Nàng đẹp, cái đẹp không theo chuẩn chung của nhiều người,
nhưng khi nhìn vào nàng, đủ để khiến người khác không bao giờ thốt lên từ “xấu”
hay những điều tương tự, dù trước mặt nàng hay sau lưng. Nàng lập dị một chút,
không theo quy luật của một người con gái bình thường. Nàng là một cô gái tự
chủ, ít chú ý làm đẹp, thời gian có nàng thường lao đầu vào những công việc,
rồi ngủ vùi vào ngày nghỉ. Thỉnh thoảng nàng lại đọc sách, nấu ăn, lau dọn
phòng ốc và tự hài lòng với cuộc sống bận rộn của mình. Nàng nữ tính, cái đó
tất nhiên, không những nữ tính mà nàng còn biết cách dịu dàng với người nàng
yêu, chỉ có một điều đáng nói là nàng chẳng bao giờ làm điều đó cả. Nàng tự
tin, nên nàng vẫn cứ tỉnh, phớt ăng-lê đến mức có thể nhất, trừ khi có sự cố
nào đó xảy ra. Nàng không phải người vô cảm, cũng không phải loại người dễ cảm.
Tình yêu nàng dạt dào như những cơn sóng đối với người nàng yêu, tĩnh lặng như nước
hồ thu đối với người nàng không yêu. Nàng yêu một chàng trai vô cùng thiết tha,
cũng như một chàng trai khác thiết tha yêu nàng, nhưng chưa bao giờ nàng hạnh
phúc, bởi người nàng yêu và người yêu nàng không phải là một.
Một bữa sáng đơn giản được nàng chuẩn bị sẵn, nàng không
thích ăn sáng ở ngoài vào ngày cuối tuần mà thường tự chế biến cho hợp khẩu vị,
đối với nàng làm cho mình bận rộn với những công việc lặt vặt cũng thú vị như
vùi đầu vào công việc hay những thú tiêu khiển khác. Chuông điện thoại cắt
ngang bữa ăn sáng. Một tin nhắn của chàng trai rủ nàng đi chơi, nhưng nàng đang
rất vui vẻ nên chưa trả lời vội, tiếp tục thưởng thức bữa sáng gồm món trứng
rán, bánh mì và nước hoa quả. Xong, nàng đến trước gương, ngắm vẻ mặt tươi tỉnh
của mình, nàng hài lòng khẽ mỉm cười, suy nghĩ mông lung. Nàng giả thiết rằng
nếu hôm nay không nhận lời mời đi chơi với chàng trai đã gửi tin nhắn kia, thì
nàng sẽ làm gì cho cuộc sống thú vị hơn là đi hẹn hò? Đi hẹn hò với người nàng
không rung động thì cũng chẳng khác gì phải chịu đựng cực hình vào ngày cuối
tuần. Nhưng ngày cuối tuần không nên ở nhà, rất phí. Nàng trang điểm nhẹ, đủ để
người ta không nhận ra rằng nàng sắp 30, cái tuổi mà người xưa vẫn gọi là ế.
Bước ra đường với chiếc váy giản dị, nàng đi mua sắm một số thứ yêu thích, đủ
để làm hài lòng chính nàng, không phải là làm hài lòng người khác.
Nàng bước vào một quán nhỏ, bản doanh của nàng, bật chiếc
máy tính bảng mà nàng ít dùng tới, lướt nhẹ các trang tin tức như thường lệ. Nàng
không mê những món đồ công nghệ, nhưng khi thấy người khác cầm những thứ đồ
hiện đại và sờ sờ bàn phím cảm ứng thì nàng lại thấy mình mù tịt về mọi thứ,
nàng không bắt chước, nhưng nàng không muốn mình lạc hậu, và thế là cuối tuần
khi ra ngoài, muốn hành lí gọn nhẹ, nàng chỉ cầm theo cái thứ đồ công nghệ dùng
cảm ứng này cho tiện. Anh chàng phục vụ đã quen với sự xuất hiện của nàng, mỉm
cười hỏi: “Như thường lệ phải không tiểu thư?”- nàng khẽ mỉm cười gật đầu. Lát sau, trước mặt
nàng là cốc sữa, không biết tự bao giờ, nàng đã bỏ thói quen cà phê, thay vào
đó là sữa. Nàng muốn cải thiện bản thân mình, nên có lẽ nàng bắt đầu từ việc ăn
uống nghiêm túc, khoa học. Bàn bên cạnh, một anh chàng cũng quen thuộc luôn
trong mắt nàng, mỗi khi nàng đến đây, dù không định kì nhưng thường xuyên thấy
anh ta ngồi đó, vị trí đối diện với chỗ nàng thường ngồi. Có lẽ nàng đang vui
vì phát hiện ra được thêm một quy luật của cuộc sống này, nên tự mỉm cười một
cách vô thức. Anh chàng bàn đối diện không biết vô tình hay cố ý, thấy nàng
cười, tưởng là nàng đang cười với hắn nên mỉm cười theo, đúng là vô duyên. Nàng
đi cà phê chỉ ngồi một mình, và nàng nhận thấy anh chàng kia cũng vậy. “Hay là
hắn cũng giống mình?” – Nàng nghĩ thầm. Rồi bỗng dưng tự nhiên nàng ghét cái
tên đó thế không biết, tự nhiên cũng ngồi một mình như nàng, mà lại ngồi bàn
đối diện, làm mất không gian riêng tư của nàng. Nàng lại không thể đuổi cổ hắn
ra khỏi chỗ ấy, nếu có thể, nàng đã làm việc đó từ lâu rồi.
Việc ghét cái người ngồi đối diện nàng cũng bỗng dưng quên
mất, vì nàng đang tập trung đọc và xử lí các thông tin, cuối tuần là thời gian
ít ỏi để nàng cập nhật các kiến thức, tin tức liên quan đến cuộc sống, cập nhật
tin tức bạn bè ở xa và đọc thêm những kiến thức mới mà nàng chưa từng biết, kể
cả kiến thức về tình yêu nàng cũng phải học. Nếu không từng trải, thì đọc để
hiểu biết là một cách bổ sung khiếm khuyết nhanh nhất. Thường nàng làm việc gì
cũng rất tốt, kể cả chưa bao giờ từng thực hiện công việc đó, vì trước khi làm
việc gì, nàng thường đọc và tham khảo ý kiến của nhiều người. Ví dụ chưa từng
nấu một món ăn nào đó, nhưng bắt tay vào nấu là nàng phải nấu cho ăn được, nàng
không thích thất bại nặng nề do sự ngu xuẩn của chính mình gây ra. Tạm nạp đầy
đủ thông tin cho mình, nàng tính tiền định về. Người phục vụ lại một lần nữa
cười với nàng: - “Anh bàn bên đã tính tiền cho chị”. Nàng ngạc nhiên, quay sang
nhìn thì không còn thấy cái người nàng ghét ngồi đối diện đâu nữa. - "Hoá ra mình lại sưu tập thêm một cây si" - nàng
rủa thầm, ngày mai lại phải dời địa bàn nữa rồi.
Nàng, khi tự ngắm mình trước gương, biết rõ ràng mình đã gần
30, nhưng sao nàng vẫn không có cảm giác gì là lúng túng trước việc lập gia
đình, không phải nàng không muốn, mà là muốn cũng không được. Nàng không cam
tâm lấy người mình không yêu, nếu hoàn cảnh như thế nàng sẽ ấm ức cho đến chết,
nàng cũng không đủ bản lĩnh để khiến người nàng yêu trở thành người yêu nàng.
Tóm lại nàng là người thuộc dạng “ba rọi” nên không biết đâu mà lần. Nàng kiêu
hãnh? Không phải thế, chỉ là nàng luôn giữ lòng tự trọng của mình, chỉ đơn giản
vậy thôi. Khi nào chưa gặp được người có 2 tiêu chuẩn: yêu nàng và được nàng
yêu, nàng vẫn sẽ tiếp tục đợi, dù cho năm tháng có trôi đi, đối với nàng kiên
nhẫn chờ đợi luôn là phương pháp mang lại hiệu quả nhất định. Chỉ khi nào người
2 tiêu chuẩn đó xuất hiện, khi đó, nhất định nàng sẽ lấy chồng. Ừ thì hiện giờ
nàng ế đấy, thì đã sao??? Nàng cứng đầu đấy, thì đã sao???
Dẫu biết rằng quy luật tự nhiên là con gái lớn lên, lấy
chồng, sinh con rồi lại lo dựng vợ gả chồng cho con cái. Quy luật ấy vẫn luôn
luôn và sẽ mãi mãi tồn tại, nhưng rồi nàng tặc lưỡi: ừ thì có bao giờ mình làm
theo quy luật đâu. Nàng khẽ mỉm cười, rồi cầm lấy chiếc điện thoại…
Hay quá chị ơi.Hôm nay chị lấn qua lĩnh vực Truyện Ngắn luôn rồi,thích ghê :) Chắc em cũng phải tập tành viết truyện ngắn quá mà hiện h đầu óc chưa nghĩ ra được gì hihi :D
Trả lờiXóaMà nhân vật này em đọc có một nét gì đó rất là giống chị đó nha ^^
@Kwan: có kẻ đang tự bạch đó em ạ. :P
Trả lờiXóa:) Chắc vậy rồi chị ơi hehe.Chị Vịt bên Wordpress phải hem chị,em Bonbydiary ở bển nè :D
Xóa@Kwan: Ừ, chị biết mà :P
Trả lờiXóa@Bonby + Vịt béo: Hai chị em lại đoán trúng tim đen mình rồi :)
Trả lờiXóaChưa biết viết về ai nên lấy bản thân ra làm chuột bạch trước, hehehe