Sáng
hôm sau tôi xuống dưới lầu, gặp người phục vụ khác, anh chàng này trông thân thiện
và nhiệt tình hơn anh chàng hôm qua, tôi hỏi thăm thông tin đi lại và những chỗ
ăn uống, than phiền rằng hôm qua chẳng khẩu vị mấy. Anh chàng liền chỉ tôi đi
ra chỗ Pha That Luang chơi, tiện đường ghé Patuxay, còn ăn uống thì cứ tới mé
gần công viên gần nhà trọ mà ăn. Một cua rơ người Trung Quốc vừa dừng xe trước
cửa nhà trọ, mọi người khá hào hứng nghe anh ta kể về chặng đường anh ta đạo xe
từ Trung Quốc sang Viêng Chăn, anh ta khá vui tính, bảo rằng việc đạp xe như
trên là rất bình thường, rằng mọi người không cần phải ngưỡng mộ anh ta đâu.
Tôi nghe thế, liền chen vào bảo tôi có người chị họ đạp xe từ Trung Quốc sang
Lào, rồi Campuchia, Thái Lan và sau đó là đi máy bay sang Ấn rồi tiếp tục đạp
(Hehehe, thật ra tôi đang kể về thần tượng mình, nhưng để bằng chứng đáng tin
tôi nói là chị họ luôn, Yun thấy người sang bắt quàng làm họ rồi đó, kakaka). Tôi
cám ơn anh phục vụ rồi ra đi, sáng sớm mưa lất phất, tôi kiếm chỗ cho thuê xe
đạp cách nhà trọ vài bước, chủ cửa hàng bắt tôi hoặc đặt cọc tiền mặt, hoặc để
lại passport. Tôi dĩ nhiên là chọn phương án đặt tiền mặt rồi, passport với tôi
như tay với chân, không tách nhau được, hehehe. Thấy nguy cơ trời mưa to, tôi
gạ gẫm chú ấy cho tôi mượn cây dù luôn, chú ấy đang lưỡng lự chưa muốn cho mượn
thì tôi bảo là nếu trời mưa thế này chú ta không cho mượn dù thì chẳng ai thuê
xe đạp của chú đâu, có mấy thằng khùng mới đạp xe giữa trời mưa thế này, chú ta
nghe thế liền vui vẻ đồng ý. Trời mát mẻ, tôi đạp chầm chậm kiếm chỗ ăn sáng,
buổi sáng ở Lào thức dậy muộn, đường phố còn vắng xe, nhà cửa đóng im ỉm. Tôi
đi lòng vòng thấy một tiệm hủ tiếu đã mở cửa, nhào vô ăn và nói vài câu tiếng
Anh, chú bán cháo hỏi chuyện tôi bằng tiếng Việt, oh, thế là gặp đồng hương
nhé, hé hé. Chú ấy người Sài Gòn, qua Lào sống đã lâu, từ hồi sau giải phóng,
vì thích đất nước Lào nên định cư luôn. Con chú ấy nghe đâu là sĩ quan cao cấp
của Lào, được chính phủ cho đi du học, giờ đã về nước phục vụ. Chú ấy khen
người Lào ghê lắm, bảo họ rất hiền lành, không bao giờ động chạm tới ai, và họ cũng
không có cái tính bon chen và chính quyền thì khá trọng nhân tài, ít tiêu cực
như VN (ai biết rành vụ này xác nhận dùm Yun cái, Yun ở có mấy ngày nên dĩ
nhiên là mù tịt mấy cái vụ tiêu cực tích cực này rồi).
Ăn sáng xong tôi đạp xe
đi lòng vòng chơi, trời mưa lất phất mát mẻ, có cây dù che mưa nên sướng kinh
khủng, không thấy mệt. Tôi bắt chước hình ảnh của thần tượng tôi đó mà, hahaha,
cây dù và xe đạp J. Tôi ghé chợ phía trước bến xe ( gần Talat Sao) mua bánh nếp ăn, do
sáng ăn no rồi nên tôi chỉ mua để dành chứ không còn bụng chứa. Đường Lào dễ
đi, tôi chẳng có bản đồ nhưng không lạc được. Đi dạo chán, Tôi chạy về hướng
Patuxay nhưng không ghé vào, tôi nghĩ thầm trời mát mẻ thế hay là chạy xe tới
bến xe phía Nam mua vé về VN nhỉ, dĩ nhiên nhà trọ chỗ tôi ở có bán vé, nhưng
tôi thấy đắt hơn nhiều so với việc tự ra bến mua. Do lúc đầu coi bản đồ không
kĩ, tôi nhớ nhầm là chạy thẳng sẽ tới bến xe phía Nam, nên cứ đạp miết, qua Pha
ThatLuang và chạy thẳng đến khi tới đoạn đường ổ gà ổ voi hoảng quá tôi quay
về, rồi ghé Pha That Luang chơi. Trời mưa nên tôi cũng hạn chế lôi máy ảnh ra
chụp, định mua vé vào tham quan, nhưng lười nên tôi không vào, giá vé cũng
không đắt lắm đâu, khoảng 7.000 kip thôi. Nếu lần sau có đến Viêng Chăn nữa tôi
sẽ ghé vào coi, hôm đó trời mưa nên tâm trạng tôi hơi bay bổng, thích cảm giác
đi giữa trời mưa lất phất, hihi. Giữa trưa tôi trở về khu vực gần nhà trọ và
kiếm chỗ ăn trưa, phát hiện ra hàng quán đông đúc tập trung xung quanh khu vực một
ngôi chùa gần đó, chủ yếu là các món nướng và cơm nếp. Tôi thấy các nhà sư cũng
đang mua cơm tại một quán cơm của 2 vợ chồng nọ, tôi dừng xe bảo mua một phần
cơm nếp (khầu nhẻo) và cánh gà nướng, khoảng 10.000 kip. Các nhà sư ai cũng mua
nhiều hơn tôi, họ mua cơm nếp chắc phải gấp đôi tôi mua, thức ăn cũng thế. Cơm
nếp lào dẻo và rất ngon, ăn nghiền luôn. Tôi bỗng dưng nhớ nhà, bà nội tôi cũng
hay thổi cơm nếp và dùng một loại lá rừng (lá cẩm) nhuộm cơm màu đỏ trông rất
đẹp, thường ăn chung với gà luộc vào ngày Tết, nhà tôi người Tày nên ẩm thực
với bên Lào có chút tương đồng, tôi ăn những món Lào khá “thân thuộc”, hihi.
Tôi mang cơm về nhà trọ ăn tại sảnh, một bố người Nhật ngồi đó cũng đang ăn
trưa, thấy món cơm của tôi gói trong lá chuối chắc thấy ngộ nên bố làm quen hỏi
tôi món gì đó, mua ở đâu. Tôi vừa ăn vừa trò chuyện với bố, và tặng luôn bố cái
bánh nếp, chả là lúc sáng tôi mua mấy cái treo đầu xe vẫn chưa ăn, nên tôi xử
luôn vào trưa đó. Lát sau có mấy chị người Trung Quốc cũng ngồi ở sảnh thấy tôi
ăn thì xin tôi chụp hình món cơm nếp cánh gà nướng của tôi (sao món ăn của tôi
hấp dẫn nhiều người thế nhỉ?) Tôi cũng ngồi tám với các chị ấy, họ là đồng
nghiệp dạy cùng trường cấp 3 với nhau, mùa hè cũng như tôi, đi giang hồ hhehhe.
Trong 3 chị người Trung Quốc có mỗi một chị là giáo viên tiếng Anh nói chuyện
với tôi thôi, còn 2 chị kia thì không nói được nên phải cần chị kia phiên dịch.
Chị dạy Anh ngữ tên là Hoàng Tiểu Yến, khi chị nói tên tôi dịch được tên chị
sang tiếng Việt luôn, vì tôi có tí gốc Hoa mà. Chị Yến người Quảng Đông, tôi nói
tôi cũng có gốc Hoa, nên các chị nói chuyện với nhau tôi vẫn đóan được, các chị
ấy thích thú lắm, trò chuyện với tôi suốt, tôi thỉnh thoảng nói tiếng Hoa Quảng
Đông với các chị ấy. Tiếng Hoa Quảng Đông tôi nói được chứ quốc ngữ thì tôi
chịu. Tôi gọi các chị là chè ché (chị)
nữa chứ. Chị Yến cũng vô cùng ngạc nhiên khi biết tôi cũng là giáo viên, chúng
tôi có nhiều điểm tương đồng nên bay vào tám, chị kể cho tôi nghe chị đã tới
khu 4000 đảo của Lào, tuyệt lắm. Chị nói có thời gian tôi nên ghé nơi đó, giá
cả rẻ, chị ấy ngủ một đêm chỉ mất 10.000 kip Lào thôi, thức ăn cũng ngon và rẻ
nữa, chị còn lấy hình trong điện thoại chụp phòng chị thuê ở 4000 đảo, cũng khá
được. Tám với các chị xong tôi lên phòng ngủ một giấc, buổi chiều có một chút
nắng nhẹ, tôi xuống sảnh coi kĩ bản đồ lần nữa và đi xe đạp tới bến xe phía Nam
mua vé xe về VN. Bến xe khá xa, cũng có thể lâu rồi không đi xe đạp nhiều như
thế, tôi mất cả chiều hôm đó cả đi lẫn về và mệt đứt hơi. Tới bến xe tôi hỏi
chỗ mua vé về Hà Nội, giá cả đúng như trên sách Lonely Plannet, rẻ hơn so với
mua tại nhà trọ. Tôi mua vé xong định đi về thì một thằng VN nói giọng Bắc chặn
tôi lại và hỏi tôi: “Ê, người Việt hả?”. Thấy mặt thằng đó giang hồ, tôi lanh
trí trả lời: “Sorry, what do you say?”. Hắn khựng một giây rồi nhường đường cho
tôi đi, tôi thấy sợ. Cảm giác cái mùi vị phía Bắc thoang thoảng đâu đây rồi,
tuy chưa về tới VN. Tôi từ nhỏ sống ở phía Nam, quen cách thoải mái, cho nên
tôi không thích cái cách chua ngoa của người miền Bắc (xin lỗi các bạn Bắc nhé,
tôi không phải quơ đũa cả nắm đâu, mà thực tế tôi thấy giọng Bắc nặng và một số
người Bắc khôn lỏi, chua ngoa hơn). Đạp xe về cũng là cả một vấn đề. Chiều đó
tôi ghé Patuxay chơi một chút rồi mới về, sau đó chạy qua công viên đường Pha
Ngoum chơi và đi mua sắm tại chợ đêm, tôi mua vài cái túi xách mang về làm quà
tặng. Thấy có cái túi đeo giống kiểu của thần tượng tôi, tôi định lượm 1 cái,
nhưng thấy khoá kéo của kiểu đó dễ hư nên tôi chọn mẫu khác. Tôi về tới nhà trọ
sau khi ních một bụng thức ăn tối. Gặp lại anh chàng cua rơ người Trung Quốc
khi sáng, anh ta đang nói tiếng Lào và chọc ghẹo cô phục vụ, nhờ cô ta giặt áo
dùm anh ta, thấy tôi về anh ta cũng ngồi trò chuyện, hỏi tôi lúc sáng tôi kể về
người chị họ là thật hả (chết tôi chưa). Tôi gật đầu bảo thật 100%, anh ta bảo
tôi có thể giới thiệu chị họ của tôi cho anh ta làm quen được không, anh ta
thích những người con gái cá tính. Tôi bảo giới thiệu thì được, nhưng chị ấy
chắc không thích người như anh đâu, cỡ như anh còn “muỗi” so với chị tôi lắm,
chị tôi đạp xe còn giăng cả lều ngủ giữa rừng, anh ta mới chỉ đạp xe thôi, ngủ
khách sạn sướng thấy mồ, sao đòi “ngang hàng” với chị tôi được, với lại anh ta
mới đi có một tháng, chị tôi đi gần 3 năm mà chưa về nhà kìa. Anh ta nghe tôi
nói thế thì há hốc mồm ngạc nhiên, bảo chắc anh ta cũng phải tính đến chuyện
“mua lều đi bụi” mới được. Sau đó anh ta hỏi tôi đi được những đâu rồi, và khi
nào về VN, tôi bảo tôi vừa mua vé xe, tối mai sẽ về. Nghe thế anh ta rủ tôi đi
ăn tối và uống chút gì với anh ta, vì dù gì mai tôi cũng về rồi.
Ở Lào tôi
không có bạn đi chơi (lại nhớ tới Sky rồi) nên anh ta rủ thì tôi đi luôn, nhưng
tôi giao kèo trước là tôi ăn tối rồi, nên không ăn tối cùng anh ta đâu, chỉ đi
cho vui thôi. Anh ta đồng ý. Cái anh chàng người TQ này tên là Zhao gì đó, dịch
ra tiếng Việt không biết là gì nhỉ? Mà thôi, kệ cái tên của anh ta đi. Anh ta
dẫn tôi vào một cái quán nước, sau đó gọi một dĩa trái cây hỗn hợp lớn trộn với
hạt dưa thì phải và một chai bia cũng lớn nốt. Anh ta mời tôi uống bia, tôi bảo
tôi bị dị ứng, không uống bia được. Tôi đi chơi một mình thì đừng hòng tôi uống
bia nhé, hehehe (Vậy mà sau chuyến đi về tới nhà, Xử Nữ đáng ghét mời tôi tôi
uống vài ly gì đó, hậu quả là da tôi nổi đỏ mấy ngày, hình như tên XN đã biết
blog của tôi rồi nên tôi không tiện chửi hắn ở đây, mắc công bị đọc được). Phần
trái cây tôi cũng chỉ ăn 1-2 miếng, do đã ăn tối trước đó khá nhiều. Tới lúc
trả tiền, tôi vẫn share một nửa, nhưng Zhao bảo để anh ta trả, anh ta không bao
giờ để con gái trả tiền mặc dù anh ta biết có thể anh ta nghèo hơn tôi rất
nhiều. Tôi nhìn anh ta, cười, cất tiền vào túi nghĩ thầm: “Nếu tao ăn thì sẽ
không có chuyện để mày trả tiền đâu, đằng này bia mày uống hết, dĩa trái cây
kia cũng toàn mày ăn thôi chứ ai ăn, thế gọi là ga lăng nỗi gì”. Ka ka ka, tôi
không có cái tính để trai lạ trả tiền cho tôi đâu, những người con trai “được
trả tiền” cho tôi toàn là những người thân thiết như những thằng bạn thân của
tôi chẳng hạn, còn đi ra ngoài gặp người lạ tôi muốn sòng phẳng, vì không chắc
sẽ gặp lại người ta, tôi không muốn “mang nợ” những thứ vặt vãnh đó. Chúng tôi
rời quán về nhà trọ, gặp ngay bác chủ nhà trọ đang ngồi đó, thì ra bác ấy cũng
là người gốc Việt, qua đây đã lâu nên tiêng Việt nói không còn rành nữa. Hệ
thống nhà trọ, khách sạn sang trọng xung quanh đó đều do những người con của
bác ấy quản lí. Zhao cũng ngồi nói chuyện với bác ấy, tôi mệt nên xin phép đi
ngủ trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét