Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Lữ khách ( phần kết)

Làm xong thủ tục bên Lào, qua bên VN đóng mộc, hôm đó hình như nghe đồn nhân viên hải quan đi ăn đám của sếp nên rất ít người làm việc, đến trưa mới đóng mộc xong, trời mưa, chờ anh lơ xe đi đóng mộc lâu quá, tôi và chị ta ngồi chờ thì trời đổ mưa to, xe đã qua phía VN từ lâu, chị ta rủ tôi chạy lên xe núp mưa, gặp biên phòng đang gác chặn chúng tôi lại, hỏi hộ chiếu, chị ấy giải thích là đang chờ đóng mộc, vì trời mưa quá nên xin cho lên xe. Thấy tôi, biên phòng cũng hỏi tôi người gì đấy, tôi chưa kịp trả lời thì chị ta nhanh miệng: “Nó người Việt đấy, cho qua đi”. Thế là chúng tôi được lên xe. Mấy thằng Tây ba lô cũng tới trạm và chìa hộ chiếu ra, xem xong mấy anh biên phòng vẫy tay cho đi, bọn Tây thấy tôi liền hỏi là tiếng Việt nói cảm ơn như thế nào, tôi chỉ cho họ cách nói, họ mỉm cười nói cảm ơn với mấy anh biên phòng thì các anh ấy làm tôi giật bắn mình với cái giọng chua ngoa: “Phắn nhanh cho ông nhờ”. May mà bọn Tây không biết tiếng Việt, nếu không chắc tụi nó sốc lắm. Tôi cũng ngạc nhiên vô cùng, vừa nãy các anh này đối xử với tôi rất tử tế, vậy mà gặp bọn tây ba lô là họ đổi giọng ngay. Buổi chiều xe dừng lại một quan cơm cho khách ăn. Tôi không định ăn, nhưng cái chị đi chung cứ bảo tôi ăn đi kẻo đói, thấy chị ấy nói quá tôi cũng mua cơm. Một phần 50 ngàn, tôi không trả giá, bảo chỉ có 20 ngàn, vậy có bán không, thế là họ đồng ý bán, đem cơm ra tôi thấy phần cơm của tôi cũng đâu thua kém cái phần 50 ngàn kia là mấy, cơm thì nhiều ơi là nhiều, tôi ăn muốn chết luôn, còn đồ ăn thì ít hơn phần 50 ngàn một chút. Tôi ngồi ăn chung với mấy người nhà xe, trong đó có 2 mẹ con bà chủ xe, 2 anh lơ xe và cái chị suýt bị bắt cóc. Bà chủ xe ngoài sáu mươi, hỏi tôi nói được tiếng Việt không, tôi bảo nói được một ít thôi. Họ ngồi ăn cơm, bà chủ xe gán ghép anh lơ xe hiền lành với cái chị chua ngoa suýt bị bắt cóc kia. Chị ta thì cứ chối đây đẩy, rồi “bán cái” sang tôi, bảo là tôi chưa có chồng. Tôi ngồi ăn mà tức thầm: “Đã hẹn hò với anh ta đi về tới Hà Nội đi chơi rồi mà còn chối gì nữa”. Có lẽ chị ta nghĩ tôi không sõi tiếng Việt nên khi mọi người chọc ghẹo là chị ấy cứ bán cái sang tôi, anh lơ xe mặt mày buồn hiu. Tôi tức khí, nói chậm nhưng rõ ràng: “Anh rất tốt với chị” làm mọi người cười ồ lên, khiến chị ta đỏ mặt. Ai biểu chị ta dám bán cái cho tôi làm chi, kekekek

Tôi lên xe ngồi nhắn tin cho thằng bạn, bảo tối sẽ về tới Hà Nội, nhưng không đi chung với hắn được, vì tôi muốn gặp một người lạ, đã quen trên mạng từ lâu nên giờ tôi muốn gặp. Bạn tôi làm ở một cơ quan đặc biệt, bạn ấy dặn tôi luôn mở điện thoại, nếu tôi có gặp bất trắc gì thì gọi ngay. Nếu tôi mà tắt điện thoại tức là có sự chẳng lành sẽ cho người kiếm, vì thế tôi không được tắt điện thoại với bất cứ lí do gì, kể cả sắp hết pin cũng phải báo cho bạn tôi biết trước (kĩ tính ghê). Tôi mỉm cười và yên tâm đi chu du Hà Nội. Thực ra tới Hà Nội xong, tôi còn về quê Quảng Ninh và sau đó mới về nhà, lúc ở Hà Nội cũng có nhiều chuyện buồn cười lắm, nghĩ đến là tôi cười lăn cười bò, hehehe, còn về quê thì vui ơi là vui. Nhà tôi di cư vào Nam và chưa lần nào trở về, kể cả bố tôi và bà nội, lần đầu tôi mò về cố hương, tôi phát hiện ra gia tộc của tôi có lịch sử khá hoành tráng, và tôi lại là “Đại tiểu thư” của gia tộc nên được trên dưới họ hàng đón tiếp nồng hậu ghê lắm, dù tôi không hề giàu có hay thành đạt hơn họ hàng đâu nhé, hehehe. Tôi còn phát hiện là một số em họ thầm thần tượng tôi mà chưa có dịp gặp mặt, nay tôi về thì các em ấy vui ghê lắm.

Tôi đón chuyến máy bay xuống phi trường Tân Sơn Nhất lúc 12h đêm, ngày phép cuối cùng của tôi và sử dụng triệt để tới giờ cuối cùng, đi vội nên giá vé đắt đỏ, hơn 3 triệu lận, vì đã xài hết tất cả tiền mang theo, nên tôi phải dùng thẻ ghi nợ để mua vé máy bay, hậu quả là tháng sau khi tôi về nhà tôi ăn mì gói luôn, tiền lương tháng sau đã dùng để trả nợ rồi mà, huhuhu. Tới sân bay vào giữa khuya, tuy có nhiều trai đẹp theo đuổi, nhưng chẳng trai đẹp nào xung phong làm tài xế chở tôi về cả, các trai đẹp đều kêu tôi ngủ lại khách sạn gần phi trường rồi sáng hôm sau mới về cho an toàn, chỉ có “trai già” là papa tôi vì lo lắng nên đòi đi đón. Tôi là dân giang hồ, đi chơi về rồi lẽ nào để papa của mình phải đi đón con gái lúc nửa đêm nửa hôm kia chứ, nên nói với ba tôi yên tâm tôi ở lại khách sạn hôm sau sẽ về. Về nhà tâm hồn tôi thư thả vô cùng, và chuyện tình cảm ngày trước với Xử Nữ cũng vơi dần như gió thoảng mây bay…Yun xin kết thúc hành trình “Lữ khách” tại đây, phù, lười viết bài nên phải kết thúc thôi, đuối rồi! Hẹn gặp lại các bạn trong các hành trình sau.

Bonus: Cái này là thêm thông tin cho một số bạn độc giả hiếu kì, hehe. Ba tháng sau kể từ ngày Yun kết thúc hành trình Lữ khách trở về, Yun đã quay trở lại Bangkok gặp một người cuối tháng 10 vừa qua, chắc các bạn đoán ra ai rồi phải không? Đó chính là Sky, anh chàng có nụ cười hiền lành chết người đó. Lần đi thăm này là do xuất phát từ tình cảm quý mến anh ta, không liên quan đến vấn đề đi bụi gì cả nên Yun đi về bằng máy bay (Yun tranh thủ cuối tuần đi thăm anh ta thôi, ngày thường vẫn đi làm) và ăn mặc tử tế hơn đi bụi một chút, Sky nhìn thấy Yun thì thắc mắc sao một người mà 2 phong cách thế, Yun mỉm cười bảo là đi bụi sợ nguy hiểm nên phải nguỵ trang cho xấu bớt, anh ta nghe xong cười thích chí lắm, kakaka. Một số độc giả đã đoán ra được là Yun “có cảm tình” với Sky khi Yun mới viết Lữ Khách (7) – (8) thôi, công nhận những độc giả đó “siêu vi” thật, hihihi. Tuy nhiên bạn đừng tò mò là Sky của Yun là ai và mặt mũi ra sao nhé, Yun sẽ giận đấy. Yun muốn bảo mật thông tin về anh chàng này. Các bạn đồng ý chứ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét