Tôi sáng tác chùm thơ "Nhật kí mùa Đông" vào trong khoảng tháng 11-12 năm ngoái (2011). Nay đăng lại trên blog này.
Mùa đông
Thu đi qua, tháng năm chẳng đợi
Đông lại về, mang cái rét mong manh
Em ra đi, vì em vẫn sợ
Anh sẽ là mùa đông trong trái tim
Sáng thức dậy, trong lòng chợt thấy lạ
Vì trong mắt có hình dáng xa xăm
Tối muốn ngủ, nhưng không chợp mắt được
Nhớ nét mặt và nụ cười thân thương
Em muốn gọi, nhưng chần chừ không gọi
Điện thoại anh, em vẫn đợi từng giờ
Anh không nhớ, mà đi xa em mãi
Để em một mình trong bóng tối đơn côi.
Đông lại về, mang cái rét mong manh
Em ra đi, vì em vẫn sợ
Anh sẽ là mùa đông trong trái tim
Sáng thức dậy, trong lòng chợt thấy lạ
Vì trong mắt có hình dáng xa xăm
Tối muốn ngủ, nhưng không chợp mắt được
Nhớ nét mặt và nụ cười thân thương
Em muốn gọi, nhưng chần chừ không gọi
Điện thoại anh, em vẫn đợi từng giờ
Anh không nhớ, mà đi xa em mãi
Để em một mình trong bóng tối đơn côi.
Trái tim mùa đông
Chiều đầu đông chạy quanh phố thị,
Ngắm những ngọn đèn xúng xính trước lễ Noel,
Gió vật vờ, làm
run hơi thở
Buốt vào lòng nhói cả con tim
Anh nơi đâu trong lòng thành phố?
Quanh những bóng hồng, xúm xít bên anh
Em lặng im, chỉ nhìn anh chốc lát
Em làm ngơ, giá buốt nỗi đau này…
Trái tim anh nhiều ngăn vô đáy,
Mà tim em chỉ hữu hạn không gian,
Em không dám, thú thực em không dám,
Em bất lực rồi vội vã…buông tay.
Giấc ngủ mùa đông
Sương sớm tràn qua khung cửa
Em còn chìm trong giấc ngủ mùa đông
Hoa cà phê đương mùa nở rộ
Như hoa tuyết vương vấn giữa khu vườn
Em vẫn nhớ mùa đông trong quá khứ
Sáng trở mình gắng sức dậy cho nhanh
Ngồi học bài giữa những cơn thiếu ngủ
Để ngày sau vun đắp giấc mơ đầy
Ngày hôm nay em không muốn thức dậy
Em muốn làm gấu trúc ngủ mùa đông
Em không muốn con tim mình buốt giá
Giữa làn sương đang tỏa khắp căn nhà
Nếu một hôm em bất chợt tỉnh giấc
Anh có làm hoàng tử đến cầu hôn?
Em muốn thức giữa ngày xuân ấm áp
Giữa biển người, em hóa thành yêu nữ thích rong chơi.
Anh!
Chiều về đêm mong manh
Lòng em nhớ đến anh
Khoảng trời mây xung quanh
Đưa ra nhiều câu hỏi.
Không biết con người anh
Lưu manh hay trí thức?
Đôi khi em bứt rứt
Vì không hiểu nổi anh
Ta đôi bờ cách ngăn
Tại một không gian lặng
Đôi mắt anh không nói
Vì anh rất lưu manh.
Anh như một bức tranh,
Mà em hay nhìn ngắm,
Anh nhiều cô theo lắm
Em chỉ ngắm tranh thôi.
Lòng em nhớ đến anh
Khoảng trời mây xung quanh
Đưa ra nhiều câu hỏi.
Không biết con người anh
Lưu manh hay trí thức?
Đôi khi em bứt rứt
Vì không hiểu nổi anh
Ta đôi bờ cách ngăn
Tại một không gian lặng
Đôi mắt anh không nói
Vì anh rất lưu manh.
Anh như một bức tranh,
Mà em hay nhìn ngắm,
Anh nhiều cô theo lắm
Em chỉ ngắm tranh thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét