư vô.

Cầm tay bốn mắt thương cảm nỗi sầu.
Tiễn đưa bùi ngùi phút cuối trao nhau.
Đời không bao giờ hợp nhau mãi mãi.
Thương nhau rồi nỡ đành biệt sao.
Để nhung nhớ muôn vạn ngày sau.

Thôi nhé, từ đây cách xa trong đời.
Vẫn buồn theo tháng ngày trôi.
Nụ cười khô héo trên môi.
Mỗi lần, thấy phượng nở tim xao xuyến.
Bạn bè đâu chỉ ta một mình.
Nỗi buồn này đành câm nín.

Rồi đây, có những khi buồn não lòng.
Cố nhân biền biệt có nhớ nhau không.
Ngoài kia hoa phượng rụng rơi tơi tả.
Dư âm làm sống lại đời ta.
Dù ngăn cách nhớ hoài ngày qua...

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2012

Trăng tàn trên hè phố


Tôi lại gặp anh
Người trai nơi chiến tuyến
Súng trên vai bước lê qua đường phố
Tôi lại gặp anh
Giờ đây nơi quán nhỏ
Tuổi 30 mà ngỡ như trẻ thơ
Nhớ gì từ ngày anh xa mái trường
Nhớ gì từ ngày anh vui lên đường
Lối gầy về nhà anh hoa phượng thắm
Màu xanh áo người thương
Nắng chiều đẹp quê hương
Hay nhạc buồn đêm sương

Tôi lại gặp anh
Trời đêm nay sáng quá
Ánh trăng như hé tươi sau ngàn lá
Tôi lại gặp anh
Đường khuya vui bước nhỏ
Kể nhau nghe chuyện cũ bao ngày qua
Lối gầy về nhà anh hoa vẫn nở
Kỷ niệm từ ngày xưa chưa xóa mờ
Ánh đèn vàng ngoài ô vẫn còn đó
Bạn anh vẫn còn đây
Sống cuộc đời hôm nay
Với bọn mình đêm nay

Anh sống đời trai giữa núi đồi
Tôi viết bài ca xây đời mới
Bờ tre quê hương
Cây súng anh gìn giữ
Tôi hát vang giữa đời để người vui

Thôi mình chia tay
Cầu mong anh chiến thắng
Ánh trăng khuya sắp tàn trên hè phố
Thôi mình chia tay
Rồi mai đây có về
Quà cho tôi anh nhớ chép bài thơ
Nắng đẹp của bình minh đang hé chờ
Nỗi buồn vui biệt ly chưa xóa mờ
Súng thù từ rừng sâu vẫn còn đó
Đừng lưu luyến gì đây
Thôi bọn mình chia tay
Thôi bọn mình chia tay

Người yêu cô đơn


 Sáng tác: Đài Phương Trang


Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không duyên
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không thành
Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng dở dang
Yêu ai cũng lỡ làng dù rằng tôi chẳng lỗi chi

Đời tôi cô đơn nên yêu ai chẳng bao lâu
Ngày mai đây em lên xe hoa bước theo chồng
Đời tôi quen cô đơn nên tôi chẳng trách em
Tôi quen rồi những chuyện
dang dở từ khi mới yêu !

Tôi quen, tôi đã quen rồi em
Dang dở khi tình yêu không xây trên bạc vàng
Tôi quen, tôi đã quen rồi em
Em khóc làm chi nữa bận lòng gì kẻ trắng tay

Tôi xin, xin chúc em ngày mai
Hoa gấm ngọc ngà luôn
vây quanh em cả cuộc đời
Riêng tôi, duyên kiếp luôn dở dang
Nên suốt đời tôi vẫn yêu cô đơn như tình nhân

Đời tôi cô đơn bao năm qua vẫn cô đơn
Dù ai đẹp đôi nhưng riêng tôi vẫn lạnh lùng
Trời cho tôi cô đơn bao nhiêu lần nữa đây
Tôi không hề trách đời
hay giận đời luôn đổi thay !!!

Thứ Hai, 23 tháng 7, 2012

Dilemma


Muốn viết một cái gì đó để trải lòng, để trút đi gánh nặng nhưng sao không thể viết được. Đến lúc này viết không được thì mong gì nói được điều gì nữa đây. Trái tím sau 2 ngày đêm đánh nhau với lí trí đã nắm quyền cai trị và chi phối mọi hành động mà lí trí vốn điều khiển từ hồi nào đến giờ. Đây là cơn bạo loạn vượt ngoài tầm kiểm soát, vượt quá khả năng của mình. Lí trí mình đành chấp nhận nhượng bộ trái tim  1 lần cho nó muốn làm gì thì làm... Hi vọng trái tim mình đừng cảm giác sai lầm.

Khóc cho riêng mình


Dặn lòng đừng khóc đừng thương
Đừng vương đừng vấn đau lòng làm chi
Giận đời nước mắt hoen mi
Tủi thân ấm ức, thức liền canh thâu,
Tim người chẳng có em đâu
Sao làm em khổ, em sầu mà chi???
Bây giờ ném hết sân si
Quăng ngoài cửa sổ, em thây kệ người!!!

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Ngày bên anh


Anh đến đưa em đi
Ta cùng nhau đăng kí
Tốp phô ai ti pi
Thôi thì thi chung nhỉ?

Bạn em xinh mê ly
Chắc là anh thích chí
Anh bao lần cây si
Ngày gặp gỡ li kì.

Anh khẽ cười mỉm chi
Nhìn bạn xinh một tí
Em buồn em xấu xí
Người đẹp cũng hiếm khi

Một ngày ta cùng đi
Em ghi vào kí ức
Ngày sau ai biết trước
Nhưng vẫn mãi yêu anh.

Anh về trời mưa nhanh
Em lo anh ướt áo
Không anh em nhớ quá
Lệ từng giọt long lanh.

Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2012

Bâng khuâng tháng 7

Tháng 7, trời mưa nhiều, cảm xúc miên man. Những hình ảnh gần đây nhất của tôi, hình như mình già mất tiêu rồi.
Vườn nhà, hoa dại nở thành cụm.
Đi thăm nhà một đồng nghiệp
Măm măm...
Lâu lâu đi dạo chơi, và ăn uống, keke...
Hihi, cảnh đẹp!!!
Giống như đi ăn nhà hàng quá!!!!
Gươm lạc rừng hoa
Sao mình lùm thế này???
Chụp hình cùng lớp chủ nhiệm- Sao mình đẹp gái thế này???
Cùng học trò 11Anh 1 - LTV


Hành tẩu giang hồ (P cuối)


Chương 16: Người thân tôi, họ nói gì???

Tôi vừa về tới cửa khẩu, điện thoại có sóng, mẹ tôi gọi, giọng bà mệt mỏi: “Con đi đâu cả tuần nay làm má lo lắng”. Nhưng đến khi tôi về nhà cho mẹ tôi coi hình thì mẹ tôi lại cười cầu tài với tôi: “Nếu sau này má khỏe lại, má đi làm hộ chiếu, con có thể dành tiền dẫn má đi Thái một lần cho biết không, má không bị say xe đâu”. Trời, tôi có nghe nhầm không???

Thằng em út tôi: “Em đi Campuchia chỉ có 700k thôi, chị tốn 1 chai mắc hơn em rồi”. Trời ạ, thân làm đại ca lại thua thằng em út kìa!!!

Em út tôi lại có một câu phát ngôn khác: “Chị đi long nhong vậy không ai nghĩ chị là con nhà nghèo đâu, người ta tưởng chị là tiểu thư đấy”. Câu này thằng em tôi nhận xét cực đúng, bái phục!

Ba tôi: “Ba đi Campuchia chỉ cần 200 ngàn, tới cửa khẩu đóng mộc xong rồi quay về vì… sợ”, hehehe

Em kế tôi: “Ai đi thì đi, em không có máu, ở nhà sống lâu chút, đi chụp hình về và kể chuyện cho em nghe là được”.

Sếp tôi: “Em đi một mình hả?có cần anh cho người đi theo bảo vệ em không?”. Sếp ui, thương sếp quá chừng, sao sếp tâm lí thế, hehehe.

Chị sếp của tôi: “Lại đi nữa hả??? nhớ bảo trọng và đừng bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc em nhé!”. Hihi

Một anh trong khoa: “Có thời gian anh cũng muốn đi với em, nhưng lại sợ người khác nghĩ linh tinh…”. Hihi, anh lo xa quá, sợ tai tiếng thì rủ thêm vài người đi chung.

Cô em đồng nghiệp: “Khi nào chị đi nữa? Cho em đi với, em sẵn sàng bỏ người yêu và bán xe đi với chị”. Có chắc chưa em, hay là nhất thời cảm hứng phát ngôn????

Hai sư phụ tôi nói chuyện với nhau: “Con bé một mình dám đi Campuchia đấy, anh dám không? Có lần tôi định đi, nhưng ra tới khu Phạm Ngũ Lão định mua vé xe thì bắt đầu …sợ”. Hehe, vậy là sư phụ lộ tẩy rồi nhé, sư phụ cũng biết sợ.

Thằng bạn tôi: “Biết sợ là tốt, nhưng cứ chuẩn bị thật kĩ rồi mần sao thì mần, đừng để sợ hãi làm cản trở chuyến đi”.

Một thằng bạn khác: “Khi nào có cơ hội mời V ra Hà Nội chơi, V chưa đi phía bắc VN thì phải, nhưng mình chỉ xin một chân xách dép cho Vân tiểu thư thôi, chứ không dám nhận làm hướng dẫn viên đâu, không chừng bị hướng dẫn lại thì mất mặt lắm”. hihi, việc gì phải khích tôi thế, tôi đâu phải là người ghê gớm gì đâu.

Học trò tôi: “Cô ơi, đi lần này nữa thôi, cô đừng đi nữa nhé, nguy hiểm lắm”. Nghe được những lời này, tôi cảm động quá, hic hic hic. Chắc đành phải gác kiếm thôi.

Tôi đang đợi phát ngôn của một người, nhưng người ta lại không phát ngôn, tôi phải làm sao bây giờ???

Hành tẩu giang hồ (P16)

Chương 15: Tôi có sợ không???

Mọi người cứ nghĩ tôi là đứa không biết sợ là gì nên mới liều đi như thế, nhưng thực ra không phải vậy, tôi rất sợ là đằng khác, vì rất sợ nên tôi đi để hết sợ. Hai lần đi xa, lần nào trước ngày đi tôi cũng run cầm cập, chẳng lần nào ăn ngon ngủ ngon được, nhưng tôi vẫn cứ đi. Nếu cho tôi đi nữa, tôi vẫn rất sợ hãi thôi, chứ không phải can đảm lên được tí nào đâu. Tôi là người hiểu rõ những nguy hiểm khi đi giang hồ một mình nhất nên có khi còn sợ gấp nhiều lần những người ở nhà. Bạn ở nhà bạn nói sợ vậy thôi, bạn không hiểu rõ ý nghĩa của sự sợ hãi khi một mình nơi xứ lạ như tôi đâu, tôi lại là con gái nữa. Tôi sinh ra thể chất yếu đuối, nhút nhát và sợ tất cả mọi thứ trên đời, nhưng tôi đã trấn an nỗi sợ hãi đó bằng cách đối mặt chứ không phải chạy trốn.

Trái tim tôi yếu đuối không??? Rất yếu đuối chứ không hề mạnh mẽ, như thủy tinh, có thể vỡ tan chỉ vì một câu nói vô tình của ai đó, nhưng tôi vẫn phải có một vài cách để khắc phục nhược điểm đó của mình. Sống ở trên đời có ai dám chắc là mình được hạnh phúc đâu, nếu bạn đang may mắn sở hữu 2 từ đó, tôi thật ngưỡng mộ bạn. Dù trái tim có vỡ tan thành trăm mảnh, tôi vẫn phải chấp nhận mà không thể thay đổi được, tức là tôi phải tìm cách xử lí, ra đi là một trong các phương pháp để phân chia sự chú ý. Đi xa có nhiều mối nguy hiểm, tâm trí tôi sẽ tập trung xử lí những mối nguy hiểm đó và không để ý đến trái tim đang chết dần trong đau đớn, vì thế giải thoát tôi sang một trạng thái khác, để không bi quan, để tôi đừng gây nên những hành động ngu xuẩn mà ở nhà tôi có thể phạm phải. Người mạnh mẽ họ rất khác tôi, khi gặp sự cố, họ có thể ở nhà và bình tĩnh xữ lí mọi việc đâu vào đấy. Tôi đi cũng là đối mặt, nhưng thực ra cũng là chạy trốn, tôi là một kẻ nhát gan, chứ không phải là một người gan dạ như mọi người nghĩ.

Những hiệp nữ đi bụi một mình, đằng sau sự gan lì và đanh đá, bên trong họ đều có một nỗi khổ riêng mà không thể giải thoát được. Mọi người nghĩ họ là những người mạnh mẽ, thực ra họ là những cô gái có trái tim pha lê. Vì vậy, khi gặp họ, bạn hãy đối xử thận trọng, nhìn họ sắc bén vậy thôi chứ đôi khi câu nói vô tình  hoặc hành động vô tâm của bạn khiến họ ôm gối khóc suốt đêm đấy.

Hành tẩu giang hồ (P15)

Chương 14: Chia tay Siêm riệp, nhưng tôi sẽ trở lại

Sáng sớm, phục vụ phòng gõ cửa đánh thức tôi dậy. Tôi nói chờ chút, nhưng lúc ra sảnh thì đã thấy 3 chú Nga ngố đã chờ trước rồi, sáng hôm đó xe tút tút đưa 4 người chúng tôi từ khách sạn Tasom đến bến xe, nơi Capitol sẽ đưa chúng tôi đi Phompenh và nối chuyến về VN. Yeyen tiễn tôi và nói vài ngày nữa cô ấy cũng đến Tp. HCM, tôi cứ về trước và gặp nhau sau. Ba chú Nga ngố cũng đi Tp.HCM chứ không ghé Phnompenh, vậy là chúng tôi cùng đường, nhưng tôi cũng ít nói chuyện với 3 chú này, tôi không ngồi chung ghế, hôm mua vé tôi nói phục vụ xí cho tôi ghế đầu để tôi đỡ say xe. Còn các chú ấy thì ngồi cuối xe. Tôi ngồi chung với dân bản địa.

Anh chàng ngồi cạnh tôi không biết nói tiếng Anh, nhưng một bố Khơ me lớn tuổi ngồi ở băng đối diện thì lại biết nói. Nhà bố ở Siêm riệp, cuối tuần bố về nhà chơi, còn ngày thường bố làm việc ở Phompenh, là kĩ sư cơ khí. Vợ bố ngồi cạnh cũng biết nói chút chút. Lúc 2h15, xe mới bắt đầu vào Phnompenh, mà vé xe của tôi từ Phompenh đi TpHCM ghi là 2h30, tôi sợ trễ, đứng lên hỏi lơ xe, nhưng lơ xe không biết nói tiếng Anh, tôi cũng khá hốt hoảng, bố Khơ me đã giúp tôi gọi điện tới nhà xe hỏi , bố hỏi nếu đang đi trên xe và tới trễ như thế nhà xe có chờ không, nhà xe bảo có. Nhờ cú điện thoại của bố, tôi cũng đỡ lo. Và trong lúc bố nói chuyện, tôi học thêm được 1 từ nữa: Lãn (có nghĩa là đợi), tôi nghe bố nói chuyện điện thoại và đoán, hỏi bố từ lãn có phải nghĩa là đợi không, bố bảo đúng, hihi.

Xuống xe, bố chỉ tôi chạy thẳng đến văn phòng gặp nhân viên, bác tài chạy chuyến PP- TpHCM đang đứng đó, nhân viên yêu cầu tôi đưa hộ chiếu cho tài xế và lên xe đi luôn, tiện thể tôi ngoắc luôn 3 chú Nga ngố lên xe. Đường về thì quen thuộc với tôi rồi, bỗng dưng tôi thấy đói, nhưng tôi hết sạch tiền rồi, chỉ còn 500 riel trong túi (= 2500vnd) thì đâu thể mua được gì, huhu. Tôi đành nhịn đói tới cửa khẩu, nhà xe dừng lại quán ăn để khách ngồi ăn xong bữa chiều mới làm thủ tục, tôi còn 100 ngàn tiền Việt, hỏi bà bán bắp có xài tiền Việt không (đang bên cửa khẩu phía Cam), bà bán nói có, bà là người Việt, tôi ngớ người ra, hai người Việt nói chuyện với nhau bằng tiếng…Campuchia cơ đấy. Tôi mua 2 trái bắp 10 ngàn, và yêu cầu thối tiền Việt cho tôi. Trời ạ, giờ tôi mới hiểu thế nào là một miếng khi đói bằng một gói khi no. Tôi ăn hết sạch 2 trái bắp xong thì bắt đầu tỉnh táo trở lại. Buổi tường thuật chuyến đi tôi xin khép tại đây.

Một ngày nào đó, khi có dịp trở lại Cambodia, tôi sẽ rủ anh của tôi đi cùng, tôi mong muốn được vào đền Angkor cùng anh tham quan. Nhưng tôi không biết liệu anh của tôi có thể đi hay không, nhưng tôi cố gắng hết sức. Angkor wat được liệt vào một trong những kì quan thế giới, chắc chắn có rất nhiều thứ trong đền để xem, và chuyến đi này, tôi vẫn chưa thực sự được vào đền. Tôi muốn đi cùng anh. Bạn biết đó, tuy nhiên, tôi là 1 hiệp nữ, nếu một ngày nào đó, số phận không mang anh lại bên tôi, tức là không cho tôi cuộc sống của người bình thường: Yêu và được yêu, lập gia đình và nuôi con cái khôn lớn..như cái vòng xoay vốn có của tạo hóa, tôi vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Trái tim tôi có thể vỡ thành trăm mảnh, tôi có thể bị gục ngã và có lẽ khi đó, chỉ một mình tôi trở lại Cambodia và vào tham quan Angkor. Một vài người nghĩ rằng làm gì nghiêm trọng đến vậy, không lập gia đình với người này thì kiếm người khác. Nhưng tôi là một kiểu người lập dị, vì thế trong con mắt tôi, rất hiếm người phù hợp với tôi. Còn việc lấy người tôi không yêu thì sẽ không bao giờ xảy ra, tôi không muốn làm thế. Quan điểm tôi, may mắn nhất là tôi yêu được ai đó và được yêu lại. Còn không, thì mọi thứ sẽ chỉ là vô nghĩa. Đó là lí do vì sao những vệ tinh của tôi phải rút dần theo thời gian, còn người tôi muốn bước đến thì nói thật là tôi không biết phải làm sao cả, thôi thì…tùy ông trời. Một số người bảo tôi sướng, được đi đây đi đó, nhưng thực ra tôi chỉ muốn có được cuộc sống như mọi người, tôi đâu muốn đi bụi. Tiếc là trái tim tôi quá yếu đuối.

Hành tẩu giang hồ (P14)

Chương 13: Đột nhập vào Angkor.

Sáng tôi dậy sớm, thuê xe đạp và lên đường, Yeyen đi chung với 2 vợ chồng người Đài. Tôi chạy tàn tàn, bất chợt, tôi nảy ra ý định: “Hôm nay 3 người họ đi xem đền, vậy sao mình không tìm đến đó cho biết đường nhỉ”. Nghĩ vậy tôi nhìn bảng chỉ dẫn trên đường và đi về hướng Angkor. Cảnh đẹp, tôi chạy khoảng 6km thì lạc vào khu vực xung quanh đền, hình như nhìn tôi giống người Cam nên lúc tôi chạy qua một trạm họ không kiểm tra vé tôi, nhưng tôi không biết tôi đã lạc vào đền đài, mà chỉ nghĩ là mình đang dạo chơi xung quanh khu vực đó thôi. Sau này lúc về bị kiểm tra vé tôi mới biết. Nhìn xa xa, đền đài Angkor mọc lên giữa một vùng sông nước bao quanh. Người ra vào cổng tấp nập, tôi không vào được, vì phải có vé, tôi chỉ đứng ngoài chụp hình, nhưng để vào được chỗ tôi đứng thì người khác cũng phải mua vé đấy nhá (trừ dân khơ me), chỗ tôi đứng cũng được tính là địa phận đền đài rồi đó. Tôi chụp hình xong chạy vòng vòng dạo chơi, tôi mua nước uống, rồi mua 1 trái dưa gang, thấy em bé dễ thương quá tôi tặng luôn bịch snack cho bé luôn. Xa khu đền một chút có những xóm khơ me nghèo, trẻ em cũng khá nhiều, nhìn rất tội nghiệp. Tôi liền sinh lòng thương cảm, nghĩ đến tuổi thơ của mình bỗng dưng tôi khóc.

Tôi ghé vào một quán, mua hết số kẹo mút còn lại của quán, sau đó tôi chạy vòng vòng, thấy nhà nào nghèo có mấy em bé đang ngồi ở ngoài sân chơi là tôi ngoắc lại cho kẹo. Các em bé khơ me rất dễ thương, hễ tôi cho kẹo là chắp tay lại cám ơn, chứ không xin thêm hoặc giành giật nhau. Điều đó càng làm tôi thương quý các em hơn. Nhiều em không có áo mặc, chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc thôi, nghĩ mà tội, lần sau đi đến nơi này nữa, có lẽ tôi nên chuẩn bị một ít quần áo cũ còn tốt cho những em bé nhà nghèo. Tôi còn gặp cả một gia đình em bé không nhà không cửa đang đốt lửa sưởi ấm trên đường, bé gái gầy còm này không mặc áo, chiếc quần thì tả tơi, cha mẹ em cũng không khá gì hơn. Tôi định móc tiền ra cho, nhưng nhớ lại là không nên cho tiền, vì như thế người ta sẽ coi ăn xin là một nghề hái ra tiền, và không chịu lao động. Nghĩ thế tôi lại thôi. Xung quanh chỗ đó lại không có bán hàng quán, nếu có chắc tôi sẽ ghé vào mua mì gói để tặng em bé này, vì tôi nghĩ cả nhà em chưa có gì để ăn sáng.

Lần sau tôi mang một ít quần áo trẻ em còn mặc được để cho. Tôi nhà nghèo nên thấy con nhà nghèo là tôi thương lắm. Hồi còn nhỏ, tôi nhịn ăn sáng đạp 10km đường ổ gà để đến trường, trưa về đến nhà tôi mệt lả người, áo đi học tôi chỉ có 2 cái mặc suốt từ lớp 6- 9, áo lành còn đỡ, đằng này áo tôi vá tùm lum.  Nhà tôi lúc đó chỉ ăn 2 bữa chiều và tối, không có cơm ăn, chỉ ăn cháo loãng và nước nắm hoặc muối thôi, tôi không có khái niệm ăn thịt. Mẹ bắt tôi đi học vì mong muốn sau này tôi có cuộc sống đỡ hơn cha mẹ tôi. Tôi không phải tự nhiên đi kể tuổi thơ của mình ra đây làm gì, chẳng có gì tự hào để mà kể ra điều đó, tôi cũng biết xấu hổ chứ. Nhưng đó là sự thật, mà tôi không thể thay đổi. Vì thế, đi Campuchia, tôi cảm giác gắn bó với đất nước này, tôi tìm lại được tuổi thơ của mình.

Dọc đường tôi mua cơm lam, là loại cơm nấu trong ống tre ấy. Tôi ngừng lại một khu rừng thưa định ăn, có 2 em bé đang lấy củi, tôi chỉ còn đúng 1 viên kẹo thôi, tôi ngoắc nhóc nhỏ lại cho, hai chị em này đi dọc khu rừng lượm củi rồi chặt thành từng bó, có 1 chiếc xe đạp dựng ở đó, tôi đóan lát xe dùng xe đạp chở về. Có một con khỉ chạy đến gần chỗ đứa em, nhóc nhỏ mếu máo, cô chị chạy lại dùng cây xua bọn khỉ đi, bất chợt con khỉ chạy lại phía tôi, tôi sợ nó giật máy ảnh tôi bỏ chạy. Rồi thêm 2,3 con khỉ khác ở đâu lại kéo tới, tôi cũng hoảng và 2 nhóc kia cũng hoảng. Một cô lao công đứng gần đó xua bọn khỉ lên cây dùm chúng tôi, cô ấy chỉ vào ống cơm lam của tôi, tôi đoán là bọn khỉ đi giành ăn với tôi đây.

Tôi đi về, không hiểu sao tôi không chịu chạy đường cũ về và muốn đi một đường khác mà tôi đoán là cũng sẽ ra được, tôi chạy ra một trạm nhưng không ai hỏi vé, dọc đường đi tôi thấy vắng vẻ quá nên thấy sợ, muốn quay lại đi đường cũ, tôi đạp ngược trở lại. Một xe ôm người khơ me chạy phía sau tôi tưởng tôi là người Khơ me, hỏi tôi Angkor wat ở đâu, tôi nghe không rõ, chỉ nghe được từ ANGKOR WAT, đoán là hỏi đường, dĩ nhiên là tôi biết rồi, tôi mới từ trong đó chui ra mà, tôi liền chỉ: “Phlu chiết, bos sadam”. Họ liền ngớ ra khi biết tôi là người nước ngoài, bà già ngồi trên xe còn cám ơn tôi nữa, hehe, tôi chỉ đường cho dân khơ me đấy nhá!!! Quay lại chỗ trạm soát vé hồi nãy, bất ngờ bảo vệ yêu cầu tôi dừng xe lại và đưa vé ra, tôi ngạc nhiên hỏi tại sao, bảo vệ giải thích là xung quanh trong đó là khu vực đền đài rồi, phải mua vé. Lúc này đây tôi mới biết là hồi sáng tôi lọt vào khu vực đền mà không mất tiền, hehe. Bây giờ không được vào trở lại bên trong sao tôi về được, hồi sáng tôi đi đường đó mà. Tôi liền láu cá nói rằng tôi không có ý định vô coi đền, tôi bị lạc đường chỉ muốn tìm đường về thôi, hồi sáng tôi đi dạo và bị lạc theo đường trong kia, bây giờ tôi chỉ biết về đường cũ. Họ bảo không được, muốn vô tôi phải mua vé, giờ muốn về tôi phải quay ngược trở ra, sẽ có đường về khách sạn, tôi bảo tôi không biết đường, một xe tut tut gần đó bảo hắn sẽ đưa tôi về, hắn lấy rẻ thôi. Tôi từ chối, bảo thôi khỏi, tôi tự về. Tôi hỏi thật kĩ đường rồi đạp tà tà , lúc này đường đã đỡ vắng hơn, chứ không như lúc nãy. Tới được chỗ dân cư đông, tôi tìm được con đường quen thuộc luôn mà không phải hỏi bất cứ ai. Về gặp một ngôi chùa đang có lễ hội, tôi ghé vào lạy phật. Hôm đó là mùng 5/5 âm lịch.

Dọc đường tôi mua ốc luộc dùm em bé bán ốc rồi về khách sạn nghỉ trưa. Yeyen trưa không về, có lẽ cô ấy ở trong đền nghỉ trưa. Tôi ngủ một giấc đến chiều, ra sảnh xin bản đồ Siêm riệp, rồi tôi đi chợ, định mua một ít đường thốt nốt, đặc sản Cambodia. Tôi gần hết sạch tiền, nhẩm tính tiền khách sạn, vé xe, tiền ăn tối xong, tôi chỉ còn một ít tiền. Biết vậy tôi đừng mua đồ lưu niệm bên Thái thì may ra giờ tôi còn tiền, nhưng tôi vẫn cố gắng tha 4 bịch về. Tôi kiếm chút đồ ăn rồi chạy vào chùa chơi, chùa gần chợ, một ngôi chùa có khuôn viên rất đẹp, tôi vào sảnh lạy phật. Một cậu nhóc học sinh 12, đang sống trong chùa nói chuyện với tôi, tiện thể tôi nhờ chụp hình. Nhóc này đang sắp thi tốt nghiệp, có ước mơ sẽ đậu vào ngành du lịch tại 1 đại học ở Phnompenh, nhóc nói nhóc muốn phát triển du lịch tại Siêm riệp, giúp người nghèo khơ me có cuộc sống khá hơn. Nhóc sống trong chùa cùng với một số bạn học sinh khác, những người như vậy gọi là “pagoda boy” tức là sống trong chùa với sư, nhưng không phải là sư. Nhà những nhóc này thường nghèo, không có tiền thuê phòng trọ ăn học, một số chùa có điều kiện giúp các em này có chỗ ăn, chỗ ở để tiếp tục học.

Tôi về khách sạn, mua đồ về ăn tối. Yeyen đã về, hỏi tôi đi dạo vui không, tôi kể sự tích đột nhập Angkor cho cô ấy nghe, cô ấy thích lắm. Yeyen bảo hôm nay cô ấy tốn mất khoảng 40usd (=800.000vnd). Tôi hỏi sao ghê thế, Yeyen nói tiền vào Angkor là 20usd rồi, xe tút tút 10usd, trưa ăn cơm trong đền mất 5usd, mua nước hết 3usd nữa, tôi nghe xong mém xỉu. Yeyen ra ngoài mua đĩa cơm trứng mang vô phòng ăn chung với tôi. Mai tôi đi rồi, cô ấy rất lưu luyến tôi. Chúng tôi tâm sự rất nhiều, Yeyen cũng đi vòng vòng châu Á được gần chục quốc gia rồi, hộ chiếu của cô ấy dấu mộc tùm lum. Yeyen cũng vừa chia tay bạn trai, khi anh này sang Pháp du học và bỏ cô lại Indonesia, trước đây, đi bụi cô ấy thường đi chung với bạn trai, giờ chỉ còn lại một mình, có lẽ cô ấy buồn lắm. Tôi hỏi cô ấy buồn không, cô ấy nói không sao, nhưng có vẻ là cô ấy đang rất rất có sao. Nhưng đã là hiệp nữ, thì không thể nhận là có sao được, tôi nhìn là tôi biết, tôi cũng đang bị dính chưởng một người mà không gỡ được đây, thì ra một hiệp nữ như tôi cũng biết yêu cơ đấy. Có người nghe xong chắc cười tôi chết mất.

Hành tẩu giang hồ (P13)

Chương 12: Buffet Hanxa

Chúng tôi đến bến ở Siêm riệp trời đã bắt đầu tối, Yeyen không thấy người của khách sạn đến rước như đã hứa, hai vợ chồng người Đài loan nói họ sẽ theo tôi đi kiếm phòng. Trước khi xuống xe tôi có tám với thằng lơ xe một chút, thằng này bảo tới bến có khách sạn luôn, giá cũng rẻ chứ không mắc, còn chỗ khách sạn tôi muốn đến thì hơi xa. Tôi đi cả ngày cũng mệt, nên nghĩ nếu giá cả được và phòng ốc sạch sẽ, mắc chút cũng được. Tôi nói đùa với lơ xe là giới thiệu phòng trọ cho tôi có đòi tiền cò không đấy, nhóc lơ xe cười lớn, bảo hắn là người tốt mà, chỉ muốn giúp tôi chứ không phải cò kiếc gì ở đây cả.

Tôi nói với 2 vợ chồng người Đài loan là đi xem phòng thằng lơ xe giới thiệu trước, không có mới đi kiếm sau. Yeyen đang đứng một mình lo lắng, tôi bảo Yeyen đi coi phòng với tôi luôn, chứ chờ người của khách sạn tới rước biết khi nào. Phòng từ 8usd trở lên, tôi kì kèo, bảo có mình tôi 8usd mắc quá, thằng phục vụ bảo nếu ở một mình thì 6usd cũng được. Chợt, Yeyen bảo cô ấy đặt khách sạn trước nhưng chưa trả đồng nào cả, chỉ là book online. Tôi nghe thế hỏi phục vụ 2 người ở chung 1 phòng có được không, vì tôi thấy có tới 2 giường, hắn bảo được. Thế là ổn rồi, mỗi đứa 3usd/đêm, cũng không mắc, được cái phòng đẹp, sạch. Tôi lấy chìa khóa, nói với Yeyen là bây giờ tối rồi để cô ấy tới cái khách sạn cô ấy đặt từ trước tôi cũng không yên tâm, tốt hơn hết cô ấy nên ở chung với tôi, cô ấy cũng có vẻ mừng lắm.

Tôi và Yeyen ra sảnh, gặp 2 vợ chồng người Đài loan, hai vợ chồng này định không mướn phòng và chờ quyết định của tôi. Tôi bảo tôi đồng ý mướn rồi, thế là hai vợ chồng te te đòi mướn luôn, hỏi chúng tôi ở tầng nào, tôi nói tầng trệt, ông chồng Monica cũng đòi mướn phòng tầng trệt, giá 8usd, nhưng bao gồm suất ăn sáng. Tôi nói tôi biết có chỗ Buffet hải sản giá rẻ, hỏi 2 vợ chồng có muốn đi ăn tối chung với chúng tôi không, họ đồng ý. Thế là thống nhất nửa tiếng sau khi chuẩn bị sẽ gặp nhau tại sảnh. Tôi và Yeyen về phòng, Yeyen nhường tôi tắm trước, khoảng nửa tiếng sau có tiếng gõ cửa, tôi chạy ra bảo 2 vợ chồng Monica chờ tôi chút. Tôi và Yeyen ra sảnh khoảng hơn 8h tối. Chúng tôi thuê xe tút tut đi ăn Buffet, giá thuê 4usd bao gồm chở đi ăn, chở về và đi chợ đêm, tính ra mỗi người sẽ tốn 1usd. Buổi tối ở Siêm riệp thật đẹp, đi đông người nên tôi không có gì sợ, cứ vui vẻ ngắm cảnh.

Buffet Hanxa nằm ngay một nơi không nhộn nhịp cho lắm trên đường WatBoo. Giá cả đã lên, 3.5usd cho một suất chứ không phải là 3usd như tôi tham khảo trước đây. Trong quán toàn người Cam, có một bàn có mấy bố tây balo. Chúng tôi tự đi chọn món, phục vụ mang ra một cái nồi đa năng vừa luộc vừa nướng được, ai muốn ăn kiểu gì thì ăn. Tôi vốn ham thích hải sản, tôi lấy 2 cái dĩa, một dĩa tôi đựng bắp bò, mực, tôm sống để nướng, dĩa kia tôi đựng sò huyết đã xào chín và một số món khác. Trong lúc chờ nướng, tôi ăn món chín trước, nướng xong tôi ăn món nướng, hết lại đi lấy. Vì là buffet nên bạn cứ tự do ăn bao nhiêu cũng được. Sau một chặng đường dài, tôi mạnh tay chi 3.5 usd để ăn là bạn biết là tôi sang cỡ nào rồi đấy.Yeyen ăn ít hơn tôi, chỉ ăn chút ít là no, còn 2 vợ chồng người Đài thích ăn gỏi cuốn, ăn được 2 cuốn thì còn ăn được bao nhiêu hản sản nữa, hôm đó chỉ mình tôi là chén nhiều hải sản nhất,keke. Tuy nhiên, tiền nước hơi mắc, tôi và Yeyen uống coca là 1usd/lon, tính ra tối đó tôi mất 4.5usd. Hai vợ chồng người Đài uống chung 1 chai bia Angkor lớn, giá nhiêu tôi không rõ. Giờ nghĩ lại tới bữa buffet đó, tôi thèm quá đi.

Chén no nê, người lái xe tut tut chở chúng tôi đi dạo chợ đêm. Tới chợ tôi và Yeyen đi chung, 2 vợ chồng người Đài không biết chạy đâu mất tiêu, tôi kệ, mỗi người có một sở thích sao đi chung được. Tôi mua ít đồ lưu niệm, Yeyen đi chụp hình. Đồ chợ đêm bán khá nhiều thứ, chói cả mắt, cái gì tôi cũng muốn mua nhưng gần hết tiền rồi nên tôi chỉ coi là chủ yếu. Cuối chợ có múa Apsara, điệu múa truyền thống của Cam, thực ra là múa cho những người đang ngồi matxa coi, nhưng tôi và Yeyen chạy đến coi ké, sướng chưa, muốn coi Apsara là mất tiền đấy nhé, vậy mà hai đứa tôi được miễn phí. Tôi và Yeyen chụp hình lẫn nhau. Sau đó ra ngoài cổng chợ kiếm xe tut tut về, người lái xe tút tút thấy 2 đứa tôi thì gọi. Tôi hỏi 2 vợ chồng người Đài ra chưa, tut tut bảo chưa thấy. Chúng tôi ngồi chờ thêm chút thì thấy 2 vợ chồng lọt tọt chạy ra. Chúng tôi lên đường về khách sạn.

Về sảnh khách sạn, tôi hỏi mọi người kế hoạch mai như thế nào, Yeyen và 2 vợ chồng Monica thì muốn đi xem đền Angkor, tôi nói tôi muốn đi dạo chơi chứ không muốn đi xem đền. Có lẽ lần sau tôi tới Siêm riệp cùng anh của tôi thì lúc đó sẽ đi xem đền luôn. Sở dĩ tôi có quyết định đó có 2 lí do, thứ nhất, vé vào Angkor rất đắt: 20 usd/ngày, và không thể đi bộ được, nếu thuê xe tút tút, dù là thuê chung thì cũng phải 10usd/người/ngày. Vậy nếu tôi đi xem đền tôi mất ít nhất 30usd. Tôi muốn lần sau đi chung với anh của tôi cơ, nếu tôi xem trước, sau này đi xem nữa thì không có gì thú vị nữa rồi. Thứ 2, tài chính của tôi không còn nhiều lắm. Vậy là tôi nói ngày mai 3 người họ cứ đi chung, tôi một mình thuê xe đạp đi riêng. Tôi và Yeyen về phòng, tám với nhau một lúc lâu mới ngủ. Yeyen bảo rất hạnh phúc vì hôm nay được gặp tôi, tôi bảo tôi cũng thế. Tôi và Yeyen có nhiều điểm tương đồng, cùng là giáo viên (Yeyen là giáo viên tiếng Đức, dạy ở một trường cấp 3), chúng tôi cùng tuổi với nhau, và cùng là 2 cô gái châu Á.

Chợt, Yeyen nói là cô ấy phải cầu kinh, tôi hỏi cô ấy đạo gì, Yeyen nói đạo hồi. Trời, vậy là tôi biết cái khăn trùm đầu của cô ấy rồi, vậy mà từ sáng tới giờ cô ấy cứ làm tôi thắc mắc. Cô ấy quay mặt về hướng tây và yên lặng cầu nguyện, tôi lấy máy ảnh chụp đại.

Hành tẩu giang hồ (P12)

Chương 11: Non xanh nước biếc như tranh họa đồ

Chúng tôi ngồi chờ rất lâu mà không thấy xe nào tới rước, tôi định hỏi nhưng lại thôi, khoảng 30ph sau, có một chiếc Shuttle bus đậu tại trạm, 2 thằng cò yêu cầu chúng tôi lên xe, mấy cô gái tây định móc tiền lẻ ra trả xe bus, tôi nó nhỏ với Yeyen là khỏi trả, vì Shuttle bus là xe đưa rước miễn phí từ cửa khẩu đến bến xe (Tôi đọc được điều này từ các bài viết của chị Quỳnh Dung). Thằng cò nhìn tôi có vẻ phục, rồi tử tế quay sang nói với 3 cô gái Tây là xe bus này không cần trả tiền, 3 bà tây ngố cất tiền trở lại. Đúng như tôi dự đoán, Shuttle bus chở chúng tôi tới bến xe. Lại là màn ngồi chờ dài cả  cổ, tôi hỏi chúng giờ xe chạy, chúng nói 3h30, vậy là còn cả tiếng đồng hồ. 3 bà tây ngồi lại tám với nhau, 2 chú Nhật ngố 1 cặp, dĩ nhiên tôi và Yeyen 2 hiệp nữ châu Á cũng luôn luôn cập kè bên nhau. Yeyen trong lúc chờ đợi lấy máy ra chụp hình, nhờ thế tôi mới có được mấy tấm ảnh, chứ mấy bữa ở Thái tôi toàn chụp cảnh vì đâu có ai chụp hình cho tôi đâu. Tôi thấy 2 thằng cò cứ ngồi ở chỗ 3 bà tây nói chuyện, tôi chẳng quan tâm, tranh thủ ngồi 8 chuyện với Yeyen, nửa tiếng sau tôi thấy 3 bà tây lên xe taxi và tiếp theo là 2 chú Nhật ngố cũng lên một chiếc taxi khác, tôi nói với Yeyen coi chừng 2 thằng cò bỏ mình lại. Chúng tôi ra ngoài đứng xem, tôi thấy thằng cò cầm tiền trên tay (tôi đoán một là chúng ăn rơ với taxi lấy tiền giới thiệu, hoặc là lấy tiền mấy bà tây tiền gọi taxi dùm, nhưng sự thật ra sao thì có trời mới biết). 5 người bọn họ đi rồi tôi mới bắt đầu lo lắng và hỏi sao chúng tôi không được đi còn những người khác lại được. Thằng cò trả lời tôi rằng 5 người họ thuê taxi về Siêm riệp, còn tôi phải chờ xe bus, nếu tôi muốn đi taxi thì phải trả tiền. Xem chừng hắn nói thật, tôi nói nhỏ với Yeyen là không chừng hôm nay 2 chú Nhật ngố và 3 bà tây kia bị chúng làm tiền một khoản kha khá, tới được Siem riep thì sẽ điên tiết lên. Yeyen mỉm cười đồng ý với tôi.

Giờ xe bus đến còn khá lâu, thấy chán, tôi lôi sách ra dạy Yeyen học tiếng Khơ me, dù gì cũng là lần đầu cô ấy đến Campuchia, tôi muốn giúp đỡ một chút. Tôi nghe Yeyen nói cô ấy đã đặt khách sạn trước rồi, lát tới trạm người của khách sạn sẽ đến rước cô ấy. Tôi chưa đặt phòng trước, nhưng có chuẩn bị sẵn một vài địa chỉ giá rẻ, lát tới Siêm riệp tôi sẽ đi tìm sau. Hai thằng cò cứ lượn qua lượn lại chỗ chúng tôi muốn nói gì đó, nhưng thấy tôi bình tĩnh không lo lắng lại ngồi dạy Yeyen học tiếng Miên, chúng nghĩ tôi chẳng phải vừa nên bỏ đi. Tới 4h kém, chúng bảo tôi và Yeyen lên xe bus, tôi cẩn thận, hỏi vé đâu, hồi nãy chúng thu vé của tôi rồi bây giờ lên xe không có vé bị bắt mua vé lại thì sao, chúng bảo yên tâm đi, trên áo tôi và Yeyen có dán miếng tem màu tím đó chính là “vé xe” rồi. Tôi và Yeyen  lên xe, thì ra là xe hãng Capitol luôn, có vẻ hãng xe này đang làm trùm Cambodia. Cũng phải chờ một lúc lâu xe mới lăn bánh.

Người nhà xe yêu cầu tôi và Yeyen gỡ miếng dán màu tím ra trả lại cho họ, tôi nghĩ là giống như thu vé xe vậy. Lơ xe nói được tiếng anh, khá thân thiện. Trước khi lăn bánh còn chào hỏi khách rất tử tế: “ Good afternoon Gentlemen and Ladies, welcome all to Cambodia, we are on the way to Siemriep…”    Tôi qua một ngày hành xác thì mệt mỏi đến ngu người, tôi ngủ gục trên vai Yeyen lúc nào không biết luôn. Tỉnh dậy, 2 bên đường là những thảm xanh đến dịu cả mắt. Tôi lấy máy ảnh ra chụp, xui thế nào máy hết pin, đã đời chưa, tới nơi có cảnh đẹp thì hết pin, đường từ Poipet đến Siemriep đẹp như trong tranh vẽ, nên thơ và thanh bình. Đi giang hồ mà gặp cảnh đẹp thế này mới thích làm sao, đang mùa mưa cây cối xanh rì tươi tốt. Yeyen lia máy ảnh chụp, máy ảnh của cô ấy rất xịn, loại dành cho thợ ảnh chuyên nghiệp và có trị giá vài chục triệu chứ ko phải loại cùi bắp như máy ảnh của tôi đâu. Tôi gạ gẫm mai mốt cô ấy cho tôi xin vài tấm hình cô ấy chụp được, Yeyen vui vẻ đồng ý.

6h chiều, xe dừng tại trạm cho khách ăn cơm, tôi mệt không thấy đói. Giá cả trong quán khá mắc, Yeyen rủ tôi đi rửa mặt cho tỉnh rồi ra ngoài sân ngồi đợi, chúng tôi chụp hình lẫn nhau, thấy bên kia đường có bán đồ ăn khô và trái dừa, tôi rủ Yeyen qua đó xem thử nếu rẻ thì mua ăn. Hai chúng tôi tới 1 quán, tôi hỏi giá trái dừa thì bà bán bảo 4000riel, biết bà này đang mài dao, tôi trả 2000 thôi, bà ta không chịu bảo 3000, tôi bỏ đi qua một quán bên cạnh, cũng chỉ vào trái dừa hỏi giá và trả 2000, bà bán đồng ý và chặt cho tôi một trái dừa to rất nhiều nước, chúng tôi chụp hình và nói chuyện vui vẻ với nhau. Hai vợ chồng người Đài loan lúc trên xe ngồi ở băng ghế đối diện với chúng tôi thấy 2 đưá tôi cứ cầm trái dừa chụp ảnh cũng lân la làm quen và hỏi giá tôi, tôi bảo 2000. Vợ ông ta hình như muốn uống dừa, bảo ông ta đi mua, tôi bảo với họ là người bán không biết tiếng Anh đâu, phải trả gía bằng tiếng Khơ me ấy. Tôi chỉ họ cách nói và tức thì họ đi mua. 2 vợ chồng mua 1 trái dừa và giành…uống với nhau, trông rất hạnh phúc, sau đó họ lân la tới trò chuyện với tôi và Yeyen, ông chồng (tên gì tôi quên mất rồi) hỏi tôi là người Cam hả, tôi bảo không, chẳng qua có học tiếng Cam nên tôi biết. Bà vợ tên là Monica, không nói được nhiều tiếng  Anh lắm, chủ yếu là chồng Monica nói với chúng tôi thôi. Tôi nói tôi người VN, mẹ tôi là người gốc Hoa, nói xấu tôi tôi vẫn nghe được, nhưng bắt tôi nói thì tôi chịu. Hai vợ chồng rất ngạc nhiên, tự nhiên quý tôi hẳn và tám quá trời với tôi. Ông chồng bảo ngày mai là tết Đoan Ngọ rồi, VN và Trung Quốc phong tục rất giống nhau, hỏi tôi ngày mai gia đình có cúng kiến gì không, tôi bảo ở nhà mẹ tôi chắc có cúng, còn tôi đi giang hồ thì không có khái niệm tết Đoan Ngọ rồi. Tự nhiên tôi chột dạ, thế nào mai mẹ tôi cũng gọi điện kêu về ăn cơm, mà tôi đang đi giang hồ thể nào ở nhà cũng có chuyện, nhưng thôi, tới đâu hay tới đó. Hai vợ chồng Monica hỏi chúng tôi có chỗ ở tại siêm riệp chưa, tôi bảo tôi chưa có, tới Siêm riệp sẽ kiếm, còn cô bạn tôi đã book khách sạn trước rồi. Ông chồng liền bảo lát tới bến sẽ đi cùng tôi kiếm chỗ ở luôn cho vui, nghĩ có người đi chung cũng đỡ sợ vì trời đã tối, tôi đồng ý.

Hành tẩu giang hồ (P11)

Chương 10: Song hiệp đồng hành: WeiYun(UyenMinh) + YeYen Hasriani

Tôi mua một hộp PadThai và hai cái bánh trên đường, sau đó ngồi chờ ở trước cổng văn phòng như lời bố bán vé dặn. Văn phòng chưa mở cửa, hàng quán bán đồ ăn sáng chuẩn bị dọn ra. Tôi không thấy ai ngồi chờ cùng tôi cả, có lẽ còn sớm. Chờ mãi đến 7h15 vẫn không thấy ai ngồi chờ cùng tôi, chỉ mình tôi ngồi lóc ngóc ở trước cửa văn phòng, mà văn phòng lại chưa mở cửa, tôi thật không biết hỏi ai. Tôi có chút hoảng sợ. Vé xe ghi 7h30, tôi phải làm sao bây giờ ? Chợt, có một người đàn ông Thái dáng vẻ đại ca giang hồ chạy chiếc xe máy bốc khói mù mịt dừng trước cửa văn phòng nói với tôi: “Cambodia? I take you to the bus over there”. Tôi bán tính bán nghi, rõ ràng là bố bán vé nói xe đậu trước cửa văn phòng, sao lại xuất hiện gã này ở đây?Quan trọng là gã biết mình đi Cambodia mới ghê. Tôi cứ phân vân lên hay không lên thì gã lại hối tôi lần nữa, và bảo nhanh lên kẻo trễ xe, sau đó đòi 10 bath. Tôi cuối cùng cũng leo lên xe. Gã hỏi tôi từ đâu đến, do bố bán vé dặn từ trước, tôi nói China. Thấy gã này không đáng tin, tôi hỏi gã chở tôi đi đâu? Gã bảo cứ yên tâm ngồi trên xe, lão chở tới chỗ xe bus đang đậu gần đây, tôi hơi lo sợ, nghĩ rẳng nếu lão chạy đi quá xa tôi sẽ rút dao ra khống chế lão, nhưng chưa đến 5 phút lão dừng trước một chiếc mini van 17 chỗ, một cô gái Đức cũng đang đứng đó. Gã bảo tôi bỏ hành lí lên xe, tôi đưa lão tờ 20bath nhưng thái độ lão không có vẻ gì muốn thối 10 bath cho tôi cả, tôi giật lại và lấy 10 bath lẻ đưa lão, lão hỏi tại sao? Tôi trừng mắt nhìn lão, bảo với lão rằng đáng lẽ tôi hỏi lão tại sao mới đúng. Lão cười trừ với ông tài xế cũng đang đứng đó, nói rằng hôm nay tôi đi Campuchia rồi, lão tưởng tôi cho tiền tip hết cho lão mà không cần thối lại. Tôi tức điên, và bảo lần sau tôi còn đến Thái, mắc gì phải đưa hết  tiền cho lão. Tôi gặp cô gái Đức cũng đang đứng chờ xe chạy và nói tôi mất 10 bath để đi từ văn phòng bán vé đến đây, tôi hỏi cô ấy có mất tiền không? Cô này bảo không, lão pick up hồi nãy cũng chở cô ta từ khách sạn đến đây và đòi tiền nhưng cô ta không chịu trả, vì đã tính chung vé xe rồi. Thấy mình bị hớ 10 bath, tôi điên tiết chỉ muốn vặn cổ lão pick up kia, nhưng lão chạy mất tiêu rồi.

Tôi chuẩn bị lên xe, một cô gái châu Á dáng người nhỏ nhắn khăn trùm qua đầu xách 2 cái túi lỉnh kỉnh đồ đạc đến. Tôi chạy đến làm quen, và biết cô này đến từ  Indonesia. Tài xế giúp cô gái xách hành lí, rồi sau đó 2 cô gái người Anh nữa cũng vừa đến, vậy là chúng tôi lên xe. Vì thấy cô gái Indonesia cũng là người châu Á, tôi quyết định ngồi kế cô bạn này, phần nữa cô người Đức có tính khinh khỉnh tự kiêu nên tôi cũng không muốn ngồi gần.  YeYen Hasriani – tên cô bạn người Indonesia, là một người khá thân thiện, cô ấy hỏi tôi từ đâu đến, vì sợ tài xế nghe được, tôi trả lời từ Trung Quốc. Cô ấy hỏi tôi ở tỉnh nào, tôi nói tỉnh Quảng Đông. Nhưng xem chừng tôi chẳng muốn cái màn nói dối này tí nào, tôi kề tai cô bạn YeYen nói nhỏ: “Thực ra tao người VN, nhưng lúc mua vé người bán vé dặn tao nói vậy, mày hộ chiếu Indonesia cũng nên cẩn thận, vì lát qua cửa khẩu, tụi cò visa nó không ăn tiền được tao với mày có thể sẽ tìm cách xin đểu đấy, cẩn thận vẫn hơn”. YeYen gật đầu đồng ý. Trên xe toàn là nữ giới, gồm tôi và Yeyen 2 người Châu Á ra thì còn một cô gái Đức và 2 cô gái Anh. Điều đó làm tôi có chút lo lắng, nhưng đi được một đoạn đường, xe dừng lại rước thêm 2 thằng Nhật ngố lên xe, vậy là chuyến xe ngày hôm đó vỏn vẹn chỉ có 7 người.

Tôi thắc mắc vì sao Yeyen có cái khăn trên đầu mà không gỡ ra, cô ấy lại không dùng từ giải thích được với tôi, cứ ấp úng mãi và ra hiệu, tôi đoán cô ấy nói là cô ấy không có tóc  nên hỏi: “Có phải mày là sư cô không?”. Yeyen lại không hiểu từ sư cô có nghĩa là gì, tôi không biết giải thích thế nào, bảo sư cô là người sống trong đền chùa, cô ấy gật đầu, bảo đúng. Nhưng tôi vẫn có linh cảm cô ấy không hiểu ý tôi mà gật đầu đại, không biết làm sao giải thích, tôi chợt nhớ đến chiếc máy ảnh, tôi lấy ra và chỉ vào hình sư Thái tôi chụp được, tôi chỉ cô ấy biết đây là “monk”, sư cô có nghĩa là “female monk”. Bây giờ cô ấy có vẻ hiểu từ “nun” mà tôi nói rồi nên lắc đầu bảo không phải, nhưng Yeyen vẫn không giải thích được chiếc khăn trên đầu cô ấy. Tôi thì cứ thắc mắc hoài (đã bảo rồi, tôi cái gì cũng muốn biết mà). Tôi mời cô ấy ăn chiếc bánh hồi sáng mà tôi mua, cô ấy ăn và khen ngon (gặp tôi là tôi không ăn đồ người lạ mời đâu) . Tôi nghĩ nội công của Yeyen còn hơi yếu, với lại cô ấy nói tiếng Anh cũng chưa được chuẩn lắm, chỉ là tạm dùng được. Dọc đường xe dừng lại đổ xăng, tôi mua dưa hấu ướp lạnh và xoài mời cô ấy ăn, Yeyen ăn hết bịch dưa hấu tôi mua thấy ngon quá hỏi giá bao nhiêu, tôi nói chỉ 10bath, thế là cô nàng chạy đi mua thêm bịch nữa và mời lại tôi, 2 đứa tôi chén hết 2 bịch dưa hấu rồi tiếp tục lên đường, chúng tôi có vẻ thân với nhau hơn, dù gì, chúng tôi cũng là dân châu Á, lại là nữ nhi, hihi. Trên đường chúng tôi tám với nhau khá nhiều chuyện.

Xe gần đến cửa khẩu, dừng tại một trạm, có 2 người đàn ông yêu cầu tất cả chúng tôi xuống xe để làm thủ tục chuẩn bị nhập cảnh Cambodia. Hai người này trông rất thân thiện, hỏi từng người từ đâu đến, đoán là bọn cò visa, tôi nói Yeyen phải thận trọng, chúng hỏi tôi từ đâu đến, nhưng tôi không trả lời, Yeyen nhanh nhảu bảo đến từ Indo, tôi thấy một trong 2 thằng cò nhìn tôi có vẻ dò xét (chắc tưởng tôi và Yeyen cùng là người Indo). Tôi thấy họ tách cả đoàn chúng tôi thành 2 nhóm, tôi và Yeyen ngồi chung 1 bàn, cô gái Đức và 2 cô London chung 1 bàn, 2 chú Nhật ngố thì chạy long nhong chụp hình, 2 chú này đã xin visa từ trước nên không phải làm thủ tục này. Tôi  và Yeyen được phát một tờ phiếu điền thông tin nhập cảnh Cambodia, tôi nghĩ thầm, nếu chỉ vì tờ phiếu này mà chúng dám làm tiền tôi, một lát tôi sẽ trả lại và tới hải quan Cam xin tờ phiếu khác. Nhưng tôi vẫn bắt chước mọi người điền vào, sau đó tôi đi vệ sinh, dặn Yeyen ở lại đó đừng đưa passport cho họ với bất cứ lí do gì, nếu xảy ra sự cố, chúng ko đưa tôi qua cửa khẩu chẳng hạn, tôi nghĩ tôi và Yeyen vẫn có thể tự làm thủ tục xuất/ nhập cảnh như thường.

Tôi đi vệ sinh xong trở về thì nghe tiếng cô gái Đức đang cãi nhau với 2 thằng cò visa, lúc đó cô gái đang ném tiền vào mặt thằng cò với vẻ mặt giận dữ và gào lên: “Tiền visa thì tao trả, chứ tao không việc gì phải trả tiền cho tụi mày, tao ghét phải làm công việc đó”. Thằng cò  cũng chẳng vừa, bảo rằng hắn và cô ấy chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, hắn giúp cô ấy làm visa, cô ấy giúp hắn chút tiền nước, còn nếu không đồng ý, cô ấy cứ tự cầm tiền và tự đi mà làm. Cô gái Đức mặc dù cũng là một tay chẳng vừa cuối cùng cũng phải dịu giọng và đưa tiền đàng hoàng cho tay cò, lúc đó hắn mới chịu lấy. Hai cô gái London và Yeyen có vẻ cũng đang khiếp sợ. Tôi bình tĩnh quan sát, thử xem một lát chúng sang bàn của tôi và Yeyen đối xử thế nào, nhưng sau khi kiếm chác được từ 3 cô gái Tây, chúng chỉ nói với tôi và Yeyen là kẹp tờ phiếu đăng kí vừa ghi vào hộ chiếu chứ tuyệt nhiên không dám đòi tiền. Tôi thấy 2 thằng cò cứ nhìn tôi quan sát miết, có lẽ tôi ít nói chúng không biết tôi thuộc lọai người nào nên chưa tiện ra tay đòi tiền.

7 người chúng tôi lên xe cùng 2 thằng cò tới cửa khẩu, nhưng 2 thằng cò dẫn chúng tôi đến một chỗ đậu xe và bắt chúng tôi chờ, nói rằng hải quan đang bận nên giờ có tới đó cũng chưa làm việc. Tôi xem đồng hồ, nghĩ quái đản, sao 1h chiều mà lại không làm việc, chắc chúng muốn giở trò gì đây. Một thằng cò ngồi thao thao bất tuyệt với một tràng tiếng anh âm hưởng Cambodia: “Chào mừng các bạn chuẩn bị đến với đất nước Campuchia của tôi, xin các bạn vui lòng nghe hướng dẫn trước khi qua cửa khẩu. Lưu ý tiền bạc máy ảnh giữ cẩn thận,… các bạn có thể đổi tiền đô sang tiền ria với tỷ giá…” Tóm lại là tôi chẳng thèm nghe những thứ vớ vẩn ấy, tôi ngó lơ sang chỗ khác. Những người còn lại có lẽ lần đầu đến Campuchia nên chăm chú nghe hắn thao thao bất tuyệt. Tôi ghét sẵn, trong lúc hắn đang nói tôi chụp hình luôn.  Thấy hắn nói lâu quá mà vẫn chưa có dấu hiệu gì sẽ chấm dứt, tôi cắt ngang lời hắn: “Eh, khi nào mới làm thủ tục thế?”. Hắn nhìn tôi rồi bảo sẽ làm sau khi hắn thuyết trình xong, nếu tôi muốn tôi có thể tự đi làm trước. Vậy là lộ tẩy rồi nhé, hồi nãy dám ba trợn bảo với chúng tôi hải quan đang bận cơ đấy. Tôi bắt đầu bực mình, nhưng hắn cũng dừng lại không nói nữa và dẫn chúng tôi tiến về phía cửa khẩu, dọc đường chỉ mấy cô gái tây chỗ ngân hàng để rút tiền riel. Tôi và Yeyen đứng chờ phía ngoài, Sau khi rút tiền xong đoàn chúng tôi tới hải quan Thái đóng dấu xuất cảnh, bất ngờ, 2 chú Nhật ngố mất tích. Tôi và Yeyen  đóng dấu xong cùng 3 cô gái tây tiếp tục sang hải quan Cam xin nhập cảnh, bọn chúng dẫn chúng tôi đi chậm như một con rùa, tôi rất bực mình, nói thật, nếu tôi biết chuyến xe nào sẽ rước tôi, tôi tự đi làm thủ tục chứ không mắc mớ gì phải đi theo chúng làm gì cho mệt. Tiếc là hồi nãy chúng đã thu cùi vé xe của chúng tôi hết, bây giờ qua bên Cam không có cùi vé thì tôi cũng không thể đi tiếp được mà  mất tiền mua vé nữa nên tôi kiên nhẫn đứng chờ. Cuối cùng cũng nhập cảnh vào Cambodia xong, nhưng 2 thằng cò để chúng tôi ngồi chờ ở một quán nước rất lâu, nói thật, chờ đợi tới bực mình, và tôi cũng rất lo lắng, không biết bọn chúng sẽ giở chiêu gì tiếp theo. Chợt tôi thấy 2 thằng Nhật ngố hớt hơ hớt hải chạy đến, tôi hỏi chúng đi đâu mà lâu thế? Sao nãy tôi không thấy, bộ bị lạc đường hả, sao ko đi chung với đoàn. Vẻ mặt của 2 thằng này vẫn còn xanh như tàu lá chuối, chắc là vẫn chưa hoàn hồn.

Hành tẩu giang hồ (P10)

Chương 9: Đêm cuối tại Bangkok

Về đến nhà trọ, tôi gặp mama chủ nhà, tôi nói với mama rằng ngày mai tôi sẽ đi sớm, vậy nên tối nay tôi làm thủ tục check out trước. Tôi gửi mama 300bath/3 đêm, phần còn lại, tôi nói cô bạn người Thụy sĩ sẽ thanh toán sau. Mama đã 72 tuổi, có thể nói được một chút tiếng Anh, khá cởi mở, lần nào tôi đi ra ngoài hoặc đi đâu về tôi cũng chào mama một cái. Có vẻ mama rất quý tôi, lúc nào gặp cũng nắm tay tôi và trò chuyện một lúc. Mama còn khen tôi dễ thương nữa. Theo tôi hiểu, không phải là khen đẹp gái mà là khen tính tình, vì hôm trước, tôi dẫn một bố Tây ba phải lá cải tới nhà mama xem thuê phòng, sau đó tôi còn quảng cáo dùm mama nữa (tôi bà 8 hết thuốc chữa luôn). Tôi trả tiền xong chợt nhớ còn 6bath tiền nước uống tôi chưa thanh toán, vì ngày hôm trước tôi có mang 1chai nước lạnh lên phòng, tôi móc tiền ra và trả mama, mama nói khỏi cần, chai nước đó mama tặng tôi vì thấy tôi dễ thương. Tôi cảm động cám ơn mama. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là sau đó mama còn bảo sáng mai tôi đi rồi, mama yêu cầu tôi tới tủ lạnh lấy thêm chai nước để mai mang theo uống, sợ dọc đường tôi khát nước. Tôi cảm động đến không ngờ, trên đất lạ quê người lại là nơi thủ đô, nhưng tôi cảm nhận được rằng ở Thái còn có rất nhiều người tốt, chưa chắc ở Sài gòn, tôi đã được ai tặng chai nước đâu, số tiền mua nước chỉ là nhỏ, nhưng giá trị của hành động đó là không mua được. Tôi cảm động đến không thể tả, đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Lúc tôi định đi lên phòng mama lại yêu cầu tôi lấy thêm 1 chai nữa cho cô bạn cùng phòng với tôi luôn, mama bảo con bé Thụy sĩ cũng rất dễ thương.

Tôi về phòng dọn hành lí và lấy kim chỉ ra khâu các túi để nhét tiền vào, ngày mai là tôi phải di chuyển nữa rồi. Nghe tiếng gõ cửa, tôi nghĩ Leata hôm nay cũng về sớm để thu dọn hành lí, nhưng một lần nữa, lại là anh chàng Gilles. Vẫn màn cũ, hắn hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào, có xem được gì nhiều không. Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, tôi không thèm trả lời và bảo luôn là hắn đưa tiền Cam đây, tôi đổi usd cho hắn. Gilles vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi nói như vậy, hắn giơ ngón tay cái lên tỏ ý tôi là số 1. Hihi, đổi tiền thì nói là đổi tiền, vòng vo làm gì cho mệt, chắc hắn ngạc nhiên vì tôi đoán được mục đích của hắn. Nhưng tôi chỉ còn 4usd lẻ, tờ mệnh giá khác hắn lại ko đủ tiền thối lại cho tôi. Tôi nói hay là chỉ đổi 4usd thôi, số tiền Cam còn lại, hắn cứ giữ. Hắn móc ví ra và đưa hết số tiền Cam của hắn cho tôi, tôi đếm và đưa lại phần dư, bảo rằng tôi chỉ đủ tiền đổi 4usd. Hắn cười, bảo phần còn lại tôi cứ giữ lấy, hắn cho luôn vì không xài nữa (ngạc nhiên chưa, nải chuối hư bảo mãi không chịu vứt, vậy mà dám cho tôi 4000 riel kia đấy!!!) Tôi bảo sao hắn không giữ lại đi để làm kỉ niệm, cho tôi làm gì, hắn suy nghĩ rồi chọn một tờ mệnh giá thấp nhất, thấy tờ đó không mới, tôi móc ví lấy một tờ tiền Cam mới cáu 500 riel đưa hắn ta, tôi bảo bữa mua hàng ở siêu thị người ta thối tiền mới cho tôi, thấy đẹp tôi giữ, giờ đưa hắn. Hắn bỗng trở nên thân thiện với tôi, bảo mai hắn sẽ đi sớm, 3h sáng là hắn sẽ ra sân bay rời Thái đi Myanma. Hắn hỏi tôi khi nào đi, tôi nói xe bus của tôi sẽ khởi hành lúc 7h30, còn Leata sẽ đi lúc 6h ra sân bay về Thụy sĩ. Vây là 2 ngày 3 đêm tại Thái, trừ hôm đầu tiên vừa tới đi ăn cơm chung, còn lại chúng tôi chẳng đi chung với nhau bao giờ, tôi thấy cũng hơi lạ lạ. Tôi chúc hắn ngày mai qua Myanma có một chuyến đi thú vị và hỏi có cần sáng mai tôi dậy sớm tiễn hắn không, nếu cần tôi hẹn giờ. Hắn cảm động lắm, nhưng bảo thôi khỏi, tôi cứ ngủ đừng thức dậy tiễn làm gì (tôi hỏi cho có, chứ có phải thật đâu, giờ đó trời có sập tôi cũng không dậy nổi)  sau đó hắn còn dặn tôi mai đi cẩn thận, giang hồ ngoài đường nhiều lắm. Gilles bảo nếu lát Leata về cho hắn chào tạm biệt luôn, giờ phải về phòng chuẩn bị hành lí và tranh thủ ngủ chút cho chuyến bay sớm ngày mai. Tôi hứa sẽ chuyển lời.

12h đêm, Leata vẫn chưa về, tôi không ngủ được muốn chờ cô ấy về nói chuyện chút, vì sáng mai chúng tôi mỗi đứa một nơi rồi. Tôi ngủ quên luôn, 1h sáng, Leata trở về nhưng không đi một mình mà có một cô bạn Thụy sĩ khác về cùng nữa. Leata bảo dẫn cô bạn tới đây xem phòng, nếu ưng ý mai cô này dọn tới đây luôn. Bạn Leata tên là Mara, Mara sinh năm 1983 là dân đi bụi chuyên nghiệp, tức là đi từ ngày này sáng tháng khác mà không hề về nhà, giống kiểu đi bụi của chị Nguyễn Đức Quỳnh Dung – thần tượng của tôi vậy đấy. Tôi và Leata chỉ là loại tép riu lâu lâu dành dụm chút ít rồi chạy nhảy vài ngày thôi. Mara đã ở Băng cốc được 10 ngày, Leata và Mara có chung một người bạn, sáng nay Leata đi ra ngoài dạo chơi và vô tình gặp được Mara. Hiện Mara đang ở dorm giá 250bath/đêm, vì cô ấy còn ở lâu tại Băng cốc nên muốn giảm chi phí nhà ở xuống, nghe Leata giới thiệu, cô ấy tới xem phòng luôn. Tôi và Mara cũng trò chuyện một chút khi Leata thu dọn hành lí. Mara hỏi thăm chuyện tình cảm của tôi, tôi định không nói nhưng cô ấy bảo Leata đã kể cho cô ấy nghe hết về cô bạn cùng phòng (là tôi đây) vào sáng nay rồi. Đã đời chưa, tôi kể cho Leata nghe, Leata kể cho Mara nghe, đúng là 2 bà tám Thụy sĩ cộng với 1 bà tám Việt làm loạn hết thông tin.
-         Maybe you can show her your man. Leata nói với tôi trong lúc đang thu dọn hành lí.

Tôi vẫn không hiểu ý cô ấy muốn gì, làm sao tôi có thể show anh của tôi cho Mara coi được. Chợt, tôi nhớ tới bức hình anh mà tối qua tôi đưa Leata xem, tôi hiểu ý, móc ví ra đưa tấm hình cho Mara. Mara nhìn một lúc rồi bảo:
-         Woa, he’s very handsome.
-         Maybe. Tôi cười cười
-         Leata told me that you don’t say with him, why??? Mara vặn tôi
-         I don’t dare and I don’t want, the better way is that he knows by himself.
-         Maybe sometime you should do like this. Mara vừa nói vừa minh họa biểu lộ đôi mắt chớp chớp kiểu mấy cô gái đi giăng bẫy con mồi vậy.
-         How, how??? Bà tám Leata đang dọn hành lí cũng chạy đến xem hành động của Mara.
-         Let I try. Tôi phá lên cười khi thấy 2 bà tám này cũng rất dễ thương, còn định làm quân sư tư vấn tình yêu tình báo cho tôi cơ đấy, hết thuốc rồi.

Leata hỏi tối nay cô ấy dọn đồ làm ồn tôi có ngủ được không , tôi bảo tôi không sao. Mara xem xong phòng đi về, tôi tiếp tục ngủ và chuyển lời rằng Gilles gửi lời chào tạm biệt luôn, sáng mai anh ta bay chuyến 3h sang Myanma rồi. Leata bảo mấy hôm nay không thấy Gilles đâu cả, hỏi tôi có gặp qua Gilles không, bây giờ qua gõ cửa phòng hắn thì ngại, chắc hắn ngủ rồi.
Tôi ngủ say thì lại tỉnh giấc, thì ra bà tám Mara trên đường đi về nhà trọ gặp một người bạn đi bụi chung hỏi phòng giá rẻ, Mara dẫn bạn quay lại xem phòng luôn. Tóm lại, đêm đó tôi ngủ không ngon, mấy bà tám lục đục suốt đêm dọn dẹp trò chuyện, nhưng nói âm gió không làm ồn gì nhiều.
Trời mờ sáng, Leata chuẩn bị đi, tôi nói cô ấy mang theo chai nước của mama chủ nhà cho để uống, cô ấy cũng vô cùng cảm động. Hành lí của Leata nhiều, 1 cái balo rất to, và 2 túi xách nữa. 6h sáng, chủ nhà gõ cửa hối Leata xuống vì taxi đưa cô ấy đến sân bay đang chờ ở đầu ngõ. Tôi khóa cửa và mang hành lí giúp Leata ra xe. Cô ấy chào tạm biệt tôi và nói rằng rất hạnh phúc khi làm bạn với tôi. Tôi trở về phòng, vậy là 3 người đi bụi cùng một thời điểm tới nhà trọ, nhưng người đi cuối cùng là tôi. Tôi chuẩn bị, 30 phút nữa tôi ra chỗ đợi xe, tôi đi sớm vì muốn mua đồ ăn trên đường đi, sàng qua sàng lại tôi sợ trễ giờ.

Hành tẩu giang hồ (P9)

Chương 8: Thăm chùa chiền và đi thuyền trên sông ChaoPhaya

Sáng ngày hôm sau tôi không dậy sớm mà ngủ đến 8g luôn. Leata đã đi ra ngoài từ lâu. Ra đến đầu ngõ, thấy món cơm gà rất ngon, hỏi chỉ có 30bath, tôi ngồi ăn luôn. Dù sao hôm nay tôi cũng quyết tâm đi xem chùa chiền xung quanh. Các chùa lớn tính phí, GrandPalace phí vào cổng tới 350bath lận, còn hơn cả vé xe tôi mua về Siemriep nên tôi cũng chẳng dại gì vào đó. Tôi đi khoảng được 4- 5 cái chùa, thực ra chùa nhỏ nhưng cũng có cái để xem. Chùa đầu tiên tôi vào chỉ là một ngôi đền nhỏ, người giữ đền thắp nhang rồi đưa cho tôi, sau đó chỉ vào thùng thiện gần đó, tôi nghĩ chắc là yêu cầu bỏ vào, thắp nhang xong tôi cho 10bath vào thùng. Những chùa còn lại tôi tới thì tôi không tốn đồng nào, tôi đi vòng quanh và chụp ảnh. Có lúc mệt tôi ngồi nghỉ rồi mua nước uống. Mẹ bán nước cho tôi hỏi tôi từ nước nào đến, rồi trò chuyện với tôi, hỏi tôi biết tiếng Thái ko, tôi bảo chỉ một chút. Qua Thái rất thuận tiện, gần như ai cũng biết chút tiếng Anh, từ lao công bình dân đến người bán hàng rong, bạn không phải lo lắng khi lạc đường hoặc trả giá mua hàng đâu.

Tôi đi về hướng văn phòng du lịch, qua một cây cầu, dự định ghé thêm 1 cái chùa nữa sẽ nghỉ, vì trời cũng đã trưa, khu này đồ ăn có vẻ rẻ, chỉ 20bath tôi có được một hộp cá viên to, và nóng hổi. Tuy nhiên người bán không biết nói tiếng Anh, tôi trả giá bằng tiếng Thái. Tôi mua thêm chai nước suối, người bán đòi 10 bath, vì nghĩ rằng khu này không gần khu Tây balo nên tôi giở thói lưu manh hỏi lại thêm lần nữa, bà bán ngập ngừng rồi nói 8bath, thấy chưa, biết ngay mà. Tôi phát hiện ra rằng người bán hay làm tròn số một cách vô tội vạ khi bán hàng cho khách du lịch lắm đấy nhé.

Tôi vừa ăn vừa đi vào chùa, chùa vắng tanh, mấy con chó dở hơi trong chùa cứ bám theo tôi sủa miết, tôi thấy mọi người vẫn đi bình thường sao nó ko sủa, cứ nhè tôi mà sủa. Nghĩ rằng chắc tại tôi đang ăn thịt mà lại bước vô chùa, nên tôi quay ra ăn hết hộp cá viên rồi mới quay lại, gặp lại tôi, chúng không sủa nữa. Chùa nhỏ, không có nhiều thứ để coi, tôi ngồi một lát cho đôi chân nghỉ mệt rồi định về nhà trọ ngủ trưa. Nghĩ đến cảnh đi lên cầu vượt qua sông, tôi ngán, thấy có bến phà, tôi lân la lại gần xem có phà qua bờ bên kia hay không, người bến phà bảo có, qua sông chỉ tốn 3bath. Tôi ngồi ngắm thuyền bè chạy qua chạy lại tấp nập,  tôi lại lân la hỏi xem tôi có thể mua vé đi thuyền quanh sông hay không, giá bao nhiêu. Người bán vé bảo ở đây không bán vé đó, nếu muốn đi tôi qua trạm bên kia chút đợi thuyền tới, lên thuyền rồi mới mua vé luôn, giá 15bath. Tôi nhẩm tính đi-về cũng chỉ tốn 1usd, tại sao không đi cho biết nhỉ?

Trong lúc chờ thuyền tới, tôi gặp một anh chàng người Thái cũng đang chờ thuyền, tôi tám một chút, anh ta hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói không biết, chỉ muốn lên thuyền đi chơi rồi vòng về, chứ không biết sẽ xuống đâu. Anh chàng này học luật tại Băng- cốc, sau đó về làm văn phòng cho một trường đại học tại Concat, một tỉnh của Thái lan. Tôi chụp được rất nhiều hình lúc đi trên thuyền, 2 bên bờ chùa chiền nhà cửa xem rất đẹp. Người soát vé thuyền hỏi tôi xuống đâu, tôi bảo tôi không biết, lúc nào xuống tôi nói. Lúc tới một cái chùa lớn, tôi lo chụp hình, anh chàng Thái bảo đó là wat Arun, hỏi tôi có muốn xuống đó ko?Tôi lưỡng lự rồi quyết định không xuống, tiếp tục đi ngắm cảnh trên thuyền. Tới bến cuối, anh chàng Thái lên bờ, tôi hỏi người soát vé tôi có thể đi theo thuyền về không, họ bảo không, tôi phải lên bờ và chờ thuyền khác đến. Thấy quầy bán vé ở bến thuyền, tôi nhảy vào định mua, nhưng bà bán vé bảo nếu đi một chiều như tôi lên thuyền mới mua vé, ở đây chỉ bán vé 2 chiều.

Tôi ra băng ghế ngồi chờ, thấy còn một chỗ trống gần 1 nhà sư tôi nhảy vào ngồi luôn. Một bố Thái ngồi bên cạnh tôi đeo mắt kiếng đen đang nhìn tôi, dáng bố cứ như xã hội đen vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn không thấy sợ. Bố nói với tôi: “Con gái, ở Thái nữ giới không được ngồi cạnh sư”. Tôi giật mình, tôi biết điều này nhưng lại quên mất, hèn chi mà bố cứ nhìn tôi. Bố đổi chỗ cho tôi, sau đó tôi hỏi bố thuyền về, thấy một chiếc đến, bố bảo tôi ra đứng chờ và vẫy tay tạm biệt tôi. Lên thuyền, tôi có hỏi một phụ nữ Thái là có biết bến mà tôi cần xuống hay không, bà này bảo bà ta cũng không rành. Người phụ nữ này dáng quý tộc, cũng sốt sắng lo lắng hỏi người này người kia giúp tôi xem bến tôi cần xuống ở đâu. Chị ta nói chị ta sẽ xuống wat Pho, vậy là tôi yên tâm, vì tới Wat Pho tôi còn phải đi thêm một đoạn nữa mới tới. Lúc xuống thuyền, chị tạm biệt và chúc tôi kì nghỉ vui vẻ trên đất Thái, không quên dặn người soát vé nhớ chỉ chỗ cho tôi xuống bến. Ngày hôm đó, tôi mới bắt đầu yêu người Thái, chứ ngày đầu, cũng như Leata, tôi phát bệnh với họ. Tới bến, tôi chạy qua trạm lúc nãy mua vé qua sông luôn. Vậy là một ngày ăn chơi vui vẻ. Tôi quay về khu KhaoSan ăn tối, vào siêu thị mua ít đồ rồi về nhà trọ sớm, tôi không muốn đi chơi nữa mà về chuẩn bị hành lí gọn gàng. Ngày mai, tôi sẽ rời đất Thái đi SiemRiep, phế đô của Cambodia.

Hành tẩu giang hồ (P8)

Chương 7: Leata-  cô bạn mới quen

Tôi ngủ một giấc đến chiều rồi ra ngoài dạo chơi, định đi xem chùa, có bản đồ du lịch rồi còn gì. Nhưng tôi ham chơi nên bị lạc đường, đi ngang qua một khu phố ổ chuột, chùa đâu không thấy, chỉ thấy một vài cô gái phì phèo thuốc lá và trang điểm đậm, nhìn kĩ thì dáng người khá thô cứng, tôi nghĩ tôi đang lạc vào khu dân…gay. Tôi chết đứng khi thấy 2 thằng đàn ông ôm hôn nhau không biết trời đất giữa trưa ngay cạnh một con kênh. Chân tôi bước nhanh hơn, vì năng lượng sóng trong người tôi bắt đầu yếu dần, tim tôi sắp ngừng thở. Tôi lại có cái bệnh hay tưởng tượng, nghĩ thầm trong bụng, giờ có đứa nghiện nào nó hù dọa mình rồi trấn lột sạch tiền sau đó giết quăng xuống kênh cũng không ai biết, tôi sởn tóc gáy. Đằng xa một thằng (hay con tôi cũng ko biết nữa) dáng người thô cứng, mặt mày lòe loẹt, mắt như quỷ sứ bắt đầu hướng về phía tôi, tôi liếc xung quanh xem có người hay không để còn la lên cầu cứu và chuẩn bị tinh thần nếu hắn tiến tới nữa là tôi cắm đầu chạy, mặc dù khoảng cách vẫn còn xa. Hình như hắn biết tôi đề phòng thì phải, nên bỏ đi. Khi ra nước ngoài, lại đi một mình, tôi luôn quan sát xung quanh mọi lúc để chủ động được tình hình. Mọi người nghĩ tôi được đi chơi chắc sướng lắm, không dám đâu, các giác quan của tôi làm việc liên tục và không được phép nghỉ ngơi dù là một giây, nên cuối ngày, năng lượng tôi hay bị yếu dần, do các cơ quan đã đuối sức. Lưu ý rằng, những kẻ xấu thường lợi dụng lúc mình sơ ý mới tấn công, chứ mình có đề phòng chúng cũng ngán và chẳng mặn mà làm hại mình, vì sao ư, nếu có đề phòng rồi, khả năng thành công của chúng sẽ thấp hơn bình thường và như thế chúng dễ bị sai sót hơn.
Ra được khu phố ổ chuột, tôi không thiết tha bản đồ nữa, vừa đi vừa gặp thằng tây balo nào là nhập bọn đi chung rồi lân la hỏi đường về khu Khaosan ngay. Về tới Khaosan, tôi thấy đói, mua món súp ăn nhẹ cho buổi chiều. Tôi hỏi giá chỉ có 30 bath, lúc đưa tiền vì hết tiền lẻ rồi tôi đưa tờ 1.000 bat, thằng bán mất nết nó thối tôi có 950 bat, tôi hỏi lại nó nói đủ rồi, giá là 50bat/tô. Tôi trừng mắt nhìn nó, định bụng sẽ la làng lên cho thiên hạ biết. Tôi hỏi lần cuối: “Tô súp này giá bao nhiêu?”. Hình như nó thấy tôi không phải là loại yếu bóng vía, nên xuống nước “Ok,ok. I’ll pay 20bath for you”. Tôi cầm lại tiền, bỏ đi. Thằng bán ba trợn còn nói với theo: “thank you”. Bà nó chứ, nó tưởng tôi là dân Châu á dễ bắt nạt à???

Tôi ăn xong tô súp. Đi vòng vòng mua đồ lưu niệm về cho mọi người, lần này đi chơi, không biết bao giờ tôi mới được đi nữa, chắc phải vài ba năm nữa tôi mới có cơ hội đi rồi, kinh tế không cho phép tôi đi lang thang nữa, tôi lại có nhiều việc cần hoàn thành. Đồ lưu niệm ở Thái theo tôi là mắc, mấy món dây đeo cổ, tay mà gần 20k tiền việt một sợi, nhìn thì bắt mắt nên tôi nhắm mắt mua đại, thôi thì…

Tôi ra công viên ngắm hoàng hôn buông xuống dần, cảnh sống khá yên bình, ghế đá kế bên tôi một cô gái thái cũng đang ngồi một mình dáng vẻ trâm tư, tôi nhờ cô ấy chụp dùm tôi 1 tấm. 8h tối, tôi về nhà trọ nghỉ ngơi. Trước khi về tôi ăn một dĩa rau hải sản giá 50bat rất ngon nữa. Tôi đi tắm rồi leo lên giường nắm ngủ, lấy hình anh ra xem. Đi đâu chơi tôi cũng mang theo hình anh cả, tuy anh không được đi chơi nhưng hình luôn ở bên tôi mọi lúc đấy nhá. Lần đi Cambodia trước cũng vậy, hihi, vậy là coi như anh cũng được đi chơi rồi. Leata vẫn chưa về, tôi mệt nên ngủ quên, nghe có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ cô ấy nhưng không phải, đó là anh chàng Gilles. Gilles hỏi tôi đang làm gì đó, tôi bảo tôi đang ngủ, hắn nói “Xin lỗi, tao không biết nên mới gõ cửa”. Tôi bảo không sao và hỏi hắn đi chơi vui không, hắn cười mãn nguyện: “Woa, hôm nay tao đi mát xa rất tuyệt”.
-         Thế mày có gặp Leata không? Tôi hỏi
-         Leata nào? Hắn ngơ ngác
-         Leata cô bạn cùng quốc tịch với mày ấy, mày không đi chung với cô ấy à?
-         À, không, cả ngày nay tao không gặp cô ấy, nhưng cô ấy là bạn mày mà, sao mày hỏi tao (Gớm, Leata trở thành bạn tôi rồi đấy)
-         Hôm nay mày đi chơi vui không? Hắn tiếp
-         Uhm, cũng được, nhưng tao bực mình mấy thằng Thái gian. Tôi trả lời
-         À, tao còn khoảng 5usd tiền Campuchia, mày vài bữa trở lại Campuchia mà, hay mày đổi tiền riel dùm tao nhé, chứ tao không có dịp xài nữa.
À, thì ra vòng vo một hồi mục đích của hắn là đổi tiền với tôi đây. Tôi lục ví, thấy chỉ còn 4usd lẻ, tiền chẵn thì hắn ko có tiền thối, nên tôi bảo ngày mai tôi có tiền lẻ tôi đổi cho, giờ không có đủ tiền. Hắn có vẻ rất mừng (keo kiệt mà) khi tôi nói sẽ đổi cho hắn. Sau đó hắn chúc tôi ngủ ngon rồi đi.
Tôi tiếp tục ngủ. 11h đêm, Leata trở về, cô ấy xin lỗi vì đã đánh thức tôi dậy. Cô ấy về tắm sẽ ra ngoài đi chợ đêm mua sắm, rủ tôi đi, nhưng tôi từ chối, tôi muốn ngủ một giấc. 2 giờ sáng, Leata đi chợ đêm mới về, cô ấy bảo tôi cứ tiếp tục ngủ, nhưng bị đánh thức nhiều lần trong một bữa tối nên tôi ngồi dậy tám với cô ấy luôn. Leata hỏi ngày hôm nay của tôi thế nào, có cảm thấy yêu Băng cốc không?. Tôi ậm ừ cho qua, nói cũng được.
-         “Nhưng tao nghe trong âm thanh mày trả lời thì mày chẳng vui tí nào cả”. Leata láu cá
-         “Uhm, cũng có chút chút.” Tôi ngạc nhiên vì sự sắc sảo của cô bạn này
-         “Thế mày hôm nay thế nào, có đi thăm chùa chiền không?”. Tôi tiếp
-         “Không, hôm nay tao có chút việc nên chỉ đi được 1 chùa thôi. Tao không thích Băng cốc lắm, từ lái xe tút tút, taxi đền những người bán hàng đều muốn làm tiền tao. Họ đều muốn chém tao và tưởng tao ngu ngốc”.

Tôi gật đầu vẻ thông cảm, và lấy bản đồ du lịch 3D tôi xin được hồi sáng, đưa cô ấy xem và hỏi cô ấy thăm chùa nào, ở đâu. Cô ấy nhìn tấm bản đồ, hỏi free hả, tôi mỉm cười bảo đúng rồi, tôi lấy ở văn phòng du lịch. Leata chợt giãy nảy lên, bảo sáng nay cô ấy phải tốn mất 3usd để ra nhà sách mua bản đồ, nói rồi cô ấy đưa bản đồ cho tôi xem, chỉ là bản đồ 2D thôi, hihi. Chứng tỏ tôi nội công thâm hậu hơn cô ấy rồi,hihi. Tôi lấy 125 bath Thái ra đưa cho cô ấy, và cám ơn vì đã cho tôi mượn tiền tối hôm qua khi vừa đến Băng cốc.

Leata đang làm cho một tổ chức thiên nhiên hoang dã của Thụy sĩ, tốt nghiệp tại đại học Zuric, cô ấy đi bụi một mình vì thất tình, vừa mới chia tay bạn trai. Cô ấy lân la hỏi chuyện tình cảm của tôi. Tôi đưa hình anh cho cô ấy xem, và bảo anh chưa phải là bạn trai tôi, chỉ là tôi đang kẹt vào một thế khó gỡ, tôi đi bụi. Cô ấy hỏi tôi đã bị dính chưởng bao lâu rồi, tôi nói khoảng 1 năm, cô ấy rất ngạc nhiên hỏi sao lâu vậy mà tôi không tìm cách “kết liễu” anh luôn. Tôi phá lên cười, nếu cuộc sống cái gì tôi cũng giỏi hoàn hảo thì tôi đâu phải xách balo đi bụi như hôm nay.

Leata hỏi tôi sao có được tấm hình này, tôi bảo một hôm tôi thấy tấm hình anh rớt xuống đất, tôi lượm lên bàn để cho anh, nhưng lúc đó anh không có ở đó, tôi liền giở thói lưu manh đua luôn, vì tôi nghĩ tôi cũng đâu ăn cắp tài sản gì có giá trị đâu, anh có mất tấm hình ấy cũng đâu bị ảnh hưởng gì, nghĩ thế nên tôi không thèm trả luôn. Cô ấy hỏi tên của anh, tôi trả lời và sau đó chúng tôi tám về anh, nhưng Leata không phát âm được tên anh, nên cô ấy đọc tên anh mà biến thành tên một…món ăn của VN, hihi, tôi buồn cười chịu không nổi. Sau đó, tôi đi ngủ, Leata mở chiếc đèn đội đầu và đọc sách, tối nào cô ấy cũng đọc sách rất khuya rồi mới ngủ. Theo tôi, Leata là người thông minh, cá tính, thẳn thắn và vui vẻ.