Sáng ngày hôm sau, tôi dậy
muộn, đi ra ngoài ăn uống thì gặp 3 cô bé người Việt cũng đang mua thức ăn, mấy
cô bé này còn khá nhóc con nên tôi làm quen. Một cô bé biết tôi người Việt nên
mừng rỡ, nói với 2 cô bạn kia là chị này cũng người Việt như mình nè. Tội cho
mấy nhóc này thật, đi du lịch nhóm mà gặp người Việt như bắt được vàng ấy. Tôi
hỏi các em đi đâu chơi rồi, cô bé ấy bảo ở mấy ngày chưa biết đi đâu vì
sợ...lạc. Tôi suýt bật cười, nhưng kiềm chế, tôi bảo đừng lo, lát ăn xong chị
chỉ chỗ cho đi chơi. Tôi ngồi ở góc khuất phía bên trong cách xa bàn ăn của mấy
cô bé đó. Ăn xong tôi trả tiền định đi ra, thấy các cô bé đang vừa ăn vừa nhìn
tôi như chờ đợi tôi thực hiện lời hứa, tôi chỉ các em ra trạm xe bus GoKL, bảo
rằng tuyến miễn phí, chỉ cách đến tháp đôi, rồi chỉ chỗ cho lấy nước uống miễn
phí ở đó mà không mất tiền. Nghe xong các cô bé mừng rỡ vỗ tay hoan hô quá
trời, các cô bé ấy đang “quá khích”. Tôi làm xong việc tốt rồi bỏ đi, nhắm
hướng trạm xe điện mà bước. Tới ga KL Sentral thì đã hơn 10h, nhóm bạn anh M có
lẽ đã đi mà không chờ tôi nữa, tôi đến trễ mà. Tôi mua vé đi Batu Caves. Mua
tuyến này không cần mua tự động, bạn phải tới khu vực quầy vé của hãng KTM xếp
hàng chờ và yêu cầu nhân viên bán vé cho bạn, giá vẻ rẻ thấy sợ luôn, chỉ có 1
đồng Mã thôi nhé (lúc về tôi phải mua với giá 2 đồng). Trạm Batu Caves là trạm
cuối, bạn cứ ngồi trên xe mà ngắm cảnh thoải mái mà không cần để ý việc xuống
trạm đâu nhé. Tôi tham quan Batu Caves cố ý xem có vô tình gặp được anh M hay
không, có lẽ người đông nên không gặp được, ngày hôm đó tôi đi tham quan một
mình. Tính tôi khá chày cối, tôi thấy các tín đồ Hindu đang chờ người giữ đền
(gọi là Baba thì phải) ban nước thánh để uống, tôi cũng bắt chước họ, đứng chờ
chung, vị Baba thấy tôi không phải tín đồ nhưng thái độ “thành khẩn” quá nên
cũng làm phép cho tôi như mọi người, hehe. Tôi uống nước thánh thấy có vị thơm
lừng của các loại gia vị thảo mộc nên thích chí lắm, cúi đầu chào vị ấy và chạy
biến đi chơi. Leo lên núi ngắm cảnh chụp hình chán, tôi lại xuống núi vào một
ngôi đền khác, đã uống nước thánh rồi nên tôi đi loanh quanh, không đứng chờ
như lúc nãy nữa, bất chợt vị Baba thấy tôi, ông lưỡng lự một giây rồi ngoắc tôi
lại, tôi chạy đến, vị Baba ấy lấy tro chấm lên trán tôi để làm phép (không biết
có ý nghĩa gì nhỉ?) rồi tiếp tục với các tín đồ khác. Tôi thấy cảm động, chạy
tới chỗ vị ấy lấy tiền để vào chiếc khay vị Baba đang cầm như các tín đồ khác
đã làm. Vị Baba nhìn tôi ngạc nhiên, tôi thì mỉm cười, và lấy máy ảnh ra chụp,
heheh.
Về hình ảnh động Batu, các bạn
có thể xem thêm ở bài viết mà Yun đã đăng trên báo Saigontimes: Nhấn vào đây.
17.
Phải lòng anh lái tàu điện
Tôi rời động Batu mua vé xe
điện đi về. Đang loay hoay không chắc chiếc xe điện đó có phải là xe về hay
không, hỏi một vài người đứng chờ không chắc ăn lắm. Sở dĩ tôi không chắc ăn là
có nguyên do, tôi không thấy đầu xe điện nằm ở hướng về nên nghĩ nó sẽ chạy
theo chiều ngược lại (Tôi đúng là mọc 2 cọng lúa trên đầu thật rồi). Thực ra
tôi nào biết xe điện có thể chạy ngược hay chạy xuôi cũng được mà không phụ
thuộc vào cái vị trí đầu xe đâu. Tôi đang đứng ở phía đuôi xe, thấy một người
ăn mặc có vẻ là người của ngành đường sắt đang đứng ở phía đầu xe, tôi đi về
phía anh ta, hình như anh ta đang định qua đường, nhưng thấy tôi ở đằng xa anh
ta dừng lại và cố ý chờ tôi đến (Xe điện cũng khá dài, đi từ đuôi xe đến đầu xe
cũng mất vài phút). Tôi đến nơi hỏi anh ta có phải là xe này về KL Sentral
không, anh ta bảo phải và kêu tôi lên xe đi. Nói rồi anh ta đi đâu đó, tôi thấy
vậy ngồi ngay vị trí gần đó luôn. Một lúc sau xe điện chạy tôi mới biết là hoá
ra đầu xe điện có thể nằm ở cuối cũng được, hehehe. Xe điện đi một lúc bỗng dưng
có thông báo ngừng xe ít phút, tôi thấy lạ không hiểu vì sao. Tôi đoán là đường
ray đang bận. Ngó ra cửa sổ, thấy cái người tôi hỏi thăm hồi nãy đang đứng phía
ngoài, vẻ sốt ruột, thì ra anh ta chính là người lái tàu điện, lúc nãy tôi chỉ
tưởng anh ta là nhân viên gì đó thôi. Tôi nhìn anh ta ngạc nhiên, và anh ta
cũng nhìn tôi. Vẻ mặt anh ta lạnh, không thấy cười, đặc điểm của dân Hồi mà tôi
biết. Tàu tiếp tục chạy, cứ mỗi lần tới trạm nào là anh ta lại xuống phía cửa
một ít phút, thấy hành khách xuống hết anh ta mới đóng cửa lại rồi chạy. Điều
đó làm tôi ngạc nhiên vì tôi đi tàu điện từ hôm bữa giờ có thấy người lái tàu
làm vậy đâu, họ thậm chí không ra khỏi khoang lái, hay là do tôi không để ý nên
không biết???? Thế là cứ tới mỗi trạm dừng là tôi lại thò đầu ra cửa sổ ngắm
anh ta với vẻ vừa ngạc nhiên vừa thích thú, hehehe. Mỗi lần như thế anh ta cũng
nhìn lại tôi, anh mắt không lạnh lùng, nhưng anh ta vẫn giữ cái vẻ nghiêm
nghiêm. Cuối cùng cũng về đến ga trung tâm, tôi phải xuống rồi. Tôi vừa thò một chân ra khỏi xe thì thấy anh lái tàu
đã đứng đợi sẵn, vẫy tay với tôi và nở một nụ cười thật tươi, làm tôi vừa đứng
tim vừa bất ngờ. Hình như anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nếu không anh ta không
thể nào làm như thế được. Yun ngố đúng là Yun ngố, thay vì lúc đó tôi bước đến
(chỉ cách mấy bước) xin điện thoại hay email gì đó, hoặc dúi vào tay anh ta địa
chỉ mail của tôi chẳng hạn, thì tôi mỉm cười lại, vẫy tay với anh ta và đi về
hướng thang máy (tôi ngu kinh điển mà). Chính vì xử lí tình huống không tốt, do
chưa có kinh nghiệm mà cho tới bây giờ, tôi đành mất liên lạc với anh lái tàu
dễ thương ấy. Lúc đó tôi sợ làm phiền thời gian tàu chạy, ảnh hưởng đến công
việc của anh ấy nên đã không tới chào hỏi anh ta. Tôi cứ quay đầu lại nhìn anh
ta, còn anh ta đứng như tượng nhìn theo tôi, chắc là khá lâu, tới thang máy rồi
mà anh ta vẫn chưa cho tàu chạy, tôi chợt nhớ lấy máy ảnh ra chụp hình anh ấy,
nhưng tiếc là lúc đó run tay tôi chụp hình mờ căm. Không biết vì tàu dừng ở ga
trung tâm có được phép dừng lâu hơn các ga khác hay không, chứ ngày hôm đó, tôi
lên thang máy rồi và đã mất hút tầm nhìn, tàu vẫn chưa chạy. Còn hình ảnh anh
lái tàu cứ đứng đó dán ánh mắt về phía tôi khiến cho tôi có một cảm giác thúc
giục hãy chạy về phía anh ấy. Nhưng tôi đã không làm thế, để rồi sau đó tôi tự
trách mình xử lí tình huống tệ và hối hận cả tuần sau đó. Vậy mà còn mặt mũi
dám nhận mình làm thợ cưa nữa chứ, có việc nhỏ mà làm không xong. Tiếc, tiếc
quá đi.
Tàu điện từ động Batu về KL Sentral |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét