Tàu giường nằm mà tôi đi |
Người
soát vé bắt đầu lắp giường. Cứ 2 băng như thế thì lắp được 2 chiếc giường tầng.
Thấy chỗ tôi không có ai, tôi nghĩ mình may mắn có được 2 giường kia đấy. Nhưng
người soát vé bảo giường tôi ngủ phía trên, phía dưới có người đặt trước rồi.
Trời ạ, ngủ phía trên không có cửa sổ, làm sao tôi ngắm cảnh kia chứ. Lúc mua
vé do không có kinh nghiệm, tôi nào biết cái tên bán vé bất lương chọn cho tôi
chỗ xấu như thế. Tôi hỏi giá vé giường trên và giường dưới có khác nhau không,
anh ta bảo không, chỉ là do tôi không chịu chọn trước mà thôi. Tôi nào biết kia
chứ, hic hic hic. Thế là tôi bảo lát nữa tôi mới ngủ, giờ chưa ngủ được vì còn
muốn ngắm cảnh. Anh ta không nói gì. Có lẽ đã gần 10h đêm, tôi mệt rồi nên leo
lên giường của mình. Đêm đầu tiên ngủ trên tàu, nơi xứ lạ quê người, tôi có
nhiều tâm trạng. Tàu chạy khá êm, máy lạnh làm tôi lạnh cóng cả chân, tôi phải
mang vớ tay vớ chân vào. Tôi ngủ khá ngon giấc, nhưng nửa đêm, tôi nằm mơ. Một
giấc mơ kì cục mà ban ngày khi tỉnh tôi không còn muốn nghĩ tới. Tôi mơ thấy
người mà mình vẫn thường tương tư đang thân mật đi với một người khác, trước
mắt tôi hiện lên rất rõ hình ảnh đó mà tôi không nghĩ là giấc mơ. Tôi đau khổ
nên không nói được lời nào, bầu trời tối lại và những hạt mưa bắt đầu rơi,
những giọt mưa bay vào gương mặt tôi mát lạnh, tôi không còn chút sức nào…Tôi giật
mình tỉnh dậy, thì ra những hạt mưa mà tôi thấy trong mơ là nước mắt của tôi
đang chảy dài trên chiếc áo khoác. Lúc tỉnh tôi khá lí trí, nhưng trong mơ, tôi
lại để mình khóc nhiều như thế. Có lẽ vì đã lâu rồi nỗi đau đã không còn khóc
được, tích tụ lại và trút hết vào cơn mơ tối đó. Tôi ngay thời điểm đó cảm thấy
rất cô liêu. Sau khi tỉnh giấc tôi khó ngủ lại, gần như chỉ là nằm trên giường
chứ không ngủ. Lúc gần sáng, hai mẹ con người Thái và một số người xuống tàu
tôi vẫn biết.
8.
Yun làm ma nữ
Sáng
tôi dậy sớm hơn mọi người, thì thấy giường dưới người soát vé cũng lồm cồm bò
dậy, hoá ra cái giường phía dưới là của anh ta. Thôi kệ, dù sao cũng may mắn,
vì anh ta phải đi làm việc nên tôi có thể chạy xuống tầng dưới ngắm cảnh, nếu
đi chung với một hành khách dậy muộn khác thì coi như tôi chỉ còn cách tiếp tục
nằm ngủ mà thôi. Trời sáng hẳn, đoàn tàu tới cửa khẩu. Đã chuẩn bị sẵn tâm lí,
Yun hiếu chiến chạy một mạch xuống tàu tới chỗ hải quan Thái. Yun xếp hàng thứ
2- 3 gì đó, hồi hộp chờ đợi. Hải quan Thái nhìn Yun, làm Yun đứng tim nhưng sau
đó họ nhanh chóng đóng mộc mà không đòi hỏi gì cả. Cái cửa khẩu Padang Besar
này cũng khá vui. Hải quan hai bên ngồi chung một toà nhà, cách nhau mấy bước
chân nên Yun đi thẳng qua bên hải quan Mã, bên Mã cũng không thấy hỏi han gì,
nhìn Yun một cái rồi đóng mộc, sau đó xét hành lí của Yun. Cơ bản là hành lí
của Yun cũng không có gì để xét, chỉ quần áo, thức ăn và một số vật dụng linh
tinh.
Tôi nhanh chóng trở về vị trí trên tàu và ngắm nhìn mọi người làm thủ tục cho vui mắt. Chợt tôi thấy có một hiện tượng lạ, chỗ ngồi của cặp vợ chồng hồi giáo cách tôi mấy ghế thay bằng hai mẹ con người Thái mới toanh, mà tôi có cảm tưởng chưa hề gặp họ trong toa tàu từ lúc khởi hành tới giờ. Tôi lấy làm lạ, anh con trai trạc tuổi tôi, gương mặt khá hiền lành, ăn mặc sơ mi đóng thùng lịch sự. Hai mẹ con có lẽ đang nói về chiếc áo mới mà mẹ anh ta đang mặc. Tôi nhận thấy anh ta khá thân mật với mẹ. Tôi bất ngờ giở thói lưu manh (bây giờ nghĩ lại, chưa chắc sau này gặp tình huống tương tự tôi đã làm như thế), quyết định giở thói lưu manh của tôi hoàn toàn bất ngờ đối với chính bản thân tôi. Tôi không biết lúc đó sao tôi lại như vậy, sau này sự việc đã qua rồi tôi tự giải thích với bản thân mình là tại vì lúc đó tôi thiếu tự tin, vì những ức chế đã có trước đó. Thú thật với mọi người, tính tôi có hơi tự tin, nhưng dạo gần đây thấy vệ tinh xung quanh giảm bất ngờ, cộng với việc yêu một người bình thường cũng không xong, tôi đâm ra nghi ngờ bản thân mình hết “lực hấp dẫn”, cùng với những muộn phiền của đầu óc mà điển hình là khóc trong mơ vào tối hôm trước, tôi muốn thử nghiệm. Những chiêu âm binh tôi chưa bao giờ dùng cả, trước đây tôi tự tin, cảm thấy không cần thiết. Tôi được các “sư phụ” truyền bí kíp nhưng chỉ để cất vào xó tủ. Có lẽ cảm thấy anh chàng kia là “con mồi” an toàn nên muốn lấy anh ta làm chuột bạch thí nghiệm (nếu xác định sai “con mồi”, có thể Yun gặp nguy hiểm trở thành “thức ăn” cho sói cũng nên). Yun tập trung hết năng lượng vào đôi mắt, sao cho mắt tàng chứa năng lượng đủ để “huỷ diệt” cái tên kia, tàng nhưng không lộ (cái này không biết giải thích cho các bạn như thế nào nữa, tạm gọi là một phương pháp đi). Anh chàng đang nói chuyện say sưa với mẹ bỗng đổi hướng đột ngột mắt nhìn về phía Yun. Hehehe, hiệu quả bất ngờ phải không bạn. Yun xin nói trước là lúc đó Yun không hề xinh đẹp gì đâu nhé, khi di chuyển Yun làm mọi cách để mình xấu đi. Thế mà anh ta cứ nhìn Yun đắm đuối không chớp mắt. Đây cũng là lần đầu Yun nghịch ngợm giở thói âm binh, chứ ngày thường, trai đẹp theo Yun toàn do bị sức hút tự nhiên của Yun quyến rũ chứ không tốn một tí sức lực nào đâu. Yun cũng bất ngờ với kết quả đó, không ngờ lần đầu giở trò mà đã cao thủ rồi. Yun cảm giác kể từ lúc đó anh ta nói chuyện với mẹ bị mất tập trung (tội lỗi quá đi). Mọi người làm thủ tục xong lục tục kéo nhau lên tàu, đến lượt hai vợ chồng hồi giáo lên xe thì cũng là lúc hai mẹ con anh chàng Thái “bị đuổi” khỏi chỗ đang ngồi. Xung quanh gần chỗ anh ta còn rất nhiều ghế trống, nhưng không hiểu sao anh ta dắt mẹ phi thẳng hướng đến chỗ tôi, lúc này tôi mới phát hiện có thêm bố anh ta nữa, lúc nãy ông ấy ngồi ở góc khuất tôi không nhìn thấy. Tôi kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì mẹ anh ta định ngồi xuống bên cạnh tôi, nhưng bất ngờ hơn nữa là anh ta dìu mẹ mình ngồi xuống băng đối diện, rồi anh ta nhanh chân ngồi xuống cạnh tôi. Cả bố và mẹ anh ta đều nhìn anh ta với vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, hehehe. Chắc là họ thấy thằng con trai họ “có vấn đề” rồi. Anh chàng có nụ cười tươi, ánh mắt khá hiền, ngoại hình cao ráo đẹp trai (kì thật, số Yun đi tới đâu là có trai đẹp ở bên cạnh tới đó). Yun tạm gọi tên anh ta là Sky, dù đó không phải là tên thật (Yun muốn giữ bí mật về tên người này). Anh ta bắt đầu làm quen với Yun như một thủ tục thông thường, như từ đâu đến? đi du lịch à?... Mỗi lần anh ta hỏi Yun được một câu thì anh ta lại phiên dịch lại cho bố mẹ anh ta nghe. Bố mẹ anh ta cũng đang mắt tròn mắt dẹt nhìn Yun. Rồi hai vị phụ huynh cũng đặt một số câu hỏi cho Yun như: đi du lịch một mình à? Có sợ không? Đi Mã lần nào chưa?...Anh chàng Sky cứ phải phiên dịch suốt. Chừng được nửa câu chuyện, bố mẹ anh ta đã hiểu phần nào, mẹ anh ta nhìn Yun tỏ thái độ sợ hãi, bố anh ta thì giơ ngón tay cái lên, tỏ ý Yun là number 1. Rồi hai vị phụ huynh ngồi nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái, Yun nghe được nên hỏi anh chàng Sky có phải bố mẹ anh ta hỏi Yun đang định đi đâu đúng không. Anh ta gật đầu với Yun và phiên dịch cho bố mẹ lời Yun vừa nói. Nghe thế hai vị phụ huynh im bặt không dám nói chuyện luôn. Sky hỏi Yun biết tiếng Thái à, Yun bảo chỉ là đoán thôi, heheh. Mẹ anh ta bắt đầu nhắm mắt ngủ, còn bố anh ta cứ ôm lấy cái túi lớn phía trước ngực, không hỏi han gì Yun nữa. Nhờ vậy Yun và anh ta có dịp nói chuyện với nhau.
Cửa khẩu Padang Besar |
Tôi nhanh chóng trở về vị trí trên tàu và ngắm nhìn mọi người làm thủ tục cho vui mắt. Chợt tôi thấy có một hiện tượng lạ, chỗ ngồi của cặp vợ chồng hồi giáo cách tôi mấy ghế thay bằng hai mẹ con người Thái mới toanh, mà tôi có cảm tưởng chưa hề gặp họ trong toa tàu từ lúc khởi hành tới giờ. Tôi lấy làm lạ, anh con trai trạc tuổi tôi, gương mặt khá hiền lành, ăn mặc sơ mi đóng thùng lịch sự. Hai mẹ con có lẽ đang nói về chiếc áo mới mà mẹ anh ta đang mặc. Tôi nhận thấy anh ta khá thân mật với mẹ. Tôi bất ngờ giở thói lưu manh (bây giờ nghĩ lại, chưa chắc sau này gặp tình huống tương tự tôi đã làm như thế), quyết định giở thói lưu manh của tôi hoàn toàn bất ngờ đối với chính bản thân tôi. Tôi không biết lúc đó sao tôi lại như vậy, sau này sự việc đã qua rồi tôi tự giải thích với bản thân mình là tại vì lúc đó tôi thiếu tự tin, vì những ức chế đã có trước đó. Thú thật với mọi người, tính tôi có hơi tự tin, nhưng dạo gần đây thấy vệ tinh xung quanh giảm bất ngờ, cộng với việc yêu một người bình thường cũng không xong, tôi đâm ra nghi ngờ bản thân mình hết “lực hấp dẫn”, cùng với những muộn phiền của đầu óc mà điển hình là khóc trong mơ vào tối hôm trước, tôi muốn thử nghiệm. Những chiêu âm binh tôi chưa bao giờ dùng cả, trước đây tôi tự tin, cảm thấy không cần thiết. Tôi được các “sư phụ” truyền bí kíp nhưng chỉ để cất vào xó tủ. Có lẽ cảm thấy anh chàng kia là “con mồi” an toàn nên muốn lấy anh ta làm chuột bạch thí nghiệm (nếu xác định sai “con mồi”, có thể Yun gặp nguy hiểm trở thành “thức ăn” cho sói cũng nên). Yun tập trung hết năng lượng vào đôi mắt, sao cho mắt tàng chứa năng lượng đủ để “huỷ diệt” cái tên kia, tàng nhưng không lộ (cái này không biết giải thích cho các bạn như thế nào nữa, tạm gọi là một phương pháp đi). Anh chàng đang nói chuyện say sưa với mẹ bỗng đổi hướng đột ngột mắt nhìn về phía Yun. Hehehe, hiệu quả bất ngờ phải không bạn. Yun xin nói trước là lúc đó Yun không hề xinh đẹp gì đâu nhé, khi di chuyển Yun làm mọi cách để mình xấu đi. Thế mà anh ta cứ nhìn Yun đắm đuối không chớp mắt. Đây cũng là lần đầu Yun nghịch ngợm giở thói âm binh, chứ ngày thường, trai đẹp theo Yun toàn do bị sức hút tự nhiên của Yun quyến rũ chứ không tốn một tí sức lực nào đâu. Yun cũng bất ngờ với kết quả đó, không ngờ lần đầu giở trò mà đã cao thủ rồi. Yun cảm giác kể từ lúc đó anh ta nói chuyện với mẹ bị mất tập trung (tội lỗi quá đi). Mọi người làm thủ tục xong lục tục kéo nhau lên tàu, đến lượt hai vợ chồng hồi giáo lên xe thì cũng là lúc hai mẹ con anh chàng Thái “bị đuổi” khỏi chỗ đang ngồi. Xung quanh gần chỗ anh ta còn rất nhiều ghế trống, nhưng không hiểu sao anh ta dắt mẹ phi thẳng hướng đến chỗ tôi, lúc này tôi mới phát hiện có thêm bố anh ta nữa, lúc nãy ông ấy ngồi ở góc khuất tôi không nhìn thấy. Tôi kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra thì mẹ anh ta định ngồi xuống bên cạnh tôi, nhưng bất ngờ hơn nữa là anh ta dìu mẹ mình ngồi xuống băng đối diện, rồi anh ta nhanh chân ngồi xuống cạnh tôi. Cả bố và mẹ anh ta đều nhìn anh ta với vẻ mặt thoáng ngạc nhiên, hehehe. Chắc là họ thấy thằng con trai họ “có vấn đề” rồi. Anh chàng có nụ cười tươi, ánh mắt khá hiền, ngoại hình cao ráo đẹp trai (kì thật, số Yun đi tới đâu là có trai đẹp ở bên cạnh tới đó). Yun tạm gọi tên anh ta là Sky, dù đó không phải là tên thật (Yun muốn giữ bí mật về tên người này). Anh ta bắt đầu làm quen với Yun như một thủ tục thông thường, như từ đâu đến? đi du lịch à?... Mỗi lần anh ta hỏi Yun được một câu thì anh ta lại phiên dịch lại cho bố mẹ anh ta nghe. Bố mẹ anh ta cũng đang mắt tròn mắt dẹt nhìn Yun. Rồi hai vị phụ huynh cũng đặt một số câu hỏi cho Yun như: đi du lịch một mình à? Có sợ không? Đi Mã lần nào chưa?...Anh chàng Sky cứ phải phiên dịch suốt. Chừng được nửa câu chuyện, bố mẹ anh ta đã hiểu phần nào, mẹ anh ta nhìn Yun tỏ thái độ sợ hãi, bố anh ta thì giơ ngón tay cái lên, tỏ ý Yun là number 1. Rồi hai vị phụ huynh ngồi nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái, Yun nghe được nên hỏi anh chàng Sky có phải bố mẹ anh ta hỏi Yun đang định đi đâu đúng không. Anh ta gật đầu với Yun và phiên dịch cho bố mẹ lời Yun vừa nói. Nghe thế hai vị phụ huynh im bặt không dám nói chuyện luôn. Sky hỏi Yun biết tiếng Thái à, Yun bảo chỉ là đoán thôi, heheh. Mẹ anh ta bắt đầu nhắm mắt ngủ, còn bố anh ta cứ ôm lấy cái túi lớn phía trước ngực, không hỏi han gì Yun nữa. Nhờ vậy Yun và anh ta có dịp nói chuyện với nhau.
Bạn Yun làm mình hồi hộp quá. Đang đúng đoạn gay cấn ^^
Trả lờiXóaHehe, định viết hết mới post, nhưng mấy hôm nay lu bu công việc, viết dc nhiêu post luôn cho nóng.
XóaHôm bữa comment ko được, hôm nay hi vọng là okie.
Trả lờiXóaBạn Yun chỉ cách "làm ma nữ" đi, ko thì mình ế mất, kaka.
Hỏi thiệt lòng đó nha, ko phải đùa đâu. :P
Bí kíp chân truyền mà viết lên đây thì lộ tẩy hết,hehehe. Nhưng vì bạn Vịt tha thiết yêu cầu nên Yun sẽ viết một bài ngắn về việc "ma nữ" này sau khi viết xong nhật kí chuyến đi nhé!
Trả lờiXóaKeke, sợ lộ tẩy thì mình email vậy? ;)
Trả lờiXóaNói vậy chứ viết nhật kí xong đi đã, mình ham đọc nhật kí hành trình hơn. :)
ok, mình sẽ viết vì bạn Vịt thân yêu, nếu xong gửi mail cho Vịt liền :)
Xóa