Trưa
hôm sau tôi trả phòng và vác đồ xuống quầy phục vụ gửi, sau đó đi ăn trưa và
mua cơm nếp mang theo ăn dọc đường, tôi tạm biệt hai vợ chồng chủ quán cơm
người Lào mấy hôm nay tôi hay ăn, nói với họ là tôi phải về nhà rồi. Về khách
sạn tôi ngồi chờ ở sảnh, tranh thủ online gửi tin nhắn cho gia đình và những
người liên quan, trong đó có Sky, hình như tôi đi giang hồ đơn thương độc mã
quen rồi, nên mỗi lần nhớ tới cái ngày ngắn ngủi ở Thái anh ta dẫn tôi đi lang
thang khắp nơi, tôi thấy mình có chút cảm tình với anh ta. Đó là lần duy nhất
tôi cảm thấy mình không đi một mình, không phải đi với một người xa lạ, không
phải cần đề phòng anh ta này nọ…Tôi cảm giác mình đang đi du lịch với một người
bạn quý, tình hình là vậy đó, hihi.
3h
chiều, tôi chuẩn bị ra bến xe trung tâm để đón xe đến bến xe phía Nam, anh
chàng Zhao đi đâu mới về thấy tôi hỏi tôi sắp đi hả, tôi gật đầu. Thấy túi hành
lí nặng tôi hơi ngao ngán, đi xe ôm ra đó thì tiếc của, dù gì tôi cũng xài khá
nhiều tiền mười mấy ngày rồi, tôi có ý định tới Hà Nội xong còn về quê (Quảng
Ninh) chơi nữa nên muốn còn có ngày đó tôi phải tiết kiệm lại thôi. Tôi hỏi anh
ta rảnh không, nếu rảnh vác ba lô dùm tôi ra bến xe (Tôi lần đầu dùng mỹ nhân
kế đấy, trước đây tôi toàn tự vác). Anh chàng nghe thấy tôi nhờ giúp đỡ, đồng ý
ngay, thế là chúng tôi bắt đầu đi bộ ra bến xe, anh ta hẹn tôi sẽ có ngày đạp
xe tới Việt Nam thăm tôi, sau đó còn “tán tỉnh” tôi nữa chứ, hỏi tôi có máu đi
bụi hay không, cùng anh ta đạp xe đi nhé. Tôi cười, bảo nếu đẹp xe tôi thà đi
một mình, đi chung với anh ta tôi thấy nguy hiểm hơn, chắc là bị làm thịt sớm
thôi. Anh ta cười, bảo tôi cảm thấy anh ta là con người xấu à. Tôi bảo không
phải xấu hay không, mà người tôi không thích tôi không bao giờ dành cho những
ưu đãi đặc biệt, như đi bụi chung chẳng hạn, không bao giờ, hehehe. Tới bến xe,
tôi cám ơn anh ta và mời anh ta uống nước, anh ta bảo thôi khỏi, để anh ta kiếm
xe bus về bến xe phía Nam
cho tôi. Anh ta nói được tiếng Lào nên dễ dàng hỏi được tuyến xe của tôi, sau
đó vác ba lo lên tận xe bus cho tôi, rồi dặn tôi lát nhớ nói với tài xế là tới “Khiu lót sai tay” (bến xe phía Nam).
Hành động của anh ta khiến tôi nhớ đến chú Ulf, người Thuỵ Điển trong lần đi
bụi đầu tiên mà tôi từng kể. Tiếc là lời hứa chú sang thăm tôi vẫn chưa thực
hiện được, vì sau khi về nước, chân chú ấy bị gãy phải phẫu thuật và phải nằm
viện 6 tháng, sức khoẻ chú không còn tốt như xưa, chú xin lỗi tôi vì chưa thực
hiện được lời hứa hôm nào.
Tới
bến xe còn sớm, tôi phải ngồi đợi. Thấy cái thằng giang hồ hôm trước cứ lượn
qua lượn lại trước mặt tôi, gặp một cô gái Việt hắn xà tới làm quen và to nhỏ
gì với cô đó. Tôi không thích cái phong cách đó, ai biết hắn là côn đồ hay gì
gì đó nên tôi đeo mắt kiếng đen vào quan sát.
Gần tới giờ, cái chú bán vé cho tôi hôm qua hình như nhận ra tôi, chú ấy
vẫy tay bảo tôi hãy vô trong tìm xe đang đậu, kẻo nhỡ xe. Tôi bước vào trong,
thấy có mấy chiếc xe đề chữ Hà Nội, cái thằng côn đồ khi nãy cũng lẽo đẽo phía
sau tôi, tôi chìa vé ra và nói tiếng Anh (hôm qua tôi đã không khai thật thân
phận rồi, bây giờ bảo người Việt nếu hắn ta côn đồ thật là tôi toi đòn). Nhà xe
chỉ tôi lên xe. Tưởng tôi người nước ngoài, vừa bước chân lên tôi nghe giọng
chua ngoa của một anh lơ xe phía dưới: “Tưởng gì, hoá ra là Tây dở”. Tôi không
hiểu sao nghe cái giọng chua ngoa đanh đá tôi mất cảm tình ghê đi. Tôi suy rằng những thằng nghe không hiểu
tiếng Việt đều bị họ nói xấu kiểu đó hết. Sau này trên đường về tôi còn gặp
nhiều chuyện buồn cười hơn kìa. Lát sau, một đoàn Tây ba lô lên xe, vì không
nói được tiếng Anh, muốn bắt bọn Tây bỏ dép ra khi lên xe, anh lơ xe hồi nãy cứ
“gầm gừ” đứng trước cửa xe như Trương Phi ấy, tôi thấy cung cách phục vụ của
nước nhà tệ hơn so với các nước mà tôi đã từng đi, muốn giúp đỡ anh lơ xe, tôi
ghi chữ “Take off your shoes” vào tờ giấy và đưa cho anh ta, bảo anh ta chìa tờ
giấy cho bọn Tây coi là tụi nó bỏ dép ra liền, chứ anh cứ gầm gừ kiểu đó bọn nó
không hiểu anh muốn gì đâu. Anh lơ xe ngạc nhiên hỏi tôi nói được tiếng Việt à,
tôi bảo tôi nói được một chút, bố mẹ tôi người Việt, tôi ở với họ hàng ở nước
ngoài từ nhỏ, giờ về VN sống với bố mẹ nên đang học tiếng Việt. Anh lơ xe dồn tất cả bọn Tây xuống phía cuối
xe, những vị trí đầu đều dành cho người VN, theo tôi hiểu là mối quen của anh
ta. Chỗ tôi gần cửa sổ, nằm ở khoảng giữa xe chứ không phải xuống phía cuối như
nhóm Tây ba lô. Có một thằng Tây ba lô không chịu xuống phía cuối, hắn ta chọn
vị trí đầu xe cứ ngồi xuống, thấy thế mấy cô gái Tây cũng không chịu xuống phía
cuối, đều chọn những vị trí đầu ngồi. Anh lơ xe tính nóng như Trương Phi ấy bắt
đầu quát om tỏi: “Mẹ chúng nó, chúng nó leo lên đầu lên cổ bọn mình ngồi hết
rồi”. Sau đó anh ta tới chỗ mấy thằng Tây “gầm gừ”, bọn Tây hình như hiểu,
nhưng chúng không chịu xuống phía cuối, anh lơ xe nổi cơn thịnh nộ như thiên
lôi, giọng như quát, quay sang bảo tôi: “Em nói được tiếng Anh tốt, bảo bọn
chúng một là xuống phía cuối ngồi, hai là cút khỏi xe”. Tôi lắc đầu, bảo anh
đừng làm thế, anh ta cứ bảo tôi dịch đi. Nghe giọng quát của anh ta, bọn Tây
cũng hiểu được vấn đề, nhưng bọn họ cố tình không hiểu vẫn ngoan cố. Thấy không
kìm được tính nóng của anh lơ xe này, cũng không muốn mất lòng khách nước
ngoài, tôi nhanh trí quay sang bọn Tây nói với chúng: “Tụi mày đang ngồi ở vị
trí của người khác, người ta chưa lên xe nhưng đã đặt chỗ trước rồi, mày lấy vé
ra xem vé của mày ghi ghế số mấy”. Bọn họ nghe lời tôi lấy vé ra rồi bảo vé không
có số, tôi mỉm cười, bảo chắc mua ở dịch vụ phải không, mua ở dịch vụ không ghi
số thì phải theo sự sắp xếp của nhà xe, trống ghế nào thì ngồi ghế đó, chứ
những người khác họ đã đặt chỗ trước đó rồi”. Nghe tôi giải thích hợp tình hợp
lí bọn họ di chuyển xuống phía cuối và còn cảm ơn tôi nữa. Anh lơ xe đứng nhìn
nhạc nhiên, chắc anh ta tưởng tôi dịch nguyên văn câu của anh ta chắc, nói
thật, dịch nguyên văn thì dễ, nhưng ấn tượng để lại cho khách du lịch sau này
sẽ là “những thằng côn đồ Việt Nam” được bình luận trên mạng, và chả ma nào nghe
xong muốn đến nữa, mặc dù theo đánh giá của tôi, phong cảnh VN có thể đẹp hơn
Camphuchia, Thái lan nhưng nhìn vào cách phục vụ là người ta ngán ngẩm rồi.
