Mối tình thời học trò, rồi mối
tình lúc đi làm đều đơn phương (cứ cho là vậy đi) không đầu không cuối, không
để lại hậu quả gì đáng kể, trừ một trái tim vật vã đã có lần đau đớn như sắp
chết. Cũng như một môn học, môn học về tình yêu cũng phải trải qua những phút
giây đau đớn như thế, mới cho ta những bài học rằng kẻ nào ta nên yêu, kẻ nào
nên từ bỏ. Tôi không hề trách cứ điều gì từ những con người đó, nếu anh tốt tôi
vẫn giữ lòng tôn thờ ngưỡng mộ, anh xấu tôi ít tiếp xúc và tránh mặt bớt đi.
Còn trách than ư? Không đời nào, người tốt thì sao tôi lại trách than, người
xấu thì sao tôi phải bận tâm? Có một cô nàng nói một câu rất hay: “Tôi có ngu
đâu, chả dại gì mất thời gian, nhưng tôi cũng hiểu rằng để tìm được hoàng tử
đôi khi cũng phải chấp nhận hôn nhầm một vài con ếch”. Câu này giản dị nhưng
cũng đúng chứ nhỉ?
Bài học đầu tiên tôi học được sau
khi thất tình, đó không phải là bỏ ăn, huỷ hoại bản thân mình. Tôi phát hiện ra
rằng nếu làm cách đó là bạn đang giết chính bạn, chứ đừng hòng những kẻ nhẫn
tâm nào đó ở bên cạnh bạn. Khi thất tình bạn càng phải ăn nhiều hơn, giữ sắc
đẹp và sống vui vẻ hơn, chẳng phải bận tâm gì đến những kẻ sẽ thành xa lạ mà
tương lai chẳng dính dáng gì đến cuộc đời của bạn cả, bạn cứ coi như họ không
tồn tại trong không gian bạn sống là ổn thôi. Một người không cần đến bạn, liệu
có xứng đáng cho bạn hi sinh tương lai của mình vì người đó? Không không và
không nhé!!! Nhà văn Trang Hạ có một lời khuyên rất hay, đại ý là: “ Hãy mua
chiếc vé hạnh phúc và đi đến một sân ga mới đầy hứa hẹn hơn, nếu bạn nằm lại
đó, bạn sẽ mãi dừng chân ở một sân ga đau buồn, bất hạnh. Thà đi cùng nhau đến
ngày hạnh phúc cuối cùng rồi đường ai nấy đi còn hơn cùng nhau đi tiếp con đường bất hạnh”.
Tôi đã mạnh mẽ lên nhiều sau những phi vụ tình cảm trong sáng và dễ vỡ như pha
lê thuỷ tinh, có phải tôi đã trưởng thành trong tình yêu sau bao nhiêu đau đớn?
Vác – xin tình yêu cũng đã tiêm, giờ mà anh chàng nào đeo đuổi, tôi sẽ không
mấy quan tâm đến vấn đề tổn thương hay không nữa đâu nhé, tôi chỉ nhìn thấy anh
ta có tính nào đó không phù hợp là tiễn anh ta lên tàu bay ngay lập tức, khỏi
làm mất thời gian của tôi. Có lần Hotboy – một cậu em đồng nghiệp khá thân với
tôi đã hỏi tôi thế này: “ Chị tính buông tới bao giờ?”. Tôi chỉ trả lời em ấy
rằng, tôi sẽ buông tới lúc có người chủ động nắm tay tôi mà không chịu buông ra
(nghĩa bóng đấy nhé, chứ nghĩa đen là ăn bạt tai đấy) thì tôi sẽ giữ người đó
bên cạnh mình mãi mãi.
Bài học về sự nghiệp mà tôi học
được, đó là sự nghiệp như cái đồ thị hình Sin mà tôi từng học, lên voi xuống
chó là chuyện thường, hôm nay bạn rất ổn với công việc, ngày mai bị đá ra ngoài
đường, ai mà biết được kia chứ. Hay có những người, chỉ cần ngủ một đêm tới
sáng tỉnh dậy đã thấy mình trở thành giảng viên này giảng viên nọ mà có tốn mấy
thời gian học hành đâu. C’est lavie !!!!!!!
Mỗi mùa hiến chương, tôi lại trở
về thăm lại các thầy cô cũ của mình, những người có tâm, những người tôi ngưỡng
mộ. Tôi cũng có rất nhiều điều để hỏi các sư phụ của mình, xem cách tư duy và
nhận xét của tôi đã đúng chưa, tôi không muốn mình chạy gần hết đời rồi mới
phát hiện ra hai chữ: “Sai lầm” và làm lại từ đầu những thứ đã quá muộn. Hỏi
các thầy của tôi cũng là để tôi đừng đi lệch lạc, tôi tin tưởng thầy mình, vì
họ đã trải qua hết cả cuộc đời hoặc gần hết cuộc đời với những niềm vui cùng
nỗi đắng cay, bạc bẽo của nghề nhà giáo. Tôi đi nghề nhà giáo có lẽ là do
nghiệp, nghiệp tạo từ kiếp trước, nói theo duy tâm, thì kiếp này tôi phải trả
nghiệp đó. Bạn không thấy nghề thường đi kèm với chữ nghiệp sao????? Là một
người nhạy cảm và phân tích tình hình khá tốt, tôi đang phải định hướng lại
nhiều thứ mà trước đây tôi cho rằng đã ổn, tôi không muốn ngày mai, khi mình
ngủ dậy, sẽ nhận được những cái tin bất ngờ trên trời rớt xuống, tôi muốn mình
kiểm soát tốt cuộc sống của chính mình, vì cuộc đời của tôi phải do tôi làm
chủ, tôi có quyền chính đáng được làm như thế.
Còn 1 tháng nữa thôi, sẽ bước
sang tuổi 30, là người vô sản nhất trong những người vô sản, nếu là người thích
bon chen ganh tỵ, có lẽ tôi sẽ cực kì tủi thân khi thấy những cô bạn thân đã
một nách 2 con, có nhà lầu xe hơi và ông chồng cực kỳ tuyệt vời. Nhưng không,
tôi chỉ vui cho các bạn mình, và cũng vui cho chính bản thân mình, các bạn tôi
lập gia đình sống hạnh phúc, đó là may mắn kiếp trước họ đã tạo phước cho bản
thân, tôi vui cho chính tôi, vì biết đâu nếu giờ đã lập gia đình, tôi lại đang
chuẩn bị giấy tờ li dị???? Cho nên, tôi cứ sống thoải mái thôi, mặc dù cái văn
hoá chồng con ở phương Đông không hề dễ chịu chút nào, khi không lập gia đình
là mang tội bất hiếu với cha mẹ. Tôi thuộc loại người không biết sợ, nên việc
tôi chưa có người yêu cũng không hề làm cho tôi phải “hạ giá” cho thiên hạ được
cười hả hê đâu nhé, thà già ế chứ tôi không được chọn lầm. Nếu số tôi bắt buộc
phải lấy chồng như một định mệnh không tránh khỏi, tôi tin phu quân của tôi sẽ
là một người tốt, vì tôi đã kiên trì được 30 năm và có thể hơn nữa để chờ đợi
anh ấy kia mà.
Chúc mọi điều may mắn.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn :)
Xóa