Anh lặng lẽ rời khỏi trái tim em
Trong một chiều thu, mưa rơi lạnh giá
Em rạn vỡ trong lòng niềm riêng khó tả
Buông mình về nơi đất lạ không quen.
Em biết rằng anh chắc đã quên
Những hôm mình bên nhau, sao nhớ quá!
Em thẫn thờ, trái tim mình trở nên kì lạ
Để bây giờ, quá khứ đã mãi xa.
Ngày tháng hao mòn, em bước qua
Tim đau nhói mỗi khi trời trở gió,
Lật từng trang sách, giữa đêm khuya bỏ ngõ
Để tìm trong lòng một góc nhỏ bình yên.
Mưa ngoài cửa vẫn rơi đều trước hiên
Em lạc giữa vô biên sóng gió…
Cũng đôi lần, em chần chừ muốn ngỏ
Nhưng lại thôi, vì chẳng rõ ý người.
Thu buồn, sắc trời kém vui tươi
Em đã qua lâu rồi, cái tuổi hai mươi
Em đã quên
nụ cười bên ai đó
Quên tháng
ngày, và cũng đã quên anh!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét