Con gái có một chút tư chất thông minh, nhưng vì bản chất mẫn cảm, văn thơ thuộc lòng từ rất sớm, một ngày có thể đọc thuộc nửa cuốn tập đọc vanh vách. Bố bảo con gái bố thông minh thế đừng học mấy cái văn chương dở hơi ấy làm gì, học toán mới giúp cho trí tuệ thông thái được. Con gái nghe lời bố, say mê với toán học từ nhỏ, đâm nghiện sự hóc búa của các bài toán rồi trở thành người hiếm hoi nổi tiếng về giỏi toán trong vùng, bố có vẻ hài lòng lắm.
Con gái lớn lên, thông minh, xinh
đẹp, hiếu chiến và... nam tính - sản phẩm do bố đào tạo. Con gái có nhiều biến
đổi tâm lí, ít thân thiện với bố như hồi còn nhỏ. Một lần con gái mua cho bố
cái áo nhờ số tiền đi làm ít ỏi dành dụm được. Tưởng rằng đem tặng bố sẽ làm bố
cảm động, ai ngờ bố chê cái áo ấy một cách thậm tệ, dù dưới con mắt của con
gái, cái áo ấy không tệ chút nào, lại là loại khá đắt tiền. Con gái ấm ức, thề
rằng sẽ không bao giờ mua áo cho bố nữa.
Con gái đi làm nhiều năm, không
giàu có nhưng không đến nỗi chạy từng bữa ăn như hồi đi học. Con gái không hề
mua áo cho bố kể từ sau lần bị bố chê chiếc áo đầu tiên ấy. Một tối, con gái đi
trên đường dịp cận tết, thấy các gian hàng quần áo treo đầy đường, trời năm nay
rét đậm hơn mọi năm, con gái mặc chiếc áo ấm mà tay vẫn run run khi chạy xe. Bất
chợt, con gái dừng xe lại, mua cho bố một chiếc áo sơ mi và một chiêc áo gió. Lâu
nay con gái chưa hề thấy bố có chiếc áo gió nào. Tối về, con gái nhắn tin: “Con
có mua cho bố cái áo gió, bố cũng có tuổi rồi những lúc đi ngoài đường cũng nên
mặc áo ấm vào, trời năm nay rất lạnh”. Chưa đầy 5 phút thì bố trả lời: “Đừng
mua, bố không mặc đâu”. Con gái tức lên, ngang bướng nhắn lại: “Con mua rồi”. Con
gái hồi hộp chờ đợi tin nhắn của bố, như hồi nhỏ vẫn thường hồi hộp chờ đợi kết
quả sau những cuộc tranh luận giữa 2 cha con xem ai thắng. Lát sau bố nhắn trả
lời: “ Cũng được”. Con gái nhìn cái tin nhắn, rơi nước mắt, hình như con gái-
người tự phụ là mình rất thông minh, đã không hiểu về bố.
Câu chuyện cảm động
Trả lờiXóaKinh nghiệm của bản thân An là mua cái gì phải hiểu bản thân người được tặng, nếu không, hỏi thẳng, không nữa, thì tốt nhất là dẫn người đó đi mua, hoặc thực tế hơn, đưa tiền người ta tự mua :D.
Ngoài ra, thường thì sở thích về đồ ăn sẽ dễ hiểu hơn là sở thích về màu sắc, quần áo...
Hồi còn nhỏ, mình toàn để dành tiền mua đồ cho Bố Mẹ. Lớn rồi, chẳng bao giờ mua đồ cho Bố Mẹ nữa.
Trả lờiXóaNhớ có 1 năm, hình như học lớp 5, mình với bạn mua hoa cho Mẹ ngày 8/3, có 800 đồng, không đủ tiền mua hoa gì hết ngoài hoa sen (dùng để cúng), bị mấy bà bán hàng dụ, bảo là mua tặng mẹ hoa này được nè bé, mua về mới biết là hoa cúng.
Từ đó trở đi, không bao giờ mua hoa cho Mẹ nữa! @@
Mình thỉnh thoảng hay tặng quà cho mẹ, nhưng bố ko bao giờ nhận quà mình tặng. Bố hay nói khích cho mình tức ko mua nữa. Giờ mới hiểu bố sợ mình tốn tiền, nếu chỉ cần tỏ ra thích là sẽ ko ngăn dc mình nên bố chọn cách ác độc này, vậy mà nhiều năm mình không nghĩ ra.
Trả lờiXóa