Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Bài toán Anhxtanh

Vô tình đọc được bài này trên facebook Zany Trần. Thế là Yun cho học trò ngồi làm bài tập, Yun đi giải toán, kaka. Nhân tiện thử tên đệ tử tương lai của Yun là Sói Con luôn, xem tiểu đệ tử mình có thông minh không đó mà. Yun giải bài này khoảng 1h đồng hồ. Bài giải Yun post sau hén. Lâu lâu động não tí nha mọi người :) Xem mình nằm trong group nào :)

Một câu đố của Anbe Anhxtanh - 98% dân số TG không giải được
Bạn có nằm trong số 2% những người thông minh nhất trên thế giới không ?
Bài toán đố dưới đây thực chất là toán logic.
Chúc bạn may mắn và không nản chí !
Thế kỉ 19, Anhxtanh ra câu đố này và nói rằng chỉ có nhiều nhất là 2% dân số trên thế giới giải được. Bạn có muốn vào con số ít ỏi thế không? Nếu giải được thì chỉ số IQ của bạn khkông dưới 140 đâu nha. Mời quí vị trổ tài
Giả thiết:
- Trong một khu phố có 5 ngôi nhà với 5 màu sắc khác nhau.
- Mỗi ngôi nhà, chủ nhân mang quốc tịch khác nhau.
- Năm vị chủ nhân này, mỗi người thích một loại đồ uống, hút một nhãn hiệu thuốc lá và có một con vật nuôi riêng.
- Không vị chủ nhân nào có cùng một loại vật nuôi, hút cùng một nhãn hiệu thuốc hay thích chung một loại đồ uống.
Câu hỏi đặt ra là: Ai nuôi cá ?
Biết rằng:
a. Người Anh sống trong nhà màu đỏ.
b. Người Thuỵ điển nuôi chó.
c. Người Đan mạch thích uống chè.
d. Người Đức hút thuốc lá nhãn Rothmanns.
e. Người Nauy sống trong ngôi nhà đầu tiên.
f. Người sống trong nhà xanh thích uống cà phê.
g. Người hút thuốc lá Winfield thích uống bia.
h. Người sống trong nhà vàng hút thuốc lá Dunhill.
i. Người hút thuốc lá Pall Mall nuôi vẹt trong nhà của mình.
j. Người sống trong ngôi nhà ở chính giữa thích uống sữa.
k. Người hút thuốc lá Marlboro sống bên cạnh người nuôi mèo.
l. Người hàng xóm của người hút Marlboro quen uống nước.
m. Người hút thuốc lá Dunhill sống bên cạnh người nuôi ngựa.
n. Ngôi nhà của người Nauy nằm bên cạnh nhà màu tím.
o. Ngôi nhà màu xanh nằm kế và bên trái (phía trước) nhà màu trắng.
Anhxtanh đã nghĩ ra bài toán trên ở thế kỷ trước. Ông khẳng định rằng "98%" người trên thế giới không thể giải được bài toán đố này. Chúc bạn may mắn!

Khủng hoảng tuổi 30

Bước qua tuổi 30, Yun cảm thấy cơ thể mình bắt đầu có nhiều thay đổi và chắc chắn là không được như xưa dù Yun cũng đã cố gắng rất nhiều để giữ sức khỏe. Có lẽ đây mới chỉ là giai đoạn đầu của sự khủng hoảng, rồi sẽ có những cuộc khủng hoảng 40, 50 càng dữ dội hơn.

Hai năm nay không thấy bệnh viêm xoang trở nặng, nhưng mấy ngày gần đây, những cơn nhức đầu bắt đầu dữ dội và đau buốt, khiến Yun không thể ngồi làm việc được mà phải đi ngủ rất sớm. Thời gian gần đây tưởng sức khỏe đã dần hồi phục như thời hoàng kim thì chưa kịp vui đã bắt đầu...buồn. Những giấc ngủ ngon ngày trước cũng không còn được bình yên, thời trẻ ngủ không ngon là do lo lắng vớ vẩn quá nhiều. Lúc tìm ra được bí quyết của cuộc sống rồi thì những thử thách của tuổi 30 lại đến, cơ thể đã cảm thấy có sự khác biệt, cụ thể là sự lão hóa đang đi nhanh với sự lao dốc, bỏ lại phía sau những ngày thanh xuân, tuổi trẻ, sức khỏe và những thứ tươi đẹp nhất trên đời. Chắc chắn là Yun có luyến tiếc tuổi trẻ của mình, và chắc rằng mọi thứ đều không được như xưa.

Buổi sáng trời chỉ hơi lạnh hơn ngày thường một chút, ám hiệu có sự xuất hiện mờ nhạt của ngày đầu Đông, thức dậy với cơn đau đầu nhói buốt, đi làm mặt không hề xuất hiện nụ cười. Học trò nhí hồn nhiên hỏi: "Cô có sao không?". Qua trường mới viết bảng phấn nên bụi nhiều, Yun bị viêm xoang trở lại, muốn nhanh qua năm học này để về lại chốn xưa, sư môn từ ngày thành lập tới giờ chỉ dùng viết bảng trắng, sướng quen rồi nên chịu cực một chút, bụi một chút là bị đau. Con người ngẫm cũng lạ, đi từ khổ cực lên sướng rất thăng hoa, đi từ sướng sang khổ cực thì quả là bất hạnh. Rồi căn bệnh đau lưng vô tình ghé ngang, triệu chứng khác của sự khẳng định chắc chắn là tuổi già đang đến. Ôi, thời thanh xuân trôi qua trong nhạt nhẽo với những tháng năm học hành cày bừa không ngừng nghỉ. Rồi khi nhìn lại, ta đã được gì, mất gì. Mất rất nhiều thứ nhưng cái được chẳng bao nhiêu, để rồi phát hiện ra một cái đáng sợ, càng già ta càng mất nhiều hơn được.

Ta mất đi niềm tin vào cuộc sống, tỏ ra nghi ngại với mọi thứ trên đời. Ta không sao nhìn đời với con mắt trong veo của thời đi học, vì sao? Trên đời này người gian người ác nhiều quá, họ xuất hiện với nhiều hình thức: thân thiện, tốt bụng, hay tráo trở cũng còn chưa biết được. Lúc mọi thứ trở nên khó khăn thì tiểu nhân, quân tử, thanh cao hay hèn mọn nó mới lòi ra hết bản chất, đừng tin một người khi chưa từng cùng người ta trải qua những cuộc khủng hoảng khó khăn. Cổ nhân có câu: Tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Ta chắc chắn đã mất đi một thứ trên đời, đó là niềm tin. Sự lừa dối cũng có nhiều đẳng cấp từ thô sơ đến tinh xảo. May thay ta là một người không sống trong số đó, sống cùng nhưng lại không cùng, vì đường đi của từ người, chỉ có Chúa mới biết được. Vì sao tuổi 30 lại nhạy cảm đến thế? Những thăng trầm của cuộc đời xuất hiện cũng không ít trong 30 năm vừa qua mà, và trước khi giông tố xuất hiện, ta đã đoán biết từ lâu rồi. Vì thế ta nhìn những con người đang chém giết lẫn nhau kia như là coi một vở bi hài kịch thôi. Dĩ nhiên cũng có kẻ chỉa dùi, chỉa giáo về ta, nhưng rất tiếc, ta lại ở một cấp độ khác xa nên họ có muốn đâm vào ta cũng khó mà thành sự thật. Chỉ tiếc cho bọn họ là ám sát ta không thành công đã đành, vô tình họ bộc lộ luôn bản chất của mình là một kẻ tiểu nhân, ngụy quân tử chứ không thể nào khác hơn. Nhờ đó ta mới thấy rằng, có những người, giá trị của họ vô cùng rẻ :)

Nếu ta đang ở tuổi 20, ta không bao giờ chấp nhận sự pha tạp, nhưng giờ đã qua cái thời có thể làm được việc đó. Tuổi 30 của ta có thể ngồi trên một đống rác bẩn, chấp nhận bẩn một chút để có nhiều hơn những kinh nghiệm, chấp nhận cầm dao lên đâm lại cái tên hèn mọn nào dám hăm dọa ta. Nếu cứ giống như tuổi 20, sống với những người cùng đẳng cấp há chẳng phải khá nhạt nhẽo sao? Cùng đẳng cấp không có nghĩa là cùng giàu hoặc cùng nghèo mà đẳng cấp ở đây ám chỉ đến những thứ khác tinh tế hơn, sắc sảo hơn, trong đó bao gồm cả: chơi đẹp, xử đẹp. Tuổi 30, nhận thấy một điều cực kì khôi hài: Quen biết thì nhiều, nhưng những người bạn thực sự thì có bao nhiêu? Bởi vậy chỉ cần gặp một người chơi đẹp thôi, thì dù không hợp với họ, thì cũng xứng đáng để ta coi họ là bạn rồi. Tuổi 30, nhận thấy rằng những thứ mà ta thấy cùi cùi lúc tuổi 20 ta chẳng buồn để ý tới thì tới, lúc đó ta chê lên chê xuống thì tuổi 30 những thứ đó bắt đầu có giá trị. Như vậy chẳng phải là một sự xuống cấp sao? Chẳng phải ta mất nhiều hơn được hay sao? Ừ thì cũng có người lạc quan sẽ nói là ta cũng được nhiều thứ lắm chứ, kinh nghiệm chẳng hạn. Thực tình mà nói, cái kinh nghiệm chết dẫm kia chỉ làm cho đầu óc ta trở nên đáng sợ hơn thôi, làm cho ta vô cảm hơn và cảnh giác hơn. Vậy thì ta được gì?
À, sẽ có người lạc quan khác nói rằng bù lại ta có một công việc ổn định, một cuộc sống tốt hơn thời sinh viên, học sinh nghèo khó. Ừ thì cũng cho là đúng đi, nhưng ta phải trả giá bằng tình cảm con người, phải mất đi niềm tin vào con người thì thử hỏi, được vẫn là nhiều hay mất vẫn là nhiều????

Mọi thứ đều có cái giá của nó, và ta phát hiện ra rằng con người ta luôn mua một thứ của cuộc đời mình bằng một cái giá đắt hơn giá trị thực của nó. Ta muốn có một thứ gì đó, chắc chắn sẽ mất một thứ gì đó, và mất luôn nhiều hơn có. Sẽ có người nói rằng tôi đang rất thành công trong sự nghiệp, có nhà lầu, xe hơi, công việc tốt, gia đình hạnh phúc mà chả mất gì cả. Nếu có người nói như thế thì chỉ có thể rơi vào 2 loại. Thứ 1 là loại người thích dối lòng, thứ 2 là loại người ngu độn không nhận ra và biết cái giá mình đã trả cho nên mới tưởng là không mất gì. Và ta, một người sống trên thế giới này được 30 năm bỗng dưng nhận ra rõ, ta chỉ là một con gà mờ so với cuộc đời ta. Ta luôn làm những thương vụ buôn bán lỗ vốn, thiệt thân với nó mà ta không biết. Cuộc đời quả thực là một tên gian thương rất lọc lõi và khôn ngoan, nó khiến ta trả một cái giá đắt hơn cái ta sẽ nhận và còn làm ta tin rằng ta đang làm những thương vụ "có lời". Người Pháp có câu: " Lavie, C'est lavie". Đời là thế đó!!!!!

Còn một tháng nữa ta bước sang trang, chính thức bước vào tuổi 31 không mong muốn. Có những thứ mất đi không bao giờ lấy lại được, trong đó có niềm tin, sức sống, sức khỏe và cả một tình yêu thuần khiết của thuở 16 mắt nhìn trời thấy trong veo... Tự nhiên ngớ ngẩn với câu hỏi: Ta là ai? ta là gì giữa cuộc đời này. Già bắt đầu lẩm cẩm chăng. Rồi đây sẽ còn những khủng hoảng khác, mà ta chợt nhận ra rằng, những người thực sự đang và sẽ ở bên ta ngày một ít đi. Dù sao đi nữa, ta cũng phải giữ lại một chút ấm áp trong lòng, một chút tử tế vốn có của người quân tử để mà bước đi. Vì muốn bước tiếp ta cần phải có những thứ đó, dù rằng gặp những kẻ vô lại ta chỉ muốn đấm cho họ một phát chết tươi, nhưng nghĩ lại thì không làm thế, vì ta cũng không mong muốn dừng cuộc đời của mình ngay tại đẳng cấp của họ mà.

P/s:
- Ngay cuộc khủng hoảng đau nhức viêm xoang thì chị sếp gọi điện bảo nhập đề thi vào phần mềm, rồi viết bài truyền thanh nội bộ gì gì nữa đấy. Gặp đúng dịp khủng hoảng thật rồi, đau nhức thế này quả thực ta lười lết lên trường quá!!!!
- Trong cuộc khủng hoảng tuổi 30 đợt này không có khủng hoảng về tình yêu, nếu thêm vụ khủng hoảng này nữa chắc ta không còn tiếp tục cố gắng được nữa. Cảm ơn anh đã ở bên em trong những lúc em vô cùng yếu đuối thế này, dù không bên cạnh anh nhưng em có nghị lực hơn để sống.
- Trước khi chính thức bước vào cuộc khủng hoảng về sức khỏe. Trai đẹp đã dặn dò Yun phải thường xuyên tập thể dục để giữ sức khỏe. Hình như anh ấy có kinh nghiệm vụ này, chắc là cũng đã trải qua cuộc khủng hoảng như thế.
- Dù một mớ khủng hoảng xuất hiện, và không ngồi nổi trên bàn làm việc lâu, nhưng thú thực là khi soi gương vẫn còn thấy mình...đẹp :)


Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

Siam Tulip field - Chaiyaphum

Ngày cuối cùng tại Thái Lan, anh ấy dẫn Yun đi ngắm hoa tại một nơi hốc bà tó là Chaiyaphum. Tất cả các di chuyển trong chuyến đi vừa qua đều được tận dụng triệt để xe lửa. Đây là đợt kỉ niệm một năm 2 thằng hâm gặp nhau trên xe lửa nên ưu tiên dùng xe lửa. Quả thật khi di chuyển bằng xe lửa, tâm trạng của Yun và anh vui hẳn ra, cứ chọc nhau suốt, không giống mấy lần trước hay dùng xe van hay xe bus là anh toàn ngủ trên xe, chẳng nói với Yun câu nào ;)
Nơi này không khí như Đà Lạt của mình ấy, trời mát lạnh, mù sương...Thật dễ chịu khi thoát được cái nóng của Bangkok đến một nơi thế này. Ra đi từ 5h sáng, đổi xe bus 2 lần sau đó đi xe lửa khoảng 10h thì đến nơi. Bây giờ là tiết mục xem ảnh chứ hả?????


Ngồi vắt vẻo trên vách đá, bên dưới là vực thẳm, bao phủ bởi sương mù

Trời mưa thất thường tạt ào một cái rồi tạnh hẳn như chưa từng...mưa

Sau khi thay trang phục lộng lẫy, lọ lem thành công chúa xinh xắn, đi cạnh hoàng tử đẹp trai khiến ai cũng ngắm nhìn :)

Cánh đồng hoa

Xa xa cứ tưởng nàng Kiều, lại gần mới thấy người yêu Chí Phèo

Tự nhận mình là Yun mỹ nhân (mặt dày quá, hihihi)

Ngồi bên vách đá
Đi chơi vui lắm, ngày cuối ở bên anh nên anh không muốn Yun buồn, mua quá trời đồ ngon cho Yun ăn, chọc Yun cười suốt, công nhận anh hài thật. Còn Yun thì dĩ nhiên là cảm thấy hạnh phúc vô cùng, chết tiệt là lúc về trễ xe lửa, 2 thằng cuốc bộ đi mua vé xe bus (ở đây là hốc bà tó, mỗi ngày chỉ có 2-3 chuyến bus về Bangkok thôi) thì chỉ còn 2 chỗ xấu xí, và sau đó Yun mệt ngủ quên, gây ra tai hoạ đã từng kể ở các bài trước... Thôi, đừng nhắc tới đoạn đó nữa, nghĩ mà tức khiến tối đó 2 thằng không thèm nói chuyện với nhau :(
Còn nhiều tấm hình khác rất độc đáo, nhưng để dịp khác nhé. Vì post nhiều sau này không còn gì để post nữa, kakakak :)

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

Cùng Yun làm vườn

Yun sắp sửa bước sang tuổi 31 mà đã có những thú vui của tuổi già. Từ ngày làm vườn Yun thấy mình trẻ ra và hạnh phúc hơn một chút xíu so với trước đây đó nhé. Làm vườn là một thú vui tao nhã không tốn kém và cũng không kém phần nghệ thuật. Qua một thời gian làm vườn, Yun phát hiện ra một số lợi ích của công việc này như sau:
- Giảm stress đáng kể, không loay hoay nghĩ vớ vẩn khi nhàn rỗi
- Có sản phẩm thu hoạch, đỡ tốn tiền chợ
- Rau sạch mang lại nhiều dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe
- Bảo vệ môi trường nhờ tận dụng các vật dụng dư thừa làm chậu, ngoài ra cây xanh còn quang hợp thải oxi ra ngoài môi trường nữa đó

Như Yun đã nói ở trên, thú vui này không tốn kém nhiều và cũng không cần nhiều diện tích lắm đâu, chỉ cần có một cái ban công nhỏ là ổn thôi, hoặc tận dụng bức tường phía trước sân mà làm vườn treo chẳng hạn. Hoặc trồng rau mầm trong khay đựng xơ dừa chẳng hạn, chỉ 10 ngày là thu hoạch và không cần ánh nắng nhiều đâu, bạn có thể đặt trên bàn, trong bếp, nóc tủ dễ dàng. Giờ bắt đầu cùng Yun làm nông dân thứ thiệt nha :)
Trồng rau mầm bằng khay nhựa

Bước 1: Chuẩn bị đồ nghề
Làm vườn thì phải có đồ nghề, nếu không có thì khác nào đi cày mà không trâu? Bạn cần chuẩn bị một số đồ nghề tối thiểu như sau: hạt giống, đất, phân bón hữu cơ và vô cơ, đất hữu cơ, mùn xơ dừa (mấy món này siêu thị hay mấy tiệm cây cảnh hay có bán), một cái bay nhỏ hoặc xẻng nhỏ để xới đất và cuối cùng là chậu. Nếu sợ tốn tiền mua chậu và có ý thức muốn bảo vệ môi trường bạn có thể tận dụng xoong, nồi, tô chén, thau chậu  rổ rá đã hư làm chậu. Riêng Yun thì tận dụng đủ kiểu hết, có gì thì làm nấy, không kén chậu đâu. Bạn có thể tham khảo một vài cách làm chậu của Yun như hình bên dưới hén:
Tận dụng bình nước khoáng 5lit
Tận dụng vỏ lon bia
Chai nước khoáng, vỏ lon bia, thùng xốp cũ... hay tất tần tật thứ gì có thể đựng đất được, qua tay Yun đều trở thành chậu rau hết, tiết kiệm được rất nhiều đó nha. Nói về vụ tận dụng có chuyện cười nhiều tập kể đây. Thứ 1 là chuyện tận dụng lon bia, hôm đó Yun đi ăn nhậu với vài đồng nghiệp trong khoa, hình như uống hết thùng bia thì phải, thế là lúc về Yun lọ mọ...gom lon đem về thì cái tên Xử Nữ và một tay đàn em khác "lên tiếng" phàn nàn Yun vì tội làm...kì quá. Yun thấy cũng chẳng có gì kì, chỉ là rất muốn lấy lon bia về trồng hoa. Bình thường thì không ngại nhưng bị nói tự nhiên có chút xấu hổ (chứng tỏ chưa đứt dây thân kinh này), may mà một cô đồng nghiệp khác thông cảm, cô ấy vốn biết Yun không bao giờ được "bình thường" như những người khác nên cô ấy bỏ tất cả các lon vào bịch và đem ra ngoài quán cho Yun, nhờ vậy mà Yun mới có lon để trồng rau đó chứ, gặp phải cái tên XN sĩ diện cứ nói ra nói vào chắc Yun xấu hổ mà ...bỏ cuộc quá. Thứ 2 là chuyện tận dụng chai nước khoáng, Yun thấy trong phòng tin của sư môn có một vài bình nước 5lit vứt lung tung sau khi uống xong, thấy bừa bộn tính mang ra thùng rác quăng thì chợt nảy ra ý tưởng mang về làm chậu. Yun cũng treo lủng lẳng trên đầu xe mang về như ...bà ve chai, nhưng các học trò và các sư tỷ, sư muội họ chẳng phàn nàn gì cả, thậm chí sư đệ biết Yun đang tính trồng cây còn gợi ý Yun làm vườn treo cho tiết kiệm đất. Tính ra Yun cũng không có gì bất thường lắm khi sống ở sư môn, vì ai cũng có vài cái tính trời đất như vậy nên họ hiểu và quen thuộc, nghĩ cũng có chút an ủi. Ai cũng như XN chắc Yun chết vì nhục quá.

Bước 2:  Trồng rau
Nếu đã có đầy đủ đồ nghề như bước một, bạn hãy trồng thử đi. Biết đâu sau một thời gian bạn còn ngon lành hơn Yun nữa đó, lúc đó Yun sẽ qua nhà bạn học hỏi hén. Để tiết kiệm diện tích bạn nên treo các chậu rau lên ban công, cửa sổ hoặc tường trước sân. Khi mua hạt giống, đừng mua những cây to, ưu tiên trồng những loại rau thân nhỏ như: Cà chua bi, tía tô, rau cần, rau cải thôi. Khi nào có kinh nghiệm rồi thì bạn muốn trồng cây gì tính sau hén.
Tết sắp đến rồi, sao không mua giống hoa về trồng trên mấy cái chậu treo lủng lẳng trước cửa nhà cho hàng xóm thèm nhỉ? Hoa Tết cũng đắt lắm, tiết kiệm được tiền hoa Tết và lại vui nữa. Chúc bạn vui thú khi làm vườn hen :)

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

Sói con

Sói là biệt danh của một cậu học trò nhỏ của tôi tự đặt cho chính mình. Học trò tôi là một cậu nhóc thông minh và "nguy hiểm ngầm". Sói sống khép kín, ít bạn bè thân và hay có những phát biểu "chết người", hay những hành động mà nhiều khi tôi thót tim với cậu ấy, chẳng hạn như một lần Sói tự ý leo lên nóc trường...đứng ngắm cảnh một mình. Ở độ tuổi teen của Sói, thường xuất hiện trạng thái nổi loại thích thể hiện chứng minh mình đã lớn, đã đủ ngôn ngoan. Với cương vị của một người thầy, tôi luôn phải suy nghĩ "hại não" để mà có cách đối xử tốt nhất giúp các học trò có thể cải thiện được khí chất và xây dựng những thói quen tốt, sự tư duy sắc xảo để sau này giúp các em tự tin khi bước vào môi trường phức tạp hơn ghế nhà trường.

Từ ngày trở về sư môn, tôi luôn tâm niệm là sẽ không nhận đệ tử ruột, tức là không quá quan tâm đến bất cứ một học sinh nào. Mặc dù trong sư môn vẫn thường hay có lệ là các thầy cô hay có "đệ tử ruột", từ hồi thời thầy của tôi rồi. Sư tỷ, sư đệ... của tôi giờ cũng thế, họ cũng thường có đệ tử chân truyền. Có đệ tử ruột có nghĩa là bạn sẽ có "nhiều việc" để làm hơn, luôn phải để mắt theo dõi đệ tử của mình từ lúc bạn thừa nhận nó tới sau này, kể cả khi học trò của bạn đã ra trường, đi làm, có gia đình. Có đệ tử ruột chẳng khác nào có một đứa con, nhiều khi đứa con nó không dám tâm sự với bố mẹ của mình chứ đệ tử ruột thì sẽ luôn luôn chạy tới tìm bạn mọi lúc chúng cần. Có khi thì tâm sự với bạn về chuyện gia đình, khi thì gặp rắc rối với một môn học nào đó, khi thì cần bạn cho lời khuyên về định hướng tương lai, thậm chí là khi học trò nhỏ của bạn gặp rắc rối với các giáo viên khác chúng cũng sẽ tới tìm bạn. Nếu có một đệ tử, bạn kiêm nhiệm luôn làm người đỡ đầu cho chúng, ra tay đỡ đòn cho chúng nếu cần. Tóm lại là nếu một sư phụ tồi, không giỏi và không đa hệ nắm bắt nhiều kiến thức về chuyên ngành, văn hóa, xã hội và không có "cân nặng"... thì không nên có đệ tử ruột, vì sự ngu dốt của bạn, sự định hướng sai lầm của bạn sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ mà bạn đang dạy dỗ. Sản phẩm hàng hóa thì có thể làm hỏng, nhưng sản phẩm con người thì bạn KHÔNG ĐƯỢC QUYỀN làm hỏng bất cứ một sản phẩm nào. Tôi ý thức được chuyện đó, tự xét thấy mình còn có quá nhiều thứ ngu dốt nên không nhận đệ tử là vậy. Tôi luôn giữ khoảng cách vừa đủ, chỉ hướng dẫn các em một mức độ vừa phải, không lơ là, nhưng không quá sâu sắc. Tôi ý thức được rằng, so với các sư tỷ, sư đệ, sư muội và các bạn bè khác, tôi không được bằng họ nhiều mặt nên vẫn thường lặng lẽ trong sư môn, làm những việc cần thiết mà thôi. Với lại nhiều khi tôi gặp rắc rối vẫn còn phải chạy về cầu cứu sư phụ của mình nữa là...Thân mình lo không xong, có đệ tử thì làm sao dìu dắt thêm cả nó??? Được cái tôi dạy môn phụ, tin học 1- 2 tiết/ tuần, lại không dạy chuyên nên cũng không có đệ tử ruột.

Tôi biết Sói con từ khi cậu học trò này vừa bước chân vào trường, không hiểu nhân duyên thế nào Sói rất hay quấn quýt tôi. Hết tiết học của tôi, Sói hay đứng lại thêm 5 - 3 phút, ban đầu là hỏi về bài học, rồi sau đó Sói tìm cách kể chuyện bạn bè, thầy cô, rồi tới chuyện khó khăn với việc học Văn và một số môn xã hội khác. Khi học trò chủ động như thế, tôi cũng không thế chối từ tình cảm đó và trả lời qua loa, với kinh nghiệm ít ỏi tôi có được, tôi cũng ráng nặn óc để mà cho "lời khuyên chuyên gia" cho Sói. Tôi cũng con nhà tự nhiên nên tôi cũng bị dính phốt với các môn xã hội, tuy nhiên sau này tôi khắc phục được và thế là bao nhiêu kinh nghiệm thời đi học tôi có được tôi truyền hết cho Sói. Sau này Sói vẫn không thích môn Văn, nhưng có vẻ thái độ đã dịu dàng với môn học này hơn. Một lần Sói gặp rắc rối với một giáo viên bộ môn khác, Sói tìm tôi và kể. Như tôi đã nói ở trên, chỉ khi đệ tử ruột thì tôi mới phải ra mặt những vấn đề nhạy cảm như thế, còn các học sinh bình thường tôi chỉ làm công tác tâm lí vừa phải thôi (Tôi cũng đâu muốn đẻ thêm việc để gánh). Vì có lẽ mới vào trường nên Sói vẫn chưa có "sư phụ", tôi không muốn làm sư phụ của Sói nên đã "bán cái" Sói sang một người khác, đó là sư muội của tôi. Sư muội tôi cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp Sói, vừa dạy môn chuyên cho Sói nên tôi nghĩ thời gian tiếp xúc của Sói với sư muội sẽ nhiều hơn tôi, và nếu sư muội nhận Sói làm đệ tử chân truyền, sẽ giúp được nhiều cho chuyên ngành của Sói hơn là tôi. Tôi đi gặp sư muội và kể những việc của Sói cho muội ấy nghe, bảo muội ấy quan tâm đến Sói nhiều hơn, và hãy làm chỗ dựa cho đứa học trò nhỏ này. Sau khi nghe tôi nói xong thì sư muội vô cùng ngạc nhiên vì sao những chuyện nghiêm trọng Sói không đi nói với giáo viên chủ nhiệm mà lại đi nói với tôi. Thực ra sư muội cũng rất quan tâm đến Sói, nhưng Sói đúng là Sói, có máu hoang dã trong người, luôn luôn nguy hiểm và lặng lẽ, và vì lí do nào đó Sói đã giữ khoảng cách với sư muội một số vấn đề như là một sự phòng thủ. Sư muội tôi cũng kể với tôi về hoàn cảnh của gia đình Sói, bố mẹ li dị nhau, Sói và em trai sống với mẹ. Mẹ Sói là một người đàn bà cộc cằn hay trút giận lên đầu con, đặc biệt là hay nổi nóng với Sói vô cớ nên tâm lí của Sói do đó cũng có phần ...không bình thường. Nghe sư muội kể thì tôi có thể hiểu được tâm lí của người phụ nữ này, một tay nuôi 2 đứa con, li dị chồng thật quả là không dễ. Sau đó sư muội cũng nhờ tôi theo dõi Sói giúp muội ấy, vì theo sư muội có lẽ Sói tin tưởng tôi nên mới dám nói tất cả những suy nghĩ như thế, nếu có tôi giúp thì sư muội sẽ kịp thời giải quyết những "tình huống" chết người mà có thể Sói sẽ gây ra. Mà sự tin tưởng thì không thể một sớm một chiều sư muội lấy được từ Sói, cho nên nếu tôi biết gì, muội ấy nhờ tôi thông tin lại. Sau chuyện tôi "bán cái" Sói cho sư muội, mối quan hệ của tôi và sư muội thân thiết hơn nữa, vì chúng tôi còn có chung "một đứa đệ tử nổi loạn ngầm" cần dạy dỗ. Tuy nhiên, tôi vẫn không nhận Sói làm đệ tử ruột của mình, chỉ là giúp sư muội tôi theo dõi Sói thôi, mọi việc tôi đều thông tin đến sư muội và để sư muội tự xử lí, tôi không muốn "kiếm việc" cho mình mà.

Tôi chỉ dạy Sói hết học kì I năm lớp 10, sang học kì II do tôi quá tải số tiết, và vì tôi cũng không có yêu cầu đặc biệt gì (Tôi luôn cố gắng không đối xử phân biệt giữa các học trò và các lớp với nhau) nên khi phân lịch dạy, người làm lịch cắt ngẫu nhiên một vài lớp tôi đang dạy để giảm tải cho tôi. Lớp Sói nằm trong diện "bị cắt" nên tôi không còn dạy Sói nữa. Tưởng nhân duyên tới đây là hết nhưng thật kì lạ, giờ ra chơi hoặc lúc vừa tan trường, khi tôi còn đang loay hoay tắt phòng máy, cúp cầu giao trong phòng tin học thì Sói vẫn hay đến tìm tôi, cũng không có gì nhiều, chỉ là hỏi tôi dạo này có khỏe không, đi dạy có vui không, có gì mới không. Những lúc đó tôi cũng chỉ trả lời qua loa và hỏi han tới việc học hành của Sói. Cũng như trước đây, mọi việc Sói vẫn kể hết cho tôi nghe. Thỉnh thoảng gặp sư muội trong giờ giải lao, tôi vẫn nhắc nhở sư muội hãy để ý đến Sói nhiều hơn, vì tôi không còn dạy Sói nữa nên việc sư muội nhờ tôi theo dõi có lẽ tôi không còn làm được nữa. Sư muội tôi cũng ngạc nhiên vô cùng khi biết Sói vẫn tìm đến tôi tâm sự tôi khi không còn trực tiếp dạy lớp Sói. Cũng rất nhiều lần muội ấy cũng "dụ dỗ" ngon ngọt để Sói mở lòng tâm sự, nhưng Sói vẫn cứng đầu, và dè chừng với sư muội. Bản thân tôi cảm nhận được Sói rất cô độc, và có lẽ không có chỗ dựa tinh thần nào ngoài tôi. Sư muội tôi thì động viên: "Nó đã tìm tới chị có nghĩa là rất tin tưởng, như em cạy miệng nói ngọt cỡ nào, dỗ cỡ nào nhưng cũng nhất định không nói với em, thôi thì chị hãy chấp nhận nó vậy". Sư muội nói vậy thôi thì cực chẳng đã tôi bất đắc dĩ làm người ngồi lắng nghe Sói vậy, chẳng lẽ mỗi khi rắc rối hay cần lời khuyên, sói tìm đến tôi tôi lại từ chối? Làm một người thầy không phải chỉ dạy chữ mà còn phải dạy người, truyền thống sư môn là thế nên tôi không thể nào làm lơ đứa học trò nổi loạn ngầm và quá cô độc này, cũng không thể bán cái hoài cho sư muội. Thật là... Sói tự nhận mình là Sói xám cô độc, đối xử như thế nào với Sói cũng làm tôi rất đau đầu, vì lúc nào Sói cũng chứng tỏ mình chín chắn, trưởng thành dù suy nghĩ còn rất non nớt trẻ con. Tôi biết thế nhưng không thể đập tan một cách thô bạo với đứa học trò nhỏ này được, tôi không muốn đối xử tiêu cực với em. Không thể gọi thẳng em tho bạo là nhóc con hay nhãi con, tôi liền nghĩ cách gọi khéo em là "Sói con", và đúng như tôi dự đoán, Sói liền phản đối tôi: "Em là sói trưởng thành". Tôi cũng không vừa đập lại: "18 tuổi mới trưởng thành, giờ mới là sói con thôi". Từ đó về sau, có lẽ Sói con biết thân biết phận hơn, cũng không hay chứng minh mình chín chắn nữa, và tôi nhận thấy Sói con cũng ngoan hơn, đã chịu nghe lời tôi nhiều hơn trước. Chưa phải là đệ tử chân truyền mà tôi đã hao tổn nơ ron để dạy dỗ đứa trẻ này, nếu tôi mà nhận nó làm đệ tử ruột, chắc tôi hại não quá!!!!!

Ngoài việc Sói nổi loạn ngầm, chủ yếu là do hoàn cảnh gia đình đỗ vỡ và tính tình thất thường của mẹ. Tôi khẳng định Sói con là một đứa học trò cực kì thông minh, đôi khi đưa ra những nhận xét khá sâu sắc, bạn bè trong lớp rất nể trọng học lực của Sói và đặt cho nickname "Tiến sĩ". Sói có năng khiếu đặc biệt về Toán học và các môn tự nhiên nói chung, ghét các môn xã hội. Ngoài ra Sói còn có một cái bệnh "tự kỉ" cực kì nguy hiểm mà nói như sư muội tôi là "thần kinh của Sói không bình thường". Điển hình là một hôm, khi cả trường đang làm lễ tổng kết, bất chợt một vài đồng nghiệp của tôi thấy có bóng học sinh đang ngồi vắt vẻo trên...nóc trường. Họ vô cùng ngạc nhiên, người này trỏ người kia và hỏi có nhận ra học trò lớp nào không? Một sư muội đứng gần tôi cũng chỉ cho tôi thấy và hỏi tôi có nhận ra ai không, vì khoảng cách khá xa nên không ai nhìn rõ mặt đứa học trò này (và tôi nghĩ Sói thừa thông minh để tính toán được chuyện đó nên cậu ta cứ ngồi vắt vẻo hiên ngang như thế). Tôi trả lời với sự muội là tôi cũng không nhìn rõ, quả thực với khoảng cách đó thì không ai nhìn rõ được, nhưng linh tính của một "sư phụ" đã mách bảo tôi người đó chính là đứa học trò nổi loạn của mình, linh tính làm tôi cảm thấy gần như là chắc chắn. Thế là dù không biết chính xác, tôi vẫn móc điện thoại ra và nhắn tin (không dám gọi vì sợ đồng nghiệp biết): "Xuống dưới này ngay nếu em không muốn ăn kỉ luật, mọi người đang nhìn em kìa, em muốn thầy cô leo lên đó để bắt em xuống mới chịu à?". Năm phút sau, bóng người ngồi vắt vẻo biến mất, các đồng nghiệp của tôi thì không hiểu tại sao!!! Sau đó cả tuần Sói không lên phòng Tin học, nơi tôi dạy như mọi khi. Tôi cũng không kiếm Sói, với một đứa học trò nổi loạn, không nên vô vập quá và cho đứa trẻ thấy bạn đang lo lắng cho nó, nếu nó biết bạn lo sợ cho nó quá nhiều, có thể nó càng nổi loạn hơn. Với lại tôi không muốn có đệ tử chân truyền mà, nên nếu Sói không gặp tôi thì coi như tôi cũng không còn phải nhức đầu nữa. Vì tôi cũng không dạy lớp sói nên cũng không hỏi thăm ai được về đứa trẻ này, có lần vô tình gặp sư muội dưới sân, tôi hỏi sư muội Sói vẫn ổn chứ, có gì bất thường không thì sư muội bảo mọi việc vẫn ổn, có vẻ dạo này ngoan hơn. Tôi nghe sư muội nói xong thì biết chắc sư muội không biết chuyện leo lên nóc nhà hôm nọ rồi, và tôi cũng không có ý định kể cho muội ấy nghe, nếu muội ấy xử lí không khéo sẽ làm đứa trẻ trở nên cô độc và nổi loạn hơn, ngoài ra cả tôi lẫn sư muội sau này nó sẽ không tìm đến nữa, vì Sói sẽ nghĩ tôi và sư muội bắt tay trừng phạt Sói.

Bẵng đi một thời gian, một hôm khi tôi chuẩn bị đóng cửa đi về thì Sói lại xuất hiện trước cửa. Tôi vẫn giữ thái độ bình thường hỏi thăm như mọi khi, Sói trả lời qua loa rồi sau đó hỏi lại tôi: "Sao hôm đó cô biết là em? Em đã nghĩ là không ai biết được vì em tính hết rồi". Bạn thấy đó, Sói nổi loạn ngầm một cách nguy hiểm có tính toán. Tôi từ tốn trả lời em: "Cô biết, cô không dùng mắt để nhìn mà dùng linh cảm của một người mẹ để nhìn đứa con luôn có xu hướng nổi loạn của mình. Thế hôm đó làm gì trên nóc trường?". Sau khi nghe tôi hỏi, Sói liền móc điện thoại ra đưa hình chụp hôm đó cho tôi coi, thì ra biết trường sắp đập, cậu ta luôn trốn lên cái nóc nhà ấy sơn xịt đủ kiểu hoa văn trên nóc, trong hình tôi còn thấy cả mấy bình sơn màu cùng "tác phẩm nghệ thuật trên nóc trường" của Sói con. Hôm đó tôi đã khiển trách Sói con vì những công việc nguy hiểm, với độ cao đó có thể té nếu lỡ trượt chân, hoặc bị ai đó bắt gặp có thể ăn kỉ luật, nặng sẽ đuổi học, rằng học trò trường chuyên thì không được vô kỉ luật như thế... Dĩ nhiên là tôi không gay gắt, chỉ nhẹ nhàng với đứa học trò nổi loạn này. Sau đó để thuần chú Sói hoang dã này, tôi nói thêm: "Việc hôm đó chỉ có mỗi mình cô biết thôi, còn ngoài ra không ai nhận ra em cả, nếu cô nói em đã bị ăn kỉ luật từ hôm trước rồi, nhưng cô không muốn làm thế, cô cho em nợ món nợ này, sau này chỉ được nổi loạn trong khuôn phép. Sói con im lặng và không có vẻ gì muốn phản đối tôi cả, chỉ cười buồn: "Nhưng em vẽ có đẹp không cô?". Tôi mỉm cười: "uhm, có chút tài lẻ đấy". Hôm đó, tôi dẫn Sói con xuống căn tin trường, mua nước cho Sói uống, các học trò khác đang ngồi trong căn tin thì ngạc nhiên nhìn, vì có lẽ lần đầu tôi đối xử với một đứa học trò đặc biệt hơn những đứa trẻ khác. Tuy tôi không nhận Sói con làm đệ tử ruột, nhưng trong thâm tâm tôi lại không nỡ bỏ đứa trẻ cô độc này, có lẽ nó quá bơ vơ. Mà bao nhiêu người thầy giỏi nó không tìm đến, nó quyến luyến tôi làm gì cơ chứ? Sao Sói không chịu hiểu được là muốn giỏi cần phải tìm một sư phụ tài năng đỡ đầu cho mình. Sói con này cũng ...ngốc quá!!!!!

Không hiểu vì nhân duyên của tôi và lớp của Sói con đã hết hay sao ấy, kể từ khi kết thúc học kì I năm lớp 10, tôi không dạy lại lớp Sói con thêm lần nào nữa. Đến năm nay khi Sói con đã lên 12, tôi vẫn không được phân công dạy lớp của Sói dù tôi dạy hầu hết khối 12. Có lẽ duyên nợ với lớp Sói con chỉ có một học kì duy nhất, nhưng vẫn như mọi khi, Sói con vẫn lên phòng tin học kiếm tôi hàng tuần không có gì thay đổi. Năm nay sư muội nghỉ hậu sản nữa nên sư tỷ của tôi chủ nhiệm lớp Sói. Không hiểu thế nào mà Sói lại không thích sư tỷ mới đau đầu, ngoài ra Sói con hay phát biểu linh tinh chỉ trích một giáo viên bộ môn khác và đã đến tai giao viên ấy, giờ Sói đang gặp rắc rối to. Những việc này Sói có kể cho tôi nghe làm tôi "toát mồ hôi hột". Tôi không muốn nhận đệ tử mà, nên tôi không muốn sẽ phải đi giải quyết rắc rối do đứa trẻ này gây ra. Mà ác cái là Sói cũng không thân thiện với giáo viên chủ nhiệm mới của mình, còn tôi thì cũng không thân với sư tỷ lắm, nên không biết mở miệng nói với sư tỷ ra sao về đứa học trò nhỏ này. Tôi chỉ còn cách làm công tác tâm lí thôi. Năm nay là năm cuối cấp, tôi đoán chắc chắn Sói con sẽ còn nhiều vấn đề khác sẽ tìm đến tôi như kinh nghiệm ôn thi, học bài các môn có yêu tố thuộc lòng, chọn ngành nghề, định hướng ... Thú thực, tôi cũng là một đứa con xuất thân từ sư môn, tuy không phải dở tệ nhưng so với các anh chị em khác tôi nghĩ mình không bằng được họ, tự xét thấy mình yếu kém nên tôi không muốn nhận lãnh trách nhiệm làm người thầy đỡ đầu cho Sói con tí nào, thầy đỡ đầu như là bệ phóng cho học trò vậy, bệ phóng tốt vững chắc học trò mới có thể bay xa bay cao được, mà Sói con thì rất thông minh, ngặt cái ngoài tôi ra thì Sói con lại không chịu đi tìm sư phụ khác, thế mới mệt. Hôm nay tự nhiên Sói con lại lên phòng Tin học tìm tôi vào giờ ra chơi, và dĩ nhiên không quên mang theo ....một tá ty tỷ thứ rắc rối của Sói, tôi cũng dành nhiều thời gian để cho "ý kiến chuyên gia", tưởng là tạm ổn rồi nhưng không ngờ lúc tan học lại thấy Sói đứng trước cửa phòng Tin học khi tôi chuẩn bị về. Tôi ngạc nhiên hỏi xem còn có chuyện gì muốn nói với tôi không thì Sói bảo không, chỉ muốn hỏi tôi xem Sói có làm phiền tôi nhiều quá không. Tôi cực chẳng đã đành phải trả lời rằng không chút nào phiền cả, Sói luôn được welcome mọi lúc. Tự nhiên không hiểu yếu đuối thế nào tôi lại xúc động vì đứa trẻ này, nó cứ quấn lấy tôi như thế kia mà. Nghĩ sao đó tôi kêu Sói đi lấy xe đi, rồi 2 cô trò sẽ đi uống trà sữa. Cũng không phải thời gian mới biết nhau, thật là nhanh quá, Sói con đã lên 12 và cũng đã sắp phải tạm biệt mái trường khi kết thúc năm học này rồi. Tôi vẫn chưa thấy đứa trẻ này kiếm được chỗ nào làm nơi "bảo kê" cho em ấy cả, có lẽ do đứa trẻ tính khí thất thường khiến không ai muốn làm người đỡ đầu cho nó. Trong lúc ngồi uống trà, tôi bỗng dưng thành chuyên gia tâm lí, phân tích cho sói con nghe về những khó khăn của mẹ Sói, một phụ nữ li dị chồng và gánh nặng cơm áo gạo tiền nuôi 2 đứa con dễ bị stress, khuyên Sói nên thông cảm với mẹ hơn, trong lúc mẹ trút giận thì nên nhẫn nhịn vì nếu trả treo lại thì 2 mẹ con sẽ cùng nhau bốc hỏa, rằng mẹ Sói rất cô đơn. Tôi còn chỉ cho đứa trò nhỏ của mình những chiêu "nịnh" mẹ để mối quan hệ mẹ con được tốt đẹp, để tâm lí mẹ vui vẻ hơn, Sói cũng thoải mái tâm lí tập trung học hành thay vì dành thời gian hai mẹ con khẩu chiến vô ích. Tôi thấy tâm lí Sói cũng đã khá lên nhiều. Dạo gần đây Sói con còn tiến bộ thêm một điều nữa là đã bắt đầu biết thương sư muội của tôi, tức giáo viên chủ nhiệm của Sói, tôi rất mừng vì điều này, sư muội tôi cũng đã dành rất nhiều tâm huyết cho Sói con, chắc lâu dần Sói con cũng cảm nhận được. Sói con nói với tôi thế này: "Cô ơi, cô T sinh em bé được 2 ngày rồi đó, khi nào cô T về em sẽ đi thăm cô, giờ cô vẫn còn ở bệnh viện trên SG". Tôi nghe xong mà sóng mũi cay cay, cuối cùng sư muội cũng chạm được trái tim hoang dã nổi loạn của Sói con.

Dù rằng không muốn nhận đệ tử, nhưng do đứa trẻ này quá đặc biệt. Tôi biết khi có đệ tử rồi, tôi phải nỗ lực nhiều lắm, thậm chí là phải tự học nhiều thứ để có thêm nhiều hiểu biết giúp đỡ cho học trò mình. Sau này Sói sẽ lớn lên, có bạn gái, lại phải làm chuyên gia tâm lí tình cảm, rồi đi làm gặp rắc rối với đồng nghiệp - phải làm chuyên gia tư vấn....Rồi phải hiểu biết nhiều để định hướng cho Sói một tương lai tươi sáng nữa, trách nhiệm nặng vầy tôi có làm nổi không? Trong khi tôi con đang chới với chưa tìm ra đường cho chính mình, thỉnh thoảng vẫn còn phải chạy về cầu cứu sư phụ, liệu tôi có đủ sức mạnh làm chỗ dựa cho đứa trẻ này không? Tôi phân vân quá, làm sư phụ đỡ đầu rất rất khác với sư phụ bình thường mà. Tôi từng có sư phụ đỡ đầu trong sư môn, thầy tôi thì khỏi nói rồi, luôn là chỗ dựa tinh thần cho tôi, thậm chí giải quyết những khó khăn về vật chất những lúc tôi khó khăn thời tôi còn đi học. Thầy là người bảo vệ tôi những lúc cần thiết, nếu có ai đó nói oan hoặc chỉ trích tôi, thầy tôi sẽ sẵn sàng "bênh vực" tôi ra mặt. Những năm tháng tôi rời xa mái trường, thầy luôn theo dõi tôi từng bước một, nâng đỡ khi tôi vấp ngã và chờ ngày tôi học xong để "lôi cổ" về sư môn. Giờ có đứa học trò đã chọn tôi, mà tôi lại muốn thoái thác trách nhiệm này, tôi cảm thấy xấu hổ về mình và ý nghĩ ích kỉ của mình. Tôi phải làm sao đây??????Hay là tôi nhận nó làm đệ tử cho rồi nhỉ????

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Hua Hin

Sau khi đi Baan Grood, điểm đến tiếp theo là một bãi biển khác cũng khá nổi tiếng, đó là Hua Hin. Ở Hua Hin có các chợ nổi xinh đẹp (Yun đi hết cả 3 chợ nổi ), hải sản cực ngon và cũng không đắt, Yun được ăn cả tôm hùm nữa đó, gọi 3 con tôm hùm thì Yun ăn hết 2 con rồi. Anh ấy thấy Yun ham ăn hải sản quá nên nhường nhịn Yun ghê lắm, hohoho. Nhường xong thì lại bảo: "Người thì bé hơn mình, lùn hơn mình, mà ăn lúc nào cũng bằng mình hoặc hơn mình, thật là chẳng công bằng". Yun nghe xong thì cười ngất luôn, cái tội ai kêu nhường làm chi, gặp Yun thì không nên nhường, phải giành ăn với Yun mới đúng chớ!!!!!! Hoho...








Rau bí

Vườn nhà có một dây bí đỏ, chẳng hứa hẹn gì sẽ cho trái nên Yun quyết định chỉ trồng lấy rau ăn thôi, cũng ăn được 3 lần rồi mới dọn dây đó. Có ai bầu chọn Yun danh hiệu "Nông rân" sản xuất giỏi không??? Yun cứ ngắt đọt ăn là nó lại cho ra đọt mới, nhìn đã mắt lắm cơ. Rau bí ăn tốt cho sức khỏe, cung cấp nhiều chất khoáng và vi lượng. Chế biến món ăn cũng dễ dàng, tuy nhiên lúc làm rau bí thì...hơi lâu :) Trung thu Yun không đi chợ, cùng Yun là món ăn với rau bí vườn nhà nhé !!!
Thu hoạch lần cuối, dọn dây bí chuẩn bị trồng...dưa hấu :)

Thu hoạch lần đầu (hơi ít)
1. Rau bí xào tỏi: đọt rau bí tước xơ, để khúc khoảng 5cm, rửa sạch. Bắc chảo lên bếp cho thật nóng, đổ dầu vào và phi tỏi cho thơm, bỏ rau bí vào xào nhanh tay, đừng để mềm quá nhưng cũng đừng sống quá. Nêm muối, tiêu, bột ngọt, bột nêm vừa ăn rồi dọn ra dĩa. Ăn nóng với cơm cũng lạ miệng lắm.

Rau bí xào tỏi

2. Cháo rau bí: đọt rau bí tước xơ, rửa sạch, xắt nhỏ khoảng 1cm thôi. Cháo trắng bỏ vào nồi nhắc lên bếp cho sôi, đập trứng bỏ vào khuấy cho tan trong cháo, nêm gia vị mắm, muối, bột nêm vừa ăn, cho chút dầu vào nữa để cháo trứng đỡ tanh. Cuối cùng đổ rau bí vào, đến khi cháo sôi trở lại bật thật nhỏ lửa, chờ 5-7 phút cho rau bí thật mềm thì múc ra ăn. Yun thích cháo này lắm, hôm nay ăn cháo này tự nhiên nhớ món cháo đọt đậu mà ngày xưa mẹ từng nấu cho Yun ăn lúc nhỏ :)
Cháo rau bí


Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

Mất ngủ

Những ngày qua mất ngủ
Công việc nhiều quá chăng?
Sóng gió đâu phẳng lặng
Để mình em lăn tăn

Những ngày qua mất ngủ
Công việc nhiều quá chăng?
Mặt hồ kia tĩnh lặng
Vì quên đi hư danh

Những ngày qua mất ngủ
Công việc nhiều quá chăng?
Xem lại những bức ảnh
Ngày bên nhau trong xanh

Những ngày qua mất ngủ
Công việc nhiều quá chăng?
Đường đời dài đăng đẳng
Mất ngủ vì yêu anh!!!!

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Cháo sò huyết

Vô tình đọc được trên Facebook của bác Tony buổi sáng cách nấu cháo sò huyết, thèm nên nhảy vô bếp tính sổ luôn món này, Yun có chế biến khác chút, món này dễ làm dễ ăn và nhẹ bụng nữa, chuẩn bị cùng Yun làm nhé:
1. Gạo vo sạch, đổ gần đầy nước, bỏ vào nồi cơm điện cắm chế độ nấu cho tới khi sôi thì tắt nguồn, chờ 15ph bật nguồn trở lại rồi nấu đến khi sôi lại tiếp tục tắt nguồn thêm lần nữa, nêm mắm muối gia vị cho cháo vừa ăn.
2. Sò huyết chà sạch vỏ bằng bàn chải sạch, đun nước sôi rồi đổ sò huyết vào sau đó vớt ra ngay. Dùng dao nhỏ cậy thịt sò huyết ra, cho vào tô ướp muối, tiêu, bột nêm vừa ăn, lưu ý là khi lấy thịt sẽ có cả nước sò huyết nữa, cho nước sò huyết vào nồi sẽ dùng nấu cháo luôn nhé, đừng bỏ.
3. Bắc chảo lên bếp, phi hành thơm rồi đổ thịt sò huyết vào xào cho tới khi vừa khô tới, bỏ ra tô.
Sò huyết phi hành xào chín vừa tới
4. Khi ăn múc sò huyết vào tô, cho thêm rau cải đắng, hành lá, ớt xắt nhỏ vừa ăn và chan cháo nóng lên trên, thêm tí tiêu vào nữa cho ngon. Vậy là xong hén :) Chúc ngon miệng

Tô cháo nóng hổi đây

Rau ăn kèm :)

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Baan Grood - Thailand 2014

Yun bắt đầu có bệnh tự kỉ, tức là có xu hướng lười post hình mà chỉ để mỗi mình mình ngắm, hí hí. Nhưng nghĩ đến cảnh đẹp thì nên chia sẻ để các bạn có máu phiêu lưu còn biết đường mò đi :)
Yun đi Baan Grood bằng xe lửa, đi xe lửa thì không cần nhìn đường đâu bạn hén, cứ leo lên tới trạm là xuống thôi, nếu đi xa thấy mệt thì cứ ngủ . Lần đi Thái này trừ một vài ngày lẻn trai đẹp đi chơi một mình ăn vặt và mua sắm, ngoài ra khi đến các địa điểm du lịch đều đi cùng anh ấy, hohoho. Giờ Yun không nhớ nổi là đi xe lửa từ Bangkok khoảng bao nhiêu thời gian thì đến được đây nữa ???? Khi nào nhớ Yun sẽ update thông tin sau nhé :)


Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Chuyện mua điện thoại

Mọi người nghỉ lễ thường dành để sum họp gia đình, đi chơi tụ tập ăn nhậu gì đấy. Năm nay do có thể có nhiều biến cố sẽ xảy ra cho nên tôi đã không có nhiều thời gian nghỉ ngơi từ sau chuyến đi dài ngày trở về. Tôi lao vào cày bừa như một ...con trâu nhằm đảm bảo có thể bình tĩnh nhất đối với tất cả mọi sự vô thường mà tôi đã từng dự liệu trước. Tôi không muốn một ngày đẹp trời khi tôi thức dậy người ta quăng cho tôi một cái thông báo nào đó làm tôi ngất xỉu. Muốn tránh được những bất ngờ, muốn cuộc đời ít sóng gió thì trong tâm phải bình thản và  ít nhất phải luôn luôn có khả năng chịu đựng được sóng gió trong trường hợp không đương đầu nổi với nó.

Và thay vì ngồi lo lắng, sợ hãi hốt hoảng, tôi lặng lẽ chuẩn bị từng bước một cho một chuyến ra khơi ... đánh bắt tôm cá, mặc cho ai lo ai sợ ai hoang mang thôi kệ. Tâm tôi đã tĩnh lặng nhiều từ sau ngày tôi gặp đúng người cần gặp. Tôi là một người có máu nóng mãn tính, và hung hăng di truyền nhưng sau khi gặp thần tượng, tôi từ từ giảm dần cường độ nhiệt độ. Tính tôi không xấu nhưng nóng tính là một khí chất xấu rất dễ gây hỏng việc và thường không mang lại kết quả tốt khi giải quyết vấn đề. Ba mươi tuổi đầu tôi mới biết điều đó là có lí, và dường như càng già, nhiệt độ nóng tính sẽ giảm dần.

Tôi muốn có thêm một cái điện thoại di động (lại có máu tham rồi) cùi cùi cũng được, để sau này dễ dàng cho những công việc mới, nghĩ thế tôi liền mon men ga gẫm cậu em kế tôi cho tôi "mượn" một cái điện thoại cùi cùi của cậu ấy, năm ngoái tôi được người ta tặng một cái điện thoại cảm ứng chưa kịp xài em tôi xin tôi cho luôn (tôi không biết xài đồ công nghệ mà) và bản thân cậu ấy cũng có một cái khác khá ngon lành. Cậu em tôi liền dụ dỗ tôi mua một cái Smart phone xài, vì bây giờ có mấy ai còn dùng cái điện thoại hai trăm ngàn như của tôi đâu, cái điện thoại ấy chức năng chính là ném chó còn chức năng phụ mới là nghe gọi. Tôi tần ngần không muốn mua, muốn xin lại cái điện thoại năm ngoái tôi lỡ cho cậu ấy cơ nhưng không biết mở miệng thế nào. Thằng em tôi thì nhiệt tình giới thiệu cái dòng điện thoại Smart phone cho tôi bằng cách vào mạng tra tra cứu cứu. Mới đầu tôi không để ý lắm, nhưng cậu em tôi cứ như dân tiếp thị thứ thiệt, nói một hồi tôi bỗng có cảm tình với loại điện thoại này. Với lại cậu ấy hình như đã làm hư cái điện thoại của tôi cho năm ngoái rồi, giờ đang dùng một cái khác nên tôi không có cách nào "đòi lại" đồ đã cho được. Mua một chiếc điện thoại cùi sau này đi nước ngoài tôi lại lỉnh kỉnh mang theo máy tính bảng, tôi muốn hành lí càng ngày càng gọn nhẹ hơn cơ. Tôi quyết định không mua, để dành tiền cho chuyến ra khơi sắp tới...

Tưởng thoát được cám dỗ dễ dàng, ăn  trưa xong tôi định leo lên giường ngủ thì nhóc em tôi lại gạ gẫm:
- Không đi coi Smart phone à? ngày nghỉ mà chỉ ăn no rồi ngủ.
- Không đi, tốn tiền lắm, tớ mà thích cái gì rồi thì tiền chỉ có đội nón ra đi như gió xoáy - Tôi gạt phăng.
- Ai kêu chế (chị) mua đâu, đi coi thôi, ở nhà cũng vậy - Em tôi rủ
- Thôi không đi, còn nhiều việc phải làm, tớ không muốn chậm tiến độ - tôi dứt khoát
- Không tốn thời gian đâu, có 1-2 tiếng đi dạo vòng vòng mà cũng không đi - Em tôi khích

Thế là chẳng hiểu quỷ xui khiến thế nào, tôi đi. Ban đầu chỉ nghĩ là đi chơi, vô cửa hàng Thế giới di động thử nghịch qua nghịch lại thế nào không biết, nếu là nhân viên cứ đứng quảng cáo với tôi thì tôi sẽ bỏ đi một mạch, đằng này thằng em tôi đứng ngay bên cạnh quảng cáo so sánh cho tôi. Nhân viên họ đứng cạnh thành ra thất nghiệp luôn, công việc duy nhất của họ là đứng canh chừng xem tôi có "chôm" hàng của họ không vì nhìn hình thức tôi "cùi" quá hahahah. Có lẽ vì là em ruột tôi giới thiệu nên tôi tin nó sái cổ ngay, nghe rất bùi tai, em ấy giảng giải từng lợi ích từ chiếc điện thoại mà nếu có nó, công việc tương lai của tôi sẽ dễ dàng hơn, đồng thời tư vấn chọn cho tôi một chiếc giá cả mềm nhất nhưng xài bền, tóm lại là thằng em tôi nhiệt tình kinh khủng, nó biết tôi lúa mọc trên đầu nên dẫn tôi đi thử khắp cửa hàng từ loại ngon tới loại dỏm . Không biết hâm hâm thế nào tôi quyết định mua một cái mà theo tôi là cũng rẻ hơn những cái khác. Trước khi đi tôi không hề nghĩ là sẽ mua (tôi trung thành với dòng điện thoại ném chó mà, hohoho ) nên không mang theo tiền, trong túi có đúng 100k tiền đổ xăng, tôi bảo với nhân viên sau khi rút tiền tôi sẽ quay lại. Ai mà biết ở cái vùng quê nơi tôi ở đã hiện đại lên rất nhiều, nhân viên bảo không cần đâu, chị có thể cà thẻ. Tôi bảo tôi không mang theo thẻ visa, họ bảo không cần, cứ thẻ nào rút atm được là họ đều giải quyết được hết. Thế là tôi hết cơ hội nghĩ lại, thông thường tôi rất hạn chế mua một món đồ mà tôi đã có, đồ mắc tiền lại càng suy nghĩ cẩn thận hơn, nếu họ để tôi ra ngoài đi rút tiền, chưa chắc tôi quay lại mua, tôi sẽ đổi ý, đó là tính cố hữu của tôi, cho nên lúc đi tôi đã không mang theo tiền là để tránh ngứa tay táy máy, đằng này dịch vụ họ tốt quá, thế mới nói!!!! Tổng cộng thêm linh tinh thẻ sim và thẻ nhớ nữa, tôi mất ngót ngét 3 triệu đồng. Đối với người khác thì không sao, nhưng với tôi là gần một tháng lương. Tôi mua xong thì cắn rứt lương tâm còn thằng em tôi thì cười hỉ hả chúc mừng tôi có điện thoại mới, tạm biệt điện thoại ném chó ném mèo!!!!!!!

Nói về em tôi một chút, tuy em tôi nhìn nó cùi cùi nhưng nó lại không bao giờ muốn tôi xuất hiện dưới cái hình thức cùi cùi, nhiều lần em tôi than phiền về hình thức của tôi, em tôi nói muốn chị gái xuất hiện dưới dạng form xinh đẹp nhưng lần nào nó nói tôi cũng lờ tịt lời nói của nó như chưa từng nghe. Có lần bực quá nó bảo: "Em nói thật, con gái bây giờ dù không có nửa xu trong túi tụi nó vẫn mua quần áo đẹp hàng tuần hoặc hàng tháng, điện thoại cũng là loại coi được một chút, còn mỹ phẩm thì khỏi nói, ra đường giờ đứa nào nhìn cũng trắng trẻo. Chị không thích chưng diện thì cũng phải làm sao đỡ một chút, đằng này chị cũng không đến nỗi sao cứ phải sống khổ...". Tôi và nó luôn luôn có quan điểm sống hoàn toàn khác nhau vậy đó, là chị em thì được, không được cũng phải chịu, chứ làm bạn bè, tôi không bao giờ chơi với nó , hohohoho.

Về nhà, tôi hai lúa không biết dùng, em tôi lại nhiệt tình chỉ dẫn. Nhân tiện em tôi chỉ tôi chức năng chụp hình và up hình bằng điện thoại mà sau này tôi sẽ phải dùng đến, nó còn dặn cẩn thận:
- Chị nhớ bảo quản cái ống kính không được để dưới nền xi măng đó nhé, như điện thoại em nè, lâu rồi nhưng ống kính camera không hề bị trầy, em đi lao động chân tay mà không sao hết, còn chị là chúa ẩu đó, bạ đâu vứt đó.
- Ừ, tớ nhớ rồi, sao chú hay thế, điện thoại lâu rồi mà ống kính mới tinh, không cần dán bảo vệ gì cả - tôi thán phục
Và lúc này, thằng em tôi chạy tọt vào buồng ngủ của nó, lôi một chiếc điện thoại khác từ trong rương ra khoe:
- Nè, còn cái này, chị thấy không, em cũng xài rất kĩ, đồ cảm ứng nên em không bao giờ làm màn hình bị trầy, trầy xước xài cùi cùi chán lắm, chị nhìn nè, mặt kiếng vẫn còn láng mịn, cái năm ngoái chị cho em đó.


Tới lúc này thì tôi chỉ còn biết than trời, hoá ra ông con có 2 chiếc điện thoại và vì không muốn trả chiếc kia về cho khổ chủ khi tôi me xa me gần, nó nhiệt tình kêu tôi đi mua Smart phone đây mà, thôi lỡ dại rồi giờ biết phải làm sao??????? -----> Tiền của tôi đã ra đi như thế đấy, làm sao tôi xoay sở kịp lúa khi ngày ra khơi đã gần kề????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!