Có lẽ rất nhiều bạn biết về
câu chuyện tình bi thương của Ngưu Lang – Chức Nữ, là một câu chuyện cổ tích mà
tôi đã từng được nghe kể nhiều lần (chuyện này tam sao thất bản nhiều lắm nhé,
tôi trích một đoạn mà tôi thích hơn, vừa đọc được trên mạng):
Chàng chăn bò trẻ tuổi có tên
gọi Ngưu Lang (牛郎 - tức sao Altair hay chàng chăn bò, là sao Ngưu Lang)
nhìn thấy bảy cô tiên xinh đẹp đang tắm trong hồ và đang đùa giỡn vui vẻ với
nhau. Được cổ vũ bởi người bạn đồng hành tinh quái là một con bò đực, chàng đã
lấy trộm váy áo của họ và chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra. Các nàng tiên đã cử cô
em út và xinh đẹp nhất có tên gọi là Chức Nữ (織女
- tức sao Vega hay nàng tiên dệt vải) ra để lấy lại váy áo. Nàng đành phải làm
theo, nhưng do Ngưu Lang đã nhìn thấy thân thể trần tục của Chức Nữ nên nàng
đành chấp thuận lời cầu hôn của chàng (đúng như câu "Nam nữ thụ thụ bất
thân" của lễ giáo phong kiến). Nàng đã chứng tỏ mình là một người vợ tuyệt
vời, còn Ngưu Lang là một người chồng tốt và họ đã sống bên nhau hạnh phúc.
Nhưng Thiên Hậu (trong một số dị bản là mẹ Chức Nữ) nhận ra rằng một kẻ tầm thường
(tức Ngưu Lang) lại dám cưới một nàng tiên đẹp và bà đã điên tiết (trong các dị
bản khác, Thiên Hậu bắt Chức Nữ quay lại làm công việc dệt các đám mây ngũ sắc
trên bầu trời vì nàng đã không làm công việc đó kể từ khi lấy chồng). Rút cái
kẹp tóc của nàng ra, Thiên Hậu đã vạch ra một con sông rộng trên bầu trời để
chia cắt đôi tình lang mãi mãi (vì thế tạo ra sông Ngân và trên thực tế người
ta nhìn thấy các sao Ngưu Lang và Chức Nữ nằm ở hai bên của dải Ngân Hà).
Chức Nữ phải vĩnh viễn ngồi
trên một bờ sông, buồn bã dệt vải, còn Ngưu Lang chỉ nhìn thấy vợ mình từ xa và
phải chịu trách nhiệm nuôi hai con (tức hai ngôi sao bên cạnh nó là Aquila -β và -γ). Nhưng có một ngày, tất cả các con quạ
cảm thấy thương hại họ và chúng bay lên trời để làm cầu (鵲橋,
"Ô kiều") phía trên sao Deneb trong chòm sao Cygnus để đôi vợ chồng
có thể gặp nhau trong một đêm, là đêm thứ bảy của tháng Bảy âm lịch.
Câu chuyện 1: Thằng bạn tôi
vừa ra trường là đi làm ở tỉnh, theo công trình. Vợ của bạn ấy thì đã có công
ăn việc làm ổn định tại Tp. HCM. Hai bên cưới nhau, chồng một nơi, vợ một nơi
như thời còn độc thân, một tháng bạn tôi mới về thành phố thăm vợ, hoặc cô vợ
trẻ tranh thủ ngày cuối tuần đi thăm chồng. Tình hình như thế cũng vài năm, khi
bạn tôi có con, và kiếm được một mớ tiền kha khá, lúc đó bạn mới dọn về thành
phố sống cùng vợ. Giờ cả hai đang chuẩn bị mua biệt thự ở quận 2.
Câu chuyện 2: Tôi có 2 người
bạn thân lấy nhau khi cả 2 vừa mới ra trường đại học. Thời cấp 3 họ đã tăm tia
nhau rồi, sau bao nhiêu sóng gió, cuối cùng là một đám cưới hạnh phúc. Tưởng
như thế mọi việc đã ổn, thằng bạn tôi nhận được suất học bổng tiến sĩ ở Mỹ, cô
bạn tôi thì đang học thạc sĩ tại VN. Thế là vừa cưới nhau đã xa nhau. Cô bạn
tôi quyết tâm xin học bổng đi Mỹ, sau khi xin được một học bổng sang Mỹ để học
chương trình thạc sĩ ngỡ hạnh phúc đã mỉm cười, ai ngờ hai người vẫn ở 2 đầu
của nước Mỹ, vẫn cảnh chồng một nơi, vợ một nơi. Một năm tới kì nghỉ Đông hoặc
nghỉ Hè mới gặp nhau được vài ngày, sau đó ai về trường nấy. Thằng bạn tôi học
chương trình khá nặng, nên đôi khi không có cả thời gian đi thăm vợ. Hai vợ
chồng bạn tôi mang tiếng là cùng đi du học nhưng vẫn xa vắng nhau đến 5-6 năm
nay. Giờ cả hai đã tốt nghiệp, thằng bạn làm cho công ty của Mỹ, chạy đi chạy
về giữa 2 nước, cô bạn tôi về lại cơ quan, tiếp tục ngành giáo, thỉnh thoảng
chạy đi chạy lại thăm chồng. Bạn tôi đã mang thai tháng thứ 6 và chuẩn bị sinh
đôi (một trai, một gái). Tôi nghĩ hạnh phúc sẽ sớm mỉm cười với họ, vì xét cho
cùng, thằng bạn của tôi nó cũng biết quan tâm cho vợ lắm.
Câu chuyện 3: Vừa rồi tôi đi
thăm một dì, là người quen của tôi trên mạng. Con gái dì ấy (tạm gọi là Lan)
lấy chồng xứ Ấn, họ đã có một đứa con nhỏ kháu khỉnh và Lan đang mang thai,
chuẩn bị có thêm 1 em bé nữa. Lấy chồng nước ngoài không lạ, đáng nói là Lan
vẫn sống tại VN, đi làm tại VN và mọi sinh hoạt vẫn như thời con gái, anh chồng
vẫn làm một công chức mẫu mực và có vị trí tốt ở bên Ấn, lâu lâu họ tranh thủ
kì nghỉ lại đi thăm lẫn nhau, dù từ Ấn sang VN đâu có gần mấy, như thời xưa mà
đi xe ngựa hoặc lạc đà chắc cũng cả năm chứ ít gì...
Ba câu chuyện trên giờ không
còn xa lạ trong cuộc sống hiện đại, và tôi còn biết nhiều câu chuyện khác tương
tự như thế. Trước đây tôi từng nghĩ khoảng cách là một vấn đề lớn, nhất cự li,
nhì tốc độ. Xem chừng sau những điều mắt thấy tai nghe mà tôi đã trải nghiệm,
tôi đã có những thay đổi nhất định về các định kiến trước đây. Thú thực là tôi
từng có tư tưởng “ao làng” thích lấy chồng gần, chồng Tây chồng Tàu hay chồng
nước ngoài xem chừng không hấp dẫn đối với tôi nhưng giờ đây tôi đang suy nghĩ
lại vấn đề này một cách nghiêm túc. Tôi nghĩ những phát minh có nhiều cống hiến
và nâng đỡ cho tình yêu, đặc biết là yêu xa (hay tình yêu Ngưu Lang – Chức Nữ)
gồm những phát minh sau: Máy bay – Phương tiện giúp cho khoảng cách gần như
ngắn lại. Điện thoại – Cảm giác như vẫn còn được ở gần nhau. Máy tính và
Internet – Giúp cho hai người có thể cảm thấy sự hiện hữu của nhau hàng ngày (nếu
muốn). Và với sự trợ giúp đắc lực trên, các cặp tình nhân / vợ chồng ở xa nhau
có vẻ còn hạnh phúc hơn Ngưu Lang – Chức Nữ ngày trước một chút, đó là mỗi năm
họ có thể gặp nhiều hơn 1 lần chứ không cần phải chờ đến mùng 7 tháng 7 âm lịch
hàng năm như vợ chồng Ngâu.
Tôi từng kịch liệt phản đối
yêu xa, vì cho rằng khi yêu xa, ai mà biết được người kia có chung thuỷ với
mình hay không. Làm sao để cả hai cùng duy trì được tình yêu đó khi thời gian
xa vắng nhau đằng đẵng dài thế kia??? Qua nhiều trải nghiệm và quan sát thực
tế, tôi thấy rằng cái nhìn của tôi về vấn đề này chưa hoàn toàn đầy đủ, có chút
chủ quan và phiến diện. Tôi thừa nhận yêu xa rủi ro hơn yêu gần rất nhiều, sợi
dây tình cảm khá mong manh, nhưng tình yêu đích thực luôn có lí lẽ riêng của
nó, cũng như tôi từng yêu một người đơn phương 10 năm trời và từ chối tất cả sự
quan tâm của các chàng trai khác đó thôi, vậy ai nói khoảng cách là vấn đề nhỉ?
Vấn đề hay không là do 2 người yêu nhau quyết định. Nếu có vấn đề, hoặc hai bên
không là một nửa đích thực của nhau, thì có ở bên cạnh nhau hàng ngày, canh giữ
nhau hàng giờ chăng nữa thì cũng không ai dám chắc là giữ được người yêu hoặc
bạn đời của mình suốt đời đâu bạn ạ. Tôi nói thật, nếu một người đã có tư tưởng
ngoại tình hoặc lăng nhăng, bạn có canh đằng trời hoặc theo chân không rời bước
thì cũng thế thôi, vô phương cứu chữa. Có ai đó từng nói tình yêu là không biên
giới, nó vượt qua giới hạn về tuổi tác, khoảng cách, văn hoá, giai cấp, sắc tộc
và màu da... Đúng đấy chứ bạn nhỉ? Tuy không cổ vũ tình yêu xa, nhưng nếu duyên
số bắt phải yêu xa, thôi thì Yun này cũng chấp nhận, dù biết rằng sẽ gặp nhiều
bất lợi hơn yêu gần đấy. Giữa vấn đề chung thuỷ và vấn đề khoảng cách, tôi ưu
tiên cho đức tính “chung thuỷ”, có cả 2 thì tốt rồi, còn nếu phải chọn. Làm sao
để biết được một chàng trai/ cô gái tốt để đầu tư nhỉ? Yun sẽ viết về chủ đề
này vào dịp khác.
Yêu xa và yêu gần đều có
những lợi thế và bất lợi nhất định, xa mỏi chân gần mỏi miệng, quan trọng là
hai bên cảm thấy thế nào và làm sao giữ tình yêu đó. Chúc cho các Ngưu Lang
Chức Nữ thời nay sẽ chờ nhau được đến ngày đoàn tụ, như khi xưa Ngọc Hoàng vì
cảm động tình yêu của vợ chồng Ngâu, đã xá tội cho 2 người và cho Ngưu Lang -
Chức Nữ ở bên nhau suốt đời. Tôi đang phân vân và đang chuẩn bị cho mình tâm lí
“thần kinh thép”, vì hình như (hình như thôi nhé) tôi có thể sẽ yêu xa!!!!
Có vẻ như "gió chiều nào" cố gắng nghĩ cách để "xoay theo chiều ấy" ha :D
Trả lờiXóaĐó gọi là khả năng thích nghi cao đó chứ :D
Xóa