(sưu tầm)
Bạn tôi kể,
lúc mẹ cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ''Một đời quá dài.''
Cô ấy nói:
Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng.
Mẹ
tôi là kiểu phụ nữ có xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc chỉnh tề, lúc tôi
12 tuổi, mẹ và ba ly hôn, cũng bởi vì ba ném tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng,
nhiều lần mẹ nói cũng vô ích.
Bạn bè
khuyên nhủ, mẹ chỉ nói một câu:'' Anh ấy rất tốt, chỉ là không hợp đi cùng nhau
nữa.''
Bà ngoại tức giận mắng mẹ: '' Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện.''
Bà ngoại tức giận mắng mẹ: '' Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện.''
Trong mắt bà
ngoại: con rể anh tuấn cao lớn, có thể kiếm tiền, hiếu thuận lo cho gia đình,
ngược lại là con gái bản thân tùy hứng, không chịu nghĩ đến cảm nhận của con
cái và cha mẹ.
Mẹ cũng rất
khó giải thích cho bà rằng ba không thích tắm rửa, quần áo bít tất ném loạn, ăn
cơm như hổ đói, không nhớ được sinh nhật của mẹ,không nhớ những ngày kỉ niệm,
sao có thể xem như khuyết điểm đây, đàn ông đều như thế này sao ?
Tôi nhớ rất
kỹ lúc mẹ mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: 'Hy vọng con
có thể hiểu cho mẹ, cả một đời quá dài.'
Lúc tôi 16
tuổi, ba dượng xuất hiện, vóc dáng ba không cao, tướng mạo bình thường, nhưng
cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, cười lên rất ôn hòa, tôi đối với ba
dượng không có cảm giác bài xích.
Ba sẽ vì mẹ
mà thay đổi những chậu hoa xinh đẹp, sẽ mua khăn trải bàn màu xanh nhạt hợp với
bát đũa mới, sẽ vì mẹ mua một đôi giày da trắng sữa hợp với chiếc đầm đỏ của
mẹ,sẽ thay mấy cái móc khóa đáng yêu cho tôi.
Ba dượng sẽ nắm
tay mẹ đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên
đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho mẹ nghe tên của những loại cây cỏ và câu
chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ,
bày trên bàn sách của tôi.
Mẹ thích tìm
tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần mẹ long trọng làm món mới, ba dượng sẽ kéo tôi lại
ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và
mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của mẹ, đùa khiến mẹ cười khanh khách không
ngừng.
Có một lần
mẹ bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách
hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt.
Ba dượng
ngồi bên giường, đọc sách cho mẹ nghe. Bên cạnh giường bệnh có mấy dì nghiêng
đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mũi tôi chua chua, rốt cuộc cũng hiểu rõ
câu nói kia: ''Cả một đời quá dài.'', cả một đời quá dài - nên không muốn tạm
bợ.
Nếu người và
người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không
có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, vậy đó cũng coi như đối tác
cuộc sống thôi.
Tình nguyện
yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa.
(“Cho nên
hôn nhân không thể tạm bợ, cũng như giày phải mang vào chân mới biết vừa không.
Bởi vì 1 đời quá dài...”)
Lời bàn: Những người phụ nữ nhạy
cảm, tinh tế đều có mẫu số chung. Nếu người đàn ông quá hời hợt có thể gây ra
băng giá vĩnh cửu. Thực ra trên đời thứ người phụ nữ cần không phải là người
đàn ông tài năng, đẹp, giàu hay quyền lực, mà là cần một người đàn ông ấm áp,
tinh tế, có thể vì mình mà hi sinh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét