Anh là người đàn ông quá “chuẩn”: có học, uy tín, trầm tĩnh, ít nói, thương yêu vợ con, cư xử đúng mực và có phần lạnh nhạt với phụ nữ, cả với em. Vì thế, em quyết tự tìm hiểu anh thích gì để làm vừa lòng anh. Em mua hoa để trên bàn anh (vì đoán là anh thích), em mua các loại trái cây, vắt nước cam… để được chăm sóc anh và có cớ vào phòng anh nhiều hơn. Ban đầu, khi anh đi công tác, em chỉ dám gọi điện nhắc nhở anh chuyện vé máy bay, lịch họp… nhưng rồi sau đó em bắt đầu “thăm dò” tình cảm của anh, gửi anh những tin ngày càng… xúc cảm hơn.
Thường là anh im lặng, nhưng thỉnh thoảng anh cũng trả lời lại tin nhắn của em, rất ngắn gọn, nhưng em coi đó là thành công lớn rồi. Một phụ nữ như em, U40 rồi, đã có chồng và hai con, khiêm tốn cả về chiều cao và trí tuệ, thì còn mong gì hơn nữa? Và, cuộc “chiến” này vẫn… đang tiếp diễn chị ạ.
Em thích anh nhưng em không dại gì mà hy sinh vì anh nhiều như chị và những người vợ đáng kính khác. Em chỉ cần những cái mà anh sẽ mang lại cho em, chứ không cần chính anh đâu. Nếu có anh bên cạnh, chỉ là thư ký của anh thôi, em cũng đã được mọi người nể nang. Nếu được đồn đại là bồ của anh, sẽ có nhiều người phải sợ em. Và nếu được là vợ của anh, em sẽ tận hưởng quyền lực và tiền bạc của anh. Em không hề có ý định chăm sóc khi anh về hưu hay phụng dưỡng bố mẹ già của anh, cũng không có ý muốn nuôi dạy con của anh chị… Lý do rất đơn giản: em chỉ là kẻ đến sau. Em không thích nghĩ nhiều về tương lai và nghĩa vụ, nên chị đừng quá lo lắng như thế! Rồi sẽ có lúc anh trở về với ngôi nhà xưa mà.
Chị ơi, em và chị khác nhau nhiều quá, nên mình không hiểu nhau đấy thôi. Tình cảm chân thực của chị đối với anh bao la như biển cả, nhưng sao anh ngày càng thờ ơ? Mảnh tình của em hời hợt và thực dụng, nhưng em luôn tạo cho anh cảm xúc ngọt ngào, làm anh nghĩ anh là tình yêu duy nhất, là lẽ sống của đời em. Chị mất cả đời chăm sóc anh, là cái bóng tạo nên sự thành đạt của anh, sao vẫn bị làm ngơ? Em chỉ bỏ chút thời gian mua hoa và trái cây mà anh vẫn xúc động vì sự lo lắng chu đáo. Chị thức khuya cả tuần trong bệnh viện để chăm sóc anh đến phờ phạc nhan sắc mà anh vẫn không hài lòng. Em chỉ ngước đôi mắt ngưỡng mộ nhìn anh và reo lên: “Ôi may quá, anh đã đi làm rồi ạ, thế mà em lo quá!” mà anh lại rất mãn nguyện. Chị thông minh đến thế, yêu anh nhiều đến thế, sao có lúc chị lại dám giận hờn, lạnh nhạt với anh? Em tuy ngu ngốc lắm và chỉ yêu những cái anh sẽ mang lại cho mình thôi, nhưng trước mặt anh, em biết chủ động nói những lời tầm thường mà anh lại thích nghe, biết nũng nịu khi anh không vừa lòng. Chị nhận tiền lương của anh cả đời rồi, sao chị không thể hiện cảm xúc gì cả? Em luôn tạo cho anh cảm giác anh chính là... thánh nhân khi anh dành cho em một món quà, dù là bé xíu. Chắc vì vậy, nên anh thích tặng quà cho em lắm!
Khác biệt là ở chỗ, chị chỉ biết hy sinh một cách vô điều kiện, đến kiệt quệ cả thể xác và tinh thần. Còn em, em chỉ cần làm cho người khác vui khi họ hy sinh cho mình thôi, chị ạ. Chị sẽ bảo là em không biết yêu nhưng chị ơi, mình cho người ta nhiều đến nỗi họ không còn tình cảm với mình nữa, thì có đáng không? Mà mình không biết yêu chính bản thân mình thì làm sao người khác yêu mình được? Em nghĩ vậy có đúng không?
Em MTX
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét