29.
Chào đất nước Triệu voi
Xe
chạy từ biên giới tới thủ đô Viêng Chăn khoảng 20 cây số, khách nước ngoài họ
thu 100 baht Thái/ người, tôi liếc qua Tiểu thư, thấy cô ấy chỉ cầm 10.000 Lào
trên tay, và hồi nãy hình như cô ấy đã nói gì với lái xe, nên tôi nghĩ cô ấy
chỉ phải trả nhiêu đó thôi, vậy là rẻ gấp đôi giá tôi đi rồi còn gì. Sau này
bạn nào đi tuyến đó thử trả giá khoảng 60baht xem sao nhé, hihi. Gần tới thủ đô
thì khách xuống hết, trên xe chỉ còn mình tôi và Tiểu thư, tôi yêu cầu anh tài
cho tôi xuống đường Setsathirath, tôi nhớ trên bản đồ của Lonely Plannet có nhà
trọ Sabaidy mà thần tượng tôi thường ở mỗi khi đến Viêng chăn, anh tài xế chạy
vòng vòng một hồi mà không kiếm ra đường tôi yêu cầu, anh ta ghé nhà dân hỏi
thăm gì đó rồi anh ta bảo tôi: “Madam à, tới rồi bà tự kiếm đường đó đi”. Tôi
chẳng thấy cái tên đường đó đâu cả, nhưng nghĩ chắc anh ta quen thả khách du
lịch xuống chỗ đó, nên con đường tôi cần tìm chắc cũng đâu đó thôi, tôi tự kiếm
cũng được. Tiểu thư vẫn chưa xuống xe, cô ta ngồi rù rù trên xe như tàu điện,
nhìn tôi chằm chằm. Tôi quên ân oán cũ, vẫy tay nói với cô ta dù không biết cô
ta có hiểu hay không: “Ê, tao đi nha”. Cô ta không vẫy tay, vẫn không rời mắt
khỏi tôi, anh mắt có chút lưu luyến với Kẻ lang thang tôi đây. Kaka, chẳng lẽ
tôi lưỡng tính à? Tán xong trai Thái rồi tán luôn gái Lào???? Hô hô hô, cười chết
mất.
Buổi
sáng ở Lào vắng tanh, các nhà đa số còn chưa mở cửa, tôi định kiếm chút gì ăn
trước khi kiếm nhà trọ nhưng tuyệt nhiên không thấy, có lẽ người dân còn chưa
ngủ dậy. Tôi đi đại, đi vòng qua vòng lại khu vực gần đó không thấy đường cần
tìm đâu, tôi lạc qua công viên đường Pha Ngoum, biết là đường Setsathirath gần
nhưng không hiểu sao tôi không tìm ra, thấy một Guesthouse cũng tương đối khá
đề cái bảng to đùng có 40.000 kip / đêm cho phòng đơn. Tôi chạy vô hỏi, đúng là
như thế thật, nhà vệ sinh dùng chung nhưng sạch sẽ, tôi đọc sách thấy dorm ở
Sabaidy cũng 20.000-30.000 kip gì đó, tính ra ở phòng đơn ngon hơn, dù biết đi
lòng vòng một lát thể nào cũng tìm ra Sabaidy nhưng tôi muốn mướn chỗ đó nên
bảo thằng phục vụ lấy phòng luôn. Sau đó tôi đi tắm rửa giặt đồ và chuẩn bị đi
ra ngoài. Hỏi xin bản đồ của GH thì họ bảo không có, chỉ có một cái bản đồ to ở
quầy phục vụ, tôi lấy máy hình chụp cái bụp, sau đó ghi nhớ một vài tuyến đường
chính. Ngày đầu tôi ngu như bò tót, không biết mướn xe đạp, toàn đi bộ mỏi cả
cẳng. Được thằng phục vụ giới thiệu Talat Sao, trung tâm thương mại mua sắm,
tôi đi bộ ra đó chơi luôn, cũng 15-20 phút đi bộ chứ không gần tí nào. Kế bên
khu trung tâm thương mại có một cái chợ, tôi ăn trưa trong chợ, những món ăn
bình dân thôi, giá cả cũng ngang ngang với ở VN, không mắc không rẻ, gồm thịt,
măng xào. Măng rất dai và ngon, sau khi ăn xong cơm tôi ghé chỗ khác ăn thêm tô
bún, rồi uống một ly si rô to kếch xù mới chịu thôi, công nhận tôi ăn khoẻ
thật. Vì ngu như bò tót, toàn đi bộ nên chẳng đi được bao xa, ngày đầu tôi chỉ
đi vòng vòng, và tuyệt nhiên tôi không khám phá ra chỗ nào ăn uống hết. Tôi về
nhà trọ ngủ một giấc, đến tối mò đi ăn, vốn không biết gần đó có phố ẩm thực,
tôi lội ngược lại chợ luc sáng, khoảng 7h tối, chợ búa đã đóng cửa, trong khu
thương mại không có gì ăn tối, tôi bắt đầu ngó nghiêng trên đường tìm quán ăn,
vì tìm không đúng khu vực nên dĩ nhiên là tìm lòi mắt mới thấy một quán để vô
ngồi, tới lúc đói rồi nên tôi không còn sức tìm quán khác nữa, có mắc tôi cũng
kệ, nhào vô ăn thôi.
Quán
ăn khá sang trọng, lịch sự, phục vụ chu đáo, có điều chờ hơi lâu, những người
Lào họ ăn uống rất lịch sự, kể cả con nít cũng thế, trong lúc ăn ngồi im lặng
và trò chuyện nhỏ nhẹ, không thấy tiếng la ó của đám trẻ dù có gần cả chục đứa
trẻ con đang ngồi ăn. Người lớn họ nói chuyện rất khẽ, chỉ nghe tiếng dao muỗng
lách tách. Quán đó có thể coi là khá sang trọng, dành cho tầng lớp người Lào
khá giả một chút, vì tôi thấy họ thường đi ô tô vào quán. Tôi đang chờ thức ăn,
bỗng thấy 3 ông chú người VN đi vào, cái quán bắt đầu như cái chợ, các ông chú
ngồi sau lưng bàn tôi trò chuyện rôm rả như chốn không người mà không để ý rằng
các ông chú ấy đang rất ồn ào. Tôi cảm thấy bực mình và xấu hổ. Vì trong quán
thức ăn đợi khá lâu, các ông chú chờ được một lúc rồi bàn tán với nhau là kiếm
chỗ khác nhậu đi, chứ quán này chả có gì nhậu nhẹt được cả, thế là các chú bỏ
đi, trong khi phục vụ có nói là đầu bếp đang làm thức ăn. Thật, tôi thấy phục
vụ quán hiền, gặp tôi là phải trả tiền mới được đi. Nếu không muốn ăn, thì đừng
gọi từ trước đỡ mất công người ta làm. Tôi cũng xấu hổ lây, dĩ nhiên là tôi
toàn nói tiếng Anh, và cũng không khai nhận là một thằng VN nên tôi cứ từ tốn
ăn hết suất ăn của mình, là món mì xào hải sản với bắp non gì đấy. Cay xé lưỡi
luôn, hic hic. Giá cả thì cũng không rẻ, khoảng 50 ngàn Lào gồm dĩa mì và một
lon coca. Được cái sang trọng, hihi. Buổi tối đường bên Lào vắng tanh, cả thủ
đô chìm vào màn đêm mờ ảo, đèn đường hạn chế, ít thấy ai đi chơi khuya, tôi ghé
vào tiệm tạp hoá mua ít bánh rồi dông thẳng về nhà trọ (tôi sợ bóng tối mà, vì
bóng tối thường đồng loã với tội ác). Trên đường về có ghé lại một nơi xem biểu
diễn văn nghệ ngoài trời, chủ yếu dành cho thực khách nước ngoài. Vì tối hôm
trước ngủ trên xe lửa đau ê ẩm, cộng thêm đôi chân tôi không còn đi được nữa , hậu
quả của việc đi chơi với Sky cả ngày ở bên Thái, đi bộ nhiều, mà anh ta lại
cao, tôi lùn tịt, anh ta bước một bước tôi phải đi 2 bước, chạy theo anh ta hụt
cả hơi (chính vì thế tự nhiên tôi nhớ tới anh ta). Tôi về nhà trọ, nhắn cho anh
ta rằng đã ở Lào an toàn rồi đi ngủ, mất toi một ngày nhạt nhẽo tại Lào, hôm sau mới
“khôn” ra được, hihihi.
Không liên quan:
Trả lờiXóaChúc mừng 20/11, cô giáo! :)
Thanks bạn Vịt nhiều nhiều nha :)
Xóa