Sáng hôm đó, sau khi ăn sáng xong thấy quầy nước ép
tươi ngon, có táo xanh tươi rói nữa, Yun liền mua nước ép táo uống, tuy nhiên
Yun thấy người bán chỉ ép cho Yun ¾ trái táo mà thôi, tự nhiên Yun tiếc quá,
thấy người bán keo kiệt gì đâu, gần 20 ngàn VN một ly nước ép lận chứ cũng đâu
rẻ gì. Nước táo ép rất ngon, có một chút vị chát của táo xanh nữa, loại mới hái
vẫn còn nhựa ấy, hợp với khẩu vị của Yun, thời gian ở Penang Yun hay mua nước
táo xanh uống lắm, đôi khi uống mấy bịch liên tục, có lẽ di chuyển lâu ngày cơ
thể Yun thiếu vitamin trầm trọng nên uống bao nhiêu cũng không thấy ngán. Nước
ép táo có rất nhiều vitamin đó nhé. Yun đón xe bus, định đi tham quan Tropical
Fruit Garden, giá vé xe bus khoảng 7-8 đồng Mã gì đó. Các dịch vụ, thức ăn ở
Penang có vẻ đắt đỏ chứ không hề rẻ như Yun nghĩ (hay là Yun bị chém???). Xe
bus rất đông người và khá xô bồ, Yun bắt đầu say xe. Tuy đang ngồi trên xe
nhưng Yun không định hướng là mình sẽ đi tới chỗ nào, Yun luôn miệng hỏi người
địa phương nhưng không ai biết cả, có một mẹ cao tuổi ngồi trên xe bảo biết cái
khu vười đó, nhưng xa lắm, bảo Yun cứ ngồi trên xe ngắm cảnh đi, nhắc bác tài
cho xuống chỗ đó là được, khu vườn đó nằm ở tay trái. Ban đầu xe còn đông
người, càng đi xa, người ta xuống gần hết, chỉ còn lèo tèo vài người trên xe.
Xe chạy dọc bãi biển. Lần đầu thấy biển Penang đẹp vô cùng, một bên rừng, một
bên biển, hai bên đường mát rượi, biển xanh trong không bóng người, xa xa là
những khu resort nghỉ dưỡng cao cấp. Con đường dọc bãi biển hẹp, quanh co, xe
cứ lạng qua lạng lại làm Yun muốn chụp hình cũng khó khăn. Nếu đi Mã, bạn hãy
dành chút ít thời gian ghé Penang nhé, biển Penang không tệ tí nào đâu.
Tới Tropical Spice garden
(Vườn gia vị) tài xế ngừng xe bảo Yun xuống, nhưng Yun nói Yun muốn tới Tropical
Fruit Garden (Vườn hoa quả nhiệt đới) cơ. Sở dĩ Yun muốn tới đó tham quan là để
xem nông nghiệp nước họ ra sao, rồi về nhà học hỏi làm theo cho mảnh vườn nhà
mình và hàng xóm xung quanh. Yun muốn coi dụng cụ làm nông của họ và cách họ
canh tác thâm canh thế nào, sử dụng nguyên liệu tiết kiệm không... Tài xế bảo
chỗ đó xa lắm tới trạm cuối phải đổi xe khác và chuyến xe tới Vườn nhiệt đới đó
mỗi ngày chỉ có một chuyến, nếu Yun ra trễ là ngày hôm đó phải ở lại hốc bà tó
đó chờ hôm sau mới về. Yun kệ, đi cho biết. Tới trạm xuống xe, Yun thấy vắng
hoe, tài xế chỉ Yun bắt xe, nhưng Yun thấy không ổn tí nào, chả có khách gì,
mấy chiếc xe bus gần như chạy xe không. Yun nghĩ tới trường hợp xấu, chẳng cần
cướp xuất hiện đâu, gặp thằng tài xế máu 35 thì cũng toi đời rồi, vì trên xe có
ai đâu. Tính đi tính lại, Yun đón xe ngược trở lại tham quan Vườn gia vị cho an
toàn, ngu không kia chứ, mất thêm 7-8 đồng mã (gần 3usd) đi bus để quay lại
Vườn gia vị. Vào tới vườn gia vị, Yun phải mua vé với giá 15 đồng mã (5usd) để
vào tham quan. Lỡ tới rồi, đành vào vậy.
Vườn gia vị toạ lạc trên một
ngọn đồi thơ mộng, trên ngọn đồi đó, bất cứ bạn thấy cây cỏ gì thì cũng là
những cây gia vị. Dĩ nhiên ngoài việc trồng cây lấy làm gia vị thực phẩm, khu
vườn này còn được thiết kế không gian và
cảnh quan rất hài hoà phục vụ cho khách tham quan. Thế nên Yun ngố mới mất tiền
vào đó. Khả năng sử dụng gia vị của Yun ngố có giới hạn, chỉ biết được một số
loại thông dụng, trong khi đó trong vườn hàng ngàn loại cây, Yun ngố chịu đấy,
nên Yun ngố tham quan với tư cách ngắm cảnh chứ không phải chuyên gia về gia vị
đâu nhé. Yun ngố có ngửi thấy mùi cây gia vị gì đó thoang thoảng thơm, loại mùi
mà Yun đã được uống nước thánh ở đền hồi giáo tại động Batu (Kuala Lumpur), Yun
ráng kiếm ra cây đó xem mùi hương xuất phát từ đâu, nhưng không tìm ra được. Trong
vườn gia vị còn có khu vui chơi trẻ em, trên đỉnh đồi là rừng cây quế, loại gia
vị có mùi cay ngọt lóc từ vỏ cây ấy. Yun đi chán lạc vào một lớp học dạy sử
dụng gia vị, thấy cô đang dạy Yun đứng ngoài, cô giáo chạy ra hỏi Yun có việc
gì không, Yun bảo Yun muốn vào tham quan chụp hình, thế là được vào. Yun chụp
vài tấm thôi, cô giáongười Hoa đang giảng về lịch sử và ẩm thực Penang bằng
tiếng Anh, cô giảng khá hay, thế là Yun ngố ngồi cuối lớp nghe, được một lúc,
xem chừng cô nhớ ra Yun, cô hỏi Yun chụp hình xong chưa, yun bảo rồi, thế là bị
cô đuổi khéo ra khỏi lớp học, cô bảo là vì lớp đang học nên không thể vào nghe
ké, heheheh. Bị đuổi khỏi lớp học về gia vị, Yun ngố đi tới khu gian hàng bán
đồ gia vị gần đó, có bán cả thức ăn trưa, nhưng gian hàng vắng teo, phần nữa
chưa đói nên Yun không gọi thức ăn. Xem sơ qua Yun ngố xuống phía dưới đồi. Lúc
này, Yun ngố tức điên lồng lộn. Bạn biết vì sao không? Yun ngố tự trách mình sao
ngu thế, lúc vào nếu đi cửa phía này thì Yun ngố đâu phải mất tiền vé, có thể
trốn vé dễ dàng, mà cái khu vườn gia vị này cũng đâu đáng để bỏ tới 100k vào đó
tham quan. Đây là cổng trốn vé, bạn nào sau này muốn trốn vé nhớ vào cổng phụ
này nhé, đi về phía tay trái tới gian hàng thì tìm đường mà lọt vào vườn từ
phía lưng đồi, và nhớ là đừng bén mảng xuông chân đồi nhé, chỉ tham quan từ
phần chân đồi tới đỉnh đồi thôi rồi đi xuống bằng đường cũ, hehehe.
Ra khỏi vườn gia vị, hai bên
đường cây cối xanh mát mẻ, tuy nhiên đường ngoằn ngèo và khá hẹp, khuất tầm
nhìn, thỉnh thỏang có ô tô chạy qua, bạn mà qua đường hãy cẩn thận, tuy vắng vẻ
nhưng nếu không cẩn thận bạn có thể bị ô tô đâm vào đấy. Phía đối diện bên kia
đường là bãi biển trong xanh, không bóng người. Lần đầu thấy biển sạch, view
đẹp, Yun ngố thích chí đi dọc bãi biển chụp hình ngắm cảnh. Chỉ mình Yun ngố sở
hữu cả bãi biển rộng lớn kéo dài xa tắp trưa ngày hôm đó thôi. Yun ngố thích
lắm, tuy có hơi sợ một chút. Yun ngố không tắm biển, chỉ đi dọc bãi biển vắng
hoe chụp hình, và xa dần vườn gia vị, mải chơi, tới lúc mỏi giò mới nghĩ tới
lên mặt đường đón xe về thì tai hoạ xảy ra với Yun. Như Yun đã nói, đường hẹp,
xe chạy ẩu, hai bên đường không có làn dành cho người đi bộ, Yun ngố phải đi
sát mép đường, mỗi lần xe ô tô chạy qua gần sát chỗ mình thì đứng cả tim, và
nếu tông xe cũng không có gì lạ, vì những khúc cua rất ngặt, ô tô lại khuất tầm
nhìn nữa. Yun ngố vừa đi vừa cầu nguyện, cuối cùng run quá, Yun đi xuống phía
con rạch sát đường dùng để làm cống cho chắc ăn. Đáng nói là dép Yun ngố đi chỉ
là xăng- đan, tuy là loại tương đối tốt, nhưng nó cứ bị trẹo chân và mất độ bám
khi đi trên các mặt phẳng nghiêng sát lề. Cởi dép ra lại không dám, sợ dẫm phải
gai. Đón xe thì chả xe nào rước, vì Yun ngồ đã đi xa trạm (trước cửa Vườn gia
vị ấy) cả mấy cây số rồi, do lúc đầu đi dọc bãi biển mà ham chơi. Quay lại vườn
gia vị thì xa, thôi Yun cứ liều đi tiếp vậy, một vài xe ô tô đi ngang có người
thò đầu ra nhìn Yun. Đáng nói là cái đám bus ở Penang rất chảnh, khu đó vắng
người, chắc đi 5km chưa chắc có trạm xe nếu không phải là khu dân cư, đáng nói
là nếu bạn không đứng ngay trạm, có vẫy tay đến chết cũng chẳng xe nào rước bạn
đâu. Yun ngố ráng lết và cầu nguyện cho trạm bus mau mau hiện ra, càng đi càng
mệt, mà lúc sáng đi quên mang theo chai nước. Tại thời điểm đó, có tiền cũng
không mua được thức ăn và nước uống. Những khu resort xa xa mới thấy đóng cửa
im ỉm không bóng người, hai bên đường, một rừng một biển và Yun ngố phải căng
tai ra nghe có tiếng xe xa xa là tấp vào thật sát lề để né trước phòng trường
hợp tai nạn bất ngờ. Có lúc qua những đoạn đường cảnh rất đẹp, Yun định giơ máy
ảnh lên chụp thì phát hiện ra trên đồi toàn là những nấm mộ, có bia đá chữ Hoa.
Không có ai trên đường, cũng không có xe đi ngang qua, Yun ngố sợ quá, cất máy
ảnh không dám chụp và đi cho nhanh. Nắng không gắt, nhưng đi đoạn đường dài,
Yun ngố mệt phờ. Có một chiếc taxi dừng lại hỏi Yun ngố đi không, Yun ngố mừng
quá, định leo lên nhưng thấy thằng cha lái taxi nhìn Yun ngố vẻ...háo sắc, Yun
ngố hơi lạnh người, lên xe không biết lão ta chở mình đi đâu nữa, sau đó bảo
thôi, tiếp tục cuộc đi bộ hành xác. Cuối cùng thấy xa xa có một cái quán nước,
Yun ngố định tới chỗ đó mua nước uống, tới nơi thì thấy trên đường có vạch dừng
cho xe bus, mừng quá, Yun ngố hớn hở ra mặt. Chờ xe khoảng 30 phút có xe chạy
qua, chưa kịp vẫy thì xe tự động dừng lại( không phải trạm có vẫy chết bọn bus
cũng không thèm ngừng đâu). Leo lên xe bus chưa kịp mừng thì Yun ngố bắt đầu bị
say xe nặng với những khúc cua ngặt, chóng mặt và buồn nôn. Thường Yun cũng say
xe nhưng khi say kiểu buồn nôn có nghĩa là cơ thể không được khoẻ nữa. Suốt cả
tiếng đồng hồ ngồi trên xe trở về, Yun không thể ngắm cảnh mà cứ đấu tranh với
việc chống nôn oẹ. Tới nơi, trời đã khoảng 3h chiều, Yun kiếm chỗ ăn uống mà
cũng khó, hàng quán khá ít, lại không còn sức đi xa, Yun chọn tô hoành thánh ăn
cho xong bữa, vị giác lúc đó không cảm nhận được ngon hay dở nữa, người mệt đừ.
Về tới nhà trọ, leo lên giường ngủ thì phát hiện ra Yun bị sốt cao, tay chân
mỏi nhừ. Máy lạnh đang bật ở 18 độ. Trong phòng các nàng tây ba lô đang trùm
mền ngủ ngon giấc, Yun ngố len lén lấy remote bật lên 25 độ, đang sốt không thể
ngủ quá lạnh. Yun chìm trong giấc ngủ một cách mệt mỏi, mộng mị và ám ảnh bởi
một người. Yun rất nhớ người đó. Từ khi ra khỏi VN, chưa lần nào Yun nhắn tin
về cho người ta, vì tình yêu của Yun, không hề có lối thoát, hay hứa hẹn một
kết thúc tốt đẹp. Yun chỉ âm thầm chịu đựng, và khi không chịu được nữa thì đi
bụi để hành xác bản thân, khi đối mặt với nguy hiểm, sợ hãi, tình yêu sẽ tạm
thời chìm lắng đôi chút để ưu tiên đối phó với nguy hiểm trước, nhờ thế Yun dễ
thở hơn, chứ ở nhà, tình cảm ấy cứ dâng như những cơn sóng cuộn, làm cho Yun
không kiểm soát nổi, tiến lên không được, rút lui không xong...
Góc biển Penang |