Chương 7: Leata- cô bạn mới quen
Tôi ngủ một giấc đến chiều
rồi ra ngoài dạo chơi, định đi xem chùa, có bản đồ du lịch rồi còn gì. Nhưng
tôi ham chơi nên bị lạc đường, đi ngang qua một khu phố ổ chuột, chùa đâu không
thấy, chỉ thấy một vài cô gái phì phèo thuốc lá và trang điểm đậm, nhìn kĩ thì
dáng người khá thô cứng, tôi nghĩ tôi đang lạc vào khu dân…gay. Tôi chết đứng
khi thấy 2 thằng đàn ông ôm hôn nhau không biết trời đất giữa trưa ngay cạnh
một con kênh. Chân tôi bước nhanh hơn, vì năng lượng sóng trong người tôi bắt
đầu yếu dần, tim tôi sắp ngừng thở. Tôi lại có cái bệnh hay tưởng tượng, nghĩ
thầm trong bụng, giờ có đứa nghiện nào nó hù dọa mình rồi trấn lột sạch tiền
sau đó giết quăng xuống kênh cũng không ai biết, tôi sởn tóc gáy. Đằng xa một
thằng (hay con tôi cũng ko biết nữa) dáng người thô cứng, mặt mày lòe loẹt, mắt
như quỷ sứ bắt đầu hướng về phía tôi, tôi liếc xung quanh xem có người hay
không để còn la lên cầu cứu và chuẩn bị tinh thần nếu hắn tiến tới nữa là tôi
cắm đầu chạy, mặc dù khoảng cách vẫn còn xa. Hình như hắn biết tôi đề phòng thì
phải, nên bỏ đi. Khi ra nước ngoài, lại đi một mình, tôi luôn quan sát xung
quanh mọi lúc để chủ động được tình hình. Mọi người nghĩ tôi được đi chơi chắc
sướng lắm, không dám đâu, các giác quan của tôi làm việc liên tục và không được
phép nghỉ ngơi dù là một giây, nên cuối ngày, năng lượng tôi hay bị yếu dần, do
các cơ quan đã đuối sức. Lưu ý rằng, những kẻ xấu thường lợi dụng lúc mình sơ ý
mới tấn công, chứ mình có đề phòng chúng cũng ngán và chẳng mặn mà làm hại
mình, vì sao ư, nếu có đề phòng rồi, khả năng thành công của chúng sẽ thấp hơn
bình thường và như thế chúng dễ bị sai sót hơn.
Ra được khu phố ổ chuột, tôi
không thiết tha bản đồ nữa, vừa đi vừa gặp thằng tây balo nào là nhập bọn đi
chung rồi lân la hỏi đường về khu Khaosan ngay. Về tới Khaosan, tôi thấy đói,
mua món súp ăn nhẹ cho buổi chiều. Tôi hỏi giá chỉ có 30 bath, lúc đưa tiền vì
hết tiền lẻ rồi tôi đưa tờ 1.000 bat, thằng bán mất nết nó thối tôi có 950 bat,
tôi hỏi lại nó nói đủ rồi, giá là 50bat/tô. Tôi trừng mắt nhìn nó, định bụng sẽ
la làng lên cho thiên hạ biết. Tôi hỏi lần cuối: “Tô súp này giá bao nhiêu?”.
Hình như nó thấy tôi không phải là loại yếu bóng vía, nên xuống nước “Ok,ok.
I’ll pay 20bath for you”. Tôi cầm lại tiền, bỏ đi. Thằng bán ba trợn còn nói
với theo: “thank you”. Bà nó chứ, nó tưởng tôi là dân Châu á dễ bắt nạt à???
Tôi ăn xong tô súp. Đi vòng
vòng mua đồ lưu niệm về cho mọi người, lần này đi chơi, không biết bao giờ tôi
mới được đi nữa, chắc phải vài ba năm nữa tôi mới có cơ hội đi rồi, kinh tế
không cho phép tôi đi lang thang nữa, tôi lại có nhiều việc cần hoàn thành. Đồ
lưu niệm ở Thái theo tôi là mắc, mấy món dây đeo cổ, tay mà gần 20k tiền việt
một sợi, nhìn thì bắt mắt nên tôi nhắm mắt mua đại, thôi thì…
Tôi ra công viên ngắm hoàng
hôn buông xuống dần, cảnh sống khá yên bình, ghế đá kế bên tôi một cô gái thái
cũng đang ngồi một mình dáng vẻ trâm tư, tôi nhờ cô ấy chụp dùm tôi 1 tấm. 8h
tối, tôi về nhà trọ nghỉ ngơi. Trước khi về tôi ăn một dĩa rau hải sản giá
50bat rất ngon nữa. Tôi đi tắm rồi leo lên giường nắm ngủ, lấy hình anh ra xem.
Đi đâu chơi tôi cũng mang theo hình anh cả, tuy anh không được đi chơi nhưng
hình luôn ở bên tôi mọi lúc đấy nhá. Lần đi Cambodia trước cũng vậy, hihi, vậy
là coi như anh cũng được đi chơi rồi. Leata vẫn chưa về, tôi mệt nên ngủ quên,
nghe có tiếng gõ cửa, tôi nghĩ cô ấy nhưng không phải, đó là anh chàng Gilles.
Gilles hỏi tôi đang làm gì đó, tôi bảo tôi đang ngủ, hắn nói “Xin lỗi, tao không
biết nên mới gõ cửa”. Tôi bảo không sao và hỏi hắn đi chơi vui không, hắn cười
mãn nguyện: “Woa, hôm nay tao đi mát xa rất tuyệt”.
-
Thế mày có gặp
Leata không? Tôi hỏi
-
Leata nào? Hắn
ngơ ngác
-
Leata cô bạn cùng
quốc tịch với mày ấy, mày không đi chung với cô ấy à?
-
À, không, cả ngày
nay tao không gặp cô ấy, nhưng cô ấy là bạn mày mà, sao mày hỏi tao (Gớm, Leata
trở thành bạn tôi rồi đấy)
-
Hôm nay mày đi
chơi vui không? Hắn tiếp
-
Uhm, cũng được,
nhưng tao bực mình mấy thằng Thái gian. Tôi trả lời
-
À, tao còn khoảng
5usd tiền Campuchia, mày vài bữa trở lại Campuchia mà, hay mày đổi tiền riel
dùm tao nhé, chứ tao không có dịp xài nữa.
À, thì ra vòng vo một hồi mục
đích của hắn là đổi tiền với tôi đây. Tôi lục ví, thấy chỉ còn 4usd lẻ, tiền
chẵn thì hắn ko có tiền thối, nên tôi bảo ngày mai tôi có tiền lẻ tôi đổi cho,
giờ không có đủ tiền. Hắn có vẻ rất mừng (keo kiệt mà) khi tôi nói sẽ đổi cho
hắn. Sau đó hắn chúc tôi ngủ ngon rồi đi.
Tôi tiếp tục ngủ. 11h đêm,
Leata trở về, cô ấy xin lỗi vì đã đánh thức tôi dậy. Cô ấy về tắm sẽ ra ngoài
đi chợ đêm mua sắm, rủ tôi đi, nhưng tôi từ chối, tôi muốn ngủ một giấc. 2 giờ
sáng, Leata đi chợ đêm mới về, cô ấy bảo tôi cứ tiếp tục ngủ, nhưng bị đánh
thức nhiều lần trong một bữa tối nên tôi ngồi dậy tám với cô ấy luôn. Leata hỏi
ngày hôm nay của tôi thế nào, có cảm thấy yêu Băng cốc không?. Tôi ậm ừ cho
qua, nói cũng được.
-
“Nhưng tao nghe
trong âm thanh mày trả lời thì mày chẳng vui tí nào cả”. Leata láu cá
-
“Uhm, cũng có
chút chút.” Tôi ngạc nhiên vì sự sắc sảo của cô bạn này
-
“Thế mày hôm nay
thế nào, có đi thăm chùa chiền không?”. Tôi tiếp
-
“Không, hôm nay
tao có chút việc nên chỉ đi được 1 chùa thôi. Tao không thích Băng cốc lắm, từ
lái xe tút tút, taxi đền những người bán hàng đều muốn làm tiền tao. Họ đều
muốn chém tao và tưởng tao ngu ngốc”.
Tôi gật đầu vẻ thông cảm, và
lấy bản đồ du lịch 3D tôi xin được hồi sáng, đưa cô ấy xem và hỏi cô ấy thăm
chùa nào, ở đâu. Cô ấy nhìn tấm bản đồ, hỏi free hả, tôi mỉm cười bảo đúng rồi,
tôi lấy ở văn phòng du lịch. Leata chợt giãy nảy lên, bảo sáng nay cô ấy phải
tốn mất 3usd để ra nhà sách mua bản đồ, nói rồi cô ấy đưa bản đồ cho tôi xem,
chỉ là bản đồ 2D thôi, hihi. Chứng tỏ tôi nội công thâm hậu hơn cô ấy rồi,hihi.
Tôi lấy 125 bath Thái ra đưa cho cô ấy, và cám ơn vì đã cho tôi mượn tiền tối
hôm qua khi vừa đến Băng cốc.
Leata đang làm cho một tổ
chức thiên nhiên hoang dã của Thụy sĩ, tốt nghiệp tại đại học Zuric, cô ấy đi
bụi một mình vì thất tình, vừa mới chia tay bạn trai. Cô ấy lân la hỏi chuyện
tình cảm của tôi. Tôi đưa hình anh cho cô ấy xem, và bảo anh chưa phải là bạn
trai tôi, chỉ là tôi đang kẹt vào một thế khó gỡ, tôi đi bụi. Cô ấy hỏi tôi đã
bị dính chưởng bao lâu rồi, tôi nói khoảng 1 năm, cô ấy rất ngạc nhiên hỏi sao
lâu vậy mà tôi không tìm cách “kết liễu” anh luôn. Tôi phá lên cười, nếu cuộc
sống cái gì tôi cũng giỏi hoàn hảo thì tôi đâu phải xách balo đi bụi như hôm
nay.
Leata hỏi tôi sao có được tấm
hình này, tôi bảo một hôm tôi thấy tấm hình anh rớt xuống đất, tôi lượm lên bàn
để cho anh, nhưng lúc đó anh không có ở đó, tôi liền giở thói lưu manh đua
luôn, vì tôi nghĩ tôi cũng đâu ăn cắp tài sản gì có giá trị đâu, anh có mất tấm
hình ấy cũng đâu bị ảnh hưởng gì, nghĩ thế nên tôi không thèm trả luôn. Cô ấy
hỏi tên của anh, tôi trả lời và sau đó chúng tôi tám về anh, nhưng Leata không
phát âm được tên anh, nên cô ấy đọc tên anh mà biến thành tên một…món ăn của
VN, hihi, tôi buồn cười chịu không nổi. Sau đó, tôi đi ngủ, Leata mở chiếc đèn
đội đầu và đọc sách, tối nào cô ấy cũng đọc sách rất khuya rồi mới ngủ. Theo tôi,
Leata là người thông minh, cá tính, thẳn thắn và vui vẻ.