P1: Giấc mơ kì lạ
Con gái thường được ví như những bông hoa, như giọt nước,
như hạt ngọc…Nhắc đến con gái, người ta hay nghĩ về vẻ đẹp và sự thuần khiết.
Chẳng vì thế mà tên con gái cũng rất đẹp, tên của các loài hoa, các loại ngọc quý
thường dùng để đặt tên con gái như Thu Lan, Xuân Mai, Hồng Ngọc, Bảo Ngọc....
Có ai đã từng nghĩ rằng, con gái như một hòn đá? Nghe ra có vẻ kì lạ, nếu ví
von con gái như một hòn đá sẽ dễ làm cho những người khác phản cảm ngay, hòn đá
thường tượng trưng cho sự cứng nhắc, chẳng phải người ta thường bảo trái tim
sắt đá để ám chỉ những người ít tình cảm là gì. Hòn đá mộc mạc, giản dị và dĩ
nhiên là có phần thô kệch rồi. Câu chuyện tôi sắp kể cho bạn nghe là câu chuyện của một
hòn đá mang tên là đá Băng Lan. Cái tên thường biểu hiện cho tâm tính con
người, và Băng Lan là một ví dụ sống, cô có những tính chất của một viên đá
Băng Lan mà cô mang tên. Bạn có bao giờ nghe về loại đá này?
Băng Lan là tên của một cô gái 27 tuổi, độc thân, vui tính,
cuối tuần hay tụ tập bạn bè. Hội bạn của Băng Lan hay dẫn theo một nửa của mình
mỗi khi đi đàn đúm, điều đó đôi lúc cũng làm Băng Lan chạnh lòng, nhưng không
vì thế mà Băng Lan bỏ lỡ những lần tụ tập như thế. Người ta vẫn thường hay lo
lắng khi có sự khác biệt so với phần lớn những người khác, Băng Lan không nghĩ
như thế, quan điểm của Băng Lan vẫn là mỗi người có một vị trí nhất định và hãy
sống thật hạnh phúc ngay tại vị trí đó của mình. Không có người yêu là một bất
lợi cho các cô gái bước vào độ tuổi gần băm như Băng Lan. Xe hư, bóng đèn hư,
ốc vít bị lỏng… đều một tay Băng Lan tự làm. Những lần lấy tua vít vặn vặn cái
đinh ốc chẳng hạn, Băng Lan lại nghe văng vẳng bên tai lời của một cô bạn thân:
- “Thôi, cậu kiếm chồng là được rồi, mấy chuyện này ông xã nhà mình lo hết, mình
không biết gì đâu”, một thoáng buồn trên nét mặt Băng Lan nhưng rồi nó cũng
nhanh đi qua. Phải làm sao khi không có một anh người yêu nhờ vả, mà chẳng lẽ
hư có một chút xíu cũng gọi thợ? Thế là một tay Băng Lan tự làm mọi thứ lặt vặt,
những thứ lặt vặt vẫn thường được gán cho cái mác là công việc của đàn ông con
trai trong nhà.
Băng Lan sống trong một ngôi nhà nhỏ thuê ở ngoại ô thành
phố, sống một mình, dĩ nhiên rồi. Băng Lan xa gia đình và tự lập từ lúc còn rất
nhỏ. Những ngày đầu chập chững bước vào kí túc xá ở tập thể, không biết cô khóc bao nhiêu lần mỗi đêm vì
nhớ nhà. Quy luật của tự nhiên thật kì diệu, khi có một sự việc nào đó ở trạng
thái không cân bằng, sự việc đó sẽ có xu hướng đi về trạng thái cân bằng hơn.
Lấy ví dụ nhé, khi một phản ứng hoá học có cả 2 chiều thuận nghịch, khi thay
đổi nồng độ, áp suất của một chất chẳng hạn, thì phản ứng có xu hướng dịch
chuyển theo chiều chống lại sự thay đổi đó. Một vật ở trên đỉnh núi thường có
xu hướng lao xuống chân núi, vì thế năng dưới chân núi thấp hơn trên đỉnh, vật
sẽ ở trạng thái cân bằng bền hơn. Trở lại việc nhớ nhà của Băng Lan, khi cô
khóc lóc vì sự nhớ thương đó, theo thời gian, tần suất cũng ít dần đi rồi biến
mất hẳn. Thử nghĩ cứ đêm nào cũng khóc như thế thì lấy đâu nước mắt mà khóc nữa
kia chứ, và thế là cân bằng dịch chuyển theo chiều giảm nước mắt. Thời gian cứ
như thế trôi qua và bây giờ, ở độ tuổi 27, bỗng dưng Băng Lan có những giây
phút trầm tư về cuộc đời mình, và vì sao bây giờ cô lại đang ngồi đây, trong
căn phòng tĩnh lặng sống một cuộc sống như cô vẫn hằng nghĩ.
Học xong đại học, ra trường và có một việc làm là mơ ước của
nhiều người. Băng Lan từng làm được những việc cỏn con như thế cho đến một đêm
mùa hè, khi trời mưa dịu mát, gió thổi ào ào qua khung cửa, Băng Lan nằm ngủ ngon
lành trong một cơn mơ, cô mơ thấy một chàng thanh niên trong bộ trang phục màu
trắng và không rõ khuôn mặt đứng trước
mặt Băng Lan nói những câu kì lạ: “Đừng
cố gắng nữa, hãy tuân theo định mệnh của cô, bây giờ hãy theo tôi”. Băng Lan
bước đi theo người thanh niên áo trắng đó, có lẽ là đi rất xa và vòng vèo qua
nhiều đồi núi, cuối cùng dẫn đến một khu vườn có rất nhiều cây ăn trái trĩu quả
và sặc sỡ các màu sắc của hoa. Băng Lan ngạc nhiên, định tìm người thanh niên
áo trắng hỏi đây là nơi đâu thì không còn thấy đâu nữa, trong vườn gió bỗng
thổi mạnh, và hoa rơi lất phất. Băng Lan giật mình tỉnh dậy, chậu lan ngoài cửa
sổ rơi đổ xuống sàn vì cơn gió mạnh. Phân tích lại giấc mơ, khu vườn ăn trái
thơ mộng đó không thể nằm trong trung tâm thành phố, trong giấc mơ Băng Lan nhớ
là đi rất xa mới tới, khu vườn ngập đầy sắc hoa có nghĩa là sẽ gặp tình yêu đẹp
và người thanh niên áo trắng có thể là bạch mã hoàng tử. Bỗng dưng có một nội
lực thúc đẩy, Băng Lan bỗng đùng đùng thay đổi cơ quan không vì lí do gì, mà
đơn giản chỉ vì muốn thay đổi. Băng Lan chưa từng nghĩ mình sẽ thay đổi nơi làm
việc, con người là thế đó, một phút điên khùng có thể làm cho tương lai thay
đổi khác xa hoàn toàn với trước kia. Thằng bạn thân của Băng Lan ngập ngừng:
“Ngay cả người bạn 20 năm này cũng không thể giữ được cậu ở lại thành phố
sao?”. Băng Lan nghẹn ngào: “Xin lỗi cậu, không biết vì sao tớ lại quyết định
vậy, nhưng có lẽ trong tiềm thức của tớ đã có chút bất ổn nên muốn được mạo
hiểm một lần”. Băng Lan quyết định bước
đi trong ngày hôm đó, dù cũng khá đau khổ khi biết rằng, cô vẫn còn một thằng
bạn thân đang rất buồn với quyết định của cô.
Ngoại ô thành phố giữa trưa thật khủng khiếp, con đường bụi
mịt mù giữa cái nắng của bầu trời tháng Tám. Những chiếc container chở nặng nối
đuôi nhau chạy lù lù nghênh ngang giữa đường thậm chí lấn vào sát lề như những
con mãnh thú hung hãn, chỉ chực lao vào vồ những con mồi là những chiếc xe gắn
máy nhỏ bé đã khép nép nhẫn nhịn chạy sát lề đường. Băng Lan mệt mỏi giữ chặt tay
lái sao cho chiếc xe máy nhỏ bé của Băng Lan có thể lách qua được những con
mãnh thú container hung hăng kia, cô chạy theo sau chiếc xe tải nhỏ chở tất cả
đồ đạc bao nhiêu năm nay mà Băng Lan sắm được. Gia tài của Băng Lan nằm hết
trong chiếc xe tải đó. Tiền ư? Dĩ nhiên là cô không có, cuộc sống khó khăn, vật
giá leo thang và lương của một chuyên viên quèn như Băng Lan mà chưa chết đói
được vẫn còn là kì tích rồi. Băng Lan có một người bạn học chung hồi tiểu học,
vì lương không đủ sống, xoay sở kiếm thêm cũng chẳng cải thiện được là bao
nhiêu, cuối cùng cô bạn ấy đành từ bỏ niềm đam mê của mình là được làm một giáo
viên, chuyển sang làm bà chủ một cửa hàng cho thuê áo cưới và chụp ảnh. Cuộc sống khắc
nghiệt thế đó, ít có người nào toại nguyện vừa thoả mãn niềm đam mê, vừa thoả
mãn cả vật chất, tinh thần. Cũng may là Băng Lan vẫn còn lay lắt có thể sống
được với cái chức danh chuyên viên trong một viện khoa học. Cuối tuần, Băng Lan
còn nhận đi chụp ảnh cưới thuê. Không biết từ lúc nào, Băng Lan có được nghề
tay trái này, có lẽ nó đến một cách ngẫu nhiên từ cô bạn Hồng Anh, chủ cửa hàng
áo cưới. Hồi còn đi học, cuối tuần Hồng Anh vẫn hay rủ Băng Lan đi chụp ảnh thiên nhiên về cỏ cây hoa lá như một sở thích chung của 2 đứa. Bạn Băng Lan ngoài kinh doanh áo cưới có luôn ekip chụp ảnh riêng, đến khi
làm ăn phát đạt, cô bạn Băng Lan không làm xuể, thế là lâu lâu vì quá tải
khách, cô bạn Băng Lan lại nhờ Băng Lan đi chụp ảnh cưới ngoài trời hộ, rồi như
một cơ duyên, Băng Lan trở thành người chụp ảnh cưới nghiệp dư từ đó, kiêm
chuyên viên trang điểm cho cô dâu. Những bức ảnh cưới Băng Lan chụp khá mộc mạc
nhưng rất có hồn, khiến cô bạn Hồng Anh đôi khi cũng rất ngạc nhiên về cái nghề
nghiệp dư đó của Băng Lan. Một lần, Hồng Anh đùa: “May mà mày không đi nghề
này, không khéo lại là kì phùng địch thủ của tao”. Băng Lan cười, đam mê thì
nhiều, nhưng quan trọng là cái gì quyết định linh hồn của con người, cũng như
một chàng trai luôn thích ve vãn nhiều cô gái, quan trọng là cô nào mới thực sự
phù hợp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét