Chào mừng bạn đến thăm nhà tôi!

This website is updated the latest news about me and belongs to my own.
If you want to use my articles, please contact me :)
Everyone also has some secrets that could not share. Be a polite reader.
Don't be too curious if there is non of your business! Million thanks !!!



Thứ Bảy, 9 tháng 3, 2013

Thất mùa

Tôi bị thất mùa vào ngày 8/3, đó là sự thật. Tôi linh cảm ngày QTPN năm nay thế nào cũng bị thất mùa, và hôm qua, nó đã trở thành sự thật trăm phần trăm.

14 năm trở lại đây, trừ ngày 14/2 là ngày mà năm nào tôi cũng mất mùa toàn tập, các ngày khác như 20/10, 8/3, 20/11... tôi khá "được mùa", nhận được sự quan tâm của nhiều người. Năm nay, tôi cảm thấy nguy hiểm khi những thằng bạn thân đi công tác xa, các vệ tinh cũng không còn, tôi nghĩ ngày đến sự mất mùa một cách tất yếu. Kể ra thì bao năm nay năm nào cũng được mùa, không nghĩ đến điều đó là một điều đáng quý, nhưng năm nay, tôi mới nhận ra hạnh phúc của những năm tháng trước đây, khi những thằng bạn thân vẫn còn luôn bên cạnh, chưa bận rộn như bây giờ, và khi đó, vệ tinh còn khá nhiều, dù tôi không thích họ, nhưng ngày lễ tôi vẫn thường xuyên được nhận hoa và quà. Ái chà, chắc năm nay là năm đánh dấu cho một loạt những ngày lễ thất mùa sau này rồi đấy, tôi cũng sắp bước sang tuổi 30 còn gì, đâu còn có thể "lấp lánh" như ngày xưa...

29 năm đã trôi qua, vất vả thức trắng đêm vì học hành, vất vả đi làm để trang trải cuộc sống, đường  tình duyên không may mắn (hoặc là do tôi cứng đầu đã bỏ qua nhiều cơ hội tốt mà giờ không lấy lại được, người tôi thích toàn dính phải dân lưu manh). Năm nay tôi có thể "xa lánh hồng trần", không còn quan tâm đến những điều lấp lánh, tôi phải yêu chính bản thân mình và chăm sóc cho chính mình thật tốt: Điều tốt đẹp, hay đau khổ tôi nghĩ mình đã trải qua. Bây giờ dù có gặp phải tin động trời (như bị đuổi việc, mất người yêu, hay ngày mai phải chết...) tôi nghĩ mình có thể đón nhận một cách nhẹ nhàng. Dạo này muốn quay trở lại trường, muốn lại được đi học, vì lúc nào quãng thời gian đi học với tôi cũng là hạnh phúc nhất, dù khi đi học, tôi chẳng có xu nào dính túi. Năm nay mất mùa, không buồn, chỉ cảm thấy hạnh phúc với những năm tháng đã đi qua và một "tuổi thơ dữ dội" (nếu chưa từng mất mùa, làm sao tôi biết được mùa là hạnh phúc)

Tôi tham gia bữa tiệc nhẹ trong sư môn trong không khí trang trọng và ấm cúng, tôi còn chọc ghẹo các sư huynh, sư đệ của tôi  rằng ngày đặc biệt không dẫn tôi đi ăn gì à, lập tức tôi nhận được câu trả lời là muốn ăn gì đều chiều ý tôi hết, sư phụ tôi đi phía trước nghe thế, liền hỏi chúng tôi có muốn đi ăn gì không, sư phụ mời. Tiếc nhỉ, tôi chỉ chọc ghẹo thôi, vì buổi tối tôi vẫn phải đi dạy. À, nói là mất mùa thôi, chứ không phải hoàn toàn, thật ra tôi vẫn nhận được hoa và lời chúc của các sinh viên, học sinh của tôi đó nhé!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét