Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

Lữ khách (12)

20. Ngày cuối ở KL

Ngày cuối cùng ở K. L, tôi ăn uống hả hê trước khi về, tôi chọn các món Hoa mà ăn, món Hồi tôi cạch mặt từ lâu rồi. Một vài người bán hàng tưởng tôi người Hoa nên nói tiếng Quảng Đông với tôi luôn, heheh, mấy câu đơn giản tôi trả lời được tuốt, dù mất gốc nhưng tôi cũng còn biết được chút ít tiếng Hoa đấy nhé. Tôi mua một ít quần áo, chủ yếu là đầm và áo khoác để tặng cho một số người bạn đã giúp tôi trong suốt một chặng đường dài, những người bạn này, nếu các bạn ấy không xuất hiện trong cuộc sống của tôi, có thể cuộc đời tôi không bao giờ được như bây giờ tôi có. Những người đó ảnh hưởng và gần như nâng đỡ tôi hết sức trong suốt một hành trình gian nan bơi giữa dòng trôi. Hì hì, đúng là không mua thì thôi, nếu shoping thể nào cũng tốn kém, hơn tháng lương của tôi nữa đó, nhưng vì họ là bạn thân của tôi cả, nên mua bao nhiêu tôi cũng không tiếc đâu. Có những người bạn sẵn sàng để  tôi giữ 1/4 gia tài của bạn ấy mà không đòi tôi trả nợ liền đâu nhé.

Lúc về nhà trọ vào buổi trưa, tôi bảo thằng phục vụ check out cho tôi trước, sợ quá giờ bị tính thêm tiền 1 ngày. Nhưng tôi gạ gẫm hắn cho tôi để nhờ hành lí và xin được ở lại phòng khách, vì buổi tối tàu mới chạy. Hắn cũng dễ chịu, đồng ý. Hành lí của tôi chỉ có 2 ba lô, 1 to và 1 nhỏ, tôi không có sức kéo lê lết nhiều đồ mà. Sau khi mua quần áo xong thì tôi vất vả để nhét mọi thứ vào hành lí của mình, tôi lấy một túi nylon  đựng đồ ăn vặt và đồ dùng linh tinh, balo dùng để chứa đồ mới mua được. Lúc đi giang hồ tôi ngu dễ sợ, lần này tôi mang theo khá nhiều quần áo, tôi ngu kinh điển kiểu này khi nào mới khá được, lần sau tôi mang theo 3 bộ xấu xấu thôi, khi nào cần có đồ đẹp kua trai thì mua ngay tại địa phương ấy. Vậy là từ lúc đó, tôi có 3 túi đồ, nhưng cũng tạm ổn, tôi vẫn vác được. Tôi ngồi ở phòng khách, lên mạng, thấy cô gái người Phi đi chợ mua một con cá thật tươi và một mớ rau củ ngon, cô ta đang mượn thằng phục vụ bếp núc để nấu ăn, tiền cô ta ở đâu có thế nhỉ???. Cho Yun ngố tám một chút về cái cô người Phi này, tối hôm trước lúc đi xem lễ hội trong đền Hindu về, Yun ngố có ngồi ở phòng khách, thấy cô gái người Phi này đang trò chuyện rất tâm đầu ý hợp với một lão Tây già da trắng. Cô ta còn giúp lão tìm thông tin gì đó trên mạng, đại ý là tìm đường từ China town ra sân bay và ghé một vài chỗ mua sắm ấy mà. Sau đó lão già mời cô ấy sáng hôm sau đi ăn sáng và đi nhà thờ cầu kinh với lão, vì lão ta sắp về nước. Tối đó, cô ta không biết me thằng phục vụ thế nào, mà xin được thằng đó cho ngủ nhờ ở phòng khách mới ghê (chắc còn nợ tiền nên bà chủ không cho mướn phòng nữa). Bà chủ nhà trọ chỉ ở đó ban ngày, buổi tối thường bà ta về nhà riêng ngủ. Phòng khách có mấy cái ghế salon dài, và 2 cái giường mini, tối đó khoảng hơn 10h tôi mới rời phòng khách về phòng riêng ngủ, nên thấy cô người Phi và thằng phục vụ nói chuyện với nhau tôi biết được (công nhận tôi nhiều chuyện thật). Trở lại với việc cô ta đang nấu ăn, thực ra vào buổi trưa thì tôi thấy lão già người Tây trả phòng và chào tạm biệt cô ả về nước. Hai bên ôm hôn thắm thiết, còn cô gái người Phi thì cảm ơn lão ấy luôn miệng, bảo rằng cô ta rất biết ơn vì lão già đã mua rất nhiều thức ăn cho cô ta, cho tiền cô ấy và còn nhường lại phòng trống 2 đêm cho cô ta ở nữa (Ông già đó đã trả tiền phòng lố 2 ngày, nhưng về nước sớm hơn dự định nên để lại phòng cho cô người Phi này ở). Tôi ngồi trong phòng khách giả vờ dán mắt vào chiếc máy tính bảng lướt web, nhưng kì thực là đang mục kích cái màn chia ly vớ vẩn này. Ở đời có ai cho không ai cái gì đâu nhỉ ??? (Không hẳn câu nói này hoàn toàn chính xác, nhưng hầu như là thế). Vả lại, xem cái cách ông già ôm cô ta mà tay cứ để tận...mông cô ả  mà vỗ là tôi ớn lạnh rồi. Sau phi vụ đó thì cô ta đi chợ và tha về mớ thức ăn tươi sống như tôi vừa kể trên. Thấy cô ta đang lui cui lóc thịt một con cá biển, tôi tò mò hỏi cô đang định nấu món gì, cô ta bảo định luộc tái, trộn gia vị, ăn với mù tạt và một số rau luộc khác. Tôi thắc mắc bảo không ăn cơm à? Cô ta nói không có dụng cụ gì nấu cơm. Tôi liền tử tế gợi ý cho cô ả hãy mua mì khô bỏ vào nồi nước luộc và ăn chung với nước tương hoặc nước mắm, khỏi phải chế biến gì cả, giá cả theo tôi nghĩ cũng rẻ thôi. Cô ta đang ở China town mà không biết rằng thức ăn của người Hoa thường có món mì làm tôi ngạc nhiên đấy. Nói về cái vụ mì khô một chút, người Hoa có rất nhiều món ăn chế biến từ mì khô, từ mì có nước đến mì xào. Chị họ tôi có một xưởng sản xuất mì như thế, sau khi cắt sợi chế biến xong, đem phơi nắng cho thật khô và đóng gói, thỉnh thoảng về nhà ngoại chơi, tôi có ghé thăm chỗ xưởng của chị ấy, và thường được vác cả cây mì (khoảng mười mấy kg) về ăn dần, rất tiện lợi những lúc lười nấu cơm, chỉ cần bỏ một hoặc 2 khoanh mì vào nước sôi sau mấy phút là ăn được. Bạn nào đi bụi lâu dài nhớ chú ý chi tiết này nhé, ăn mì gói hoài cũng ngán, sao không thử mang theo mì khô thay đổi khẩu vị???? Cô ả nghe tôi gợi ý thì vui ra mặt nhưng than phiền rằng không biết chỗ nào bán, và gọi tên mì khô là gì, vì chúng tôi đang nói chuyện với nhau dùng từ “noodle”, cô ả sợ dân địa phương không hiểu ý. Tôi bảo dễ ợt, cô dạy cô ta cứ phát âm là “mee” cho tôi, thể nào người bán cũng sẽ biết, cứ gặp tiệm tạp hoá là xông vào hỏi. Tôi vừa nói xong cô ả đi liền luôn, và sau khoảng 15 phút thì vác về một bọc mì khô thật. Lúc này cô ta mới cám ơn tôi và hỏi sao nhìn vẻ ngoài tôi trông ngốc vậy mà cái gì cũng biết thế. Tôi cũng chẳng tự ái làm gì với loại người vớ vẩn như cô ả, ngốc hay không tự tôi biết là được. Sau khi sơ chế thức ăn xong cô ta tới ghế salon trong phòng khách đập anh chàng người Âu đang nằm ngủ dậy (là cái anh chàng mà tôi thấy hôm bà chủ nhà quát tháo ầm ĩ cả cô ả và anh chàng đó đấy). Anh này không chịu dậy và cằn nhằn như muốn chửi, cô ta thì lại khá nhỏ nhẹ và chiều anh chàng này. Tôi đoán hai tên này cũng là mối quan hệ yêu đương hay tương tự gì đó. Thấy vậy cô ả bỏ đi tới bếp nấu nướng, lúc chuẩn bị ăn thì anh chàng người Âu thức dậy và tới “làm lành” với cô ả. Cô ả người Phi giận dỗi bảo là “ Xin lỗi, anh chưa quan trọng đến mức tôi phải cầu xin anh tới ăn thức ăn của tôi đâu”. Dù là nói vậy nhưng sau một hồi anh chàng kia nịnh nọt thì cô ả cũng cho ăn cùng.

Tôi xem xong hết màn hài kịch đó không có việc gì làm, dù sao cũng là ngày cuối cùng ở KL, tôi leo lên xe bus GoKL lúc 4h chiều đi tham quan thành phố thêm lần nữa. Giờ cao điểm, nên thành phố bắt đầu kẹt xe, hơn 5h tôi mới về lại China town được.  Tôi ăn đầy bụng và mua một ít thức ăn mang theo (Cơm Dương Châu) đề phòng tối lên tàu có đói được ăn. Sau đó về lại nhà trọ nhắn tin cho người thân rồi chờ đến giờ ra trạm xe điện. Bất ngờ nhận được tin nhắn của một đối tác làm ăn với cơ quan tôi, hỏi tôi còn ở KL không? Tôi bảo tôi vẫn còn ở đến 8h tối này. Anh ta hẹn tôi uống cà phê, bảo tôi tới chỗ anh ta, tôi không đồng ý, vì lỡ kẹt xe hoặc lạc đường tôi trễ tàu thì sao???? Tôi cho anh ta địa chỉ, bảo anh ta đến chỗ tôi và hẹn anh ta 7h ở nhà hàng Kim Kan Lee. Hình như tôi là người có linh tính rất chính xác, không hiểu sao lúc đó tôi nghĩ anh ta không đến. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn ra nhà hàng Kim Kan Lee chờ anh ta, gọi nước uống và thức ăn nhấm nháp. Đến 8h tối, tôi ra trạm xe điện Pasar Seni và mua thẻ về ga KL Sentral. Vé xe lửa đi Penang mà tôi đã mua sẽ khởi hành lúc 9h tối.

21. Hiệp nữ cô đơn.

Tôi đến sớm, 9h30 xe mới khởi hành, tôi lên lầu ngồi đợi ở cổng A (kế tiệm KFC). Lác đác có vài người ngồi chờ cùng tôi. Một mẹ khá lớn tuổi ngồi xuống cạnh tôi, hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi Penang, còn mẹ thì đi nơi nào đó, nhưng cùng chuyến với tôi, và sẽ xuống tàu trước tôi một lúc. Mẹ tuy lớn tuổi nhưng còn rất nhanh nhẹn, nói tiếng Anh tốt và đẹp lão lắm. Tôi thấy mẹ xoa xoa tay, tôi tưởng mẹ bị đau cơ, nên lôi chai dầu khuynh diệp mang từ nhà ra cho mẹ thoa, mẹ bảo không phải đau, mà mẹ đang tận dụng thời gian rỗi tập thể dục và mat-xa. Được một lúc mẹ lôi thức ăn ra mời tôi ăn. Tôi nhìn thấy trái táo xanh tươi rói nên thèm gần chết, muốn ăn nên dùng tất cả cảm quan để đánh giá. Cũng may là táo không có thuốc mê, hehehe. Nếu không tôi trở thành nàng “Bạch Tuyết”  tham ăn, ăn phải táo độc của mụ phù thuỷ rồi heheheh. Tôi phải công nhận đó là trái táo ngon nhất mà tôi từng ăn, vị tươi giòn của táo còn cả nhựa nữa, tuy trái táo bé thôi, nhưng hương vị tuyệt hảo. Tôi có tính “quý tộc” sẵn trong người. Ở nhà nếu bạn có mời tôi ăn táo tôi cũng không ăn đâu, từ nhỏ đến lớn tôi rất ít ăn táo, vì tôi ghét cái vị bở bở của trái táo (do để lâu ngày) chẳng ngon lành hấp dẫn gì, vậy mà lại đắt, khi ăn tôi nghe có mùi thuốc (vị giác tôi nhạy cảm lắm) nên tôi ghét táo vô cùng. Lần đầu được ăn táo “xịn”, tôi mê chết và nhớ mãi cái hương vị đó. Trái táo của mẹ làm “tiền đề” cho tôi vác vài kí từ Mã sang Thái sau này. Ăn xong táo, mẹ nhờ tôi giữ đồ dùm, mẹ đi rửa tay( kĩ tính thật), còn tôi bẩn quen rồi nên tôi chỉ lấy khăn ra lau sơ qua là được. Tới giờ lên tàu, tôi và mẹ ngồi khác toa, tôi tạm biệt mẹ và tìm vị trí của mình. Buổi tối không nhìn thấy gì, nên tôi chỉ leo lên giường ngủ một giấc thật ngon, máy lạnh mở nhiệt độ thấp khiến tôi phải mang vớ tay vớ chân và xoa dầu khuynh diệp giữ ấm. Tờ mờ sáng, người soát vé đánh thức tôi dậy, bảo tôi đã gần tới bến, sửa soạn xuống tàu. Tôi thấy hai cô gái Hàn quốc cạnh giường tôi cũng đã thức dậy. Chúng tôi có nói chuyện một chút với nhau, hai cô đi du lịch một tuần, và đã đặt khách sạn trước. Thấy tôi tuềnh toàng, giang hồ hai cô ấy có vẻ cũng dè chừng. Lúc xuống tàu có một cô còn chụp hình Yun nữa, tôi định ở lại trạm Butter Word chờ trời sáng mua vé đi Thái xong mới vào Penang chơi, nhưng thú thực khi xuống tàu tôi thấy thiên hạ cùng bay về hướng bến phà, tôi bỏ luôn ý định ngồi chờ, trời còn tối om, như lần trước tôi đã mô tả ấy, ban ngày còn thế thì bạn biết trời tờ mờ sáng lạnh da gà cỡ nào, chắc tôi bị giết còn không ai hay. Tôi cứ ưu tiên chỗ nào đông người là đi chung cho chắc ăn, tới khi trời sáng mới tính. Hai cô gái Hàn lần đầu tới nên cũng lơ ngơ, tuy dè chừng tôi nhưng lại thích bám theo tôi, tôi suy nghĩ nhanh và hoà theo đám đông về hướng đi phà vào đảo Penang. Vé qua phà có 2 loại, khác nước ngoài mua giá vé gấp đôi người địa phương (sau này một cô người dân địa phương tám chuyện với tôi cho tôi biết giá vé cô ấy đi phà tôi mới bật ngửa) Tôi mua vé khoảng 3 đồng Mã thì phải (thú thực lâu quá không nhớ nổi!!!). Bạn chỉ cần mua vé vào đảo Penang, còn lúc từ đảo ra là miễn phí bạn nhé, he he. Phà đi khoảng 15 phút thì tới Penang. 

Bình minh Mã mặt trời thức dậy muộn, gần 6h sáng mà trời tối om, còn 7h tối thì mặt trời mới tắt nắng, cho nên có khác biệt với VN một chút, chính vì lẽ đó mà màn đêm Mã đã “hù doạ” tôi lo sợ vào những lúc như thế. Trên tàu gió biển thổi ào ạt vừa mát vừa lạnh, chiếc khăn trùm đầu kiểu “hồi giáo” là vật che chắn cho thân thể ốm yếu của Yun đắc lực vào những lúc thế này. Đi bụi lâu rồi tôi phát hiện ra một chân lí: “Không biết đường cũng không sao, cứ tìm chỗ đông mà đi là an toàn và ít lạc nhất. Tàu tới bến, trời vẫn tối om dù đã 6h sáng. Yun theo mọi người đi ra trạm xe bus gần đó, nhưng Yun không lên xe bus ngay mà ngồi ngay trạm chờ trời sáng hẳn, lúc này không thể đi chung với mọi người được nữa, vì dân địa phương ai cũng tản ra về nhà nấy, còn du khách họ hay đi nhóm và leo lên taxi hoặc xe bus về khách sạn hết, có mình Yun là giang hồ không nơi nương tựa mà thôi. Chờ ở trạm có nhân viên bảo vệ gần đó, đèn sáng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Yun chạy tới hỏi thăm nhân viên bảo vệ xem xe bus nào chạy ngang Chulia Street, thì được họ cho biết thông tin 2 -3 tuyến chạy qua đoạn đường này. Sở dĩ Yun muốn xuống chỗ đó là do lúc ở K.L, ông chú kì quái cùng dom với Yun có mách nước, bảo sau này nếu đi Penang thì tới chỗ Love Land, trên đường Chulia mà kiếm nhà trọ cho rẻ, ông chú ấy từng ở đó mấy tháng nên có kinh nghiệm vụ này. Ngồi ở trạm chờ chán không còn ai, thấy trời đã đỡ tối đen, Yun làm liều nhảy lên một chiếc xe bus luôn. Xe bus chỉ có 2 người, giá vé khoảng vài đồng Mã, nhưng Yun không đủ tiền lẻ nên tài xế bớt cho Yun một ít. Nói về xe bus ở Penang cũng có vấn đề, xe một tuyến nên có nhiều giá khác nhau, do bạn đi xa hay gần nữa, cho nên hãy cẩn thận kẻo bị xé cho vé giá cao đó nhé. Còn tuyến xe bus sáng hôm đó Yun không được tài xế xé vé, hehehe. Chắc là có tiêu cực đây, nhưng cũng không quan tâm, chỉ có Yun và một bác lớn tuổi là hành khách sáng đó thôi. Yun bảo Yun muốn xuống đường Chulia (mà quên nói khu Love land), tài xế bảo đường Chulia dài lắm, nên ông ta sẽ thả Yun xuống chỗ nào dễ kiếm nhà trọ. Tới chỗ gần siêu thị 7eleven, ông ta cho Yun xuống, trên đường vắng tanh không bóng người, lúc đó tờ mờ sáng, có 1 chiếc taxi bên kia đường vẫy Yun hỏi đi không, Yun hơi sợ hãi, bắt đầu đi dọc con đường Chulia tìm nhà trọ, tuy nhiên giờ đó nhà trọ vẫn còn đóng cửa, gọi chẳng ma nào thèm mở, chỉ có bảng hiệu vẫn sáng đèn. Thật ra bác tài cho Yun xuống ngay chỗ gần Love land, nhưng do Yun không biết, cũng không có bản đồ nên đi dọc đại lộ Chulia toàn thấy khách sạn hạng sang là nhiều, Yun nhớ Yun đi rồi quay lại, đâu khoảng 3 vòng thì mệt quá, quyết định quay lại chỗ cũ được bác tài xe bus thả xuống tìm chỗ ăn sáng rồi tính sau. Có 1- 2 quán ven đường của người Hoa đã mở cửa bán cho những người đi làm sớm ăn sáng, một thím trung niên đang đứng gần chỗ Yun đợi xe bus đi làm, Yun hỏi khu Love land ở đâu thì được thím ấy chỉ qua đường gần chỗ cửa hàng 7eleven. Đơn giản thế mà mới sáng Yun ngố đã lượn hết 3 tua để tập thể dục. 

Vào được tới đầu đường Love land thì Yun thấy một đám thanh niên người Hồi đi cùng chuyến tàu lửa với Yun từ K.L đang đi ra, hoá ra đám này đã tìm được nhà trọ và tung tăng đi dạo, Yun không thấy bọn họ tay xách nách mang như hồi trên tàu nữa, thấy vậy Yun chạy tới hỏi thăm bọn họ mướn phòng ở đâu, bọn này bảo Yun cứ vào thêm mấy chục mét nữa, tha hồ nhà trọ mà mướn. Yun ngố vào 2 nhà trọ đầu tiên họ bảo hết phòng, vào nhà trọ thứ 3 thì phòng dom có giá 10usd/giường, dom của nhà trọ này có chia giới tính, có nghĩa là Yun ngố ở dom dành cho nữ thôi. Thế cũng tiện bạn nhỉ. Tuy nhiên, Yun ngố muốn đi thử thêm 2, 3 chỗ phía trong nữa xem sao, nhưng vào chỗ nào cũng bảo hết phòng, đi bộ cả buổi sáng mỏi như đôi chân, cộng với áp lực trên đôi vai, Yun ngố nhanh trí quay lại chỗ cũ, vì ở trong sâu quá đi lại cũng khó khăn, loay hoay một hồi quay trở ra lại chỗ cũ mà hết phòng nữa thì thê thảm luôn. Hình như hôm đó khách du lịch hơi đông (cuối tuần mà). Yun ngố quay lại, bảo mướn dorm, tuy nhiên Yun liếc sơ qua thấy phòng 2, 3 giường giá cũng chỉ tầm hơn 20 – 30usd gì đó thôi. Nhà vệ sinh chung nhưng khá sạch sẽ, có cả suất ăn sáng cho khách nữa đó. Nhà trọ bắt đầu 11h trưa mới cho check in, tuy nhiên Yun ngố bảo có thể cho Yun ngố tắm rồi gửi đồ đi chơi được không, chủ nhà trọ bảo được và sắp xếp cho Yun ngố vào phòng dom luôn. Mọi người đang ngủ, chú ấy bảo Yun ngố cố gắng giữ trật tự, Yun đồng ý, nằm nghỉ một chút rồi đi tắm, sau đó chạy ra ngoài kiếm chỗ ăn uống. 8 giờ sáng, mặt trời ló dạng (như 6h sáng của mình thôi), Yun ngố kiếm được chỗ ở an toàn, kết thúc nỗi sợ hãi màn đêm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét