2. Thằng đó xuất hiện
Tôi ngồi ở góc làm bài, nghĩ bụng tôi chỉ muốn đi thi cho biết xem dân khu C rốt cuộc dở ẹc đến cỡ nào thôi, chứ không nghĩ ngợi việc đậu rớt gì nhiều. Mặt khác, tôi muốn cho cô toán biết rằng, không thể xem thường người khác bằng nửa con mắt chỉ vì tôi là dân khu C, chứ nhìn cái mặt khinh khỉnh của cô tôi cũng chẳng muốn học ở cái đội tuyển do cô dạy (tôi hồi nhỏ mà biết tự ái dễ sợ). Thỉnh thoảng cô lại đi đi lại lại gần mấy nhân vật mà tôi nghĩ có thể là những con gà chọi cưng của cô. Tôi vừa làm bài vừa nhởn nhơ cắn bút ngắm xem cô đang chiếu cố những đối tượng nào, và các nhân vật anh hùng của khu A, B gồm những ai??? Đề dễ, tôi cứ từ từ mà làm, ở nhà tôi còn học mấy bài khó hơn thế. Cô toán thấy tôi cứ cắn bút ngồi ngó cô miết thì cô không hài lòng, ban cho tôi một ân huệ mà từ đầu tới giờ cô đã không làm với tôi, đó là tới bàn tôi, cô ra vẻ tử tế: - "Đề chuyên khác đề thường phải không, hồi nãy cô đã nói là đi thi bên văn không chịu, bây giờ thì chịu khó ngồi cắn bút cho hết giờ rồi về, lần sau rút kinh nghiệm đừng đòi hỏi lung tung nữa, gây rắc rối cho thầy cô, khu C từ đó tới giờ không có ai giỏi đâu, em đừng nên ảo tưởng làm gì". Cô dập tôi te tua như vậy đó, tôi cười và không trả lời, vì tôi cũng chưa học đội tuyển ngày nào, không biết tôi sẽ rớt hay đậu, chỉ biết là đề đối với tôi cũng dễ, duy chỉ có một bài tôi làm không được. Bài đó hồi năm lớp 4, mấy đứa học đội tuyển có về kể là hôm đó cả lớp chọn bí bài đó, kể cả thầy cô, muốn giải bài đó phải có mẹo, và 2-3 tuần sau đó thầy cô mới giải ra được. Cô chủ nhiệm có giải bài đó sau khi đi "ăn cắp" được đáp án từ cô toán. Hôm đó ra chơi cô chủ nhiệm gọi những đứa học chuyên tới và đưa đáp án cho chúng nó, nhưng tôi không học đội tuyển nên tôi cũng chẳng thèm coi luôn. Đề thi có 5 bài, tôi làm 4 bài thật hoàn chỉnh, còn lại bài đó tôi bỏ. Tôi làm bài tà tà nhưng xong sớm, không muốn ra ngoài trước vì thấy kì, tôi tiếp tục chày cối ngồi lại lớp quan sát. Một cậu trắng trẻo má ửng hồng đẹp như con gái đang cắm cúi viết như điên vào bài thi trong những giờ phút chót. Vì hồi nãy cô toán có ghé qua xem bài của cậu này nên tôi nghĩ hẳn cậu ta phải có máu mặt trong cái đội gà chọi của cô toán.
Cuối tuần vào giờ sinh hoạt, cô toán chạy qua lớp tôi thông báo danh sách những người lọt vào vòng trong, tức là đội tuyển lớp 5. Cô cố tình đọc tên tôi cuối cùng, và vẫn với cái giọng khinh thường, cô hỏi tôi: - " Hôm đó em có coi bài của ai không?". Nói thật, giáo viên kì cục tôi thấy nhiều, nhưng nếu cô toán đứng thứ 2, tôi đảm bảo không ai dám nhận cái danh hiệu đệ nhất hết. Tôi không im lặng nữa mà độp lại ngay: - " Hôm đó em ngồi một mình cách các bạn khác 2 bàn lận mà cô". Cô gật gật, ra lệnh: - " Uhm, vậy thì chiều đi học đội tuyển, bài em là suýt rớt đấy, nhưng vào đó học vài bữa cô cho thi lại lần nữa, thế nào em cũng bị loại thôi". Cô lại nói những câu mà tôi vô cùng ấm ức. Nhưng thôi kệ, dân khu C từ đó tới giờ có ai vô được đội tuyển đâu, vua xứ mù khu C lần này vào được cũng là kì tích rồi. Tôi về nói với ba tôi là cô bảo tôi đậu vớt thôi, nên không muốn đi học. Ba tôi vốn hiếu chiến, xúi tôi cứ đi học đi, biết đâu chiều nay con sẽ gặp cái thằng học giỏi nhất lớp mà hôm trước ba đã từng nói chuyện với ba nó, nhìn mặt ba nó vênh lắm, con vô đá cho nó xuống hạng nhì cho ba, để sau này ba nó khỏi khinh thường dân khu C nữa. Tôi nhát gan, sợ không làm được, nhưng ba tôi động viên ghê lắm: - "Thì 3 thằng nhất khu A, B, C cuối cùng phải có thằng đứng nhất trường chứ, khu C mà nhất trường, tụi nó mới té ngửa, còn nếu đá không lại tụi nó, dù gì con cũng là thủ lĩnh khu C, phải biết giữ danh dự của mình". Tôi nghe ba tôi xúi dữ quá liền nổi xung lên: - "Chiều ba chở con đi học nha, con sợ...". Ba tôi đinh ninh: -" Đúng rồi, con phải đi học chứ, thế mới là con gái ba. Thủ lĩnh khu C không được sợ".
50 người thi, đội tuyển còn có 10 người, trong đó có tới 3 người khu C, là một kì tích từ đó tới giờ. Hai người còn lại của khu C đều học yếu hằn hơn tôi rất nhiều (tuy còn nhỏ nhưng tôi rất ý thức về bản thân mình đó nhá), vậy mà cô toán dám bảo tôi đâu vớt. Tuy tôi không biết sức học của khu A, B thế nào, nhưng ít nhất, nếu 10 người trong đội mà có 3 thằng khu C, tình trạng xấu nhất là tôi đứng hạng 8 là cùng, không thể đứng thứ 10. Thêm một việc nữa là hôm đó tôi làm 4 bài rất hoàn chỉnh (tôi làm bài đúng hay sai là tôi biết ngay, chứ không có cái kiểu làm mà không biết mình làm đúng hay sai), ba tôi cũng đã kiểm lại bài cho tôi rồi, chẳng lẽ những đứa kia đứa nào cũng làm hoàn chỉnh 5 bài, vô lí!!!! Tôi lân la dò hỏi vài người trong 10 đứa đó vào giờ ra chơi thì có đứa "thật thà" khai với tôi là nó chỉ làm được hết 2 bài thôi nhưng vẫn đậu, có điều cô toán không nói thứ hạng. Lần thi đó cũng là lần thi kì cục, khi thứ hạng của chúng tôi tự nhiên không được công bố rõ ràng mà cứ mập mờ. Luật lệ trước đây là phải công bố điểm lẫn thứ hạng, thế mà lần này cô chỉ ỡm ờ gọi là "những người đủ tiêu chuẩn" . Vì những lí do đó tôi rất nghi ngờ cô toán vì bị quê độ với tôi nên dìm tôi xuống để tôi khỏi "vênh". Thử nghĩ mà xem, nếu công bố lần thi đó tôi đứng nhất hoặc nhì toàn trường, lại là cái người mà cô cực chẳng đã mới cho vào phòng thi, rồi lại là cái dân khu C (*) mà cô ghét...thì chẳng phải cái đám gà chọi, đệ tử ruột mà cô vẫn tự hàovà bồi dưỡng cho chúng nó cả năm nay là lũ ăn hại cả sao???
Vào học được 2 buổi, tôi nhận ra cái thằng "nhất đội tuyển" mà ba tôi đã có dịp kể với tôi ngay. Hắn chính là cái thằng có gương mặt trắng hồng mà hôm thi ngồi viết cắm cúi. Hắn hiền, ít nói. Thông minh thì cũng không hẳn, nhưng hắn chăm và chịu khó học cực kì. Tôi phát hiện ra còn có vài thằng thông minh hơn hắn nữa, nhưng có vẻ lười hơn đó là DHT (mà sau này cũng là một người bạn thanh mai trúc mã khác của tôi đó). DHT cũng hiền tương đương với G.R, nhưng đẹp trai hơn cả G.R. DHT ngoài việc da trắng môi hồng thì còn sở hữu cặp mắt to và hàng lông mi dài đẹp chết người. Việc giải toán của DHT cũng gần giống tôi, đó là cảm quan toán học nhanh nhẹn, và học toán chuyên là để giải trí chứ không phải học sống chết như G.R. Những đứa còn lại khác thì không đáng sợ, chỉ được bộ mã chứ thực lực không nổi bật. Hai người khu C vào chung đội tuyển với tôi thì yếu hơn hẳn so với cả đội, nhưng hai bạn ấy cũng là người biết khiêm tốn. Một trong 2 đứa đã nói với tôi: - "Tuần sau loại đội tuyển nữa chắc tụi mình không vào tiếp vòng trong được đâu, nhưng mình thấy Yun trội hẳn so với mọi người, Yun phải cố gắng vô được nhé. Khu C chưa ai vào được, nên Yun phải vững tinh thần, tụi mình không thể theo Yun học tiếp được nữa, vì quá sức rồi. Đừng để người khác cười 'ba tàu' tụi mình như trước giờ nữa, việc đó là việc mà Yun phải làm". Tôi đã thực sự xúc động trước những câu nói đó. Bạn đó thực ra lớn hơn tôi tới 4,5 tuổi nên suy nghĩ già hơn đám con nít tụi tôi (xóm tôi trừ tôi đi học đúng tuổi ra, thì đứa nào cũng làm giấy khai sinh giả tới 2, 3 tuổi). Dân xóm tôi biết thân biết phận, cho rằng mình học ngu hơn những khu khác nên làm giả cho con lớn thêm chút mới đi học.
Đó là lần đầu tiên, tôi học toán không phải để vui, mà học cho các bạn trong xóm mình. Vì tương lai khu C được bình đẳng trong cái nhìn với những vùng khác.
(*) Khu C sở dĩ bị ghét ngoài việc côn đồ, học dốt, thì còn một đặc điểm nổi bật nữa là dân số ở đây toàn người Hoa và dân tộc ít người (Tày, Nùng). Dân trí kém phát triển. Kinh tế thì cũng te tua luôn. Chúng tôi không có khái niệm tặng quà cho thầy cô vào 20/11 đâu nhé, khi cái ăn cái mặc còn chưa đủ, học phí thì nợ liên miên. Cho nên thầy cô không ai thích về khu C dạy cả.