Tôi và sư tỷ cùng trở về sư môn vào một thời điểm, cái thời điểm mà ít ai nhập/ xuất. Dĩ nhiên vì thế mà chỉ có tôi và sư tỷ trở về vào thời điểm đó thôi, nhưng tôi lúc ấy không biết rằng chị ấy là sư tỷ của mình. Tôi đi tám một hồi cũng không rõ cái người vào cùng thời điểm của mình là ai. Rồi một ngày tôi gặp chị ấy, người toát lên một sự mới lạ đối với tôi, tôi chủ động làm quen với chị ấy và bị chị ấy chinh phục bởi sức hút tự nhiên, tôi có nhiều thiện cảm với chị ấy và cũng đồng thời phát hiện ra rằng chị cũng là sư tỷ của tôi luôn, điều này cũng hay xảy ra trong sư môn của tôi.
Sư tỷ không đẹp, tôi phải thống nhất với bạn đọc trước là vậy, nhưng sức hút của sư tỷ là mê hồn. Sư tỷ mặc áo dài cũng khác người thường. Mặc dù sư tỷ nhìn cũng ốm tong ốm teo như tôi thôi, nhưng áo dài của tỷ ấy mặc không có cái nào chiết eo, giống loại áo dài của em bé hoặc của người già mặc ấy. Một điều lạ là tôi dám cá nếu bạn nào còn trẻ mà mặc loại áo dài đó sẽ rất xấu, tôi không hiểu sao sư tỷ mặc áo dài kiểu đó lại có cái nét quý tộc của mệnh phụ phu nhân, trông rất quý phái. Tôi thích nhìn tỷ mặc kiểu áo dài đó, và trong trường, chị ấy có kiểu cách mặc áo dài không hề đụng hàng. Sư tỷ cũng đã có chồng và một đứa con nhỏ, nhưng tôi tin chắc là chị ấy không hề có vướng bận kiểu truyền thống nào như một số phụ nữ khác. Tôi không nói là tỷ ấy không quan tâm tới gia đình đâu nhé, thậm chí tôi biết gia đình nhỏ của tỷ ấy khá hạnh phúc. Cái mà tôi nói đến là tỷ ấy không có cái dáng vẻ tất bật của một bà mẹ có con nhỏ, mặc dù tỷ ấy vẫn làm tròn tất cả các nhiệm vụ của một người vợ người mẹ như bao phụ nữ khác. Có điều là phong thái của sư tỷ không giống người bình thường. Sư tỷ và tôi có một cái tính giống nhau, đó là rất sợ đi làm những thứ liên quan tới giấy tờ sổ sách nên mỗi lần phải hoàn thành nhiều hồ sơ là hai chị em ngán lắm, ngoài ra sư tỷ rất ớn đi khám sức khoẻ, bệnh viện chích một ít máu xét nghiệm thôi mà sư tỷ gọi điện cho tôi tám tới 15 phút về việc sợ thấy máu, hehehe.
Sư tỷ từng là giảng viên một trường đại học, nhưng không hiểu vì lí do gì sư tỷ lại trở về sư môn. Một hôm hai chị em ngồi ngoài ghế đá giờ ra chơi, tôi hỏi ngày xưa chuyện tình của sư tỷ thế nào, sư tỷ liền kể cho tôi nghe. Chồng của sư tỷ cũng là bạn học cùng khoá, nhưng khác lớp. Anh ấy để ý sư tỷ từ thời đi học phổ thông, nhưng do anh ấy cũng là người kín đáo, hiền lành và sư tỷ cũng là loại phớt Ăng lê nên thành ra hai bên không có tín hiệu gì. Lúc học đại học cũng có một vài người thích sư tỷ nhưng chị ấy cũng không quan tâm lắm. Một lần sư tỷ đi ăn tiệc thì gặp lại anh ấy, hai người học cùng trường biết nhau nên sư tỷ có trò chuyện cùng anh sau bữa tiệc, rồi anh xin sư tỷ nick yahoo. Từ đó hai người tuy không gặp nhau nhưng hay chat với nhau trên mạng. Một hôm anh mời sư tỷ đi uống nước, nghĩ là bạn bè cùng trường, lại cũng gần nhà nhau nên sư tỷ nhận lời. Buổi cà phê chắc là khá vui vẻ nên sau đó anh mời sư tỷ cuối tuần đến nhà anh chơi. Sư tỷ cũng ít bạn nên nhận lời mời, tới nhà anh theo lời mời với tư cách của một người bạn bè thông thường, thì ngạc nhiên vô cùng vì nhà anh ấy làm bữa cơm hoành tráng đãi sư tỷ, và trong bữa cơm, mẹ anh ấy nói rằng rất vui vì cuối cùng đã được gặp bạn gái của con trai. Sư tỷ đang ăn mà nuốt cơm không nổi với cái tin đó luôn, nhưng vì không tiện trả lời nên sư tỷ im lặng. Cuối bữa ăn, mẹ anh ấy còn hỏi một câu sốc hơn nữa: - "Hai đứa định khi nào cưới?" và anh ấy trả lời mẹ mình là: - " Con định tháng sau mẹ ạ". Sư tỷ đang ăn sau khi nghe xong sắp tắt thở. Sau cái ngày ấy sư tỷ cứ thắc mắc vì sao anh ấy lại làm vậy với mình trong ngày đầu gặp mặt gia đình, trong khi đó, xét ra hai người vẫn chưa gọi là có thời gian nhiều để hiểu biết nhau, anh cũng chưa nói yêu sư tỷ lần nào. Và còn giật gân hơn nữa khi gia đình anh ấy đường đột sang "nói chuyện" với bố mẹ của sư tỷ. Mẹ sư tỷ như rớt từ sao hoả xuống mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, vì chưa bao giờ nghe con gái mình nói có bạn trai. Sau khi biết chuyện, mẹ sư tỷ khuyên chị ấy nên suy nghĩ cẩn thận và cần có thời gian, vì hôn nhân không phải trò đùa. Sư tỷ cũng chưa có chút tình yêu nào đối với anh ấy, nhưng theo như sư tỷ nói, giống như có một cái gì đó thúc đẩy, sư tỷ gật đầu đồng ý cưới. Đám cưới diễn ra đúng một tháng sau ngày sư tỷ ăn bữa cơm định mệnh ấy. Vì cưới rất gấp nên sư tỷ bảo rằng cho đến ngày cưới cả hai vẫn chưa lần nào nắm tay nhau, hay ôm hôn gì cả, cứ như là tảo hôn vậy. Tuy nhiên sau khi cưới cả hai sống rất hạnh phúc, cứ như là cuộc sống trong mơ vậy. Hai anh chị rất hợp nhau.
Nghe xong chuyện tình của sư tỷ, tôi mới hiểu ra rằng, thực ra tình cảm là thứ mà không hề có quy luật nào chuẩn xác cả, có người yêu thắm thiết rồi cuối cùng lại chia tay đường ai nấy đi, đôi khi 2 con người còn xa lạ với nhau lại quyết định cùng nhau gắn bó suốt cuộc đời. Vì vậy các bạn gái độc thân, và đang bị xã hội liệt vào hàng ế chớ lo lắng. Sở dĩ bạn chưa lập gia đình, chưa có người yêu là vì bạn đang chờ một đối tượng tốt hơn, phù hợp hơn đến với bạn thôi. Bạn nhé.
Woa.Công nhận chuyện tình của sư tỷ chị cũng bất ngờ thiệt mới về ăn cơm lần đầu mà ảnh đã nhanh tay lẹ chân nói 1 tháng sau sẽ đưa nàng về dinh :D
Trả lờiXóaEm thấy hồi xưa sao tuy đa số không yêu nhưng về sống chung khá hạnh phúc,còn bây h mấy bạn cứ yêu cho cố vào nhưng về sống chung cứ thấy ly dị rầm rầm.Chỉ là một số ít thôi chị nhá,em ko qươ đũa của nắm đâu ạ hihi
Bonby còn nhỏ mà đã có suy nghĩ chín chắn rồi. Không phải quơ cả nắm đâu em, thức tế là bây giờ li dị nhiều hơn ngày xưa rất nhiều, mặc dù dc tự do yêu đương. Chính vì thế yêu thường mù quáng. Một người biết cách yêu khôn ngoan là trong khi yêu bộc lộ hết nhược điểm của mình, che bớt ưu điểm, để xem đối phương chấp nhận dc hay không. Nếu chếp nhận được sẽ thuận lợi hơn khi 2 người lấy nhau, vì họ ít nhiều thông cảm được. Tuy nhiên chẳng mấy ai dám chọn cách này trừ một số người gàn như chị. Vì chọn cách này hay bị ế lắm, mà người ta thường ko đủ tự tin với chính bản thân mình, thế đấy.
Trả lờiXóaTình yêu như ngọn lửa, cháy mạnh mẽ sẽ chóng tàn.