---> Ngày em đi thăm anh, hôm đó anh đi làm, em một mình lang thang Bangkok và lọt vô khu biểu tình thật. Các tuyến xe bình thường vẫn chạy ngang khu biểu tình đều chuyển sang đường khác đi, khiến mọi thông tin em có được đảo lộn hết, ngày hôm đó không bắt được chiếc xe nào, tới 4h chiều vẫn lòng vòng Bangkok không sao kiếm được xe về trường của anh. Điện thoại em vẫn đề trong túi và không hề cầm lên cả ngày hôm đó. Đến lúc trời tối em sắp phát khóc vì sợ thì mới nhớ tới chiếc điện thoại, vật duy nhất giúp em liên lạc với anh. Mở ra thì cả chục cuộc gọi nhỡ anh gọi lắt nhắt mỗi lần cách nhau khoảng 1h đồng hồ. Biết lo cho em rồi sao? Tối hôm đó khi mò về được trường anh, em quyết định giận anh. Thấy phòng anh còn sáng đèn, nhưng em không thèm qua gõ cửa trò chuyện như mọi khi, về phòng mình đóng cửa lại đi ngủ. Lát sau thấy anh gõ cửa với tô mì thơm phức: "Em ngủ sớm thế, ăn mì đi, rồi qua phòng anh anh quýt, anh mua quá trời quýt ngon em thích để trong tủ lạnh cho em kìa". Anh cũng biết giả đò nhỉ? Nếu hôm đó anh không làm hoà trước sáng hôm sau đừng hòng tìm thấy em nữa, em không đùa đâu!!!!!
2. Chú nhân viên nhà ga Chiang- rak không thích em, em biết điều đó vì hôm đầu tiên chú ấy gặp em hỏi em câu gì đấy và em đã không trả lời, định nhờ anh phiên dịch anh lại chạy đi đâu mất tiêu. Từ hôm đó cứ mỗi lần mình tới nhà ga mua vé là chú ấy lại lườm em. Rồi tai hoạ cũng đến khi ngày khác, anh phải đi làm sau khi hướng dẫn em đi chơi một mình. Trên đường đi đến nhà ga, em nghĩ đến ánh mắt chú ấy và....sợ. Em học thuộc các câu nói tiếng Thái mà anh chuẩn bị trước để đảm bảo rằng chú ấy hiểu em nói gì. Tuy nhiên, lúc bán vé cho em, chú đã cố gắng trả lời em bằng tiếng Anh, em biết chú ấy cũng "nặn" hết sức vốn liếng ngôn ngữ của mình để nói với em rồi. Em chỉ biết gật đầu biết ơn.
---> Bất ngờ là khi xe lửa đến, chú đã dắt em lên tận cửa xe. Ngập ngừng, chú hỏi em: "Today, go alone?". Em ngạc nhiên lẫn xúc động, trả lời chú ấy rằng hôm nay anh phải đi làm rồi. Hoá ra là ngày đầu khi chú hỏi em, em không trả lời nên chú có vẻ ghét em thôi, chứ sau mấy ngày quan sát thấy anh luôn kè kè bên em chú ấy đã phát hiện ra bí mật của 2 đứa mình, em là người nước ngoài chứ không phải người Thái như chú ấy lầm tưởng. Công nhận chú giỏi thật.
3. Nói đến giả làm người Thái thì phải nói đến lúc giả làm người Việt. Lúc đi Phan Thiết với anh, ngoài những lúc chỉ có 2 đứa, những lúc có người lạ, em luôn hỏi thăm giá cả trước khi ăn, vì em sợ thấy anh người nước ngoài họ sẽ chém đẹp. Bực mình cái là khi em hỏi họ, họ cứ quay mặt sang anh trả lời và nói chuyện với anh, không chỉ một người mà rất nhiều người như thế. Em phân bì thì anh lại bảo là do anh đẹp trai nên được chú ý, cũng chảnh nhỉ?????
---> Kì lạ là lúc anh giả làm người Việt không ai phát hiện ra cho đến khi thấy 2 đứa nói tiếng Anh với nhau, còn em giả làm người Thái thì bị chú nhân viên nhà ga Chiang-rak lật tẩy rồi. Em đóng kịch dở hơn anh hả????
4. Từ đó giờ chả có ai quan tâm em. Nếu có thì cũng chỉ là những lời chỉ trích về phong cách ăn mặc, thái độ của em, chứ em không nhận được lời khen từ mấy thằng con trai. Anh thì khác, anh không bao giờ nói em xấu, dù ngày đầu gặp anh, em nguỵ trang thành giang hồ không thể xấu hơn được nữa. Những lúc em mặc đẹp thì anh luôn khen như: "Oh, áo này đẹp quá, anh chưa bao giờ thấy em mặc", lúc mặc xấu không bao giờ chê bai hay nói gì đó để em cảm thấy tổn thương, thấy nhục, anh cũng không bắt em ăn mặc tươm tất hơn. Đối với anh, lúc đó em vẫn ổn vì dù sao nó cũng chỉ là hình thức.
---> Em rất cảm ơn anh vì điều đó, thực lòng có những ngày em không thích mặc đẹp mà chỉ muốn đầu bù tóc rối áo nhăn không ủi dép lào cáu bẩn như một bà thím nào đó để thay đổi môi trường, đối với em ngày nào cũng mặc đẹp tươm tất chưa chắc đã hạnh phúc bằng có ngày này ngày kia, ngày lọ lem, ngày công chúa...
5. Em đi chơi chả bao giờ chụp hình cho bản thân mình. Một ngày nọ, khi em đi chơi một mình trở về, anh cầm máy ảnh của em lên và check hết tất cả những tấm hình em chụp hôm đó, hỏi: "Hình em đâu?". Em thản nhiên trả lời: "Không có, đi một mình không ai chụp cho". Anh đã mắng em: "Xem ra em không ngốc một chút như em thừa nhận đâu, mà ngốc toàn phần ấy chứ, sau này mỗi khi đi một mình không có anh thì phải làm sao hả cô bé ngốc kia? À, hiểu rồi, do ngốc nên không biết cách chỉnh chế độ tự động đây mà, đưa máy cho anh".
---> Anh đã dành thời gian mò ra chế độ tự động và chỉ em cách chụp, và mỗi khi anh bận việc không đi cùng em được thì chiều về sau giờ cơm anh luôn dành thời gian để cùng em xem lại ảnh của ngày hôm đó. Anh à, cách quan tâm của anh rất lạ, không giống cách những thằng bạn thân của em, cũng không lơ là như những người em từng thích một chiều. Em rất thích cách quan tâm của anh, và tự hỏi em có phải là người duy nhất được quan tâm như thế không? hay đối với ai anh cũng thế?
6. Em đi giang hồ từ trước đến nay chỉ toàn đi một mình. Lần đầu có người làm tài xế chở em đi giang hồ đó. Cảm giác rất hạnh phúc.
---> Anh còn nhớ lần thứ 2 mình gặp nhau không, ngày hôm đó em đã cảm nhận được anh rất đặc biệt.
7. Suốt mười mấy ngày làm phiền quấy nhiễu anh, trừ những lúc anh rảnh dẫn em đi chơi, còn lại những lúc đi một mình anhh đều chuẩn bị cho em rất kĩ hành trình, giá vé tàu xe, giờ đi giờ về và yêu cầu em thực hiện nghiêm túc. Anh thỉnh thoảng lại gọi điện cho em trong giờ làm, để chắc rằng em không lạc (tiếc là em không bao giờ bắt máy cả, em chỉ mở máy ra khi đã trở về đến nhà an toàn và nhìn ánh mắt anh đang giận em: "Cả ngày gọi điện sao không nghe?"). Huhuhuh, đi phượt mà, ai cầm máy đâu, quăng trong túi rồi quên mà.
---> Lần đầu có thằng con trai sợ em đi lạc đấy, còn lại bọn con trai nó nhìn em thì luôn nghĩ: "Ôi, con gái nhà phượt mà, không lạc đâu". Em cảm động vì biết anh lo lắng cho em (dù rằng thực tế cũng khó làm em lạc được lắm, hihihih), nhưng được lo lắng quan tâm thì thấy hạnh phúc vô cùng :)
8. Anh à, em có một câu hỏi: "Anh có muốn trở thành người yêu của em không?"
---> Em biết anh sẽ không đọc được những dòng này, nhưng anh có thể dùng linh cảm để đoán ra. Anh còn nhớ mình có thần giao cách cảm không, khi 2 đứa rủ nhau bệnh chung 1 ngày rồi khỏi cùng ngày sau đó, dù 2 người không biết gì về người kia bệnh. Anh muốn em dạy anh tiếng Việt để cho giống ...người Việt, ban đầu là dạy anh danh xưng, em chỉ như sau: Nếu em gọi "anh ơi" thì anh phải trả lời là "ơi". Tương tự nếu gọi "anh à" thì phải trả lời là à. Sau một hồi anh đã quen, em nghịch dại: "Anh yêu", anh trả lời là "yêu". Em không nói gì cho đến ngày anh về, anh hỏi em những lời em dạy có thể áp dụng cho các bạn người Việt khác của em không, em bảo được, trừ câu cuối. Anh hỏi em, thì em chỉ trả lời là câu cuối là câu nói đùa. Anh im lặng một lúc, nhẹ nhàng: "anh hiểu câu đùa đó". Hoá ra là anh hiểu à (em quên rằng anh có nhiều bạn người Việt) trời ơi, anh làm em muốn độn thổ hay dùng khinh công bay lên trời rồi đó. Sao không nói sớm hả cái tên giả ngốc kia??????????????????????????????????????????
Kết luận: Em sẽ cố gắng để có được anh, dù cơ hội cho em là không nhiều, và còn phải cạnh tranh với hàng đống fan hâm mộ anh nữa. Anh đi thăm em có mấy ngày thôi mà facebook các cô ấy kêu gào là nhớ anh, những điều đó em biết hết, nhưng em không giận vì anh chưa có thái độ nào sai lầm cả. May mà các cô ấy chưa gào ra tên đầy đủ của anh thôi đấy. Người yêu tương lai của em sao đào hoa quá vậy nè?
Phan Thiết 2014 |
Đúng là con người ta chết vì những vọng tưởng. 30 tuổi rồi mà còn mơ mộng thấy ghê luôn! Càng hy vọng trông chờ thì càng đau khổ về sau. Tốt hơn hết là xem mọi chuyện là bình thường; cái gì cần đến thì sẽ đến. Quy luật là" cái gì mà ta càng muốn thì càng dễ mất.
Trả lờiXóaChị nghĩ tốt là hơn là em và anh trao đổi những bài viết về cảm tưởng lẫn nhau sau mỗi lần ở bên nhau. Em cứ khéo nói thì anh ta sẽ đồng ý. Bảo anh ta viết và em cũng viết rồi trao đổi cho nhau đọc để xác định tình hình thực tế, chứ sống mà cứ mơ mộng suốt thế này thì chả ổn tí nào!
Mà khi anh ta biết em hâm mộ anh ta đến thế; có khi sự hâm mộ của anh ta đối với em lại không bằng được; thì cũng không có gì phải buồn, bởi vì khi mình làm cho một người khác vui lòng thì mình cũng hưởng được nhiều phúc đức lắm rồi.
Cho nên nếu đã thích thì nói là thích, mắc gì phải dấu diếm; thực tế tí đi cô nương, 30 tuổi rồi mà như gái 16 vậy hà hehehehehehehe.
Hahahahahaha, ở Ấn độ, nhiều trai trẻ đẹp quan tâm chăm sóc chị như thế, đặc biệt là mấy anh cảnh sát trưởng đồn đẹp trai hào hoa phong nhã, nhưng chị bỏ chạy mất dép bởi không muốn vướng sâu vào mấy chuyện tình cảm. Khi hai người gặp nhau thì ít nhiều đã gieo duyên với nhau từ nhiều kiếp trước rồi, cho nên nếu ra công chăm sóc, tưới tẩm vun trồng thì chắc chắn sẽ có quả, dù quả đắng hay quả ngọt thì quả trước sau cũng trổ; còn nếu mình không chăm sóc, vun trồng thì hạt đã gieo cứ mãi nằm đó mà chờ; cho nên chị toàn là để cho các hạt giống nằm chờ mãi trong lòng đất chứ không tạo điều kiện cho nó nẩy mầm.
XóaLại vọng tưởng rồi hả chị????? Sao em toàn bị vong tưởng vậy không nè. Tu không được chị ơi, chết em rồi, mỗi lần vừa muốn ngồi thiền thì ánh mắt trai đẹp lại hiện lên. Thôi chết em rồi....
XóaMột vài đồng nghiệp nói quan niệm tình yêu của em như như ở trên mây, giờ thêm chị nói vậy nữa thì em đúng là trên mây thật rồi, hì hì. Giờ em biết sao những người có tâm hồn nhạy cảm (thi sĩ, họ sĩ, nhạc sĩ, ca sĩ....) lại khổ tâm rồi.
XóaSống theo lối của Phật là lối sống thật tế nhất nhưng thường cái gì thực tế thì người ta lại không thích, cứ cái gì mơ mơ mộng mộng ảo ảo thì người ta lại chạy theo. Mỗi khi ngồi thiền mà thấy ánh mắt của anh ta thì không việc gì phải bỏ chạy hay đè nén, cứ nhìn thẳng vào ánh mắt đó xem nó là cái gì, nhìn thẳng chứ không phải ngồi mơ mộng tưởng tượng; chỉ một ánh mắt mà tưởng ra hằng chục câu chuyện luôn thì là vọng tưởng rồi. Cứ thấy cái gì thì nhìn thẳng vào cái đó, nhìn thấy cái chân thật đằng sau cái đó. Nhưng thường người ta ít chịu nhìn thẳng bởi vì sự thật chả hấp dẫn bằng mơ mộng.
Xóahì hì sự thật phũ phàng quá mà chị :)
XóaVề điểm này mình cũng giống bạn Vân. Giờ này vẫn tin vào những điều lãng mạn sến sịt :) Nhưng nếu nhìn theo một cách khác, nó cũng làm cho cuộc sống lung linh hơn :)
Trả lờiXóaBởi vì còn mơ mộng nên tụi mình mới thấy tình yêu đẹp. Nếu ngày nào đó tỉnh mơ rồi, có lẽ sẽ không còn những bài viết như thế này xuất hiện nữa :)
Xóa