Thái Lan, Campuchia họ khá chiều khách, tôi đi xe toàn được họ ưu tiên ngồi
những chỗ tương đối, còn dân địa phương ngồi đâu cũng được. Mặt trời tắt nắng,
xe lăn bánh, tạm biệt Viêng Chăn.
Tôi
ngồi ngắm cảnh cho đến khi chỉ còn thấy màn đêm bên đường. Trời tối, không nhìn
thấy gì nhưng tôi đoán là đèo dốc rất hiểm, nhìn cái cách xe cứ lạng qua lạng
lại là tôi biết rồi, tiếc thật, nếu đi ban ngày chắc là ngắm cảnh đèo dốc đẹp
lắm. Đêm đó, tôi bị say xe, giấc ngủ chập chờn, như những đêm tha hương khác,
trong lòng tôi như người lữ khách không nhà, và vương vấn nỗi cô liêu. Nửa đêm
tôi thấy xe dừng lại không chạy nữa, tôi không hiểu vì sao, cố nhắm mắt ngủ,
tôi đoán là đường nguy hiểm nên họ chờ tới sáng mới đi tiếp. Mờ sáng hôm sau,
thức dậy bước xuống xe thì tôi thấy cửa khẩu trước mặt, hoá ra là tối qua xe đã
tới cửa khẩu. Tôi đi vệ sinh và đánh răng, phải trả tiền để vào nhà vệ sinh rửa
mặt, nên một số sinh viên đi chung xe với tôi họ hứng nước vào bình của một
quán ăn và đem ra ven đường rửa mặt. Cửa khẩu Nam Phao đồi núi chập trùng, hiểm
trở. Tôi trở về xe và lấy côm nếp ra ăn sáng, một chị người Việt với giọng chua
ngoa miền Bắc vốn có của chị lườm nguýt tôi: “Khiếp, sao giờ này mà nó có thể
ngồi ăn ngon lành thế kia”. Tôi vẫn vui vẻ ăn, làm như không hiểu chị ta nói
gì, chẳng lẽ tôi quay lại và dùng cái giọng chua ngoa chửi lại chị ta: “Bà ăn
uống mắc gì tới mày mà mày chửi thế, thấy bà ăn ngon lành mày tức à?”. Dĩ nhiên
là nghĩ thế thôi, chứ tôi chả dại gì chửi, giữ gìn bổn mạng tránh va chạm là ưu
tiên của tôi. Với lại cái mùi phía Bắc đã bắt đầu có vị chua rồi. Tôi nhắn tin
cho bố, bảo đã tới cửa khẩu và sẽ đến Hà Nội vào tối đó, sau đó đi Quảng Ninh.
Tội nghiệp bố tối, mặc dù không cản tôi đi chơi nhưng ông vẫn mất ăn mất ngủ
mười mấy ngày qua với tôi, đi tới nơi nào đó là tôi phải nhắn cho ông một cái
tin để bố yên tâm. Một anh lơ xe đem hộ chiếu đi đóng mộc, xe có 2 lơ xe lận,
anh lơ này thì hiền hơn anh hôm qua, có vẻ cũng ít nói hơn, giọng cũng không
chua ngoa như anh kia. Mới sáng mà người làm thủ tục rất đông, các xe đều đến
từ đêm hôm qua cả và còn đậu trước cả xe tôi đi. Chờ lâu, mãi không thấy anh lơ
xe đâu, cũng không thấy người quen đi cùng xe, tôi sốt ruột sợ họ bỏ tôi ở lại,
quay qua quay lại thấy cái chị người Việt chửi tôi lúc nãy, tôi đập vai chị ta,
chưa kịp hỏi thì chị ta quay sang tôi, bảo không biết nói tiếng Anh, tôi bảo
tôi biết nói một chút tiếng Việt. Tôi hỏi chị ta lấy hộ chiếu chưa, chị ta bảo
chưa, vẫn chờ đóng mộc. Tôi hỏi chị ta có chắc không, vì không thấy người đi
chung xe đâu cả, chị ta bảo đừng lo, chị ta quen anh lơ xe nên không bỏ lại chị
ta đâu. Chị này cũng khá tò mò, hỏi tôi hồi đó sống ở Nhật à, về Việt Nam
lâu chưa mà sao không biết nhiều tiếng Việt. Chị ta biết thông tin này thì đích
thị cái cha lơ xe tối hôm qua đi tám lung tung cho xóm người Việt biết rồi, chứ
tôi lên xe có nói chuyện với ai đâu, thế đấy, khổ thân thật. Ném lao phải theo
lao, tôi gật đầu. Trong lúc ngồi chờ thỉnh thoảng tôi cũng nói vài câu với chị
ta, tôi cố tình nói chậm, và nói ít từ thôi, để tránh bị lộ tẩy. Chị ta như
kiếm được người trút bầu tâm sự, vì thấy tôi nghe câu được câu chăng, chị ta kể
luôn chuyện chị ta cho tôi nghe. Chị ta kể rằng chị làm nghề buôn bán thóc ở
Lạng Sơn, đây là lần đầu chị ta đi Lào, qua nhà một người cô họ để phụ bán
quán. Nhưng khi tới nơi rồi mới biết là nhà cô họ chứa gái, chị ta thấy thế sợ
quá, mới bỏ trốn. Tiền đã bị cô họ giữ từ lúc mới đến, may mà hộ chiếu vẫn cầm
trong tay, chị ta liền nhớ tới anh lơ xe đi trên chuyến xe hôm trước, gọi điện
và kể sự tình, anh lơ xe này mới kêu chị ấy tìm đường ra bến xe, sau đó thuê cho
chị ấy nhà trọ gần bến ở một hôm để hôm sau theo xe về. Tiền vé xe anh ấy cũng
mua giúp chị, ăn uống thì chị ta được “đặc quyền” ăn chung với đoàn xe luôn.
Chị ta khen anh lơ xe thật là tốt bụng, và kể rằng anh ấy chưa có vợ, cũng đang
có ý thích chị ấy. Tôi hỏi chị ta sao biết anh lơ xe chưa có vợ, thì chị bảo là
bà chủ xe cũng đi chung trên chuyến xe này, chị hỏi và bà cũng bảo thế. Chị ta
còn kể là anh lơ xe có rủ chị ta về tới Hà Nội sẽ dẫn chị đi chơi, sau đó mới
để chị về Lạng Sơn. Tôi hỏi sao chị không về nhà, chị đâu có tiền trong người,
chị bảo khỏi lo, anh lơ xe bảo sẽ lo cho chị, vì anh ta đang thích chị mà,
nhưng chị ấy thì không thích anh ta, vì lương của anh ấy thấp quá. Tôi nghĩ
thầm: “Cái tính của chị này cũng hay thật, được người ta giúp đỡ về tới Việt Nam rồi thì
thôi chứ, đã không thích người ta còn nhận lời đi chơi và dùng tiền người ta mà
không lo lắng gì, chúa phù hộ cho chị”. Tôi nghĩ vậy, nhưng không nói gì, thỉnh
thoảng làm ra vẻ ngố ngố như nghe không hiểu chị ta nói gì và giả bộ hỏi lại,
hehehe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét