Chiều buông lắng tiếng tơ lòng
Tình em sâu thẳm một vòng lặng câm,
Lời “yêu” như quá uyên thâm
Không hề dễ nói như âm bình thường.
Em về, anh
có vấn vương?
Em thì chín
nhớ mười thương đợi chờ,
Biết rằng
khoảng cách mịt mờ
Biết rằng
kiếp trước nợ nần chi đây.
Hay là ta
chỉ bèo mây
Hay là ngọn
gió nhành cây thoảng đùa?
Ngày dài
đêm ngắn tranh đua
Nhớ người
hôm ấy, lên chùa cầu duyên,
Em thời vốn
rất minh uyên
Sao em lớ
ngớ đi bên một người
Anh nhìn em
khẽ mỉm cười
Ta cùng sánh bước rạng ngời bên nhau...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét