Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Tư, 25 tháng 6, 2014

Viết cho ngôi trường tuổi 20



(Bài viết gửi đăng kỉ yếu nhân dịp sư môn tròn 20 tuổi)

Bước vào cổng trường mỗi buổi sáng sớm là một niềm vui nho nhỏ của tôi khi bắt đầu ngày mới, trường của tôi không mang ý nghĩa đơn thuần là nơi tôi làm việc mà còn mang một ý nghĩa khác, trường là ngôi nhà thứ 2 của tôi. Tôi không phải vốn xuất thân từ con nhà văn chương nên khi bắt tay để viết một bài cho kỉ yếu sắp tới thì…tôi tịt ngòi không biết viết gì cả, điều này cũng dễ hiểu thôi, không thể viết không phải vì không có cảm xúc mà không thể viết vì tình cảm đó nó trở thành quen thuộc, gắn liền với cuộc sống hàng ngày của tôi rồi. Cái cảm giác khó viết này như việc bạn khó viết về những người bạn rất yêu thương trong gia đình vậy, thân thuộc gắn bó và không thể diễn tả hết thành lời.

Tôi lần đầu bước vào trường khi tròn mười lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp hai. Nhà tôi ở huyện, lần đầu tiên tôi khăn gói quả mướp tới một nơi xa lạ, thầy cô lạ, bạn bè cũng lạ… Tôi có tính vô cùng nhút nhát, kể cả khi tiếp xúc với người quen cũng rất ngại nên những ngày đầu bước vào học tập ở một môi trường mới, tôi căng thẳng lo lắng không yên. Tôi không cần phải sợ lâu, học xong tuần đầu tiên là tôi có cảm giác bình thường trở lại, tôi phát hiện ra đám bạn mới của tôi rất dễ thương. Dù tôi có chết nhát không kết bạn với ai thật, tôi ngồi một chỗ như khúc gỗ trong giờ ra chơi thật, nhưng không vì thế mà những người bạn mới để tôi ngồi yên, các bạn ấy đến chỗ tôi bắt chuyện, dần rồi tôi không thấy lạ nữa, tôi bắt đầu nói nhiều hơn bình thường khi sống trong một lớp mà dân chúng…thích “tám chuyện” và suốt ngày nghịch ngợm.

Nói về thầy chủ nhiệm của tôi một chút, ngày đầu khi thầy bước vào lớp mới nhận lớp, tôi có hơi ngỡ ngàng vì thầy đã cao tuổi, trong đầu óc non nớt của tôi lúc đó không hiểu sao loé lên cái ý nghĩ: “Các thầy lớn tuổi thường cứng nhắc và rất khó tính”. Nghĩ là một chuyện, nhưng thực tế là chuyện khác, sau buổi đầu tiên thầy gặp gỡ lớp, không chỉ tôi mà tất cả các bạn trong lớp bắt đầu ghiền phong cách của thầy luôn. Một bí mật nho nhỏ của tôi là sau đó thầy đã trở thành thần tượng của tôi suốt những năm cấp ba và cho đến bây giờ. Mỗi khi tôi có một vài tư tưởng lầm đường lạc lối, thì thầy như một nguồn ánh sáng giúp tôi vượt qua được những thử thách đó. Có rất nhiều kỉ niệm về thầy chủ nhiệm mà tới giờ tôi còn nhớ rất kĩ không bỏ sót một chi tiết nào, nếu kể ra thì rất dài dòng vài trang giấy mới may ra hiểu được phần nào thầy, nên tôi không nêu những chi tiết đó ở bài biết này. Thầy chủ nhiệm của tôi không hề tuyệt vời, đối với tôi và các bạn lớp tôi, thầy chủ nhiệm là trên cả tuyệt vời, chúng tôi luôn nghĩ về thầy như một người cha già uyên minh, luôn cho chúng tôi những lời khuyên sáng suốt dù chúng tôi có lớn thế nào đi nữa, thì những lời khuyên của thầy luôn là những lời khuyên quý giá. Được làm học trò của thầy là một cái duyên may mắn của tôi, tôi cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Ngoài thầy chủ nhiệm của tôi, tôi còn yêu quý tất cả các thầy cô bộ môn, nhìn chung các thầy cô trong trường sống khá tình cảm, mỗi thầy cô có một cái hay riêng và phong cách không hề “đụng hàng”. Tình yêu đối với ngôi trường này được bồi đắp ngày một đậm đà nhờ tình thương yêu tận tuỵ của các thầy, các cô như tình yêu của những người cha, người mẹ. Bạn bè, các anh chị khoá trên, các đàn em khoá dưới như những người anh, người chị, người em trong gia đình.

Ngày tôi rời xa mái trường, tôi và các bạn mình đã khóc. Nhưng tình yêu thương với nơi này đã kịp ở lại trong trái tim tôi, để thỉnh thoảng trong những giây phút bất chợt giữa dòng trôi của thời gian, có những khoảnh khắc tôi nhớ về nơi này , nơi mà mỗi buổi sáng, tôi hay đi học sớm một chút để nghe các “loa phát thanh sống” của lớp tôi điểm tin  buổi sáng, mà đa phần là những câu chuyện ngớ ngẩn “dìm hàng” một thành viên nào đó trong lớp với lối kể chuyện tếu táo của những bạn lớp tôi. Tôi mang theo cả kí ức về hương hoa ngọc lan trên con đường xuôi ngược bước vào đời. Cây ngọc lan vốn toạ lạc ngay trước cửa lớp tôi, là nguyên nhân để chúng tôi đi học sớm. Nói ra thì hơi buồn cười, chúng tôi thường đi học sớm để bảo vệ cây ngọc lan không cho lớp khác bén mảng tới hái trộm, và thường lớp chúng tôi cũng… trộm một vài bông đem vào lớp mỗi sáng. Các thầy cô bộ môn thường hay thắc mắc sao lớp tôi hay nghe có mùi hương ngọc lan cũng là vì lí do đó. Bí mật tày trời của lớp tôi đây mà. Cách đây không lâu, thầy hiệu trưởng có nói khi đập trường xây mới có thể cũng sẽ di chuyển các cây xanh trong trường tới vườn kiểng. Tôi nghe thế lo lắm, lo cây ngọc lan sẽ bị bứng đi tới vườn kiểng luôn. May là thầy hiệu trưởng bảo là vị trí của cây ngọc lan vẫn an toàn, sẽ không nhổ đi đâu cả.

Tôi trở về trường sau nhiều năm xa cách, ở vị trí mới là một giáo viên, lúc vừa bước vào cổng trường, tôi lại hồi hộp tim đập chân run pha lẫn xúc động như lần đầu nhập học lúc 15 tuổi. Tôi vẫn giữ tính nhút nhát như ngày nào, dù thầy cô cũ thân quen và các đồng nghiệp trẻ đa phần cũng là những anh chị khoá trên, bạn bè cùng khoá hoặc các em khoá sau tôi. Có một cảm xúc lạ là tôi cảm thấy rất ấm áp khi sống trong ngôi trường này. Dù tôi khá ít nói, ít chuyện trò nhưng luôn có một xúc  cảm âm thầm trong trái tim, đã được hình thành từ quá khứ, kéo dài theo tháng năm và lưu giữ đến hiện tại, cảm giác đó nó kì diệu lắm, hạnh phúc lắm. Có những tình cảm, cảm xúc chỉ có thể cảm nhận mà không thể hiện được bằng lời văn. Thầy chủ nhiệm bộ môn lúc đó cũng đã lớn tuổi, ngày xưa thầy từng dạy môn Tin học lớp chúng tôi. Thú thực là dù đã lớn to đầu lớn xác nhưng tôi vẫn…sợ thầy lắm, tôi sợ vì không phải thầy dữ gì đâu, tôi sợ tôi làm sai gì khó khiến thầy phiền lòng, vì giờ tôi không còn là một học sinh cấp 3 như ngày nào nữa. Thầy chủ nhiệm bộ môn có một gương mặt khá nghiêm nghị. Nhiều lần tôi rất muốn trò chuyện với thầy, nhưng lúc gặp thầy thì tôi run quá nên tôi thường im lặng không biết nói gì. Một hôm tôi phải lên trường nộp sổ sách gì đó, lúc chuẩn bị đi về thì tôi nghe lỏm được thầy chuẩn bị đi “phượt” miền Tây một mình bằng xe máy của thầy. Tôi tò mò ngồi nán lại “hóng hớt” chuyến đi của thầy, thầy cũng lôi bản đồ in từ Google map ra chỉ cho tôi cung đường mà thầy dự định sẽ đi. Kể từ ngày hôm đó tôi trò chuyện với thầy thoải mái hơn, vì tôi phát hiện hai thầy trò cùng có máu thích đi du lịch bụi. Thỉnh thoảng thầy đi đâu đó và chụp hình là các anh em trong tổ lại có dịp đi du lịch qua ảnh nhờ coi ké các hình chụp của thầy. Tổ bộ môn của tôi khá ít người, các anh chị em trong tổ cũng hoà đồng dễ mến, có người còn là bạn cùng khoá hoặc khoá sau tôi nên tôi đã biết hoặc quen mặt từ trước. Tôi thực sự yêu quý họ.

Học trò trường tôi, có một đặc điểm khá nổi bật, các em sống rất tình cảm. Ngoài việc học giỏi, tôi rất thích ở các em ở một điểm đó là sự tài hoa. Nhìn gương mặt sáng trong của các em, ngoài những thành tích về học tập, các em còn có những tài lẻ rất hay: đánh đàn, ca hát, thêu thùa, vẽ tranh hay làm những đồ handmade rất dễ thương... Nói tới làm đồ hand made tôi mới nhớ, một hôm thấy học trò tôi mang theo những cái lồng đèn giấy vào lớp rất dễ thương, tôi liền xin một cái đem về chơi Trung Thu (già rồi mà tôi còn…đua đòi quá). Các em ấy không cho, bảo là phải làm đủ số lượng để đem đi tặng cho trại trẻ mồ côi vì sắp Trung Thu rồi. Tôi nghe xong rất xúc động, hoá ra học trò mình rất có tấm lòng nghĩ đến những người bất hạnh hơn. Ai bảo học trò trường chuyên chỉ biết học??? Một lần khác tôi ở lại trường vào buổi trưa, thấy một nhóm học trò lớp 12 ở lại trường không về, trên sàn la liệt các chai lọ và dụng cụ trang trí, các em không hề ăn trưa, hì hụi cắt cắt, vẽ vẽ. Tôi tò mò hỏi thì mới biết là các em làm những món quà đó tặng thầy cô trước khi ra trường, tôi bảo ăn trưa đi rồi làm tiếp thì các em bảo không đói, chỉ muốn làm xong các món quà này để kịp tặng thầy cô trước buổi chia tay khối 12. Sống ở trường tôi thì khỏi nói, lâu lâu lại bị bất ngờ vì những việc làm của các học trò đấy. Thương quá học trò ơi!!!

15 năm đã trôi qua kể từ lần đầu tiên ấy, lần đầu tôi vào học tại ngôi trường này. Năm nay trường tôi trưởng thành, bước vào tuổi 20 đầy sức sống. Những tình cảm, kỉ niệm, kí ức về trường đã trở thành một tài sản tinh thần giá trị trong cuộc đời tôi, tôi nghĩ không thể dùng những từ như: yêu mến, xúc động, thân quen… để mô tả hết tình cảm của cá nhân tôi với ngôi trường này. Tôi thực sự gặp khó khăn khi cố gắng tìm từ ngữ để diễn tả cảm xúc. Đối với tôi, trường không phải là một nơi tôi đến, mà là nơi tôi trở về, sư môn LTV thân yêu.

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2014

Viết cho người yêu tương lai

Em là cô bé ngốc, yêu anh ngay từ ánh mắt đầu tiên, trong lúc trái tim em tan vỡ những mảnh vụn của mối tình đơn phương cũ sót lại. Ánh mắt anh hiền hòa, nụ cười anh thiết tha. Bao nỗi cô liêu nơi xứ lạ của em tan biến, khiến em cảm giác được ở bên anh là nhà và cuộc đời vẫn còn nhiều lá hoa...Anh bước vào cuộc đời em từ một người xa lạ, mà nếu như, nếu như chuyến lữ hành đó em khởi hành sớm hơn hoặc trễ hơn một ngày em đã không có cơ hội gặp anh, và chắc chắn suốt cuộc đời này ta cũng không bao giờ biết đến sự tồn tại của nhau trên Trái Đất. Gặp được nhau là một cái duyên không phải ai muốn cũng được. Có ở bên nhau lâu dài hay không, chúng ta còn tuỳ thuộc vào phận. Duyên do trời tạo, phận do con người tạo nên. Vậy thì anh có muốn chúng ta có phận???

Yêu đương là một sự ngốc nghếch nhất không tránh khỏi của loài người. Tình yêu biến người mạnh mẽ thành yếu đuối, biến người thông minh thành kẻ ngu si. Khi con tim lên tiếng, lý trí như một người thất trận, đành câm lặng đứng nhìn con tim hung hăng quyết định mọi thứ, quyết định về tình yêu. Dù sự việc có tiến triển thế nào, em vẫn cảm ơn anh vì đã đi du lịch trên chuyến xe lửa định mệnh đó, để em có cái duyên được gặp anh. Nếu anh không đi vào ngày hôm đó, chắc chẳng bao giờ ta biết về nhau đâu nhỉ :)

Em là một người chung thuỷ đúng nghĩa, em không bao giờ chứa 2 người cùng lúc trong trái tim, em chỉ chứa một người khác trong tim mình khi đã đẩy hoàn toàn người cũ ra khỏi kí ức. Cho nên, khi em yêu anh, anh hoàn toàn có thể yên tâm, không cần lo lắng về sự xuất hiện của người thứ 3, khi anh không làm gì có lỗi trầm trọng với tình yêu của chúng ta, anh không phải ghen tuông bất cứ với chàng trai nào dù người đó tốt hơn anh đi nữa. Đó là lý do em tự cho mình là "có giá", sống trên đời em nghĩ phải có trước có sau, có thuỷ có chung, và vì biết mình có giá, em không bao giờ giao hẳn trái tim mình cho những người mà em chưa biết có xứng đáng hay không. Có thể em yêu họ, nhưng không tin họ hoàn toàn. Em được dạy rằng khi người đàn ông muốn chọn ai đó làm vợ, họ luôn làm phép thử với người vợ tương lai của mình, em cũng thế, khi em muốn chọn ai đó là chồng, em cũng sẽ làm vài phép thử. Dù biết rằng em không loại bỏ hoàn toàn các nguy cơ trong tương lai, nhưng em sẽ yên tâm với các phép thử của mình hơn là không làm gì cả.

Nhiều người bảo với em rằng khi yêu là phải đặt vấn đề cưới, không cưới thì ...biến. Đối với em, khi yêu ai đó, em sẽ không làm người đó phát hoảng theo kiểu đòi hỏi này, vì cưới đại rồi sống ra sao? Khi yêu ai đó, em sẽ hướng các việc làm của mình có lợi cho tương lai cả 2 sau này. Khi anh muốn phát triển tri thức, em để anh có thời gian tập trung học hành, khi anh muốn kiếm tiền, em sẽ hỗ trợ anh các việc vặt nếu có thể, khi chúng ta xa nhau, em sẽ tìm cách để chúng ta có cơ hội gần nhau hơn, khi anh muốn đi du lịch, em sẽ đi cùng anh...Tình yêu của em dù yên lặng chăng nữa nhưng nó luôn có một giá trị nhất định, như là cam kết đảm bảo cho sự ...vững bền. Và quan trọng là khi hết yêu ai đó, em sẽ rút lại tất cả các đặc quyền trên, mà người đó từng được nhận. Anh có muốn thử cảm giác mất hết những đặc quyền trên hay không? Nếu anh muốn, xin anh nghĩ kĩ và đừng hối hận, vì tình yêu của em, sẽ không bao giờ quay trở lại nơi bắt đầu. Chúng ta không giữ được nhau, có nghĩa là sẽ mất nhau mãi mãi...

Em vẫn thích được lặng lẽ ở bên anh, cùng anh đi trên con đường trong khuôn viên trường tĩnh lặng vào những đêm anh đi làm về muộn. Lúc đó, xe bus đã hết giờ hoạt động, chỉ có 2 chúng ta bước cùng nhau trên con đường tịch mịch đầy những cây cổ thụ xung quanh, cảnh sắc im lặng đến nỗi chỉ cần nói to thì tiếng vang sẽ át cả không gian, em nghe cả tiếng bước chân của anh trên nền đường. Thỉnh thoảng anh lại phải quay lại đợi em, vì chân em ngắn quá không chạy theo anh kịp, rồi anh dịu dàng hỏi: "Em có nghe được âm thanh phát ra từ dây điện cao thế kia không?". Thì ra đôi tai anh luôn lắng nghe những âm thanh nhỏ nhất, vậy mà em cứ nghĩ anh chỉ cắm cúi đi mà không để ý gì đến xung quanh. Nếu đi một mình chắc em sẽ sợ lắm, nhưng vì có anh em đã không còn cảm thấy sợ. Nhưng em có thể hỏi anh một câu không? Vì sao những giây phút đó anh không nắm lấy tay em? có phải vì anh không yêu em???

Em nhớ đã từng đọc ở đâu đó câu này: Yêu xa, là tự dỗ dành mình người ta làm được thì mình cũng sẽ như thế. Khoảng cách chỉ đơn giản là thử thách mà thôi. Là khi gối đầu lên tay xem lại những bức hình đã từng chụp, nhớ ai đó đã dặn: “Yêu thiết tha thì xa cũng hoá gần”. Em biết mình ngốc từ khi em có tình cảm với anh, chứ trước đây em không nghĩ mình có tính từ này, hoặc giả như nếu có cũng không ngốc lắm đâu. Vậy mà em đã trở thành đại ngốc từ lúc nào rồi không biết. Vậy thì liệu em có thể hỏi thêm anh một câu ngốc nghếch nữa không? Người yêu tương lai của em, một ngày nào đó, em sẽ lấy hết can đảm để cầm chặt cánh tay anh và hỏi: "Anh à, nếu ngốc như vậy hoài, anh sẽ yêu em chứ?"


Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Ranh ngôn bất hảo về tình yêu

Haiz, không có việc làm, Yun ngồi sáng tác ranh ngôn bất hảo vậy. Lâu quá không viết gì về chủ đề tình yêu rồi :)

 1. Kẻ kinh doanh "có lời" trong tình yêu là kẻ cho đi  với số vốn tình cảm ít mà thu lại được nhiều tình cảm. Ngược lại kẻ thất bại là kẻ cho đi nhiều mà nhận được ít hơn, thậm chí trắng tay.  (Suy ra Yun toàn là kẻ kinh doanh thất bại, nhưng không sao thất bại là mẹ thành công, hihihi )

2. Đừng bao giờ đầu tư tình cảm vào một kẻ mà linh tính cho bạn biết rằng đây là một vụ kinh doanh lỗ vốn.

3. Cái gì cướp được càng dễ ắt sẽ mất càng dễ, cướp được càng khó thì khó mất hơn nhưng rồi cũng sẽ mất. Cái gì cướp không được đó là do mình không có phước hưởng viên ngọc quý đó.

4. Bản thân sẽ không bao giờ có được hạnh phúc khi đi gieo tai hoạ và đau khổ cho người khác.

4. Trong tình yêu không có sự ưu tiên đến trước, người thứ ba là người được yêu ít hơn 2 người còn lại. Nhưng hãy là người đến sau sạch sẽ chứ không phải kẻ bẩn thỉu cướp tình yêu của kẻ khác.

5. Kẻ hạ đẳng trong tình yêu là kẻ đi cướp tình yêu của kẻ khác, cướp mà không giữ được đó gọi là sự hèn hạ. Kẻ trung đẳng là kẻ bị cướp mà "có gan nhẫn nại , tha thứ" chờ đợi người kia trở về sau khi đã bị cướp người yêu. Kẻ thượng đẳng là kẻ can đảm tìm kiếm một mối tình mới hạnh phúc hơn mối tình trước đó sau khi bị bỏ rơi. Kẻ ngu xuẩn là kẻ sau khi đã bị bỏ rơi rồi lại bị rơi vào một cuộc tình khác bất hạnh hơn. Kẻ siêu phàm là người thoát hẳn khỏi tình yêu sau khi phát hiện ra nó quá...linh tinh vớ vẩn. Còn kẻ phản bội trong tình yêu được tính là bẩn thỉu.

6. Có những người ta không bao giờ muốn gặp lại họ, kể cả trong giấc mơ.

7. Đừng vội buông lời mắng kẻ tình địch đã cướp đi người bạn yêu, rồi sẽ có lúc bạn phải quay lại cám ơn người đó như một ân nhân thực sự, vì họ đã hứng dùm bạn một xe rác rưởi.

Cuối cùng: Hãy nhớ rằng khi không đạt được những gì bạn muốn, đôi lúc, lại là sự may mắn tuyệt vời. Câu này của ngài Dalai lama, không phải của Yun. Chúc các bạn một ngày hạnh phúc!


Người thứ ba, đừng ngạo mạn với chiến thắng của mình…

Đọc bài này thấy tâm đắc, tình yêu vốn dĩ có 2 người thôi đã rắc rối rồi, có thêm người thứ 3 thì như là một mớ bùi nhùi, dù đúng sai thế nào người thứ 3 luôn là kẻ bị thiên hạ ném gạch nhiều nhất, vì họ đang hưởng hạnh phúc mà lẽ ra là của người khác. Cùng đọc những chia sẻ của tác giả này nhé:

Bất cứ ai cũng đều có quyền được yêu, nhưng không có nghĩa là được giằng co hạnh phúc yên ổn của người khác. Cũng đừng tự cho mình cái quyền làm tổn thương người khác vì lý do này hay lý do kia.

Xuất phát từ sự ích kỷ hay chủ nghĩa cá nhân, xuất phát từ tham vọng yêu thương là phải sở hữu. Người thứ ba đang tự huyễn hoặc và an ủi bản thân bằng những lý lẽ kiểu đó mà không hề nhận ra, sẽ có ngày lý lẽ đó sẽ quay vòng lại biến chính họ thành nạn nhân.

Là người thứ ba, có thể ngụy biện rằng tình yêu không có lỗi, cũng có thể cho rằng thứ tình yêu vụng trộm xen giữa mới là tình yêu đích thực. Nhưng những người thứ ba không hề biết, những thứ ăn cướp trên tay người khác, rồi sẽ chẳng bền lâu.
Những người con gái mang thân phận người thứ ba, sau khi giành được quyền sở hữu một người con trai từ tay một cô gái khác. Thường cho rằng tình yêu của chàng trai kia dành cho mình là lớn lao, vĩ đại, mà chẳng ngờ, một người đã từng phản bội lại lời hứa để  đi theo mình, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn có thể quay ngoắt để trao lời yêu thương với một cô gái khác.

Tranh đua trong tình yêu là một thứ tranh đua mà kẻ thắng chưa chắc đã là người chiến thắng cuối cùng, người thua chưa chắc đã mất mát toàn bộ. Nếu tình yêu dễ bị cướp đi như thế, thì chẳng thà mau chóng tự chữa lành vết thương của mình, và tiếp tục sống tốt hơn, chứ đừng để người khác cười cợt trên nỗi đau của mình.

Người thứ ba có quyền kiêu ngạo vì mình đã giành được tình yêu từ tay người khác, chia rẽ được hạnh phúc khăng khít đáng để tự mãn. Nhưng rồi sau đó thì sao? Chuỗi ngày ganh đua, ghen ghét, tìm đủ chiêu này cách kia để từ người xen vào giữa biến thành chính thức, khi có được rồi liệu có còn thấy hạnh phúc nổi hay không?

Nói gì đến thua và thắng, thẳng thắn mà nói, tình yêu không chỉ dựa vào cảm xúc, mà còn dựa vào sự vun đắp bền chặt mỗi ngày. Khi cảm xúc đã vơi dần vơi cạn, thì phải dựa vào nền tảng đã xây dựng được để duy trì. Vậy người thứ ba, lấy nền tảng ấy ở đâu khi quá trình tranh cướp chỉ dựa vào đánh lừa cảm xúc?

Đúng, người thứ ba có quyền đạp lên dư luận và khinh thường lại những lời đàm tiếu của xã hội để tự mãn rằng: Cái gì không phải là của mình, thì dần dần sẽ là của mình. Vị trí mà người thứ ba muốn leo lên chỉ là một tên gọi chính thức, thế nhưng người thứ ba cho dù có làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích, vẫn không thể xóa bỏ quá khứ mặc cảm tự ti, rằng mình chỉ là người thứ ba.

Vậy nên, xin những cô gái đã từng bị mất hạnh phúc từ tay người thứ ba, đã từng tổn thương vì người thứ ba, đừng vì thế mà cảm thấy mình là người thua cuộc hay thất bại trước tình yêu. Người đã muốn đi, trăm ngàn lần không thể níu giữ, người đã đi rồi, từ đó không còn xứng đáng nữa. Vậy thì có gì phải tuyệt vọng? Có chăng chỉ là cho họ ra đi để rồi khiến họ nhận ra mà hối hận, thứ cảm xúc bất chợt ấy chẳng đáng để hy sinh chút nào.

Và cho dù có tự mãn hay kiêu ngạo bởi cảm giác chiến thắng, thì xin những người thứ ba hãy nhớ, điều cần làm không phải là tranh cướp được bao nhiêu, mà là giữ được bao lâu!

Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

Muối Kimchee cải thảo

Ngày Chủ Nhật dành thời gian học làm món ăn mới. Thằng bạn thân đang du học ở Hàn, hắn ta bất lương lắm, cứ muối kim chi là post lên để Yun thèm nhỏ cả dãi. Kêu hắn chỉ cách làm thì hắn bảo: "Tớ là tiến sĩ chuyên ngành khác, không phải tiến sĩ muối kim chi đâu". Yun đành lọ mọ search Google, trên mạng chỉ nhiều kiểu lắm, loại làm xong ăn liền và loại để lâu được nữa cơ, hihihih. Thế là muốn ăn phải lăn vào bếp thôi. Yun cũng đi chợ mua nguyên liệu về làm Kimchee.  Các nguyên liệu khác dễ tìm, riêng ớt bột Hàn Quốc thường chỉ có bán ở siêu thị Lotte mà thôi, hành Boa rô thì hình như siêu thị nào cũng có bán. Cùng Yun làm Kimchee để ăn cơm nhé.

Nguyên liệu: Cải thảo, mè rang, hành boa rô, hành lá, ớt bột Hàn quốc, ớt tươi, táo mèo (táo xanh), bột nếp, củ cải trắng, hành tây, gừng, đường, muối, nước mắm...

Chuẩn bị:
Cải thảo lặt từng lá (hoặc chẻ làm 4) rửa sạch  và sát muối vào từng lá. Xong đem ngâm cải thảo đó  vào thau nước ấm đã bỏ muối (có độ mặn bằng nước biển là được) trong vòng 4h đồng hồ. Lúc ngâm nhớ lấy vật nặng chèn lên mặt nước để đảm bảo cải thảo luôn ngập trong nước. Sau đó vớt ra, rửa lại bằng nước lạnh và để ráo nước.
Cải thảo sau khi sơ chế
Làm hỗn hợp phết lên Kimchee như sau: lấy khoảng 3 muỗng bột nếp trộn sền sệt với nước rồi nhắc lên bếp với lửa nhỏ cho sền sệt. Sau đó bỏ bột ớt, hành boa rô xắt sợi, hành tây xắt sợi, củ cải xắt sợi, hành lá,  ớt tươi thái nhỏ, gừng giã nhuyễn, mè rang và hỗn hợp táo xay với hành tây xay nhuyễn vào trộn đều, thêm đường và nước mắm vào hỗn hợp, nếm vừa ăn.
Các nguyên liệu chính dùng làm hỗ hợp
Hỗn hợp muối cải thảo đây
Dùng hỗn hợp phết đều lên cải thảo, cho vào hộp đậy kín, sau một ngày thì bỏ vào tủ lạnh, để thêm 2 ngày thì lấy ra ăn. Vậy là bạn có Kimchee cải thảo để ăn cơm rồi đó :) Chúc ngon miệng hén.
Thành phẩm Kimchee cải thảo

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Bánh bao cho ngày mới

Chủ Nhật không bận rộn lắm, Yun đi chợ mua vật liệu về làm kim chi ăn thử, thấy bánh bao không nhân bán trong siêu thị rẻ quá, có 13k/ gói mà thôi, 1 gói có 12 cái bánh lận, thế là Yun mua thêm chả quế nữa, để sáng thứ Hai hấp bánh bao ăn, đỡ lọ mọ nấu nướng cho mệt.
Bánh bao này rất dễ, chỉ cần mua về bảo quản trong tủ lạnh, hoặc nếu để bên ngoài thì chỉ để trong vòng 8h thôi nhé, kẻo bánh bị hư, xếp bánh bao vào xửng, đem hấp khoảng 15 phút là được ăn, không cần nghĩ lăn tăn gì cả. Yun ăn kèm bánh bao với chả quế. Nếu bạn ở trọ với một 1-2 bạn cùng phòng nữa, thì một sáng đẹp trời sao không tranh thủ đãi các bạn mình một bữa sáng với 15 phút hấp bánh bao, bạn nhỉ????


Không duyên thì nợ

Hỏi rằng sao mãi cứ vô duyên
Thì ra việc ấy có căn nguyên
Tiền kiếp ta không hề lưu luyến
Kiếp này thôi phải chịu vô duyên

Làm sao cải thiện cái vô duyên?
Nợ nần phải trả, điều hiển nhiên
Hay là ta cứ ghi nhiều nợ
Để rồi hậu kiếp trả liên miên!!!!!!


Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

Một ngày lạc vào thành cổ Ayuthaya

Một ngày Chàng trai đẹp bận làm việc trong phòng thí nghiệm, thế là Yun đi chơi một mình. Sáng sớm thức dậy, được trai đẹp chuẩn bị sẵn cho một cái túi nhỏ đựng 2 chai nước suối, một bọc trái cây ướp lạnh để Yun ăn dọc đường kèm... một mẩu giấy nhỏ hướng dẫn cách Yun về nếu chẳng may lạc. Sau bữa ăn sáng, trai đẹp đưa ra tận cổng trường và dặn dò cẩn thận, Yun có cảm giác như lần đầu đi mẫu giáo, được ông bố kĩ tính trang bị đầy đủ đến tận răng. Thú thực là Yun không có gì để phàn nàn về sự chu đáo của trai đẹp đâu, chỉ là...cưa anh ấy khó đổ quá, hic hic. Một ngày lang thang đi dạo Ayuthaya của Yun cũng thu hoạch kha khá khi Yun có cảm tưởng mình đang lạc vào một thành cổ của vua Xiêm ngày xưa. Mời bạn xem ảnh Ayuthaya nhé:


Yun ăn trưa ở quán cóc này, dân Ayuthaya vô cùng dễ thương, Yun để quên bản đồ tại  quán được chủ quán giữ cho đến khi quay lại  lấy :) Hình như chú chủ quán thừa biết Yun sẽ quay lại hay sao ấy, vừa thấy Yun là chú chạy ra đưa bản đồ khiến Yun chưa kịp hỏi, hihihi


Từ Bangkok đi Ayuthaya, cách đi rẻ nhất và dễ nhất có lẽ là đi xe lửa, chạy một mạch tới nơi. Gần ga xe lửa có cho thuê xe đạp, xe máy, nếu muốn tự do khám phá và rẻ thì thuê chiếc xe đạp là được. Ayuthaya có món đặc sản là da cá chiên giòn khá ngon, có thể mua ở các chợ, ngoài ra Ayuthaya còn có chợ nổi với làng ẩm thực phong phú, tha hồ đánh chén cho những người...tham ăn.

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Xôi nếp của người Tày

Người Tày có món xôi ngũ sắc, hương vị thiên nhiên núi rừng khá ngon và cách nhuộm màu hoàn toàn từ tự nhiên. Tuỳ vào màu sắc đẹp xấu mà người ta sẽ đánh giá sự khéo léo của người phụ nữ làm ra món xôi đó, tuy nhiên Yun thì vụng toàn tập, lần đầu tập tành nấu thử món ăn dân tộc mình, màu đâu mà xấu mù, nhợt nhạt. Thêm nữa là Yun không thể làm được nhiều màu do không đủ nguyên vật liệu, mới làm thử xôi  màu đỏ thôi. Hẹn các bạn dịp khác khi đủ nội công, sẽ trình làng xôi ngũ sắc màu tự nhiên hén.
Món này Yun ăn với thịt ếch xào sả ớt, tuy nhiên dân Tày hay ăn với thịt gà luộc, thịt heo luộc, khâu nhục... các bạn hén :) Mời Pì nọng kinh khẩu, hihihi...

Nếu làm khéo sẽ ra màu đẹp lắm hén, màu tự nhiên chứ không phải màu hoá học đâu :) Yun kiếm được hình của một thành viên trong hội Tày Nùng post nè, nhìn bắt mắt quá:
Và tương lai, Yun mong muốn sẽ tạo ra xôi ngũ sắc (bên Thái cũng có món này à nha). Hình Yun kiếm được từ internet:

Cập nhật: Yun đã nấu lại xôi nếp và màu sắc khá hơn lần đầu làm rất nhiều, hihi

Thứ Hai, 9 tháng 6, 2014

Ngày đợi chờ

Có những khoảnh khắc đợi chờ
Để ta trân quý thời giờ bên nhau
Giận nhau chẳng dám giận lâu
Vì ta sợ hãi phút giây đợi chờ...
Tình yêu nào chẳng nên thơ
Ai yêu mà chẳng ước mơ thiên đường
Dường như anh vẫn dửng dưng
Hay là người chỉ ngại ngùng đôi khi
Đếm từng giây phút chi li
Mong ngày hội ngộ vi vu bên người.

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Cà tím xào tỏi

Món ăn đạm bạc, dễ làm và rẻ tiền. Nhờ đọc được từ blog bạn An Vietnam mà Yun làm món này, bạn ấy làm món Cà tìm nướng gì đấy làm Yun thèm nhỏ dãi nên hihihi, bắt chước làm theo, thấy món cà tím nướng có vẻ hấp dẫn hơn, bực cái là mấy hôm nay Wordpress bị gì ấy không vào blog bạn ấy coi bài được, hic hic. Yun không có dụng cụ nướng nên phải dùng chảo xào thôi, ăn cũng tàm tạm.
Cà tím sơ chế, cắt khoanh, bỏ vào chảo dầu nóng phi tỏi cho thơm và đảo đều cho đến khi cà mềm, nêm gia vị vừa ăn và cho hành lá vào, xúc ra dĩa là ăn được. Vô cùng đơn giản hén :)


Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Ngày Tết ở Suphanburi

Mùng 2 Tết âm lịch (2014) chàng trai đẹp tổ chức tour du lịch cho Yun và các bạn của anh ấy đi du ngoạn. Sau đây là loạt ảnh về tỉnh Suphanburi ngày Tết:
Thác nhân tạo trong khuôn viên tháp Jamsai
Bảo tàng rồng
Tầng cao nhất bên trong tháp Jamsai
Tháp Jamsai
Làng Bảo tàng rồng
Đi chơi về thì ngủ gật thế này đây!!!!!
P/s: Cái này tám thêm tí, cho Yun được gửi lời cám ơn tới thần tượng kiêm sponsor Thích đi bụi , vì toàn bộ đồ đẹp dành để "kua trai" trong chuyến đi Tết là chị ấy tài trợ hết đó nha. Mặc đồ đẹp nên Yun mới đẹp vậy đó, chứ không xấu mù à :)

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Một thoáng Saraburi


Hihihi, mấy cái này từ hồi Tết nhưng ém hàng đến bây giờ. Định viết kí sự chuyến đi Tết nhưng lười quá nên post vài tấm hình và chú thích chút xíu thôi hén. Đi rất nhiều nơi, mỗi nơi chọn vài tấm hình đại diện. Mở hàng là chùm ảnh về tỉnh Saraburi.
Từ Bangkok đi Saraburi có thể đi xe van (17 chỗ) hoặc đi xe lửa đều được, giá cả của 2 loại phương tiện này là tương đối rẻ. Yun đi cả 2 loại trên, vì Yun được đi Saraburi cũng mấy lần (Anh ấy đi làm và dẫn Yun theo mà)
Saraburi là một trong những tỉnh miền Trung Thái Lan, cách Bangkok khoảng 120 km. Saraburi là một thị trấn quan trọng từ rất lâu đời. Saraburi nổi tiếng với những vườn quốc gia cho du khách tham quan dã ngoại, cùng với chùa chiền và đặc biệt là những cánh đồng hoa hướng dương bạt ngàn thường nở rộ vào khoảng tháng 12 hàng năm.

Thác nước "7 cô gái nhỏ"

Vườn quốc gia Namtok Chet Saonoi

Kiều nữ bên bờ suối ;)
 Saraburi còn nổi tiếng với những cánh đồng hoa hướng dương, thường nở vào tháng 12 hàng năm. Tuy nhiên số Yun may mắn cực kì, đi dịp Tết vẫn còn sót lại một cánh đồng nở muộn cho Yun ngắm:

Cánh đồng hoa hướng dương nở muộn

Bến xe Saraburi, ngồi chờ ai đó đi làm về nên tự sướng 1 tấm ảnh :)

Những lúc anh ấy đi làm Yun thường lang thang các khu chợ và ăn vặt:

Chợ nằm cạnh bến xe

Hoặc lang thang ngắm cảnh đêm lãng mạn
 Có hôm thì anh ấy sợ Yun đi nhiều quá đau chân nên cho đi ...hồ bơi. Dĩ nhiên đi bơi xong không có việc làm thì Yun lại lôi máy ra chụp hình:

Khu vực gần hồ bơi mà Yun đến, hồ bơi miễn phí hén, hihi.

Thứ Hai, 2 tháng 6, 2014

Gửi người em yêu thương

Gửi người em yêu thương
Em cô gái bình thường
Gặp anh lòng trót thương
Liệu rằng anh vấn vương?

Gửi người em yêu thương
Đêm chìm trong mộng tưởng
Theo chân anh muôn hướng
Qua cánh đồng ngát hương

Gửi người em yêu thương
Thỉnh thoảng em ghen tuông
Lắm lúc em phát cuồng
Anh cười: Bên em luôn

Gửi người em yêu thương
Có anh thật dễ thương
Đời người dẫu vô thường
Gửi anh ngàn nhớ thương.