(Viết dành cho các em học sinh sinh viên nhân dịp mùa hè)
Thứ 7, 3PM: Trời mưa, đường ngập nước, một chiếc xe máy phóng
ra từ ngõ hẻm với vận tốc cao và thế là đụng xe, đầu đập xuống mặt đường, cũng
may còn có nón bảo hiểm.
CN, 2PM: Trời lại mưa, cả ngày chóng mặt vì cú va chạm hôm
qua, không tài nào lên TP được, thôi để mai rồi tính.
Thứ 2, 6AM: Trời mưa, đúng hơn là bão. Mẹ nhìn Tâm lo lắng: "Để mẹ đi chung với con, dù sao mẹ cũng không yên tâm". Tâm mỉm cười,yếu
ớt: "Thôi, con không sao đâu,con biết tự chăm sóc mà". Mẹ hơi lưỡng lự rồi quyết
định: "Dù sao mẹ cũng phải ở bên cạnh con, nhìn con rất yếu".
Bệnh viện trời mưa cũng ít người, làm thủ tục và đi gặp người
bác sĩ quen thuộc Tâm từng chữa viêm xoang. Có lẽ trời mưa nên không khí cũng
có chút lười biếng, 2h chiều mới có kết quả đo điện não. Mẹ vẫn lo âu, nhưng
nhìn cái kết luận "nhức đầu mãn tính sau chấn thương" có vẻ như là cũng may hơn
dự định của mẹ rùi.
- Thôi, con xuống TP đi, mẹ về cũng yên tâm rồi. - Tâm vẫy tay,
cánh tay yếu ớt…
Trời vẫn mưa lâm râm, đủ để làm người ta lạnh và ẩm ướt
chiếc áo khoác. Đầu óc miên man suy nghĩ về nhiều thứ, tâm trạng hơi chùng
xuống, Tâm cảm giác mình yếu ớt trước cuộc sống này.
Vừa mới thấy Tâm, cô chú chủ nhà lo lắng hỏi: "Sao vậy
con?". Tâm buồn bã kể qua loa rồi lên phòng, hơi chóng mặt, nhưng dù sao cũng
phải nấu bữa tối để còn uống thuốc. Chú chủ nhà đội mưa mua về cho Tâm một tô
súp nóng, bắt ăn lấy sức. Tâm cảm động…Ở cái TP này, người tốt sao mà hiếm…Nhưng
sau đó lại ái ngại, hôm nay hai người chị của chú ấy về, cả hai đều là tu sĩ
Phật giáo, vì thế cả nhà chú ăn chay mấy bữa nay, chẳng lẽ Tâm ăn mặn? Sợ ảnh
hưởng đến việc tu hành của 2 cô. Chú cười: "Cái gì cũng có ngoại lệ cả, ăn đi,
còn có sức mà uống thuốc, không bữa sau có chuyện gì chú không giúp đâu". Rồi
chú lại tất tả đi làm việc, cuộc sống sao mà…
Ăn cơm, uống thuốc xong, miên man suy nghĩ, đầu óc choáng
váng, với tay cầm chiếc điện thoại, nhắn tin cho một người bạn vào cái thời
childhood mà Tâm vừa tìm lại được sau gần 10 năm: "Tớ đi chụp X và đo điện não
rùi, bác sĩ nói bị đau đầu mãn tính sau chấn thương, giờ thấy chóng mặt”. Lát
sau thì nhận được tin nhắn: "Chị Lan nói ăn nhiều vào, uống nước chanh đường,
nằm nghỉ, đừng suy nghĩ nhiều, đừng để thiếu năng lượng, làm việc nhẹ nhàng giải
trí". Nghe nói ăn nhiều vào, Tâm xơi một lúc hết tùm lum thứ, sau đó nôn ra gần
hết, lại chóng mặt. Quơ tay tìm chiếc điện thoại bên cạnh, mắt cố mở và bấm mấy
chữ: "Ăn xong nôn ra gần hết, không biết có bị sao không nữa".
- “Đừng có ráng ăn, ăn cháo loãng cũng tốt”. - Tin nhắn của
thằng bạn trả lời.
Đúng là “chiên viên” nên lời khuyên cũng khác, đặc sệt mùi
nghề nghiệp, ngày xưa chị Lan là thần tượng của Tâm,bây giờ vẫn vậy.
Tâm ngồi dậy, cố bật mấy bản giao hưởng Mozart để điều chỉnh
lại tinh thần.
Tối, Tâm bước qua phòng cô Ba (Một người chị đã đi tu của
chú chủ nhà). Cọc cọc…
- Cô ngủ chưa ạ? - Tâm bối rối
- Chưa, có gì ko con? - Cô tu sĩ nhìn Tâm thoáng chút ngạc nhiên.
- Không ạ, con đọc xong cuốn sách cô đưa rồi, con cũng nhận
ra nhiều điều, nhưng có chỗ vẫn chưa hiểu
- Ở tuổi con ko phải cái gì cũng có thể hiểu hết tất cả,
nhưng hãy cứ để từ từ, con cần có thời gian. Đôi khi cùng một nội dung, nhưng 2
người khác nhau cũng có thể hiểu theo 2 cách khác nhau, vì thế cô sẽ không giải thích… - Cô
mỉm cười.
- Ngày hôm qua đã qua rồi, tương lai của con chính là hiện
tại hôm nay con ạ! Today call a Present (cô đang tu tại một ngôi chùa bên Mỹ).
- Rảnh con lên tu viện Bát Nhã, Lâm Đồng hoặc đến Chùa cô Tư,
ở đó vài ngày để đầu óc thảnh thơi. - Cô tiếp lời.
Cô đưa Tâm mấy đĩa CD tôn giáo, để rảnh rỗi nghe.
Từ phòng cô trở về, Tâm cảm thấy thoải mái hơn. Đặt mình nằm
xuống, lại không thoát khỏi suy nghĩ miên man, trời trở lạnh và ẩm ướt. Nhớ lại
một thời còn học phổ thông. Nằm trên chiếc giường cá nhân, Tâm hay
nghe nhạc những lúc mưa bão và những đêm không ngủ. Không biết bây giờ ở đó thế
nào? Lại thắc mắc…Ngồi dậy, bật đèn và cầm bút lên, đã lâu rồi Tâm không làm
thơ:
Trường cũ mùa này buồn lắm không?
Ngoài trời ve kêu, phượng đỏ hồng,
Mưa về cây cỏ thay lá mới
Ngẫm lại cuộc đời, lệ tuôn rơi.
Tắt đèn, đi ngủ. Tâm vẫn đang tưởng tượng về một người…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét