Ngày tháng mười như trôi qua nhanh
Em nhẹ nhàng bước, trời trong xanh
Thời gian giữ lại kí ức anh
Và những lần nhìn mắt long lanh.
Thu qua,
đông đến, trời se lạnh
Tối về nằm
ngủ, em đắp chăn
Mơ màng
giấc mộng em thấy anh
Để rồi tỉnh
giấc buồn mênh mang.
Ngày qua em
lạc giữa hoa vàng
Bàn chân
muốn bước, em cải trang
Thành người
xấu xí, đi “hồ giang”
Vắng anh, ngày bỗng dài thênh thang.
Tháng mười, tuổi mới lên “lão làng”
Làm thân hiệp khách, bỗng hoang mang
Tình em đã chết, anh quá đáng
Lặng lẽ mình em, dưới trăng vàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét