Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Những đứa con trường chuyên

Tôi không biết những trường chuyên của các tỉnh khác như thế nào, có khác học trò trường tôi hay không. Nhưng ở trường tôi, qua bao thế hệ học trò, năm nay trường tôi bước vào tuổi 18 trưởng thành, tôi có một chút những nhận xét về trường tôi (sư môn) như sau:

1. Học giỏi: Đã bước chân vào trường chuyên điều đầu tiên là phải học giỏi, có thể không phải là cực kì xuất sắc, nhưng cái khoản học hành phải rất ok. Cộng thêm môi trường học hành và cường độ làm việc cao độ để giữ thế thăng bằng, nếu bạn không học, bạn sẽ mãi mãi bị bỏ lại, vì thế nhiệm vụ hàng đầu của học trò trường chuyên muôn thuở vẫn là học nữa, học mãi.

2. Cá tính: Chúng tôi là những lứa học trò đầu tiên, nhận được sự đào tạo của các sư phụ, sư mẫu là những người thầy, người cô tốt nhất trong tỉnh, ngoài việc học dĩ nhiên chúng tôi còn được thầy cô rèn luyện cả tâm hồn, tính cách, tính thích ứng và khả năng sinh tồn... Con người dĩ nhiên ai cũng biết sợ, nhưng không được sợ hãi trước những sự sai trái, vì như thế sẽ là hèn nhát. Ngoài cái chung, chúng tôi có phong cách riêng nên không lầm lẫn và đâu được. Dù là công việc hay tình cảm, phải để chúng tôi tự nguyện  và tâm lí thoải mái, chúng tôi tự biết nhiệm vụ của mình, nếu hành xử với chúng tôi theo kiểu hầm hố và bức tử, chúng tôi không thèm làm đâu.


3. Nghệ sĩ: Không phải chỉ có lớp chuyên văn mới có tính nghệ sĩ, mà hầu hết học trò trong trường đều có cái máu đó. Nếu không làm thơ, thì cũng đàn hát nghêu ngao như những người nghệ sĩ nghiệp dư phiêu bạt lãng du, thậm chí có người còn biết múa ba- lê nữa. Học trò trường tôi khá nhạy cảm với cái đẹp và biết cảm nhận cái đẹp của nghệ thuật, khá nhiều người biết chơi đàn, còn hát thì ai cũng hát nghe được. Người tệ tệ như tôi ít ra làm được vài bài thơ con cóc. Trường hợp cá biệt, có em còn nổi tiếng trên cộng đồng mạng vì máu nghệ sĩ nữa đấy. Đây là 1 ví dụ nhỏ về máu nghệ sĩ của học trò trường tôi, các em ngồi ở góc thư viện hát, hai em này là cựu học sinh 12 chuyên Lý, con nhà tự nhiên nhưng rất nghệ sĩ:



4. Xinh đẹp: Ngày thường bận học xù đầu xù cổ nên các học sinh ăn mặc giản dị, bụi phủi xấu xấu bẩn bẩn và ít quan tâm đến dung mạo của mình, nhưng chỉ cần có lễ hội hay các cuộc thi văn nghệ, các em như từ vịt hoá thành thiên nga xinh đẹp. Một số người bảo học trò trường tôi nhìn mặt mày trông ...đần đần thế nào ấy. Xin lỗi nhé, làm ơn nhìn kĩ lại đi, các em có cái đẹp trí thức mà không phải cô chân dài óc ngắn nào muốn có cũng được như thế đâu. Tôi công nhận có nhiều người nhìn đã thấy đẹp, nhưng không phải là vẻ đẹp của trí thức sáng sủa, nên những người đó nếu được thiên hạ khen là đẹp cũng không hợp khẩu vị với sư môn của tôi.

5. Biểu lộ tình cảm: Sư môn tôi nổi bật 2 cách biểu lộ tình cảm, một là nhẹ nhàng e lệ, còn trường hợp kia là lãng mạn hầm hố. Mẫu người như tôi thuộc dạng yếu bóng vía, khá e lệ khi thể hiện, nhóm người thuộc tuýp tôi là quan sát và biểu đạt, đòi hỏi người đối diện phải nhạy cảm. Nhóm còn lại, đang có xu hướng ưu thế của trường tôi là lãng mạn và hầm hố. Thời đi học, tôi bị một phen suýt tắt thở vì cái thằng bạn nối khố chặt nguyên một cành phượng lớn chở trên chiếc xe đạp mang lên lớp tặng tôi. Hay trường hợp cô bạn lớp trưởng dáng người có chút xíu phải "vác" một bó hoa to ngang bằng bạn ấy về nhà trong ngày sinh nhật của mình. Biểu đạt tình cảm với thầy cô cũng vậy, có em ngại chỉ chúc thầy cô được vài câu rồi bỏ chạy, có em bạo dạn thì làm một bữa hoành tráng thật shock (VD: Học trò chúc sinh nhật cô chủ nhiệm )

6. Quậy nhưng không phá: Học trò trường tôi không phải là những con gà mờ chỉ biết học, các em cũng rất hồn nhiên và trong sáng, cũng rất tinh nghịch, nhưng các em không nghịch dại, phá phách và gây ra hậu quả nghiêm trọng, vì đơn giản, các em ý thức được việc mình đang làm, ngoài ra còn một lý do vô cùng quan trọng: bảo vệ danh tiếng cho trường. Con nhà danh môn chính phái thì không được làm mất tiếng tăm sư môn bao thế hệ đã xây dựng.

5. Tính đồng môn: Chúng tôi luôn được các thầy cô dạy về tính đoàn kết: "Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau". Thế hệ trước và thế hệ sau có sự liên kết, sợi dây vô hình nào đó gắn bó chúng tôi lại với nhau. Hồi tôi đi học, các anh chị khoá trước ra trường trở về thăm vẫn thường hay dặn: "Giữ liên lạc để có gì khi các em lên thành phố học đại học các anh chị sẽ hỗ trợ". Nếu hai người học cùng trường và cách nhiều thế hệ không biết nhau, chỉ cần phát hiện ra đồng môn thôi thì sẽ khác liền. Hồi tôi học đại học, một hôm được 1 thầy bộ môn dẫn cả lớp đi chơi, thầy đối xử với tôi cũng bình thường như các bạn khác. Hỏi ra mới biết thầy học khoá 01 của trường, tôi học khoá 05, cách nhau xa vậy không biết huynh muội đồng môn là dĩ nhiên, nhưng sau khi biết "người nhà" rồi thì khác hẳn ngay, tôi gặp nhiều trường hợp vậy lắm. Tuy nhiên, đối xử khác có nghĩa là thân thiện, hay giúp đỡ và chia sẻ nhiều vấn đề cá nhân hơn, chứ không có nghĩa là nâng điểm cho tôi đâu nhé. Nếu là dân trường tôi thì hầu như ai cũng ghét việc gian lận điểm chác cả, tiêu chí là cạnh tranh công bằng. Bạn bè thân của tôi, đa số đều là bạn bè cùng lớp cấp 3. Chúng tôi giống nhau về những nét tính cách lớn, thậm chí gu ăn uống và thưởng thức nghệ thuật cũng tương đồng nhau.

6. Tình thầy trò: Học trò trường tôi khi nói về các thầy cô của mình, điều đầu tiên đó là: rất tâm lí. Chúng tôi được sự giáo dục của các sư phụ lão làng nên các sư phụ tâm lí là phải, thế hệ sau đó được sự giáo dục của những thầy cô trẻ hơn, đa phần là các thầy cô trẻ đều từng là học trò cũ của trường nên tâm lí nốt, thừa hưởng từ sự giáo dục của các sư phụ mà. Để ý mới thấy trường tôi ngộ lắm, không có nhiều thế hệ, mà chỉ có 2 thế hệ chính: một là các giáo viên lão làng, quy tụ những người giỏi nhất tỉnh về trường từ khi trường mới thành lập, thế hệ kế tiếp là thế hệ cựu học sinh về trường dạy. Hiện nay các sư phụ lão làng đã và sắp nghỉ hưu gần hết (thầy chủ nhiệm của tôi đã nghỉ hưu cách đây 10 năm), cho nên thế hệ giáo viên trẻ chiếm đa số, đa phần là cựu học sinh nên tình cảm gắn bó với trường cũng thắm thiết không kém thế hệ khai quốc công thần là các sư phụ. Ở trường tôi, tình cảm gắn bó theo kiểu gia đình. Các sư phụ lão làng như là người cha, người mẹ, nên mỗi khi cần gì, chúng tôi hay hỏi ý kiến tư vấn của các sư phụ. Còn các anh chị em đồng môn thì rất thân thiết, không hề xảy ra việc đụng chạm hay mất đoàn kết nội bộ. Chúng tôi cũng không có cái kiểu tranh giành mấy cái chức vụ như một số nơi vẫn hay xảy ra, thậm chí còn sợ mấy cái việc bận rộn đó vướng chân con đường học hành nữa. Quyền lợi và công việc thường san sẻ đều cho nhau. Đặc biệt là luôn động viên nhau học lên, trong cùng  bộ môn, nếu người này đi học thì những người khác thường vui vẻ gánh luôn phần việc cho người đi học mà không câu nệ, người học xong thì gánh phần việc cho người khác tiếp tục đi học... Đơn giản, chúng tôi cùng là những đứa con của trường.

Trường tôi không chỉ là một ngôi trường, mà còn là ngôi nhà để những đứa con trở về, để được đón nhận vòng tay yêu thương từ các thầy cô. Tôi không biết tôi sẽ làm việc trong bao lâu tại trường, vì cuộc đời vốn không ai biết trước, nhưng tôi cũng muốn cống hiến một khoảng thời gian nào đó ở trường, nơi đã nuôi dưỡng tâm hồn và uốn nắn tính cách cho tôi. Tôi thấy hạnh phúc vì môi trường làm việc, có các học trò giỏi ngoan, có các sư phụ tài giỏi, có các anh chị em đồng môn thân thiện, biết nhường nhịn nhau như một gia đình. Ở trường, tôi không có cảm giác lạc lõng, không sợ bị người khác nhìn ngó như sinh vật lạ vì tính cách khác biệt, vì trường tôi các anh chị em có tính cách khá giống nhau, dễ thông cảm cho nhau cái mà người khác không hiểu được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét