P2: Quyết định thay đổi
Chiếc xe tải mini dừng lại tại trước một căn nhà nhỏ khuất sâu trong xóm nghèo. Một người phụ nữ trung niên đang đứng trước cửa đợi Băng Lan, vẻ mặt hiền từ. Băng Lan bước xuống xe dắt gọn lại dựng trước cửa, nhờ bác tài đỡ hộ những đồ đạc nặng xuống. Người phụ nữ trung niên cất tiếng: “Tôi nghĩ mai cô mới dọn đến, may mà tôi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ trước khi cô tới đây. Chìa khoá nhà của cô đây”. Cô Sáu – tên người phụ nữ trung niên đã là một goá phụ khi còn trẻ. Năm 23 tuổi cô lấy chồng, một tài xế xe tải chạy đường dài. Hai vợ chồng cô sống khá hạnh phúc, nhưng nghề nghiệp của chú Sáu rất ít khi ở nhà, cô bàn bạc với chồng bỏ nghề, hai vợ chồng sẽ ra chợ kiếm gì đó buôn bán. Chú Sáu cũng đồng ý với vợ, ráng chạy thêm vài chuyến nữa kiếm đủ tiền làm vốn sẽ gác kiếm, giã từ kiếp chạy xe thuê. Định mệnh ai nào biết được, chú Sáu mất trong lần chạy xe cuối cùng, để lại cô Sáu ở độ tuổi 24 còn rất xuân xanh. Ở đời sinh nghề thường … tử nghiệp. Giờ đây, cô Sáu đã gần 50, không chồng không con, bệnh hoạn liên miên. Cô thường hay trách số mình bạc, cô quạnh. Cô quyết định vào ở hẳn trong chùa làm công quả, tiền cho thuê nhà mỗi tháng cô sẽ để dùng trong trường hợp ốm đau. Băng Lan thuê nhà cô một cách tình cờ, khi một lần đi chụp ảnh ở ngoại ô, ngang qua khu phố này, dưới những tàn hoa bò cạp vàng đang nở vàng rực, kiêu hãnh trong nắng. Thấy giá nhà phù hợp, chủ nhà thật tình, Băng Lan đặt cọc và sang tuần dọn đến luôn.
Băng Lan ở trong căn nhà đó tính đến nay đã được 2 năm, giá
thuê rẻ, giá sinh hoạt ở ngoại thành cũng không đắt đỏ như ở nội ô. Khung cảnh
sống cũng còn khá yên tĩnh, trừ buổi sáng và những buổi chiều tan tầm, thường
có những âm thanh bận rộn, cái cảnh thường thấy của những xóm lao động nghèo.
Trước sân nhà Băng Lan ở, có một cây hoa bò cạp vàng, mỗi chiều khi đi làm về, Băng
Lan thường lấy ghế ra ngồi dưới tán cây, xem những đứa trẻ trong xóm chơi đùa,
thỉnh thoảng Băng Lan lại tập trung nhìn trời, nhìn mây và tự hỏi mình đã hạnh
phúc với sự thay đổi này chưa. Băng Lan cũng đã tìm được một công việc phù hợp mới
với mức lương thấp hơn một chút so với lúc còn sống ở nội ô. Người yêu vẫn chưa
có, vẫn độc thân vui tính như ngày nào. Băng Lan ít tụ tập với bạn bè hơn, vì
đi xa mà. Bạn bè mới, đồng nghiệp mới, mối quan hệ mới cũng đã được thiết lập. Đây
thực sự là một cuộc cách mạng “thay máu” cho cuộc sống nhàn nhạt trước đây của Băng
Lan. Có câu: sách cũ nên đọc, rượu cũ nên uống và bạn cũ nên chơi, Băng Lan
luôn nhớ về những người bạn cũ lâu năm của mình như một thói quen, ở đâu đó
trong trái tim nhạy cảm của Băng Lan, họ vẫn tồn tại đó cùng những kỉ niệm.
Khoảng cách ư? Có là gì khi một ai đó đã thực sự là người tri kỉ của bạn,
khoảng cách chỉ là cách bạn thể hiện tình bạn đó khác đi mà thôi. Bản chất của
khoảng cách địa lí không có tác dụng chia cắt được những tình bạn thực sự.
Điện thoại đổ chuông vào một buổi tối, khi Băng Lan đang
chuẩn bị đi ngủ:
-
Băng Lan à, Gia Hân đây. – Một giọng rất nhẹ vang lên
trong điện thoại.
-
Trời, về hồi nào thế. Sao không thấy động tĩnh gì? – Băng
Lan mừng rỡ khi nhận được điện thoại
-
Mới về hôm qua thôi, muốn làm Băng Lan bất ngờ, mai qua
nhà tui ăn cơm nhé .
-
Được rồi, nhất định sẽ qua và ăn rất nhiệt tình cho mà
xem. – Băng Lan hào hứng
Nhà Gia Hân cũng nằm trên một nơi yên tĩnh rợp bóng cây, lâu
rồi Băng Lan không đến ngôi nhà của của bạn mình. Gia Hân sang Mỹ định cư sau
khi lấy chồng bên đó, cũng được hơn 3 năm rồi. Đây là nhà của ba mẹ Gia Hân,
nơi mà Băng Lan và nhóm bạn từng kéo đến tụ tập, tám chuyện mỗi khi không có
việc gì làm. Quang cảnh có nhiều đổi thay so với trước đây, có thêm sự xuất
hiện của những giàn hoa dạ yến thảo nhiều màu đổ rợp từ mái hiên xuống, phía
dưới là một bộ bàn ghế nhỏ uống trà. Băng Lan và Gia Hân vẫn thế, thích ngồi
ngay vị trí đó để thưởng thức xung quanh khu vườn nhỏ do ba Gia Hân tốn rất
nhiều công sức gầy dựng, ông là một nghệ nhân trồng cảnh nghiệp dư, một viên
chức đã về hưu.
-
Trà cúc à? – Băng Lan hỏi khi 2 người đang uống trà
trước sân
-
Không hợp khẩu vị sao? – Gia Hân hỏi lại
-
À, không, lâu rồi chưa uống món trà này, nay bỗng dưng
nghĩ đến một người. – Băng Lan lơ đãng nhìn đi chỗ khác, vì cô biết chắc thể
nào Gia Hân cũng biết cô đang nói đến người nào.
-
Mình biết nhau bao lâu rồi nhỉ? – Gia Hân cũng lơ đãng
nhìn mãi đâu đâu
-
Có hơn mười năm rồi ấy, nhanh thật – Băng Lan trả lời
kèm theo tiếng thở dài, biểu thị cho cảm xúc về cái dòng thời gian hơn 10 năm
ấy.
-
Có cần lời khuyên của người bạn lâu năm này không? Lấy
chồng được rồi Băng Lan ạ.
-
Được thế nào mà được, cái duyên cái số chưa tới thì
phải thế thôi. – Băng Lan buồn bã
-
Làm mai cho Băng Lan nhé, người này khá good. Không
biết có chịu không – Gia Hân khẽ giấu cái mỉm cười ranh mãnh
-
Thôi, biết người đó rồi, bạn bè lâu năm định lừa nhau
thế nào được. Thôi cho em xin. – Băng Lan đắc ý vì đoán được ý định của Gia Hân.
-
Chẳng lẽ - Gia Hân ngập ngừng – Không có một lúc nào đó
Băng Lan nghĩ đến việc quen và yêu một thằng bạn thân?
-
Không, không lúc nào cả, không có cảm xúc gì. – Băng
Lan chán nản – Dù có cố gắng cũng vô ích thôi.
-
Cuộc sống nhanh lắm Băng Lan à, cũng như tụi mình mới
đó mà đã vụt qua 10 năm như một giấc mơ, hãy quyết định nhanh khi còn kịp. –
Gia Hân nhìn Băng Lan chân tình.
-
Sẽ suy nghĩ về câu nói này của Hân sau, nếu có phải
quyết định việc gì, nhất định Lan sẽ không hối hận, dù là sai lầm. – Băng Lan
cương quyết không kém
Từ nhà Gia Hân trở về, Băng Lan
đã suy nghĩ rất nhiều về những lời khuyên của cô bạn thân. Cô ngồi bất động
trong căn phòng của mình ở cái nơi ngoại ô hẻo lánh đó, tìm cho mình một con
đường mà cô sẽ không hối hận. Có ai đó đã từng nói với Băng Lan rằng, cuộc sống
không mang nét màu hồng như trong tưởng tượng của Băng Lan, cuộc sống là trần
trụi, muôn màu. Muốn biết nó màu gì, phải chấp nhận bước chân vào trong cuộc
sống để tự cảm nhận nó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét