Yun tính phổi bò, chuyện tình cảm riêng tư cứ thích mang ra mạng tám chơi, không thích để trong lòng (dù muốn giấu cũng được) nhưng nghĩ lại cũng không việc gì phải giấu nên ...lúc nào cũng bà tám kể lể linh tinh, tính này là tính xấu, bỏ ngay bỏ ngay :)
Chính vì cái tính bà tám này mà hại Yun sống dở chết dở nhiều lần, đặc biệt là mấy ngày gần đây một số người bắt đầu hỏi Yun: "Khi nào cưới???". Ôi, cầm cưa đi cưa còn chưa xong đây mà cưới nỗi gì? Đúng là chuyện nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã thông, chết không kia chứ. Nếu không từ bỏ cái tính phổi bò bà tám thì thể nào có ngày Yun cũng mang hoạ đầy người thôi, hức hức....
Một vài người thân "sốt ruột" dùm Yun, chỉ dẫn bày vẽ Yun cách đi hỏi thẳng CG xem ý anh ta thế nào, có ý đồ tính chuyện xa gần gì với Yun không, nếu không còn biết đường kiếm người khác (vụ này có rất nhiều quân sư lên tiếng à nha). Nói thật, may mà Yun không nghe theo, đừng nói CG, gặp Yun Yun cũng chạy mất dép nếu ai hỏi Yun câu đó. Yun và anh ấy vẫn chưa chính thức yêu nhau mà, chỉ là thích nhau thôi, mới thích thôi nhé!!!!! hihihihihi
Yun không có nhiều điều kiện yêu đương như mọi người, nên Yun rất muốn có nhiều nhiều thời gian để trải qua các trạng thái tâm lí của tình yêu mà không bỏ sót, đốt cháy bất cứ một giai đoạn nào. Sở dĩ thần tượng bảo Yun như gái 16 là vậy, vì tuổi tác và tuổi yêu của Yun không đồng đều mà. Nếu ai đó đã có vài mối tình, yêu đương chán chê thì có thể đốt cháy giai đoạn, bay vào hỏi thẳng người kia xem có muốn cưới hay không, không cưới thì biến. Còn Yun, thực lòng Yun không muốn hỏi, bởi vì nếu hỏi mà anh ấy có đồng ý đi nữa Yun cũng không vui, vì điều đó có nghĩa là Yun sẽ bỏ lỡ một vài cảm xúc trong thời gian yêu đương do bị đốt cháy giai đoạn.
Sẽ có người thắc mắc là CG có quan trọng với Yun không? Câu trả lời là có, rất quan trọng. Trong số những người Yun từng yêu thầm, anh ấy là người quan tâm lại Yun nhiều nhất và là người làm cho Yun tin tưởng (dĩ nhiên trong giới hạn nhất định). Nếu anh ấy nói có, có nghĩa là có, và nếu nói không có nghĩa là không. Anh ấy chưa nói dối Yun lần nào tính đến thời điểm này (có những câu hỏi Yun chỉ hỏi cho biết, chứ luôn tìm câu trả lời từ nguồn khác chứ không phải chính miệng anh ấy nói ra). Về điểm này, CG hoàn toàn ăn đứt XN về vấn đề trung thực, mà một người như Yun lại vô cùng quan trọng chuyện đó. Đối với Yun, Yun không muốn có sự tranh giành và biến mình trở thành người đến sau, cho nên khi thích ai đó, điều đầu tiên Yun vẫn phải hỏi là: "Anh có bạn gái chưa?" bằng cách này hay cách khác. Từ câu trả lời của người ấy và câu trả lời Yun tìm được ở nơi khác mà trùng khớp nhau, chúc mừng anh qua vòng loại :) Còn nếu phát hiện ra anh có người khác rồi mà muốn làm ăn thêm, ghét tập 1 :) hohohooho
Thần tượng là người mà Yun biết ơn nhiều nhất trong số bạn bè ngoài xã hội, vì nhờ có chị ấy, trái tim mảnh yếu của Yun mới tìm được nơi trú ngụ yên bình cho mình. Yun hay bị chứng căng thẳng thần kinh, gặp chuyện gì mà không giải quyết được là bất an ghê lắm. Đặc biệt, Yun khổ toàn tập về tình yêu, không có một chút may mắn nào về chuyện này. Gì thì gì, vướng đến tình cảm không khổ mới lạ, nhưng gần đây tâm lí của Yun có rất nhiều khởi sắc khi Yun dành tình yêu cho CG nhiều hơn, và tâm lí muốn giữ anh ấy dần ít hơn. Có nghĩa là Yun vẫn biết ghen, nhưng Yun luôn chuẩn bị tâm lí sẵn sàng cho việc anh ấy sẽ xa Yun một ngày nào đó, và Yun tin chắc nếu điều đó xảy ra, sẽ là lần mà Yun cảm thấy ít đau khổ nhất so với những lần trước đây. Đây là lần đầu yêu xa, khi khoảng các địa lí của 2 người là một vấn đề lớn để đi thăm được nhau. Mỗi lần nhớ anh, Yun lại phải ngồi thiền tĩnh tâm để tránh suy nghĩ lung tung và tránh việc bốc đồng nửa đêm gọi điện thoại lôi anh dậy nói chuyện với mình. Dần dần, Yun cũng bỏ luôn thói quen gọi điện thoại cho anh luôn, trừ khi anh gọi Yun mới nghe. Còn anh hình như hiểu tâm lí của Yun nên cũng thường online vào facebook hơn trước đây để tránh cho Yun cảm thấy nhớ anh nhiều.
Sẽ không có gì là ghê gớm nếu Yun không có được anh trong cuộc đời mình, dù anh rất quan trọng đối với Yun. Cũng không có gì là ghê gớm nếu sống độc thân suốt cuộc đời này. Vậy thì cớ gì phải vội vàng hỏi anh ấy xem có yêu mình không, có muốn cưới mình không để đánh mất những cảm xúc lãng mạn hiện nay nhỉ????? Đối với Yun, đợi chờ là hạnh phúc :)
Hôm nay, Yun và anh phải ngồi lại xếp lịch trình xem thằng nào sẽ đi thăm thằng nào vào những thời điểm nào để phù hợp với lịch làm việc và sinh hoạt của 2 người. Về chuyến đi sắp tới, Yun hỏi Yun có thể làm phiền anh bao lâu, anh bảo là 2 tuần. Yun hỏi anh không sợ bị làm phiền nhiều quá à? Anh ngẫm nghĩ rất lâu, rồi trả lời: "Sợ chứ, nhưng mà thích". Đối với người khác là vọng tưởng, mơ mộng nhưng đối với Yun là được rồi. Cho nên đừng hỏi Yun khi nào cưới nhé! Yun chưa được yêu mà, cũng đừng quân sư cho Yun đi hỏi thẳng anh ấy nhé. Con đường Yun đi còn dài lắm, và không mong chờ kết quả tốt đẹp đâu hen, vì yêu nên cứ đi vậy thôi.
Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ :)
Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!
This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!
Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014
Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014
Gửi anh - người yêu tương lai
1. Có lần em hỏi: "Nếu xảy ra ẩu đả trong khu biểu tình, anh có nhảy vào cứu em không?". Anh thản nhiên trả lời: "Không, mặc em tự lo lấy". Em đã giận anh (dù lúc đó mình cũng chưa thân đến mức làm cho em giận nhiều đâu, người mà quan trọng đối với em em mới giận nhiều kìa)
---> Ngày em đi thăm anh, hôm đó anh đi làm, em một mình lang thang Bangkok và lọt vô khu biểu tình thật. Các tuyến xe bình thường vẫn chạy ngang khu biểu tình đều chuyển sang đường khác đi, khiến mọi thông tin em có được đảo lộn hết, ngày hôm đó không bắt được chiếc xe nào, tới 4h chiều vẫn lòng vòng Bangkok không sao kiếm được xe về trường của anh. Điện thoại em vẫn đề trong túi và không hề cầm lên cả ngày hôm đó. Đến lúc trời tối em sắp phát khóc vì sợ thì mới nhớ tới chiếc điện thoại, vật duy nhất giúp em liên lạc với anh. Mở ra thì cả chục cuộc gọi nhỡ anh gọi lắt nhắt mỗi lần cách nhau khoảng 1h đồng hồ. Biết lo cho em rồi sao? Tối hôm đó khi mò về được trường anh, em quyết định giận anh. Thấy phòng anh còn sáng đèn, nhưng em không thèm qua gõ cửa trò chuyện như mọi khi, về phòng mình đóng cửa lại đi ngủ. Lát sau thấy anh gõ cửa với tô mì thơm phức: "Em ngủ sớm thế, ăn mì đi, rồi qua phòng anh anh quýt, anh mua quá trời quýt ngon em thích để trong tủ lạnh cho em kìa". Anh cũng biết giả đò nhỉ? Nếu hôm đó anh không làm hoà trước sáng hôm sau đừng hòng tìm thấy em nữa, em không đùa đâu!!!!!
2. Chú nhân viên nhà ga Chiang- rak không thích em, em biết điều đó vì hôm đầu tiên chú ấy gặp em hỏi em câu gì đấy và em đã không trả lời, định nhờ anh phiên dịch anh lại chạy đi đâu mất tiêu. Từ hôm đó cứ mỗi lần mình tới nhà ga mua vé là chú ấy lại lườm em. Rồi tai hoạ cũng đến khi ngày khác, anh phải đi làm sau khi hướng dẫn em đi chơi một mình. Trên đường đi đến nhà ga, em nghĩ đến ánh mắt chú ấy và....sợ. Em học thuộc các câu nói tiếng Thái mà anh chuẩn bị trước để đảm bảo rằng chú ấy hiểu em nói gì. Tuy nhiên, lúc bán vé cho em, chú đã cố gắng trả lời em bằng tiếng Anh, em biết chú ấy cũng "nặn" hết sức vốn liếng ngôn ngữ của mình để nói với em rồi. Em chỉ biết gật đầu biết ơn.
---> Bất ngờ là khi xe lửa đến, chú đã dắt em lên tận cửa xe. Ngập ngừng, chú hỏi em: "Today, go alone?". Em ngạc nhiên lẫn xúc động, trả lời chú ấy rằng hôm nay anh phải đi làm rồi. Hoá ra là ngày đầu khi chú hỏi em, em không trả lời nên chú có vẻ ghét em thôi, chứ sau mấy ngày quan sát thấy anh luôn kè kè bên em chú ấy đã phát hiện ra bí mật của 2 đứa mình, em là người nước ngoài chứ không phải người Thái như chú ấy lầm tưởng. Công nhận chú giỏi thật.
3. Nói đến giả làm người Thái thì phải nói đến lúc giả làm người Việt. Lúc đi Phan Thiết với anh, ngoài những lúc chỉ có 2 đứa, những lúc có người lạ, em luôn hỏi thăm giá cả trước khi ăn, vì em sợ thấy anh người nước ngoài họ sẽ chém đẹp. Bực mình cái là khi em hỏi họ, họ cứ quay mặt sang anh trả lời và nói chuyện với anh, không chỉ một người mà rất nhiều người như thế. Em phân bì thì anh lại bảo là do anh đẹp trai nên được chú ý, cũng chảnh nhỉ?????
---> Kì lạ là lúc anh giả làm người Việt không ai phát hiện ra cho đến khi thấy 2 đứa nói tiếng Anh với nhau, còn em giả làm người Thái thì bị chú nhân viên nhà ga Chiang-rak lật tẩy rồi. Em đóng kịch dở hơn anh hả????
4. Từ đó giờ chả có ai quan tâm em. Nếu có thì cũng chỉ là những lời chỉ trích về phong cách ăn mặc, thái độ của em, chứ em không nhận được lời khen từ mấy thằng con trai. Anh thì khác, anh không bao giờ nói em xấu, dù ngày đầu gặp anh, em nguỵ trang thành giang hồ không thể xấu hơn được nữa. Những lúc em mặc đẹp thì anh luôn khen như: "Oh, áo này đẹp quá, anh chưa bao giờ thấy em mặc", lúc mặc xấu không bao giờ chê bai hay nói gì đó để em cảm thấy tổn thương, thấy nhục, anh cũng không bắt em ăn mặc tươm tất hơn. Đối với anh, lúc đó em vẫn ổn vì dù sao nó cũng chỉ là hình thức.
---> Em rất cảm ơn anh vì điều đó, thực lòng có những ngày em không thích mặc đẹp mà chỉ muốn đầu bù tóc rối áo nhăn không ủi dép lào cáu bẩn như một bà thím nào đó để thay đổi môi trường, đối với em ngày nào cũng mặc đẹp tươm tất chưa chắc đã hạnh phúc bằng có ngày này ngày kia, ngày lọ lem, ngày công chúa...
5. Em đi chơi chả bao giờ chụp hình cho bản thân mình. Một ngày nọ, khi em đi chơi một mình trở về, anh cầm máy ảnh của em lên và check hết tất cả những tấm hình em chụp hôm đó, hỏi: "Hình em đâu?". Em thản nhiên trả lời: "Không có, đi một mình không ai chụp cho". Anh đã mắng em: "Xem ra em không ngốc một chút như em thừa nhận đâu, mà ngốc toàn phần ấy chứ, sau này mỗi khi đi một mình không có anh thì phải làm sao hả cô bé ngốc kia? À, hiểu rồi, do ngốc nên không biết cách chỉnh chế độ tự động đây mà, đưa máy cho anh".
---> Anh đã dành thời gian mò ra chế độ tự động và chỉ em cách chụp, và mỗi khi anh bận việc không đi cùng em được thì chiều về sau giờ cơm anh luôn dành thời gian để cùng em xem lại ảnh của ngày hôm đó. Anh à, cách quan tâm của anh rất lạ, không giống cách những thằng bạn thân của em, cũng không lơ là như những người em từng thích một chiều. Em rất thích cách quan tâm của anh, và tự hỏi em có phải là người duy nhất được quan tâm như thế không? hay đối với ai anh cũng thế?
6. Em đi giang hồ từ trước đến nay chỉ toàn đi một mình. Lần đầu có người làm tài xế chở em đi giang hồ đó. Cảm giác rất hạnh phúc.
---> Anh còn nhớ lần thứ 2 mình gặp nhau không, ngày hôm đó em đã cảm nhận được anh rất đặc biệt.
7. Suốt mười mấy ngày làm phiền quấy nhiễu anh, trừ những lúc anh rảnh dẫn em đi chơi, còn lại những lúc đi một mình anhh đều chuẩn bị cho em rất kĩ hành trình, giá vé tàu xe, giờ đi giờ về và yêu cầu em thực hiện nghiêm túc. Anh thỉnh thoảng lại gọi điện cho em trong giờ làm, để chắc rằng em không lạc (tiếc là em không bao giờ bắt máy cả, em chỉ mở máy ra khi đã trở về đến nhà an toàn và nhìn ánh mắt anh đang giận em: "Cả ngày gọi điện sao không nghe?"). Huhuhuh, đi phượt mà, ai cầm máy đâu, quăng trong túi rồi quên mà.
---> Lần đầu có thằng con trai sợ em đi lạc đấy, còn lại bọn con trai nó nhìn em thì luôn nghĩ: "Ôi, con gái nhà phượt mà, không lạc đâu". Em cảm động vì biết anh lo lắng cho em (dù rằng thực tế cũng khó làm em lạc được lắm, hihihih), nhưng được lo lắng quan tâm thì thấy hạnh phúc vô cùng :)
8. Anh à, em có một câu hỏi: "Anh có muốn trở thành người yêu của em không?"
---> Em biết anh sẽ không đọc được những dòng này, nhưng anh có thể dùng linh cảm để đoán ra. Anh còn nhớ mình có thần giao cách cảm không, khi 2 đứa rủ nhau bệnh chung 1 ngày rồi khỏi cùng ngày sau đó, dù 2 người không biết gì về người kia bệnh. Anh muốn em dạy anh tiếng Việt để cho giống ...người Việt, ban đầu là dạy anh danh xưng, em chỉ như sau: Nếu em gọi "anh ơi" thì anh phải trả lời là "ơi". Tương tự nếu gọi "anh à" thì phải trả lời là à. Sau một hồi anh đã quen, em nghịch dại: "Anh yêu", anh trả lời là "yêu". Em không nói gì cho đến ngày anh về, anh hỏi em những lời em dạy có thể áp dụng cho các bạn người Việt khác của em không, em bảo được, trừ câu cuối. Anh hỏi em, thì em chỉ trả lời là câu cuối là câu nói đùa. Anh im lặng một lúc, nhẹ nhàng: "anh hiểu câu đùa đó". Hoá ra là anh hiểu à (em quên rằng anh có nhiều bạn người Việt) trời ơi, anh làm em muốn độn thổ hay dùng khinh công bay lên trời rồi đó. Sao không nói sớm hả cái tên giả ngốc kia??????????????????????????????????????????
Kết luận: Em sẽ cố gắng để có được anh, dù cơ hội cho em là không nhiều, và còn phải cạnh tranh với hàng đống fan hâm mộ anh nữa. Anh đi thăm em có mấy ngày thôi mà facebook các cô ấy kêu gào là nhớ anh, những điều đó em biết hết, nhưng em không giận vì anh chưa có thái độ nào sai lầm cả. May mà các cô ấy chưa gào ra tên đầy đủ của anh thôi đấy. Người yêu tương lai của em sao đào hoa quá vậy nè?
---> Ngày em đi thăm anh, hôm đó anh đi làm, em một mình lang thang Bangkok và lọt vô khu biểu tình thật. Các tuyến xe bình thường vẫn chạy ngang khu biểu tình đều chuyển sang đường khác đi, khiến mọi thông tin em có được đảo lộn hết, ngày hôm đó không bắt được chiếc xe nào, tới 4h chiều vẫn lòng vòng Bangkok không sao kiếm được xe về trường của anh. Điện thoại em vẫn đề trong túi và không hề cầm lên cả ngày hôm đó. Đến lúc trời tối em sắp phát khóc vì sợ thì mới nhớ tới chiếc điện thoại, vật duy nhất giúp em liên lạc với anh. Mở ra thì cả chục cuộc gọi nhỡ anh gọi lắt nhắt mỗi lần cách nhau khoảng 1h đồng hồ. Biết lo cho em rồi sao? Tối hôm đó khi mò về được trường anh, em quyết định giận anh. Thấy phòng anh còn sáng đèn, nhưng em không thèm qua gõ cửa trò chuyện như mọi khi, về phòng mình đóng cửa lại đi ngủ. Lát sau thấy anh gõ cửa với tô mì thơm phức: "Em ngủ sớm thế, ăn mì đi, rồi qua phòng anh anh quýt, anh mua quá trời quýt ngon em thích để trong tủ lạnh cho em kìa". Anh cũng biết giả đò nhỉ? Nếu hôm đó anh không làm hoà trước sáng hôm sau đừng hòng tìm thấy em nữa, em không đùa đâu!!!!!
2. Chú nhân viên nhà ga Chiang- rak không thích em, em biết điều đó vì hôm đầu tiên chú ấy gặp em hỏi em câu gì đấy và em đã không trả lời, định nhờ anh phiên dịch anh lại chạy đi đâu mất tiêu. Từ hôm đó cứ mỗi lần mình tới nhà ga mua vé là chú ấy lại lườm em. Rồi tai hoạ cũng đến khi ngày khác, anh phải đi làm sau khi hướng dẫn em đi chơi một mình. Trên đường đi đến nhà ga, em nghĩ đến ánh mắt chú ấy và....sợ. Em học thuộc các câu nói tiếng Thái mà anh chuẩn bị trước để đảm bảo rằng chú ấy hiểu em nói gì. Tuy nhiên, lúc bán vé cho em, chú đã cố gắng trả lời em bằng tiếng Anh, em biết chú ấy cũng "nặn" hết sức vốn liếng ngôn ngữ của mình để nói với em rồi. Em chỉ biết gật đầu biết ơn.
---> Bất ngờ là khi xe lửa đến, chú đã dắt em lên tận cửa xe. Ngập ngừng, chú hỏi em: "Today, go alone?". Em ngạc nhiên lẫn xúc động, trả lời chú ấy rằng hôm nay anh phải đi làm rồi. Hoá ra là ngày đầu khi chú hỏi em, em không trả lời nên chú có vẻ ghét em thôi, chứ sau mấy ngày quan sát thấy anh luôn kè kè bên em chú ấy đã phát hiện ra bí mật của 2 đứa mình, em là người nước ngoài chứ không phải người Thái như chú ấy lầm tưởng. Công nhận chú giỏi thật.
3. Nói đến giả làm người Thái thì phải nói đến lúc giả làm người Việt. Lúc đi Phan Thiết với anh, ngoài những lúc chỉ có 2 đứa, những lúc có người lạ, em luôn hỏi thăm giá cả trước khi ăn, vì em sợ thấy anh người nước ngoài họ sẽ chém đẹp. Bực mình cái là khi em hỏi họ, họ cứ quay mặt sang anh trả lời và nói chuyện với anh, không chỉ một người mà rất nhiều người như thế. Em phân bì thì anh lại bảo là do anh đẹp trai nên được chú ý, cũng chảnh nhỉ?????
---> Kì lạ là lúc anh giả làm người Việt không ai phát hiện ra cho đến khi thấy 2 đứa nói tiếng Anh với nhau, còn em giả làm người Thái thì bị chú nhân viên nhà ga Chiang-rak lật tẩy rồi. Em đóng kịch dở hơn anh hả????
4. Từ đó giờ chả có ai quan tâm em. Nếu có thì cũng chỉ là những lời chỉ trích về phong cách ăn mặc, thái độ của em, chứ em không nhận được lời khen từ mấy thằng con trai. Anh thì khác, anh không bao giờ nói em xấu, dù ngày đầu gặp anh, em nguỵ trang thành giang hồ không thể xấu hơn được nữa. Những lúc em mặc đẹp thì anh luôn khen như: "Oh, áo này đẹp quá, anh chưa bao giờ thấy em mặc", lúc mặc xấu không bao giờ chê bai hay nói gì đó để em cảm thấy tổn thương, thấy nhục, anh cũng không bắt em ăn mặc tươm tất hơn. Đối với anh, lúc đó em vẫn ổn vì dù sao nó cũng chỉ là hình thức.
---> Em rất cảm ơn anh vì điều đó, thực lòng có những ngày em không thích mặc đẹp mà chỉ muốn đầu bù tóc rối áo nhăn không ủi dép lào cáu bẩn như một bà thím nào đó để thay đổi môi trường, đối với em ngày nào cũng mặc đẹp tươm tất chưa chắc đã hạnh phúc bằng có ngày này ngày kia, ngày lọ lem, ngày công chúa...
5. Em đi chơi chả bao giờ chụp hình cho bản thân mình. Một ngày nọ, khi em đi chơi một mình trở về, anh cầm máy ảnh của em lên và check hết tất cả những tấm hình em chụp hôm đó, hỏi: "Hình em đâu?". Em thản nhiên trả lời: "Không có, đi một mình không ai chụp cho". Anh đã mắng em: "Xem ra em không ngốc một chút như em thừa nhận đâu, mà ngốc toàn phần ấy chứ, sau này mỗi khi đi một mình không có anh thì phải làm sao hả cô bé ngốc kia? À, hiểu rồi, do ngốc nên không biết cách chỉnh chế độ tự động đây mà, đưa máy cho anh".
---> Anh đã dành thời gian mò ra chế độ tự động và chỉ em cách chụp, và mỗi khi anh bận việc không đi cùng em được thì chiều về sau giờ cơm anh luôn dành thời gian để cùng em xem lại ảnh của ngày hôm đó. Anh à, cách quan tâm của anh rất lạ, không giống cách những thằng bạn thân của em, cũng không lơ là như những người em từng thích một chiều. Em rất thích cách quan tâm của anh, và tự hỏi em có phải là người duy nhất được quan tâm như thế không? hay đối với ai anh cũng thế?
6. Em đi giang hồ từ trước đến nay chỉ toàn đi một mình. Lần đầu có người làm tài xế chở em đi giang hồ đó. Cảm giác rất hạnh phúc.
---> Anh còn nhớ lần thứ 2 mình gặp nhau không, ngày hôm đó em đã cảm nhận được anh rất đặc biệt.
7. Suốt mười mấy ngày làm phiền quấy nhiễu anh, trừ những lúc anh rảnh dẫn em đi chơi, còn lại những lúc đi một mình anhh đều chuẩn bị cho em rất kĩ hành trình, giá vé tàu xe, giờ đi giờ về và yêu cầu em thực hiện nghiêm túc. Anh thỉnh thoảng lại gọi điện cho em trong giờ làm, để chắc rằng em không lạc (tiếc là em không bao giờ bắt máy cả, em chỉ mở máy ra khi đã trở về đến nhà an toàn và nhìn ánh mắt anh đang giận em: "Cả ngày gọi điện sao không nghe?"). Huhuhuh, đi phượt mà, ai cầm máy đâu, quăng trong túi rồi quên mà.
---> Lần đầu có thằng con trai sợ em đi lạc đấy, còn lại bọn con trai nó nhìn em thì luôn nghĩ: "Ôi, con gái nhà phượt mà, không lạc đâu". Em cảm động vì biết anh lo lắng cho em (dù rằng thực tế cũng khó làm em lạc được lắm, hihihih), nhưng được lo lắng quan tâm thì thấy hạnh phúc vô cùng :)
8. Anh à, em có một câu hỏi: "Anh có muốn trở thành người yêu của em không?"
---> Em biết anh sẽ không đọc được những dòng này, nhưng anh có thể dùng linh cảm để đoán ra. Anh còn nhớ mình có thần giao cách cảm không, khi 2 đứa rủ nhau bệnh chung 1 ngày rồi khỏi cùng ngày sau đó, dù 2 người không biết gì về người kia bệnh. Anh muốn em dạy anh tiếng Việt để cho giống ...người Việt, ban đầu là dạy anh danh xưng, em chỉ như sau: Nếu em gọi "anh ơi" thì anh phải trả lời là "ơi". Tương tự nếu gọi "anh à" thì phải trả lời là à. Sau một hồi anh đã quen, em nghịch dại: "Anh yêu", anh trả lời là "yêu". Em không nói gì cho đến ngày anh về, anh hỏi em những lời em dạy có thể áp dụng cho các bạn người Việt khác của em không, em bảo được, trừ câu cuối. Anh hỏi em, thì em chỉ trả lời là câu cuối là câu nói đùa. Anh im lặng một lúc, nhẹ nhàng: "anh hiểu câu đùa đó". Hoá ra là anh hiểu à (em quên rằng anh có nhiều bạn người Việt) trời ơi, anh làm em muốn độn thổ hay dùng khinh công bay lên trời rồi đó. Sao không nói sớm hả cái tên giả ngốc kia??????????????????????????????????????????
Kết luận: Em sẽ cố gắng để có được anh, dù cơ hội cho em là không nhiều, và còn phải cạnh tranh với hàng đống fan hâm mộ anh nữa. Anh đi thăm em có mấy ngày thôi mà facebook các cô ấy kêu gào là nhớ anh, những điều đó em biết hết, nhưng em không giận vì anh chưa có thái độ nào sai lầm cả. May mà các cô ấy chưa gào ra tên đầy đủ của anh thôi đấy. Người yêu tương lai của em sao đào hoa quá vậy nè?
Phan Thiết 2014 |
Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014
Tâm sự của F. A lâu năm
(Đã đăng trên facebook cá nhân của Yun tuần rồi, nay chép sang blog, hihihih)
Tiếp tục tập thứ ...n trong series bài viết : Tâm sự của F. A (forever alone) như sau:
- F. A là xu thế hót hiện nay, vì vậy chả tội vạ gì mà không làm F. A cho biết. Đường rộng không đi, đâm đầu vào cặp kè với tên nào đó bằng bản hợp đồng hôn nhân thì lợi bất cập hại. Vì sao? Lấy nhau rồi mọi thứ đều phải thoả thuận (giống buôn bán quá) hoặc là chồng thắng, hoặc vợ thắng, không có sự lựa chọn thứ 3. F. A à? ta tự quyết tất từ việc ăn gì, đi đâu, ngủ lúc mấy giờ,... không ai dám bén mảng làm phiền ta.
- F. A không phải là ế, cũng không phải chờ ng tử tế để yêu, F. A là để đảm bảo cuộc sống của ta vẫn thế (không xáo trộn gì nhiều).
- F. A đẹp gái sống lâu, vì sao? Hì hì, lấy chồng tề gia nội trợ làm đủ việc, còn đâu thời gian chăm sóc cho mình???? Con khóc con la, trừ khi nhà tỷ phú không cần đi làm chỉ ở nhà lo cho con và chăm sóc sắc đẹp thì còn may ra, chứ bình dân như mình thì sau một năm lấy chồng biến thành bà lão 60 là chắc luôn, chí ít cũng là bà thím 40. Kinh!!!!
- F. A thì tha hồ thoải mái để trai đẹp theo mà không sợ dị nghị. F. A mà, không cho trai đẹp đi bên cạnh lấy đâu cơ họi tìm hiểu??? Còn có người yêu có gia đình chỉ cần liếc mắt một cái là thiên hạ ném đá chụp cho cái tội "lẳng lơ" ngay. Hohohooh...
- F. A không có nỗi phiền não lo giữ chồng/ vợ, lo người kia đi ngoại tình (có ai đâu mà giữ) đó là một lợi thế cho việc tu thân tích đức. Cái gì có thì mới lo mất, không có chẳng phải lo. Tứ đại giai không mà!!!!!
- F. A tránh được việc phải xin nghỉ làm mấy ngày nếu hôn nhân có vấn đề thay đổi đột biến (xin nghỉ đi đăng kí kết hôn, xin nghỉ để hầu toà chờ giảng hoà, li dị...) mà cứ dành ngày nghỉ tha hồ ngủ nướng...
Tiếp tục tập thứ ...n trong series bài viết : Tâm sự của F. A (forever alone) như sau:
- F. A là xu thế hót hiện nay, vì vậy chả tội vạ gì mà không làm F. A cho biết. Đường rộng không đi, đâm đầu vào cặp kè với tên nào đó bằng bản hợp đồng hôn nhân thì lợi bất cập hại. Vì sao? Lấy nhau rồi mọi thứ đều phải thoả thuận (giống buôn bán quá) hoặc là chồng thắng, hoặc vợ thắng, không có sự lựa chọn thứ 3. F. A à? ta tự quyết tất từ việc ăn gì, đi đâu, ngủ lúc mấy giờ,... không ai dám bén mảng làm phiền ta.
- F. A không phải là ế, cũng không phải chờ ng tử tế để yêu, F. A là để đảm bảo cuộc sống của ta vẫn thế (không xáo trộn gì nhiều).
- F. A đẹp gái sống lâu, vì sao? Hì hì, lấy chồng tề gia nội trợ làm đủ việc, còn đâu thời gian chăm sóc cho mình???? Con khóc con la, trừ khi nhà tỷ phú không cần đi làm chỉ ở nhà lo cho con và chăm sóc sắc đẹp thì còn may ra, chứ bình dân như mình thì sau một năm lấy chồng biến thành bà lão 60 là chắc luôn, chí ít cũng là bà thím 40. Kinh!!!!
- F. A thì tha hồ thoải mái để trai đẹp theo mà không sợ dị nghị. F. A mà, không cho trai đẹp đi bên cạnh lấy đâu cơ họi tìm hiểu??? Còn có người yêu có gia đình chỉ cần liếc mắt một cái là thiên hạ ném đá chụp cho cái tội "lẳng lơ" ngay. Hohohooh...
- F. A không có nỗi phiền não lo giữ chồng/ vợ, lo người kia đi ngoại tình (có ai đâu mà giữ) đó là một lợi thế cho việc tu thân tích đức. Cái gì có thì mới lo mất, không có chẳng phải lo. Tứ đại giai không mà!!!!!
- F. A tránh được việc phải xin nghỉ làm mấy ngày nếu hôn nhân có vấn đề thay đổi đột biến (xin nghỉ đi đăng kí kết hôn, xin nghỉ để hầu toà chờ giảng hoà, li dị...) mà cứ dành ngày nghỉ tha hồ ngủ nướng...
Đồi Cát Trắng - Bình Thuận (04-2014) |
Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014
Phan Thiết tháng 4 - 2014
Lần này là lần đầu tiên trong đời đi quãng đường xa phượt bằng xe máy, và cũng lần đầu có "tài xế riêng" khi đi bôn tẩu giang hồ. Nói về cảm xúc thì những thứ lần đầu luôn luôn khó tả và xúc động. Nói về quái xế trai đẹp thì miễn bình luận, trai đẹp cho Yun ngồi phía trước xe và gục đầu lên bàn thờ tay lái ngủ ngon lành (để ngồi sau mà không chịu ôm hắn hắn sợ Yun té thì phải), đến khi trời sáng hẳn thì trai đẹp đập dậy: "Em à, mở mắt xác định dùm anh xem có phải núi Tà cú không, anh nghĩ là mình đã tới". Yun mở mắt thì thấy cái biển to đùng: Khu du lịch núi Tà Cú. Phục trai đẹp thật, chuyến đi vừa rồi Yun không hề được phát huy vai trò hướng dẫn viên đâu nhé, tự trai đẹp lên lịch trình, tự chở Yun đi, chở về như thổ địa lâu năm và không hề bị lạc đường dù đi rất nhiều nơi. Yun có chút chạnh lòng, vì cảm thấy mình giống như con gà mờ so với trai đẹp vậy. Toàn bộ chuyến đi do trai đẹp chỉ đạo và thực hiện một cách hoàn hảo, Yun há mồm kinh ngạc vì công việc duy nhất của Yun là ngồi trên xe cho trai đẹp chở và làm mẫu cho trai đẹp chụp hình thôi :)
Đi cáp treo lên núi Tà Cú |
Chùa trên núi Tà Cú |
Hải đăng Kê gà |
Đồi cát Hồng |
Đồi cát Trắng |
Suối tiên |
Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014
Quà tặng dành cho người thích làm lâm tặc
Haiz, cũng khá xấu hổ khi "vạch áo cho người xem....quà cáp", đặc biệt là những món quà do Yun tự làm để tặng cho anh ấy, thể hiện những tâm tư tình cảm dành cho anh. Bây giờ thử vén bức màn bí mật xem Yun tặng gì cho anh nhé :)
Đầu tiên, khi quyết định ra tay cưa cẩm anh ấy, Yun làm lồng đèn và mang đi, đó là bước để ướm thử xem thái độ của anh thế nào đối với món quà do Yun tự làm (nếu mà không mặn mà là bữa sau khỏi nhận được bất cứ thứ gì luôn, hihihi)
Còn anh tặng Yun món gì nhỉ????? Hihihihi, món quà đó hiện nằm trong cái hộp màu hồng phía trên, và luôn để ngay vị trí Yun dễ với tới nhất trong phòng ngủ, mỗi lần nhớ anh là mở hộp đó ra xem. Còn đó là món gì thì không nói đâu nha :)
Tiếp theo làm món gì nữa nhỉ???? Ôi, biết còn tiếp tục không mà nghĩ món quà tiếp theo??? Vạn vật vô thường mà. Anh ấy là chàng trai may mắn nhất đấy, khi được Yun bỏ rất nhiều tâm huyết làm đồ handmade tặng anh, nếu mà không biết quý trọng tình yêu đó thì Yun cũng sẽ không dành tình yêu đó cho anh nữa đâu.
Yun nghĩ cưa nhiêu đó cũng đủ rồi hén, rửa tay gác kiếm nghề lâm tặc thôi :)
Đầu tiên, khi quyết định ra tay cưa cẩm anh ấy, Yun làm lồng đèn và mang đi, đó là bước để ướm thử xem thái độ của anh thế nào đối với món quà do Yun tự làm (nếu mà không mặn mà là bữa sau khỏi nhận được bất cứ thứ gì luôn, hihihi)
Món quà đầu tiên, lồng đèn giấy |
Thiệp chúc |
Gấp sao may mắn |
Thêu tranh |
May áo |
Tiếp theo làm món gì nữa nhỉ???? Ôi, biết còn tiếp tục không mà nghĩ món quà tiếp theo??? Vạn vật vô thường mà. Anh ấy là chàng trai may mắn nhất đấy, khi được Yun bỏ rất nhiều tâm huyết làm đồ handmade tặng anh, nếu mà không biết quý trọng tình yêu đó thì Yun cũng sẽ không dành tình yêu đó cho anh nữa đâu.
Yun nghĩ cưa nhiêu đó cũng đủ rồi hén, rửa tay gác kiếm nghề lâm tặc thôi :)
Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014
Đợi
Hoa vàng rũ bên song
Mưa chiều thêm nhớ mong
Anh luôn giữ trong lòng
Biển trời quá mênh mông
Yêu người trong mơ mòng
Khiến em càng ngóng trông
Ngày sau đâu dám mong
Yêu là mớ tơ bòng!!!!!!!!!!!!!!!!
Hẹn anh chiều cuối Đông
Ta cùng bước song song
Bên anh đào soi bóng
Cầm tay lòng xao động
Làm thân gái "tam tòng"
Duyên phận kiếp long đong
Đời như cõi hư không
Em đi tu là xong!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mưa chiều thêm nhớ mong
Anh luôn giữ trong lòng
Biển trời quá mênh mông
Yêu người trong mơ mòng
Khiến em càng ngóng trông
Ngày sau đâu dám mong
Yêu là mớ tơ bòng!!!!!!!!!!!!!!!!
Hẹn anh chiều cuối Đông
Ta cùng bước song song
Bên anh đào soi bóng
Cầm tay lòng xao động
Làm thân gái "tam tòng"
Duyên phận kiếp long đong
Đời như cõi hư không
Em đi tu là xong!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014
Đàn ông ngốc hơn họ tưởng
Tôi viết cái tựa đề trên là tuyên chiến hết với nửa dân số thế giới còn lại của Trái Đất này, và chắc rằng gạch đá cũng rơi lộp độp trước cửa nhà tôi, để rồi sau đó thay vì cất công dành dụm nhiều năm mới có được một căn nhà khang trang thì tôi "tận dụng" luôn số gạch đá đó để xây một căn biệt thự, hì hì. Vì sao tôi lại nói như vậy nhỉ?
Đàn ông đa phần có tính "khôn lỏi" có nghĩa rằng họ không bao giờ chứa một phụ nữ ở trong tim. Hầu hết đều tham lam, chứa nhiều người cùng lúc, sau thời gian đem lên bàn cân đong đếm tỉ mỉ, thì cô xuất sắc nhất sẽ ở lại, đồng thời họ cũng kịp "làm ăn" chút chút với những cô họ đã có ý định loại bỏ. Chính vì thế họ nghĩ rằng họ khôn, lợi nhiều mặt... Đời không phải là một bài toán cứng nhắc, cũng như tình yêu không thể đem lên bàn cân để đo. Nghĩ rằng mình khôn chính là cái dại lớn nhất của mình.
Đàn ông thường hăm hở đắc ý vì cuối cùng mình đã chọn được người bạn gái xuất sắc hơn những cô còn lại để làm vợ. Nhưng khi đi vào hôn nhân, họ thấy sao vợ mình bỗng dưng biến thành một mụ phù thuỷ. Họ kết luận tất cả phụ nữ trên đời đều là một cái gì đó....xấu xa. Tôi nghĩ, đó chỉ là do họ có mắt không tròng. Khi yêu đương, những cô gái mà họ nghĩ xuất sắc, dịu dàng và ngoan ngoãn, là những người mà họ chọn làm vợ đa phần đều là cáo giả nai. Buồn cười thay những cô xem có vẻ hâm, dữ dằn, kiêu ngạo và hàng đống tật xấu mà họ thấy đôi khi lại là người hiểu chuyện và không biết ...giả nai. Đàn ông họ thường nghĩ họ quan sát kĩ lắm rồi. Hì hì, ông bà ta có câu: "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm". Cái họ nghĩ là đã gạn lọc rất kĩ, nhưng khi chưa sống chung nhà, họ không thể kiểm soát hết 24/24 thời gian của cô gái để mà biết họ đã nghĩ gì, làm gì.
Đàn ông bị vợ cắm sừng, li dị vợ thường nhận được ánh mắt xót thương của người khác: "Tôi nghiệp, nó hiền lắm, gặp phải con vợ chẳng ra gì....". Người đời họ không nhìn ra bản chất thực sự là những gã đàn ông như thế chẳng có gì tội nghiệp cả. Liệu có ai đó có nghĩ rằng, trong quá khứ họ đã từng từ chối tình cảm của một cô gái tốt và cuối cùng lấy một con cáo đội lốt cừu???? Nếu họ là người tốt chẳng lẽ họ đen đến mức không một cô gái tốt nào để ý???? Phụ nữ họ không lí trí như đàn ông, họ nhạy cảm lắm, chỉ cần anh là người tốt, chân thành thì không sợ thiếu gì các cô gái chết vì anh, dù anh không đẹp, không giàu đi nữa. Vậy thì, bi kịch của những cuộc đời này không đáng để thông cảm đâu. Đó là nhân quả mà thôi.
Mấy người bạn thân tôi hầu như là nam giới, và tôi cũng khá thân với một số đại ca lớn hơn tôi, tôi phát hiện ra một bí mật kinh khủng của cánh đàn ông là hầu hết ai cũng có quỹ đen quỹ đỏ từ người hiền nhất đến người lưu manh nhất. Trong khi phụ nữ thường ngu ngốc hơn rất nhiều, có bao nhiêu dành dụm tiết kiệm cho chồng cho con và ảo tưởng với câu nói: Gái có công chồng chẳng phụ. Ừ thì thời đại này sẽ không ông chồng nào phụ gái có công cả, hắn chỉ là có trái tim rộng lượng, che chở cho nhiều phụ nữ cùng lúc thôi, hihih. Đến một ngày đẹp trời, khi người đàn ông nhìn bà vợ già nua xấu xí của mình luôn mồm cằn nhắn tiền nong thóc lúa, họ sẽ có tư tưởng đem vợ ra so sánh với cô bồ nhí trẻ trung xinh đẹp luôn luôn ngoan ngoãn và nũng nịu với họ. Họ viết đơn xin li dị vợ mình, hay nhân từ hơn là li thân để...giữ thể diện cho con cái. Họ có bao giờ nghĩ rằng, thời gian không tha bất cứ một ai, ai là người đã sát cánh bên họ có được một sự nghiệp vững chắc như ngày hôm nay, vì họ mà nhan sắc cũng không màng????? Những người phụ nữ kia, nếu có lỗi, là lỗi họ yêu chồng hơn yêu bản thân mình, cho nên tình yêu họ dành cho chồng không được coi trọng, vì cái gì thừa mứa hoặc dễ dàng có được, chả ai thèm quý cả.
Những người phụ nữ biết yêu chính mình, lại thường được người đàn ông yêu nhiều, vì những người đó, họ biết cách để các đức ông chồng biết rằng, nếu anh mà "xớn xác" thì coi như đường ai nấy đi, đó cũng như là một thế võ tự vệ của họ vậy. Thực buồn cười khi đàn ông lại yêu say đắm những người phụ nữ như thế, thử hỏi đàn ông khôn hay dại? Dại quá đi chứ, vì đàn ông chỉ yêu những gì không nắm chắc thuộc về mình, yêu những người không yêu họ nhiều (hoặc không hề yêu) như chính bản thân cô ta, nên nếu một ngày nào đó anh ta bị bỏ thì cũng là lỗi anh ta mà thôi.
Những người phụ nữ yêu chân thành và ngu ngốc thường lãnh một hậu quả đau khổ khi bị người bạn đời phản bội, còn nếu là người thông minh, một ngày nào đó nếu bị chồng đặt một tờ giấy li hôn trên bàn, tôi không biết tâm trạng lúc đó thế nào: Khóc gào thảm thiết, phát điên, ném đồ đạc, văng tục hay gì gì nữa thì bạn hãy bình tĩnh kí cho anh ta. Vì ngay thời điểm bạn kí xong tờ giấy đó, địa ngục sẽ mang anh ta đi, tôi chắc đấy. Người vợ tốt họ không biết trân trọng thì người mà họ chọn hiện tại chắc sẽ không làm họ hạnh phúc dài lâu đâu, đàn ông họ hay chọn người đối lập với thứ đã có lắm.
Hôm nay có chút tâm trạng "ném đá" nam giới từ những gì Yun quan sát được trong thời gian gần đây :)
Đàn ông đa phần có tính "khôn lỏi" có nghĩa rằng họ không bao giờ chứa một phụ nữ ở trong tim. Hầu hết đều tham lam, chứa nhiều người cùng lúc, sau thời gian đem lên bàn cân đong đếm tỉ mỉ, thì cô xuất sắc nhất sẽ ở lại, đồng thời họ cũng kịp "làm ăn" chút chút với những cô họ đã có ý định loại bỏ. Chính vì thế họ nghĩ rằng họ khôn, lợi nhiều mặt... Đời không phải là một bài toán cứng nhắc, cũng như tình yêu không thể đem lên bàn cân để đo. Nghĩ rằng mình khôn chính là cái dại lớn nhất của mình.
Đàn ông thường hăm hở đắc ý vì cuối cùng mình đã chọn được người bạn gái xuất sắc hơn những cô còn lại để làm vợ. Nhưng khi đi vào hôn nhân, họ thấy sao vợ mình bỗng dưng biến thành một mụ phù thuỷ. Họ kết luận tất cả phụ nữ trên đời đều là một cái gì đó....xấu xa. Tôi nghĩ, đó chỉ là do họ có mắt không tròng. Khi yêu đương, những cô gái mà họ nghĩ xuất sắc, dịu dàng và ngoan ngoãn, là những người mà họ chọn làm vợ đa phần đều là cáo giả nai. Buồn cười thay những cô xem có vẻ hâm, dữ dằn, kiêu ngạo và hàng đống tật xấu mà họ thấy đôi khi lại là người hiểu chuyện và không biết ...giả nai. Đàn ông họ thường nghĩ họ quan sát kĩ lắm rồi. Hì hì, ông bà ta có câu: "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm". Cái họ nghĩ là đã gạn lọc rất kĩ, nhưng khi chưa sống chung nhà, họ không thể kiểm soát hết 24/24 thời gian của cô gái để mà biết họ đã nghĩ gì, làm gì.
Đàn ông bị vợ cắm sừng, li dị vợ thường nhận được ánh mắt xót thương của người khác: "Tôi nghiệp, nó hiền lắm, gặp phải con vợ chẳng ra gì....". Người đời họ không nhìn ra bản chất thực sự là những gã đàn ông như thế chẳng có gì tội nghiệp cả. Liệu có ai đó có nghĩ rằng, trong quá khứ họ đã từng từ chối tình cảm của một cô gái tốt và cuối cùng lấy một con cáo đội lốt cừu???? Nếu họ là người tốt chẳng lẽ họ đen đến mức không một cô gái tốt nào để ý???? Phụ nữ họ không lí trí như đàn ông, họ nhạy cảm lắm, chỉ cần anh là người tốt, chân thành thì không sợ thiếu gì các cô gái chết vì anh, dù anh không đẹp, không giàu đi nữa. Vậy thì, bi kịch của những cuộc đời này không đáng để thông cảm đâu. Đó là nhân quả mà thôi.
Mấy người bạn thân tôi hầu như là nam giới, và tôi cũng khá thân với một số đại ca lớn hơn tôi, tôi phát hiện ra một bí mật kinh khủng của cánh đàn ông là hầu hết ai cũng có quỹ đen quỹ đỏ từ người hiền nhất đến người lưu manh nhất. Trong khi phụ nữ thường ngu ngốc hơn rất nhiều, có bao nhiêu dành dụm tiết kiệm cho chồng cho con và ảo tưởng với câu nói: Gái có công chồng chẳng phụ. Ừ thì thời đại này sẽ không ông chồng nào phụ gái có công cả, hắn chỉ là có trái tim rộng lượng, che chở cho nhiều phụ nữ cùng lúc thôi, hihih. Đến một ngày đẹp trời, khi người đàn ông nhìn bà vợ già nua xấu xí của mình luôn mồm cằn nhắn tiền nong thóc lúa, họ sẽ có tư tưởng đem vợ ra so sánh với cô bồ nhí trẻ trung xinh đẹp luôn luôn ngoan ngoãn và nũng nịu với họ. Họ viết đơn xin li dị vợ mình, hay nhân từ hơn là li thân để...giữ thể diện cho con cái. Họ có bao giờ nghĩ rằng, thời gian không tha bất cứ một ai, ai là người đã sát cánh bên họ có được một sự nghiệp vững chắc như ngày hôm nay, vì họ mà nhan sắc cũng không màng????? Những người phụ nữ kia, nếu có lỗi, là lỗi họ yêu chồng hơn yêu bản thân mình, cho nên tình yêu họ dành cho chồng không được coi trọng, vì cái gì thừa mứa hoặc dễ dàng có được, chả ai thèm quý cả.
Những người phụ nữ biết yêu chính mình, lại thường được người đàn ông yêu nhiều, vì những người đó, họ biết cách để các đức ông chồng biết rằng, nếu anh mà "xớn xác" thì coi như đường ai nấy đi, đó cũng như là một thế võ tự vệ của họ vậy. Thực buồn cười khi đàn ông lại yêu say đắm những người phụ nữ như thế, thử hỏi đàn ông khôn hay dại? Dại quá đi chứ, vì đàn ông chỉ yêu những gì không nắm chắc thuộc về mình, yêu những người không yêu họ nhiều (hoặc không hề yêu) như chính bản thân cô ta, nên nếu một ngày nào đó anh ta bị bỏ thì cũng là lỗi anh ta mà thôi.
Những người phụ nữ yêu chân thành và ngu ngốc thường lãnh một hậu quả đau khổ khi bị người bạn đời phản bội, còn nếu là người thông minh, một ngày nào đó nếu bị chồng đặt một tờ giấy li hôn trên bàn, tôi không biết tâm trạng lúc đó thế nào: Khóc gào thảm thiết, phát điên, ném đồ đạc, văng tục hay gì gì nữa thì bạn hãy bình tĩnh kí cho anh ta. Vì ngay thời điểm bạn kí xong tờ giấy đó, địa ngục sẽ mang anh ta đi, tôi chắc đấy. Người vợ tốt họ không biết trân trọng thì người mà họ chọn hiện tại chắc sẽ không làm họ hạnh phúc dài lâu đâu, đàn ông họ hay chọn người đối lập với thứ đã có lắm.
Hôm nay có chút tâm trạng "ném đá" nam giới từ những gì Yun quan sát được trong thời gian gần đây :)
Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014
Dự định
Có bắt đầu sẽ có sự kết thúc. Cuộc gặp gỡ nào cũng sẽ có ngày chia ly. Trong nhân đã có quả, trong quả sẽ có nhân... Sự sống bắt đầu rồi kết thúc cứ thế liên tiếp diễn ra như một chuỗi dài hàng hà vô tận. Còn bao nhiêu ngày ta sống trong thế giới này? Còn bao lần dám bỏ tất cả để bắt đầu lại từ đầu? Đôi khi con người ta cũng không rõ...
"Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?" - Nguyễn Du
Càng già, người ta trở nên yếu hèn? Vì khi về già, người ta nhận ra được một sự thật là con người ta chẳng có nghĩa gì cả trước sự vô tận của thế giới này, khác với những người trẻ trâu choai choai luôn ôm ảo tưởng rằng mình có thể là được tất cả, có thể thay đổi được thế giới. Ừ thì, mình đang mang tâm lí của một người già...
Tình yêu, cái gọi là tình yêu nam nữ thực ra không hề tồn tại như ý nghĩ nhiều người đang có trong đầu, không hề lí tưởng, không hề đẹp. Nếu có điều gì làm cho thế giới này trở nên khốn đốn hơn, tôi dám chắc đó là vì có sự xuất hiện của 2 từ "tình yêu" này. Được yêu cũng khổ, yêu đơn phương cũng khổ, cả hai cùng yêu cũng khổ. Mỗi cái có cái khổ khác nhau. Thử ngẫm xem tôi nói có đúng không nhé.
Những ngày tháng Tư trở nên oi nồng hơn bao giờ hết, dưới cái nắng nóng đổ lửa, con người mệt mỏi vì sự khắc nghiệt của thời tiết. Yun ngồi thiền, tập cho mình tĩnh tâm, đọc duy nhất mỗi đoạn kinh mình thuộc để ngẫm nghĩ. Dự định đã có trong đầu, nhưng thời cơ chưa đến. Nhẫn nại là một đức tính cần thiết cho lúc này.
Con đường mới không hề vinh quang vẻ vang hơn, nhưng an lạc trong tâm hồn hơn. Từ lâu, mọi sự tranh giành của thế gian Yun đã đặt xuống lâu rồi...Giờ nếu đặt tình cảm xuống nữa thì sẽ không còn gì trên tay nữa đâu, thích hợp làm cư sĩ tại gia rồi đó.
Anh à, ngày nào đó, em đi con đường không có anh, thì sẽ an lạc được chứ???? Muốn làm một việc gì đó gây bất ngờ cho anh, như may áo chẳng hạn, anh nghĩ em có thể làm được không? Em luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất dành cho anh, như thể ngày mai không còn được nhìn thấy anh lần nữa. Tình yêu của em, anh sẽ không thể hiểu hết được sự sâu lắng cho đến ngày nào đó mất đi không còn tồn tại. Lúc đó, anh cũng sống hạnh phúc như bây giờ nhé. Dù thế nào, những ngày bên anh em luôn trân quý, chàng trai cầu toàn ạ. Chúng ta sẽ cùng đi chung đến lúc nào đó cảm thấy không còn được nữa, anh nhé!!!!!!! Đời là vô thường nên em không nghĩ đến hai từ "suốt đời" nữa đâu anh ạ.
"Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không?" - Nguyễn Du
Càng già, người ta trở nên yếu hèn? Vì khi về già, người ta nhận ra được một sự thật là con người ta chẳng có nghĩa gì cả trước sự vô tận của thế giới này, khác với những người trẻ trâu choai choai luôn ôm ảo tưởng rằng mình có thể là được tất cả, có thể thay đổi được thế giới. Ừ thì, mình đang mang tâm lí của một người già...
Tình yêu, cái gọi là tình yêu nam nữ thực ra không hề tồn tại như ý nghĩ nhiều người đang có trong đầu, không hề lí tưởng, không hề đẹp. Nếu có điều gì làm cho thế giới này trở nên khốn đốn hơn, tôi dám chắc đó là vì có sự xuất hiện của 2 từ "tình yêu" này. Được yêu cũng khổ, yêu đơn phương cũng khổ, cả hai cùng yêu cũng khổ. Mỗi cái có cái khổ khác nhau. Thử ngẫm xem tôi nói có đúng không nhé.
Những ngày tháng Tư trở nên oi nồng hơn bao giờ hết, dưới cái nắng nóng đổ lửa, con người mệt mỏi vì sự khắc nghiệt của thời tiết. Yun ngồi thiền, tập cho mình tĩnh tâm, đọc duy nhất mỗi đoạn kinh mình thuộc để ngẫm nghĩ. Dự định đã có trong đầu, nhưng thời cơ chưa đến. Nhẫn nại là một đức tính cần thiết cho lúc này.
Con đường mới không hề vinh quang vẻ vang hơn, nhưng an lạc trong tâm hồn hơn. Từ lâu, mọi sự tranh giành của thế gian Yun đã đặt xuống lâu rồi...Giờ nếu đặt tình cảm xuống nữa thì sẽ không còn gì trên tay nữa đâu, thích hợp làm cư sĩ tại gia rồi đó.
Anh à, ngày nào đó, em đi con đường không có anh, thì sẽ an lạc được chứ???? Muốn làm một việc gì đó gây bất ngờ cho anh, như may áo chẳng hạn, anh nghĩ em có thể làm được không? Em luôn cố gắng làm mọi thứ tốt nhất dành cho anh, như thể ngày mai không còn được nhìn thấy anh lần nữa. Tình yêu của em, anh sẽ không thể hiểu hết được sự sâu lắng cho đến ngày nào đó mất đi không còn tồn tại. Lúc đó, anh cũng sống hạnh phúc như bây giờ nhé. Dù thế nào, những ngày bên anh em luôn trân quý, chàng trai cầu toàn ạ. Chúng ta sẽ cùng đi chung đến lúc nào đó cảm thấy không còn được nữa, anh nhé!!!!!!! Đời là vô thường nên em không nghĩ đến hai từ "suốt đời" nữa đâu anh ạ.
6 bài học từ ngụ ngôn Mỹ
(Sưu tầm)
1. Bài học 1
Hai con bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở to ra. Bồ câu trống ngẩn tò te.
=> Bài học rút ra: “thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.
2. Bài học 2
Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Ðức vua băng hà.
=> Bài học rút ra: trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.
3. Bài học 3
Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoạm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó, sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.
=> Bài học rút ra: đừng chiếm thị trường nếu bạn biết là không giữ được nó.
4. Bài học 4
Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.
=> Bài học rút ra: hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp.
5. Bài học 5
Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”. Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất. Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất. Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.
=> Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước.
6. Bài học 6
Một con đại bàng đang đậu trên cây nghỉ ngơi, chẳng làm gì cả. Con thỏ nhìn thấy thế hỏi: Tôi có thể ngồi không và chẳng làm gì như anh được không? Ðại bàng trả lời: Ðược chứ, sao không. Thế là con thỏ ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Bỗng dưng một con cáo xuất hiện, vồ lấy con thỏ mà ăn thịt.
=> Bài học xương máu: để được ngồi không mà chẳng cần làm gì, anh phải ngồi ở vị trí rất cao.
1. Bài học 1
Hai con bồ câu trống và mái tha hạt thóc về đầy tổ, cả hai rất ư hạnh phúc. Gặp mùa khô hanh, hạt thóc ngót lại. Con trống thấy tổ vơi đi liền trách con mái ăn vụng. Con mái cãi lại liền bị con trống mổ chết. Mấy hôm sau mưa xuống, hạt thóc thấm nước và nở to ra. Bồ câu trống ngẩn tò te.
=> Bài học rút ra: “thịt” nhân viên một cách hồ đồ không làm bạn trông thông minh hơn.
2. Bài học 2
Một ông vua nọ do chán chuyện triều đình nên mua một con khỉ đem về. Con khỉ làm trò rất hay nên được vua sủng ái, đi đâu cũng mang theo, cho mặc quần áo, giao cả kiếm cho giữ. Một hôm, vua ra vườn thượng uyển ngủ. Có con ong bay đến đậu lên đầu vua. Khỉ muốn đuổi ong, lấy kiếm nhắm vào ong mà chém. Ðức vua băng hà.
=> Bài học rút ra: trao quyền cho những kẻ không có năng lực thì luôn phải cảnh giác.
3. Bài học 3
Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoạm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó, sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.
=> Bài học rút ra: đừng chiếm thị trường nếu bạn biết là không giữ được nó.
4. Bài học 4
Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.
=> Bài học rút ra: hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp.
5. Bài học 5
Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”. Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất. Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất. Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.
=> Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước.
6. Bài học 6
Một con đại bàng đang đậu trên cây nghỉ ngơi, chẳng làm gì cả. Con thỏ nhìn thấy thế hỏi: Tôi có thể ngồi không và chẳng làm gì như anh được không? Ðại bàng trả lời: Ðược chứ, sao không. Thế là con thỏ ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Bỗng dưng một con cáo xuất hiện, vồ lấy con thỏ mà ăn thịt.
=> Bài học xương máu: để được ngồi không mà chẳng cần làm gì, anh phải ngồi ở vị trí rất cao.
Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014
Tháng Tư
Mùa sang ngày tháng Tư
Trời nóng như đổ lửa
Nắng vờn ngoài khung cửa
Mong chờ mang cơn mưa
Em mong chờ một nửa
Sao tin người vẫn chưa
Biết nói sao cho vừa
Ngày xuyên qua lá thưa
Anh nhớ lời anh hứa?
Trời đang vào tháng Tư
Thời gian cứ từ từ
Làm em luôn ưu tư
Có lần em tư lự
Hỏi một câu vu vơ
Ai người tim anh chứa
Anh cười: em yêu chưa?
Trời nóng như đổ lửa
Nắng vờn ngoài khung cửa
Mong chờ mang cơn mưa
Em mong chờ một nửa
Sao tin người vẫn chưa
Biết nói sao cho vừa
Ngày xuyên qua lá thưa
Anh nhớ lời anh hứa?
Trời đang vào tháng Tư
Thời gian cứ từ từ
Làm em luôn ưu tư
Có lần em tư lự
Hỏi một câu vu vơ
Ai người tim anh chứa
Anh cười: em yêu chưa?
Hello April!!! |
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)