Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Hậu Giáng Sinh cho F.A

Vấn đề tình cảm thuộc về duyên số, đừng thấy người khác lấy chồng lấy vợ hết rồi lo sợ. Nếu có duyên số với ai đó, chắc chắn sẽ không lạc được nhau...Cũng cần phải để ý rằng, khi "duyên số" đến, ta phải tỉnh táo để đón nhận, nếu đóng chặt cửa làm cho "duyên số" không cách nào mở được, chắc chắn "duyên số" sẽ đi bụi đời và không còn nhớ đường về nữa đâu, các bạn nữ (nam) hãy chú ý nhé, kiêu vừa đủ thôi. 

Tối nay coi lại những tấm hình cũ, giật mình khi đã quen anh ấy gần 2 năm, thời gian trôi nhanh quá...Tấm ảnh ngày đầu gặp, nhìn anh trẻ và lịch lãm vô cùng, kế bên là một bà ngoại (anh vẫn hay gọi mình vậy) đầu bù tóc rối, kiếng đen, lùi xùi đồ cũ. Mình nhìn lại còn giật cả mình, sao hình thức vậy mà anh thích mình được ta????? Trong khi đó anh là hotboy mà.

Trước khi gặp anh, mình vốn lập trình sẵn trong đầu mình những ứng cử viên sáng giá là những thằng bạn thân của mình, với ý nghĩ chắc mình sẽ lấy một trong các ông bạn đó, nhưng mà....Duyên Số nó không cho mình thực hiện điều đó.

Không ai biết cái gì chờ đợi phía trước, hạnh phúc hay bất hạnh, vui sướng hay khổ đau, cứ bước... như không có gì cản trở, dù hạnh phúc, dù đau buồn đó cũng là cuộc đời, có đau khổ bất hạnh mới biết trân trọng những giá trị của niềm vui hạnh phúc ngày sau...

Số của mình, dù có hay không có người yêu, mình cũng chả bao giờ có cơ hội tham gia những ngày này, cho nên đối với mình, đó toàn là ngày bình thường hết á. Thấy sáng nay ai có gấu cũng hỉ hả chúc nhau quá trời,còn những người không có gấu thì than thở lạnh lẽo, hoặc tham gia...cầu mưa  Chỉ có mình là không bao giờ có khái niệm đó, nên khi trước chưa có người yêu cũng không thấy cô đơn, giờ có người yêu mà không đi cùng nhau được cũng không thấy tủi thân. Vì thấy rất bình thường nên có thể chưa thấu hiểu dc nỗi niềm của các bạn FA chăng? (Mình cũng 28 năm FA trước khi thoát kiếp đó nhé!!!!)

Chúc các bạn một ngày hậu Giáng Sinh hạnh phúc!



Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Cách làm bánh trái vải

(Tài liệu của sư mẫu, không phải Yun viết đâu nha, hihi)
Những ngày Giáng Sinh và năm mới sắp đến các bạn sẽ làm gì? Nếu không có kế hoạch đi chơi thì ở nhà trổ tài làm bánh nhỉ? Sau đây là cách làm bánh trái vải hén:

BÁNH TRÁI VẢI

I/ NGUYÊN LIỆU:
2 kg bột năng
1 kg bột mì
600g đậu xanh
600g đường cát
1 kg dừa nạo
100g cacao đắng
Lá dứa + vani
2 muỗng súp bơ
2 kg đường cát vàng

II/ DỤNG CỤ:
1 nồi nấu nước cacao
1 chảo rang bột + sên nhân
1 thố (thau) nhồi bột
2 mâm đựng bánh
Khuộn giấy
Lưới nặn

III/ PHƯƠNG PHÁP THỰC HIỆN:
1) Rang bột:
   Bột năng + bột mì rang cùng với lá dứa (cắt nhỏ 2cm) khi thấy lá dứa khô giòn là được.
2) Nấu, xay và sên đậu xanh:
   Đậu xanh vo sạch, nấu chín mềm, xay nhuyễn + 600g đường sên lửa riu riu đến khi sờ không dính tay là được, để nguội  vo viên tròn nhỏ.

Nhân đậu xanh
Nhân dừa

3) Vắt nước cốt dừa:
   Dừa vắt  khoảng 1 chén nước cốt + 10 chén nước dảo.
4) Thắng nước đường:
   2 kg đường cát vàng + nước dảo dừa + lá dứa nấu cho tan đường + cacao hòa với nước cốt + bơ nấu sôi, đem xuống để nguội.
Thắng nước đường


5) Nhồi bột:
   Bột + nước cacao nhồi đều cho bột mịn chia bột ra từng phần cho nhân vào giữa gói lại cho tròn đặt vào lưới nặn thành trái vải.
Nhồi bột làm vỏ bánh
Cho nhân vào vỏ rồi vo tròn

6) Trang trí:

   Cho bánh trái vải vào khuôn giấy hoặc gắn trái vải lên cành lá thật.
Cành lá trang trí
Thành phẩm
Hấp dẫn không????

Yun học làm bánh

 Ngày trước đi làm đầu tắt mặt tối, không bao giờ chịu tham gia các hoạt động trong sư môn. Sống giữa những người tài hoa nhưng Yun chả có tí tài hoa nào, cứ như con cừu đen ấy. Dạo này Yun đã nghỉ làm, dù biết sắp tới là những tháng ngày đau khổ, chết đói nhưng bù lại tâm trạng thoải mái nhiều. Làm vất vả có tiền lại tiêu hết, làm làng nhàng không tiền ăn ít lại, cũng không chết được. Cuộc sống sau khi "nghỉ hưu" cũng khá vui vẻ, Yun sẽ có thời gian nhiều để bước trên con đường tài hoa, theo những người tài hoa mà bước, không việc gì phải lăn tăn vất vả cả. Mở đầu là Yun tham gia các hoạt động của sư môn, và cụ thể là đăng kí tham gia ngày học làm bánh, do các sư mẫu hướng dẫn. Ôi, thích chí quá đi, hèn chi mà các tỉ muội của Yun có giá cao ngất ngưỡng, vì thuộc đẳng cấp tài hoa mà :D (Nghĩ lại thấy mình ngu, sao không nhận thức điều này sớm hơn để mà học hỏi, giờ này có tham gia cũng trễ rồi, hic )

Theo kế hoạch, sư mẫu sẽ hướng dẫn làm bánh bông lan trứng muối và bánh trái vải, nhưng do đang học trường thuê, không có đồ nghề nhiều nên các sư mẫu quyết định sẽ làm những món bánh có nguyên liệu tương tự nhau chút cho tiện lợi. Cụ thể Yun học được 3 món: bánh trái vải (2 loại nhân), bánh pudding và bánh phục linh :)

Sư mẫu đang hướng dẫn 2 sư muôi nặn bánh
Sư mẫu hướng dẫn nấu nước làm bánh
Sư môn vô cùng hào hứng với hoạt động này :)
Bánh trái vải màu lá dứa (vải non)
Bánh phục linh
Vải non vải chín có cả đây, vải chín vỏ ca cao
Bánh Pudding

Cảm thấy Giáng Sinh thật ấm áp, dù không có gấu ôm gì cả. Sau này nhất định Yun cũng sẽ làm một người tài hoa như các sư mẫu và các tỷ muội khác đã làm được, cảm thấy tự hào vì sư môn quá. Yun không thể cứ khác người mãi được :) Chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ nhé, Yun đi ăn bánh đây, hihi. Có ai muốn ăn cùng Yun không?????

Chủ Nhật, 14 tháng 12, 2014

Thân gái 12 bến nước

Tôi đang tưới rau, cô hàng xóm đối diện nhà kêu tôi qua chơi. Tôi nói lát làm xong công việc sẽ qua, có lẽ chờ tôi lâu quá nên cô ấy bế con qua nhà tôi và ngồi nói chuyện. Tôi thấy mặt cô ấy xanh xao hơn, mấy hôm nay gặp tôi trước cửa cũng không còn cười với tôi như mọi khi. Tôi vốn không chơi với hàng xóm, nên nghĩ rằng mình cũng chả làm chuyện gì cho cô ấy giận cả, nhưng mấy hôm nay cô ấy thấy tôi mà không cười với tôi thì...khó hiểu thật. Tôi lân la: "Dạo này thấy H da xanh xao, không được khỏe à". Cô ấy buồn rầu: " Hôm nọ ổng (chồng cô ta) đi nhậu về rồi tự dưng đánh một trận mà mình đâu có được nói câu nào đâu. Cô ta chìa tay chân, đầu cổ đầy các vết bầm thâm tím làm tôi cũng phải nổi da gà lên.
Trong xóm tôi khá phức tạp, các thành phần gia đình phong phú, nhưng gia đình đối diện là tôi chưa thấy to tiếng bao giờ. Không hiểu sao cô ấy lại nên cớ sự này. Tiếp xúc với cô ấy tôi ít nhiều hiểu được, cô ấy khá nhu mì, yếu đuối, khá đơn độc nữa. Cô ấy tha hương rồi lấy chồng ở miền Nam, gia đình đều ở ngoài Bắc cả. Trong gia đình, tôi thấy cô ấy là người giỏi nhịn, gặp phải tôi thì.... Tôi thấy ông chồng cứ tối ngày nhậu nhẹt là hàng xóm tôi còn gai, sao mà cô ấy giỏi thật. Lương công nhân làm 5-6 tr/ tháng cô ấy đều đem về lo liệu sinh hoạt chi tiêu. Tôi không có tính sống bám, nhưng đã là phu quân của tôi thì ít nhất phải lo được cho tôi, chứ bắt tôi nuôi kiểu đó thì đừng mơ (dĩ nhiên là trong hoàn cảnh anh chồng vô tình thất nghiệp hoặc hoạn nạn thì tôi luôn sẵn sàng bảo kê). Tôi vẫn thường âm thầm quan sát từng nhà (dù không chơi với họ) và âm thầm đánh giá theo cái nhìn của tôi. H hỏi tôi có biết chỗ nào trồng răng không, cô nhe 2 chiếc răng cửa đã bị gẫy ra cho tôi xem. Hôm trước bị chồng đánh, hôm sau đi làm thì cô ấy bị té xuống đường, ngất xỉu và gãy răng, nghiêm trọng vậy mà cả tuần nay tôi không hề hay biết gì cả. Cô ấy bỗng rơi nước mắt, tôi cầm lòng không được ôm cô ấy và an ủi rằng phải cứng rắn lên, không thể yếu đuối như vậy được. Tôi biết phụ nữ có con rồi, sống xa người thân và bị chồng hành hạ vũ phu cô độc thế nào, cô ấy không hề có điểm tựa tinh thần nào cả, trừ đứa con mới 1 tuổi của mình.
- H muốn ôm con về quê, ở đây để ông muốn lấy ai thì lấy. - Cô ấy vừa lau nước mắt vừa nói
- Về quê bây giờ không phải là cách tốt, lương H giờ đã 5-6 triệu rồi, về là mất việc, sau này xin vô công ty mới phải làm lại từ đầu. Cha mẹ anh em không thể bảo bọc mình suốt đời, H về nhà có thể giúp H một thời gian, nhưng sau này sẽ thế nào, phải tính đường xa mà không được hành xử theo cảm tính. - Tôi khuyên
- Biết là vậy, nhưng giờ không muốn sống nữa. - Cô ấy lại giàn giụa nước mắt
- Về để ổng cưới bà khác ngon lành à, theo mình biết tiền mua đất làm nhà H còn bỏ ra nhiều hơn ồng. - Tôi can
- Biết vậy, nhưng mình không cần nữa, mình chỉ muốn về quê thôi, rồi phụ bố mẹ làm ruộng nuôi bé An (con H)
- Ở đây đi làm vẫn nuôi con được mà, về quê gánh nặng thêm cho gia đình, thấy mình bất hạnh gia đình thêm lo. Nếu không sống được với ổng thì ra ngoài thuê nhà trọ, gửi An đi nhà trẻ, lương H đủ để nuôi 2 mẹ con mà, không lo đâu. Làm phụ nữ phải mạnh mẽ lên, như thế mấy thằng đàn ông khốn nạn nó mới sợ mình, mình càng cần nó nó càng tưởng là mình không thể bỏ được - tôi vẫn ráng thuyết phục (không biết tôi kinh nghiệm đâu ra mà đầy mình thế này????)

Tôi thấy cô ấy không nói gì nữa, nhìn rất tội, tính cô ấy quá yếu đuối nên có lẽ việc dọn ra ngoài nhà trọ ở là khá khó khăn, chưa kể ông chồng vũ phu mà biết được sẽ tới quậy nữa. Cô ấy bỗng nhìn tôi với ánh mắt khác, rồi nói: " Như Yun sướng thiệt, ở một mình không phải lo lắng gì". Tôi cười buồn: " Cái gì cũng có 2 mặt, nhưng mình hài lòng với cuộc sống này". Cô ấy ngồi chơi một lát rồi lại đưa con về nhà, cho con ăn, nhìn 2 mẹ con tôi thấy lòng xót xa. Lời nhắn cho những hạng người đàn ông có máu vũ phu: "Đừng đánh phụ nữ, dù chỉ là một cành hoa". Khi các ông đánh người phụ nữ đầu ấp tay gối của mình (dù cô ấy sai đi nữa), chẳng làm cho các ông quý phái nam tính hơn đâu, nó chỉ bộc lộ cái đê tiện của những thằng vũ phu mà thôi. Các anh có sức mạnh sao không dùng sức mạnh đó làm những việc có ích?

Từ câu chuyện của cô hàng xóm tên H này, tôi nghĩ chuyện tình cảm của tôi có lẽ cũng sẽ thay đổi theo chiều hướng xấu. Tôi và Anh vốn không thống nhất được là sẽ ở đâu, tôi không muốn đi xa, anh lại không muốn làm việc quần quật tối ngày và hưởng mức lương thấp...Có lẽ thời gian tôi sẽ thay đổi, tôi sẽ nhượng bộ anh nhưng sau câu chuyện của người hàng xóm, tôi quyêt định cố thủ tại "đại bản doanh" của tôi không đi đâu cả. Tôi không muốn mất sự nghiệp, tự do, địa vị mình đang có, bỏ tất cả để ở bên anh liệu rằng có một ngày tôi sẽ là nhân vật nữ trong câu chuyện tôi vừa kể không????? Dù sao trước đây, khi tôi dọn vào cái hốc bà tó này ở, tôi đã nghĩ đến việc sống một mình, thôi thì những gì tôi đã lập trình sẵn cứ để nó chạy theo kế hoạch đã định trước, còn việc yêu đương thì tùy duyên, tới lúc nào hết duyên tự nó sẽ dừng.

P/s: Tôi vừa nghỉ việc ở một trường thì có kẻ nào đó đồn đại ác mồm ác miệng là tôi nghỉ để...lấy chồng. Bố chúng nó chứ, ngồi rảnh không có gì làm cứ đi đồn thổi, tôi nghỉ là tôi có kế hoạch riêng để phát triển những thứ mình muốn. Khi nào tôi lấy chồng tôi sẽ thông báo trước 6 tháng - 1 năm, khỏi đồn thổi cho mệt hén, mắc công thành những ông tám bà tám buôn tin vịt đấy :)


Thứ Bảy, 13 tháng 12, 2014

Hàn Mặc Tử

Lần đó mình và Anh lên Lầu Ông Hoàng (Phan Thiết), một địa danh nổi tiếng mà vừa nghe ai cũng biết nó gắn liền tên của 2 con người: Thi sĩ Hàn Mặc Tử và giai nhân Mộng Cầm. Lúc loay hoay chụp hình ở Lầu Ông Hoàng, mình nổi hứng kể cho anh nghe về câu chuyện tình của 2 người này. Để tạo hấp dẫn, mình cố tình kể tới khúc lâm ly rồi làm bộ chạy đi chỗ khác chụp hình, giống như là vô tình quên...Tưởng Anh không tò mò, ai ngờ hắn cứ chạy theo mình hỏi suốt: 
- Em, sau đó họ ra sao?
- Ủa, anh đang hỏi ai? - Mình vờ quên.
- Thì cái cặp đôi trai tài gái sắc mà em vừa kể đó. Hắn hồi hộp chờ đợi
- À, cuối cùng thì chàng thi sĩ kia chết trong trại cùi, lúc sắp chết thì bà đó đi lấy chồng luôn, nên anh ta chết trong cô đơn.
Anh chàng thất vọng, liếc mình: "Sau này em không được vô tình như thế với anh đấy" . Hắn làm mình đứng hình luôn (Lúc đó chưa yêu nhau nha). Hôm nay tự nhiên nhà hàng xóm phát bài hát này, cuối tuần nhớ Anh quá !!!!

Thứ Năm, 11 tháng 12, 2014

Rau mầm

Yun dạo này ở nhà, ngoài thời gian đi làm rất ít, Yun gần như khá nhàn hạ và có cơ hội phát huy thú vui trồng rau.Trước đây định làm vườn treo nhưng cứ đi làm không có thời gian, giờ Yun đang cố hoàn thành kế hoạch vườn treo này. Dự kiến tới Tết Yun sẽ có một khu vườn mini độc đáo đó :)  Tạm thời giờ chỉ còn rau mầm thôi. Không có đất cát gì mấy nên khá khó khăn, thay vì tỉa tót cho rau phát triển, Yun ăn luôn rau mầm, hihihihi. Rau mầm nhìn tươi ngon sạch sẽ lắm.

Vì không còn đất trồng nữa, Yun thu hoạch rau và làm món rau mầm trộn dầu giấm ăn cơm. Chỉ cần rửa sạch rau mầm, cắt rễ, cho chanh (giấm), đường, dầu ăn, ớt vào trộn đều lên là bạn có thể ăn được rồi. Nếu muốn đậm đà, thêm xíu xíu nước mắm nữa. Món ăn chua chua, cay cay, ngọt ngọt...ăn cơm nghiền luôn hén :)

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Người học trò đặc biệt

Tôi đang tưới mấy dây đậu thì có một phụ nữ khu nhà trọ trong xóm chạy đến hỏi: "Cô ơi, cô có dạy kèm chứ?". Tôi ngạc nhiên: "Oh không, con không dạy kèm cô ạ, cô muốn kiếm giáo viên cho con hay cháu à?". Người phụ nữ tần ngần rồi nói:"Không, tui hỏi cho tui, tui ...không biết chữ". Tôi nhìn người phụ nữ vừa ngạc nhiên vừa lạ lẫm, tính "bán cái" sang nhà một cô giáo dạy mầm non trong xóm nhưng lại thôi, ca này khó đây. Thời đại này người mù chữ là chuyện khó tin, tôi ráng giữ bình tĩnh hỏi một lần nữa:
- Cô không biết chữ là hoàn toàn không biết gì hay đã được học sơ sơ giờ bỏ lâu quá quên?
- Tui chưa bao giờ được học chữ cô ạ, tính qua hỏi cô lâu rồi nhưng tôi ngại, cô cứ dạy, nhiêu tiền mai mốt tui gửi cô.
- Vậy cô cứ qua học, cháu không lấy học phí, sách vở, bút, viết cô không cần mua, cháu sẽ mua tặng cô. Để một người bên cạnh nhà mình mù chữ, thân làm người dạy chữ cháu không chịu được.
- Cám ơn cô nhé, may cho tôi quá. À, đậu rồng cô có bán không, tui tính mua về ăn?
- Không bán cô ạ, con vẫn thường đem cho hàng xóm mỗi khi ăn không hết, cô cứ mang về làm cơm tối.


Người học trò đặc biệt xuất hiện tại nhà tôi từ đó. Buổi chiều mỗi khi tắm rửa cơm nước xong cô ấy lại qua. Ban đầu tôi chưa kịp đi mua sách, tập tô...thì tôi dạy chữ cái trước. Bắt đầu từ con số 0 vĩ đại, trình độ a bờ cờ đúng nghĩa. Người phụ nữ này khoảng 45 tuổi, đang làm công nhân và sống một mình trong căn nhà trọ gần nhà tôi, người miền tây, phát âm thường có vài từ không chuẩn, tôi sửa lỗi rất cực, vì nếu đọc chữ cái phát âm không đuáng, sau này đánh vần cũng sẽ sai. Nghe đâu chồng cô ấy đang nuối tôm ở miền Tây, cô ấy đi làm một mình lâu lâu mờ về quê một lần, con cái cũng đã lớn, đi làm hết. Có lần cô ấy hỏi tôi: "Sao cô không bao giờ qua nhà hàng xóm chơi, dù ở nhà nhưng vẫn thấy đóng cửa, tôi chỉ cười: "Ở nhà không có nghĩa là rảnh rỗi ngồi chơi, không làm việc, con có cuộc sống của riêng mình, dù không chơi với ai con cũng không thể buồn chán được, con không muốn đi làm một bà tám rồi sinh ra phiền phức".  Mặc dù tôi nghèo, thất nghiệp nằm nhà và cần tiền thật, nhưng nếu bắt tôi dạy một đứa bé mẫu giáo, lớp 1... để lấy tiền tôi thà ăn rau cháo còn hơn là làm cái việc quái quỉ đó. Bản thân tôi vốn không nhiều kiên nhẫn làm những việc tỉ mỉ, giảng bài cho hs-sv tôi nói đến lần thứ 3 mà không hiểu thể nào tôi cũng bực lên cho xem. Cũng may học trò trường chuyên thường không bao giờ hỏi lại lần thứ 2, sinh viên trường nghề dù chậm tiêu xíu nhưng chủ yếu là thực hành, và vì cũng đã trưởng thành nên họ ý thức, thường tập trung học các môn họ yêu thích, trong đó có có môn tôi dạy.
Mới đầu tôi còn tưởng người phụ nữ này tiếp cận tôi vì mục đích khác, nên tôi còn chút nghi ngờ, học được cả tháng nay thấy vẫn chăm chi đều đặn, cũng không có tật táy máy vật dụng trong nhà tôi nên tôi cũng đỡ lo, hahaha. Tôi đã chấp nhận dạy, lại là người lớn tuổi, dù đã chuẩn bị tinh thần là sẽ chậm tiêu, phải kiên nhẫn (coi như tôi đang tu luyện tính nhẫn cho mình đấy) nhưng khi dạy tôi cũng không thoát khỏi những điều bất ngờ. Cô ấy không nhớ nổi nếu đọc 3 âm liên tiếp, ví dụ tôi nói : " a nờ an" thì đảm bảo cô ấy đọc trật lên trật xuống chục lần, gặp phải con tôi, tôi kí vỡ sọ từ lâu rồi... Sau đó tôi phải giảm xuống 2 âm: "a nờ" cứ thế cho cô ấy lặp đi lặp lại, dù vẫn sai nhưng đỡ hơn, đến khi đọc mỏi miệng tôi mới cho đọc 3 âm, bạn có hình dung được nỗi vất vả???? Cô ấy cũng không hay nhớ mặt chữ. Cả tháng nay 24 chữ cái thì cô ta thỉnh thoảng lại quên chữ này chữ nọ, được cái siêng, sáng dậy sớm cô ấy lấy bài ra học (tôi nghe cô ấy nói thế), còn cuốn tập tô tôi mua cho thì cô ấy viết 2 tuần là xong... Thôi thì coi như còn chút an ủi cho tôi, dù chậm hiểu nhưng siêng năng, chứ vừa dốt vừa lười chắc tôi mất kiên nhẫn thật đấy....

Lâu rồi để blog mốc meo, ít khi quan tâm, viết lách do công việc mới chưa đâu vào đâu, hôm nay dành thời gian viết về một người học trò đặc biệt này. Hiện giờ cô ấy vẫn qua tôi học đều đặn, cách ngày qua 1 lần. Bản thân tôi dù không muốn làm cái công việc a bờ cờ này, nhưng sinh ra làm trí thức, để người xung quanh mình mù chữ tôi cũng khó chịu. Thà không biết thì thôi, chứ biết thì tôi cũng ráng kiên nhẫn một lần. Dù sao dạy chữ cũng là một cách tích phước, giờ nghèo không có nhiều tiền đi làm từ thiện, thôi thì tôi làm công việc này vậy. Thời gian tới có lẽ tôi sẽ sắp xếp lại được công việc và viết blog lại thường xuyên hơn. Cám ơn những độc giả đã hỏi thăm Yun nhé :)